Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tô Kính bắt đầu kiên nhẫn luyện hóa cấm chế thiên cương thứ nhất. Cấm chế thiên cương là ba mươi sáu phù văn cơ sở tổ thành, hình thành quy tắc thiên đạo. Ba mươi sáu phù văn nếu bị Tô Kính luyện hóa hết thì hắn sẽ nắm giữ một loại năng lực trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
Cảnh giới của Tô Kính còn chưa đủ trình độ giải nghĩa ba mươi sáu phù văn, hắn không biết sau khi ba mươi sáu phù văn tổ thành một cấm chế thiên cương sẽ được đến lực lượng quy tắc gì. Tô Kính chỉ làm theo từng bước dùng chân khí của bản thân luyện hóa ba mươi sáu phù văn này.
Tô Kính cảm giác thú vị, giống như mọt sách, ghi nhớ nội dung trong sách nhưng muốn hoàn toàn hiểu ý nghĩa nội dung thì cần sau này từ từ cố gắng tiêu hóa hấp thu.
Xem ra tu tiên và học tri thức khoa học đều giống nhau, có thể từ từ tiến dần hoặc có thể nuốt cả quả táo.
Cái gọi là thiên đạo, quy tắc xét cho cùng là bản chất vũ trụ.
Nghĩ đến đây Tô Kính cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều, gieo Ngũ Luân Chân Bảo trong người nhưng hắn chưa học được cách luyện hóa, tạm thời không ứng dụng được, Hoàng Đình Thần Ngọc là thứ có thể trực tiếp chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân.
Chân khí trong người Tô Kính cùng với dược tính Xung Nguyên đan tiêu hao mà chảy ồ ạt trong kinh mạch, giải phóng những phù văn được hắn bản năng luyện hóa đẩy vào thức hải.
Gương cổ thanh đồng sáu mặt lặng lẽ hiện ra hút các phù văn, mặt sau tấm gương hình thành các minh văn lồi lõm.
Điều này tăng tốc độ luyện hóa của Tô Kính, vốn cho rằng ba mươi sáu phù văn cần qua mười sáu, mười bảy ngày mới xong. Nhưng sau khi gương cổ thanh đồng hấp thu phù văn thì Tô Kính không cần tăng mạnh luyện hóa đã trực tiếp nắm giữ phù văn đó. Ba mươi sáu phù văn bị hút vào mặt sau một tấm gương cổ thanh đồng, gương phát ra tiếng va chạm vang dội.
Thanh âm này giống như Tô Kính từng chữ một niệm các phù văn, khi niệm xong ba mươi sáu phù văn thì bùm một tiếng tụ thành một hóa thành một phù văn cấm chế thiên cương.
Linh hồn Tô Kính lặng lẽ niệm ra âm tiết phù văn thiên cương, hắn mở ra một không gian trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
Trong Hoàng Đình Thần Ngọc có sáu cấm chế thiên cương, cái thứ nhất là cấm chế không gian, tức là từ nay Tô Kính có một trang bị không gian.
Tiêu Dao Hầu đưa trang bị không gian cho hắn làm cái gì?
Vừa nghĩ sơ Tô Kính liền hiểu, quy tắc không gian hình thành cấm chế thiên cương kích cỡ chưa đủ hai thước, so với trang bị không gian thật sự thì kích cỡ này quá nhỏ hẹp, nhưng Tô Kính mở ra không gian này hầu như không tốn chút công sức.
Bản thân Hoàng Đình Thần Ngọc có thuộc tính không gian nhưng muốn chế tạo ra ra không gian tiêu hao ít như vậy thì thủ đoạn vô cùng kỳ diệu. Trong không gian có ít nhất một nửa vị trí đã bị lấp đầy, toàn bộ là phù giấy màu vàng nhạt.
Tô Kính lấy một tờ giấy ra đặt trong tay, thấy không có phù văn nào trên giấy, nói đúng hơn là phù văn ban đầu đã biến mất, đây là phế phù. Trong không gian xếp mấy chục vạn tấm phế phù!
Dược tính của Xung Nguyên dan dần biến mất, Tô Kính cảm giác toàn thân rất mệt mỏi, cơ bắp bủn rủn, giơ tay cũng khó khăn. Tô Kính từ từ ngã ngửa ra sau nằm dưới đất.
Lục Đạo Thần Giám tiết kiệm nhiều thời gian, chân khí cho Tô Kính, luyện hóa cấm chế thiên cương đầu tiên của Hoàng Đình Thần Ngọc mất khoảng tám canh giờ. Nếu không có lực lượng của Lục Đạo Thần Giám thì Tô Kính phải mất mười lăm ngày trở lên mới có thể luyện hóa cấm chế thiên cương đầu tiên xong.
Lục Đạo Thần Giám rút ngắn thời gian luyện hóa cấm chế thiên cương gấp bốn mươi lăm lần.
Nếu trong thực nghiệm khoa học vượt qua một ải khó khăn mà rút ngắn thời gian nhiều như vậy chỉ có thể xem như ăn may, nhưng Tô Kính biết đây không phải là may mắn, nó là thuộc tính cơ bản của Lục Đạo Thần Giám. Dù Lục Đạo Thần Giám đã rớt xuống còn đẳng cấp pháp bảo thì nó vẫn giữ thuộc tính như vậy.
Bây giờ Tô Kính đã hơi tin lời Tô Ảnh nói Lục Đạo Thần Giám vốn là tiên khí của Tây Tần đế quốc.
Nếu Tô Kính hoàn toàn quen thuộc thân thể này, khống chế chân khí không tệ như vậy thì thời gian sẽ rút ngắn chỉ trong hai canh giờ, nên tính thực dụng của Lục Đạo Thần Giám tốt không thể tả.
Tô Kính nằm dưới đất thều thào:
- Các ngươi vào đi.
Lam Mân dứng bên ngoài dẫn ba nha hoàn vào, hôm nay đến lượt nàng trực.
Thấy Tô Kính nằm dưới đất, Lam Mân từ từ dìu hắn lên giường, hỏi:
- Thiếu gia có muốn tắm một cái không?
Tô Kính sửng sốt thầm nghĩ: Ta người hôi rình tại sao không tắm?
Chợt một ký ức nhắc nhở Tô Kính: Sau khi dùng Xung Nguyên đan tốt nhất là ngủ luôn, để lỗ chân lông từ từ tự động trừ độc, cách khác sẽ khiến độc đan đọng lại nhiều trong cơ thể.
Nếu chỉ ngẫu nhiên dùng Xung Nguyên đan thì không sao, nhưng Tô Kính có hơn chín mươi viên, nếu dùng nhiều, độc tính của trực tiếp bộc phát ra. lúc trước thế tử Tiêu Dao Hầu không chịu nổi mùi hôi, dù biết sẽ trúng độc càng sâu nhưng vẫn cứng cổ đòi tắm.
Nghĩ đến đây Tô Kính thở hổn hển nói với Lam Mân:
- Không cần, ta sẽ đi ngủ như vậy. Đóng trận pháp trong phòng lại, chừa một người tùy thời lau mồ hôi cho ta được rồi.
Trong phòng ngủ của Tô Kính có trận pháp Đạo Môn điều tiết nguyên khí, nhiệt độ căn phòng. Sau khi đóng trận pháp di chứng Xung Nguyên đan càng rõ ràng, nhưng độc đan sót lại ít hơn.
Tô Kính không phải thế tử cũ, hắn là nhà khoa học, sẽ làm ra lựa chọn lý trí nhất. Chịu khổ một chút không sao hết, cơ thể đã là của mình thì phải đối xử tốt với ta.
Lam Mân nghe Tô Kính nói mắt sáng rực lên, đặt Tô Kính nằm yên rồi nàng ở lại trong phòng, ba nha hoàn khác đi ra ngoài ngủ.
Lam Mân phát hiện từ sau khi bị thương nặng thiếu gia chính chắn hơn nhiều, giải quyết vấn đề dần trở nên có lý, không còn nhâm tính nữa. Có lẽ lần này trọng thương là việc tốt cho thiếu gia.
Tô Kính nằm xuống nhưng không ngủ ngay, tay hắn còn cầm tấm phế phù, lòng suy tư thứ này có ích gì? Nếu như không có tác dụng chắc chắn Tiêu Dao Hầu không chắc chắn cho hắn, nhưng thứ này dù không làm phế phù thì phát ra từng công kích thuật đạo chỉ tương đương với một đòn công kích bình thường của luyện khí sĩ Khí Phản Tiên Thiên. Giờ nó chỉ là rác, có đưa chân khí vào cũng chỉ là khi không tiêu hao chân khí, cạn kiệt một phần lực lượng nguyên thần tức là lực lượng linh hồn.
Phải viết lại phù văn lên phế phù, độ khó gấp mười lần viết trên giấy vàng bình thường, sau khi viết ra hiệu quả suy yếu mười, hai mươi phần trăm.
Cảnh giới của Tô Kính còn chưa đủ trình độ giải nghĩa ba mươi sáu phù văn, hắn không biết sau khi ba mươi sáu phù văn tổ thành một cấm chế thiên cương sẽ được đến lực lượng quy tắc gì. Tô Kính chỉ làm theo từng bước dùng chân khí của bản thân luyện hóa ba mươi sáu phù văn này.
Tô Kính cảm giác thú vị, giống như mọt sách, ghi nhớ nội dung trong sách nhưng muốn hoàn toàn hiểu ý nghĩa nội dung thì cần sau này từ từ cố gắng tiêu hóa hấp thu.
Xem ra tu tiên và học tri thức khoa học đều giống nhau, có thể từ từ tiến dần hoặc có thể nuốt cả quả táo.
Cái gọi là thiên đạo, quy tắc xét cho cùng là bản chất vũ trụ.
Nghĩ đến đây Tô Kính cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều, gieo Ngũ Luân Chân Bảo trong người nhưng hắn chưa học được cách luyện hóa, tạm thời không ứng dụng được, Hoàng Đình Thần Ngọc là thứ có thể trực tiếp chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân.
Chân khí trong người Tô Kính cùng với dược tính Xung Nguyên đan tiêu hao mà chảy ồ ạt trong kinh mạch, giải phóng những phù văn được hắn bản năng luyện hóa đẩy vào thức hải.
Gương cổ thanh đồng sáu mặt lặng lẽ hiện ra hút các phù văn, mặt sau tấm gương hình thành các minh văn lồi lõm.
Điều này tăng tốc độ luyện hóa của Tô Kính, vốn cho rằng ba mươi sáu phù văn cần qua mười sáu, mười bảy ngày mới xong. Nhưng sau khi gương cổ thanh đồng hấp thu phù văn thì Tô Kính không cần tăng mạnh luyện hóa đã trực tiếp nắm giữ phù văn đó. Ba mươi sáu phù văn bị hút vào mặt sau một tấm gương cổ thanh đồng, gương phát ra tiếng va chạm vang dội.
Thanh âm này giống như Tô Kính từng chữ một niệm các phù văn, khi niệm xong ba mươi sáu phù văn thì bùm một tiếng tụ thành một hóa thành một phù văn cấm chế thiên cương.
Linh hồn Tô Kính lặng lẽ niệm ra âm tiết phù văn thiên cương, hắn mở ra một không gian trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
Trong Hoàng Đình Thần Ngọc có sáu cấm chế thiên cương, cái thứ nhất là cấm chế không gian, tức là từ nay Tô Kính có một trang bị không gian.
Tiêu Dao Hầu đưa trang bị không gian cho hắn làm cái gì?
Vừa nghĩ sơ Tô Kính liền hiểu, quy tắc không gian hình thành cấm chế thiên cương kích cỡ chưa đủ hai thước, so với trang bị không gian thật sự thì kích cỡ này quá nhỏ hẹp, nhưng Tô Kính mở ra không gian này hầu như không tốn chút công sức.
Bản thân Hoàng Đình Thần Ngọc có thuộc tính không gian nhưng muốn chế tạo ra ra không gian tiêu hao ít như vậy thì thủ đoạn vô cùng kỳ diệu. Trong không gian có ít nhất một nửa vị trí đã bị lấp đầy, toàn bộ là phù giấy màu vàng nhạt.
Tô Kính lấy một tờ giấy ra đặt trong tay, thấy không có phù văn nào trên giấy, nói đúng hơn là phù văn ban đầu đã biến mất, đây là phế phù. Trong không gian xếp mấy chục vạn tấm phế phù!
Dược tính của Xung Nguyên dan dần biến mất, Tô Kính cảm giác toàn thân rất mệt mỏi, cơ bắp bủn rủn, giơ tay cũng khó khăn. Tô Kính từ từ ngã ngửa ra sau nằm dưới đất.
Lục Đạo Thần Giám tiết kiệm nhiều thời gian, chân khí cho Tô Kính, luyện hóa cấm chế thiên cương đầu tiên của Hoàng Đình Thần Ngọc mất khoảng tám canh giờ. Nếu không có lực lượng của Lục Đạo Thần Giám thì Tô Kính phải mất mười lăm ngày trở lên mới có thể luyện hóa cấm chế thiên cương đầu tiên xong.
Lục Đạo Thần Giám rút ngắn thời gian luyện hóa cấm chế thiên cương gấp bốn mươi lăm lần.
Nếu trong thực nghiệm khoa học vượt qua một ải khó khăn mà rút ngắn thời gian nhiều như vậy chỉ có thể xem như ăn may, nhưng Tô Kính biết đây không phải là may mắn, nó là thuộc tính cơ bản của Lục Đạo Thần Giám. Dù Lục Đạo Thần Giám đã rớt xuống còn đẳng cấp pháp bảo thì nó vẫn giữ thuộc tính như vậy.
Bây giờ Tô Kính đã hơi tin lời Tô Ảnh nói Lục Đạo Thần Giám vốn là tiên khí của Tây Tần đế quốc.
Nếu Tô Kính hoàn toàn quen thuộc thân thể này, khống chế chân khí không tệ như vậy thì thời gian sẽ rút ngắn chỉ trong hai canh giờ, nên tính thực dụng của Lục Đạo Thần Giám tốt không thể tả.
Tô Kính nằm dưới đất thều thào:
- Các ngươi vào đi.
Lam Mân dứng bên ngoài dẫn ba nha hoàn vào, hôm nay đến lượt nàng trực.
Thấy Tô Kính nằm dưới đất, Lam Mân từ từ dìu hắn lên giường, hỏi:
- Thiếu gia có muốn tắm một cái không?
Tô Kính sửng sốt thầm nghĩ: Ta người hôi rình tại sao không tắm?
Chợt một ký ức nhắc nhở Tô Kính: Sau khi dùng Xung Nguyên đan tốt nhất là ngủ luôn, để lỗ chân lông từ từ tự động trừ độc, cách khác sẽ khiến độc đan đọng lại nhiều trong cơ thể.
Nếu chỉ ngẫu nhiên dùng Xung Nguyên đan thì không sao, nhưng Tô Kính có hơn chín mươi viên, nếu dùng nhiều, độc tính của trực tiếp bộc phát ra. lúc trước thế tử Tiêu Dao Hầu không chịu nổi mùi hôi, dù biết sẽ trúng độc càng sâu nhưng vẫn cứng cổ đòi tắm.
Nghĩ đến đây Tô Kính thở hổn hển nói với Lam Mân:
- Không cần, ta sẽ đi ngủ như vậy. Đóng trận pháp trong phòng lại, chừa một người tùy thời lau mồ hôi cho ta được rồi.
Trong phòng ngủ của Tô Kính có trận pháp Đạo Môn điều tiết nguyên khí, nhiệt độ căn phòng. Sau khi đóng trận pháp di chứng Xung Nguyên đan càng rõ ràng, nhưng độc đan sót lại ít hơn.
Tô Kính không phải thế tử cũ, hắn là nhà khoa học, sẽ làm ra lựa chọn lý trí nhất. Chịu khổ một chút không sao hết, cơ thể đã là của mình thì phải đối xử tốt với ta.
Lam Mân nghe Tô Kính nói mắt sáng rực lên, đặt Tô Kính nằm yên rồi nàng ở lại trong phòng, ba nha hoàn khác đi ra ngoài ngủ.
Lam Mân phát hiện từ sau khi bị thương nặng thiếu gia chính chắn hơn nhiều, giải quyết vấn đề dần trở nên có lý, không còn nhâm tính nữa. Có lẽ lần này trọng thương là việc tốt cho thiếu gia.
Tô Kính nằm xuống nhưng không ngủ ngay, tay hắn còn cầm tấm phế phù, lòng suy tư thứ này có ích gì? Nếu như không có tác dụng chắc chắn Tiêu Dao Hầu không chắc chắn cho hắn, nhưng thứ này dù không làm phế phù thì phát ra từng công kích thuật đạo chỉ tương đương với một đòn công kích bình thường của luyện khí sĩ Khí Phản Tiên Thiên. Giờ nó chỉ là rác, có đưa chân khí vào cũng chỉ là khi không tiêu hao chân khí, cạn kiệt một phần lực lượng nguyên thần tức là lực lượng linh hồn.
Phải viết lại phù văn lên phế phù, độ khó gấp mười lần viết trên giấy vàng bình thường, sau khi viết ra hiệu quả suy yếu mười, hai mươi phần trăm.
Bình luận facebook