Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-272
Chương 272: Là cha (5)
—— Thê Thê, anh luôn ở sau lưng chờ em.
"Tiểu Lý, đỡ tôi đi qua đó ngồi một chút đi."
Doãn Văn Trụ nói với Tiểu Lý bên cạnh mình.
Tiểu Lý gật đầu, đỡ anh lên một băng ghế bên cạnh.
Ánh mặt trời rọi lên trên người anh, tạo thành một tầng vầng sáng thật mỏng, khuôn mặt anh vốn cực kỳ chói mắt, giờ phút này càng tựa như ảo mộng một loại đắc ý.
Có người dừng chân, có người quay đầu lại.
Chẳng qua là anh vẫn với tư thái kia, tựa hồ đang lắng nghe.
Thỉnh thoảng giữa khóe miệng còn có một tia cười yếu ớt, mà lúc anh cười, dường như ánh mặt trời quanh mình cũng mất đi sắc thái.
Anh và bọn họ cách nhau một chút, nhưng trong nhiều tiếng cười như vậy, anh vẫn có thể lập tức phân biệt được tiếng cười của riêng cô.
Anh nghe đến tiếng cười của cô, cũng nghe thấy có người khen con gái của hai người thật đáng yêu.
Còn nghe thấy tiếng của con mình cười khanh khách.
Anh tưởng tượng ra được hình ảnh đó, sau đó nụ cười sâu hơn, nhưng cũng mang theo vẻ cô đơn.
Nếu như anh cũng ở đấy, vậy nhất định sẽ rất vui rồi.
Nhưng anh không vội, thật không vội.
Ba năm cũng có thể chờ, không quan tâm chờ lâu một hồi.
Hơn nữa phía sau còn có thời gian dài hơn đang chờ bọn họ.
Tô Tiểu Mạt mang theo Tiểu Dạ đi tàu lượn siêu tốc, tàu chạy như bay… thật là một cảm giác phấn khích.
Mà Phương Thê lại dẫn tiểu Lạc Lạc chơi ngựa gỗ xoay, một lần lại một lần.
Tiếng cười của Tiểu Lạc Lạc, chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.
Cô không biết, ở chỗ không xa, có người bởi vì các cô mà hạnh phúc.
"Mẹ, con khát."
Lại chơi một vòng, Tiểu Lạc Lạc lôi kéo quần áo Phương Thê nói.
"Vậy mẹ dắt tiểu Lạc Lạc đi mua nước uống."
Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi về phía quầy bán đồ lặt vặt.
Tiểu Lý đi tới bên cạnh Doãn Văn Trụ nói: "Tổng giám đốc, bọn họ đi tới."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, rời đi ghế dài, tìm một nơi không thấy được đứng đó.
"Tiểu Lý, bé gái kia đáng yêu không?"
Bởi vì không thấy được, cho nên không cách nào tưởng tượng bộ dáng của bé.
"Vâng, rất đáng yêu, như búp bê vậy."
Tiểu Lý tự đáy lòng mà nói.
"Ừ."
Doãn Văn Trụ nhếch môi, hạnh phúc mỉm cười.
Con gái của anh và cô làm sao lại không đáng yêu được?
"Tổng giám đốc, đó là ——"
Tiểu Lý muốn nói lại thôi.
Doãn Văn Trụ biết anh muốn hỏi gì, nói có chút tự hào: "Ừ, là con gái của tôi."
Đây chính là niềm tự hào của người cha sao?
"Tổng giám đốc và phu nhân dáng vẻ đẹp như vậy, tiểu thư đương nhiên xinh đẹp."
Tiểu Lý không biết nên làm sao để hình dung, nhưng mà anh nhìn Phương Thê dịu dàng thanh thuần như vậy, cũng không giống là người phụ lòng.
Cho nên đáy lòng chẳng qua là cảm thấy giữa bọn họ nhất định là có hiểu lầm gì.
Phu nhân sao?
Doãn Văn Trụ thích cái từ này, khóe miệng nụ cười không khỏi sâu hơn.
Cười như vậy, cơ hồ khiến người khác cảm thấy chói mắt.
Cái thế giới này, luôn có ánh mắt phát hiện đến.
Bên cạnh có mấy cô bé kêu nhỏ một tiếng.
"Oa, người kia thật đẹp trai."
"Ừ, rất đẹp trai, cười lên thật dịu dàng."
Phương Thê mới vừa mua xong nước, bởi vì những thanh âm này không khỏi hướng thanh âm nơi đó nhìn tới.
Sau đó liếc mắt liền thấy được Doãn Văn Trụ.
Dù anh đứng ở nơi không thấy được.
Nhưng cho dù như thế, bản thân anh chính là một điểm sáng.
Lòng của Cô không khỏi co rút.
Người trong xe kia thực sự là anh sao?
"Tổng giám đốc, phu nhân thấy ngài rồi."
Tiểu Lý nhắc nhở bên tai Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ hơi luống cuống, nghĩ tới có phải nên lên xe rời đi.
Mà lúc này đây, tiểu Lạc Lạc đột nhiên kêu lên: "Cha."
Phương Thê sửng sốt, không hiểu tiểu Lạc Lạc tại sao lại gọi như vậy.
Đây chẳng lẽ là thiên tính của cha và con gái sao?
Mà Doãn Văn Trụ chỉ cảm thấy có một viên mầm móng gọi là hạnh phúc rơi vào tim anh, nảy mầm, sau đó mọc lên một bông hoa xinh đẹp nhất.
Thê Thê chẳng lẽ từng nói về anh cho con biết sao?
Anh còn chưa kịp phản ứng.
Phương Thê đã ôm tiểu Lạc Lạc xoay người đi.
Cô có chút thất kinh.
"Tổng giám đốc, ngài không đuổi theo sao?"
Tiểu Lý ở một bên không rõ chân tướng hỏi.
"Ừ, tôi không muốn ép cô ấy."
Doãn Văn Trụ nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, anh không muốn bá đạo ràng buộc cô làm gì nữa, anh sẽ chờ cô mở ra khúc mắc, mà việc anh phải làm chính là yên lặng chờ đợi.
Anh nghĩ, cô sẽ rõ, cũng sẽ tin anh.
Ở trong ba năm nay, anh từ từ nghĩ thông suốt một chuyện.
Anh biết, lòng phòng bị của Phương Thê thật ra thì rất nặng, lúc trước trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách cô sẽ không dễ dàng đi tin tưởng người khác.
Mà anh cũng biết, cô một khi mở ra lòng phòng bị, sẽ là toàn tâm toàn toàn ý.
Nhưng anh bỏ lỡ cơ hội lần đó, thậm chí làm cô ấy thương nặng như vậy.
Cô đối với anh có lòng phòng bị lần nữa cũng là anh tự tìm.
Cho nên anh sẽ từ từ chờ đợi, đợi cô mở ra lòng phòng bị lần nữa.
Suy nghĩ trở lại ban đầu, nghĩ tới mỗi lần mặc kệ gặp phải tổn thương gì, Phương Thê luôn là ưỡn thẳng lưng yên lặng thừa nhận, sẽ không để cho người khác nhìn ra một tia chật vật của cô.
Cô luôn là như vậy, kiên cường khiến người khác đau lòng.
Cô luôn là đem toàn bộ đau đớn chôn trong lòng, cho nên anh biết rõ, một lần ở bữa tiệc đính hôn kia, Cô là dùng bao nhiêu dũng khí, có thể nói là dốc hết tất cả.
Cho nên lần này, đổi lại là anh.
Mặc kệ ra sao, cũng sẽ không xa không rời.
Đây là sự hứa hẹn của anh, dù bây giờ còn không cách nào ở trước mặt cô nói ra khỏi miệng.
"Tổng giám đốc, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Tiểu Lý rối rắm nửa ngày, vẫn là mở miệng hỏi.
"Tôi đã làm một chuyện thực sự có lỗi với cô ấy."
Doãn Văn Trụ có chút tịch mịch trả lời, sau đó nói: "Chúng ta trở về thôi, Tiểu Lý."
Anh sẽ cho cô không gian.
Tiểu Lý gật đầu một cái, lặng lẽ đi theo phía sau anh.
Mà Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi rất xa mới dừng bước.
"Mẹ, cha."
Tiểu Lạc Lạc lặp lại từng tiếng.
"Tiểu Lạc Lạc, làm sao con lại gọi loạn vậy?"
Phương Thê vẫn không hiểu, Cô chưa bao giờ ở trước mặt tiểu Lạc Lạc nhắc qua cái gì, vì sao bé lại biết?
Hơn nữa tiểu Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, có một số việc bé cũng chưa bao giờ hỏi.
"Lạc Lạc, hình chụp."
Tiểu Lạc Lạc không biết làm sao diễn tả, chỉ là không ngừng nói chữ hình.
Phương Thê sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới.
Cô và Doãn Văn Trụ chỉ chụp một bức chung, lúc đầu cô đặt trong ví tiền.
Sau lại đau lòng, Cô muốn đem hình xé toang.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không có xé, mà đặt trong một quyển sách.
Sau đó qua rất lâu, Cô cũng quên mất.
Chẳng lẽ tiểu Lạc Lạc thấy qua tấm hình này?
Nhưng xem như thấy qua, cũng chẳng qua là hai người chụp chung, tiểu Lạc Lạc nhỏ như vậy, không có năng lực lý giải như vậy đi.
—— Thê Thê, anh luôn ở sau lưng chờ em.
"Tiểu Lý, đỡ tôi đi qua đó ngồi một chút đi."
Doãn Văn Trụ nói với Tiểu Lý bên cạnh mình.
Tiểu Lý gật đầu, đỡ anh lên một băng ghế bên cạnh.
Ánh mặt trời rọi lên trên người anh, tạo thành một tầng vầng sáng thật mỏng, khuôn mặt anh vốn cực kỳ chói mắt, giờ phút này càng tựa như ảo mộng một loại đắc ý.
Có người dừng chân, có người quay đầu lại.
Chẳng qua là anh vẫn với tư thái kia, tựa hồ đang lắng nghe.
Thỉnh thoảng giữa khóe miệng còn có một tia cười yếu ớt, mà lúc anh cười, dường như ánh mặt trời quanh mình cũng mất đi sắc thái.
Anh và bọn họ cách nhau một chút, nhưng trong nhiều tiếng cười như vậy, anh vẫn có thể lập tức phân biệt được tiếng cười của riêng cô.
Anh nghe đến tiếng cười của cô, cũng nghe thấy có người khen con gái của hai người thật đáng yêu.
Còn nghe thấy tiếng của con mình cười khanh khách.
Anh tưởng tượng ra được hình ảnh đó, sau đó nụ cười sâu hơn, nhưng cũng mang theo vẻ cô đơn.
Nếu như anh cũng ở đấy, vậy nhất định sẽ rất vui rồi.
Nhưng anh không vội, thật không vội.
Ba năm cũng có thể chờ, không quan tâm chờ lâu một hồi.
Hơn nữa phía sau còn có thời gian dài hơn đang chờ bọn họ.
Tô Tiểu Mạt mang theo Tiểu Dạ đi tàu lượn siêu tốc, tàu chạy như bay… thật là một cảm giác phấn khích.
Mà Phương Thê lại dẫn tiểu Lạc Lạc chơi ngựa gỗ xoay, một lần lại một lần.
Tiếng cười của Tiểu Lạc Lạc, chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.
Cô không biết, ở chỗ không xa, có người bởi vì các cô mà hạnh phúc.
"Mẹ, con khát."
Lại chơi một vòng, Tiểu Lạc Lạc lôi kéo quần áo Phương Thê nói.
"Vậy mẹ dắt tiểu Lạc Lạc đi mua nước uống."
Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi về phía quầy bán đồ lặt vặt.
Tiểu Lý đi tới bên cạnh Doãn Văn Trụ nói: "Tổng giám đốc, bọn họ đi tới."
Doãn Văn Trụ gật đầu một cái, rời đi ghế dài, tìm một nơi không thấy được đứng đó.
"Tiểu Lý, bé gái kia đáng yêu không?"
Bởi vì không thấy được, cho nên không cách nào tưởng tượng bộ dáng của bé.
"Vâng, rất đáng yêu, như búp bê vậy."
Tiểu Lý tự đáy lòng mà nói.
"Ừ."
Doãn Văn Trụ nhếch môi, hạnh phúc mỉm cười.
Con gái của anh và cô làm sao lại không đáng yêu được?
"Tổng giám đốc, đó là ——"
Tiểu Lý muốn nói lại thôi.
Doãn Văn Trụ biết anh muốn hỏi gì, nói có chút tự hào: "Ừ, là con gái của tôi."
Đây chính là niềm tự hào của người cha sao?
"Tổng giám đốc và phu nhân dáng vẻ đẹp như vậy, tiểu thư đương nhiên xinh đẹp."
Tiểu Lý không biết nên làm sao để hình dung, nhưng mà anh nhìn Phương Thê dịu dàng thanh thuần như vậy, cũng không giống là người phụ lòng.
Cho nên đáy lòng chẳng qua là cảm thấy giữa bọn họ nhất định là có hiểu lầm gì.
Phu nhân sao?
Doãn Văn Trụ thích cái từ này, khóe miệng nụ cười không khỏi sâu hơn.
Cười như vậy, cơ hồ khiến người khác cảm thấy chói mắt.
Cái thế giới này, luôn có ánh mắt phát hiện đến.
Bên cạnh có mấy cô bé kêu nhỏ một tiếng.
"Oa, người kia thật đẹp trai."
"Ừ, rất đẹp trai, cười lên thật dịu dàng."
Phương Thê mới vừa mua xong nước, bởi vì những thanh âm này không khỏi hướng thanh âm nơi đó nhìn tới.
Sau đó liếc mắt liền thấy được Doãn Văn Trụ.
Dù anh đứng ở nơi không thấy được.
Nhưng cho dù như thế, bản thân anh chính là một điểm sáng.
Lòng của Cô không khỏi co rút.
Người trong xe kia thực sự là anh sao?
"Tổng giám đốc, phu nhân thấy ngài rồi."
Tiểu Lý nhắc nhở bên tai Doãn Văn Trụ.
Doãn Văn Trụ hơi luống cuống, nghĩ tới có phải nên lên xe rời đi.
Mà lúc này đây, tiểu Lạc Lạc đột nhiên kêu lên: "Cha."
Phương Thê sửng sốt, không hiểu tiểu Lạc Lạc tại sao lại gọi như vậy.
Đây chẳng lẽ là thiên tính của cha và con gái sao?
Mà Doãn Văn Trụ chỉ cảm thấy có một viên mầm móng gọi là hạnh phúc rơi vào tim anh, nảy mầm, sau đó mọc lên một bông hoa xinh đẹp nhất.
Thê Thê chẳng lẽ từng nói về anh cho con biết sao?
Anh còn chưa kịp phản ứng.
Phương Thê đã ôm tiểu Lạc Lạc xoay người đi.
Cô có chút thất kinh.
"Tổng giám đốc, ngài không đuổi theo sao?"
Tiểu Lý ở một bên không rõ chân tướng hỏi.
"Ừ, tôi không muốn ép cô ấy."
Doãn Văn Trụ nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, anh không muốn bá đạo ràng buộc cô làm gì nữa, anh sẽ chờ cô mở ra khúc mắc, mà việc anh phải làm chính là yên lặng chờ đợi.
Anh nghĩ, cô sẽ rõ, cũng sẽ tin anh.
Ở trong ba năm nay, anh từ từ nghĩ thông suốt một chuyện.
Anh biết, lòng phòng bị của Phương Thê thật ra thì rất nặng, lúc trước trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách cô sẽ không dễ dàng đi tin tưởng người khác.
Mà anh cũng biết, cô một khi mở ra lòng phòng bị, sẽ là toàn tâm toàn toàn ý.
Nhưng anh bỏ lỡ cơ hội lần đó, thậm chí làm cô ấy thương nặng như vậy.
Cô đối với anh có lòng phòng bị lần nữa cũng là anh tự tìm.
Cho nên anh sẽ từ từ chờ đợi, đợi cô mở ra lòng phòng bị lần nữa.
Suy nghĩ trở lại ban đầu, nghĩ tới mỗi lần mặc kệ gặp phải tổn thương gì, Phương Thê luôn là ưỡn thẳng lưng yên lặng thừa nhận, sẽ không để cho người khác nhìn ra một tia chật vật của cô.
Cô luôn là như vậy, kiên cường khiến người khác đau lòng.
Cô luôn là đem toàn bộ đau đớn chôn trong lòng, cho nên anh biết rõ, một lần ở bữa tiệc đính hôn kia, Cô là dùng bao nhiêu dũng khí, có thể nói là dốc hết tất cả.
Cho nên lần này, đổi lại là anh.
Mặc kệ ra sao, cũng sẽ không xa không rời.
Đây là sự hứa hẹn của anh, dù bây giờ còn không cách nào ở trước mặt cô nói ra khỏi miệng.
"Tổng giám đốc, giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Tiểu Lý rối rắm nửa ngày, vẫn là mở miệng hỏi.
"Tôi đã làm một chuyện thực sự có lỗi với cô ấy."
Doãn Văn Trụ có chút tịch mịch trả lời, sau đó nói: "Chúng ta trở về thôi, Tiểu Lý."
Anh sẽ cho cô không gian.
Tiểu Lý gật đầu một cái, lặng lẽ đi theo phía sau anh.
Mà Phương Thê ôm tiểu Lạc Lạc đi rất xa mới dừng bước.
"Mẹ, cha."
Tiểu Lạc Lạc lặp lại từng tiếng.
"Tiểu Lạc Lạc, làm sao con lại gọi loạn vậy?"
Phương Thê vẫn không hiểu, Cô chưa bao giờ ở trước mặt tiểu Lạc Lạc nhắc qua cái gì, vì sao bé lại biết?
Hơn nữa tiểu Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, có một số việc bé cũng chưa bao giờ hỏi.
"Lạc Lạc, hình chụp."
Tiểu Lạc Lạc không biết làm sao diễn tả, chỉ là không ngừng nói chữ hình.
Phương Thê sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới.
Cô và Doãn Văn Trụ chỉ chụp một bức chung, lúc đầu cô đặt trong ví tiền.
Sau lại đau lòng, Cô muốn đem hình xé toang.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không có xé, mà đặt trong một quyển sách.
Sau đó qua rất lâu, Cô cũng quên mất.
Chẳng lẽ tiểu Lạc Lạc thấy qua tấm hình này?
Nhưng xem như thấy qua, cũng chẳng qua là hai người chụp chung, tiểu Lạc Lạc nhỏ như vậy, không có năng lực lý giải như vậy đi.
Bình luận facebook