• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hôn ý triền miên: vợ yêu của tổng tài rất thích (27 Viewers)

  • Chương 126

Bát của cô còn một nửa đưa về phía trước mặt Lôi Đình Lệ, tiếp tục nói: “Nếu như một gia đình tới đây ăn, bát đầu tiên sẽ do người phụ nữ của Tần Châu đưa tới, đơn giản mà nói, đó chính là thịt hầm hến.”

Lôi Đình Lệ nhìn dáng vẻ dịu dàng đằm thắm của cô, trong tâm tràn ngập ấm áp, ngay cả nụ cười cũng đã chiếm trọn con ngươi của người ta rồi, “Chắc là từng món từng món một được đưa lên,anh có thể từ từ thưởng thức mùi vị.”

“Bởi vì chỉ có hai người chúng ta ăn mà thôi, thật ra thì cũng tương đối rồi, còn ba món nữa.” Trì Ngữ Mặc nhìn về phía nhân viên.

Nhân viên phục vụ bê lên một đĩa cá đen được cắt thành từng miếng từng miếng được đặt trên đá lạnh, cười nói: “ Cả năm ấm no.”

Cái này, Trì Ngữ Mặc không cần phải giải thích nữa.

Nhân viên phục vụ lại đưa tới một món ăn nữa, tạo hình rất đặc biệt, chính là để từng miếng tre nhỏ tạo thành quần áo, bên trong để đủ các loại nấm. “Y cẩm cố lý”

“Món cuối cùng chính là nước ép ngũ cốc.” Trì Ngữ Mặc nói.

Nhân viên phục vụ đưa một bình cao 2l đặt lên bàn, cười nói: “Nước ngũ cốc đã tới, quý khách món ăn của các vị đã lên đủ rồi, chút nữa còn có một phần hoa quả tặng kèm sẽ được đưa lên.”

“Cảm ơn, làm phiền cho tôi hai chiếc bát con.” Trì Ngữ Mặc giơ hai ngón tay thành chữ v.

“Vâng.”

“Bọc cho anh một miếng.” Lôi Đình Lệ nói, hất cằm về phía thịt bò.

“Vâng?” Trì Ngữ Mặc ngẩn ra một chút, hiểu ra rồi, ý anh ấy nói là món rau sống bọc thịt, “Anh đợi chút, em đi rửa tay, sau đấy sẽ thêm gia vị, ở đây gia vị miễn phí, tự chọn.”

“Ừ.”Lôi Đình Lệ đáp lại một tiếng, cúi đầu ăn sủi cảo tiếp.

Anh ấy là người đối với ẩm thực có chút kiểm soát, ăn no gần một nửa sẽ không ăn nữa, kể cả thức đêm có đói cũng tuyệt nhiên không bao giờ ăn đêm tiêu hóa mức tiêu thụ của nội tạng.

Nhưng mà, bữa ăn này, anh ấy cho dạ dày của mình được thoải mái, nhất là người phụ nữ của mình đem đồ ăn tới, ăn rất tận tâm.

Trì Ngữ Mặc rửa tay, bê hai cái đĩa trở lại, cười híp mắt nói: “Thật ra món canh này nhìn rất ngon mắt, em lấy hai phần gia vị, một phần là dấm cho thêm chút đường và tương thịt bò nấm, một phần là vừng thêm chút tương hải sản.Anh muốn loại nào.”

“Đều được.” Lôi Đình Lệ nói.

Cô đưa tương thịt bò nấm tới trước mặt Lôi Đình lệ, còn mình thì gắp hai miếng thịt bò đặt lên bếp nướng, thêm chút tương hải sản, dùng rau sống bọc lại, nhanh chóng đưa tới trước mặt anh.

Lôi Đình Lệ cười tươi.

Trì Ngữ Mặc thấy hồi hộp hơn, nghĩ tới việc lần trước, nói nhắc nhở: “Không được cắn một nửa đâu đấy, nước tương sẽ rơi xuống.”

“Ừ, biết rồi.” Anh cho hết tất cả vào miệng.

Trì Ngữ Mặc cười híp chặt mắt, lúc như thế này Lôi Đình Lệ cũng dễ bảo đấy chứ, không hề giống như lúc trước khó gần.

Lẽ nào người yêu và bạn gái có sự khác biệt vậy sao?

Bữa ăn này, cô ăn rất no, khi về, Lôi Đình Lệ lái xe, định vị khách sạn. Cô ngồi trườn ra ghế, mắt hấp hé nhìn về phía trước nghĩ mông lung.

Khi cô bị cảnh sát đưa đi, túi xách và di vật của mẹ cô đều để ở Tần gia mất rồi.

Cô muốn lấy lại.

Nhưng cô không muốn Lôi Đình Lệ đi cùng, cô sợ Tần Dương Hải lại bắt anh phải đầu tư cái gì đó, nghĩ thôi cũng đã thấy mất mặt rồi.

Cô nghiêng mặt, nhìn về phía anh ấy, “Lôi Đình Lệ,Salon thương nghiệp của anh khi nào mở vậy?”

“Yên tâm, anh sẽ đưa em đi.” Lôi Đình Lệ hạ thấp giọng.

Trì Ngữ Mặc : “...”

Cô chỉ là muốn sau khi anh đi thì cô sẽ có thời gian để một mình hành động, cũng không để anh bị ảnh hưởng tới danh dự.

“Em đối với thương nghiệp không có chút hứng thú nào cả.” Trì Ngữ Mặc khéo léo từ chối.

“Những người đó thường rất hay có tranh chấp pháp lý, em đối với vấn đề này chắc có hứng thú rồi chứ.” Lôi Đình Lệ chậm rãi nhìn cô một cái.

“Nhưng những người đó là người của Tần Châu, những người đó mà tới thành phố A để tìm em thì sẽ không được thuận tiện cho lắm.”

“Nói không chừng công ty em có mở rộng thêm ở Tần Châu thì sao? Như anh được biết, theo như anh được biết công ty em có tham vọng mở rộng tương đối lớn đó.”

Cứ cho là mở thêm công ty, em cũng chưa chắc sẽ qua đó, em không thích nơi này.” Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.

“Nếu như em không muốn quen biết với những người đó, chỉ cần cứ ở bên cạnh anh là được. Anh cùng lắm chỉ cần hơn một tiếng thôi.” Lôi Đình Lệ nói từng câu đều như tuyên bố, tất cả chỉ là muốn cô đi cùng, cô muốn tìm một lý do hợp lý cũng không được rồi. Không thì, tới lúc đó lại giả bộ đau bụng?

Một lúc sau, xe đã tới trước cửa khách sạn rồi.

Trì Ngữ Mặc nhớ tới chuyện trên we-bo lần trước trong tâm có chút sợ hãi, nắm chặt tay đang định mở cửa của Lôi Đình Lệ, “ Lôi Đình Lệ, dùng chứng minh thư của em đi, sau khi em biết số phòng, em gửi tin nhắn cho anh.Như vậy anh không cần dùng tới chứng minh thư nữa, có thể lên thẳng luôn.”

“Anh đã chặn bình luận rồi.” Anh có thể nhìn thấy rõ nỗi lo lắng của cô.

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, cứ quyết định vậy đi, anh đợi em chút nhé.” Trì Ngữ Mặc nói. tay tự mình tháo dây an toàn, bước xuống xe trước.

Đột nhiên , nghĩ tới một việc, cúi người nhìn vào Lôi Đình Lệ đang ở trong xe, thấy có chút ngại ngùng nói: “À, túi xách của em quên ở Tần gia rồi, chứng minh thư không nằm trong tay em.”

“Biết rồi, để anh đi, sau đó sẽ gửi tin nhắn số phòng cho em.” Lôi Đình Lệ nói một cách vô tội, mở cửa xe, từ trên xe bước xuống.

“Còn nữa, điện thoại của em vẫn còn ở trong túi xách.” TrÌ Ngữ Mặc vòng cvo một chút mới nói.

Lôi Đình Lệ mở cửa xe, từ trong hộc tủ xe lấy ra một chiếc điện thoại iphone, đặt vào tay cô, “Em dùng tạm cái điện thoại này, mã khóa mở là một chữ z.”

“Ồ.”Trì Ngữ Mặc nắm chặt điện thoại trong tay, trong tâm cảm thấy có chút cảm giác rất kỳ lạ.

Dùng điện thoại cũ của người yêu so với mặc áo sơ mi của người yêu, cảm giác cũng gần giống nhau.Cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất ấm áp, nhưng cũng có một chút gì đó khó nói.

Cô vẽ một chữ z, không đúng.

Lôi Đình Lệ giữ chặt lên ngón tay cô.

Cảm giác như có một luồng điện chạm vào vậy, chạy thẳng vào trong tim gan.

Lồng ngực Trì Ngữ Mặc đập vô cùng nhanh.Cùng với sự chuyển động của anh ấy,vẽ lên màn hình chữ Z.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười mỉm tử cho tâm trạng của mình một câu giải đáp, “Thì ra là chữ Z viết hoa.”

“Ử, anh đi vào trước.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói.

“Ồ.” Trì Ngữ Mặc đáp lại một tiếng, ôm chặt hai bên má của mình.

Không biết có phải là do thâm tâm cô nghĩ quá nhiều, hay là vì sự khác biệt khi Lôi Đình đối đãi với người yêu, cô cảm thấy lời anh ấy vừa nói với cô rất ấm áp, âm giọng có chút sâu lắng cuốn hút.

Nghe thôi mà tai đã như sắp nổ tung ra rồi.

Tin nhắn trong điện thoại kêu, cô ngay lập tức mở ra.

“Đến trước cửa cầu thang máy.” Trên điện thoại hiện lên một số máy mười một số.

“Bảo mật tương đối tốt.” Cô tự trả lời.

Anh nắm lấy tay của cô.

Trì Ngữ Mặc lo lắng cúi gằm xuống, chỉ sợ bị người khác nhận ra.

Cửa thang máy mở ra, Lôi Đình Lệ bước vào, lấy thẻ quẹt, ấn vào số tần hai mươi bảy.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Trì Ngữ Mặc nhìn máy camera một cái, hít sâu.

“Anh đã tìm qua một ít dữ liệu.”

“Vâng?” Trì Ngữ Mặc nhìn anh ấy.

“Lần đầu tiên nếu như không muốn bị quá đau,cần phải chuẩn bị trước một tuần để em có thể từ từ thích ứng, chút nữa em đi tắm trước, anh đi mua chút đồ dùng, dự tính tầm nửa tiếng.”

Trì Ngữ Mặc: “...”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom