Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài - Chương 69: Không phá vỡ thành kiến
“Vì sao đột nhiên em lại kết hôn thế? Ngày trước hầu như không một ai nghĩ đến việc em sẽ kết hôn.”
Kỷ Thương chầm chậm hỏi, và đây cũng là điều mà anh luôn trăn trở đó giờ.
Sáu năm vừa qua nói rằng anh triệt để mất tích thì cũng không phải hoàn toàn đúng, anh rời đi ngần ấy năm, trừ bỏ một vài chuyện không đáng nhắc đến thì hầu như chuyện lớn gì anh cũng đều biết.
Anh biết hiện tại Lục Nghị Thành đang thành công ra sao với cái vị trí đại luật sư của mình. Anh biết Phong Dã Thiệu đang làm giáo sư trẻ tuổi nhất của học viện danh giá này. Và anh cũng biết Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại kết hôn ở tuổi hai mươi ba.
Đương nhiên là anh không tài nào biết được rằng lý do vì sao cô lại phải kết hôn sớm đến mức khiến cho người ta không theo kịp như thế này, nhưng anh thực sự muốn biết tại sao cô lại chọn đối tượng kết hôn là Quách Thừa Tuyên hơn.
Và theo như những gì anh thông tin được thì từ ngày cô và hắn đính hôn, hầu như những chuyện chảy đến tay cô không có một chuyện nào được gọi là tốt đẹp.
“Chắc có lẽ vì gặp được người mà mình muốn cùng nhau chung sống đến hết đời nên phải vội vã kết hôn thôi.”
“Người như Quách Thừa Tuyên đâu phải kiểu người mà em thích?”
Diệp Liên Tuyết chỉ cười. Cô thích loại người như thế nào đến cả cô còn chẳng biết nữa là… Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời nói đùa, và Kỷ Thương cũng có một phần đúng. Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ là kiểu người cô thích.
“A Tuyết, đừng vì bất cứ lý do gì mà lại để bản thân mình phải chịu khổ. Em kết hôn với Quách Thừa Tuyên, có một ngày nào là em thôi không gặp rắc rối hay chưa?”
Ngoài trời dần trở nên ảm đạm và Diệp Liên Tuyết cảm thấy bên trong cửa tiệm cà phê này cũng âm u trông thấy.
“Không phải là chuyện anh cần quản đâu, anh cứ sống tốt phần mình, đừng để liên lụy đến người khác đi là được.”
Thành kiến không phải một phút một giây là liền có thể mất đi ngay được. Vẫn nhớ ngày trước Diệp Liên Tuyết ngoài mặt lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lúc ở cạnh ba người anh lớn của mình thì lại hồn nhiên vui vẻ đến đáng yêu.
Nhưng Kỷ Thương bây giờ có nhớ nhung ngày tháng ấy bao nhiêu thì nó vĩnh viễn cũng không bao giờ quay trở lại được nữa. Nhất là khi anh nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đang ngồi ở đằng đối diện mình, biểu tình cực kì lãnh đạm, nói chuyện từ nãy đến giờ chẳng biết câu nào thật câu nào đùa.
Và trong trí nhớ của anh, Diệp Liên Tuyết chưa bao giờ đùa giỡn như thế này cả. Hoặc cũng có thể là vì cô có ly do riêng, mà lý do này chắc chắn là vì không muốn nói chuyện với anh.
Kỷ Thương dần ý thức được chuyện sáu năm trước mình đột nhiên rời đi có ảnh hưởng đến những người ở lại như thế nào. Đột nhiên anh lại có suy nghĩ rằng việc lựa chọn quay về đây lần này có đang là việc làm đúng hay không.
“A Tuyết, anh biết là em giận anh, nhưng dù sao chúng ta cũng là anh em, cũng đã từng cùng nhau lớn lên, cùng trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm tốt đẹp. Có thể trong mắt em, anh không còn là anh của ngày xưa nữa nhưng anh vẫn là anh lớn của em, anh vẫn thương em như ngày trước.”
Nói không chấn động thì chính là đang nói dối. Diệp Liên Tuyết mặc dù đang cố gắng để bản thân mình thật lãnh đạm thế nhưng cô cũng không thể nào chế trụ được nó quá lâu. Có thể đứng trước người ngoài, cô tuyệt nhiên sẽ không dính líu đến một chút nào về tình cảm, nhưng đối diện với người anh gắn bó cùng mình mấy chục năm trời, có cố gắng lãnh đạm, xa cách đến mức nào thì bản thân cô cũng phải thừa nhận rằng mình không làm nổi.
“Khi nào thì anh về thăm sư phụ?” - Diệp Liên Tuyết chủ động hỏi cũng như là đang chủ động đổi chủ đề.
“Thời gian này anh vừa về nước, vẫn còn một số chỗ chưa được ổn định lắm. Anh vẫn sẽ về thôi, em yên tâm. Khi đấy em có muốn cùng về không? Chắc anh cũng sẽ rủ cả A Thiệu về nữa, còn a Thành…”
Kỷ Thương đột nhiên nhắc về Lục Nghị Thành khiến cho Diệp Liên Tuyết khá bất ngờ. Dù sao thì năm đấy khi anh quyết định sẽ theo đuổi ngành luật, sư phụ đã nói rằng xem như từ trước đến nay chưa từng có anh. Không biết đã qua nhiều năm như thế rồi, ông có thực sự còn giận Lục Nghị Thành hay không?
“Vẫn phải quay trở về thôi, một ngày là thầy, cả đời là thầy. Huống hồ gì anh ấy vẫn luôn luôn nhắc đến sư phụ trước mặt em, vốn muốn quay về nhưng vì sợ sư phụ nổi giận nên chẳng dám.”
“Anh vẫn chưa gặp lại A Thành kể từ năm đấy…” - Kỷ Thương trải lòng.
Năm đấy Lục Nghị Thành vừa mới đột ngột rẽ hướng, cũng giống như Kỷ Thương, một đi chưa bao giờ quay trở lại. Nhưng anh ấy khác với anh, suốt ngần ấy năm vẫn còn giữ liên lạc với Diệp Liên Tuyết, năm sau đấy vẫn gọi điện thoại về nhưng sư phụ nhất quyết không nghe máy.
Sau đấy một năm thì Kỷ Thương cũng rời đi, lần này là bặt vô âm tín, chẳng một lời nào để lại, không phải nói cũng biết được sư phụ rốt cuộc đã suy sụp đến mức nào.
“Ít nhất anh ấy vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi thăm sư phụ mặc dù sư phụ chưa bao giờ nhận điện thoại của anh ấy. Em không muốn đôi co với anh quá nhiều đâu, nếu không vì tình cảm anh em mấy chục năm qua của chúng ta thì em đã sớm không nhìn mặt anh nữa rồi.”
“Anh xin lỗi! Tháng sau chúng ta cùng quay về thăm sư phụ nhé! Cho dù có nghe ông mắng cũng được, anh nhất định sẽ quay về!”
Kỷ Thương của sáu năm sau tuyệt nhiên không còn là Kỷ Thương của những năm tháng trước. Thế nhưng điều chưa bao giờ thay đổi ở anh đó chính là tình cảm của anh đối với những người em của mình. Diệp Liên Tuyết cảm thấy thật may mắn biết bao nhiêu khi anh vẫn không thay đổi, thật sự may mắn!
Cả hai chia tay nhau khi trời dần trở về chiều, khi sự ảm đạm, âm u của cuối ngày không cứu rỗi được câu chuyện lạnh nhạt giữa hai người. Kỷ Thương đề nghị đưa Diệp Liên Tuyết quay trở về nhưng cô từ chối. Buổi gặp gỡ ngày hôm nay đã giúp cho cô không còn giận anh như ngày trước nhưng cũng không hẳn là phá bỏ đi được thành kiến của cô về anh.
Kỷ Thương thở hắt ra một hơi thật dài, anh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn bóng dáng mảnh mai nhưng quật cường đang đứng ở góc phố vẫy một chiếc taxi. Nếu đã không thể nào quay trở lại được như những ngày xưa cũ, anh vẫn mong rằng tình cảm anh em giữa hai người họ vẫn được níu giữ lại và trường tồn đến vĩnh hằng.
Gần một nửa đời người, anh là người sai, hơn một nửa cuộc đời còn lại, anh sẽ dùng nó để trả hết lỗi lầm tuổi trẻ của mình.
Cũng thật mong rằng tất cả mọi người trong số họ, những người mà anh yêu thương nhất, những người mà trong suốt những năm ở đất khách quê người anh vẫn thường xuyên khắc khoải trắng đêm để nhớ về có thể được sống hạnh phúc nhất.
Kỷ Thương chầm chậm hỏi, và đây cũng là điều mà anh luôn trăn trở đó giờ.
Sáu năm vừa qua nói rằng anh triệt để mất tích thì cũng không phải hoàn toàn đúng, anh rời đi ngần ấy năm, trừ bỏ một vài chuyện không đáng nhắc đến thì hầu như chuyện lớn gì anh cũng đều biết.
Anh biết hiện tại Lục Nghị Thành đang thành công ra sao với cái vị trí đại luật sư của mình. Anh biết Phong Dã Thiệu đang làm giáo sư trẻ tuổi nhất của học viện danh giá này. Và anh cũng biết Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại kết hôn ở tuổi hai mươi ba.
Đương nhiên là anh không tài nào biết được rằng lý do vì sao cô lại phải kết hôn sớm đến mức khiến cho người ta không theo kịp như thế này, nhưng anh thực sự muốn biết tại sao cô lại chọn đối tượng kết hôn là Quách Thừa Tuyên hơn.
Và theo như những gì anh thông tin được thì từ ngày cô và hắn đính hôn, hầu như những chuyện chảy đến tay cô không có một chuyện nào được gọi là tốt đẹp.
“Chắc có lẽ vì gặp được người mà mình muốn cùng nhau chung sống đến hết đời nên phải vội vã kết hôn thôi.”
“Người như Quách Thừa Tuyên đâu phải kiểu người mà em thích?”
Diệp Liên Tuyết chỉ cười. Cô thích loại người như thế nào đến cả cô còn chẳng biết nữa là… Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời nói đùa, và Kỷ Thương cũng có một phần đúng. Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ là kiểu người cô thích.
“A Tuyết, đừng vì bất cứ lý do gì mà lại để bản thân mình phải chịu khổ. Em kết hôn với Quách Thừa Tuyên, có một ngày nào là em thôi không gặp rắc rối hay chưa?”
Ngoài trời dần trở nên ảm đạm và Diệp Liên Tuyết cảm thấy bên trong cửa tiệm cà phê này cũng âm u trông thấy.
“Không phải là chuyện anh cần quản đâu, anh cứ sống tốt phần mình, đừng để liên lụy đến người khác đi là được.”
Thành kiến không phải một phút một giây là liền có thể mất đi ngay được. Vẫn nhớ ngày trước Diệp Liên Tuyết ngoài mặt lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lúc ở cạnh ba người anh lớn của mình thì lại hồn nhiên vui vẻ đến đáng yêu.
Nhưng Kỷ Thương bây giờ có nhớ nhung ngày tháng ấy bao nhiêu thì nó vĩnh viễn cũng không bao giờ quay trở lại được nữa. Nhất là khi anh nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đang ngồi ở đằng đối diện mình, biểu tình cực kì lãnh đạm, nói chuyện từ nãy đến giờ chẳng biết câu nào thật câu nào đùa.
Và trong trí nhớ của anh, Diệp Liên Tuyết chưa bao giờ đùa giỡn như thế này cả. Hoặc cũng có thể là vì cô có ly do riêng, mà lý do này chắc chắn là vì không muốn nói chuyện với anh.
Kỷ Thương dần ý thức được chuyện sáu năm trước mình đột nhiên rời đi có ảnh hưởng đến những người ở lại như thế nào. Đột nhiên anh lại có suy nghĩ rằng việc lựa chọn quay về đây lần này có đang là việc làm đúng hay không.
“A Tuyết, anh biết là em giận anh, nhưng dù sao chúng ta cũng là anh em, cũng đã từng cùng nhau lớn lên, cùng trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm tốt đẹp. Có thể trong mắt em, anh không còn là anh của ngày xưa nữa nhưng anh vẫn là anh lớn của em, anh vẫn thương em như ngày trước.”
Nói không chấn động thì chính là đang nói dối. Diệp Liên Tuyết mặc dù đang cố gắng để bản thân mình thật lãnh đạm thế nhưng cô cũng không thể nào chế trụ được nó quá lâu. Có thể đứng trước người ngoài, cô tuyệt nhiên sẽ không dính líu đến một chút nào về tình cảm, nhưng đối diện với người anh gắn bó cùng mình mấy chục năm trời, có cố gắng lãnh đạm, xa cách đến mức nào thì bản thân cô cũng phải thừa nhận rằng mình không làm nổi.
“Khi nào thì anh về thăm sư phụ?” - Diệp Liên Tuyết chủ động hỏi cũng như là đang chủ động đổi chủ đề.
“Thời gian này anh vừa về nước, vẫn còn một số chỗ chưa được ổn định lắm. Anh vẫn sẽ về thôi, em yên tâm. Khi đấy em có muốn cùng về không? Chắc anh cũng sẽ rủ cả A Thiệu về nữa, còn a Thành…”
Kỷ Thương đột nhiên nhắc về Lục Nghị Thành khiến cho Diệp Liên Tuyết khá bất ngờ. Dù sao thì năm đấy khi anh quyết định sẽ theo đuổi ngành luật, sư phụ đã nói rằng xem như từ trước đến nay chưa từng có anh. Không biết đã qua nhiều năm như thế rồi, ông có thực sự còn giận Lục Nghị Thành hay không?
“Vẫn phải quay trở về thôi, một ngày là thầy, cả đời là thầy. Huống hồ gì anh ấy vẫn luôn luôn nhắc đến sư phụ trước mặt em, vốn muốn quay về nhưng vì sợ sư phụ nổi giận nên chẳng dám.”
“Anh vẫn chưa gặp lại A Thành kể từ năm đấy…” - Kỷ Thương trải lòng.
Năm đấy Lục Nghị Thành vừa mới đột ngột rẽ hướng, cũng giống như Kỷ Thương, một đi chưa bao giờ quay trở lại. Nhưng anh ấy khác với anh, suốt ngần ấy năm vẫn còn giữ liên lạc với Diệp Liên Tuyết, năm sau đấy vẫn gọi điện thoại về nhưng sư phụ nhất quyết không nghe máy.
Sau đấy một năm thì Kỷ Thương cũng rời đi, lần này là bặt vô âm tín, chẳng một lời nào để lại, không phải nói cũng biết được sư phụ rốt cuộc đã suy sụp đến mức nào.
“Ít nhất anh ấy vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi thăm sư phụ mặc dù sư phụ chưa bao giờ nhận điện thoại của anh ấy. Em không muốn đôi co với anh quá nhiều đâu, nếu không vì tình cảm anh em mấy chục năm qua của chúng ta thì em đã sớm không nhìn mặt anh nữa rồi.”
“Anh xin lỗi! Tháng sau chúng ta cùng quay về thăm sư phụ nhé! Cho dù có nghe ông mắng cũng được, anh nhất định sẽ quay về!”
Kỷ Thương của sáu năm sau tuyệt nhiên không còn là Kỷ Thương của những năm tháng trước. Thế nhưng điều chưa bao giờ thay đổi ở anh đó chính là tình cảm của anh đối với những người em của mình. Diệp Liên Tuyết cảm thấy thật may mắn biết bao nhiêu khi anh vẫn không thay đổi, thật sự may mắn!
Cả hai chia tay nhau khi trời dần trở về chiều, khi sự ảm đạm, âm u của cuối ngày không cứu rỗi được câu chuyện lạnh nhạt giữa hai người. Kỷ Thương đề nghị đưa Diệp Liên Tuyết quay trở về nhưng cô từ chối. Buổi gặp gỡ ngày hôm nay đã giúp cho cô không còn giận anh như ngày trước nhưng cũng không hẳn là phá bỏ đi được thành kiến của cô về anh.
Kỷ Thương thở hắt ra một hơi thật dài, anh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn bóng dáng mảnh mai nhưng quật cường đang đứng ở góc phố vẫy một chiếc taxi. Nếu đã không thể nào quay trở lại được như những ngày xưa cũ, anh vẫn mong rằng tình cảm anh em giữa hai người họ vẫn được níu giữ lại và trường tồn đến vĩnh hằng.
Gần một nửa đời người, anh là người sai, hơn một nửa cuộc đời còn lại, anh sẽ dùng nó để trả hết lỗi lầm tuổi trẻ của mình.
Cũng thật mong rằng tất cả mọi người trong số họ, những người mà anh yêu thương nhất, những người mà trong suốt những năm ở đất khách quê người anh vẫn thường xuyên khắc khoải trắng đêm để nhớ về có thể được sống hạnh phúc nhất.
Bình luận facebook