Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 110
“Cái gì!” Chử Đồng kinh hãi đứng bật dậy, “cô nói Nguyệt Nguyệt... Là con gái của tôi ư!”
“Vâng.” Tống Duy gật đầu một cái. Trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chử Đồng, trong đôi mắt kia tràn ra thống khổ, cô không khỏi đảo mắt sang chỗ khác.
Giản Trì Hoài đúng lúc đó nắm lại bàn tay nhỏ bé của Chử Đồng, kéo cô ngồi xuống lại bên cạnh mình. Người đàn ông nhẹ nhàng liếc nhìn cô, sau đó tầm mắt quay lại trên mặt Tống Duy, “tại sao cô lại biết rõ ràng như vậy?”
“Từ... Từ ngày đầu tiên tôi sinh con ra, ngay từ lúc bước xuống giường, tôi liền bắt đầu tìm con của tôi, mãi cho đến khi manh mối xuất hiện ở chỗ hai người, tôi đã hao tốn rất nhiều sức lực và tâm trí.”
Khuôn mặt Giản Trì Hoài không chút biểu cảm, không hốt hoảng luống cuống như Chử Đồng, càng không tỏ thái độ khó có thể tiếp nhận, thống khổ hay khiếp sợ. Tầm mắt anh trước sau vẫn cố định trên người Tống Duy, “cô muốn tôi tin tưởng cô phải không? Một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, cầm tờ giấy xét nghiệm nhân thân chạy tới trước mặt tôi, nói đứa con gái mà tôi nuôi dưỡng suốt một năm nay là của cô ta. Hơn nữa, cô ta còn có lòng tốt nói cho tôi biết, con gái ruột của tôi đang ở đâu. Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Bên ngoài Bán Đảo Hào Môn.
Chiếc xe ban nãy đã biến mất không còn bóng dáng. Tài xế lái xe đến bờ sông, Phó Thời Thiêm hạ kính xe xuống. Hôm nay có gió, thậm chí còn khá lớn. Cơn gió thổi vào mặt nước, tạo thành ngọn sóng vỗ mạnh vào bờ đê ngăn sông, phát ra âm thanh rì rào.
Phó Thời Thiêm nhìn ra bên ngoài đến xuất thần. Tài xế liếc nhìn anh. Một hồi lâu sau, anh ta nhìn đồng hồ, “Phó tiên sinh, có muốn đến công ty không?”
“Không.” Phó Thời Thiêm nâng đồng hồ trên cổ tay lên. Lúc này, Tống Duy nhất định đã làm xong việc rồi. Nếu vở kịch này đã lên sàn diễn, hôm nay anh cũng nên thả lỏng một hôm mới phải.
Mà Tống Duy ở Bán Đảo Hào Môn, hoàn toàn có thể so với với việc đang ở trong dầu sôi lửa bỏng không thể nghi ngờ. Cô khó có thể diễn tả được sự đau khổ này. Chử Đồng tựa avào sát người Giản Trì Hoài, tựa như toàn bộ sức lực đã bị hút cạn, chỉ còn biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào một chỗ, không dám tiếp nhận sự thật này.
Mà ánh mắt của Giản Trì Hoài, tựa như vô cùng nhìn thấu, còn hiện lên ánh sáng rét lạnh sắc bén. Tống Duy không dám tiếp xúc, chỉ có thể cố hết sức nhanh chóng tránh né.
Người đàn ông thấy cô đối với câu hỏi mới vừa rồi không dám đáp lại, anh cười lạnh, “dựa vào đôi ba lời, liền muốn tới nhà họ Giản của tôi cướp con. Cô cho Giản Trì Hoài tôi là cái gì?”
“Thật ra bây giờ chúng ta cứ tới ngay bệnh viện một chuyến, làm xét nghiệm nhân thân một lần nữa, không phải cái gì cũng đều rõ ràng rồi sao?”
“Đơn giản vậy sao?” Giản Trì Hoài đón lấy lời của Tống Duy, “tại sao con gái của tôi lại ở trong tay người khác? Chỉ có thể xảy ra hai trường hợp, một là ẵm nhầm ở bệnh viện, trường hợp còn lại, chính là bị người ta cố ý tráo đổi. Tỷ lệ có thể xảy ra trường hợp thứ nhất hết sức nhỏ nhoi, như vậy chỉ còn lại trường hợp thứ hai. Hôm vợ tôi sinh con đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì vậy đã không sinh con ở bệnh viện mà tôi đăng ký trước đó. Sau đó... Đứa bé ra đời. Rồi đến lượt chị của cô ấy nhận nuôi một đứa bé. Theo như lời cô vừa nói, chuyện này hẳn phải là một kế hoạch. Từ lúc cô ấy mang thai đến nay người ta đã bắt đầu kín đáo vạch ra đến mức gió thổi cũng không lọt. Bây giờ, sự xuất hiện của cô, tựa như một phần trong kế hoạch này. Chi bằng cô hãy nói ra hết sự thật, cô rốt cuộc là ai?”
Tống Duy nghe xong những lời này của Giản Trì Hoài, cũng không hề cảm thấy khó tin. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này cô đã biết, muốn lừa gạt anh sợ là so với lên trời còn khó hơn.
Huống chi, cô vốn không hề có ý định làm vậy.
Chử Đồng nghe xong lời phân tích cuối cùng của Giản Trì Hoài, trong lòng cô bất chợt tràn ra một loại đau đớn tuyệt vọng. Hai vai cô hơi thõng xuống, hình như khó có thể chịu đựng được sức nặng nửa người trên mang lại. Giọng nói cô đứt quãng, vành mắt hơi ửng hồng, “cô nói là đứa bé thật bị đổi phải không?”
Giản Trì Hoài cũng không ôm may mắn. Trừ khi là đầu óc không bình thường, nếu không sẽ không có người ngu đến mức tìm tới cửa làm ầm ĩ một trận như vậy, cuối cùng chỉ cần một tờ giấy xét nghiệm là có thể dễ dàng đuổi đi được.
Hai tay Tống Duy xoắn lại vào nhau, vẻ mặt cô bình thản. Kẻ bày ra âm mưu này là Phó Thời Thiêm. Nếu như không đứng vào hoàn cảnh của cô, ai cũng sẽ không biết được chân tướng của chuyện này. Dâng hiến thân thể của mình, còn sinh ra đứa bé, vừa mới chuẩn bị tiếp nhận sự thật kia thì lại bị người ta cướp mất con gái ruột, hơn nữa còn bị Phó Thời Thiêm hại người vô tình hại cả mình, để con gái rơi vào trong tay người khác.
Bây giờ, Phó Thời Thiêm dựa vào cái gì cho là cô sẽ rũ bỏ tất cả mà nghe lời anh, giúp anh che giấu? Đây còn không phải là chọc đúng vào xương sườn mềm của cô sao? Bởi vì chỉ cần cô vừa mở miệng nói ra tên của anh, Giản Trì Hoài nhất định sẽ không đem con gái trả lại cho cô.
Thế nhưng, dù cho cô không nói ra, Giản Trì Hoài cũng sẽ điều tra ra được.
Dù cho cô không nói ra, nhìn dáng vẻ này, Giản Trì Hoài cũng sẽ không dễ dàng đem con gái trả lại cho cô như vậy.
Mà Phó Thời Thiêm, kẻ thật sự gây ra chuyện này, dựa vào cái gì có thể kê cao gối ngủ thật ngon mà không hề lo lắng, ẩn núp ở đằng sau, giật dây cô như một con rối, giúp anh làm chuyện mà cô không muốn làm?
Tống Duy nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi sắc bén như chim ưng của Giản Trì Hoài. Đáy mắt anh tối tăm tựa như chỉ cần một phát là có thể kéo cô xuống nhấn chìm trong chớp mắt. Tống Duy không còn chỗ để trốn tránh, cô hạ giọng, “có một số việc, tôi cũng không muốn dối gạt hai người. Đứa bé trong tay hai người là con của tôi và Phó Thời Thiêm.”
“Cái gì?” Chân mày người đàn ông vặn chặt lại, “cô và Phó Thời Thiêm?”
“Đúng vậy, kể cả chuyện đứa bé bị tráo, cùng với những lời ban nãy tôi nói với hai người, đều là ý tưởng của Phó Thời Thiêm, đem con gái ruột thịt của hai người giao cho chị của Chử Đồng. Hễ là những chuyện thất đức mà hai người có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tất cả đều do Phó Thời Thiêm làm ra.”
Chử Đồng kích động đứng phắt dậy, “tại sao anh ta lại làm như vậy?”
Phó Thời Thiêm chưa từng tiết lộ ý đồ của mình ngay trước mặt Tống Duy, vì thế cô cũng không biết rõ, “chuyện này, cô nên trực tiếp đi hỏi anh ta thì hơn. Đương nhiên, trước đó anh ta chỉ muốn tùy tiện tìm đại một đứa bé cho hai người, nhưng không nghĩ đến trời xui đất khiến, lại đem chính con gái ruột của mình đi đổi. Anh ta biết rõ, nếu như anh ta trực tiếp ra mặt đòi lại, hai người sẽ không dễ dàng trả lại cho anh ta. Vì thế anh ta liền thông qua tôi, người mẹ ruột thịt này tới đây, cùng lắm thì chỉ kéo nhau lên toà án. Đoàn luật sư giỏi nhất anh ta cũng đã giúp tôi tìm được rồi.”
“Nếu đã như vậy, cô cần gì phải nói hết mọi chuyện với tôi?” Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
“Nếu sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải lãng phí thời gian của mọi người? Phó Thời Thiêm muốn dễ dàng giành lại đứa bé. Anh ta đã toan tính kỹ lưỡng cho bản thân mình. Tình cảnh bây giờ là do một tay anh ta tạo ra. Anh muốn phủi tay sạch sẽ, anh ta nghĩ cũng hay quá!”
Chử Đồng không khỏi nâng tầm mắt lên, nhìn về phía Tống Duy. Ánh mắt của Tống Duy vẫn còn đang cố định trên mặt Giản Trì Hoài, “nếu tôi chỉ là một người mẹ bình thường. Tôi cứ như vậy mà tìm tới cửa, anh có đem con gái trả lại cho tôi không?”
Trong ánh mắt Giản Trì Hoài chứa đựng sự rét lạnh. Ở đầu cầu thang chợt truyền tới giọng nói ô ô a a của Giản Bảo Bảo. Vú nuôi từ đằng xa nói vọng tới, “xem ra tiểu thư muốn tìm ba. Ở trên lầu không chịu chơi nữa, cố đòi xuống lầu cho bằng được.”
Trái tim Giản Trì Hoài chợt bị đâm thật đau. Giọng nói của con gái rõ ràng đang ở bên tai. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng tiếng gọi ba ầm ĩ kia đã khắc thật sâu vào trong lòng của anh. Anh không dám nghĩ tới chuyện sau này nữa. Chỉ mới nghĩ tới đứa con gái này không phải là con ruột của mình, anh đã đau đến mức hô hấp cũng ngưng lại. Sắc mặt anh xanh mét, bắp thịt bên gò má căng ra thật chặt. Một hồi lâu sau, anh kiên quyết nói, “sẽ không.”
Tống Duy nghe xong, rũ mắt xuống, “vậy tôi đem Phó Thời Thiêm kéo xuống nước, đối với tôi mà nói thật ra cũng không có gì xấu cả.”
Vú nuôi ở trên cầu thang dỗ dành Giản Bảo Bảo, “ngoan nha, ba mẹ còn có việc. Chúng ta đi ăn cháo trước nhé, được không?”
Cả người Giản Bảo Bảo nghiêng qua, ngón tay co duỗi, ý bảo vú nuôi đi tới, trong miệng còn gọi ‘ba ba’.
Vú nuôi vô cùng khó xử. Mọi người còn đang ngồi ở ghế salon. Tống Duy liếc nhìn, lòng nóng như lửa đốt. Chợt nhớ lại muốn được ẵm con gái, ngón tay cô bấm hai cái vào bắp đùi của mình, “tôi, tôi có thể ẵm nó một chút được không?”
Chử Đồng mím môi không nói, trong mắt tràn ngập đề phòng. Giản Trì Hoài đứng dậy. Giản Bảo Bảo thấy ba đã tới, vui vẻ khua chân múa tay. Khuôn mặt người đàn ông không chút biểu cảm đón lấy, bé con thuận thế nhào vào bờ vai của anh. Giản Trì Hoài quay trở lại ghế sa lon trước mặt, nói với Tống Duy đang ngồi ở đó, “đi.”
Tinh thần Chử Đồng hết sức hoảng hốt. Loáng thoáng trông thấy Tống Duy đứng dậy, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Giản Trì Hoài, “đi đâu?”
“Em ở nhà chờ anh trở về.”
Trong lòng cô hiểu rõ. Giản Trì Hoài nhất định là muốn ẵm con đi làm xét nghiệm nhân thân. Chử Đồng hoảng hốt bất chợt đứng phắt dậy, hai ba bước xông lên phía trước, một phát ôm lấy bé con, “không cho làm. Cô ta nói dối. Đâu là con gái của em, tại sao có thể nhầm lẫn được chứ?”
Giản Trì Hoài thấy vẻ mặt cô tràn ngập sợ hãi, trong lòng đau nhói. Anh tiến bước lên, nhẹ nhàng ôm Chử Đồng vào trong ngực, “em đi ăn sáng trước đi, hôm nay đừng đến công ty. Lát nữa ngủ một giấc thật ngon, chờ anh trở lại.”
“Không,” Chử Đồng cất giọng nghẹn ngào lên tiếng. Tống Duy đứng ở sau lưng Giản Trì Hoài, chỉ thấy một tay Chử Đồng đang dùng sức níu lấy vạt áo sau lưng anh, “em không muốn ngủ. Em sợ sau khi tỉnh dậy, cái gì cũng sẽ thay đổi, cái gì cũng sẽ đánh mất.”
“Không đâu.” Giản Trì Hoài ôm lấy Giản Bảo Bảo, “chờ anh trở lại.”
Anh xoay người lại. Tống Duy cũng không nói gì, đi ra ngoài trước. Chử Đồng trông thấy Giản Trì Hoài ôm lấy bé con đi về phía trước. Tống Duy ra đến ngoài sân, quay đầu nhìn lại. Giản Trì Hoài vẫn còn chưa bước ra. Chử Đồng đuổi theo mấy bước, “ông xã.”
Người đàn ông dừng bước nhìn về phía cô. “Yên tâm đi. Bất kể như thế nào, anh cũng sẽ mang con gái trở về.”
Một tay Chử Đồng che miệng, không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Tài xế lái xe tới nơi, đưa Giản Trì Hoài và Tống Duy đến bệnh viện. Trên đường đi, người đàn ông đã gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi. Làm xét nghiệm xong, kết quả báo cáo còn phải đợi lâu mới lấy được. Giản Trì Hoài ẵm Giản Bảo Bảo đi ra ngoài. Tống Duy sải bước đi theo sau lưng anh, “có thể để cho tôi ẵm một chút được không? Tôi chỉ ẵm một chút thôi?”
Người đàn ông dừng lại bước chân, ánh mắt lạnh lùng rơi về phía cô, “nó không phải là con gái của cô.”
Nơi cổ họng Tống Duy nhẹ lăn xuống, “tôi chỉ muốn ẵm nó một chút một chút thôi. Từ khi nó ra đời đến nay, tôi ngay cả ẵm cũng chưa từng được ẵm nó.”
Giản Trì Hoài lui về phía sau một bước. Con gái nằm trong lòng anh bất an động đậy. Anh cũng không cho Tống Duy cơ hội này. Tống Duy thấy anh định rời đi, cô bước nhanh đuổi theo, “tôi biết, hai người nhất thời nửa giây cũng không tiếp nhận nổi đả kích này. Nhưng anh có thể đồng ý với tôi, sau này có thể cho tôi gặp nó một chút được không?”
Con gái trong lòng anh muốn trở dậy, tò mò nhìn xung quanh. Bàn tay anh đè lại gáy của Giản Bảo Bảo, không để cho bé cựa quậy, “chờ lấy được kết quả xét nghiệm rồi hãy nói.”
Giản Trì Hoài nói xong, xoay người bước nhanh rời đi.
Tống Duy đứng ở cửa chính của bệnh viện, nhìn mọi người muôn hình muôn vẻ đi ra đi vào. Bước chân cô cứng đờ, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của Giản Bảo Bảo. Có đôi lúc, không nhìn thấy lại là may mắn. Vừa trông thấy được thì cả trái tim lại thương nhớ xót xa, sợ là không có cách nào để dứt bỏ được nữa.
Phó Thời Thiêm nhất định còn đang chờ tin tốt từ cô. Tống Duy đi ra khỏi bệnh viện, đứng ở đầu đường để đón xe. Cô lấy điện thoại di động ra từ trong túi xách, bấm số điện thoại của Phó Thời Thiêm.
Đầu bên kia rất nhanh liền nhấc máy. Giọng nói của Phó Thời Thiêm không kịp chờ đợi truyền tới, “alo.”
“Tôi đang ở bên ngoài bệnh viện.”
Khoé miệng Phó Thời Thiêm cong lên, “Giản Trì Hoài dẫn cô đi à?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông vẫn đang ngồi trong xe. Ánh mắt của anh rơi về phía nơi xa, nhìn hơi nước đang bốc lên trên mặt hồ, che mờ tầm mắt của anh, “không để lộ ra sơ hở chứ?”
Tống Duy giễu cợt nhẹ cong khóe miệng lên, “anh yên tâm đi, mọi chuyện đều rất thuận lợi, không hề có sơ hở nào hết.”
“Chuyện của Nguyệt Nguyệt nói chưa?”
“Nói rồi.” Tống Duy chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Phó Thời Thiêm thôi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm, “không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy.”
“Chờ một chút, mấy ngày này cô cứ yên tâm ngủ ở chỗ tôi đã thu xếp cho cô. Chờ lấy được kết quả xét nghiệm thì cô hẵng đi.”
“Được,” Một tay Tống Duy nhét vào trong túi quần, “gặp lại sau.”
Cô bấm cúp điện thoại, đứng ở đầu đường người qua kẻ lại. Thật ra cô căn bản cũng không biết mình nên đi đâu.
Phó Thời Thiêm vắt chân lên, tâm tình thật tốt. Anh đóng cửa sổ lại, nói với tài xế ở trước mặt, “đi, về nhà.”
Giản Trì Hoài trở lại Bán Đảo Hào Môn. Chử Đồng đang nằm ở ghế sa lon dưới lầu. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngồi bật dậy, thấy Giản Trì Hoài ẵm Giản Bảo Bảo bước vào. Dép cũng không kịp xỏ nữa, cô lảo đảo bước chân chạy tới, đón lấy con gái.
“Có phải lấy máu không? Hay chỉ dùng tóc? Có đau không vậy?”
Giản Trì Hoài nắm lấy một bàn tay của cô, “anh đi ra ngoài một chút.”
“Anh đi đâu!” Giọng nói của Chử Đồng bất chợt trở nên hốt hoảng, tiến tới kéo lại cánh tay của Giản Trì Hoài, “anh muốn... Muốn đi tìm Nguyệt Nguyệt sao?”
Tay phải của Giản Trì Hoài càng thêm dùng sức siết chặt lại, “không phải.”
“Cho em chút thời gian, để cho em thư thả. Em chưa tiếp nhận nổi, em vẫn còn chưa tiếp nhận nổi.” Chử Đồng dùng sức siết ống tay áo của anh, “em không muốn vào lúc này nghe được bất kỳ tiếng khóc của ai. Không muốn nhìn thấy dáng vẻ sống không bằng chết của chị em, cũng không muốn thấy bộ dáng hoảng sợ của Nguyệt Nguyệt, cũng không muốn...” Nơi cổ họng Chử Đồng khô khốc, đau lòng đến mức nói không nổi. Cô nhìn Giản Bảo Bảo ở trong lòng. Giản Trì Hoài tiến lên ôm lấy cô, “bây giờ anh sẽ không đi tìm con gái, em đừng sợ.”
Chử Đồng càng thêm dùng sức ôm chặt Giản Bảo Bảo vào trong lòng. Bàn tay Giản Trì Hoài nắm lấy bả vai của cô, hơi dùng sức đẩy cô ra, “em đi lên lầu trước đi, đừng rời khỏi Bán Đảo Hào Môn nửa bước, anh sẽ lập tức trở về.”
Chử Đồng trông thấy anh bước nhanh ra ngoài. Con gái ở trong lòng cũng nhìn chằm chằm về phía ba bé rời đi. Trong lòng Chử Đồng chua xót khó nhịn, vội vàng ôm bé con đi lên lầu.
Lúc Phó Thời Thiêm mới vừa trở về nhà họ Phó, anh bước xuống xe, đi vào trong sân còn chưa kịp bước vào nhà, liền nghe từ bên ngoài truyền tới tiếng kèn xe hơi dồn dập vang lên.
Bảo vệ cửa chạy ra ngăn lại. Chiếc xe Hummer màu đen hầm hố đang gào rú ở bên ngoài, tựa như con báo đã ngủ đông trong một thời gian dài nên đói khát vô cùng. Một tên bảo vệ vội vã chạy tới, “Phó tiên sinh.”
“Bên ngoài là ai?”
“Anh ta không chịu nói, chỉ nói muốn gặp ngài.”
“Ngăn lại.” Phó Thời Thiêm nói xong, xoay người định rời đi. Thế nhưng một tiếng va chạm kịch liệt bất chợt truyền vào trong tai anh, tựa như một tiếng sét bỗng nhiên bổ xuống mặt đất bằng phẳng. Phó Thời Thiêm quay đầu nhìn lại, thấy cổng sắt nhà mình đã biến dạng. Bảo vệ vốn đang đứng ở phía sau cổng sắt cũng bị xô ngã lăn trên đất. Cũng may lúc ấy thấy chiếc xe kia bất chợt tăng tốc, anh ta mau chóng tránh sang một bên, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Phó Thời Thiêm hết sức tức giận. Ở Tây Thành này vẫn chưa có người nào dám chạy đến nhà anh phá nhà đánh người như vậy!
Phó Thời Thiêm bước nhanh đi tới, ra hiệu cho một tên bảo vệ khác đang đứng ở đó đem cổng sắt kéo ra. Mấy người đó nhìn nhau, chỉ sợ gặp phải chuyện không may. Phó Thời Thiêm đến gần nhìn lại, lúc này mới nhận ra người đang ngồi trên chiếc Hummer kia lại là Giản Trì Hoài.
“Mở cửa ra.” Phó Thời Thiêm vẫn kiên trì ra lệnh.
Cổng sắt cản đường bị kéo ra. Giản Trì Hoài cũng hạ cửa sổ xe xuống. Phó Thời Thiêm nhìn anh, “chuyện gì khiến cho cậu tức giận đến như vậy?”
Hai tay Giản Trì Hoài siết chặt vô lăng, ánh mắt tựa như một tảng băng lạnh lẽo đến chết người, rơi vào đối phương, không chỉ vô cùng rét lạnh, còn cảm thấy cả người khó chịu. Phó Thời Thiêm thấy anh hung hăng xông tới như vậy, chỉ có thể liên quan tới chuyện hôm nay, vẻ mặt anh lạnh nhạt mà ung dung, “muốn tìm tôi để trút giận phải không?”
Giản Trì Hoài bất chợt phát động cơ. Chiếc Hummer phát ra tiếng gầm vang dội, nhanh chóng hung hãn lao về phía trước. Lần này, Phó Thời Thiêm thật sự không ngờ tới. Tên Giản Trì Hoài này rõ ràng là tới đây để lấy mạng của anh mà.
Phó Thời Thiêm né người sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được. Trông thấy chiếc Hummer nghiến qua con đường trải đá cuội, không hề dừng lại. Bánh bánh xe dầy cộm nặng nề lăn trên vườn hoa cây giống. Những nụ hoa mới vừa chớm nở nhanh chóng bị nghiền nát thành một mớ hỗn độn. Lẫn lộn trong bùn đất nâu lại điểm xuyết từng sắc đỏ tàn nhẫn một cách rõ ràng. Phó Thời Thiêm cảm thấy kinh hãi, nhưng anh không còn kịp nghĩ đến cái gì khác nữa, bởi vì đuôi chiếc Hummer đã xông tới thật nhanh, thiếu chút nữa thì đụng vào người anh.
Bảo vệ ở cách đó không xa gấp đến độ kêu to, nhưng không ai có thể giúp được gì cả. Có người vội vàng báo cảnh sát, còn có người cầm gậy gộc lên. Thế nhưng đối mặt với chiếc xe hung hãn kia, ai cũng không dám lại gần nửa bước.
Hai tay Giản Trì Hoài lưu loát đánh tay lái. Cả một sân vườn dường như đã trở thành bãi tập lái của anh, mà mục tiêu của anh chỉ có một, chính là Phó Thời Thiêm. Mục đích của anh cũng chỉ có một, đụng nát thịt Phó Thời Thiêm!
Chiếc xe hung hãn chạy ngang chạy dọc ở trong sân. Phó Thời Thiêm khó khăn tránh né. Cách duy nhất hình như chỉ có thể chạy vào trong nhà. Giản Trì Hoài đạp chân ga. Hai chân Phó Thời Thiêm mới vừa nhảy lên thềm đá, bánh xe Hummer liền lăn lên tới nơi. Nếu không phải do bậc thang quá cao chặn lại chiếc xe lao về phía trước, Phó Thời Thiêm lúc này thật sự là mạng nhỏ khó giữ nổi.
Giản Trì Hoài không hề do dự, anh đẩy cửa xe ra bước xuống. Phó Thời Thiêm nhíu chặt mày kiếm. Trông thấy người đàn ông đang xông tới, có một số việc, anh đương nhiên sẽ không thể chưa đánh đã khai. “Giản Trì Hoài ——”
Người đàn ông tiến lên, không nói hai lời chỉ hung hăng vung lên một quyền đập tới.
Phó Thời Thiêm nghiêng đầu, khóe miệng bởi vì dính một đòn nghiêm trọng mà bị chảy máu. Anh cũng là một kẻ ăn miếng trả miếng, làm sao có thể để mặc cho mình bị thua thiệt như vậy?
Anh giơ nắm tay về phía trước. Giản Trì Hoài đã sớm có chuẩn bị. Trông thấy cả hai sắp lao vào nhau, Giản Trì Hoài một phát nắm lấy cổ tay người đàn ông, “Phó Thời Thiêm, có phải mày muốn cho con gái của mày từ nay về sau bị ngược đãi trong tay tao không?”
Trong đầu Phó Thời Thiêm tựa như có thứ gì đó ‘ầm’ một tiếng nổ tung. Anh thu tay về, “mày nói cái gì?”
“Còn giả vờ nữa sao?” Giản Trì Hoài lui về phía sau mấy bước, thân thể thon dài dựa vào chiếc xe Hummer. Lồng ngực anh bởi vì tức giận mà không ngừng phập phồng, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh lùng, “Phó Thời Thiêm, con mẹ nó mày thật sự không phải giỡn chơi, cư nhiên trò hiểm độc như vậy cũng có thể làm ra được.”
Phó Thời Thiêm giơ tay lên nhẹ lau khóe miệng của mình. Anh cũng không tin cả kế hoạch anh vạch ra kỹ lưỡng đến vậy, Giản Trì Hoài lại chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể đem toàn bộ chân tướng sự việc tra xét rõ ràng, “Giản Trì Hoài, mày nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
“Đúng vậy, tao chính là muốn nói những lời đó với mày. Con gái của tao, với mày một chút quan hệ cũng không có. Sau này, mày cũng đừng có mưu đồ gì với con bé.”
Đầu lưỡi Phó Thời Thiêm khẽ liếm nơi khóe miệng bị rách, “mày đã biết rồi?”
“Nếu không thì sao?”
“Tống Duy nói cho mày biết?”
Nếu không, Giản Trì Hoài làm sao có thể một phát liền xác định ngay được mục tiêu, cứ như vậy mà chạy tới cửa đuổi giết?
“Ngay cả một đứa con nít cũng phải lợi dụng. Phó Thời Thiêm, đến tột cùng mày là vì ai mà làm vậy?”
“Mày thông minh như vậy, còn có thể không nghĩ ra được sao?”
Bàn tay Giản Trì Hoài chống lên xe, “mày biết không? Nguyệt Nguyệt đã gọi tao là ba.”
Đôi mắt tối tăm của Phó Thời Thiêm vồ lấy tầm mắt của anh. Đáy mắt Giản Trì Hoài lạnh lẽo, tràn ngập khiêu khích, “dù sao, tiếng gọi ba đầu tiên, con bé đã gọi tao. Phó Thời Thiêm, còn mày?”
“Sau khi tao mang con bé trở về, theo lý nó chính là con gái của tao. Tao muốn khiến cho nó thay đổi cách gọi, dễ như trở bàn tay.”
“Ha,” Giản Trì Hoài bật cười, trong tiếng cười còn xen lẫn giễu cợt vô cùng, “mang trở về? Ai cho?”
“Giản Trì Hoài, tao là cha ruột của nó. Coi như phải gọi tòa án tới xử, mày cũng không có bất kỳ phần thắng nào cả!”
Nỗi đau đớn trong lòng Giản Trì Hoài thẳng đến giờ phút này vẫn còn chưa thể dịu xuống chút nào, ngược lại càng ngày càng bị khoét sâu, “vậy mày cứ thử xem. Giản Trì Hoài tao không chịu thả, ai dám trắng trợn cướp người ở bên cạnh tao? Chỉ bằng mày sao?”
“Giản Trì Hoài, tự cao tự đại có phải là cách sống từ trước đến giờ của mày không?”
“Nếu mày đã biết, cần gì phải đụng vào tao? Bây giờ con bé là con gái của tao, sau này cũng vậy. Nhà họ Giản tao sẽ không để cho con bé thiếu một miếng cơm ăn, hiểu không?”
Lửa giận trong lồng ngực Phó Thời Thiêm cũng từ từ bốc cháy, “mày nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Giản Trì Hoài hừ lạnh, mở cửa xe ra ngồi xuống. Anh thông qua cửa sổ xe hung hăng liếc nhìn Phó Thời Thiêm, “mày tới mà cướp, tao chờ. Có thời gian và sức lực, Phó Thời Thiêm, tao khuyên mày nên tìm phụ nữ sinh lại đứa khác đi! Con gái của tao, tao sẽ không buông tay, cả hai đều sẽ không.”