Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-19
Chương 19: Mạnh Tri Trong Não Em Suốt Ngày Nghĩ Gì Vậy Hả? (Chuyện Ngày Thường Của Người Lớn)
Cô xuyên không về sáu năm trước rồi, Thẩm Hàn Tế cũng xuyên về sáu nắm trước luôn.
Cái trò gì vậy.
Chẳng lẽ đây là tình tiết nổi tiếng nhất trong các tiểu thuyết trên trang Triết Giang gần đây, trọng sinh?
Một người phụ nữ đã có chồng cùng đi học với một đám bạn học mười sáu tuổi một ngày, tan học liền mang theo cặp sách về nhà, vừa đi vừa nghĩ.
Những nữ chính trong truyện trọng sinh nếu không trọng sinh về trả thù những tên tra nam tiện nữ, thì cũng trọng sinh về kiếp trước rồi nhờ vào trí nhớ của mình mà có được bàn tay vàng, một đường nhờ vào việc đầu tư cổ phiếu mà bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy cô về lại để làm gì đây?
Ngược tra nam?
Tra nam cũng xuyên về với cô rồi, cô không bị ngược đã may lắm rồi, không đùa được đâu.
Mở bàn tay vàng?
Trời ạ! Mạnh Tri đánh một cái vào ót, buồn bã không thôi.
Mấy năm này sao lại không để ý đến thị trường cổ phiếu chứ!
Chỉ cần biết qua một chút liền có thể kiếm được cả đống tiền rồi đó!
Mạnh Tri đứng nguyên tại chổ, cúi đầu thở dài, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người phía trước đã đi hết rồi.
Chổ ngoặc ở con hẻm đằng xa lướt qua một bóng hình thiếu niên cao ráo.
Mạnh Tri lập tức điên cuồng chạy đến: “Thẩm Hàn Tế đợi tôi với aaaaa...”
**
“Tôi... tôi... không phải... bảo anh... đợi... đợi tôi sao?”
Còn một con đường nhỏ nữa là về đến nhà rồi, Mạnh Tri chặn trước mặt Thẩm Hàn Tế, ôm lấy cái bụng vì chạy nhanh mà phát đau, vừa thở phì phò vừa nói.
Thẩm Hàn Tế hai tay đút túi quần, trên gương mặt anh tuấn là vài phần trưởng thành không phù hợp với độ tuổi.
Anh nhìn cô gái đang thở như một con cún nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, không nghe thấy.”
Cô gọi lớn như vậy mà không nghe thấy, gạt quỷ à? May mà bây giờ chặn được anh ta rồi, Mạnh Tri tính tình tốt không đôi co với tên khó ở này, nói: “Tôi với anh bàn bạc một chuyện được không?”
“Nói.” Một chữ duy nhất.
Mạnh Tri cởi cặp sách ra: “Trước tiên anh mang balo giúp tôi đã, nặng chết rồi.”
Thẩm Hàn Tế thế mà lại lùi về sau hai bước, tay vẫn đút vào túi, không nhận balo của Mạnh Tri.
Một con quạ gượng gạo quác quác bay qua.
Mạnh Tri: “...”
Bỏ đi, con gái không kỳ kéo với con trai, cô lại tha thứ cho anh ta một lần nữa.
Mạnh Tri lại mang balo lên, vươn tay kéo lấy góc áo đồng phục của Thẩm Hàn Tế, vẻ mặt đột nhiên thay đổi có chút nịnh nọt: “Vậy thì A Thẩm à, bài tập tối nay của tôi, anh có thể...” Mạnh Tri ngại ngùng cười, vươn ngón tay vén lọn tóc ra sau tai, “Còn có tuần sau tôi phải thi kiểm tra cuối tháng rồi, anh cũng biết trình độ bây giờ của tôi mà, tôi có nghe ngóng rồi, lần này thi năm hai và năm một sẽ ngồi xen kẽ nhau, cho nên anh có thể...”
“Không thể.”
“Cám ơn A thẩm, anh là tốt nhất.” Mạnh Tri còn chưa nghe rõ câu đã muốn hôn tặng người ta rồi.
Thẩm Hàn Tế lại lùi về sau một bước, tránh thoái bé loli đã có chồng đang muốn xông lên: “Tôi nói không được.”
Mạnh Tri đang muốn hôn tặng: ???
Thẩm Hàn Tế từng bước lướt qua Mạnh Tri đang cứng ngắc, tiếp tục tiến về phía trước: “Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, tôi không lo cho em đâu.”
Mạnh Tri đang trong tình trạng hóa đá nhanh chóng tỉnh lại, chớp mắt liền túc giận, nắm lấy ống tay áo giữ Thẩm Hàn Tế lại, lôi bàn tay đang đút trong túi quần của anh ra, sống chết không bỏ: “Anh đừng đi! Có phải anh đang giận tôi không!”
Thẩm Hàn Tế kéo tay về, nhưng Mạnh Tri dùng sức có vẻ rất mạnh, Thẩm Hàn Tế nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của Mạnh Tri: “ ‘Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, tôi không lo cho em đâu.’ Cái này không phải là lời tự em nói ra vài ngày trước sao? Sao nào? Bây giờ vừa trở về cao trung liền không nhận hàng?”
“Tôi...” Mạnh Tri cạn lời.
Tự làm bậy không thể sống mà.
Lúc trước khi xuyên về thì cô đang cãi nhau với Thẩm Hàn Tế về chuyện ở ký túc xá, những chuyện lúc trước đều là do Thẩm Hàn Tế sắp xếp cả, lần này không biết Mạnh Tri lấy đâu ra dũng khí, một bước cũng không nhường, sau cùng phát triển đến mức cãi nhau ầm ĩ với anh: “Tôi chính là muốn đến sống ở ký túc xá đó! Tôi không cần Nọa Nọa cũng không cần anh nữa! Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết! Không cần anh lo!”
Thẩm Hàn Tế không trả lời, nhưng Trần Tẩu đến khuyên ngăn nói cô như vậy sẽ làm tổn thương đến Thẩm Hàn Tế.
Ở nhà tốt biết bao nhiêu, ông chủ vì người mà còn đặc biệt mua nhà ở đây, lại gần trường, còn có thể chăm sóc cho Nọa Nọa, lại rộng rãi, không cần chen lấn ở cùng với mấy người bạn ở ký túc xá – Trần Tẩu khuyên cô.
“Buông ra đi.” Thẩm Hàn Tế vẫy ống tay áo đang bị
Mạnh Tri nắm chặt.
Mạnh Tri muốn thật khí phách mà buông ra, nhưng lại nghĩ đến lần trước kiểm tra toán nộp giấy trắng đã làm Lưu Nghi đánh cô một trận nên thân như vậy rồi, bị dọa đến giờ con phát run, thế là lại nắm lấy ống tay áo của Thẩm Hàn Tế chặt hơn nữa. Cô ngẩng đầu, giương khuôn mặt sắp khóc đến nơi về phía Thẩm Hàn Tế: “A Thẩm, tôi thu lại lời nói của tôi được không, cầu anh đó, giúp tôi đi.”
Nếu như lại nộp giấy trắng nữa thì không phải chỉ riêng mẹ ruột Lưu Nghi đánh không đâu, mà sẽ là ba ruột mẹ ruột cũng hợp lại đánh.
“Bây giờ không phải chúng ta đều xuyên không rồi sao? Việc ở ký túc xá đã không còn tồn tại nữa rồi.” Mạnh Tri chớp chớp mắt, “Chúng ta làm hòa được không? Bây giờ chúng ta ở đối diện nhau, có cần tối nay tôi đến tìm anh? Lén lút đến.”
“Mạnh Tri trong đầu em đang nghĩ gì vậy hả?” Thẩm Hàn Tế bị sự to gan đột ngột của của dọa.
“Vậy làm sao đây?” Mạnh Tri cong môi, “Tôi bây giờ không phải mười sáu tuổi, anh cũng không phải là mười bảy, chẳng lẽ tôi còn phải giả vờ thuần khiết trước mặt anh?”
Cô sớm đã không còn thuần khiết nữa rồi.
Một chút! Cũng không!
Thẩm Hàn Tế thở dài một hơi: “Không được là không được, đừng kéo tôi nữa, nếu em còn chưa về nhà thì có thể tối này liệu có làm xong bài tập không?”
Không phải anh không mềm lòng, nhưng mà trận cãi nhau lần trước anh thật sự rất giận. Hơn nữa Mạnh Tri này mà càng chiều cô ấy thì cô ấy lại càng không biết trời cao đất dày là gì. Lần trước nộp giấy trắng đã bị đánh rồi. Anh nhìn Mạnh Tri đáng thương vừa khóc vừa xoa cái mông đau liền giúp cô sửa hết lỗi sai. Sau khi sửa xong còn đặc biệt dặn dò đã xuyên về rồi thì phải cố gắng học hành, em cũng có căn bản rồi, bây giờ đi học chỉ như ôn lại mà thôi, sẽ không quá kém đâu.
Ai ngờ rằng Mạnh Tri miệng đáp ứng được, nhưng đến ngày thứ hai lại chớp chớp mắt mang bài tập đến nhờ anh làm giúp cô.
Lần này Thẩm Hàn Tế quyết tâm sẽ không mềm lòng nữa.
Anh càng giúp cô làm bài tập, gian lận cô càng không chuyên tâm học hành. Lúc trước vào được đại học C cũng là do anh đằng sau dọa nạt đủ thứ ép cô cô mới miễn được đậu.
Thế là Thẩm Hàn Tế cũng không quản việc tay áo vẫn đang bị Mạnh Tri nắm lấy nữa, lại tiếp tục bước về phía trước.
“Ế ế ế anh đợi tôi với...”
Anh ta người cao chân dài bước ra rất rộng, Mạnh Tri nắm lấy tay áo anh, bước từng bước nhỏ chạy theo.
Tâm phế người này sao lại cứng như vậy, cô vừa nói lời ngon ngọt lại vừa làm nũng bán manh đủ kiểu cũng không có tác dụng. Mạnh Tri đi ở đằng sai, vừa tức vừa có hơi ấm ức.
Cô lại nói:
“Thẩm Hàn Tế tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có giúp tôi không?”
Trả lời cho cô chỉ có âm thanh bước đi của hai người.
“Thẩm Hàn Tế đồ khốn nạn. Anh thông minh như vậy, xuyên về cái gì cũng biết, mấy năm nay không học tôi đã sớm quên hết rồi, đầu óc tôi không thông minh bằng anh anh có thể chăm sóc tôi một chút được không?”
“Anh giúp tôi đi có được không? Không thì mẹ tôi lại đánh tôi cho coi.”
“Anh, anh luôn bắt nạt tôi.” Cằn nhằn một hồi anh ta cũng không có phản ứng, Mạnh Tri nói mãi không biết vì sao lại khóc nức nở, “Tôi, tôi mới hai mốt tuổi đã sinh Nọa Nọa cho anh rồi, tôi cũng không biết sẽ mang thai, tôi đã nói là không muốn anh lại cứ muốn, tất cả cuộc sống của tôi đều bị anh đảo lộn. Còn anh thì tốt rồi, con ở trên người tôi căn bản không làm phiền đến việc học của anh, tôi lại nghỉ học lâu như vậy, bạn học đều đã tốt nghiệp cả riêng tôi còn đang học năm ba. Anh có thể không thấy có lỗi sao?”
Mạnh Tri càng nghĩ càng chua xót: “Anh lại đối xử hung dữ với tôi như vậy, còn không thèm để ý đến tôi. Tôi, tôi...” Mạnh Tri đột nhiên muốn giựt tay áo của Thẩm Hàn Tế ra, “Lần này tôi sẽ không gã cho anh nữa đâu! Cũng không nghe lời anh thi vào đại học C nữa! Sẽ không cùng anh sống chung! Không sinh Nọa Nọa cho anh! Anh có tỏ tình với tôi, yêu thầm tôi một trăm năm một vạn năm nữa cũng vô dụng!”
“Em nói lại lần nữa xem?” Thẩm Hàn Tế vẫn luôn bước về phía trước đột nhiên quay người.
Mạnh Tri đang giựt mạnh tay áo của Thẩm Hàn Tế, không nghĩ rằng anh sẽ quay người lại, cả người đột nhiên mất thăng bằng...
Bùm bùm, loảng xoảng, bộp!
“Chân của tôi oahuahuhu...”
......
Lưu Nghi đang ở nhà chửa bài tập thì chuông cửa vang lên.
“Ai đó?” Bà buông bút đi ra mở cửa.
Lưu Nghi vừa mở cửa ra liền ngẩn cả người: “Cái này... Hàn Tế?!”
Thẩm Hàn Tế đang ôm Mạnh Tri, tay Mạnh Tri choàng lên cổ Thẩm Hàn Tế, mặt áp vào trước ngực anh.
Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri vào nhà, quen đường mà mang Mạnh Tri lên phòng ngủ rồi đặt cô xuống giường: “Cô à, vừa nãy lúc Mạnh Tri về nhà thì bị ngã ở trên đường, bị đau chân nên con liền ôm em ấy về.”
Mạnh Tri vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.
“Đứa nhỏ này sao lại không nhìn đường vậy chứ, mới vài hôm trước còn ngã va vào mũi, bây giờ lại bị thương ở chân.” Lưu Nghi nói với Thẩm Hàn Tế, “Con vất vả rồi Hàn Tế, cám ơn con đã chăm sóc Mạnh Tri nhà cô như vậy.”
Việc do anh làm ra đương nhiên anh phải đến phụ trách rồi. Mạnh Tri nãy giờ vẫn đang nghe hai người nói chuyện oán thầm.
Thẩm Hàn Tế cười vô hại: “Cô à, con có thể nói chuyện riêng với Mạnh Tri một chút không? Liên quan đến kỳ thi tháng sau.”
Lưu Nghi hình như đơ một chút, ngay lập tức mặt liền vui vẻ: “Nói đi, nói đi, giao lưu phương pháp học tập với Mạnh Tri nhà cô nhiều một chút, Mạnh Tri nhà cô đành nhờ vào con cả rồi đó Hàn Tế à.”
Lưu Nghi đi rồi.
Thẩm Hàn Tế ngồi xuống, kéo mặt Mạnh Tri về đối diện với mình.
“Nhanh thu lại những lời em nói vừa nãy.”
“Không thu.” Mạnh Tri ngập ngừng trả lời.
Thẩm Hàn Tế thở dài một hơi: “Bài tập hôm nay của em tôi sẽ làm, nhưng bắt đầu từ ngày mai em phải ngoan ngoan nghe giảng cho tôi, cái gì không biết thì đến tìm tôi, tôi chỉ phụ trách giảng cho em những gì em không hiểu, em cái gì cũng không biết cũng không sao, tôi đều sẽ giảng cho em. Nhưng mà chỉ có một điều kiện, không được đến đề con chưa nhìn đã đòi tôi giúp em, được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy kỳ thi tháng sau thì sao?” Mạnh Tri nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hàn Tế xoa nhẹ vào tai cô, ánh mắt dịu dàng:
“Nếu như ba mẹ em có đánh em thì đến tìm tôi, có tôi ở đây, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, bọ họ sẽ không đánh em đâu.”
Mạnh Tri mím môi.
Thẩm Hàn Tế nói không sai, ba mẹ cô rất tôn trọng học thần xuất sắc đến quá đáng cách vách, một trận đánh, anh ta có thể giải quyết giúp cô.
“Bây giờ có thể thu lại lời nói được chưa?” Thẩm Hàn Tế ôn nhu hỏi.
Mạnh Tri cúi đầu, vắt ngón tay nói: “Được.”
Thẩm Hàn Tế cười một chút, hôn lên trên trán Mạnh Tri một cái, mang hết tất cả bài tập hôm nay của cô về nhà.
Lưu Nghi đi vào, nhìn Mạnh Tri đang phát ngốc ngồi trên giường: “Sao nhanh như vậy đã để Hàn Tế đi rồi? Không phải bảo con hỏi một chút về phương pháp học tập của người ta sao?”
Mạnh Tri chỉ cảm thấy trên trán còn lưu lại hơi thở của anh, lạnh nhạt trả lời: “Đã hỏi rồi, những đều cần nói đều đã nói rồi.”
Lưu Nghi lại hỏi: “Con với Hàn Tế hôm nay xảy ra chuyện gì? Chân bị làm sao? Nó sao lại ôm con về?”
Mạnh Tri: “Chân không sao. Con và anh ta cũng không có gì.”
Lưu Nghi không tin: “Chân không sao sao nó lại ôm con? Hai đứa con bày trò gì vậy hả? Ế đúng rồi, cái tên này, có phải là thích con không?”
Mạnh Tri không nghĩ rằng Lưu Nghi dễ dàng như vậy mà đã đoán trúng, vừa định nói không có, Lưu Nghi đã lắc đầu đi ra.
Lưu Nghi nghĩ đến bài thi toán mười bảy điểm của Mạnh Tri với gương mặt cô tán thưởng nứt lời kia, tự nói với mình: “Không có khả năng lắm, đứa nhỏ nhà họ Thẩm giỏi như vậy, sao lại có thể nhìn trúng Mạnh Tri nhà mình được chứ?”
Mạnh Tri: “...”
Mẹ, ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cô xuyên không về sáu năm trước rồi, Thẩm Hàn Tế cũng xuyên về sáu nắm trước luôn.
Cái trò gì vậy.
Chẳng lẽ đây là tình tiết nổi tiếng nhất trong các tiểu thuyết trên trang Triết Giang gần đây, trọng sinh?
Một người phụ nữ đã có chồng cùng đi học với một đám bạn học mười sáu tuổi một ngày, tan học liền mang theo cặp sách về nhà, vừa đi vừa nghĩ.
Những nữ chính trong truyện trọng sinh nếu không trọng sinh về trả thù những tên tra nam tiện nữ, thì cũng trọng sinh về kiếp trước rồi nhờ vào trí nhớ của mình mà có được bàn tay vàng, một đường nhờ vào việc đầu tư cổ phiếu mà bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy cô về lại để làm gì đây?
Ngược tra nam?
Tra nam cũng xuyên về với cô rồi, cô không bị ngược đã may lắm rồi, không đùa được đâu.
Mở bàn tay vàng?
Trời ạ! Mạnh Tri đánh một cái vào ót, buồn bã không thôi.
Mấy năm này sao lại không để ý đến thị trường cổ phiếu chứ!
Chỉ cần biết qua một chút liền có thể kiếm được cả đống tiền rồi đó!
Mạnh Tri đứng nguyên tại chổ, cúi đầu thở dài, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người phía trước đã đi hết rồi.
Chổ ngoặc ở con hẻm đằng xa lướt qua một bóng hình thiếu niên cao ráo.
Mạnh Tri lập tức điên cuồng chạy đến: “Thẩm Hàn Tế đợi tôi với aaaaa...”
**
“Tôi... tôi... không phải... bảo anh... đợi... đợi tôi sao?”
Còn một con đường nhỏ nữa là về đến nhà rồi, Mạnh Tri chặn trước mặt Thẩm Hàn Tế, ôm lấy cái bụng vì chạy nhanh mà phát đau, vừa thở phì phò vừa nói.
Thẩm Hàn Tế hai tay đút túi quần, trên gương mặt anh tuấn là vài phần trưởng thành không phù hợp với độ tuổi.
Anh nhìn cô gái đang thở như một con cún nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, không nghe thấy.”
Cô gọi lớn như vậy mà không nghe thấy, gạt quỷ à? May mà bây giờ chặn được anh ta rồi, Mạnh Tri tính tình tốt không đôi co với tên khó ở này, nói: “Tôi với anh bàn bạc một chuyện được không?”
“Nói.” Một chữ duy nhất.
Mạnh Tri cởi cặp sách ra: “Trước tiên anh mang balo giúp tôi đã, nặng chết rồi.”
Thẩm Hàn Tế thế mà lại lùi về sau hai bước, tay vẫn đút vào túi, không nhận balo của Mạnh Tri.
Một con quạ gượng gạo quác quác bay qua.
Mạnh Tri: “...”
Bỏ đi, con gái không kỳ kéo với con trai, cô lại tha thứ cho anh ta một lần nữa.
Mạnh Tri lại mang balo lên, vươn tay kéo lấy góc áo đồng phục của Thẩm Hàn Tế, vẻ mặt đột nhiên thay đổi có chút nịnh nọt: “Vậy thì A Thẩm à, bài tập tối nay của tôi, anh có thể...” Mạnh Tri ngại ngùng cười, vươn ngón tay vén lọn tóc ra sau tai, “Còn có tuần sau tôi phải thi kiểm tra cuối tháng rồi, anh cũng biết trình độ bây giờ của tôi mà, tôi có nghe ngóng rồi, lần này thi năm hai và năm một sẽ ngồi xen kẽ nhau, cho nên anh có thể...”
“Không thể.”
“Cám ơn A thẩm, anh là tốt nhất.” Mạnh Tri còn chưa nghe rõ câu đã muốn hôn tặng người ta rồi.
Thẩm Hàn Tế lại lùi về sau một bước, tránh thoái bé loli đã có chồng đang muốn xông lên: “Tôi nói không được.”
Mạnh Tri đang muốn hôn tặng: ???
Thẩm Hàn Tế từng bước lướt qua Mạnh Tri đang cứng ngắc, tiếp tục tiến về phía trước: “Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, tôi không lo cho em đâu.”
Mạnh Tri đang trong tình trạng hóa đá nhanh chóng tỉnh lại, chớp mắt liền túc giận, nắm lấy ống tay áo giữ Thẩm Hàn Tế lại, lôi bàn tay đang đút trong túi quần của anh ra, sống chết không bỏ: “Anh đừng đi! Có phải anh đang giận tôi không!”
Thẩm Hàn Tế kéo tay về, nhưng Mạnh Tri dùng sức có vẻ rất mạnh, Thẩm Hàn Tế nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của Mạnh Tri: “ ‘Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, tôi không lo cho em đâu.’ Cái này không phải là lời tự em nói ra vài ngày trước sao? Sao nào? Bây giờ vừa trở về cao trung liền không nhận hàng?”
“Tôi...” Mạnh Tri cạn lời.
Tự làm bậy không thể sống mà.
Lúc trước khi xuyên về thì cô đang cãi nhau với Thẩm Hàn Tế về chuyện ở ký túc xá, những chuyện lúc trước đều là do Thẩm Hàn Tế sắp xếp cả, lần này không biết Mạnh Tri lấy đâu ra dũng khí, một bước cũng không nhường, sau cùng phát triển đến mức cãi nhau ầm ĩ với anh: “Tôi chính là muốn đến sống ở ký túc xá đó! Tôi không cần Nọa Nọa cũng không cần anh nữa! Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết! Không cần anh lo!”
Thẩm Hàn Tế không trả lời, nhưng Trần Tẩu đến khuyên ngăn nói cô như vậy sẽ làm tổn thương đến Thẩm Hàn Tế.
Ở nhà tốt biết bao nhiêu, ông chủ vì người mà còn đặc biệt mua nhà ở đây, lại gần trường, còn có thể chăm sóc cho Nọa Nọa, lại rộng rãi, không cần chen lấn ở cùng với mấy người bạn ở ký túc xá – Trần Tẩu khuyên cô.
“Buông ra đi.” Thẩm Hàn Tế vẫy ống tay áo đang bị
Mạnh Tri nắm chặt.
Mạnh Tri muốn thật khí phách mà buông ra, nhưng lại nghĩ đến lần trước kiểm tra toán nộp giấy trắng đã làm Lưu Nghi đánh cô một trận nên thân như vậy rồi, bị dọa đến giờ con phát run, thế là lại nắm lấy ống tay áo của Thẩm Hàn Tế chặt hơn nữa. Cô ngẩng đầu, giương khuôn mặt sắp khóc đến nơi về phía Thẩm Hàn Tế: “A Thẩm, tôi thu lại lời nói của tôi được không, cầu anh đó, giúp tôi đi.”
Nếu như lại nộp giấy trắng nữa thì không phải chỉ riêng mẹ ruột Lưu Nghi đánh không đâu, mà sẽ là ba ruột mẹ ruột cũng hợp lại đánh.
“Bây giờ không phải chúng ta đều xuyên không rồi sao? Việc ở ký túc xá đã không còn tồn tại nữa rồi.” Mạnh Tri chớp chớp mắt, “Chúng ta làm hòa được không? Bây giờ chúng ta ở đối diện nhau, có cần tối nay tôi đến tìm anh? Lén lút đến.”
“Mạnh Tri trong đầu em đang nghĩ gì vậy hả?” Thẩm Hàn Tế bị sự to gan đột ngột của của dọa.
“Vậy làm sao đây?” Mạnh Tri cong môi, “Tôi bây giờ không phải mười sáu tuổi, anh cũng không phải là mười bảy, chẳng lẽ tôi còn phải giả vờ thuần khiết trước mặt anh?”
Cô sớm đã không còn thuần khiết nữa rồi.
Một chút! Cũng không!
Thẩm Hàn Tế thở dài một hơi: “Không được là không được, đừng kéo tôi nữa, nếu em còn chưa về nhà thì có thể tối này liệu có làm xong bài tập không?”
Không phải anh không mềm lòng, nhưng mà trận cãi nhau lần trước anh thật sự rất giận. Hơn nữa Mạnh Tri này mà càng chiều cô ấy thì cô ấy lại càng không biết trời cao đất dày là gì. Lần trước nộp giấy trắng đã bị đánh rồi. Anh nhìn Mạnh Tri đáng thương vừa khóc vừa xoa cái mông đau liền giúp cô sửa hết lỗi sai. Sau khi sửa xong còn đặc biệt dặn dò đã xuyên về rồi thì phải cố gắng học hành, em cũng có căn bản rồi, bây giờ đi học chỉ như ôn lại mà thôi, sẽ không quá kém đâu.
Ai ngờ rằng Mạnh Tri miệng đáp ứng được, nhưng đến ngày thứ hai lại chớp chớp mắt mang bài tập đến nhờ anh làm giúp cô.
Lần này Thẩm Hàn Tế quyết tâm sẽ không mềm lòng nữa.
Anh càng giúp cô làm bài tập, gian lận cô càng không chuyên tâm học hành. Lúc trước vào được đại học C cũng là do anh đằng sau dọa nạt đủ thứ ép cô cô mới miễn được đậu.
Thế là Thẩm Hàn Tế cũng không quản việc tay áo vẫn đang bị Mạnh Tri nắm lấy nữa, lại tiếp tục bước về phía trước.
“Ế ế ế anh đợi tôi với...”
Anh ta người cao chân dài bước ra rất rộng, Mạnh Tri nắm lấy tay áo anh, bước từng bước nhỏ chạy theo.
Tâm phế người này sao lại cứng như vậy, cô vừa nói lời ngon ngọt lại vừa làm nũng bán manh đủ kiểu cũng không có tác dụng. Mạnh Tri đi ở đằng sai, vừa tức vừa có hơi ấm ức.
Cô lại nói:
“Thẩm Hàn Tế tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có giúp tôi không?”
Trả lời cho cô chỉ có âm thanh bước đi của hai người.
“Thẩm Hàn Tế đồ khốn nạn. Anh thông minh như vậy, xuyên về cái gì cũng biết, mấy năm nay không học tôi đã sớm quên hết rồi, đầu óc tôi không thông minh bằng anh anh có thể chăm sóc tôi một chút được không?”
“Anh giúp tôi đi có được không? Không thì mẹ tôi lại đánh tôi cho coi.”
“Anh, anh luôn bắt nạt tôi.” Cằn nhằn một hồi anh ta cũng không có phản ứng, Mạnh Tri nói mãi không biết vì sao lại khóc nức nở, “Tôi, tôi mới hai mốt tuổi đã sinh Nọa Nọa cho anh rồi, tôi cũng không biết sẽ mang thai, tôi đã nói là không muốn anh lại cứ muốn, tất cả cuộc sống của tôi đều bị anh đảo lộn. Còn anh thì tốt rồi, con ở trên người tôi căn bản không làm phiền đến việc học của anh, tôi lại nghỉ học lâu như vậy, bạn học đều đã tốt nghiệp cả riêng tôi còn đang học năm ba. Anh có thể không thấy có lỗi sao?”
Mạnh Tri càng nghĩ càng chua xót: “Anh lại đối xử hung dữ với tôi như vậy, còn không thèm để ý đến tôi. Tôi, tôi...” Mạnh Tri đột nhiên muốn giựt tay áo của Thẩm Hàn Tế ra, “Lần này tôi sẽ không gã cho anh nữa đâu! Cũng không nghe lời anh thi vào đại học C nữa! Sẽ không cùng anh sống chung! Không sinh Nọa Nọa cho anh! Anh có tỏ tình với tôi, yêu thầm tôi một trăm năm một vạn năm nữa cũng vô dụng!”
“Em nói lại lần nữa xem?” Thẩm Hàn Tế vẫn luôn bước về phía trước đột nhiên quay người.
Mạnh Tri đang giựt mạnh tay áo của Thẩm Hàn Tế, không nghĩ rằng anh sẽ quay người lại, cả người đột nhiên mất thăng bằng...
Bùm bùm, loảng xoảng, bộp!
“Chân của tôi oahuahuhu...”
......
Lưu Nghi đang ở nhà chửa bài tập thì chuông cửa vang lên.
“Ai đó?” Bà buông bút đi ra mở cửa.
Lưu Nghi vừa mở cửa ra liền ngẩn cả người: “Cái này... Hàn Tế?!”
Thẩm Hàn Tế đang ôm Mạnh Tri, tay Mạnh Tri choàng lên cổ Thẩm Hàn Tế, mặt áp vào trước ngực anh.
Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri vào nhà, quen đường mà mang Mạnh Tri lên phòng ngủ rồi đặt cô xuống giường: “Cô à, vừa nãy lúc Mạnh Tri về nhà thì bị ngã ở trên đường, bị đau chân nên con liền ôm em ấy về.”
Mạnh Tri vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.
“Đứa nhỏ này sao lại không nhìn đường vậy chứ, mới vài hôm trước còn ngã va vào mũi, bây giờ lại bị thương ở chân.” Lưu Nghi nói với Thẩm Hàn Tế, “Con vất vả rồi Hàn Tế, cám ơn con đã chăm sóc Mạnh Tri nhà cô như vậy.”
Việc do anh làm ra đương nhiên anh phải đến phụ trách rồi. Mạnh Tri nãy giờ vẫn đang nghe hai người nói chuyện oán thầm.
Thẩm Hàn Tế cười vô hại: “Cô à, con có thể nói chuyện riêng với Mạnh Tri một chút không? Liên quan đến kỳ thi tháng sau.”
Lưu Nghi hình như đơ một chút, ngay lập tức mặt liền vui vẻ: “Nói đi, nói đi, giao lưu phương pháp học tập với Mạnh Tri nhà cô nhiều một chút, Mạnh Tri nhà cô đành nhờ vào con cả rồi đó Hàn Tế à.”
Lưu Nghi đi rồi.
Thẩm Hàn Tế ngồi xuống, kéo mặt Mạnh Tri về đối diện với mình.
“Nhanh thu lại những lời em nói vừa nãy.”
“Không thu.” Mạnh Tri ngập ngừng trả lời.
Thẩm Hàn Tế thở dài một hơi: “Bài tập hôm nay của em tôi sẽ làm, nhưng bắt đầu từ ngày mai em phải ngoan ngoan nghe giảng cho tôi, cái gì không biết thì đến tìm tôi, tôi chỉ phụ trách giảng cho em những gì em không hiểu, em cái gì cũng không biết cũng không sao, tôi đều sẽ giảng cho em. Nhưng mà chỉ có một điều kiện, không được đến đề con chưa nhìn đã đòi tôi giúp em, được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy kỳ thi tháng sau thì sao?” Mạnh Tri nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hàn Tế xoa nhẹ vào tai cô, ánh mắt dịu dàng:
“Nếu như ba mẹ em có đánh em thì đến tìm tôi, có tôi ở đây, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, bọ họ sẽ không đánh em đâu.”
Mạnh Tri mím môi.
Thẩm Hàn Tế nói không sai, ba mẹ cô rất tôn trọng học thần xuất sắc đến quá đáng cách vách, một trận đánh, anh ta có thể giải quyết giúp cô.
“Bây giờ có thể thu lại lời nói được chưa?” Thẩm Hàn Tế ôn nhu hỏi.
Mạnh Tri cúi đầu, vắt ngón tay nói: “Được.”
Thẩm Hàn Tế cười một chút, hôn lên trên trán Mạnh Tri một cái, mang hết tất cả bài tập hôm nay của cô về nhà.
Lưu Nghi đi vào, nhìn Mạnh Tri đang phát ngốc ngồi trên giường: “Sao nhanh như vậy đã để Hàn Tế đi rồi? Không phải bảo con hỏi một chút về phương pháp học tập của người ta sao?”
Mạnh Tri chỉ cảm thấy trên trán còn lưu lại hơi thở của anh, lạnh nhạt trả lời: “Đã hỏi rồi, những đều cần nói đều đã nói rồi.”
Lưu Nghi lại hỏi: “Con với Hàn Tế hôm nay xảy ra chuyện gì? Chân bị làm sao? Nó sao lại ôm con về?”
Mạnh Tri: “Chân không sao. Con và anh ta cũng không có gì.”
Lưu Nghi không tin: “Chân không sao sao nó lại ôm con? Hai đứa con bày trò gì vậy hả? Ế đúng rồi, cái tên này, có phải là thích con không?”
Mạnh Tri không nghĩ rằng Lưu Nghi dễ dàng như vậy mà đã đoán trúng, vừa định nói không có, Lưu Nghi đã lắc đầu đi ra.
Lưu Nghi nghĩ đến bài thi toán mười bảy điểm của Mạnh Tri với gương mặt cô tán thưởng nứt lời kia, tự nói với mình: “Không có khả năng lắm, đứa nhỏ nhà họ Thẩm giỏi như vậy, sao lại có thể nhìn trúng Mạnh Tri nhà mình được chứ?”
Mạnh Tri: “...”
Mẹ, ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com