Trước khi Hứa Gia Mộc lên xe, anh giống như nghĩ tới cái gì, hơi hơi quay đầu, mở miệng nói với Tống Tương Tư: “Tôi thay đổi chủ ý, không cần em ở cùng tôi ba ngày ba đêm, tám giờ chủ nhật này, khách sạn Bốn Mùa, tôi chỉ muốn hai giờ của em là đủ rồi.”
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền khom người ngồi vào xe taxi, không đợi Tống Tương Tư phục hồi tinh thần lại, xe cũng đã đi xa.
-
Ngày hôm sau, khi hiến máu xong, Hứa Gia Mộc phát sốt cao một hồi, hỗn loạn nằm cả một ngày trên giường, thẳng đến chạng vạng, nhiệt độ mới giảm xuống.
Tùy tiện ăn một ít này nọ, thân thể còn có chút yếu ớt, anh lại không có ý tứ ngủ tiếp, trong biệt thự chỉ có một mình anh, yên tĩnh khiến cho hoảng hốt.
Trước kia lúc cô ở Mỹ, anh thường xuyên cảm thấy cô tịch, hiện tại cô đã trở lại, cùng ở trong một thành phố với anh, anh lại càng cảm thấy cô tịch .
Hứa Gia Mộc rút hai điếu thuốc, rồi vào thư phòng, một ngày không đến công ty, bưu kiện nhận mười mấy vài cái, anh ngồi ở trước bàn đọc sách, mở cái xem, đợi đến khi xong hết mọi việc, đã là năm giờ sáng sớm ngày hôm sau, tắm rửa một cái, lái xe ra khỏi nhà, tùy tiện tìm một chút gì đó ăn, rồi phải đến công ty, trên bàn làm việc xếp hai chồng văn kiện lớn, anh giống như không biết mệt mỏi, ngồi xuống bắt đầu phê duyệt, đợi đến khi người trong công ty lục tục đi làm, những văn kiện này đều đã được xử lý tốt, ngay sau đó thư ký thong báo lịch trình làm việc ngày hôm nay, sau đó là họp, bữa ăn...... Nói ngắn lại dường như là công việc ngày hôm nay bận đến độ không có thời gian để thở ra.
Bắt đầu từ ngày hiến máu, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư không còn gặp mặt, ai cũng không chủ động liên hệ với ai.
Hai ngày cuối tuần, Hứa Gia Mộc còn một mình ở công ty làm việc them hai ngày, thẳng đến sáu giờ tối chủ nhật, tiếng chuông nhắc nhở của di động vang lên, anh nhìn trên màn hình viết ba chữ: Tám giờ muộn.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm ba chữ kia hồi lâu, cuối cùng đưa điện thoại di động đặt ở mặt bàn, tiếp tục xử lý công việc trên máy tính, mãi cho đến bảy giờ hai mươi phút, anh đóng máy tính, thu thập một chút này nọ, ra cửa.
Đến khách sạn Bốn Mùa, mới bảy giờ bốn mươi phút, Hứa Gia Mộc mở phòng, lại không sốt ruột lên lầu, ở trong đại sảnh chờ khoảng hai mươi phút, lúc tám giờ lẻ sáu phút, rốt cục nhìn thấy xe Tống Tương Tư xe ngừng ở cửa khách sạn.
Tống Tương Tư bước vào đại sảnh khách sạn, Hứa Gia Mộc đợi đến khi cô nhìn về hướng của bản thân, liền đứng lên, một câu cũng không nói đi hướng thang máy.
Tống Tương Tư ở phía sau anh, vẫn duy trì khoảng cách năm thước đi theo.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Gia Mộc vẫn không để ý tới Tống Tương Tư như cũ, trực tiếp cất bước đi ra, sau đó đi tới trước cửa phòng mình đã đặt, quẹt thẻ, đẩy cửa ra, tiến vào.
Cách khoảng nửa phút, Tống Tương Tư tiến vào theo, cô đứng ở cửa một lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Gia Mộc lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, tay tùy tiện mở tivi, một lát sau, anh nhìn thấy Tống Tương Tư còn đứng ở gần cửa, sau đó mở nhỏ âm lượng của tivi đi một chút, không quay đầu, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Chồng của em có biết hôm nay em cùng người đan ông khác mướn phòng sao?”
Tống Tương Tư làm sao nghe không hiểu lời nói châm chọc của Hứa Gia Mộ, đáy mắt cô luôn luôn kiêu ngạo, hiện lên một chút ảm đạm, đầu cũng hơi hơi thấp xuống.
Hứa Gia Mộc thấy bộ dáng này của cô, tâm tình càng phát ra phiền chán, anh quay đầu, không ngừng mà ấn điều khiển từ xa, đổi kênh, trong đầu lại nhớ tới, rất nhiều năm trước, đêm thứ nhất của anh và cô, cũng cảnh tượng như vậy.
Bình luận facebook