Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Trông vợ!
Hết một tuần, Tần Chính Nguyên được cho phép xuất viện. Và... Chỉ có anh chàng Ngôn Phóng tới đón sếp nhà mình.
Tần Chính Nguyên không thèm về nhà, cũng không ghé qua MH để ba Tần được về lại phi thẳng tới Thiên Vy.
Làm gì ư? Đi trông vợ chứ còn gì!
Một tuần này không biết được số vệ tinh quây quanh cô đã nâng lên bao nhiêu tên nữa rồi.
Vợ quá xinh không được, vợ quá giỏi cũng không được, và vợ giận mình càng không ổn!
Tần Chính Nguyên đã âm thầm suy nghĩ tới ý tưởng cắm rễ tại Thiên Vy.
Nhưng dường như mọi chuyện không đơn giản.
Bởi vì...
Anh mới bước chân vào tới sảnh thì hai anh chàng bảo vệ cơ bắp lực lưỡng đã tiến lại gần.
Cả hai vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn kĩ gương mặt anh như để xác nhận.
- Tần tổng, chủ tịch đã dặn anh... không được vào đây!
- Gì?
- Bạch tổng quy định, thấy anh tới không cho vào...
Đáng lẽ Nhược Vy còn nói: "Nhớ kĩ cấm anh ta vào, mời ra không được đuổi thẳng, không cần nể nang!"
Nhưng hai bảo vệ lo đắc tội với anh nên không dám nói thẳng ra mà cố chuyển lời cô lại uyển chuyển hơn.
Mặc dù vậy nhưng gương mặt anh cũng chẳng dễ nhìn hơn là bao, Tần Chính Nguyên lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng... Anh bị chặn rồi!
Anh như oán phụ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi không thể thực hiện.
***
Trên tầng cao nhất, Nhược Vy ngồi trên chiếc ghế da xoay xem video hiển thị trên màn hình máy tính. Đó là camera sảnh!
Ban nãy lúc cô đang làm việc thì trợ lí vào thông báo anh tới tìm, có cho lên không. Nhược Vy buông bút trên tay, dựa lưng vào ghế coi tình hình qua video từ lúc đó tới giờ.
Cô đoán chắc cuộc gọi đó là anh gọi cho cô, biết bản thân bị chặn nên mới có cái biểu cảm phong phú kia!
Cứ ngỡ anh đứng chán rồi sẽ đi nhưng không...
Nhược Vy cô không còn biết nên nói gì trong trường hợp này!
Tần Chính Nguyên vậy mà kiếm đâu ra cái ghế nhỏ, đặt xuống rồi ngồi luôn ở đó.
Ngồi giữa sảnh, mặc cho ánh mắt của nhân viên nhìn bốn phía.
Dáng vẻ kia chính là muốn ở lì luôn tại đây, không gặp được sẽ không thèm về đây mà!
Sau bốn năm không gặp, mức độ dày của da mặt tên này nâng cao quá rồi!
Cô hết nhìn nổi cái tình cảnh này, liền quay số gọi trực tiếp cho nhân viên lễ tân:
- Chủ tịch, Tần tổng anh ấy không chịu về!
- Cô truyền lời cho anh ta, không biến ngay đi thì lần sau ngay cả sảnh công ty cũng không bước vào được đâu!
- Dạ!
Lễ tân nghe máy xong liền ngay lập tức tiến tới chỗ Tần Chính Nguyên đang ngồi, nhỏ giọng:.
- Tần tổng, chủ tịch nói, nếu anh không đi, ngày mai ngay cả sảnh công ty, anh... cũng không vào được đâu ạ!
Câu đe dọa này hiển nhiên là vô cùng hiệu nghiệm. Tần Chính Nguyên ngay lập tức đứng dậy, khuôn mặt tê liệt cảm xúc quay đi.
Nhưng lễ tân biết, hôm nay mới vậy thôi, ngày mai cô đâu thể tiếp tục dùng lí do này đuổi anh. Đắc tội chủ tịch hay vị Tần tổng này đều không được.
Thật bất lực quá đi mà!
Hai vị này rốt cuộc là thế nào vậy, không lẽ chủ tịch của cô có quan hệ với vị này. Trước giờ trừ Lưu tổng thì Tần tổng này là người thứ hai ở cạnh chủ tịch.
Cơ mà bị chặn lại ngoài cửa thì chỉ có mỗi Tần tổng này!
Tần Chính Nguyên không thèm về nhà, cũng không ghé qua MH để ba Tần được về lại phi thẳng tới Thiên Vy.
Làm gì ư? Đi trông vợ chứ còn gì!
Một tuần này không biết được số vệ tinh quây quanh cô đã nâng lên bao nhiêu tên nữa rồi.
Vợ quá xinh không được, vợ quá giỏi cũng không được, và vợ giận mình càng không ổn!
Tần Chính Nguyên đã âm thầm suy nghĩ tới ý tưởng cắm rễ tại Thiên Vy.
Nhưng dường như mọi chuyện không đơn giản.
Bởi vì...
Anh mới bước chân vào tới sảnh thì hai anh chàng bảo vệ cơ bắp lực lưỡng đã tiến lại gần.
Cả hai vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn kĩ gương mặt anh như để xác nhận.
- Tần tổng, chủ tịch đã dặn anh... không được vào đây!
- Gì?
- Bạch tổng quy định, thấy anh tới không cho vào...
Đáng lẽ Nhược Vy còn nói: "Nhớ kĩ cấm anh ta vào, mời ra không được đuổi thẳng, không cần nể nang!"
Nhưng hai bảo vệ lo đắc tội với anh nên không dám nói thẳng ra mà cố chuyển lời cô lại uyển chuyển hơn.
Mặc dù vậy nhưng gương mặt anh cũng chẳng dễ nhìn hơn là bao, Tần Chính Nguyên lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng... Anh bị chặn rồi!
Anh như oán phụ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi không thể thực hiện.
***
Trên tầng cao nhất, Nhược Vy ngồi trên chiếc ghế da xoay xem video hiển thị trên màn hình máy tính. Đó là camera sảnh!
Ban nãy lúc cô đang làm việc thì trợ lí vào thông báo anh tới tìm, có cho lên không. Nhược Vy buông bút trên tay, dựa lưng vào ghế coi tình hình qua video từ lúc đó tới giờ.
Cô đoán chắc cuộc gọi đó là anh gọi cho cô, biết bản thân bị chặn nên mới có cái biểu cảm phong phú kia!
Cứ ngỡ anh đứng chán rồi sẽ đi nhưng không...
Nhược Vy cô không còn biết nên nói gì trong trường hợp này!
Tần Chính Nguyên vậy mà kiếm đâu ra cái ghế nhỏ, đặt xuống rồi ngồi luôn ở đó.
Ngồi giữa sảnh, mặc cho ánh mắt của nhân viên nhìn bốn phía.
Dáng vẻ kia chính là muốn ở lì luôn tại đây, không gặp được sẽ không thèm về đây mà!
Sau bốn năm không gặp, mức độ dày của da mặt tên này nâng cao quá rồi!
Cô hết nhìn nổi cái tình cảnh này, liền quay số gọi trực tiếp cho nhân viên lễ tân:
- Chủ tịch, Tần tổng anh ấy không chịu về!
- Cô truyền lời cho anh ta, không biến ngay đi thì lần sau ngay cả sảnh công ty cũng không bước vào được đâu!
- Dạ!
Lễ tân nghe máy xong liền ngay lập tức tiến tới chỗ Tần Chính Nguyên đang ngồi, nhỏ giọng:.
- Tần tổng, chủ tịch nói, nếu anh không đi, ngày mai ngay cả sảnh công ty, anh... cũng không vào được đâu ạ!
Câu đe dọa này hiển nhiên là vô cùng hiệu nghiệm. Tần Chính Nguyên ngay lập tức đứng dậy, khuôn mặt tê liệt cảm xúc quay đi.
Nhưng lễ tân biết, hôm nay mới vậy thôi, ngày mai cô đâu thể tiếp tục dùng lí do này đuổi anh. Đắc tội chủ tịch hay vị Tần tổng này đều không được.
Thật bất lực quá đi mà!
Hai vị này rốt cuộc là thế nào vậy, không lẽ chủ tịch của cô có quan hệ với vị này. Trước giờ trừ Lưu tổng thì Tần tổng này là người thứ hai ở cạnh chủ tịch.
Cơ mà bị chặn lại ngoài cửa thì chỉ có mỗi Tần tổng này!