• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 162

Giản Trì Hoài rửa mặt xong rồi bước ra. Chử Đồng vào toilet, cũng thuận tiện đem cửa đóng lại.



Trong toilet đã có sẵn que thử thai. Thứ này đều do Giản Trì Hoài chuẩn bị, mua cả một hộp lớn từ tiệm thuốc mang về. Chử Đồng loay hoay ở trong toilet một hồi lâu, lúc bước ra, Giản Trì Hoài đã cởi đồ ngủ ra. Toàn thân cao thấp chỉ mặc một cái quần lót màu đen, lúc này đang cầm áo sơ mi lên định mặc vào người.



Chử Đồng bước nhanh về phía trước, khuôn mặt thần thái sáng láng. Giản Trì Hoài chỉ trông thấy một bóng người đang xông về phía anh, còn chưa kịp phản ứng, Chử Đồng liền nhảy lên người của anh. Giản Trì Hoài không có chút nào chuẩn bị liền ngã xuống giường lớn. Hai tay Chử Đồng chống ở bên mặt người đàn ông, “ông xã!”



Giản Trì Hoài nhìn cô, “sáng ra đã nhiệt tình như vậy, còn muốn sao?”



“Anh đoán xem có chuyện gì tốt?” Chử Đồng chớp một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn anh cười cười.



“Anh đương nhiên là biết, hôm nay là năm mới.”



“Không đúng.”



Hai tay Giản Trì Hoài đặt lên hông của Chử Đồng, “hôm nay chính là năm mới.”



Người đàn ông này, tại sao đến giờ phút quan trọng, đầu óc lại không đủ dùng như vậy chứ? Chử Đồng giơ que thử thai trong tay lên, “anh xem nè, hai vạch.”



Giản Trì Hoài liếc nhìn món đồ trong tay cô, sau đó khó tin trợn to đôi mắt. Anh đột ngột ngồi bật dậy, “mang thai?”



“Em đã nói rồi mà, con cũng bị anh đụng ra thật.”



Người đàn ông không có cách nào che giấu được sự mừng rỡ trong đáy lòng. Niềm vui sướng đó tất cả đều biểu hiện hết lên mặt anh, khóe mắt bờ mi đều tràn ngập ý cười, “thật tốt quá, anh lại sắp được làm ba.”



Hai tay Chử Đồng sờ sờ bụng của mình, “nhưng cách thời gian sinh mổ lần trước đến bây giờ còn chưa đủ hai năm đâu, em có chút sợ hãi.”



Giản Trì Hoài đứng dậy, cẩn thận đặt Chử Đồng lên giường. “Không sao đâu, em thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”



“Dù sao cũng mang thai rồi, qua Tết lại đi đi.”



“Không được,” Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống, kéo hai tay của Chử Đồng, “anh nhất định phải bảo đảm không có chút sơ sót nào. Còn nữa, đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà anh đã nhận được năm nay.”



Anh cúi người xuống hôn cô. Chử Đồng vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng tới đột ngột này. Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý để nghênh đón cái thai thứ hai này, muốn cho Nguyệt Nguyệt thêm một đứa em để vui đùa. Tuổi tác chênh lệch không lớn, tương lai còn có thể chơi với nhau.



Giản Trì Hoài thúc giục Chử Đồng thay quần áo, rửa mặt, sau đó lái xe tới bệnh viện.



Thai nhi còn quá nhỏ, phải đến 5, 6 tuần mới có thể siêu âm. Chử Đồng chỉ làm những kiểm tra cơ bản. Bác sĩ cũng đã nói cho bọn họ an tâm, rằng thể trạng của Chử Đồng nếu muốn sinh đứa thứ hai cũng hoàn toàn không thành vấn đề.



Trên đường trở về, Giản Trì Hoài lái xe tựa như rùa bò. Cũng may là bệnh viện gần nhà, nếu không, nhất định sẽ bị người ta kéo xe đi.



Trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài bảo cô mau chóng lên lầu nghỉ ngơi. Chử Đồng sao có thể ngủ được. Hôm nay là năm mới, cô nghĩ tới Giang Ý Duy, vội vàng đi gọi điện thoại.



Lúc điện thoại vang lên tới lần thứ hai, đầu kia mới truyền tới tiếng nói chuyện lười biếng, “alo.”



“Giang Giang, đã dậy chưa?”



“Chưa đâu, mình định ngủ cả ngày hôm nay.”



Chử Đồng nhìn đồng hồ, “ngủ tới trưa là đủ rồi nha. Còn nữa, ba mẹ cậu có tới chơi không? Hay là đón Tết ở nhà cậu luôn?”



“Năm nay mình không đi đâu hết. Ba mẹ mình muốn đi thăm ông bà nội, mình thì lười về nhà, cũng lười đối phó với mấy người thân trong nhà nữa.”



Chử Đồng đứng dậy tới bệ cửa sổ, thấy sắc trời thay đổi, “vậy chẳng lẽ cậu đón Tết một mình à? Hay là tới nhà mình đi.”



“Mình mới không cần ấy. Mình chỉ muốn ngủ cho đã thôi. Một năm nay trôi qua quá mệt mỏi. Đối với mình mà nói, ngủ và thức ăn ngon mới là tình yêu đích thực.”



Chử Đồng nghe cô nói như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa, “vậy cũng được, năm mới vui vẻ.”



“Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ. Bà chủ à, đừng quên chuẩn bị cho mình một bao lì xì thật lớn nha.”



“Biết rồi.”



Hai người cùng cúp điện thoại. Giang Ý Duy lúc này lại hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa. Trong nhà có điều hoà, không cảm giác được cái lạnh ở bên ngoài. Cô xỏ dép đi tới bên cửa sổ, đem rèm kéo sang một bên.



Nhìn khí trời, hôm nay hình như sắp có tuyết. Giang Ý Duy nhìn mọi người qua lại trên vỉa hè. Cô ghét năm mới, ghét vô cùng.



Vào ngày Tết, tất cả mọi người đều đang ăn mừng, cô thì lại không có cách nào để lấy công việc làm tê dại trái tim của mình. Cô cảm thấy hình như mình đã bị cái thế giới này vứt bỏ mất rồi.



Giang Ý Duy buồn bực kéo rèm cửa sổ lại, chuẩn bị đi ngủ tiếp.



Lúc xế chiều, trên bầu trời Tây Thành, tuyết bay như lông ngỗng. Giang Ý Duy đeo bịt mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lại đem điện thoại di động tắt máy, nên cái gì cũng không nghe được nữa.



Ngủ một giấc thẳng đến buổi tối, vậy mà cô vẫn bị đánh thức.



Giang Ý Duy tháo bịt mắt xuống. Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên không dứt, dường như muốn làm nổ tung cả nóc nhà. Giang Ý Duy ngồi dậy. Cả ngày chưa ăn uống gì, bây giờ thức dậy, lúc này cô đã đói bụng đến mức sắp không chịu nổi.



Cô ngồi dậy, sau khi rửa mặt qua loa, mặc chiếc áo khoác bánh mì bước ra cửa.



Đi trên đường, thật đúng là đông vui nha. Hình như đến giờ phút này cô mới ý thức được, hôm nay là năm mới.



Ở một mình, chỉ cần tùy tiện lấy ít đồ lấp đầy bụng là được rồi. Giang Ý Duy ngẩng đầu lên nhìn cửa tiệm kia, sau đó bước vào chọn một phần canh miến tiết vịt và một phần bánh bột hấp, gói lại mang về.



Bên ngoài tuyết rơi rất dày, trên đường rất trơn trượt, sơ ý một chút là có thể ngã nhào ngay lập tức.



Giang Ý Duy xách hộp thức ăn, vừa đi về phía trước, vừa đếm bước chân của mình, “một hai ba bốn năm ——”



“Ý Duy.”



Bước chân của cô chợt khựng lại, cứng đờ quay đầu nhìn sang. Đôi mày thanh tú của cô ngay sau đó liền cau lại, “tại sao anh lại ở đây?”



Ân Thiếu Trình không che dù, hình như đã đứng đợi một hồi lâu ở nơi này, trên người đều là bông tuyết, “anh đi lên lầu tìm em, nhấn chuông cả nửa ngày, sau đó bảo vệ nói em đã đi ra ngoài, không lái xe, chắc là đi ăn cơm tối.”



Ân Thiếu Trình liếc nhìn hộp đựng thức ăn trong tay cô, “hôm nay là năm mới, em chỉ ăn những thứ này thôi à?”



“Năm mới với tôi có quan hệ gì sao?” Trên đầu Giang Ý Duy đội mũ lông của áo khoác nhung. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn núp trong vành mũ lông mềm mại, “ngược lại còn anh thì sao? Quy củ của nhà họ Ân nghiêm khắc như vậy, anh lại cư nhiên không ở nhà đón Tết.”



“Hai chúng ta cùng nhau đón Tết đi. Nào, anh dẫn em đi ăn cơm tối.”



“Không cần,” Giang Ý Duy từ chối không chút do dự, “tôi mệt rồi, không muốn ra ngoài, càng không muốn đi ăn cơm tối với anh.”



Giang Ý Duy che dù, xoay người định rời đi. Ân Thiếu Trình ở phía sau gọi giật lại, “chờ anh một chút.”



Cô đi rất nhanh. Anh gấp gáp đuổi theo. Lúc Giang Ý Duy vừa định bước vào chung cư, nghe thấy ở phía sau truyền tới ‘phịch’ một tiếng thật lớn, kèm theo tiếng kêu rên hết sức ẩn nhẫn của người đàn ông.



Cô vội vàng xoay người nhìn lại. Ân Thiếu Trình lúc này đang quỳ ở dưới đất, hai tay chống đỡ mặt đất, cả người vô cùng chật vật. Giang Ý Duy cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn bước tới, “anh không sao chứ?”



Anh ngược lại còn sĩ diện, lắc đầu một cái, nâng hai tay lên nhìn, Giang Ý Duy thấy trong lòng bàn tay anh có máu, xem ra đã bị trầy xước.



Cô khẽ thở dài, cuối cùng vẫn bước tới. Ân Thiếu Trình khó khăn đứng dậy. Giang Ý Duy nhìn thấy một đầu gối của anh bị rách một mảng, trên mặt tuyết dưới chân còn lưu lại vết máu. Cô lạnh mặt nói, “anh nên quay trở về đi thôi, gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương cho anh.”



“Không phải chỗ của em cũng có hộp cứu thương sao?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ý Duy vẫn bình tĩnh, “nhưng tôi không muốn làm cho anh.”



Ân Thiếu Trình nghe vậy, trong ánh sáng con ngươi lộ ra vẻ ảm đạm. Anh đứng ở tại chỗ, tuyết đọng trên đầu tan thành nước nhỏ giọt xuống. Giang Ý Duy nhìn thấy bộ dáng này của anh, tay nắm cán dù càng siết chặt lại. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “được rồi, vào nhà đi.”



Ân Thiếu Trình nhấc chân lên, ngoan ngoãn đi theo ở phía sau.



Về đến nhà, Giang Ý Duy mở cửa ra. Ân Thiếu Trình đổi giày bước vào. Anh vừa đi, bông tuyết trên người vừa rơi xuống. Trong phòng khách liền vẽ ra một đường nước nhỏ giọt quanh co thật dài.



Giang Ý Duy lấy hộp cứu thương ra. Trông thấy bộ dáng này của anh, không hiểu sao cô lại có chút tức giận, “anh ngồi đi.”



Ân Thiếu Trình cũng không ngần ngại, cứ như đang ở nhà của mình. Giang Ý Duy bảo anh giơ hai tay ra. Cả hai bàn tay đều có vết trầy xước, từng đường một mang theo vết máu, bên trong còn lẫn chút cát mịn.



Giang Ý Duy ngồi xổm người xuống, dùng bông gòn thấm cồn rồi cẩn thận lau vết thương cho anh. Ánh mắt Ân Thiếu Trình không chút kiêng kỵ rơi vào trên mặt cô. Thấy cô đối xử với mình như vậy, người đàn ông không khỏi động lòng, vươn nửa người trên tới.



Giang Ý Duy vừa khéo ngẩng đầu lên, thấy Ân Thiếu Trình đang ngậm ý cười nhìn chăm chú về phía mình. Giang Ý Duy bất chợt dùng sức. Ân Thiếu Trình đau đến mức thiếu chút nữa rút tay về. Bộ dáng kia, đừng nhắc tới có bao nhiêu chật vật.



Bán Đảo Hào Môn.



Mấy ngày trước Chử Đồng đã gọi điện thoại về nhà họ Chử, bảo Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng dẫn theo Chử Nguyệt Tình cùng tới đón năm mới. Lúc đầu Lý Tĩnh Hương đã đồng ý, nhưng sau đó lại nói là Chử Nguyệt Tình không muốn đi. Chuyện này cũng liền bị huỷ bỏ như vậy.



Ông bà nội ăn xong cơm trưa đã đi tới nhà. Người giúp việc đêm qua đã quay về sớm làm việc trở lại, bây giờ đang bận rộn ở đây, vô cùng náo nhiệt.



Chử Đồng ngồi trước bàn. Trên bàn đã bày đầy thức ăn, món nào cũng ngon lành, món nào cũng ăn không hết nổi.



Trong ly được rót đầy rượu, tất cả đều được sắp xếp chuẩn bị chu đáo. Giản Trì Hoài đột nhiên gọi vú nuôi và người giúp việc tới.



Bọn họ cũng rõ ràng, đây là muốn phát bao lì xì. Từng người một sớm đã đem những lời chúc tụng suy nghĩ thật kỹ.



Giản Trì Hoài đem bao tiền lì xì đưa cho Chử Đồng, “em làm đi.”



“Vâng.” Chử Đồng đứng dậy, đi tới trước mặt người giúp việc. Hai tay Giản Trì Hoài đan vào nhau rồi nhàn nhã nâng cằm lên, trong mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng trước sau vẫn duy trì độ cong, “năm mới lần này, phát cho mọi người hai bao tiền lì xì.”



Vú nuôi cười híp mắt nhận lấy bao tiền lì xì từ trong tay Chử Đồng, “cám ơn Giản phu nhân, chúc ngài mãi mãi trẻ đẹp, luôn luôn vui vẻ.” Bà nghe thấy lời của Giản Trì Hoài, lập tức hỏi lại, “năm nay có chuyện tốt gì sao?”



Giản Trì Hoài tươi cười hướng bà nhẹ gật đầu, “đặc biệt là chị, đã chuẩn bị cho chị một phần lớn nhất, bởi vì bà xã tôi bây giờ lại mang thai.”



Ông nội đang giơ đũa ra chợt khựng lại. Con tôm trên đũa ‘bộp’ một tiếng rơi lại xuống đĩa. Đôi mắt ông mở thật lớn. Vẫn là Giản Lệ Đề phản ứng nhanh chóng, “có thật không? Chúc mừng chị dâu!”



Giản Trì Hoài mỉm cười, “tại sao em không chúc mừng anh?”



“Người mang thai cũng không phải là anh,” Giản Lệ Đề xoè bàn tay ra, “anh, em cũng muốn bao lì xì thật lớn.”



“Không thiếu phần của em đâu.” Giản Trì Hoài giơ tay đánh xuống lòng tay của Giản Lệ Đề.



Chử Đồng phát xong bao lì xì quay trở lại trước bàn. Giản Trì Hoài kéo kéo tay của cô ý bảo cô ngồi xuống. Ông nội và bà nội đều cười không khép được miệng.



Chử Đồng hướng bụng của mình liếc nhìn. Ban đầu lúc mang thai Nguyệt Nguyệt, cô cũng không có nhiều ý niệm hưng phấn như vậy. Khi đó thậm chí cô còn nghĩ, con cái có thể từ từ hẵng có, không cần phải gấp gáp. Bây giờ đứa thứ hai này lại không giống như vậy. Nó nhận được rất nhiều sự mong chờ của mọi người, đương nhiên cũng bao gồm cả chính bản thân cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom