Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-299
Chương 299: Mẹ chụt chụt cho cha (2)
Tiểu Lạc Lạc cũng kéo góc áo Tiểu Dạ, nói giọng trẻ con: "Anh hai, đừng đi."
Tiểu Dạ hơi do dự, nhưng nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng vẫn có sợ hãi.
Nếu như ông ấy không xuất hiện, như vậy bé căn bản không thể ra sức.
Tiểu Dạ vốn trưởng thành sớm, dù chỉ có tám tuổi, nhưng suy tính tới chuyện gì thì rất chu toàn.
Bé do dự một hồi, mới nói: "Mẹ, con muốn đi."
"Nếu như con đã quyết định, mẹ đáp ứng con."
Phương Thê gật đầu một cái nói: "Mẹ sẽ gọi điện nói với cậu."
"Dạ."
Tiểu Dạ cũng gật đầu nhẹ nhẹ.
Bé là Nam Tử Hán, cho nên nhất định làm chuyện của nam tử hán.
"Anh hai."
Tiểu Lạc Lạc lại mím môi, một bộ muốn khóc.
Tiểu Dạ ôm lấy tiểu Lạc Lạc, dịu dàng nói: "Lạc Lạc ngoan, anh hai rất nhanh sẽ quay về, chờ anh hai sau khi trở về, thì vĩnh viễn sẽ cùng Lạc Lạc ở chung một chỗ được không?"
Bé nói xong những lời Tiểu Lạc Lạc không hiểu, nhưng đây chính là sự hứa hẹn của bé.
Sự hứa hẹn của anh hai đối với em gái.
Từ lúc tiểu Lạc Lạc sinh ra, bé đã rất thích Lạc Lạc rồi, cho nên cũng rất thương con bé.
"Không muốn, Lạc Lạc không muốn anh hai đi."
Tiểu Lạc Lạc ôm Tiểu Dạ khóc lớn.
Tiểu Dạ ôm bé, kiên nhẫn nói lời an ủi.
Phương Thê nhìn bộ dáng của Tiểu Dạ, cuối cùng không có chen miệng.
Mặc dù cô muốn cho Tiểu Dạ lớn lên trong sự vui vẻ, nhưng nếu Tiểu Dạ đã chọn con đường cho chính mình, như vậy cô cũng không có quyền quấy nhiễu.
Ở nhiều chỗ, Tiểu Dạ so người lớn càng chin chắn hơn.
Có lẽ, bé đúng.
Người chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ mình và người mình muốn bảo vệ.
Cô cũng có ý nghĩ như vậy.
Không muốn làm cho người quan trọng mình bị thương tổn, muốn bảo vệ bọn họ, muốn cùng bọn họ luôn luôn ở cùng nhau.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Dạ dụ dỗ tiểu Lạc Lạc, tay của cô nắm thật chặt tay Doãn Văn Trụ.
Giờ phút này, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Rất nhiều chuyện từng mong muốn mà không thể thành, bây giờ cô đều có được.
Cho nên còn sợ gì nữa, còn có gì phải do dự nữa?
"Trụ, nhanh tỉnh lại, em đang đợi anh."
Tiểu Lạc Lạc cũng kéo góc áo Tiểu Dạ, nói giọng trẻ con: "Anh hai, đừng đi."
Tiểu Dạ hơi do dự, nhưng nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng vẫn có sợ hãi.
Nếu như ông ấy không xuất hiện, như vậy bé căn bản không thể ra sức.
Tiểu Dạ vốn trưởng thành sớm, dù chỉ có tám tuổi, nhưng suy tính tới chuyện gì thì rất chu toàn.
Bé do dự một hồi, mới nói: "Mẹ, con muốn đi."
"Nếu như con đã quyết định, mẹ đáp ứng con."
Phương Thê gật đầu một cái nói: "Mẹ sẽ gọi điện nói với cậu."
"Dạ."
Tiểu Dạ cũng gật đầu nhẹ nhẹ.
Bé là Nam Tử Hán, cho nên nhất định làm chuyện của nam tử hán.
"Anh hai."
Tiểu Lạc Lạc lại mím môi, một bộ muốn khóc.
Tiểu Dạ ôm lấy tiểu Lạc Lạc, dịu dàng nói: "Lạc Lạc ngoan, anh hai rất nhanh sẽ quay về, chờ anh hai sau khi trở về, thì vĩnh viễn sẽ cùng Lạc Lạc ở chung một chỗ được không?"
Bé nói xong những lời Tiểu Lạc Lạc không hiểu, nhưng đây chính là sự hứa hẹn của bé.
Sự hứa hẹn của anh hai đối với em gái.
Từ lúc tiểu Lạc Lạc sinh ra, bé đã rất thích Lạc Lạc rồi, cho nên cũng rất thương con bé.
"Không muốn, Lạc Lạc không muốn anh hai đi."
Tiểu Lạc Lạc ôm Tiểu Dạ khóc lớn.
Tiểu Dạ ôm bé, kiên nhẫn nói lời an ủi.
Phương Thê nhìn bộ dáng của Tiểu Dạ, cuối cùng không có chen miệng.
Mặc dù cô muốn cho Tiểu Dạ lớn lên trong sự vui vẻ, nhưng nếu Tiểu Dạ đã chọn con đường cho chính mình, như vậy cô cũng không có quyền quấy nhiễu.
Ở nhiều chỗ, Tiểu Dạ so người lớn càng chin chắn hơn.
Có lẽ, bé đúng.
Người chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ mình và người mình muốn bảo vệ.
Cô cũng có ý nghĩ như vậy.
Không muốn làm cho người quan trọng mình bị thương tổn, muốn bảo vệ bọn họ, muốn cùng bọn họ luôn luôn ở cùng nhau.
Nhìn dáng vẻ Tiểu Dạ dụ dỗ tiểu Lạc Lạc, tay của cô nắm thật chặt tay Doãn Văn Trụ.
Giờ phút này, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Rất nhiều chuyện từng mong muốn mà không thể thành, bây giờ cô đều có được.
Cho nên còn sợ gì nữa, còn có gì phải do dự nữa?
"Trụ, nhanh tỉnh lại, em đang đợi anh."
Bình luận facebook