• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 109

Nhà họ Chử.



Chử Đồng xách đồ đi ra khỏi thang máy, vừa khéo thấy hàng xóm từ trong nhà bước ra, mẹ cô đi theo ở phía sau. Hai người không biết đang nói cái gì, mẹ cô miễn cưỡng mỉm cười, vẻ mặt lại đầy buồn bực, gật đầu cúi người tiễn hàng xóm đi về.



Chử Đồng bước tới, lên tiếng chào hỏi, “dì Kim.”



“Ô, Chử Đồng về hả.” Dì Kim là người đặc biệt nhiệt tình. Bà kéo Chử Đồng qua, vỗ vỗ tay của cô, “cháu à, khuyên nhủ chị của cháu, khuyên nhủ đi.”



Chử Đồng không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý. Trông thấy dì Kim đi xuống lầu, Chử Đồng vội vàng nhìn qua Lý Tĩnh Hương, “mẹ, sao vậy?”



Lý Tĩnh Hương trầm mặt, xoay người bước vào nhà, Chử Đồng đi theo ở phía sau. Chử Nguyệt Tình đang ngồi trên ghế sa lon chơi với Nguyệt Nguyệt. Bé con vịn bàn trà, đã có thể thử nhấc bước chân lên, Chử Đồng vui vẻ tiến lên, “Nguyệt Nguyệt của dì giỏi quá ta, xem ra sắp có thể tự đi được rồi.”



“Đúng vậy,” Vẻ mặt Chử Nguyệt Tình đầy phấn khởi không giấu nổi, “hơn nữa con bé cũng chịu khó tự mình tập luyện.”



Lý Tĩnh Hương đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, trên mặt mây đen giăng đầy. Chử Đồng đưa túi về phía Chử Nguyệt Tình, “em đi dạo trung tâm thương mại, mua đồ cho Nguyệt Nguyệt.”



“Đừng mang tới nữa, quần áo trong nhà vẫn còn mặc không hết.”



Chử Đồng tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Lý Tĩnh Hương, hai tay phủ lên bả vai bà, “đây là sao? Kẻ nào chọc giận lão Phật gia của chúng ta vậy?”



Lý Tĩnh Hương trầm mặt. Chử Nguyệt Tình cẩn thận liếc nhìn bà, “mẹ, mẹ chỉ thích để ý những chuyện vớ vẩn.”



“Mẹ để ý vớ vẩn?” Lý Tĩnh Hương tựa như bị người ta lấy kim đâm vào, bà chỉ chỉ vào mình, “chẳng lẽ mẹ muốn tốt cho con là không đúng?”



“Mẹ, dì Kim lên đây nói gì vậy?”



Cơn giận này của Lý Tĩnh Hương không thể giấu trong lòng được nữa, chỉ vào Chử Nguyệt Tình nói lớn tiếng, “người ta tới đây làm mai, nhưng con xem thử thái độ của chị con đi, thật là muốn làm tức chết mẹ mà.”



“Thật sao?” Chử Đồng nghĩ rằng đây cũng là một chuyện tốt, “làm mai cho ai vậy?”



“Cùng chung cư, tầng mười tám có một cậu trai, so với chị của con thì lớn hơn một tuổi, gia đình tính cách cũng không tệ, đã ly hôn, không có con. Con nói xem, điều kiện như vậy còn chưa đủ sao? Quan trọng là cậu trai này đã từng gặp chị của con, đặc biệt nhờ dì Kim tới đây nói chuyện. Nhưng chị con nói không có ý định đó, nó thật sự dự tính sẽ ôm đứa bé này cả đời đấy?”



“Mẹ, con đã nói rồi, nhận nuôi Nguyệt Nguyệt, con sẽ sống cùng con bé. Con sẽ không nghĩ tới việc kết hôn nữa.”



Lý Tĩnh Hương nghe được câu này cũng sắp tuyệt vọng tới nơi, “Tình Tình, ban đầu ba mẹ đồng ý với con cũng là bị bất đắc dĩ. Con bây giờ đã được như ý nguyện, con cũng nên suy nghĩ cho mẹ và ba con một chút, đã có người không ngại, vì cớ gì mà không cho bản thân một gia đình hoàn chỉnh chứ?”



Chử Nguyệt Tình liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, bước tới đem bé ôm vào trong lòng, “mọi người đừng khuyên con nữa. Nguyệt Nguyệt là tất cả của con, nó là sinh mạng của con, con sẽ không cho người khác có cơ hội ngược đãi nó.”



Chử Đồng trông thấy Chử Nguyệt Tình ẵm con gái bước nhanh vào trong phòng. Lý Tĩnh Hương tức giận đến mức run rẩy, “cái này, cái này là suy nghĩ gì vậy!”



“Chị ấy sợ tìm phải người gọi là cha ghẻ, sợ đối xử với Nguyệt Nguyệt không tốt đây mà.”



t r u y e n c u a t u i N e t

“Nhưng mà...” Lý Tĩnh Hương lắc đầu, “Đồng Đồng, con khuyên nhủ chị con đi. Phụ nữ trên đời này sao có người nào không chịu lấy chồng chứ?”



Chử Đồng cũng không phải không hiểu Chử Nguyệt Tình. Cô ra hiệu bảo Lý Tĩnh Hương đừng tức giận, “chị có suy nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, mẹ cần gì phải đem mình tức giận thành như vậy?”



Cũng không lâu lắm, cửa phòng Chử Nguyệt Tình mở ra lần nữa. Cô cầm túi từ trong phòng bước ra, “con đi làm.”



“Nguyệt Nguyệt đâu?”



“Ở trong phòng.”



Chử Nguyệt Tình đi tới cửa chính, đổi giày rồi bước ra ngoài. Lý Tĩnh Hương lắc đầu đứng dậy. Bây giờ Nguyệt Nguyệt đã lớn như vậy, mặc dù vú nuôi là do Giản Trì Hoài mời tới, nhưng một tháng cũng phải chi ra một khoản không nhỏ. Lý Tĩnh Hương lén lút cho vú nuôi nghỉ việc, Nguyệt Nguyệt do bà một tay trông nom. Sau khi Chử Nguyệt Tình đi làm, bà liền mang Nguyệt Nguyệt tới cửa hàng trái cây.



Chử Nguyệt Tình đi ra cổng chung cư. Trạm xe buýt và trạm xe lửa cũng cách đây không xa lắm, đi tới nơi cũng chỉ mất mấy phút.



Cô nhấc chân lên định bước đi, chợt thấy một chiếc xe dừng ở ven đường đang hướng cô nhấn kèn. Chử Nguyệt Tình cúi người xuống liếc nhìn, nhưng cũng không thấy rõ được người đang ngồi ở bên trong. Cô sải bước đi tới. Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, “lên xe đi, tôi chở cô đến công ty.”



Chử Nguyệt Tình cũng không từ chối, cô ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe. Phó Thời Thiêm phát động cơ. Cô đem túi đặt trên đùi, “tại sao anh lại ở đây?”



“Đi ngang qua.”



“Không phải là đi theo em gái tôi chứ?”



“Cô nhìn tôi giống loại người cuồng theo dõi đó sao?”



Chử Nguyệt Tình cười cười, nhưng dáng vẻ thì lại buồn phiền lo lắng. Ánh mắt Phó Thời Thiêm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía cô, “sao thế?”



“Không sao cả.”



Hai tay Phó Thời Thiêm đặt trên vô lăng, “chuyện xảy ra lần trước ở công viên, có phải đã khiến cho cô rất sợ hãi không?”



Trong lòng Chử Nguyệt Tình chợt rơi bộp một tiếng. Cả người cô nghiêng về phía trước, tay rơi vào trên lưng ghế của Phó Thời Thiêm, “tại sao anh lại biết chuyện đó?”



“Chỉ cần tôi muốn, không có gì chuyện mà tôi không biết cả.”



Tâm tình Chử Nguyệt Tình vô cùng kích động, cô theo sát không bỏ, “anh nói rõ ràng đi!”



Phó Thời Thiêm bỗng nhiên đảo tay lái sang bên trái, đem xe dừng sát ở ven đường, “cô không cần khẩn trương như vậy. Thật ra đứa bé kia chỉ là do cô nhận nuôi về mà thôi. Nếu cha mẹ con bé không tìm tới cửa, vậy thì coi như số của cô may mắn. Nhưng có tám chín phần khả năng, bọn họ sẽ tìm tới nơi.”



“Có phải anh đã biết những chuyện gì không?” Chử Nguyệt Tình nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phó Thời Thiêm, “chẳng lẽ, anh biết cha mẹ ruột của con bé là ai ư?”



“Tôi không biết.”



Bàn tay Chử Nguyệt Tình đang nắm lưng ghế của anh chợt siết chặt lại, “tôi không biết anh đột nhiên nói như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì.”



“Tôi có thể có ý đồ gì chứ? Tôi chỉ khuyên cô một câu, một khi cha mẹ con bé tìm tới cửa, cô nên buông tay đi thì hơn.”



“Dựa vào cái gì?” Chử Nguyệt Tình ngồi lại xuống ghế, “đứa bé là của tôi, nó là trẻ mồ côi.”



Phó Thời Thiêm thấy thái độ của Chử Nguyệt Tình kịch liệt như thế, anh tươi cười nhẹ gật đầu, “ừ, cô nói vậy cũng đúng.”



“Tôi bất kể đó là ai. Chỉ cần kẻ đó cướp đứa bé của tôi, tôi sẽ liều mạng với họ!”



“Vậy nếu như đó là người thân của cô thì sao? Ví dụ như em gái ruột của cô chẳng hạn.”



Chử Nguyệt Tình nâng tầm mắt lên, ánh mắt chạm vào Phó Thời Thiêm. Cô lạnh mặt, trong mắt lộ ra kiên nghị lạnh như băng, “coi như là em gái ruột của tôi cũng không được.”



“Cô cũng thật buồn cười, chuyện này còn phải xem là ai sinh đứa bé này ra chứ.”



Chử Nguyệt Tình cầm túi lên, định mở cửa xe ra bước xuống, nhưng cửa xe đã bị khóa, cô đẩy mấy lần cũng không ra được. Phó Thời Thiêm lại phát động cơ lần nữa, “tôi chỉ phân tích tình huống cho cô nghe mà thôi, cô không cần phải như thế. Nếu cô không thích đề tài này, chúng ta đổi sang cái khác.”



Chử Nguyệt Tình điều chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Phó Thời Thiêm liếc nhìn, khóe miệng cong lên nét cười như có như không.



Tống Duy bị nhốt ở đây đã lâu, cô cũng sắp nhớ không rõ ngày tháng nữa rồi.



Trong thời gian ở đây, cô chưa từng được bước ra khỏi cửa lớn một lần. Ăn xong cơm trưa, cô quay lại vào trong phòng. Mới vừa ngồi xuống không lâu, người giúp việc liền bước vào, “Tống tiểu thư, Phó tiên sinh mời ngài ra vườn.”



Cô ngẩng đầu lên, vườn? Lại không nói Phó Thời Thiêm bảo cô ra đó làm gì cả. Cuối cùng cô đã có thể bước ra khỏi ngôi biệt thự đáng chết này, hít thở bầu không khí mới mẻ rồi.



Tống Duy đi theo người giúp việc ra khỏi phòng, bước xuống lầu, đi thẳng ra ngoài vườn. Trong nháy mắt khi hai chân đạp lên cỏ, Tống Duy có cảm giác như mình được sống lại. Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng rơi vào trên người cô, không giữ lại chút nào. Mỗi nơi mỗi chỗ đều tựa như có một đôi tay nhỏ bé êm ái lướt qua. Cảm giác này khiến cô thoải mái đến mức không thể kìm nén được mà nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Cô ở trong một căn phòng nằm hướng bắc, làm sao có thể hưởng thụ được ánh nắng mặt trời đầy đủ đến như vậy?



Phó Thời Thiêm ngồi ở đằng xa, có chút không nhịn được. Phụ nữ thật là kiểu cách, chỉ là phơi nắng thôi mà, cần phải làm quá đến mức như vậy sao?



Người giúp việc ở bên cạnh thúc giục. Tống Duy mở mắt ra, chậm rãi bước đi về phía trước. Phó Thời Thiêm ngồi trên một chiếc ghế gỗ sơn trắng. Bên cạnh, trên chiếc bàn tròn cùng màu có đặt một túi tài liệu, cùng với một ít trái cây và trà bánh.



Tống Duy kéo ghế ra ngồi xuống, “có phải muốn thả tôi đi không.”



“Thông minh.”



Đôi mắt Tống Duy hơi rũ xuống, “đứa bé đâu, tìm được chưa?”



Tìm một đứa trẻ đã bị mất tích ngay từ khi mới ra đời đến nay, có phải so với mò kim đáy còn khó hơn không?



Phó Thời Thiêm vắt chân lên, tầm mắt rơi vào trên mặt của Tống Duy, “cô giúp tôi làm một chuyện. Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ để cho cô rời đi.”



“Chuyện gì?”



Phó Thời Thiêm vươn tay đẩy túi tài liệu về phía Tống Duy, “cầm vật này, đi tới nhà họ Giản, tìm Giản Trì Hoài.”



Tống Duy cầm túi lên, gỡ dây quấn trên đó ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy. Đôi mắt cô chỉ nhẹ nhàng lướt qua, con ngươi bỗng nhiên trợn tròn lên, khó tin xen lẫn vui mừng và khiếp sợ, “đứa, đứa bé tìm được rồi phải không?”



“Ừ, nó bây giờ trở thành con gái của Giản Trì Hoài.”



Ngón tay Tống Duy run rẩy, ánh mắt cố định trên giấy xét nghiệm ADN, “tờ xét nghiệm này, anh làm thế nào mà lấy được?”



“Đây là giả, nhưng sự thật thì không thay đổi. Con gái của Giản Trì Hoài chính là con gái của tôi. Cô chỉ cần cầm tờ xét nghiệm này đi tìm Giản Trì Hoài, cậu ta tự nhiên sẽ dẫn cô đi làm xét nghiệm ADN lại lần nữa. Đến lúc đó, toàn bộ sự thật của chuyện này sẽ phơi bày.”



“Nếu vậy, tại sao anh không trực tiếp đi tìm?” Tống Duy không thể so với Phó Thời Thiêm. Anh có quyền có thế, có anh ra mặt, không phải sẽ càng thêm nắm chắc phần thắng sao?



Nhưng trong lòng Phó Thời Thiêm lại rõ ràng nhất. Nếu như anh trực tiếp ra mặt làm chuyện này, Giản Trì Hoài sẽ xâu chuỗi lại mọi việc trước giờ, cẩn thận điều tra lại một cái. Đứa bé này, anh đừng mơ đòi về được. Nhưng Tống Duy thì không giống như vậy. Anh chỉ cần đem quá khứ của cô cố tình che giấu đi, cô cũng chỉ là một người mẹ bình thường bị mất đi đứa con ruột thịt mà thôi. Giản Trì Hoài có thương yêu con gái bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể giữ con của người khác mãi không chịu trả?



Phó Thời Thiêm cũng không dối gạt cô, “tôi tự có tính toán của tôi. Cô còn phải nói cho cậu ta biết, con gái ruột của cậu ta thật ra chính là Nguyệt Nguyệt.”



“Nguyệt Nguyệt là ai?”





“Chính là đứa bé mà chị gái của vợ cậu ta nhận nuôi.”



Tống Duy nghe được chuyện này, theo bản năng vặn mày lại, “Phó Thời Thiêm, tại sao anh lại biết rõ mọi chuyện như vậy? Dựa theo lời của anh, nhà họ Giản này cũng không phải loại bình thường, tại sao lại dễ dàng ẵm nhầm con về chứ?”



“Đứa bé này là do tôi bảo A Mộc đi tráo. Chỉ là tôi không nghĩ tới lão Ngũ giở trò sau lưng tôi, đem con gái của tôi tráo lại cho bọn họ. Tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết, chỉ muốn cô diễn cho tốt vở hài kịch này. Cô chỉ cần nhớ cho kỹ, một khi Giản Trì Hoài nhận ra được chuyện này có liên quan tới tôi, con gái của cô sẽ không bao giờ đòi lại được.”



Khoé miệng Tống Duy nhẹ co rút, trong lòng tựa như bị một khối đá to lớn đập trúng, cô còn có thể nghe được tiếng rơi rớt va chạm ấy, “Phó Thời Thiêm, anh ——”



Ánh mắt Phó Thời Thiêm nhẹ nâng lên, sắc mặt lạnh lùng, đối với việc cô gọi thẳng tên họ, anh cũng có chút khó chịu, “tôi biết cô muốn nói gì. Nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đều vô ích. Cô muốn gặp lại con gái, muốn đem nó về thì cô phải nghe lời tôi.”



“Hèn hạ!” Vì vậy người ta mới bảo, lòng hại người không thể có, cuối cùng vẫn sẽ phải tự mình trả giá mà thôi.



“Nếu tôi không hèn hạ, có thể để cho cô mang thai sao?” Phó Thời Thiêm nhẹ nhàng đáp trả.



Sắc mặt Tống Duy trở nên trắng bệch, tầm mắt hung hăng khoét về phía Phó Thời Thiêm, “thật sự, dù cho có dùng từ ngữ hiểm độc nhất trên đời này để miêu tả anh, tôi cũng cảm thấy quá mơ hồ, khó mà thể hiện được toàn bộ bản chất.”



“Tùy cô nói như thế nào. Người như tôi cho tới bây giờ không thích mồm mép lanh lợi, tôi chỉ cần hành động thực tế.”



“Tốt lắm, tôi nói chuyện thực tế. Sau khi đòi được con gái về, anh có sẵn lòng trả con cho tôi không?”



Phó Thời Thiêm cười khẽ, “đi theo cô? Cô cho rằng cô có thể nuôi sống được nó sao?”



“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để cho nó nghèo khó tới mức chết đói. Ít nhất sẽ không để cho nó gọi người xa lạ là ba mẹ!”



Nếu không phải bước kế tiếp còn phải dùng đến cô, Phó Thời Thiêm thật sự muốn một phát bóp chết luôn. Nhưng anh vẫn có lợi thế, dù sao Giản Bảo Bảo cũng là con gái của Tống Duy. Để mang được đứa bé trở về, dù phải làm trái với lương tâm của mình, cô cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Vì thế Phó Thời Thiêm không sợ gì khác cả. “Sau khi đòi được con gái về, tôi có thể để cô rời khỏi đây, cho cô một khoản tiền. Từ nay về sau, cô không cần phải trốn tránh, còn có thể sống thật tốt nửa đời sau.”



“Nghe anh nói như vậy, hình như tôi cảm thấy... Đời này gặp được Phó Thời Thiêm anh, tôi thật sự rất có lời.”



Phó Thời Thiêm tự nhiên coi thường sự chế giễu trong lời nói của cô, “nếu cô cảm thấy được, tôi sẽ lập tức thu xếp.”



Chuyện đã đến nước này, cô có tư cách nói không được sao?



Trên tài liệu còn kèm theo một ít hình của Giản Bảo Bảo. Tống Duy nâng niu trong tay, ánh mắt lập tức dịu xuống. Có mấy tấm hình chụp gần, mặt mũi của bé con rất rõ ràng. Ngón tay Tống Duy khẽ vuốt ve khuôn mặt trong hình, “đây chính là con gái của tôi.”



Phó Thời Thiêm nghe vậy, chỉ cảm thấy là lạ. Nhưng đến tột cùng là kỳ lạ chỗ nào, anh cũng không nói lên được.



Hôm sau.



Tống Duy ra ngoài thật sớm, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe. Không khí ngột ngạt vô cùng, ngay cả hô hấp của nhau hình như cũng có thể nghe được rõ ràng. Bàn tay cô siết chặt túi tài liệu đó. Phó Thời Thiêm nhìn cô, “lát nữa, lúc nói chuyện ngàn vạn lần đừng để lộ ra sơ hở.”



Thấy cô không trả lời, anh tiến lại gần cô. Quần tây căng sát đầu gối đụng vào chân Tống Duy, cô hoảng hốt lui ra, “tôi biết.”



Phó Thời Thiêm buồn cười vén môi lên. Tâm tình của anh rất kích động, “hôm nay, đứa bé nhất định sẽ không mang về được đâu, nhưng hẳn cũng sẽ không còn bao lâu nữa... Lát nữa từ nhà họ Giản đi ra, cô trực tiếp bắt xe trở về. Chỗ ở tôi đã sắp xếp cho cô xong rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Giản Trì Hoài sẽ dẫn cô đi làm xét nghiệm ADN trước.”



“Được.” Tống Duy như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không thể diễn tả được tâm tình của mình lúc này, vừa muốn nhanh chóng đến được Bán Đảo Hào Môn, vừa muốn vĩnh viễn cũng không đến được mới phải.



Xe nhanh chóng chạy về phía trước. Đến đầu đường, Phó Thời Thiêm bảo tài xế dừng lại, “từ bên này đi vào, quẹo trái, địa chỉ tôi đã cho cô rồi đấy.”



Tống Duy đẩy cửa xe ra bước xuống. Cô đi bộ về phía trước, đầu tiên thông qua bảo vệ ngoài cổng, sau đó đi thẳng vào Bán Đảo Hào Môn trước mặt.



Trên lầu hai.



Chử Đồng rửa mặt rồi từ phòng tắm bước ra. Giản Trì Hoài đã mặc quần xong, thân thể thon dài đứng ở mép giường, cúi người xuống cầm chiếc áo sơ mi mặc lên người. Chử Đồng chạy tới ôm lấy lồng ngực anh. Hai tay cô còn dính nước lạnh, vẩy lên lồng ngực màu lúa mạch của anh mấy giọt nước. Một cánh tay của người đàn ông còn chưa xỏ vào, tấm lưng bền chắc lộ ra hơn phân nửa. Bàn tay Chử Đồng xoa xoa lồng ngực của anh, sau đó trượt thẳng xuống.



Giản Trì Hoài liếc nhìn, giọng nói khàn khàn buổi sáng sớm, “còn cảm thấy muốn chưa đủ có phải không?”



Cô nhón chân lên, nhẹ nhàng cắn vào bả vai anh, “vâng, thế nào cũng muốn không đủ.”



Người đàn ông trở tay, nắm lấy vải áo bên hông cô, kéo cô áp sát vào người mình. Chử Đồng bị một động tác gọn gàng lưu loát của anh đẩy xuống giường lớn. Cô đá động hai chân, “em nói đùa thôi, tối qua đã đem em chơi đùa phát hỏng rồi. Chỉ là mới vừa rồi nhìn thấy anh như vậy, nhất thời trong lòng hưng phấn...”



Giản Trì Hoài đè lại hai tay, cúi người xuống hôn cô, Chử Đồng quay mặt đi tránh né. Ngoài cửa chợt truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, “cốc cốc cốc ——”



Giản Trì Hoài nhẹ khựng lại, sau đó điều chỉnh giọng nói, “chuyện gì?”



“Giản tiên sinh, bên ngoài có khách đến tìm.”



“Ai?”



“Là một cô gái trẻ tuổi, chỉ nói là có chuyện quan trọng, nhất định phải trực tiếp gặp mặt ngài mới nói được.”



“Cứ để cho cô ta vào trước đi.”



“Dạ.”



Người giúp việc xoay người đi xuống lầu. Chử Đồng chống nửa người trên ngồi dậy, “cô gái trẻ tuổi, ai vậy?”



“Anh đâu biết.” Hai tay Giản Trì Hoài bấm vào thắt lưng cô một cái. Lúc ấy Chử Đồng liền mềm nhũn ở trên giường.



Tống Duy đi theo người giúp việc vào cửa. Mới bước vào phòng khách, liền trông thấy vú nuôi đang ẵm Giản Bảo Bảo đi xuống. Cô hầu như khựng lại ngay tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn chăm chú về phía đứa bé kia. Người giúp việc ra hiệu bảo cô đến ghế sa lon trước mặt ngồi xuống. Cô ta xoay người đi pha trà, “tiểu thư của chúng ta hôm nay thức dậy sớm vậy ta?”



“Đúng vậy, không ngủ được nữa. Chúng tôi muốn dậy chơi một lát.” Vú nuôi ẵm Giản Bảo Bảo bước tới. Trong phòng khách có hẳn một khu vực để đồ chơi cho bé con. Hai chân Tống Duy cứng đờ ngồi ở đó. Đây chính là con gái của cô, là đứa bé mà cô ngày đêm mong nhớ muốn được gặp mặt.



Vú nuôi đem Giản Bảo Bảo thả vào mép ghế sa lon. Bé con dựa vào thành ghế, chân đá hai cái, gượng gạo tiến tới. Tay Tống Duy bóp chặt chân của mình, cô thật sự muốn đứng dậy bước tới ẵm con gái một lần.



Giản Bảo Bảo mặc một bộ áo liền quần màu hồng. Mái tóc ngắn gọn gàng phủ qua tai, đặc biệt xinh xắn đáng yêu. Bé con đứng tại chỗ lung lay hai cái. Vú nuôi ẵm bé lên, “chúng ta qua bên cạnh chơi, có được không?”



Tống Duy không kìm nén được đứng bật dậy, “có thể, có thể cho tôi ẵm một cái được không?”



Vú nuôi nhìn cô, “ngài là khách của Giản tiên sinh à?”



“A, vâng, đúng vậy.” Tống Duy nói lắp bắp gật gật đầu.



Vú nuôi có chút ngại ngùng nói, “tiểu thư chỉ nhận người quen, bình thường người xa lạ giơ tay ra, bé cũng không chịu.”



“Vậy sao?” Tống Duy nghe xong, trong lòng vô cùng đau xót, “sẽ không muốn người khác ẵm đúng không?”



“Đúng vậy, thỉnh thoảng có họ hàng bạn bè tới đây, ai cũng muốn ẵm bé, nhưng mỗi lần đều phải rước lấy một trận khóc lóc ầm ĩ.”



Tống Duy ngây ngốc ngồi lại xuống ghế sa lon, “ồ, không sao, không sao.”



Vú nuôi mang Giản Bảo Bảo đi tới chỗ để đồ chơi bên cạnh. Tống Duy như ngồi trên đống lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly nước mà người giúp việc mới đưa tới.



Cũng không lâu lắm, từ cầu thang truyền tới một loạt tiếng bước chân. Chử Đồng và Giản Trì Hoài cùng nhau đi xuống. Người đàn ông nhẹ vén tay áo, anh bước thẳng tới trước ghế sa lon. Tống Duy vội vàng đứng dậy, “xin chào.”



Giản Trì Hoài quan sát Tống Duy một lượt từ trên xuống dưới, xác định người này anh còn chưa từng gặp qua. “Cô là?”



Tống Duy nắm chặt hai tay, không biết nên làm thế nào để mở miệng. Chử Đồng cũng tò mò liếc nhìn, sau đó quay lại trước bàn ăn, “sáng nay ăn gì vậy?”



“Là món cháo trứng thịt nạc và bánh bao, ngài ăn trước đi.” Người giúp việc quay lại phòng bếp đi chuẩn bị chén đũa.



Tống Duy nhìn đứa bé đang chơi đùa ở cách đó không xa, rồi nhìn lại hai vợ chồng này. Tất cả tất cả đều khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đến ấm áp. Một gia đình, bất kể là nghèo khó hay giàu sang, buổi sáng có thể thấy được cảnh tượng như vậy, chỉ cần có thế thôi đã có thể coi là hạnh phúc trọn vẹn.



Chử Đồng kéo ghế ra, chuẩn bị ăn bữa sáng, cô liếc nhìn sang bên này. Giản Trì Hoài vặn chân mày, “rốt cuộc cô tới đây tìm ai vậy?”



Tống Duy ngồi lại xuống chỗ cũ. Đứa bé đang ở cách đây khoảng mười bước chân. Những lời kế tiếp, con bé có nghe được cũng không hiểu, nhưng Tống Duy không muốn ở ngay trước mặt đứa bé mà nói về vấn đề này, “có thể ẵm đứa bé đi chỗ khác được không?”



“Cô nói cái gì?” Giản Trì Hoài cảm thấy cô gái này kỳ quái đến mức khiến cho người ta không nói nên lời.



“Ẵm đứa bé đi chỗ khác chơi một chút, được không?”



Chử Đồng bỏ đôi đũa trong tay xuống, chợt nổi lên một dự cảm xấu. Cô đẩy ghế ra rồi đứng dậy đi tới, dặn dò vú nuôi mang Giản Bảo Bảo đi lên lầu chơi. Ánh mắt cô rơi vào trên mặt của Tống Duy. Cô gái này, trước đây cô cũng chưa từng gặp qua, ngay cả trong công việc cũng chưa từng tiếp xúc.



Chử Đồng ngồi xuống đối diện cô, sắc mặt không khỏi nghiêm túc hẳn, “được rồi, bây giờ không còn ai khác, cô tìm chúng tôi có chuyện gì, nói rõ đi.”



Nói xong lời này, cô nhẹ nhàng liếc nhìn Giản Trì Hoài. Chẳng lẽ, Giản Trì Hoài lại trong lúc vô tình trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài để người ta tìm tới cửa sao?



Đôi mắt người đàn ông quét qua, tầm mắt rơi vào túi tài liệu bên tay Tống Duy.



Tống Duy rũ mắt xuống, cuối cùng vẫn nghiến răng lại một cái, cầm lấy túi rồi đặt lên bàn trà.



Giản Trì Hoài ngồi xuống, cánh tay dài vươn tới, dễ dàng nhận lấy cái túi đó. Chử Đồng tiến lại gần. Người đàn ông rút giấy tờ ở bên trong ra. Trước tiên Chử Đồng nhìn thấy nội dung phần đầu, trong lòng chợt rơi bộp một cái. Cô không kịp ngẫm nghĩ xem đây là ai với ai làm xét nghiệm nhân thân, ánh mắt không thể kìm nén được lướt xuống, liền thấy dòng chữ ‘Xác định quan hệ mẹ con’.



“Cái này, đây là gì?”



Tầm mắt Giản Trì Hoài vẫn cố định trên tờ văn kiện. Chử Đồng đã không chịu nổi, ánh mắt cô nhìn thẳng vào cô gái ở đối diện, “đến tột cùng cô là ai?”



Hai tay Tống Duy xoắn vào nhau, biết rõ câu nói tiếp theo sẽ tàn nhẫn vô cùng, nhưng có vài lời, cô không thể không nói ra. “Đứa bé trong tay hai người, là con gái ruột thịt của tôi. Tôi biết tôi nói như vậy, hai người có thể sẽ không tin tưởng, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra...”



Bàn tay phải của Giản Trì Hoài đang nắm chặt tờ văn kiện không nhịn được khẽ run rẩy. Tầm mắt anh nâng lên, sự lạnh lùng và hiểm độc ghim thẳng vào cô gái ngồi đối diện, “cô nói con gái của tôi là con của cô?”



“Đúng vậy, nếu không xác định chắc chắn, tôi sẽ không nóng nảy hấp tấp đi tìm tới cửa. Tôi biết đối với hai người mà nói đây nhất định là một tin dữ. Nhưng đứa bé này, từ khi nó ra đời đến nay, tôi chưa từng được thấy mặt một lần, cầu mong hai người có thể tha thứ cho việc làm này của tôi.”



Chử Đồng chỉ cảm thấy trái tim bị tựa như bị khoét rỗng, trong đầu ong ong tác hưởng, hoàn toàn không thể phản ứng gì nữa.



Bàn tay Giản Trì Hoài căng cứng, bất chợt ném mạnh phần văn kiện kia xuống bàn trà, “nếu đây là con gái của cô, vậy cô trái lại nói thử xem, con gái ruột của tôi hiện giờ đang ở đâu?”



“Có một bé gái tên là Nguyệt Nguyệt, con bé chính là con ruột của hai người.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom