Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Chị Đã Kết Hôn Lần Nữa? Thậm Chí Còn Có Hai Đứa Con?
"Chồng ..." Dịch Thanh vừa đi vừa gọi lớn tiếng về phía Tiêu Thần Phong.
Tiêu Thần Phong cau mày, nhìn cô hỏi: "Sao em lại ở đây?"
“Em và bạn cùng đi mua sắm, tình cờ nhìn thấy anh ở đây nên đến tìm anh.” Một lúc sau, cô đưa mắt nhìn Mạc Tâm Nhan bên cạnh cười nhạt, “Chị dâu, thật tuyệt khi chị không sao. Anh của em đã nhớ nhung chị nhiều năm trời, sau khi trở về chị có gặp anh ấy không?
Mạc Tâm Nhan giật mình, không ngờ Dịch Thanh lại gọi cô là chị dâu, Dịch Thanh cũng không còn nói chuyện với cô bằng giọng điệu lạnh nhạt như trước đây.Sau năm năm, Dịch Thanh đã trưởng thành rất nhiều, giữa đôi mắt cô không còn sự thù hằn hay kháng cự nữa.
Tuy nhiên, Dịch Thanh dường như không ngạc nhiên khi thấy cô, như thể cô ấy đã biết cô sẽ quay lại từ lâu. Chẳng lẽ là Dịch Dương nói cho cô ấy? Không đúng, Dịch Dươngđã lập tức đuổi theo khi biết cô trở về, nên chắc chắn không có thời gian để nói cho Dịch Thanh biết, ai mà nói cho cô ấy biết, cô không thể không nhìn Tiêu Thần Phong, nói không chừng Tiêu Thần Phong đã biết trước? Vì vậy, anh chạy đến sân bay để giúp cô, như thể anh biết rõ nơi ở của cô. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhíu mày.
Thấy cô cau mày, Tiêu Thần Phong không khỏi quan tâm hỏi: "Nhan Nhan sao vậy? Chẳng lẽ Thanh Thanh nhắc tới Dịch Dương sao?"
Nhìn thấy Tiêu Thần Phong hỏi Mạc Tâm Nhan với giọng điệu quan tâm như vậy, một chút ghen tị và buồn bã thoáng qua trong mắt Dịch Thanh, Mạc Tâm Nhan có thể thấy rõ điều đó.
Mạc Tâm Nhan vội vàng lắc đầu với Tiêu Thần Phong, sau đó nhìn Dịch Thanh cười và nói: "Dịch Thanh, anh trai của em và tôi đã kết thúc. Hiện tại tôi đã có gia đình mới, cùng một người chồng yêu thương, với hai đứa con thật đáng yêu, nếu lần sau cô cùng Thần Phong đến nhà, tôi sẽ giới thiệu chồng tôi với hai người ”.
Sau khi Mạc Tâm Nhan nói xong, Dịch Thanh đột nhiên nhìn cô chằm chằm: "Cô đã kết hôn với người khác? Còn có hai đứa con?"
"Ừm, đúng vậy, con trai và con gái là một cặp long phụng. Chúng rất dễ thương ..." Có chút ngập ngừng, cô lại nói: "Chồng tôi tên là Tần Hiên. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt và rất yêu thương tôi và các con. "
Mạc Tâm Nhan đã cố gắng hết sức để nói về gia đình hạnh phúc của cô vào lúc này. Mong rằng trái tim của Dịch Thanh sẽ tốt lên, hiểu được rằng cô và Tiêu Thần Phong là không thể, cũng không cần phải vì Tiêu Thần Phong mà hận cô nhiều như vậy.
“Anh trai em thì sao?” Dịch Thanh sửng sốt một hồi, đột nhiên có chút lo lắng hỏi, giọng điệu hiển nhiên không còn cứng nhắc như trước.
Mạc Tâm Nhan giật mình. Dịch Dương thì sao? Cô chưa từng nghĩ đến Dịch Dương sẽ ra sao nếu không có cô, cô chỉ biết rằng cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa.
Thấy Mạc Tâm Nhan không lên tiếng, Dịch Thanh không khỏi cúi người, nghiêm túc hỏi: "Chị dâu ... ôi không, Nhan Nhan, chịc thật sự không còn yêu anh trai em sao? Hay là trước đây chị cũng chưa từng yêu anh ấy?" "
Nghe Dịch Thanh hỏi những lời này, Tiêu Thần Phong nhìn chằm chằm vào Mạc Tâm Nhan với vẻ mặt buồn bã, như thể chờ đợi cô trả lời.
Mạc Tâm Nhan thở dài, trầm giọng nói: "Yêu hay không yêu thì sao? Quan trọng nhất là bây giờ tôi đã có con và một gia đình ấm áp, hiện tại tôi rất hạnh phúc."
"Nhưng anh trai em không hạnh phúc, chị biết không? Anh trai em đã rất đau đớn trong năm năm qua, em chưa bao giờ thấy anh ấy cười. Hơn nữa, anh trai em thực sự không yêu cô Hứa Giai Lị đó." Đúng, năm năm trước chuyện của chị, anh ấy suýt chút nữa đã giết chết Hứa Giai Lị đó. "
“Thanh Thanh… ”Tiêu Thần Phong gằn nhẹ một tiếng nói:“ Đừng nói nữa, cuối cùng Nhan Nhan cũng đã tìm được hạnh phúc, em muốn cô ấy phải từ bỏ hạnh phúc khó khăn mới có được này vì Dịch Dương sao? Em đã quên những điều mà Dịch Dương đối xử với cô ấy khi đó rồi sao? "
Nghe Tiêu Thần Phong nói, Dịch Thanh mím môi không nói tiếp, chính anh trai cô lúc đó đã có lỗi với chị ấy rất nhiều, cô thực sự không có mặt mũi để yêu cầu người khác quay về bên anh trai mình. Điều đáng trách chỉ là anh trai cô đối xử với chị ấy lúc đó thật quá nhẫn tâm.
Mạc Tâm Nhan cau mày vì lời nói của Dịch Thanh. Nghĩ đến việc Hứa Giai Lị đã xấu hổ ở nhà hàng ngày hôm đó, Mạc Tâm Nhan không khỏi hỏi: "Vì cho rằng tôi xảy ra chuyện, Dịch Dương suýt chút nữa đã giết Từ Giai Giai?"
Tiêu Thần Phong ánh mắt lóe lên, trầm mặc không nói.
Dịch Thanh nói: "Chính là cái đêm chị biến mất, chị không có gọi điện thoại cho anh trai của em sao?"
Mạc Tâm Nhan nghe vậy thì mắt khẽ nhắm, đúng là đêm hôm đó cô đợi Dịch Dương rất lâu nhưng không thấy Dịch Dương xuất hiện, sau đó cô gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền lại những âm thanh ái muội. Cô sẽ luôn nhớ, không thể nào quên cơn gió đêm đó lạnh đến mức nào, và nó cũng lạnh như trái tim cô vậy.
"Vậy thì, Nhan Nhan, chị có biết ai đã trả lời cuộc gọi mà chị đã gọi cho anh trai em không? Là Hứa Giai Lị. Sau khi cô ấy trả lời cuộc gọi của chị, cô ấy đã xóa cả nhật ký cuộc gọi, vì vậy anh trai em đã không thể biết rằng chị đã gọi cho anh ấy. ” Dịch Thanh lo lắng nói.
Mạc Tâm Nhan đột nhiên cười khổ: "Vậy thì sao, bởi vì Hứa Giai Lị có thể trả lời tất cả các cuộc gọi mà tôi gọi cho anh ấy, vậy thì đêm đó bọn họ nhất định đang ở cùng nhau."
“Ôi không, Nhan Nhan, chị đã hiểu lầm anh trai em.” Dịch Thanh đột nhiên trở nên lo lắng, không để ý đến sắc mặt càng ngày càng tối của Tiêu Thần Phong, cô nắm lấy tay Mạc Tâm Nhan nói: “Đêm hôm đó, chuyện này rất phức tạp, Hứa Giai Lị đã đến tìm anh trai em, nhưng anh trai em lúc đó đang đi tìm chị, sau đó không biết làm thế nào mà Hứa Giai Lị bị đau bụng, đoán chừng khi anh trai em đi tìm thuốc của cô ấy, cô ấy đã trả lời cuộc gọi của chị. Sau đó, anh trai em đi tìm chị, và chính em là người đã đuổi người phụ nữ ấy ra khỏi nhà.
Sau khi nghe cô nói, Mạc Tâm Nhan chỉ cười một cách thờ ơ. Nhìn nụ cười hờ hững của cô, Dịch Thanh chợt thấy chạnh lòng, hình như anh trai cô muốn tìm lại vợ là không còn chút hi vọng nào. Mọi người dường như ngừng tim.
"Thanh Thanh, đừng nói thay cho anh trai của cô nữa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy vì những gì anh ấy đã làm với tôi." Mạc Tâm Nhan nói nhẹ, đôi mắt im lặng.
Cho dù cuộc gọi được Hứa Giai Lị đáp lại, cho dù tiếng làm tình ái muội đó là giả, cho dù cô tin rằng đêm đó mấy người muốn làm nhục cô bên bờ sông đó không phải do anh thuê, nhưng vậy thì sao, giữa bọn họ những tổn thương đau khổ còn nhiều hơn thế. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm là người đàn ông đó ít nhất cũng là con người và để cha cô đi sau khi cô rời đi.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Mạc Tâm Nhan, Dịch Thanh không nói được gì.
Mạc Tâm Nhan nhìn lên bầu trời, sau đó cười với hai người bọn họ: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta trở về đi, hai người có muốn đến nhà em ngồi một lúc không?"
"Được chứ."
"Không cần đâu."
Dịch Thanh và Tiêu Thần Phong đồng thanh đáp, Mạc Tâm Nhan có chút giật mình nhìn Tiêu Thần Phong.
Tiêu Thần Phong bất đắc dĩ cười cười, "Lần sau đi, anh còn có chuyện cần giải quyết."
“Ồ, được rồi.” Mạc Tâm Nhan đứng dậy tieens ra phía ngoài công viên, cuối cùng quay lại và mỉm cười với họ, “Thanh Thanh, Thần Phong, tạm biệt.”
“Bye bye.” Dịch Thanh vẫy vẫy tay với cô, cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở lối vào của công viên, Dịch Thanh mới thu lại ánh mắt, chân thành thở dài, “Xem ra Mạc Tâm Nhan chị ấy thực sự rất hạnh phúc, có lẽ rời xa anh trai em là lựa chọn đúng đắn của chị ấy. "Mặc dù cô cũng cảm thấy có lỗi với anh trai của mình, nhưng cô có thể thấy Mạc Tâm nhan so với trước đây lúc còn ở cùng anh trai đã hạnh phúc hơn nhiểu, cô nhận ra chỉ bằng cách nhìn vào nụ cười trong ánh lên trong mắt Mạc Tâm Nhan.
Tiêu Thần Phong chăm chú nhìn lối ra vào công viên, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia cảm xúc phức tạp khiến người ta khó hiểu.
Dịch Thanh ngước mắt lên nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm lối vào công viên, trong mắt cô không khỏi lộ ra một tia buồn bã.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Mạc Tâm Nhan không kết hôn với người khác, ngay cả khi Mạc Tâm Nhan và người đàn ông khác đã có con, người đàn ông cô yêu vẫn chỉ quan tâm đến cô ấy chứ không phải cô. Nhưng cô có thể oán hận ai đây? Chỉ đến hôm nay khi nhìn thấy Mạc Tâm Nhan cô mới biết người phụ nữ đó hoàn toàn không cướp đi thứ gì của cô, mọi chuyện đều là do Tiêu Thần Phong mơ tưởng, nên cô cũng làm ngơ và sẽ không ghen tức nữa.
Lúc Mạc Tâm Nhan trở về nhà, Tần Hiên đang lo lắng đứng ở cửa nhìn, thấy cô xuống xe, anh vội vàng tiến đến.
“Tần Hiên, anh trả tiền xe giúp em với .” Mạc Tâm Nhan ngượng ngùng cười. Tại sân bay, cô hoảng sợ vội vàng chạy trốn Dịch Dương nên không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả tiền và điện thoại di động.
Sau khi Tần Hiên trả tiền xe xong, anh cùng cô bước vào sân, anh lo lắng hỏi: "Em đã đi đâu vậy? Hai đứa trẻ đã rất lo lắng."
"Em tình cờ gặp lại một người quen ở sân bay khi cố tránh gặp Dịch Dương, sau đó anh ấy đưa em đến công viên và nghỉ ngơi. Em xin lỗi, nếu điều đó khiến anh lo lắng." Họ vừa nói vừa tiến vào nhà.
Thấy mẹ quay lại, Tiểu Bối đột nhiên chạy đến, ôm lấy chân cô và khóc rưng rức: "Cuối cùng mẹ cũng về rồi, ooh ... Tiểu Bối nghĩ mẹ không cần Tiểu Bối ... chân của Tiểu Bối đau lắm, con bị ngã ... đau quá ... "
Mạc Tâm Nhan bế cô bé ngồi lên sô pha, Tiểu Bối chỉ vào đầu gối cô bé sau đó khóc lóc thảm thiết: "Mẹ chạy đi, mặc kệ Tiểu Bối, Tiểu Bối ngã rồi, đau quá ..."
Mạc Tâm Nhan nhìn xuống, và cô thấy một vết bầm tím lớn trên đôi chân mũm mĩm trắng nõn khiến, nó khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô ôm Tiểu Bối và xoa nhẹ vào chỗ con bé vừa bị ngã và nói lời xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt. Mẹ sẽ không làm thế nữa".
“Được rồi… từ nay mẹ không được phép bỏ mặc Tiểu Bối nữa…” Tiểu Bối nép vào lòng mẹ, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tần Hiên nhìn cô nói nhỏ: “Bây giờ Dịch Dương biết em đã trở lại, anh ta nhất định sẽ không buông tay.” Ngừng lại một chút, anh nhìn đôi mày nhíu chặt của cô, ngập ngừng hỏi: “Em có muốn gặp anh ấy? "
“Em không muốn.” Mạc Tâm Nhan cứng rắn đáp lại mà không nghĩ ngợi gì, nhìn anh một cái, trầm giọng nói: “Người cuối cùng em không muốn gặp trong đời là anh ấy. Hôm nay chúng ta không thể rời đi, ngày mai chúng ta lạirời đi lần nữa, em không tin rằng anh ta có thể canh giữ chúng ta cả ngày được. "
Tiêu Thần Phong cau mày, nhìn cô hỏi: "Sao em lại ở đây?"
“Em và bạn cùng đi mua sắm, tình cờ nhìn thấy anh ở đây nên đến tìm anh.” Một lúc sau, cô đưa mắt nhìn Mạc Tâm Nhan bên cạnh cười nhạt, “Chị dâu, thật tuyệt khi chị không sao. Anh của em đã nhớ nhung chị nhiều năm trời, sau khi trở về chị có gặp anh ấy không?
Mạc Tâm Nhan giật mình, không ngờ Dịch Thanh lại gọi cô là chị dâu, Dịch Thanh cũng không còn nói chuyện với cô bằng giọng điệu lạnh nhạt như trước đây.Sau năm năm, Dịch Thanh đã trưởng thành rất nhiều, giữa đôi mắt cô không còn sự thù hằn hay kháng cự nữa.
Tuy nhiên, Dịch Thanh dường như không ngạc nhiên khi thấy cô, như thể cô ấy đã biết cô sẽ quay lại từ lâu. Chẳng lẽ là Dịch Dương nói cho cô ấy? Không đúng, Dịch Dươngđã lập tức đuổi theo khi biết cô trở về, nên chắc chắn không có thời gian để nói cho Dịch Thanh biết, ai mà nói cho cô ấy biết, cô không thể không nhìn Tiêu Thần Phong, nói không chừng Tiêu Thần Phong đã biết trước? Vì vậy, anh chạy đến sân bay để giúp cô, như thể anh biết rõ nơi ở của cô. Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhíu mày.
Thấy cô cau mày, Tiêu Thần Phong không khỏi quan tâm hỏi: "Nhan Nhan sao vậy? Chẳng lẽ Thanh Thanh nhắc tới Dịch Dương sao?"
Nhìn thấy Tiêu Thần Phong hỏi Mạc Tâm Nhan với giọng điệu quan tâm như vậy, một chút ghen tị và buồn bã thoáng qua trong mắt Dịch Thanh, Mạc Tâm Nhan có thể thấy rõ điều đó.
Mạc Tâm Nhan vội vàng lắc đầu với Tiêu Thần Phong, sau đó nhìn Dịch Thanh cười và nói: "Dịch Thanh, anh trai của em và tôi đã kết thúc. Hiện tại tôi đã có gia đình mới, cùng một người chồng yêu thương, với hai đứa con thật đáng yêu, nếu lần sau cô cùng Thần Phong đến nhà, tôi sẽ giới thiệu chồng tôi với hai người ”.
Sau khi Mạc Tâm Nhan nói xong, Dịch Thanh đột nhiên nhìn cô chằm chằm: "Cô đã kết hôn với người khác? Còn có hai đứa con?"
"Ừm, đúng vậy, con trai và con gái là một cặp long phụng. Chúng rất dễ thương ..." Có chút ngập ngừng, cô lại nói: "Chồng tôi tên là Tần Hiên. Anh ấy là một người đàn ông rất tốt và rất yêu thương tôi và các con. "
Mạc Tâm Nhan đã cố gắng hết sức để nói về gia đình hạnh phúc của cô vào lúc này. Mong rằng trái tim của Dịch Thanh sẽ tốt lên, hiểu được rằng cô và Tiêu Thần Phong là không thể, cũng không cần phải vì Tiêu Thần Phong mà hận cô nhiều như vậy.
“Anh trai em thì sao?” Dịch Thanh sửng sốt một hồi, đột nhiên có chút lo lắng hỏi, giọng điệu hiển nhiên không còn cứng nhắc như trước.
Mạc Tâm Nhan giật mình. Dịch Dương thì sao? Cô chưa từng nghĩ đến Dịch Dương sẽ ra sao nếu không có cô, cô chỉ biết rằng cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa.
Thấy Mạc Tâm Nhan không lên tiếng, Dịch Thanh không khỏi cúi người, nghiêm túc hỏi: "Chị dâu ... ôi không, Nhan Nhan, chịc thật sự không còn yêu anh trai em sao? Hay là trước đây chị cũng chưa từng yêu anh ấy?" "
Nghe Dịch Thanh hỏi những lời này, Tiêu Thần Phong nhìn chằm chằm vào Mạc Tâm Nhan với vẻ mặt buồn bã, như thể chờ đợi cô trả lời.
Mạc Tâm Nhan thở dài, trầm giọng nói: "Yêu hay không yêu thì sao? Quan trọng nhất là bây giờ tôi đã có con và một gia đình ấm áp, hiện tại tôi rất hạnh phúc."
"Nhưng anh trai em không hạnh phúc, chị biết không? Anh trai em đã rất đau đớn trong năm năm qua, em chưa bao giờ thấy anh ấy cười. Hơn nữa, anh trai em thực sự không yêu cô Hứa Giai Lị đó." Đúng, năm năm trước chuyện của chị, anh ấy suýt chút nữa đã giết chết Hứa Giai Lị đó. "
“Thanh Thanh… ”Tiêu Thần Phong gằn nhẹ một tiếng nói:“ Đừng nói nữa, cuối cùng Nhan Nhan cũng đã tìm được hạnh phúc, em muốn cô ấy phải từ bỏ hạnh phúc khó khăn mới có được này vì Dịch Dương sao? Em đã quên những điều mà Dịch Dương đối xử với cô ấy khi đó rồi sao? "
Nghe Tiêu Thần Phong nói, Dịch Thanh mím môi không nói tiếp, chính anh trai cô lúc đó đã có lỗi với chị ấy rất nhiều, cô thực sự không có mặt mũi để yêu cầu người khác quay về bên anh trai mình. Điều đáng trách chỉ là anh trai cô đối xử với chị ấy lúc đó thật quá nhẫn tâm.
Mạc Tâm Nhan cau mày vì lời nói của Dịch Thanh. Nghĩ đến việc Hứa Giai Lị đã xấu hổ ở nhà hàng ngày hôm đó, Mạc Tâm Nhan không khỏi hỏi: "Vì cho rằng tôi xảy ra chuyện, Dịch Dương suýt chút nữa đã giết Từ Giai Giai?"
Tiêu Thần Phong ánh mắt lóe lên, trầm mặc không nói.
Dịch Thanh nói: "Chính là cái đêm chị biến mất, chị không có gọi điện thoại cho anh trai của em sao?"
Mạc Tâm Nhan nghe vậy thì mắt khẽ nhắm, đúng là đêm hôm đó cô đợi Dịch Dương rất lâu nhưng không thấy Dịch Dương xuất hiện, sau đó cô gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền lại những âm thanh ái muội. Cô sẽ luôn nhớ, không thể nào quên cơn gió đêm đó lạnh đến mức nào, và nó cũng lạnh như trái tim cô vậy.
"Vậy thì, Nhan Nhan, chị có biết ai đã trả lời cuộc gọi mà chị đã gọi cho anh trai em không? Là Hứa Giai Lị. Sau khi cô ấy trả lời cuộc gọi của chị, cô ấy đã xóa cả nhật ký cuộc gọi, vì vậy anh trai em đã không thể biết rằng chị đã gọi cho anh ấy. ” Dịch Thanh lo lắng nói.
Mạc Tâm Nhan đột nhiên cười khổ: "Vậy thì sao, bởi vì Hứa Giai Lị có thể trả lời tất cả các cuộc gọi mà tôi gọi cho anh ấy, vậy thì đêm đó bọn họ nhất định đang ở cùng nhau."
“Ôi không, Nhan Nhan, chị đã hiểu lầm anh trai em.” Dịch Thanh đột nhiên trở nên lo lắng, không để ý đến sắc mặt càng ngày càng tối của Tiêu Thần Phong, cô nắm lấy tay Mạc Tâm Nhan nói: “Đêm hôm đó, chuyện này rất phức tạp, Hứa Giai Lị đã đến tìm anh trai em, nhưng anh trai em lúc đó đang đi tìm chị, sau đó không biết làm thế nào mà Hứa Giai Lị bị đau bụng, đoán chừng khi anh trai em đi tìm thuốc của cô ấy, cô ấy đã trả lời cuộc gọi của chị. Sau đó, anh trai em đi tìm chị, và chính em là người đã đuổi người phụ nữ ấy ra khỏi nhà.
Sau khi nghe cô nói, Mạc Tâm Nhan chỉ cười một cách thờ ơ. Nhìn nụ cười hờ hững của cô, Dịch Thanh chợt thấy chạnh lòng, hình như anh trai cô muốn tìm lại vợ là không còn chút hi vọng nào. Mọi người dường như ngừng tim.
"Thanh Thanh, đừng nói thay cho anh trai của cô nữa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy vì những gì anh ấy đã làm với tôi." Mạc Tâm Nhan nói nhẹ, đôi mắt im lặng.
Cho dù cuộc gọi được Hứa Giai Lị đáp lại, cho dù tiếng làm tình ái muội đó là giả, cho dù cô tin rằng đêm đó mấy người muốn làm nhục cô bên bờ sông đó không phải do anh thuê, nhưng vậy thì sao, giữa bọn họ những tổn thương đau khổ còn nhiều hơn thế. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm là người đàn ông đó ít nhất cũng là con người và để cha cô đi sau khi cô rời đi.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Mạc Tâm Nhan, Dịch Thanh không nói được gì.
Mạc Tâm Nhan nhìn lên bầu trời, sau đó cười với hai người bọn họ: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta trở về đi, hai người có muốn đến nhà em ngồi một lúc không?"
"Được chứ."
"Không cần đâu."
Dịch Thanh và Tiêu Thần Phong đồng thanh đáp, Mạc Tâm Nhan có chút giật mình nhìn Tiêu Thần Phong.
Tiêu Thần Phong bất đắc dĩ cười cười, "Lần sau đi, anh còn có chuyện cần giải quyết."
“Ồ, được rồi.” Mạc Tâm Nhan đứng dậy tieens ra phía ngoài công viên, cuối cùng quay lại và mỉm cười với họ, “Thanh Thanh, Thần Phong, tạm biệt.”
“Bye bye.” Dịch Thanh vẫy vẫy tay với cô, cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở lối vào của công viên, Dịch Thanh mới thu lại ánh mắt, chân thành thở dài, “Xem ra Mạc Tâm Nhan chị ấy thực sự rất hạnh phúc, có lẽ rời xa anh trai em là lựa chọn đúng đắn của chị ấy. "Mặc dù cô cũng cảm thấy có lỗi với anh trai của mình, nhưng cô có thể thấy Mạc Tâm nhan so với trước đây lúc còn ở cùng anh trai đã hạnh phúc hơn nhiểu, cô nhận ra chỉ bằng cách nhìn vào nụ cười trong ánh lên trong mắt Mạc Tâm Nhan.
Tiêu Thần Phong chăm chú nhìn lối ra vào công viên, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia cảm xúc phức tạp khiến người ta khó hiểu.
Dịch Thanh ngước mắt lên nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm lối vào công viên, trong mắt cô không khỏi lộ ra một tia buồn bã.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Mạc Tâm Nhan không kết hôn với người khác, ngay cả khi Mạc Tâm Nhan và người đàn ông khác đã có con, người đàn ông cô yêu vẫn chỉ quan tâm đến cô ấy chứ không phải cô. Nhưng cô có thể oán hận ai đây? Chỉ đến hôm nay khi nhìn thấy Mạc Tâm Nhan cô mới biết người phụ nữ đó hoàn toàn không cướp đi thứ gì của cô, mọi chuyện đều là do Tiêu Thần Phong mơ tưởng, nên cô cũng làm ngơ và sẽ không ghen tức nữa.
Lúc Mạc Tâm Nhan trở về nhà, Tần Hiên đang lo lắng đứng ở cửa nhìn, thấy cô xuống xe, anh vội vàng tiến đến.
“Tần Hiên, anh trả tiền xe giúp em với .” Mạc Tâm Nhan ngượng ngùng cười. Tại sân bay, cô hoảng sợ vội vàng chạy trốn Dịch Dương nên không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả tiền và điện thoại di động.
Sau khi Tần Hiên trả tiền xe xong, anh cùng cô bước vào sân, anh lo lắng hỏi: "Em đã đi đâu vậy? Hai đứa trẻ đã rất lo lắng."
"Em tình cờ gặp lại một người quen ở sân bay khi cố tránh gặp Dịch Dương, sau đó anh ấy đưa em đến công viên và nghỉ ngơi. Em xin lỗi, nếu điều đó khiến anh lo lắng." Họ vừa nói vừa tiến vào nhà.
Thấy mẹ quay lại, Tiểu Bối đột nhiên chạy đến, ôm lấy chân cô và khóc rưng rức: "Cuối cùng mẹ cũng về rồi, ooh ... Tiểu Bối nghĩ mẹ không cần Tiểu Bối ... chân của Tiểu Bối đau lắm, con bị ngã ... đau quá ... "
Mạc Tâm Nhan bế cô bé ngồi lên sô pha, Tiểu Bối chỉ vào đầu gối cô bé sau đó khóc lóc thảm thiết: "Mẹ chạy đi, mặc kệ Tiểu Bối, Tiểu Bối ngã rồi, đau quá ..."
Mạc Tâm Nhan nhìn xuống, và cô thấy một vết bầm tím lớn trên đôi chân mũm mĩm trắng nõn khiến, nó khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô ôm Tiểu Bối và xoa nhẹ vào chỗ con bé vừa bị ngã và nói lời xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt. Mẹ sẽ không làm thế nữa".
“Được rồi… từ nay mẹ không được phép bỏ mặc Tiểu Bối nữa…” Tiểu Bối nép vào lòng mẹ, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Tần Hiên nhìn cô nói nhỏ: “Bây giờ Dịch Dương biết em đã trở lại, anh ta nhất định sẽ không buông tay.” Ngừng lại một chút, anh nhìn đôi mày nhíu chặt của cô, ngập ngừng hỏi: “Em có muốn gặp anh ấy? "
“Em không muốn.” Mạc Tâm Nhan cứng rắn đáp lại mà không nghĩ ngợi gì, nhìn anh một cái, trầm giọng nói: “Người cuối cùng em không muốn gặp trong đời là anh ấy. Hôm nay chúng ta không thể rời đi, ngày mai chúng ta lạirời đi lần nữa, em không tin rằng anh ta có thể canh giữ chúng ta cả ngày được. "
Bình luận facebook