5.
Khi Công chúa của Tây Vực đến Đường gia, ta vẫn đang thảo luận trong phòng nghiên cứu của phủ Thái tử về cách làm thế nào để Công chúa của Tây Vực từ bỏ ý định thành thân với Nguyên Hoành.
“Nếu ngươi muốn ta nói như khi ta đang đứng nói nhảm với ngươi, thì sao không đi nói thẳng với công chúa rằng ngươi là một nam nhân, là một tay áo hỏng rồi. Ngươi không thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho nàng ấy. Ta đảm bảo rằng từ đó trở về sau, công chúa sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa.”
Tiểu cô nương bất tài, một bàn tay xinh đẹp như vậy, Nguyên Hoành vòng qua eo ta, có thể để ta không làm loạn đến tranh và thư pháp của hắn.
Nguyên Hoành tay cầm quạt, tay gõ lên mặt bàn, khớp tay thanh mảnh.
“Cũng được, vậy thì sau này không chỉ có nàng ấy, mà các cô nương trong Đường gia đều sẽ không đến tìm ta nữa.”
“Ngươi sợ cái gì? Chẳng phải là đã có một cô nương dễ thương như ta rồi sao?”
Nguyên Hoành liếc nhìn ta.
“Ngươi có cảm thấy mình xứng đáng được gọi là thiếu nữ ư?”
6.
Ta không bỏ cuộc.
“Rồi sau đó ngươi đến hôn ta say đắm trước mặt mọi người, để nàng ta rút lui được không?”
Nguyên Hoành gật đầu.
“Đó cũng là một ý không tồi, nhưng — “
Một hồi lâu, hắn ta nhìn vào môi ta
“Ta không thể câm miệng được”
“... Thế thì hãy ngoan ngoãn thành thân với công chúa Tây Vực đẹp như tiên nữ, thì ngươi sẽ câm miệng được thôi”
Đôi mắt đào hoa của Nguyên Hoành sáng lên, khi hơi cúi xuống, đẹp đến khó tin, tựa như vĩnh cửu.
Hắn cười nói: “Ngươi ghen à?”
“Ta ăn dấm của Hoàng hậu”
Hoàng thái hậu - mẫu thân của Nguyên Hoành.
“Thật thô tục”
7.
“Không phải cách ngươi nói không dùng được, chỉ là nếu ngươi thật sự hôn tâ trước mặt phụ thân và mẫu thân ngươi, ngươi sẽ không phải thành thân.”
“Ngoại trừ đơn độc”
“Những lão già ki trong triều còn hận ngươi không phải nữ nhi, làm mất mặt Đường gia và quốc công Hoa Quốc. Lúc đó ngươi tính sao?”
Ta sờ cằm và suy nghĩ miên man
“Ngươi nói đúng. Hoàng Thượng đã khó thay đổi như vậy, nếu vừa thấy công chúa Tây Vực tiến đến hôn ta, sợ ta suy nghĩ nhiều, trung tình lên não lại hôn ta thì phải làm sao?”
Lần này, Nguyên Hoành từ chối ta nhưng không hề khó chịu, hắn sthowr dài và đặt chiếc quạt gấp trên tay xuống.
Hắn ta dùng chút lực, đặt tay lên eo ta và kéo ta lại gần hắn hơn.
Nguyên Hoành giọng nói khàn khàn, có chút mê người.
“Vậy trước tiên hãy để Cô thử xem cách này có hữu hiệu hay không.”
8.
“Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng cho gọi Người … xin thứ lỗi cho thuộc hạ”
Tú Phong cảm thấy không được khỏe.
Hắn nhận được sắc lệnh của hoàng gia, ngay khi bước vào thư phòng, hắn đã nhìn thấy phu nhân lớn tuổi nhất của phủ Quốc công đang ngồi trên đùi của lão gia.
Còn lão gia miệng nở nụ cười, ánh mắt dán chặt vào phu nhân, như muốn hôn, nhưng lại bị cắt ngang giữa chừng.
Và trên thực tế, nó là như vậy.
“Cuộc sống không dài, Tú Phong”
Bình luận facebook