Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 47: Cầu xin anh cho em làm bạn gái của anh (1)
Năm ngày sau, Phương Thê ở cửa nhà cô, lại nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa.
Cho tới nay, Phương Thê đều cố gắng sinh hoạt, những ngày nhàn nhã như vậy vô cùng thiếu.
Mấy ngày qua, thần kinh vốn buộc chặt đột nhiên thả lỏng ra.
Thoải mái rất nhiều, nhưng không được tự nhiên.
Có lẽ là thói quen bôn ba vất vả.
"Có chuyện gì không?"
Hồn Phương Thê bay đi rất xa vội vàng thu trở về, lại thấy người đứng ở cửa cũng không ra tiếng, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, dường như có chút nan ngôn chi ẩn*. (việc hay nỗi niềm khó nói)
"Phương Thê, tôi ——"
Tần Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi.
"Đã đến đây rồi, cứ nói đi."
Phương Thê nghiêng người, cho Tần Tiêu Nhiên đi vào gian phòng của mình.
Tần Tiêu Nhiên không có ngồi xuống, đột nhiên xoay người, đi vài bước về phía Phương Thê, hai tay nắm thật chặt bả vai Phương Thê, "Phương Thê, bây giờ Tần thị lâm vào khủng hoảng, rất nhiều công ty không chịu viện trợ."
Phương Thê không trả lời, lặng lẽ đợi Tần Tiêu Nhiên nói tiếp.
"Mặc dù biết người bán đứng công ty, tuy nhiên không có chứng cớ chứng minh phần tài liệu kế hoạch kia là chúng ta trước tiên nghĩ ra, phương án đó cũng bị đoạt đi, tiền bạc không thể thu hồi, bồi thường cũng vô vọng."
Tần Tiêu Nhiên càng nói càng nhỏ, lời cuối cùng cũng chưa nói hết.
Anh lại nhìn Phương Thê, "Thật ra thì không có gì, muốn tới thăm em một chút thôi."
Nói xong, lướt qua Phương Thê, bước nhanh rời đi.
Chỉ còn cửa phòng rộng mở cùng với đứng đó không hiểu ra sao Phương Thê.
Anh muốn tới nói gì, nhưng cuối cùng không nói đi.
Thật ra thì mấy ngày nay, Phương Thê cũng bình tĩnh hơn.
Quá khứ có thế nào, đều do mình cam tâm tình nguyện.
Anh không thích cô, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với cô, đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ như vậy.
Vì thế bình thường lại.
Cô cũng từng nghĩ qua, nếu như ban đầu cô không vây quanh anh, có lẽ sẽ không thích anh, anh cũng sẽ không ghét cô, bọn họ trong lúc đó có thể từ một tầng quan hệ khác phát triển trở thành bạn bè?
Nhưng mà không có nếu như, con đường kia, mình đã lựa chọn.
Anh đã từng cứu cô, đó là sự thật, hơn nữa cô cũng không thể nhìn anh sụp đổ như thế.
Tư liệu kế hoạch bị trộm, cô cũng có trách nhiệm trong đó.
Năm ngày sau, Phương Thê ở cửa nhà cô, lại nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa.
Cho tới nay, Phương Thê đều cố gắng sinh hoạt, những ngày nhàn nhã như vậy vô cùng thiếu.
Mấy ngày qua, thần kinh vốn buộc chặt đột nhiên thả lỏng ra.
Thoải mái rất nhiều, nhưng không được tự nhiên.
Có lẽ là thói quen bôn ba vất vả.
"Có chuyện gì không?"
Hồn Phương Thê bay đi rất xa vội vàng thu trở về, lại thấy người đứng ở cửa cũng không ra tiếng, chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, dường như có chút nan ngôn chi ẩn*. (việc hay nỗi niềm khó nói)
"Phương Thê, tôi ——"
Tần Tiêu Nhiên muốn nói lại thôi.
"Đã đến đây rồi, cứ nói đi."
Phương Thê nghiêng người, cho Tần Tiêu Nhiên đi vào gian phòng của mình.
Tần Tiêu Nhiên không có ngồi xuống, đột nhiên xoay người, đi vài bước về phía Phương Thê, hai tay nắm thật chặt bả vai Phương Thê, "Phương Thê, bây giờ Tần thị lâm vào khủng hoảng, rất nhiều công ty không chịu viện trợ."
Phương Thê không trả lời, lặng lẽ đợi Tần Tiêu Nhiên nói tiếp.
"Mặc dù biết người bán đứng công ty, tuy nhiên không có chứng cớ chứng minh phần tài liệu kế hoạch kia là chúng ta trước tiên nghĩ ra, phương án đó cũng bị đoạt đi, tiền bạc không thể thu hồi, bồi thường cũng vô vọng."
Tần Tiêu Nhiên càng nói càng nhỏ, lời cuối cùng cũng chưa nói hết.
Anh lại nhìn Phương Thê, "Thật ra thì không có gì, muốn tới thăm em một chút thôi."
Nói xong, lướt qua Phương Thê, bước nhanh rời đi.
Chỉ còn cửa phòng rộng mở cùng với đứng đó không hiểu ra sao Phương Thê.
Anh muốn tới nói gì, nhưng cuối cùng không nói đi.
Thật ra thì mấy ngày nay, Phương Thê cũng bình tĩnh hơn.
Quá khứ có thế nào, đều do mình cam tâm tình nguyện.
Anh không thích cô, tự nhiên sẽ không đối xử tốt với cô, đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ như vậy.
Vì thế bình thường lại.
Cô cũng từng nghĩ qua, nếu như ban đầu cô không vây quanh anh, có lẽ sẽ không thích anh, anh cũng sẽ không ghét cô, bọn họ trong lúc đó có thể từ một tầng quan hệ khác phát triển trở thành bạn bè?
Nhưng mà không có nếu như, con đường kia, mình đã lựa chọn.
Anh đã từng cứu cô, đó là sự thật, hơn nữa cô cũng không thể nhìn anh sụp đổ như thế.
Tư liệu kế hoạch bị trộm, cô cũng có trách nhiệm trong đó.
Bình luận facebook