Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-337
Chương 338: Bản Chất Xấu Xa 5
Sau bữa trưa, A Mẫn ban đầu định đi mua sắm, vì cô ấy thường không thể ra khỏi Nhất Thốn Mặc, hôm nay, cô ấy có thể đi ra hoàn toàn nhờ vào ánh sáng của Mộ Như.
Nhưng Mộ Như lại nói cô cảm thấy hơi chóng mặt, đồ tây không hợp khẩu vị nên muốn về Nhất Thốn Mặc ăn chút gì đó, sau đó nằm nhà nghỉ ngơi, nếu đi mua sắm thì mệt lắm.
Thấy cô là phụ nữ đang mang thai, A Mẫn nghĩ cô thực sự cảm thấy mệt, vì vậy sau khi ăn trưa, cô ấy chặn lại một chiếc taxi rồi cùng Mộ Như trở lại Nhất Thốn Mặc, cô ấy không biết Mộ Như đang lo lắng không biết Tịch Mộ Tuyết có đi theo họ không.
Khi cô vừa bước vào sảnh Mặc Viên, Liễu mẫu vừa nhìn thấy cô liền bước tới nói với cô, Đông Phương Mặc đang tìm cô rồi bảo cô nhanh chóng lên lầu, vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy như có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Mộ Như không khỏi cau mày, Đông Phương Mặc vừa mới phẫu thuật xong, cũng đã một tuần rồi cô không gặp anh, cô cũng không biết sau khi anh phẫu thuật thì anh trông như thế nào, anh sao không ở lại phòng của anh mà đếm tìm cô làm gì?
Mặc dù không đoán được Đông Phương Mặc tìm mình làm gì nhưng cô vẫn nhanh chóng đến căn phòng trên tầng ba, vừa mở cửa bước vào, cô lập tức bị sốc khi nhìn thấy trước mặt có người quấn băng gạc khấp mặt.
Cô lấy tay che ngực để xoa dịu nhịp tim đang tăng nhanh, rồi nhìn người ngồi trên xe lăn, cô chợt cảm thấy mình như được trở lại những ngày cùng Đông Phương Mặc ở bệnh viện hai năm trước.
Khi đó, cô là Mộ Tuyết, những gì cô nhìn thấy hàng ngày là một Đông Phương Mặc với băng gạc quấn quanh đầu, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp như cũ, nghe không ra một tia cảm xúc nào.
Mộ Như lắc đầu, sau đó đi về phía anh nhàn nhạt nói: "Không phải, tôi chỉ là... thấy anh thay đổi... dù sao tôi cũng đã quen với khuôn mặt trước đây của anh rồi, tôi chỉ là không thích ứng đươch với sự thay đổi đột ngột này, có lẽ sau vài lần là ổn."
“Từ từ rồi sẽ quen,” giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn khàn khàn như cũ, “Lần đầu tiên đến Nhất Thốn Mặc, em không quen với khuôn mặt già nua của tôi sao?"
Mộ Như gật đầu, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy anh cô sợ đến muốn ngất đi, nhưng sau này cũng quen, tuy trong lòng còn có chút sợ hãi, nhưng cô có thể chấp nhận có một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt của mình.
“Anh tìm tôi có việc gì sao?” Mộ Như nhớ Liễu mẫu nói Đông Phương Mặc đang tìm cô, nên vội vàng hỏi.
“Không phải chuyện gì lớn”, Đông Phương Mặc cố ý dừng lại, sau đó giọng có chút khó xử nói: “Tôi nghĩ sau khi phẫu thuật xong tôi sẽ kết hôn với Khuông Dianh Doanh, cô ta có thể không biết nhiều về đồ giả, vì vậy tôi hy vọng em có thể dạy cho cô ta cách sử dụng, dù sao thì em cũng có kinh nghiệm... "
Mộ Như cảm thấy một trận sét vang lên ngay trên đầu, trực tiếp thiêu đốt cô từ trong ra ngoài, cô mở to mắt nhìn cái mặt quấn băng gạc của Đông Phương Mặc, không khỏi giận dữ nói: "Đông Phương Mặc, anh có thể bớt BT một chút được không?"
Mặt Đông Phương Mặc quấn băng gạc nên không nhìn ra được biểu cảm của anh, chỉ thấy anh ngồi bất động trên xe lăn, một lúc sau đột nhiên vươn tay lấy nạng bên cạnh đứng dậy.
Mộ Như theo bản năng lùi lại phía sau, không nhịn được kêu lên: "Anh có thể đứng dậy?"
Sau bữa trưa, A Mẫn ban đầu định đi mua sắm, vì cô ấy thường không thể ra khỏi Nhất Thốn Mặc, hôm nay, cô ấy có thể đi ra hoàn toàn nhờ vào ánh sáng của Mộ Như.
Nhưng Mộ Như lại nói cô cảm thấy hơi chóng mặt, đồ tây không hợp khẩu vị nên muốn về Nhất Thốn Mặc ăn chút gì đó, sau đó nằm nhà nghỉ ngơi, nếu đi mua sắm thì mệt lắm.
Thấy cô là phụ nữ đang mang thai, A Mẫn nghĩ cô thực sự cảm thấy mệt, vì vậy sau khi ăn trưa, cô ấy chặn lại một chiếc taxi rồi cùng Mộ Như trở lại Nhất Thốn Mặc, cô ấy không biết Mộ Như đang lo lắng không biết Tịch Mộ Tuyết có đi theo họ không.
Khi cô vừa bước vào sảnh Mặc Viên, Liễu mẫu vừa nhìn thấy cô liền bước tới nói với cô, Đông Phương Mặc đang tìm cô rồi bảo cô nhanh chóng lên lầu, vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy như có chuyện gì đó rất gấp gáp.
Mộ Như không khỏi cau mày, Đông Phương Mặc vừa mới phẫu thuật xong, cũng đã một tuần rồi cô không gặp anh, cô cũng không biết sau khi anh phẫu thuật thì anh trông như thế nào, anh sao không ở lại phòng của anh mà đếm tìm cô làm gì?
Mặc dù không đoán được Đông Phương Mặc tìm mình làm gì nhưng cô vẫn nhanh chóng đến căn phòng trên tầng ba, vừa mở cửa bước vào, cô lập tức bị sốc khi nhìn thấy trước mặt có người quấn băng gạc khấp mặt.
Cô lấy tay che ngực để xoa dịu nhịp tim đang tăng nhanh, rồi nhìn người ngồi trên xe lăn, cô chợt cảm thấy mình như được trở lại những ngày cùng Đông Phương Mặc ở bệnh viện hai năm trước.
Khi đó, cô là Mộ Tuyết, những gì cô nhìn thấy hàng ngày là một Đông Phương Mặc với băng gạc quấn quanh đầu, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp như cũ, nghe không ra một tia cảm xúc nào.
Mộ Như lắc đầu, sau đó đi về phía anh nhàn nhạt nói: "Không phải, tôi chỉ là... thấy anh thay đổi... dù sao tôi cũng đã quen với khuôn mặt trước đây của anh rồi, tôi chỉ là không thích ứng đươch với sự thay đổi đột ngột này, có lẽ sau vài lần là ổn."
“Từ từ rồi sẽ quen,” giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn khàn khàn như cũ, “Lần đầu tiên đến Nhất Thốn Mặc, em không quen với khuôn mặt già nua của tôi sao?"
Mộ Như gật đầu, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy anh cô sợ đến muốn ngất đi, nhưng sau này cũng quen, tuy trong lòng còn có chút sợ hãi, nhưng cô có thể chấp nhận có một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt của mình.
“Anh tìm tôi có việc gì sao?” Mộ Như nhớ Liễu mẫu nói Đông Phương Mặc đang tìm cô, nên vội vàng hỏi.
“Không phải chuyện gì lớn”, Đông Phương Mặc cố ý dừng lại, sau đó giọng có chút khó xử nói: “Tôi nghĩ sau khi phẫu thuật xong tôi sẽ kết hôn với Khuông Dianh Doanh, cô ta có thể không biết nhiều về đồ giả, vì vậy tôi hy vọng em có thể dạy cho cô ta cách sử dụng, dù sao thì em cũng có kinh nghiệm... "
Mộ Như cảm thấy một trận sét vang lên ngay trên đầu, trực tiếp thiêu đốt cô từ trong ra ngoài, cô mở to mắt nhìn cái mặt quấn băng gạc của Đông Phương Mặc, không khỏi giận dữ nói: "Đông Phương Mặc, anh có thể bớt BT một chút được không?"
Mặt Đông Phương Mặc quấn băng gạc nên không nhìn ra được biểu cảm của anh, chỉ thấy anh ngồi bất động trên xe lăn, một lúc sau đột nhiên vươn tay lấy nạng bên cạnh đứng dậy.
Mộ Như theo bản năng lùi lại phía sau, không nhịn được kêu lên: "Anh có thể đứng dậy?"
Bình luận facebook