Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Chương 17: Anh ngang ngược không nói lý lẽ lôi kéo cô chạy (2)
"Thê Thê, cha con hiểu rồi, chỉ là mặt mũi (sỉ diện) có chút không bỏ xuống được, con xem trong nhà hỗn loạn như vậy, cũng không còn chỗ ở, con có nên đi khách sạn ở không."
Mẹ Phương vội vàng nghênh đón nói.
"Mẹ ——"
Cô thật không hiểu, vì sao mẹ của cô có thể chịu đựng được đến như vậy.
"Thê Thê, con đi đi."
Đáy mắt mẹ Phương lại có mấy phần cầu khẩn.
Đối mặt ánh mắt như thế, có mấy lời cuối cùng không cách nào nói ra khỏi miệng, Phương Thê gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Xin ba ngày nghỉ, cô thật muốn nói rõ ràng với bọn họ.
Nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả nán lại ở nơi này nhiều một chút cũng là một loại sai.
Có lúc, cô cảm thấy mẹ cô có phải cất dấu cái gì không, nhưng có lúc lại cảm thấy không giống.
"Thê Thê."
Mẹ Phương đuổi theo, đem một bọc đồ nhét vào tay cô.
"Thê Thê, tự chăm sóc tốt bản thân, là —— haizz( tiếng than thở) ——"
Mẹ Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, xoay người đi rồi.
"Mẹ, cũng chăm sóc tốt bản thân mình."
Phương Thê rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì.
Bởi vì trước kia đã sớm hỏi qua, hỏi nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Cô cũng chỉ có thể nói như thế, đây là lựa chọn của mẹ cô, cho dù là cô cũng không cách nào trông coi, thậm chí không cách nào tham gia.
"Ừ."
Mẹ Phương lần nữa nhìn cô một cái, sau đó vội vã rời đi.
Phương Thê nhìn bóng lưng của bà, có chút giật mình.
Rốt cuộc là lúc nào, khoảng cách giữa cô và cha mẹ cô đã xa như vậy rồi, hình như, cho dù cô cố gắng cỡ nào, đều không thể gần hơn.
Vì vậy dần dần hình thành thói quen.
Có cảm giác tịch mịch quấn quanh.
Có đôi khi, cô cảm thấy bản thân mình là một người cô độc, ngay cả một người có thể dựa cũng không có.
Mệt chết đi.
Thật sự mệt chết rồi.
Hai ngày tiếp theo, cô cũng không muốn trở về, chỉ muốn tìm một chỗ ở lại một chút.
Đi trên đường không mục đích, nơi cô ra đời này, bây giờ đã có chút xa lạ.
Sáu năm, thật sự thay đổi rất nhiều.
Bên cạnh không ngừng có người đi ngang qua, nhưng không có một gương mặt quen thuộc.
"Tránh ra, tránh ra ——"
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô phục hồi tinh thần lại, lúc muốn nhìn đến nơi truyền đến tiếng vừa rồi, người cũng đã bị đẩy ngã xuống đất.
"Thê Thê, cha con hiểu rồi, chỉ là mặt mũi (sỉ diện) có chút không bỏ xuống được, con xem trong nhà hỗn loạn như vậy, cũng không còn chỗ ở, con có nên đi khách sạn ở không."
Mẹ Phương vội vàng nghênh đón nói.
"Mẹ ——"
Cô thật không hiểu, vì sao mẹ của cô có thể chịu đựng được đến như vậy.
"Thê Thê, con đi đi."
Đáy mắt mẹ Phương lại có mấy phần cầu khẩn.
Đối mặt ánh mắt như thế, có mấy lời cuối cùng không cách nào nói ra khỏi miệng, Phương Thê gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Xin ba ngày nghỉ, cô thật muốn nói rõ ràng với bọn họ.
Nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả nán lại ở nơi này nhiều một chút cũng là một loại sai.
Có lúc, cô cảm thấy mẹ cô có phải cất dấu cái gì không, nhưng có lúc lại cảm thấy không giống.
"Thê Thê."
Mẹ Phương đuổi theo, đem một bọc đồ nhét vào tay cô.
"Thê Thê, tự chăm sóc tốt bản thân, là —— haizz( tiếng than thở) ——"
Mẹ Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, xoay người đi rồi.
"Mẹ, cũng chăm sóc tốt bản thân mình."
Phương Thê rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì.
Bởi vì trước kia đã sớm hỏi qua, hỏi nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Cô cũng chỉ có thể nói như thế, đây là lựa chọn của mẹ cô, cho dù là cô cũng không cách nào trông coi, thậm chí không cách nào tham gia.
"Ừ."
Mẹ Phương lần nữa nhìn cô một cái, sau đó vội vã rời đi.
Phương Thê nhìn bóng lưng của bà, có chút giật mình.
Rốt cuộc là lúc nào, khoảng cách giữa cô và cha mẹ cô đã xa như vậy rồi, hình như, cho dù cô cố gắng cỡ nào, đều không thể gần hơn.
Vì vậy dần dần hình thành thói quen.
Có cảm giác tịch mịch quấn quanh.
Có đôi khi, cô cảm thấy bản thân mình là một người cô độc, ngay cả một người có thể dựa cũng không có.
Mệt chết đi.
Thật sự mệt chết rồi.
Hai ngày tiếp theo, cô cũng không muốn trở về, chỉ muốn tìm một chỗ ở lại một chút.
Đi trên đường không mục đích, nơi cô ra đời này, bây giờ đã có chút xa lạ.
Sáu năm, thật sự thay đổi rất nhiều.
Bên cạnh không ngừng có người đi ngang qua, nhưng không có một gương mặt quen thuộc.
"Tránh ra, tránh ra ——"
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô phục hồi tinh thần lại, lúc muốn nhìn đến nơi truyền đến tiếng vừa rồi, người cũng đã bị đẩy ngã xuống đất.
Bình luận facebook