• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hôn nhân đỉnh cấp (128 Viewers)

  • Chap-337

CHƯƠNG 337: MỘT CHÚT PHÒNG BỊ CŨNG KHÔNG CÓ




CHƯƠNG 337: MỘT CHÚT PHÒNG BỊ CŨNG KHÔNG CÓ



Gần đây tiếng tăm của Lý thị lại được chú ý.



Lúc đầu danh tiếng của Lý thị ở Nam Thành cũng không tính là hiển hách, từ trước đến nay đều làm việc khiêm tốn. Nhưng mà gần đây có ba sản phẩm thuốc mới được bán ra, gần như chiếm lĩnh toàn bộ thị trường, gây chấn động cho toàn thành phố.



Mà ban đầu việc tiêu thụ loại thuốc cùng loại của Tần thị đã gặp phải đã kích lớn, giờ lại tiếp tục giảm xuống, hiện tại giá cổ phiếu ở mức thấp nhất, thậm chí còn ảnh hưởng đến công ty mẹ Kỳ thị.



Tần Nhi đã đến Kỳ thị vài ngày rồi, nhưng mà không có ngày nào Kỳ Chiến chịu gặp cô ta.



Thẳng cho đến chiều tối, cô ta vẫn luôn ở Kỳ thị, mới không dễ dàng gì cản xe của Kỳ Chiến lại.



“Có việc à?” Kỳ Chiến nhíu mày nhìn người phụ nữ bất chấp cả nguy hiểm mà ngăn cản đường đi của mình.



Xe thắng gấp một cái, Tần Nhi đã sớm bị dọa đứng không yên.



Lảo đảo chạy tới, cô ta kéo cửa ghế phụ ra: “Kỳ Chiến, anh phải cứu Tần thị.”



Hiện tại thuốc bán chạy của Tần thị dường như đã hoàn toàn mất hút khỏi thị trường, mỗi ngày đều đang ở trong trạng thái thua lỗ, nếu cứ tiếp tục dựa theo tình hình đó, sớm muộn gì Tần thị cũng sẽ bị phá sản.



Sắc mặt của Kỳ Chiến lạnh nhạt, nghe vậy, trừng mắt lên: “Có còn cứu được không?”



Lần này Lý Thế Nhiên rõ ràng sẽ hủy hoại Tần thị, mà bọn họ thì một chút phòng bị cũng không có.



Anh ta đã đánh giá thấp Lý Thế Nhiên rồi.



Một người bác sĩ cũng chỉ biết cứu mạng chữa bệnh, sao trên thương trường lại có năng lực như thế?



Lúc anh ta tỉnh táo lại thì mới biết được từ trước đến giờ mình chưa hiểu rõ Lý Thế Nhiên.



“Sẽ không đâu, không phải là Kỳ thị vẫn còn có thuốc mới sắp đưa ra thị trường sao? Anh chuyển thuốc mới đến cho Tần thị đi, chỉ cần lượng tiêu thụ tăng lên thì Tần thị sẽ được cứu rồi, hoặc là... anh cung cấp cho Tần thị một chút tài chính.”



“Tài chính mà tôi cung cấp cho các người cũng không phải là ít, bây giờ bản thân của Kỳ thị cũng khó mà đảm bảo được, cô cảm thấy là tôi sẽ cứu cô à?” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.



Anh ta không có bất cứ tình cảm gì đối với Tần Nhi, đối với Tần thị cũng bất quá chỉ là lúc trước bởi vì muốn kết hôn với Tần Nhi, cho nên mới thu mua mà thôi.



Nhưng mà bây giờ đối với anh ta mà nói, Tần thị đã sớm không còn một chút giá trị nào.



Thậm chí là liên quan đến sự tồn tại của Tần thị.



Anh ta thấp giọng nói: “Tần thị không thể tránh khỏi việc bị phá sản.”



“Không...” Sắc mặt của Tần Nhi trắng bệch, sẽ không đâu.

“Anh muốn như thế nào mới đồng ý cứu Tần thị?” Bây giờ Kỳ Chiến chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta.



Nghe vậy, Kỳ Chiến nhìn cô ta rồi lắc đầu: “Cô đã là một quân cờ vô dụng rồi, cút đi.”



Tần Nhi bị ép buộc đẩy ra chiếc xe, chiếc xe lướt qua quẹt vào chân của cô ta, làm cho cô ta đau đớn đến tận xương.



Nước mắt dần dần đong đầy trong hốc mắt, hít sâu, cô ta đứng dậy ngăn một chiếc taxi đi đến Lý thị.



Lúc này, trong phòng họp của Lý thị.



Tại đại hội cổ đông, Lý Thế Nhiên không hề hồi hộp chút nào, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Lý thị, còn Lý Hằng là phó tổng giám đốc mà lại không có mặt.



Trở lại phòng làm việc, rất nhanh Cao Bân liền đi đến.



“Tổng giám đốc Lý, gần đây bên phía trường đại học lâm hải có gửi thư mời đến, hi vọng là chủ nhật này tổng giám đốc có thể đến đó để tổ chức hoạt động diễn thuyết.”



Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày, trong đầu nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng lúc bước xuống xe của Hứa Như vào ngày hôm trước.



Anh xoa xoa mi tâm: “Cho tôi xem một chút xem.”



Cao Bân đưa tài liệu qua, buổi diễn thuyết chủ yếu xoay quanh sự nghiệp là bác sĩ khoa thần kinh của Lý Thế Nhiên lúc trước, và thành quả mở rộng mà anh đã nhận được trong giới y học trong thời gian gần đây, thậm chí đại học lâm hải muốn mời Lý Thế Nhiên làm giáo sư đặc biệt của trường học, tham gia giảng bài.



Trước kia không phải là chưa từng có lời mời như thế này, nhưng mà anh vẫn một lòng chuyên tâm với bệnh viện, cũng không muốn phân tâm để làm chuyện khác.



Có điều là bây giờ Lý thị cũng đã đi đúng quỹ đạo, thuốc mới vẫn còn đang được nghiên cứu phát minh, cũng không cần anh phải quan tâm quá nhiều.



“Sắp xếp thời gian để tôi trò chuyện với hiệu trưởng đi.”



Cao Bân gật đầu, kiểm tra lịch trình một lát: “Chỉ có chiều ngày hôm nay là có thời gian.”



“Vậy thì cứ để hôm nay đi.”



Lúc này, ở bàn lễ tân dưới lầu, Tần Nhi đã đến.



“Cho cô ta lên đi!”



Trong phòng làm việc, Lý Thế Nhiên phong độ ngồi trên ghế sofa, toàn thân có khí chất cường đại.



“Tổng giám đốc Lý." Tần Nhi có chút sợ hãi Lý Thế Nhiên.



Rõ ràng anh thể hiện ra một gương mặt đầy ôn hòa phong độ, nhưng mà thủ đoạn của anh vẫn khiến cho cô ta e ngại.



“Anh đưa thuốc bán chạy nhất của Lý thị cho tôi, có phải là cố ý muốn hãm hại Tần thị không?” Tần Nhi cũng không dài dòng mà nói thẳng.



“Tôi nhớ rõ lúc đó là cô Tần đã chủ động nói chuyện mua bán với tôi.” Lý Thế Nhiên hờ hững nói.



“Đúng vậy, nhưng mà không lâu trước đó Lý thị đã đưa ra thị trường loại thuốc giống như vậy, loại thuốc bán chạy trước đó đã sớm không có trên thị trường.”



“Cho nên cô Tần muốn nói gì vậy?”



“Anh muốn phá hủy Tần thị, anh làm như vậy... là bởi vì Hứa Như có phải không?” Tần Nhi chất vấn.



“Hứa Như à? Tôi với cô ấy đã không có quan hệ gì rồi, cô Tần không nên nói lung tung.” Lý Thế Nhiên không vui nhíu mày.



Sắc mặt của Tần Nhi càng ngày càng trắng, cô ta mới không tin hai người đã không còn quan hệ gì.



“Nếu như cô đến đây để chỉ trích tôi, vậy có thể đi về rồi.” Vẻ không kiên nhẫn hiện lên giữa lông mày của Lý Thế Nhiên.



Tần Nhi cắn chặt môi, đáy mắt có cảm xúc không cam lòng và oán hận.



“Tần thị sẽ không sụp đổ như vậy đâu.”

Lý Thế Nhiên đã gọi Cao Bân tiễn khách, sau khi rời khỏi Lý thị, Tần Nhi mới phát hiện điện thoại của mình có mấy cuộc gọi nhỡ.



“Ba hả?”



“Xin chào, xin hỏi có phải cô là người nhà của Tần Chính không? Hiện tại ông Tần tái phát bệnh tim, bây giờ đang cấp cứu..."



“Cái gì? Tôi lập tức đến ngay..."



...



Buổi chiều sau khi Hứa Như học xong thì dự định trở về ký túc xá.



Lăng Diệu gọi điện thoại đến cho cô, kêu cô lập tức đi đến sân vận động.



“Qua bên đó để làm gì?”



“Đừng có hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng là chuyện tốt, nhanh lên nhanh lên!”



Hứa Như nhíu mày, còn chưa đi đến sân vận động thì đã nghe thấy tiếng người sôi nổi ở bên kia.



Lăng Diệu đẩy đám người ra rồi đi tới, lắc lắc Hứa Như: “Cậu có biết là hôm nay ai đến đại học lâm hải không?”



“Ai vậy?" Hứa Như không hề hứng thú tí nào.



“Lý Thế Nhiên đó, cuối tuần này anh ấy sẽ diễn thuyết ở trường học, chiều nay đến đây gặp mặt với hiệu trưởng kìa.”



Hứa Như. ...."



Cô lập tức muốn quay lại đi khỏi.



“Diệu, tớ về đây.”



“Chờ một lát nữa là Lý Thế Nhiên ra ngay, cậu không gặp anh ấy một chút hả?”



“Tớ không muốn nhìn thấy anh ấy!”



Lăng Diệu nhíu mày, xem ra Hứa Như thật sự kiên quyết muốn phủi sạch quan hệ với Lý Thế Nhiên.



Lúc đầu thì cô ta vẫn còn chưa tin...



Dù sao thì Lý Thế Nhiên vừa giàu vừa đẹp trai như vậy, có người phụ nữ nào sẽ không thích anh chứ...



“Được rồi được rồi, vậy thì không gặp nữa. Nhưng mà tớ nghe nói là hiệu trưởng muốn mời anh ấy đến đại học lâm hải để đứng lớp, cậu cũng biết anh ấy chính là bác sĩ của khoa thần kinh, nếu như đứng lớp, nói không chừng sẽ là giảng viên của cậu đó..."



Nghe vậy, rốt cuộc trên gương mặt lạnh lùng của Hứa Như cũng đã có cảm xúc.



Lý Thế Nhiên đến đây dạy học?



Chắc là Lý thị rất bận rộn, có lẽ là anh bận lắm nên không có thời gian đâu. Hứa Như an ủi mình như thế này nhiều lần, dù sao thì chắc chắn Lý Thế Nhiên sẽ không đến đây.



Nhưng mà cuối tuần này anh đến trường học để diễn thuyết, đây là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.



Chuyện này được truyền rộng rãi trong trường học, đương nhiên là các bạn sinh viên vừa hưng phấn lại vừa kích động.



Buổi tối, Lăng Diệu nhận được cuộc gọi của anh trai.



“Gần đây Hứa Như vẫn tốt chứ?”



Lăng Diệu nhỏ giọng nói, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Như đang nghiêm túc đọc sách ở đối diện.



Hình như là rất tốt...



Cũng không có gì là không bình thường...



“Sao anh không tự gọi điện thoại cho cậu ấy đi?”



“Anh không có số điện thoại của cô ấy.”



Lăng Diệu: "..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom