Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Diêu Hữu Thiên cũng không sợ báo cảnh sát, càng không sợ chuyện ngày hôm nay bị cảnh sát xử lý.
Cô không phải một người sợ phiền phức
Nhưng cô bị thương, vết thương này là vì Triệu Nhân Uyên và cô xung đột tạo thành, nếu như bây giờ người trong nhà biết, chỉ sợ cô sẽ không còn sống ở Bắc Đô được nữa.
Vả lại điều quan trọng nhất, lấy cá tính bao che của ba và anh trai, nhất định sẽ đối phó với Triệu Nhân Uyên.
Cô và Triệu Nhân Uyên chia tay là một chuyện, không muốn dây dưa với hắn nữa là một chuyện khác.
Mặc kệ nói thế nào. Triệu Nhân Uyên đối với cô, đúng là có ân cứu mạng. Chỉ dựa vào điều này, cô cũng không hi vọng người trong nhà sẽ thực sự đối phó với Triệu Nhân Uyên.
Cô hi vọng bọn họ đã có thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
Hít sâu một cái, cô không nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Nhân Uyên, lại một lần nữa cúi đầu, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền màu đỏ nhạt, sau đó nhét vào tay Cố Thừa Diệu.
“Tiên sinh, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, tôi cũng không phải nhân viên của cửa hàng tiện lợi, chỉ là làm giúp người bạn. Số tiền này anh hãy nhận lấy, còn nữa, tôi nhất định sẽ bồi thường xe cho anh.”
Tay cũng đau, chân cũng đau, lại đứng ở chỗ này, chân không chịu nổi áp lực dường như muốn ngã xuống, nhưng mà Diêu Hữu Thiên vô cùng cố chấp đứng thẳng người, nhìn thẳng mặt của Cố Thừa Diệu. Thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành.
Cố Thừa Diệu cũng không nhiều lời, cánh tay dài vừa nhấc, lấy tấm danh thiếp trên tay của Triệu Nhân Uyên ra, túy ý nhét vào trong túi áo khoác tây trang của mình.
Bước chân đi tới xe của mình, Diêu Hữu Thiên lại chắn trước mặt của anh.
“Tiên sinh, nếu tôi đồng ý bồi thường, như vậy chiếc xe này chính là của tôi phải không?”
Nếu cô nguyện ý bồi thường 50 triệu, dĩ nhiên chiếc xe này phải thuộc về cô.
Mặc dù đối với cô mà nói, mua một chiếc xe như vậy làm cho cô rất đau lòng
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, quét qua gương mặt của Diêu Hữu Thiên một lần nữa, hừ lạnh một tiếng. Cản một chiếc taxi ở ven đường, nghênh ngang rời đi.
Sau khi anh đi, Diêu Hữu Thiên thu thập xong, liếc nhìn chiếc xe phía trước, sau đó gọi điện thoại kêu người đến kéo xe.
Triệu Nhân Uyên hối hận muốn chết, ngày hôm qua hắn đã hối hận, bây giờ còn hối hận hơn.
50 triệu. Lúc bồi thường lông mày của Diêu Hữu Thiên cũng không nhíu một cái, nếu như cô ấy là vợ của mình…
“Thiên Thiên, chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi được không? Em tha thứ cho anh đi? Anh yêu em, anh thực sự yêu em. Anh không thể không có em. Thiên Thiên..”
“Triệu Nhân Uyên.” Tay chân của Diêu Hữu Thiên đều đau. Bây giờ nghe Triệu Nhân Uyên nói những lời này, đầu cũng bắt đầu đau: “Chuyện của chúng ta, đến đây chấm dứt. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Thiên Thiên, em không thể như vậy, anh là ân nhân cứu mạng của em. Anh…”
Diêu Hữu Thiên không muốn nghe nữa, trực tiếp đẩy Triệu Nhân Uyên ra, tiếp theo kêu một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Để Triệu Nhân Uyên ở lại tức giận đến giơ chân. Trong lòng lại càng thêm kiên quyết. Lấy điện thoại di động ra nhấn mấy con số: “Alô, là tôi, giúp tôi điều tra một chút, rốt cuộc ba mẹ của Diêu Hữu Thiên ở thị trường Y buôn bán cái gì? Phải, rất gấp. Càng nhanh càng tốt.”
Thiên Thiên. Tôi đã cứu cô một mạng, cô tưởng như vậy là đoạn tuyệt với tôi được sao, cũng phải xem tôi có chịu hay không đã.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng trà, nước ấm áp làm cho lá trà tỏa hương, hơi nóng trên bàn trà bốc lên một vòng giống như đám sương, làm cho nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài vài độ.
Hai người ngồi đối diện nhau, đều không nói gì, cô gái trẻ đang ngồi gần cửa sổ khoảng 23, 24 tuổi.
Mặt mày cong cong, đôi mắt mang theo Thu Thủy, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, rất ra dáng cô gái Giang Nam dịu dàng.
Mà lúc này cô đang cúi đầu, khép hờ nửa mắt không thấy rõ biểu cảm, khẽ cắn môi dưới, động tác này làm cho người ta hết sức thương yêu.
Nếu như trước mặt cô là một người đàn ông, nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc.
Đáng tiếc, ngồi đối diện cô, không phải là một người đàn ông.
Cô không phải một người sợ phiền phức
Nhưng cô bị thương, vết thương này là vì Triệu Nhân Uyên và cô xung đột tạo thành, nếu như bây giờ người trong nhà biết, chỉ sợ cô sẽ không còn sống ở Bắc Đô được nữa.
Vả lại điều quan trọng nhất, lấy cá tính bao che của ba và anh trai, nhất định sẽ đối phó với Triệu Nhân Uyên.
Cô và Triệu Nhân Uyên chia tay là một chuyện, không muốn dây dưa với hắn nữa là một chuyện khác.
Mặc kệ nói thế nào. Triệu Nhân Uyên đối với cô, đúng là có ân cứu mạng. Chỉ dựa vào điều này, cô cũng không hi vọng người trong nhà sẽ thực sự đối phó với Triệu Nhân Uyên.
Cô hi vọng bọn họ đã có thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.
Hít sâu một cái, cô không nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Nhân Uyên, lại một lần nữa cúi đầu, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền màu đỏ nhạt, sau đó nhét vào tay Cố Thừa Diệu.
“Tiên sinh, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, tôi cũng không phải nhân viên của cửa hàng tiện lợi, chỉ là làm giúp người bạn. Số tiền này anh hãy nhận lấy, còn nữa, tôi nhất định sẽ bồi thường xe cho anh.”
Tay cũng đau, chân cũng đau, lại đứng ở chỗ này, chân không chịu nổi áp lực dường như muốn ngã xuống, nhưng mà Diêu Hữu Thiên vô cùng cố chấp đứng thẳng người, nhìn thẳng mặt của Cố Thừa Diệu. Thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành.
Cố Thừa Diệu cũng không nhiều lời, cánh tay dài vừa nhấc, lấy tấm danh thiếp trên tay của Triệu Nhân Uyên ra, túy ý nhét vào trong túi áo khoác tây trang của mình.
Bước chân đi tới xe của mình, Diêu Hữu Thiên lại chắn trước mặt của anh.
“Tiên sinh, nếu tôi đồng ý bồi thường, như vậy chiếc xe này chính là của tôi phải không?”
Nếu cô nguyện ý bồi thường 50 triệu, dĩ nhiên chiếc xe này phải thuộc về cô.
Mặc dù đối với cô mà nói, mua một chiếc xe như vậy làm cho cô rất đau lòng
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, quét qua gương mặt của Diêu Hữu Thiên một lần nữa, hừ lạnh một tiếng. Cản một chiếc taxi ở ven đường, nghênh ngang rời đi.
Sau khi anh đi, Diêu Hữu Thiên thu thập xong, liếc nhìn chiếc xe phía trước, sau đó gọi điện thoại kêu người đến kéo xe.
Triệu Nhân Uyên hối hận muốn chết, ngày hôm qua hắn đã hối hận, bây giờ còn hối hận hơn.
50 triệu. Lúc bồi thường lông mày của Diêu Hữu Thiên cũng không nhíu một cái, nếu như cô ấy là vợ của mình…
“Thiên Thiên, chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi được không? Em tha thứ cho anh đi? Anh yêu em, anh thực sự yêu em. Anh không thể không có em. Thiên Thiên..”
“Triệu Nhân Uyên.” Tay chân của Diêu Hữu Thiên đều đau. Bây giờ nghe Triệu Nhân Uyên nói những lời này, đầu cũng bắt đầu đau: “Chuyện của chúng ta, đến đây chấm dứt. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Thiên Thiên, em không thể như vậy, anh là ân nhân cứu mạng của em. Anh…”
Diêu Hữu Thiên không muốn nghe nữa, trực tiếp đẩy Triệu Nhân Uyên ra, tiếp theo kêu một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Để Triệu Nhân Uyên ở lại tức giận đến giơ chân. Trong lòng lại càng thêm kiên quyết. Lấy điện thoại di động ra nhấn mấy con số: “Alô, là tôi, giúp tôi điều tra một chút, rốt cuộc ba mẹ của Diêu Hữu Thiên ở thị trường Y buôn bán cái gì? Phải, rất gấp. Càng nhanh càng tốt.”
Thiên Thiên. Tôi đã cứu cô một mạng, cô tưởng như vậy là đoạn tuyệt với tôi được sao, cũng phải xem tôi có chịu hay không đã.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng trà, nước ấm áp làm cho lá trà tỏa hương, hơi nóng trên bàn trà bốc lên một vòng giống như đám sương, làm cho nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài vài độ.
Hai người ngồi đối diện nhau, đều không nói gì, cô gái trẻ đang ngồi gần cửa sổ khoảng 23, 24 tuổi.
Mặt mày cong cong, đôi mắt mang theo Thu Thủy, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, rất ra dáng cô gái Giang Nam dịu dàng.
Mà lúc này cô đang cúi đầu, khép hờ nửa mắt không thấy rõ biểu cảm, khẽ cắn môi dưới, động tác này làm cho người ta hết sức thương yêu.
Nếu như trước mặt cô là một người đàn ông, nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc.
Đáng tiếc, ngồi đối diện cô, không phải là một người đàn ông.
Bình luận facebook