• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New HÔN NHÂN ĐẠI GIA TỘC TIỂU CÔ DÂU (3 Viewers)

  • Chương 43-44

Chương 43: Cùng ở một phòng


Loáng thoáng, nghe thấy có tiếng động cơ của xe nhưng anh cũng không hề mở mắt.


Cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe vang lên “pim pim” mấy tiếng, anh mới mệt mỏi mở cặp mắt buồn ngủ ra. Từ bên sườn chiếc xe QQ nho nhỏ màu đỏ dễ thương đang an tĩnh nằm nổi bật trên lớp tuyết đọng màu trắng kia, anh nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Ương Ương được bọc kín trong chiếc áo bông thật dầy, khóe môi của anh bất giác hẻ nở một nụ cười mệt mỏi…


“Này, anh chưa chết đấy chứ!” Cô đi đến bên cạnh, thô lỗ đẩy anh một cái, thế nhưng anh lại nỗ lực nhìn lại cô khẽ cười một tiếng: “Chưa chết đâu!”


Ương Ương liền giật mình, nhìn lên gương mặt kia. Trên hàng lông mày và lông mi của anh đều có các bông tuyết trắng xóa, đôi môi bị đông lạnh đã trắng bệch, nơi đáy mắt cũng sáng rực lên thứ ánh sáng rực rỡ.


“Anh là người ngu sao, trời lạnh như thế này ngồi đây nếu như bị trúng gió thì biết làm sao đây? Trong người đã có bệnh mà còn chạy loạn ở bên ngoài làm cái gì chứ, đêm hôm khuya khoắt mà còn gây nhũng nhiễu, không để cho người khác được yên ổn!” Cô vừa nói ra những lời oán giận đầy độc ác, vừa kéo anh, “Đi lên xe! Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng, anh nằm phơi thây ở đầu đường đối với tôi cũng không phải là điều gì tốt đẹp!”


Cơn sốt làm cho cả người anh đã không còn chút sức lực, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng lên, thân thể nặng nề giống như một tòa núi nhỏ, sức nặng cơ thể anh dồn hết lên trên bờ vai của Ương Ương. Cô không khỏi cau mày: “Nặng chết người, nặng chết đi được!”


Trần Tấn Nhiên liền cười, lộ ra hàm răng trắng lóa: “Vậy thì em đừng đỡ tôi nữa, để tự tôi đi một mình vậy!”


Ương Ương liếc nhìn anh một cái, liền buông tay ra, cả người anh lập tức liền xụi lơ ngã xuống dưới đất, nhưng rồi anh vẫn nỗ lực chống đỡ, lảo đảo dịch từng bước một ở trong lớp tuyết thật sâu tuyết. Ương Ương thở dài một tiếng, không khỏi lắc đầu một cái: “Anh hãy thành thật một chút đi!”


Thân thể nho nhỏ của cô dùng hết sức để đỡ lấy anh, cuối cùng cô cũng vừa đỡ vừa lôi kéo được anh đến bên chiếc xe. Sau khi nhét thân thể cao lớn ngang tàng của Trần Tấn Nhiên vào chiếc ghế sau của xe, Ương Ương lấy một chiếc thảm nhỏ in hình Gấu Winnie the Pooh vứt lên trên người của anh. Nhìn thấy anh bệnh tới mức bộ dạng co rút lại như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn là đành mở mở chiếc thảm nhỏ ra, cẩn thận đắp lên người cho anh.


“Cảm ơn…”


Mơ mơ màng màng trong cơn sốt cao, Trần Tấn Nhiên sợ hãi liếc nhìn cô một cái, lầu bầu một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại thật chặt, không biết là do bị sốt cao đến bất tỉnh, hay là anh đã ngủ thiếp đi.


Ương Ương mở lò sưởi đến mức tối đa, chỉ chốc lát sau trên chóp mũi đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô chuyên chú lái xe, nhìn bầu trời trước mặt tuyết đang rơi trắng xóa.


Ba năm sau, anh bỗng nhiên lại dùng cái tư thế chật vật thế này mà xông vào bên trong cuộc sống của cô. Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm cái gì đây?


Hàng lông mày đẹp mắt giống như ngọn núi liền hơi nhíu lại, bởi vì bị nghẹt mũi nên hô hấp của Trần Tấn Nhiên vang lên ở trong xe thật nặng nề và rất có quy luật, tựa như một chiếc lông tơ mềm mại, cứ từng lần, từng lần như muốn trêu chọc trái tim của cô.


Ương Ương cũng không lái xe về nhà, cô trực tiếp lái xe đến một bệnh viện tư nhân mà thường ngày mình vẫn thường hay khám ở đó. Sau khi kiểm tra xong bác sĩ đã tiêm cho Trần Tấn Nhiên một mũi hạ sốt, lại kê đơn cho cô một số thuốc uống, dặn dò Ương Ương để cho anh nghỉ ngơi thật tốt, cho uống nhiều nước, thì sẽ không có vấn đề gì hết.


Ương Ương vốn dĩ nghic muốn anh nằm viện, kết quả bác sĩ lại nói bệnh tình của anh hoàn toàn không cần thiết phải nằm viện. Hơn nữa, những ngày qua tình hình giường cho bệnh nhân nằm ngủ ở trong bệnh viện hết sức căng thẳng. Cho nên, Ương Ương lấy thuốc về, không thể làm gì khác hơn là lại đưa anh về nhà một cách bất đắc dĩ.


Trần Tấn Nhiên bị bệnh khó chịu trong người, nhưng lộ ra vẻ ngoan ngoãn lạ thường, nhìn khuôn mặt của Ương Ương đen sì, cũng không dám nói thêm đến một chữ, chỉ sợ làm cô tức giận lên, sẽ nhét anh nằm lại ở trong bệnh viện xa lạ này một mình, đó là một điều mà anh tuyệt đối không hề mong muốn!


Đưa theo Trần Tấn Nhiên về nhà, Ương Ương bước lên thang lầu đã hơi có vẻ cũ kỹ, thang máy thường ngày không bị hư. Hôm nay xui xẻo thế nào mà lại gặp phải cảnh thang máy bãi công, không thể làm gì khác hơn, Ương Ương đành phải đỡ anh đi bằng thang lầu. Thật may là tầng lầu nơi cô ở cũng không cao, đi một chút lại nghỉ ngơi một chút, sau hơn mười phút vất vả, cuối cùng hai người cũng đi tới cửa nhà.


Căn nhà trọ mà Ương Ương thuê chỉ là một căn hộ bình thường, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp một và phòng vệ sinh, căn nhà tuy đơn giản nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.


Chỉ có điều là, bình thường khi cô chỉ sống có một mình, thì gian phòng vẫn cảm thấy không đến nỗi chật chội, nhưng hôm nay khi Trần Tấn Nhiên vừa tiến vào trong phòng, lập tức Ương Ương cảm thấy chật đến không chứa nổi nữa rồi.


Ương Ương mở lò sưởi, đổi giày, bận rộn nên thỉnh thoảng cô lại đụng vào mấy cái đồ quỷ gì đó đã cản trở. Trần Tấn Nhiên không muốn bị cô mắng mỏ, lập tức liền rúc vào trong một góc tường. Ương Ương thấy bộ dáng khổ sở đáng thương đó của anh, lại thấy anh bị sốt cao, sắc mặt đỏ bừng, nên cũng không mắng anh nữa, lấy đôi dép cũ của mình đi năm ngoái ném cho anh: “Thay dép!”


Trần Tấn Nhiên liếc mắt nhìn đôi dép kia, đang định phản kháng, nhưng Ương Ương lại lườm sang anh một cái: “Sao không đổi dép ra đi!”


Trần Tấn Nhiên lập tức ngoan ngoãn cỡi đôi giày của mình ra, thay đôi dép con thỏ lông xù của cô vào chân. Khi nhìn thấy anh là một người đàn ông cao lớn gần 1m90, lại đi đôi dép màu hồng đó, thoạt nhìn đã thấy vừa tức cười lại vừa khôi hài, hơn nữa gót chân của anh gần như cũng dậm ở trên mặt thảm.Ương Ương thấy bộ dáng của anh như vậy, không khỏi phì ra một nụ cười. Nhìn thấy cô cười, anh cũng nở một nụ cười nhìn thật ngốc nghếch.


Nhưng Ương Ương lại nổi giận, lườm anh một cái: “Uống thuốc đi, sau đó hãy mau đi ngủ cho tôi!”


Trần Tấn Nhiên vừa ngồi xuống ở trên ghế sa lon, vừa hắt hơi liên tục, vừa nhìn vòng quanh gian phòng của cô, hỏi “Tôi ngủ ở chỗ nào?”


“Ghế sa lon!”


“Tôi là bệnh nhân mà Ương Ương…” Anh lại dùng ánh mắt xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu nhìn lại cô. Ương Ương nghĩ đến lời bác sĩ dặn dò, lại nhìn dáng dấp ghế sa lon của mình một chút, độ dài chưa đến 1m80. Nếu như Trần Tấn Nhiên ngủ ở trên ghế sa lon, thì có thể nói…, nhất định là sẽ không thể ngủ được…


“Anh mau chóng uống thuốc xong rồi trở về phòng, nhìn thấy anh bị ngã bệnh như vậy, hiện tại tôi sẽ ngủ ở trên ghế sa lon!”


Ương Ương đặt phịch chén nước xuống ở trước mặt anh, xoay người liền bỏ đi vào phòng tắm.


Trần Tấn Nhiên ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng vẫn hắt hơi không ngừng. Anh đi đôi dép con thỏ nhỏ, đi về phía phòng ngủ của cô. Đẩy cửa ra, là một gian nho nhỏ, một giường đôi không lớn lắm, trên tấm trải giường chồng chất một đống các con vật ở trong phim hoạt hình. Trên giường có rất nhiều món đồ chơi mềm nhũn. Trần Tấn Nhiên không khỏi hé miệng cười, cô vẫn giống y như ngày trước, tựa như một đứa trẻ nhỏ chưa trưởng thành vậy…


Ương Ương tắm rửa xong đi ra ngoài, lại thấy anh vẫn ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách như cũ. Trên người đắp một chiếc chăn thật dầy, lỗ mũi hoàn toàn bị bịt kín, thời điểm anh hít thở giống như một đứa trẻ nhỏ đang ngáy to vậy


Cô tức giận lườm cho anh một cái: “Đi đi đi, trở về phòng ngủ đi!”


“Việc này thật ngượng ngùng, tôi chiếm giường của em, để em phải ra ngủ ở trên ghế sa lon, chuyện này quả thật rất quá đáng, là một việc mà một người đàn ông nên làm!”


Bộ dạng của Trần Tấn Nhiên khi nói chuyện cứ ấp a ấp úng, làm cho cô muốn bật cười, nhưng mà chỉ chớp mắt một cái, liền nghĩ đến người nọ là không phải là đang giữ một ý định gì đó xấu xa, không khỏi sầm nét mặt xuống: “Sao anh nói nhảm nhiều như vậy? Anh không biết rằng anh đã quá đáng hay sao? Anh không nên cứ sống chết mà quấn lấy tôi như vậy. Vào lúc này rồi mà anh vẫn còn giữ cái kiểu giả mù sa mưa kia ở đâu vậy. Thật không biết xấu hổ! Nếu như anh không tới nhà của tôi, thì tôi đây cũng không cần phải ngủ trên ghế sô pha?”


Ương Ương nói ra một lô một lốcchả mấy chốc đã nói ra một đống lời nói, chỉ tay vào Trần Tấn Nhiên lúc này mặt đã đỏ tới mang tai, vẫn còn chưa há mồm ra nói lại với anh, người phụ nữ kia đã túm lấy chiếc áo khoác của anh đập tới: “Mau chóng đi ngủ đi, ngày mai tôi vẫn còn phải đi làm rồi, không có thời gian để mà tán gẫu với anh đâu!”


Ương Ương vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, kéo chiếc ngăn kéo ra, lấy một bộ mới chăn ga gối mới ra ngoài, nhìn thấy Trần Tấn Nhiên vẫn còn đứng ở ngoài cửa, không khỏi lườm anh một cái: “Còn đứng sừng sững ở chỗ này làm gì đây? Người sao mà giống như cái cột điện vậy, vướng tay chướng mắt!”


Ôm chăn ga gối đầu, Ương Ương hùng dũng oai vệ đi qua bên cạnh anh, thuận thế đẩy anh đi tới phòng ngủ, từ trong miệng xuất hai chữ giòn tan: “Ngủ đi!”


Không tới một phút sau, đèn điện nơi phòng khách liền được tắt đi, tiếng hít thở dần dần bình thường trở lại.


Trần Tấn Nhiên ngồi lên trên bên mép của chiếc giường nhỏ. Nhớ đến lúc nãy cô vừa mới nói liên hồi kỳ trận, nhg lời gì đó,anh không khỏi lắc đầu thở dài. Cô nhóc này tính khí thật sự càng ngày càng tệ rồi. Nhớ ngày đó bọn họ mới vừa kết hôn, khi ấy, người nào đó vẫn còn là một cô nhóc thanh thuần biết bao. Nhưng mà hiện tại…


Trần Tấn Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo chăn nằm xuống. Chiếc gối đầu của cô thật là mềm. Phía trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi hương thơm như nước trái cây riêng có của cô. Người Trần Tấn Nhiên bị sốt cao, thật sự thấy không chút thoải mái. Giờ phút này khi ngửi thấy mùi thơm này, trên người anh lại càng thêm khó chịu, trằn trọc hồi lâu, cổ họng của anh cũng bắt đầu đau. Anh giùng giằng muốn ngồi dậy đi rót một chén nước uống, lại chỉ cảm thấy trước mắt mình là một cảnh trời đất xoay tròn hỗn loạn…


Ổn định lại tinh thần một lúc thật lâu rồi mới xuống giường, đi đôi dép vào, lặng lẽ đi ra ngoài, khẽ vặn tay cầm cửa mở cửa phòng. Anh liền thấy trong màn đêm đen đặc kia có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ rõ vẻ tức giận, bị lộ ra bên ngoài một chiếc ở chăn bông, thứ ánh lộng lẫy như ngọc kia nhìn khiến người ta phải chói mắt.


Ngoài cửa sổ tuyết đọng lập tức chiếu ra ánh sáng, anh không dám mở đèn, sợ quấy nhiễu đến cô, ánh mắt anh dần dần thích ứng với thứ ánh sáng ảm đạm được phản chiếu. Sau đó anh liền lục lọi đi tìm chiếc bình đun nước đặt ở bên cạnh đó. Anh mở ra hộc tủ, ở trong bóng tối lục lọi tìm một cái ly. Nhưng bởi vì bị sốt cao đến không còn sức lực nữa, tay anh run lên một cái. Cái ly nhanh như chớp liền lăn ra ở trên mặt đất…


Trần Tấn Nhiên sợ hết hồn, luống cuống tay chân đi nhặt cái ly. Lúc này Ương Ương cũng đã tỉnh ngủ, khẽ dụi mắt ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh: “Trần Tấn Nhiên?”


Trong giọng nói của Ương Ương vẫn còn mang theo hơi thở vừa lười nhác, vừa ngọt ngào mềm mại, Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu đã có chút lay động, không khỏi cứ đứng sững sờ ở nguyên chỗ đó: “Vâng, là tôi…”




Chương 44: Chúng ta phục hôn có được hay không?


“Anh ở đây làm gì thế?” Giờ phút này Ương Ương ngoan ngoãn khéo léo, bộ dạng không còn giống như một một con nhím xù lông nữa, lại càng làm cho Trần Tấn Nhiên thêm mềm lòng, anh ôn nhu mở miệng nói: “Anh khát nước, nên trở dậy rót nước uống.”


“À…” Ương Ương lại nhẹ nhàng dụi dụi mắt, ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, nghoẹo đầu nhìn anh. Mái tóc dài buông dọc theo bả vai đổ nghiêng xuống, càng làm tốn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cho người ta phải đau lòng.


“Tôi cũng muốn uống…”. Cô chợt mở miệng, ngữ điệu nói giống như của một cô bé con yêu cầu được ăn kẹo vậy.


Trần Tấn Nhiên không khỏi bật cười, cầm lấy cái ly, rót nước bưng tới tận nơi đưa tới bên miệng của cô.


Ương Ương vẫn đang còn ngái ngủ quá lợi hại, cho nên phản ứng cũng có chút chậm lụt. Trần Tấn Nhiên liền đưa chén nước đến bên miệng của cô, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu uống ừng ực vài ngụm, sau đó lại xoay mặt đi: “Không cần…”


Trần Tấn Nhiên cười đầy vẻ cưng chiều, lấy lại cái ly. Thật là trời sinh bệnh, tinh lực của anh thật mệt mỏi, anh đang là bệnh nhân, vậy mà còn phải phục vụ cô giống như một bà cô nhỏ vậy.


Ương Ương nằm xuống, thân thể nho nhỏ co rúc ở trong chiếc chắn ấm áp: “Trần Tấn Nhiên, ngủ ngon…”


Cô lầu bầu một tiếng, liền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, Ương Ương đã chìm trong giấc ngủ sâu. Trần Tấn Nhiên cầm ly nước trên tay, hồi lâu sau anh cúi đầu xuống uống nước. Môi anh khẽ chạm vào miệng cái ly, nơi mà môi của cô đã từng chạm qua, uống sạch chỗ nước còn sót lại, sau đó anh rón rén đặt cái ly trở lại ở trên bàn…


Thời điểm anh khom lưng cũng là lúc anh cảm nhận được hơi thở cô nhẹ nhàng của cô, tựa như đang gãi vào trái tim của anh.


Nhất thời Trần Tấn Nhiên không sao kìm nén được, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn ở trên gương mặt trắng nõn của cô.


“Ngủ ngon nhé, Ương Ương!”


Anh đắp kín lại cho cô chiếc chăn bị rủ xuống trên mặt đất, sau đó mới xoay người đi vào trong phòng ngủ.


Kỳ lạ thay, lúc này cơn sốt của anh tựa như đã giảm đi rất nhiều, chỉ chốc lát sau, anh dựa vào trong chiếc chăn tỏa ra mùi thơm của cơ thể cô, chìm vào trong giấc ngủ sâu…


Cả một đêm bình an vô sự, chỉ có điều là vào sáng sớm khi tỉnh lại, một người phụ nữ nào đó thần kinh không ổn định, đã hoàn toàn quên mất trong phòng mình còn có một người đàn ông!


Người nào đó miệng đang ngậm bàn chãi đánh răng ngồi ở trên bồn cầu, nhắm mắt lại chải răng xoạt xoạt xoạt…


Thật là buồn ngủ, thật là buồn ngủ, thật không muốn đi làm việc chút nào hết a a a a a…


Lại càng bi thảm hơn nữa chính là, cửa phòng tắm lại không hề đóng lại, cứ mở rộng ra như hoan nghênh chồng trước của cô.


Trần Tấn Nhiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cảm giác thân thể đã tốt hơn rất nhiều, thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái) thoải mái đi về phía phòng tắm, cả dọc đường đi đều thông suốt, anh cúi đầu vọt tới trước bồn cầu, cỡi dây lưng ra, thời điểm đang định…


Chợt một cái bàn chải đánh răng đập đúng ngay vào mặt anh, tiếp ngay theo đó là một tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian, làm cho Trần Tấn Nhiên chấn động, gần như sắp bị đinh tai nhức óc…


“Trần Tấn Nhiên, anh, cái tên lưu manh này, đồ sói háo sắc! Anh… anh… anh… anh… anh …anh lại dám hướng về phía tôi mà làm ra những động tác hạ lưu như vậy hả…”


Ương Ương tức giận đến sắp khóc, chỉ vào bộ dạng quần áo xốc xếch kia của anh, cơn tức giận nổi lên, há miệng mắng to!


Làm ơn đi, tiểu thư, tại sao tiểu thư đi nhà cầu không chịu đóng cửa chứ?


Trần Tấn Nhiên bị chiếc bàn chãi đánh răng đập trên mặt đau nhức, nhưng anh vẫn phải nhắm mắt để tiếp nhận những lời mắng mỏ xối xả, nhục nhã đến xấu hổ của cô, thật là bi kịch đến nhà!


Người phụ nữ này thật là khó dây dưa, lỗ mãng giống như là một người điên vậy, cứ dây dưa với anh suốt một buổi sáng. Đến cuối cùng, đến thời gian cần phải đi làm rồi mà cũng không để ý, xem như bỏ qua.


Chẳng qua là trải qua lần thứ nhất này, cho dù Trần Tấn Nhiên vẫn còn đang ôm bệnh, cuối cùng vẫn bị Ương Ương trục xuất khỏi cửa. Hơn nữa người nào đó còn nói với anh rằng, anh cũng đừng có mơ tưởng lại bước chân vào trong nhà cô một bước nữa.


Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không phải là mẫu người như đèn đã cạn dầu(*), anh không thể đi vào trong nhà cô, nhưng cô lại không thể nói cấm anh không được đi vào trong quán của cô.


(*) Ý nói người gặp việc khó là chịu bó tay ngồi yên.


Cứ như vậy, xế chiều mỗi ngày, Trần Tấn Nhiên lại đi ô-tô đến vùng ngoại ô thành phố cách đến hơn trăm dặm, Anh ở cô trong quán của Ương Ương để uống một ly cà phê, sau đó ngồi đó khoảng nửa giờ, tiếp đó lái xe rời đi.


Bởi vì dáng dấp của Trần Tấn Nhiên khá anh tuấn và anh ra tay cũng hào phóng, mấy cô gái, chàng trai nhỏ ở trong quán tất cả đều mong đợi anh. Anh vừa đến, lập tức mọi người liền tranh nhau bưng cà phê cho anh. Anh tiêu tiền cũng khá xa xỉ, nhưng lại không giống như một số những người khách khác, đưa cho bạn cầm mười mấy đồng tiền từ trong tay của mình, nhưng lại bắt bạn phải thuận thế khom người xuống. Phong thái của anh nhẹ nhàng, bộ dạng đối xử với mỗi người đều rất ôn hòa nhã nhặn, thật sự rất thu hút lòng người.


Ương Ương hết sức xem thường bộ dáng kia của Trần Tấn Nhiên. Đúng là chỉ có những người không có việc gì hay thuộc loại con nhà Nhị Thế Tổ, mới có hành động và tác phong như vậy.


(*) Nhị thế tổ là cụm từ thường dùng để chỉ bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại. Ở đây ý của Ương Ương muốn nói việc Trần Tấn Nhiên đến quán uống cà phê giống như những người vô công rồi nghề, thừa tiền


Xét thấy địa vị của anh trong lòng đám nhân viên của mình, đã vượt quá xa hơn cả cô, người thực sự mang danh là bà chủ của quán cà phê này. Cho nên, nagyf hôm nay, khi Trần Tấn Nhiên theo lệ thường lại đến quán uống cà phê, Ương Ương liền phá lệ, sai mấy nhân viên phục vụ đi làm việc khác, tự mình bưng cà phê đi đến trước chỗ ngồi của anh.


Trần Tấn Nhiên thấy cực kỳ cao hứng không cầm lòng được, nâng ly cà phê lên uống, vui sướng giống như một cậu bé.


Ương Ương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không thèm quan tâm đến lý lẽ bộ dạng của Trần Tấn Nhiên. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng không thèm để ý, chẳng qua anh cứ cầm ly cà phê lên, uống từng hớp từng hớp một, liên tiếp tán thưởng tay nghề pha cà phê của cô lại đã tiến bộ hơn!


Ương Ương tức giận đảo mắt một cái, liếc mắt lườm anh: “Trần Tấn Nhiên, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, người đứng đắn không nói những lời mập mờ, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, đừng có che giấu tôi nữa, hiện tại anh đã có thể nói ra rồi đó!”


Trần Tấn Nhiên uống sạch một hớp cà phê cuối cùng, thở dài một hơi thật thoải mái, để cái ly xuống.


Con ngươi đen bóng của anh nhìn chăm chú như dính chặt vào trên người Ương Ương. Hồi lâu, khi bầu không khí lạnh lẽo gần như sắp đông cứng thành băng khối, thì rốt cục Trần Tấn Nhiên mới chậm rãi mở miệng, nói một câu: “Ương Ương, chúng ta phục hôn đi.”


Phụt…


Ngụm nước trà xanh trong miệng Ương Ương lập tức phun sạch ra ngoài. Cô luống cuống tay chân chỉnh trang lại bộ dạng chật vật của mình xong, đôi xinh đẹp ánh mắt mở trừng thật lớn nhìn lại anh: “Anh điên rồi!”


“Anh nói nghiêm túc đấy.”


“Tôi cũng đang nói rất nghiêm túc.”


“Anh thật sự nghiêm túc mà.”


“Tôi cũng vậy, thật sự rất nghiêm túc.”


Trần Tấn Nhiên đã bại hoàn toàn, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn lại cô vẻ điềm đạm đáng yêu: “Ương Ương, anh cũng vậy, hiện tại đã trưởng thành rồi, vấn đề cá nhân vẫn không thể nào giải quyết được, chuyện cũng không thể như vậy mãi được… Có câu nói rất đúng, có vợ cả phối hợp thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết trọn vẹn. Dù sao trước kia chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, không bằng hiện tại, chúng ta hãy khôi phục lại thân phận như cũ thì tốt biết bao…”


“Anh đúng là có bệnh.” Ương Ương đặt mạnh cái ly lên trên bàn, nặng nề ném ra một câu: “Anh muốn kết hôn, chẳng phải là có ngàn vạn phụ nữ, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước nhào lên đó sao! Anh còn tìm tôi để làm gì chứ? Tôi làm bà cô sống cuộc sống độc thân thế này, thấy cuộc sống thoải mái ung dung không biết bao nhiêu mà kể, còn ngu gì mà lại chui đầu trở lại vào trong phần mộ cuộc sống gia đình kia chứ?”


Ương Ương nói nhẹ nhàng, đáy lòng cô cũng đang nhớ tới hết thảy những gì ban đầu anh đã đối xử với cô, còn làm cô mất đi một đứa con nữa.


Một nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, không phải dễ dàng gì mà có thể xóa bỏ nổi.


Huống chi chuyện tình cảm với Y Lan cũng đã để lại cho anh rất nhiều cảm xúc. Lúc ban đầu bọn họ chẳng phải đã yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng đến cuối cùng còn không phải lại vẫn chia tay, mỗi người đi một ngả đó sao?


Anh có thể thay đổi tình yêu vứt bỏ Y Lan, thì đến một ngày nào đó, chắc chắn anh cũng sẽ vứt bỏ cô như vậy thôi!


Huống chi, hiện tại trái tim của cô coi như là trở lại bình lặng như mặt nước chẳng xao. Tất cả tâm trí của cô cũng chỉ dồn vào ở trong quán cà phê này, tuyệt đối không rảnh để mà suy tính chuyện kết hôn.


Còn nữa, nếu như mà cô muốn kết hôn, thì đối tượng căn bản cũng sẽ không phải là anh.


Ngay cả ý nghĩ thôi, cô cũng chưa từng nghĩ qua.


Trần Tấn Nhiên nghe những lời nói đáp lại vừa phóng khoáng, vừa thô lỗ kia của cô, trong lòng tim không khỏi cảm thấy rôn lên từng hồi từng hồi không được tự nhiên. Chuyện này người ta thường nói thế nào nhỉ, trộm gà không được, lại còn bị mất nắm gạo, lời nói này thật đúng với những người như anh!


“Ương Ương…” Trần Tấn Nhiên có chút lúng túng nhìn lại cô, lại ngắm nhìn quanh bốn phía: “Em có thể mau chóng ngồi xuống một chút trước được không? Em nhìn quanh một chút xem, mọi người ở đây đều đang nhìn hai chúng ta, còn tưởng rằng chúng ta đang gây gổ nữa đó…”


“Chúng ta vốn dĩ đang gây gổ mà, sợ cái gì!” Ương Ương tức giận mở miệng, nhưng thực sự cô cũng vẫn đang lo lắng ảnh hưởng đến hình tượng bà chủ của mình, bất đắc dĩ ngồi xuống.


Thấy cô ngồi xuống, vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên lập tức hớn hở, bắt đầu được voi đòi tiên, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lay động một hồi: “Ương Ương, cũng đã ba năm ròi, này chuyện gì thâm cừu đại hận cũng nên để cho nó tan đi thôi. Lại nói, hiện giờ ba ba cũng rất nhớ em, còn có thím Lý nữa, ngày nào mà thím ấy chẳng thầm gọi tê em đến mấy trăm lần?”


Ương Ương vừa nghe lời này lập tức liền đắc ý, gật gù vẻ đầy đắc ý, cái cằm nhỏ hận không thể giơ ngược lên bầu trời: “Điều này nói rõ mấy người chúng tôi có duyên tốt với nhau!”


Trần Tấn Nhiên quýnh.


“Ương Ương, em nhìn lại em một chút xem, em đã phải phiêu bạt ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu khổ cực như vậy! Ccòn không bằng chúng ta phục hôn, em nghĩ muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không phải chịu áp lực gì hết, có được hay không?”


“Tôi lại cảm thấy người phụ nữ vẫn phải là tay làm hàm nhai thì cuộc sống mới tốt được. Ví dụ như thời gian trước đây, có người nào đó cũng chỉ vì tôi không biết một cái gì, lúc nào cũng mang bộ dạng tính khí của một đại tiểu thư như vậy, cho nên mới ghét tôi.”


Lời nói này đã làm cho sắc mặt của Trần Tấn Nhiên lúc đỏ lúc trắng. Anh ngượng ngùng cười hai tiếng: “Nhìn em nói kia, chẳng phải khi đó anh vẫn còn trẻ tuổi non dạ, nên mới hồ đồ đó chứ…”


“Anh còn nhỏ tuổi, trẻ người non dạ hả?” Ương Ương vỗ bàn một cái nhảy dựng lên: “Anh đó, ba năm trước đây anh cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, hiện tại là một người đàn ông hơn ba mươi một chút, anh vẫn còn tự cho mình có ý nghĩ nói mình còn nhỏ tuổi hay sao? Anh đúng là đồ mặt dày, da mặt dày đến độ không thể nào phá vỡ chọc thủng nổi nữa rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom