Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 23: Cô Gái, Em Đang Đùa Với Lửa Đấy
Ba ngày sau, Mạnh Tri từ chối kiến nghị Thẩm Hàn Tế đến trường đón cô, tự mình đến phòng bơi.
Không phải cuối tuần, cộng thêm việc giá cả đắt đến cắt cổ nên trong phòng bơi có rất ít người. Có người đang ở trong hồ bơi vẫn đang bơi đến vui vẻm có người thì tụ tập lại một đám không ngừng truyền đến tiếng cười đùa.
Mạnh Tri thay áo bơi, bĩu môi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Phòng thay đồ ở phòng bơi thật sự quá thảm rồi. Nếu như nói phòng thay đồ ở đại học C vừa nhìn vào đều là một đám người lộn xộn trong đám vải vóc, còn ở đây, vừa nhìn vào đều là thân thể trắng trẻo trộn lẫn với áo quần.
Mạnh Tri là một một người bình thường trong một đám mỹ nữ mang bikini, toàn thân là hoa nhỏ vàng trắng, trên bụng thì được che kín, vai thì còn cả bèo hoa sen, trên ngực được thiết kế cổ hình tròn, chỉ có lưng lộ ra một chút.
Lúc nãy có một chị xinh đẹp kéo cô vào trong, “Bộ áo bơi này của em đẹp thật đó, nhãn hiệu cũng rất đắt. Cháu gái của chị cũng có một bộ gần giống như vậy, nó mang bộ này đi thi bơi trong trường mẫu giáo của nó giành được giải nhất đó.”
Mạnh Tri mang áo tắm mẫu giáo: “...”
Thẩm Hàn Tế chọn bộ này là cái quỷ gì vậy hả, còn không bằng bộ đồ tiểu học lúc trước của cô!
Mạnh Tri mất hứng rồi, ngồi trên thành hồ, trên người quấn một chiếc khăn bông lớn, dùng chân đạp nước chơi.
“Thay đồ xong chưa?” Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc đang hỏi.
Mạnh Tri quay đầu, đập ngay vào mắt là hai chân thon dài của nam nhân, ánh mắt cô như đang quét mã trong nháy mắt, một đường quét qua vòng eo tinh tế của nam nhân, cơ bụng sáu múi, bờ vai dài rộng, đại não tự động tưởng tượng ra một vùng tam giác tiêu chuẩn.
Wow! Mạnh Tri thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn có vẻ là một người rất gầy, thì ra thân thể lại đẹp như vậy.
Sau đó, cho dù Mạnh Tri đã cố gắng ngăn bản thân không được nhìn, nhưng con mắt lại cứ không nghe lời cô, lướt qua nơi đang bị quần bơi che phủ kia.
Nếu như phải dùng một từ để miêu tả thì với vốn từ ngữ nghèo nàn của Mạnh Tri chỉ có thể nghĩ đến một từ “thật sung mãn”.
Mạnh Tri mở to miệng.
Thẩm Hàn Tế nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tri, liền rơi vào bộ vị nào đó trên cơ thể mình, mặt liền đen lại.
Trông có vẻ rất to gan lớn mật đó.
Thẩm Hàn Tế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cố làm giảm đi tính kích thích của Mạnh Tri, nhíu mày hỏi: “Nhìn thấy rồi chứ cô Mạnh Tri, cho hỏi người có cảm tưởng gì muốn nói không?”
Mạnh Tri bị nắm thốc, nhanh chóng hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ lựng lên.
Cô dời ánh mắt đi, cười gượng hai tiếng, “Haha, cái đó, tôi, tôi thấy quần bơi của anh cũng đẹp đó chứ. Tôi chỉ là nhìn quần bơi của anh thôi.” Sau đó liền theo đó không cẩn thận mà nhìn thêm chút nữa.
“Có cần tôi cởi ra tặng em không?”
“Không cần, không cần. Anh giữ lại mà mang đi.” Mạnh Tri liên tục xua tay.
“Thật sự không cần sao?”
“Thật.”
Cảm giác trêu Mạnh Tri thật tốt, hỏi xong một câu Thẩm Hàn Tế lại tiến đến gần Mạnh Tri một chút, rất hưởng thụ cảm giác bộ dáng bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ lùi về phía sau, ánh mắt không biết nhìn đâu của cô.
“Không cần phải khách sáo với tôi thế đâu.” Anh lại tiến gần thêm một chút.
“Anh có chịu thôi không hả! Tôi thực sự không khách sao với anh!”
Mạnh Tri bị anh ta ép đến nóng nảy. Cái người này nếu như tiến tới thêm một chút nữa là sẽ ngã lên người cô luôn đó, dưới tình thế cấp bách cô liền đẩy một cái lên lồng ngực trần truồng của anh, nhưng mà cơ thể Thẩm Hàn Tế rất vững, sau khi bj đẩy thì cả người không hề nhúc nhích, ngược lại Mạnh Tri lại vì quán tính lúc đẩy người mà ngã ra phía sau. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Sau lưng cô mặt hồ bơi xanh biếc.
Giống như một tia sét giữa trời quang, hồ bơi đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bọt nước văng tung tóe.
Lúc Mạnh Tri được Thẩm Hàn Tế kéo lên thì đang uống được vài ngụm nước rồi.
Cảm giác chết chìm như bước đến quỷ môn quan một chuyến, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Hai tay cô quàng qua cổ Thẩm Hàn Tế, hai chân quấn chặt eo của anh, giống như đang cố gắng nắm chặt cọng cỏ cưu mạng.
Mạnh Tri nhổ ra ngụm nước còn chưa nuốt xuống, nhìn rõ mặt của “cọng cỏ cứu mạng”, cảm thất bản thân chút nữa là mất mạng rồi liền khóc lên: “Tôi đẩy anh, anh thế mà lại đẩy tôi, đẩy tôi rơi xuống nước luôn huhuhu...”
Thẩm Hàn Tế hơi đau đầu, lúc nãy anh cũng bị dọa cho một trận, “Tôi không có đẩy em, đừng khóc nữa được không?”
“Chính là anh đẩy tôi huhu, anh muốn dìm chết tôi chứ gì, anh đi đi, tôi sau này không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi muốn mách mẹ tôi để bà ấy đánh anh huhuhu~”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị người khác bắt nạt, chuyện đầu tiền Mạnh Tri làm là về nhà tìm mẹ.
Thẩm Hàn Tế lại thở ra một hơi, đột nhiên cười nói: “Em muốn tôi đi thì ít nhất cũng phải thả tôi ra đã chứ.”
“Hả?” Mạnh Tri lúc này mới chú ý đến bản thân mình đang treo trên người anh.
Ôi đệch, không thể lạnh lùng cao quý đuổi người xấu đi giống như trong phim được rồi.
“Tôi, tôi cho anh mang tôi lên bờ trước đã rồi đi.”
“Xin tôi đi rồi tôi mang em lên... Shh~ Em cấu đâu vậy hả.”
Hai má Mạnh Tri phồng lên, kéo một cánh tay đang ở trong nước ra lại quàng lên cổ Thẩm Hàn Tế.
Cô cấu một phát rất chuẩn vào cái eo đầy thịt của anh.
Đã nói bao nhiêu lần là đừng cấu eo, đừng cấu eo, đừng cấu eo, eo của anh mà không tốt thì người chịu thiệt là cô mà sao chẳng chịu nghe lời gì cả?
Thẩm Hàn Tế lắc lắc đầu, nhận lệnh mang Mạnh Tri lên bờ. Nước sâu đến ngực anh, đến cằm của Mạnh Tri, Mạnh Tri hơi sợ, cả người treo lên người anh, chân không chạm đất. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Hai tay của chàng trai đang đẩy nước, cơ bắp rắn chắc hữu lực, Mạnh Tri quấn ở trên người anh, không hiểu sao lại có cảm giác đột nhiên trở nên nhạy cảm.
Sờ? Sờ?
Lén xoa xoa hai cái.
Bảy tuổi, mười bảy tuổi, hai ba tuổi, sao lại càng ngày càng cứng thế. Con trai lên lên thân trên sẽ trở nên càng cứng sao?
Mạnh Tri có hơi thất thần.
Năm đó Thẩm Hàn Tế vừa chuyển đến là vào mùa hè, cô rất tò mò với cái người hàng xóm vừa mới chuyển đến này. Người hàng xóm mới này mỗi ngày đều ở nhà, bà của anh ta nói anh ở nhà đọc sách.
Bên ngoài có nhiều đều thú vị như vậy lại đi xem sách cái gì chứ, bản chất không thích học của Mạnh Tri từ nhỏ đã bắt đầu bộc lộ rồi, thật không thể hiểu nổi sở thích kỳ lạ của anh hàng xóm.
Lúc đó Mạnh Tri mỗi ngày đều xem những học sinh cao trung trường ba mẹ cô chơi bóng rổ mà thèm, thế là đòi ba mẹ cô mua cho mình một trái bóng da nhỏ, mỗi ngày ở trong sân mình tập đánh.
Có một người đến chơi cùng cô thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc mẹ cô không cho cô ra ngoài. Con ngươi của Mạnh Tri đảo một vòng, liền chú ý đến người hàng xóm mới thích đọc sách ở cách vách.
Cô cố ý đánh bóng rơi vào trong sân nhà họ Thẩm, lại cố tình đi nhặt.
“Đang chơi bóng đấy à tiểu Mạnh Mạnh.” Bà Thẩm cười rất hiền từ.
Mạnh Tri nhặt bóng của mình, đánh vào cái xuống đất, nhìn lên lầu, hỏi nhỏ bà Thẩm: “Anh đang đọc sách ở trên ạ? Có cần, có cần xuống đây chơi với con không.”
Thế là Thẩm Hàn Tế bị ông của mình kéo xuống chơi bóng với em gái mũm mũm đáng yêo cách vách.
Ý ức có chút mơ hồ, Mạnh Tri chỉ có thể nhớ đó là lần đầu tiên chơi cùng Thẩm Hàn Tế, lúc mới bắt đầu Thẩm Hàn Tế còn không được tự nhiên lắm khi chơi với em gái, sau đó lại dùng một trái bóng chọc cô chạy loạn khắp sân
Nóng chết rồi, Mạnh Tri lại mập, chạy đến cả người đều là mồ hôi, cô nhớ mẹ nói trong trường khi chơi bóng nóng thì liền cỡi áo ra rồi ở trần chơi tiếp, thế là Mạnh Tri lau mồ hôi trên đầu, cầm lấy góc áo vé lên liền cởi phăng cái áo thun in hình con voi nhỏ của mình ra, chỉ mang một cái quàn ngắn, trần truồng, nói với Thẩm Hàn Tế biểu tình có hơi phức tạp đang ôm bóng: “Anh đến đây chơi tiếp đi.” [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
“Ờ...”
Thẩm Hàn Tế như muốn nói gì đó, Mạnh Tri thuận theo anh mắt của anh mà cúi đầu, nhìn đống thịt trên bụng mình, vỗ vỗ: “Anh có muốn sờ thử bụng nhỏ của Tri Tri không. Mẹ em nói bụng của em sờ toàn thịt, rất mềm, bụng anh có mềm như vậy không?”
Cô đột nhiên rất tò mò, từ trước đến nay đều là người khác sờ cái bụng đầy mỡ của cô, cô chừa từng sờ bụng ai khác cả.
“Cái đó, em mang áo vào trước đi đã.”
“Nhưng mà em nóng lắm.”
Bà của anh cắt dưa hấu rồi, nếu em nóng thì chút nữa chúng ta có thể đi ăn.”
Vậy thì em có thể sờ bụng của anh không? Bụng của anh có mềm như của em không?” Suy nghĩ đơn giản của Mạnh Tri lại quay lại vấn đề này.
“Em cứ mang áo vào trước đã.”
“Em muốn sờ bụng của anh.”
“Ờ... vậy anh cho em sờ một chút em phải mang áo lại đó.”
“Được~”
Mạnh Tri trần truồng vì muốn sờ hết còn vén áo của Thẩm Hàn Tế lên, giơ ngón tay đâm đâm vào da thịt trên bụng anh: “Hihi, bụng anh không có mềm như bụng em đâu.”
Cô lại giơ ngón tay đâm lên eo của Thẩm Hàn Tế, vừa đâm Thẩm Hàn Tế liền nhảy ra xa.
“Anh sợ người khác đâm vào eo sao? Để em đâm thêm một cái nữa được không?” Mạnh Tri kiên trì dùng “nhất dương chỉ” đuổi theo phía sau
Khung cảnh này vừa hay bị Lưu Nghi vừa tan làm về nhà nhìn thấy.
Dưới trời chiều, con gái của mình trần truồng đuổi theo bé trai cánh vách, giở trò lưu manh.
Lại là một trận đòn.
Bài học sau khi Mạnh Tri bị đánh là sau này không được tùy tiện cởi truồng trước mặt người khác, còn nữa, Thẩm Hàn Tế sợ người ta cấu vào eo.
Eo của Thẩm Hàn Tế trưởng thành dưới đầu ngón tay của Mạnh Tri. Lúc nhỏ cấu thì mềm mềm, sau đó thì trở thành cơ bắp, càng cấu càng cứng, đến bây giờ, cơ thể hai ba tuổi này đều là cơ bắp, không dùng sức thì căn bản không thể cấu được.
Mạnh Tri đặt cằm lên vai Thẩm Hàn Tế, ung dung nghĩ
“Mạnh Tri em...”
“Hả?” Mạnh Tri đột nhiên hoàn hồn, Thẩm Hàn Tế còn đang trên đường mang cô lên bờ, hai tay cô lại ôm chặt một chút, như một con gorilla đu trên người anh, hỏi: “Tôi cái gì?”[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
“Không có gì.” m thanh của Thẩm Hàn Tế nghe có vẻ hơi lạ, nhưng mà Mạnh Tri cũng không nghĩ nhiều.
Chân anh đang động, eo cũng đang dùng sức, chân Mạnh Tri không thể bám chặt lên eo anh, cứ lắc qua lắc về.
Cảm giác đang ở dưới nước, cảm giác phía sau chân mình như đang đụng vào một vật mềm mềm.
Trên người Thẩm Hàn Tế cũng có nơi mềm?
Thật không dễ dang mà.
Cô muốn cọ tiếp, Thẩm Hàn Tế lại đột nhiên đạp nước một cái, chân của Mạnh Tri lại rơi xuống nước một chút, lại nhanh chóng bám chặt eo anh.
Sau đó phía sau chân của Mạnh Tri liên lục chạm vào nơi mềm mềm kia.
Cô lại chẳng nghĩ gì nhiều, lại cảm giác dưới nước không quá nhạy bén nên cũng không chú ý nhiều, cho đến qua lại như vậy vài lần, Mạnh Tri đột nhiên phát hiện, cái vật lúc nãy còn mềm mại, hình như, hình như...[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Cứng rồi!
Lần này Mạnh Tri đã biết mình chạm vào cái gì rồi.
Não bùm một cái liền chết máy.
Cái này, có phải là câu nói trong truyền thuyết –
Cô gái, em đụng vào lửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Ba ngày sau, Mạnh Tri từ chối kiến nghị Thẩm Hàn Tế đến trường đón cô, tự mình đến phòng bơi.
Không phải cuối tuần, cộng thêm việc giá cả đắt đến cắt cổ nên trong phòng bơi có rất ít người. Có người đang ở trong hồ bơi vẫn đang bơi đến vui vẻm có người thì tụ tập lại một đám không ngừng truyền đến tiếng cười đùa.
Mạnh Tri thay áo bơi, bĩu môi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Phòng thay đồ ở phòng bơi thật sự quá thảm rồi. Nếu như nói phòng thay đồ ở đại học C vừa nhìn vào đều là một đám người lộn xộn trong đám vải vóc, còn ở đây, vừa nhìn vào đều là thân thể trắng trẻo trộn lẫn với áo quần.
Mạnh Tri là một một người bình thường trong một đám mỹ nữ mang bikini, toàn thân là hoa nhỏ vàng trắng, trên bụng thì được che kín, vai thì còn cả bèo hoa sen, trên ngực được thiết kế cổ hình tròn, chỉ có lưng lộ ra một chút.
Lúc nãy có một chị xinh đẹp kéo cô vào trong, “Bộ áo bơi này của em đẹp thật đó, nhãn hiệu cũng rất đắt. Cháu gái của chị cũng có một bộ gần giống như vậy, nó mang bộ này đi thi bơi trong trường mẫu giáo của nó giành được giải nhất đó.”
Mạnh Tri mang áo tắm mẫu giáo: “...”
Thẩm Hàn Tế chọn bộ này là cái quỷ gì vậy hả, còn không bằng bộ đồ tiểu học lúc trước của cô!
Mạnh Tri mất hứng rồi, ngồi trên thành hồ, trên người quấn một chiếc khăn bông lớn, dùng chân đạp nước chơi.
“Thay đồ xong chưa?” Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc đang hỏi.
Mạnh Tri quay đầu, đập ngay vào mắt là hai chân thon dài của nam nhân, ánh mắt cô như đang quét mã trong nháy mắt, một đường quét qua vòng eo tinh tế của nam nhân, cơ bụng sáu múi, bờ vai dài rộng, đại não tự động tưởng tượng ra một vùng tam giác tiêu chuẩn.
Wow! Mạnh Tri thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn có vẻ là một người rất gầy, thì ra thân thể lại đẹp như vậy.
Sau đó, cho dù Mạnh Tri đã cố gắng ngăn bản thân không được nhìn, nhưng con mắt lại cứ không nghe lời cô, lướt qua nơi đang bị quần bơi che phủ kia.
Nếu như phải dùng một từ để miêu tả thì với vốn từ ngữ nghèo nàn của Mạnh Tri chỉ có thể nghĩ đến một từ “thật sung mãn”.
Mạnh Tri mở to miệng.
Thẩm Hàn Tế nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tri, liền rơi vào bộ vị nào đó trên cơ thể mình, mặt liền đen lại.
Trông có vẻ rất to gan lớn mật đó.
Thẩm Hàn Tế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cố làm giảm đi tính kích thích của Mạnh Tri, nhíu mày hỏi: “Nhìn thấy rồi chứ cô Mạnh Tri, cho hỏi người có cảm tưởng gì muốn nói không?”
Mạnh Tri bị nắm thốc, nhanh chóng hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ lựng lên.
Cô dời ánh mắt đi, cười gượng hai tiếng, “Haha, cái đó, tôi, tôi thấy quần bơi của anh cũng đẹp đó chứ. Tôi chỉ là nhìn quần bơi của anh thôi.” Sau đó liền theo đó không cẩn thận mà nhìn thêm chút nữa.
“Có cần tôi cởi ra tặng em không?”
“Không cần, không cần. Anh giữ lại mà mang đi.” Mạnh Tri liên tục xua tay.
“Thật sự không cần sao?”
“Thật.”
Cảm giác trêu Mạnh Tri thật tốt, hỏi xong một câu Thẩm Hàn Tế lại tiến đến gần Mạnh Tri một chút, rất hưởng thụ cảm giác bộ dáng bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ lùi về phía sau, ánh mắt không biết nhìn đâu của cô.
“Không cần phải khách sáo với tôi thế đâu.” Anh lại tiến gần thêm một chút.
“Anh có chịu thôi không hả! Tôi thực sự không khách sao với anh!”
Mạnh Tri bị anh ta ép đến nóng nảy. Cái người này nếu như tiến tới thêm một chút nữa là sẽ ngã lên người cô luôn đó, dưới tình thế cấp bách cô liền đẩy một cái lên lồng ngực trần truồng của anh, nhưng mà cơ thể Thẩm Hàn Tế rất vững, sau khi bj đẩy thì cả người không hề nhúc nhích, ngược lại Mạnh Tri lại vì quán tính lúc đẩy người mà ngã ra phía sau. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Sau lưng cô mặt hồ bơi xanh biếc.
Giống như một tia sét giữa trời quang, hồ bơi đang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bọt nước văng tung tóe.
Lúc Mạnh Tri được Thẩm Hàn Tế kéo lên thì đang uống được vài ngụm nước rồi.
Cảm giác chết chìm như bước đến quỷ môn quan một chuyến, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Hai tay cô quàng qua cổ Thẩm Hàn Tế, hai chân quấn chặt eo của anh, giống như đang cố gắng nắm chặt cọng cỏ cưu mạng.
Mạnh Tri nhổ ra ngụm nước còn chưa nuốt xuống, nhìn rõ mặt của “cọng cỏ cứu mạng”, cảm thất bản thân chút nữa là mất mạng rồi liền khóc lên: “Tôi đẩy anh, anh thế mà lại đẩy tôi, đẩy tôi rơi xuống nước luôn huhuhu...”
Thẩm Hàn Tế hơi đau đầu, lúc nãy anh cũng bị dọa cho một trận, “Tôi không có đẩy em, đừng khóc nữa được không?”
“Chính là anh đẩy tôi huhu, anh muốn dìm chết tôi chứ gì, anh đi đi, tôi sau này không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi muốn mách mẹ tôi để bà ấy đánh anh huhuhu~”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị người khác bắt nạt, chuyện đầu tiền Mạnh Tri làm là về nhà tìm mẹ.
Thẩm Hàn Tế lại thở ra một hơi, đột nhiên cười nói: “Em muốn tôi đi thì ít nhất cũng phải thả tôi ra đã chứ.”
“Hả?” Mạnh Tri lúc này mới chú ý đến bản thân mình đang treo trên người anh.
Ôi đệch, không thể lạnh lùng cao quý đuổi người xấu đi giống như trong phim được rồi.
“Tôi, tôi cho anh mang tôi lên bờ trước đã rồi đi.”
“Xin tôi đi rồi tôi mang em lên... Shh~ Em cấu đâu vậy hả.”
Hai má Mạnh Tri phồng lên, kéo một cánh tay đang ở trong nước ra lại quàng lên cổ Thẩm Hàn Tế.
Cô cấu một phát rất chuẩn vào cái eo đầy thịt của anh.
Đã nói bao nhiêu lần là đừng cấu eo, đừng cấu eo, đừng cấu eo, eo của anh mà không tốt thì người chịu thiệt là cô mà sao chẳng chịu nghe lời gì cả?
Thẩm Hàn Tế lắc lắc đầu, nhận lệnh mang Mạnh Tri lên bờ. Nước sâu đến ngực anh, đến cằm của Mạnh Tri, Mạnh Tri hơi sợ, cả người treo lên người anh, chân không chạm đất. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Hai tay của chàng trai đang đẩy nước, cơ bắp rắn chắc hữu lực, Mạnh Tri quấn ở trên người anh, không hiểu sao lại có cảm giác đột nhiên trở nên nhạy cảm.
Sờ? Sờ?
Lén xoa xoa hai cái.
Bảy tuổi, mười bảy tuổi, hai ba tuổi, sao lại càng ngày càng cứng thế. Con trai lên lên thân trên sẽ trở nên càng cứng sao?
Mạnh Tri có hơi thất thần.
Năm đó Thẩm Hàn Tế vừa chuyển đến là vào mùa hè, cô rất tò mò với cái người hàng xóm vừa mới chuyển đến này. Người hàng xóm mới này mỗi ngày đều ở nhà, bà của anh ta nói anh ở nhà đọc sách.
Bên ngoài có nhiều đều thú vị như vậy lại đi xem sách cái gì chứ, bản chất không thích học của Mạnh Tri từ nhỏ đã bắt đầu bộc lộ rồi, thật không thể hiểu nổi sở thích kỳ lạ của anh hàng xóm.
Lúc đó Mạnh Tri mỗi ngày đều xem những học sinh cao trung trường ba mẹ cô chơi bóng rổ mà thèm, thế là đòi ba mẹ cô mua cho mình một trái bóng da nhỏ, mỗi ngày ở trong sân mình tập đánh.
Có một người đến chơi cùng cô thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc mẹ cô không cho cô ra ngoài. Con ngươi của Mạnh Tri đảo một vòng, liền chú ý đến người hàng xóm mới thích đọc sách ở cách vách.
Cô cố ý đánh bóng rơi vào trong sân nhà họ Thẩm, lại cố tình đi nhặt.
“Đang chơi bóng đấy à tiểu Mạnh Mạnh.” Bà Thẩm cười rất hiền từ.
Mạnh Tri nhặt bóng của mình, đánh vào cái xuống đất, nhìn lên lầu, hỏi nhỏ bà Thẩm: “Anh đang đọc sách ở trên ạ? Có cần, có cần xuống đây chơi với con không.”
Thế là Thẩm Hàn Tế bị ông của mình kéo xuống chơi bóng với em gái mũm mũm đáng yêo cách vách.
Ý ức có chút mơ hồ, Mạnh Tri chỉ có thể nhớ đó là lần đầu tiên chơi cùng Thẩm Hàn Tế, lúc mới bắt đầu Thẩm Hàn Tế còn không được tự nhiên lắm khi chơi với em gái, sau đó lại dùng một trái bóng chọc cô chạy loạn khắp sân
Nóng chết rồi, Mạnh Tri lại mập, chạy đến cả người đều là mồ hôi, cô nhớ mẹ nói trong trường khi chơi bóng nóng thì liền cỡi áo ra rồi ở trần chơi tiếp, thế là Mạnh Tri lau mồ hôi trên đầu, cầm lấy góc áo vé lên liền cởi phăng cái áo thun in hình con voi nhỏ của mình ra, chỉ mang một cái quàn ngắn, trần truồng, nói với Thẩm Hàn Tế biểu tình có hơi phức tạp đang ôm bóng: “Anh đến đây chơi tiếp đi.” [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
“Ờ...”
Thẩm Hàn Tế như muốn nói gì đó, Mạnh Tri thuận theo anh mắt của anh mà cúi đầu, nhìn đống thịt trên bụng mình, vỗ vỗ: “Anh có muốn sờ thử bụng nhỏ của Tri Tri không. Mẹ em nói bụng của em sờ toàn thịt, rất mềm, bụng anh có mềm như vậy không?”
Cô đột nhiên rất tò mò, từ trước đến nay đều là người khác sờ cái bụng đầy mỡ của cô, cô chừa từng sờ bụng ai khác cả.
“Cái đó, em mang áo vào trước đi đã.”
“Nhưng mà em nóng lắm.”
Bà của anh cắt dưa hấu rồi, nếu em nóng thì chút nữa chúng ta có thể đi ăn.”
Vậy thì em có thể sờ bụng của anh không? Bụng của anh có mềm như của em không?” Suy nghĩ đơn giản của Mạnh Tri lại quay lại vấn đề này.
“Em cứ mang áo vào trước đã.”
“Em muốn sờ bụng của anh.”
“Ờ... vậy anh cho em sờ một chút em phải mang áo lại đó.”
“Được~”
Mạnh Tri trần truồng vì muốn sờ hết còn vén áo của Thẩm Hàn Tế lên, giơ ngón tay đâm đâm vào da thịt trên bụng anh: “Hihi, bụng anh không có mềm như bụng em đâu.”
Cô lại giơ ngón tay đâm lên eo của Thẩm Hàn Tế, vừa đâm Thẩm Hàn Tế liền nhảy ra xa.
“Anh sợ người khác đâm vào eo sao? Để em đâm thêm một cái nữa được không?” Mạnh Tri kiên trì dùng “nhất dương chỉ” đuổi theo phía sau
Khung cảnh này vừa hay bị Lưu Nghi vừa tan làm về nhà nhìn thấy.
Dưới trời chiều, con gái của mình trần truồng đuổi theo bé trai cánh vách, giở trò lưu manh.
Lại là một trận đòn.
Bài học sau khi Mạnh Tri bị đánh là sau này không được tùy tiện cởi truồng trước mặt người khác, còn nữa, Thẩm Hàn Tế sợ người ta cấu vào eo.
Eo của Thẩm Hàn Tế trưởng thành dưới đầu ngón tay của Mạnh Tri. Lúc nhỏ cấu thì mềm mềm, sau đó thì trở thành cơ bắp, càng cấu càng cứng, đến bây giờ, cơ thể hai ba tuổi này đều là cơ bắp, không dùng sức thì căn bản không thể cấu được.
Mạnh Tri đặt cằm lên vai Thẩm Hàn Tế, ung dung nghĩ
“Mạnh Tri em...”
“Hả?” Mạnh Tri đột nhiên hoàn hồn, Thẩm Hàn Tế còn đang trên đường mang cô lên bờ, hai tay cô lại ôm chặt một chút, như một con gorilla đu trên người anh, hỏi: “Tôi cái gì?”[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
“Không có gì.” m thanh của Thẩm Hàn Tế nghe có vẻ hơi lạ, nhưng mà Mạnh Tri cũng không nghĩ nhiều.
Chân anh đang động, eo cũng đang dùng sức, chân Mạnh Tri không thể bám chặt lên eo anh, cứ lắc qua lắc về.
Cảm giác đang ở dưới nước, cảm giác phía sau chân mình như đang đụng vào một vật mềm mềm.
Trên người Thẩm Hàn Tế cũng có nơi mềm?
Thật không dễ dang mà.
Cô muốn cọ tiếp, Thẩm Hàn Tế lại đột nhiên đạp nước một cái, chân của Mạnh Tri lại rơi xuống nước một chút, lại nhanh chóng bám chặt eo anh.
Sau đó phía sau chân của Mạnh Tri liên lục chạm vào nơi mềm mềm kia.
Cô lại chẳng nghĩ gì nhiều, lại cảm giác dưới nước không quá nhạy bén nên cũng không chú ý nhiều, cho đến qua lại như vậy vài lần, Mạnh Tri đột nhiên phát hiện, cái vật lúc nãy còn mềm mại, hình như, hình như...[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Cứng rồi!
Lần này Mạnh Tri đã biết mình chạm vào cái gì rồi.
Não bùm một cái liền chết máy.
Cái này, có phải là câu nói trong truyền thuyết –
Cô gái, em đụng vào lửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com