Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Chương 52: Cầu xin anh cho em làm bạn gái của anh (6)
"Tôi chỉ muốn năm phút."
Phương Thê vội vàng nói, chỉ sợ anh lập tức rời đi.
"Vậy được, ở chỗ này nói đi."
Doãn Văn Trụ lơ đãng làm một động tác, nhưng cũng tản ra sức hấp dẫn trí mạng.
Những người quanh mình, có thể tiếp xúc gần tổng giám đốc như vậy mà âm thầm vui mừng.
"Không phải anh nói muốn bàn với tôi về chuyện đầu tư của Tần thị sao?"
Trước mặt nhiều người như vậy Phương Thê cũng không biết mở miệng thế nào.
"Tôi có nói qua sao?"
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười về phía cô, lười biếng nói.
"Anh——"
Người này căn bản là cố ý, bởi vì ban đầu cô cự tuyệt anh sao?
Có vài người luôn có lòng hư vinh như vậy.
Đã như vậy, cô nói thêm gì có tác dụng sao?
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, xoay người muốn rời khỏi.
Doãn Văn Trụ tiến lên mấy bước, kéo tay cô lại, dùng thanh âm chỉ có Phương Thê nghe thấy nói: "Thực ra thì không phải là không thể, bây giờ em cầu xin anh cho em làm bạn gái anh, anh nghĩ anh có thể cân nhắc đến chuyện của Tần thị."
Trước nhiều người như vậy, còn phải cầu xin anh ta?
Cái này căn bản là muốn sỉ nhục cô.
Bởi vì cô cự tuyệt anh, anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sao?
Thì ra thực sự có người nhàm chán đến vậy, vì chuyện như vậy mà hao tổn tâm sức gây khó dễ.
Cô có nên cảm thấy vinh hạnh không?
Phương Thê nhếch môi, tự giễu.
Cô rất muốn đá anh một cước, tiêu sái xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến Tần thị, nghĩ đến Tần Tiêu Nhiên, cô không cách nào lại làm như vậy.
Cuối cùng không bỏ xuống được, không bỏ được người cô nhiều năm bận tâm, cho dù bị anh thương tổn, đau lòng, cho dù từng bởi vì anh mà cảm thấy một mảnh lạnh như băng, cho dù từng nói với chính mình, mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, không bao giờ lo chuyện khỉ gió của anh nữa.
Cái anh muốn không phải một câu nói của cô thôi sao?
Được, cô nói.
"Cầu xin anh cho em làm bạn gái anh." Hít sâu một hơi, Phương Thê nói từng câu từng chữ.
Như vậy có đủ rõ ràng chưa, có đủ vang dội không.
Những người xung quanh nghe thấy, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bội phục sự to gan của Phương Thê đồng thời cũng có chút xem thường.
Người như vậy thấy thế nào cũng không xứng với tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không đồng ý thôi.
"Tôi chỉ muốn năm phút."
Phương Thê vội vàng nói, chỉ sợ anh lập tức rời đi.
"Vậy được, ở chỗ này nói đi."
Doãn Văn Trụ lơ đãng làm một động tác, nhưng cũng tản ra sức hấp dẫn trí mạng.
Những người quanh mình, có thể tiếp xúc gần tổng giám đốc như vậy mà âm thầm vui mừng.
"Không phải anh nói muốn bàn với tôi về chuyện đầu tư của Tần thị sao?"
Trước mặt nhiều người như vậy Phương Thê cũng không biết mở miệng thế nào.
"Tôi có nói qua sao?"
Doãn Văn Trụ nhếch môi cười về phía cô, lười biếng nói.
"Anh——"
Người này căn bản là cố ý, bởi vì ban đầu cô cự tuyệt anh sao?
Có vài người luôn có lòng hư vinh như vậy.
Đã như vậy, cô nói thêm gì có tác dụng sao?
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, xoay người muốn rời khỏi.
Doãn Văn Trụ tiến lên mấy bước, kéo tay cô lại, dùng thanh âm chỉ có Phương Thê nghe thấy nói: "Thực ra thì không phải là không thể, bây giờ em cầu xin anh cho em làm bạn gái anh, anh nghĩ anh có thể cân nhắc đến chuyện của Tần thị."
Trước nhiều người như vậy, còn phải cầu xin anh ta?
Cái này căn bản là muốn sỉ nhục cô.
Bởi vì cô cự tuyệt anh, anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sao?
Thì ra thực sự có người nhàm chán đến vậy, vì chuyện như vậy mà hao tổn tâm sức gây khó dễ.
Cô có nên cảm thấy vinh hạnh không?
Phương Thê nhếch môi, tự giễu.
Cô rất muốn đá anh một cước, tiêu sái xoay người rời đi.
Nhưng nghĩ đến Tần thị, nghĩ đến Tần Tiêu Nhiên, cô không cách nào lại làm như vậy.
Cuối cùng không bỏ xuống được, không bỏ được người cô nhiều năm bận tâm, cho dù bị anh thương tổn, đau lòng, cho dù từng bởi vì anh mà cảm thấy một mảnh lạnh như băng, cho dù từng nói với chính mình, mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, không bao giờ lo chuyện khỉ gió của anh nữa.
Cái anh muốn không phải một câu nói của cô thôi sao?
Được, cô nói.
"Cầu xin anh cho em làm bạn gái anh." Hít sâu một hơi, Phương Thê nói từng câu từng chữ.
Như vậy có đủ rõ ràng chưa, có đủ vang dội không.
Những người xung quanh nghe thấy, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bội phục sự to gan của Phương Thê đồng thời cũng có chút xem thường.
Người như vậy thấy thế nào cũng không xứng với tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không đồng ý thôi.
Bình luận facebook