Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-308
Chương 308: Thê Thê, cùng nhau tắm (1)
Ba tháng sau ở Paris nước Pháp.
"Thê Thê, em đang ở đâu?"
Doãn Văn Trụ đưa tay, kêu tên Phương Thê.
Phương Thê liền vội vàng tiến lên một bước, đưa tay nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Trụ, em ở chỗ này, đừng lo lắng, bác sĩ nói rồi, anh khôi phục được rất tốt."
Trong khi nói chuyện, Phương Thê lại cười cười với bác sĩ Triều, ý bảo ông có thể bắt đầu.
"Ừ, anh không lo lắng, chỉ là muốn nắm tay em."
Doãn Văn Trụ trên miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Cũng không biết là thật có thể thấy không.
"Mặc kệ kết quả thế nào, em vẫn bồi ở bên cạnh anh."
Phương Thê nói lời chân thành lại kiên định.
Người cả đời này, có lẽ thực sự chỉ có một người, có thể khiến bạn bỏ ra mọi thứ.
Cho nên nếu tìm được lần nữa, vậy dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Anh nếu thật không nhìn thấy, như vậy xem cô như ánh mắt anh, thay thế anh nhìn cái thế giới này.
"Thê Thê."
Nghe vậy, Doãn Văn Trụ cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ là cảm kích gọi tên cô.
Không có gì so lời nói của cô càng tuyệt vời hơn.
Coi như thật không nhìn thấy rồi, có cô ở đây, thế giới của anh vẫn sặc sỡ như cũ.
Tay hai người mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt ở nơi đó.
Bác sĩ ở phía sau từ từ lấy băng gạc quấn quanh đôi mắt ra, một vòng lại một vòng, từ từ biến thành mỏng, cho đến cuối cùng toàn bộ đều lấy ra hết.
"Mở mắt từ từ." Bác sĩ dùng tiếng Pháp nhắc nhở.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, lại nói: "Thê Thê, em đứng trước mặt anh sao?"
Anh muốn ánh nhìn đầu tiên có thể thấy cô.
"Ừ, em ở đây, anh mở mắt là có thể thấy được."
Cô nắm chặt tay anh, ý bảo sự tồn tại của cô.
Doãn Văn Trụ hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở mắt.
Có một tia sáng rơi vào bóng tối, có chút mơ hồ, chỉ có một đoàn bóng dáng ở trước mặt, nhưng từ từ lại thay đổi rõ ràng, cho đến cuối cùng thấy rõ mặt của Phương Thê.
Ánh sáng đã lâu không gặp, khuôn mặt tươi cười lâu nay không thấy.
Doãn Văn Trụ sửng sờ trong khoảng thời gian ngắn này, không biết nên nói gì?
Ba tháng sau ở Paris nước Pháp.
"Thê Thê, em đang ở đâu?"
Doãn Văn Trụ đưa tay, kêu tên Phương Thê.
Phương Thê liền vội vàng tiến lên một bước, đưa tay nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Trụ, em ở chỗ này, đừng lo lắng, bác sĩ nói rồi, anh khôi phục được rất tốt."
Trong khi nói chuyện, Phương Thê lại cười cười với bác sĩ Triều, ý bảo ông có thể bắt đầu.
"Ừ, anh không lo lắng, chỉ là muốn nắm tay em."
Doãn Văn Trụ trên miệng mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Cũng không biết là thật có thể thấy không.
"Mặc kệ kết quả thế nào, em vẫn bồi ở bên cạnh anh."
Phương Thê nói lời chân thành lại kiên định.
Người cả đời này, có lẽ thực sự chỉ có một người, có thể khiến bạn bỏ ra mọi thứ.
Cho nên nếu tìm được lần nữa, vậy dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Anh nếu thật không nhìn thấy, như vậy xem cô như ánh mắt anh, thay thế anh nhìn cái thế giới này.
"Thê Thê."
Nghe vậy, Doãn Văn Trụ cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ là cảm kích gọi tên cô.
Không có gì so lời nói của cô càng tuyệt vời hơn.
Coi như thật không nhìn thấy rồi, có cô ở đây, thế giới của anh vẫn sặc sỡ như cũ.
Tay hai người mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt ở nơi đó.
Bác sĩ ở phía sau từ từ lấy băng gạc quấn quanh đôi mắt ra, một vòng lại một vòng, từ từ biến thành mỏng, cho đến cuối cùng toàn bộ đều lấy ra hết.
"Mở mắt từ từ." Bác sĩ dùng tiếng Pháp nhắc nhở.
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, lại nói: "Thê Thê, em đứng trước mặt anh sao?"
Anh muốn ánh nhìn đầu tiên có thể thấy cô.
"Ừ, em ở đây, anh mở mắt là có thể thấy được."
Cô nắm chặt tay anh, ý bảo sự tồn tại của cô.
Doãn Văn Trụ hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở mắt.
Có một tia sáng rơi vào bóng tối, có chút mơ hồ, chỉ có một đoàn bóng dáng ở trước mặt, nhưng từ từ lại thay đổi rõ ràng, cho đến cuối cùng thấy rõ mặt của Phương Thê.
Ánh sáng đã lâu không gặp, khuôn mặt tươi cười lâu nay không thấy.
Doãn Văn Trụ sửng sờ trong khoảng thời gian ngắn này, không biết nên nói gì?
Bình luận facebook