Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 107
“Đúng vậy, anh không cưỡng bức tôi.” Bước chân của cô gái lui về phía sau mấy bước, đầu gối đụng vào mép ghế sa lon. Cô biết rõ cả người mình nhếch nhác, nhưng vẫn đặt mông ngồi xuống, “vậy chẳng lẽ là tôi tự nguyện sao?”
Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, “lời này cô nên đi hỏi cậu ta.”
“Không cần hỏi,” Cô gái rũ mắt xuống, “ở trong mắt những người như các anh, tôi coi là cái gì, công cụ sinh đẻ. Nếu đã như vậy, mục đích cũng đạt được rồi, tại sao lại còn tới quấy nhiễu cuộc sống của tôi?”
“Chẳng ai muốn quấy nhiễu cuộc sống của cô cả. Chẳng qua là chính bản thân cô lựa chọn thời điểm đang mang thai lại chạy trốn thôi.”
Tống Duy cong khoé miệng, giọng nói vui vẻ đầy mỉa mai, “sau này, em họ của anh nhất định sẽ còn muốn sinh đứa thứ hai, thứ ba. Nếu vậy Phó Tam ca, không phải ngài cũng sẽ giúp một tay luôn chứ?”
“Tôi chỉ giúp cậu ta một lần, hơn nữa cũng là vì kéo dài hương khói cho nhà họ Phó thôi.”
Tống Duy lạnh tới mức toàn thân phát run, hàm răng vẫn đang va vào nhau lập cập. Từ giây phút cô bị người của Phó Thời Thiêm bắt được đến bây giờ, cô vẫn còn mông lung, “tôi không thể hiểu nổi, tại sao anh lại muốn bắt tôi trở về? Tôi với em họ của anh đã sớm nước sông không phạm nước giếng rồi.”
“Phái người đi theo dõi cô hai ngày nay, phát hiện bên cạnh cô không có đứa bé. Đứa bé đâu?”
Tống Duy nâng tầm mắt lên rơi vào trên mặt Phó Thời Thiêm. Trong ánh mắt cô chứa đựng sự thăm dò, nghi ngờ, “anh hỏi tôi, đứa bé ở đâu sao?”
Sắc mặt Phó Thời Thiêm bất chợt trở nên lạnh lẽo, “cô đừng nói cho tôi biết là cô phá thai nhé!”
“Ha ——” Trong miệng Tống Duy truyền tới một tràng tiếng cười nhẹ vô cùng, trong đó tràn ngập giễu cợt, “thì ra phó Tam ca, ngài cũng không biết tung tích đứa bé kia ở đâu.”
“Thế nào? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có vấn đề gì tôi chưa biết sao?”
Tống Duy nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng chợt trầm xuống. Ngón tay cô bấu chặt vào ghế sa lon, móng tay đau đến mức giống như bị tước gãy ra khỏi ngón, “đứa bé kia, không phải đang ở bên cạnh anh ta sao?”
“Ai? Em họ của tôi ư?”
“Không có ở đó sao?” Cô gái bất chợt đứng dậy, sải bước đi tới, nắm lấy bả vai của Phó Thời Thiêm, “anh nói cho tôi biết đi!”
“Điên rồi có phải không?” Phó Thời Thiêm một phát túm lấy cổ tay cô gái, bất chợt ném cô đi. Cô tựa như một cái bao tải bị rách ngã vào ghế sa lon. Phó Thời Thiêm nhẹ sửa lại cổ áo, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô, “cô nói, đứa bé đang ở trong tay em họ của tôi?”
“Các anh thường xuyên gặp nhau, anh không thể nào không biết. Sau khi tôi trốn ra ngoài được một thời gian ngắn, liền bị anh ta tìm được. Sau đó anh ta giam tôi lại. Đứa bé sinh ra đời, tôi còn chưa được nhìn mặt nó một lần, anh ta liền ẵm đi. Cũng là anh ta ra lệnh cho tôi không được phép trở về Tây Thành nửa bước. Chẳng lẽ những chuyện này anh đều không biết hay sao?”
Khuôn mặt của Phó Thời Thiêm nhanh chóng kết thành một lớp băng sương. Sự tàn khốc trong đáy mắt khiến cho người ta không rét mà run, “nếu cô dám lừa gạt tôi, cô cũng đừng nghĩ còn sống mà bước ra ngoài nửa bước.”
Cô gái ngồi trên ghế sa lon, lảo đảo muốn ngã, vẻ mặt mờ mịt, “chẳng lẽ không có ở đó sao? Vậy con của tôi đâu? Nó ở đâu?”
Phó Thời Thiêm cởi ra một nút trên cổ áo. Mặt mũi anh lộ ra vẻ hung ác mãnh liệt. Tống Duy nâng tầm mắt lên hung hăng khoét về phía anh, “Phó Thời Thiêm, đó cũng là con của anh!”
Phó Thời Thiêm chưa từng nghĩ tới chuyện này. Anh chỉ biết là có một cô gái ôm con của anh bỏ chạy. Thế nhưng đứa bé kia dù sao cũng là vì một người khác mà có, vì vậy anh cũng không hoàn toàn để trong lòng. Vả lại, khi Tống Duy biết rõ sự thật, đứa bé trong bụng của cô có giữ lại hay không vẫn còn là một ẩn số. Vì thế ban đầu Phó Thời Thiêm chỉ muốn mau chóng tìm được cô.
Nhưng bây giờ vừa nghe cô nói như vậy, đứa bé cư nhiên đã sớm bị em họ của anh ẵm đi rồi. Nhưng suốt một năm qua, nhà họ Phó căn bản không hề tăng thêm một thành viên mới nào cả. Anh và em họ của anh càng thường xuyên gặp nhau, cũng chưa từng nghe nói đứa bé đã trở lại.
Như vậy, đứa bé kia ở đâu?
Mặc dù, ban đầu nói là vì kéo dài hương khói cho nhà họ Phó. Nhưng nếu không phải bởi vì em họ của anh bị vô sinh, Phó Thời Thiêm cũng sẽ không đồng ý.
Lần đầu tiên của anh và Tống Duy, cũng là lần đầu tiên của Tống Duy, cô một chút kinh nghiệm cũng không có. Vì thế sau khi tắt đèn, ngoại trừ khẩn trương và sợ hãi, phản ứng gì cô cũng đều không có. Bọn họ làm không nhiều lắm. Phó Thời Thiêm còn nhớ rõ ràng, sau lần thứ ba, Tống Duy liền mang thai.
Vốn là hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng lại bởi vì trong nhà họ Phó có người lỡ miệng nói ra. Tống Duy và em họ của Phó Thời Thiêm tranh cãi một trận ầm ĩ. Sau đó cô liền bụng mang dạ chửa bỏ trốn.
Phó Thời Thiêm vạn vạn lần không nghĩ tới, chuyện này sẽ có kết quả như thế. Dựa theo lời của Tống Duy, đứa bé đã ra đời, nhưng hôm nay tại sao lại không rõ tung tích?
Trước đây, anh đối với đứa bé kia chỉ có một phần trăm canh cánh trong lòng. Vậy mà bây giờ, trái tim của anh lại bắt đầu thấp thỏm bất an, hình như còn có lo lắng và sốt ruột. Tống Duy đứng dậy, “tôi, tôi đi tìm anh ta, tôi đi hỏi cho rõ ràng!”
“Đứng lại,” Phó Thời Thiêm ngăn chặn cô, “coi như đứa bé kia ở đó, con bé và cô cũng không có liên quan gì nhiều lắm.”
“Đúng vậy,” Trái tim Tống Duy bất chợt co rút, “sự thật này là nhà họ Phó các người nói cho người ngoài nghe.”
Phó Thời Thiêm đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Hai người đàn ông ban nãy vẫn đang đứng ở ngoài cửa. Phó Thời Thiêm hướng họ dặn dò, “trông coi kỹ càng, đừng để cho cô ta chạy trốn nữa.”
“Dạ!”
Anh nhanh chóng lái xe rời đi. Cần gạt nước không ngừng đong đưa nhưng vẫn không gạt hết được nước mưa đọng trên tấm thuỷ tinh chắn gió. Phó Thời Thiêm nghe được tiếng bánh xe oto nghiến trên mặt đất, làm văng nước lên khiến không ít người đi đường gặp hoạ, nhưng anh không quản được những việc này.
Xe chạy được một đoạn thật xa, bàn tay nắm vô lăng của anh lạnh ngắt. Chạy thẳng tới biệt thự trước mặt, bàn tay anh vỗ xuống kèn xe. Cổng sắt nhanh chóng mở ra, sau khi xe của anh chạy vào trong sân, anh bước xuống.
Người giúp việc ngoài cửa nhìn thấy anh, vừa định chào hỏi, lại thấy Phó Thời Thiêm đen mặt đi thẳng vào trong.
Cả nhà họ Phó mới vừa ngồi xuống ổn định. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ nhà ngẩng đầu lên nhìn thấy anh bước vào, “lão Tam, ăn cơm tối rồi sao?”
Phó Thời Thiêm nói cũng không thèm nói, đi thẳng tới chỗ một người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Cả người anh bị ướt hơn phân nửa, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh ta rồi hỏi thẳng thừng, “đứa bé đâu?”
Người đàn ông trẻ tuổi kinh hoảng, nhưng vẫn làm bộ như nghe không hiểu, “anh, anh nói đứa bé nào?”
“Bớt giả vờ với tôi đi, đứa bé Tống Duy sinh ra đâu?”
Người đàn ông trợn tròn cặp mắt, “anh, anh tìm được Tống Duy rồi sao?”
“Tôi hỏi cậu, đứa bé kia ở đâu?” Phó Thời Thiêm không khỏi cao giọng.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh chợt đứng dậy, cẩn thận kéo kéo ống tay áo của người đàn ông, “đứa bé nào vậy?”
Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét về phía cô em dâu mới này. Anh cười lạnh, giọng điệu lạnh như băng, “không liên quan tới cô.”
Người đàn ông vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay của cô ta, “em lên lầu trước đi.”
Người phụ nữ nghe vậy, ngoan ngoãn kéo ghế ra, sau đó cẩn thận từng bước đi lên lầu. Trên bàn, chú của Phó Thời Thiêm đặt đũa xuống, ánh mắt có chút không vui, “lão Tam, cháu làm cái gì vậy?”
Phó Thời Thiêm chỉ chỉ cậu em họ trước mặt, “nếu đứa bé kia có gì bất trắc, tôi làm thịt cậu.”
“Anh, chúng ta đã thoả thuận xong rồi mà, đứa bé kia là của em...”
“Nhưng nó là do tôi... Lại nói, cậu căn bản không hề mang nó về nuôi. Tôi hỏi cậu, đứa bé đâu?”
Hai vợ chồng già ngồi ở bàn nhìn nhau, “đứa bé nào? Là của Tống Duy sao? Không phải nói vẫn chưa tìm được cô ta sao?”
Cậu em họ biết chuyện này không thể lừa gạt được nữa, anh ta thờ ơ nhẹ nhún đầu vai, “mới vừa sinh ra, tôi liền đem nó vứt đi rồi. Vì vậy bây giờ ở đâu, tôi căn bản không biết.”
Phó Thời Thiêm vung một quyền hung hăng đập tới, cậu em họ rên lên một tiếng gục xuống bàn, “Phó Thời Thiêm, anh dám đánh tôi!”
Phó Thời Thiêm liếc nhìn bên cạnh, tiện tay quơ lấy chai rượu đỏ, rốt cuộc vẫn nể tình thân, lúc đập xuống, nhắm ngay bả vai mà không phải đầu. Chú thím bị dọa sợ đến mức đứng dậy định ngăn cản. Hai tay cậu em họ ôm chặt lấy đầu, “tôi vốn cho là tôi có thể coi nó như con của mình. Nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy Tống Duy, đều không khỏi nghĩ tới anh và cô ta... Tôi không chịu nổi! Tôi tình nguyện bị vô sinh, tôi cũng không muốn nuôi con của người khác.”
Phó Thời Thiêm tiến lại gần, nắm tóc của anh ta lên, đem đầu đập xuống bàn, “vứt đi à? Cậu muốn chết có phải không?”
“Lão Tam, dừng tay!” Chú của Phó Thời Thiêm gấp đến độ sải bước chạy tới ngăn cản.
Bàn tay Phó Thời Thiêm đè lại đầu của người đàn ông, không để cho anh ta ngồi dậy, “nếu đứa bé này tìm không ra, tôi lấy mạng cậu.”
“Gì nữa đây? Anh, anh chẳng qua chỉ có trách nhiệm cùng cô ta lên giường thôi mà. Đứa bé là của tôi, tôi nên xử lý như thế nào là chuyện của tôi.”
“Đứa bé của Phó Thời Thiêm tôi, còn chưa tới lượt cậu xử lý.”
Thím của Phó Thời Thiêm xót con trai, xông tới kéo cánh tay của anh, “lão Tam, đừng như vậy. Nó là em trai của cháu mà, các cháu trong ngày thường tình cảm tốt như vậy, có phải không?”
Phó Thời Thiêm thu tay lại, ngón tay chọc chọc về phía người đàn ông, “đứa bé của tôi, lại để cho nó lưu lạc ở bên ngoài ngay từ bé! Nếu như nó lớn lên ở bên cạnh cậu, thì cũng bỏ đi. Ít nhất nó còn được cho ăn ngon mặc đẹp, nhưng bây giờ thì sao?”
Cậu em họ ngậm chặt miệng, không dám nói tiếp. Bây giờ cái mạng nhỏ của anh ta vẫn còn đang nằm trong tay Phó Thời Thiêm mà.
“Cậu đem nó vứt ở đâu?”
Cậu em họ kêu rên không dứt, “tôi sai người làm, tôi đi điều tra cho anh, nhất định tra ra được.”
Phó Thời Thiêm lúc này mới hoàn toàn buông lỏng tay, lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, “ban đầu tôi không nên nghe theo lời của các người. Cậu, nên vô sinh luôn đi!”
Khuôn mặt của chú Phó Thời Thiêm nhanh chóng trắng bệch, hầu như muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Phó Thời Thiêm sải bước đi ra ngoài. Về đến nhà, hai người giữ cửa vẫn còn đang thẳng tắp đứng ở đó. Anh đẩy cửa ra bước vào. Cô gái đang ngồi trên ghế sa lon ngẩng đầu lên. Thấy anh trở về một mình, cô vội vàng đứng dậy, “hỏi rõ ràng chưa? Đứa bé đâu?”
Phó Thời Thiêm đi tới trước ghế sa lon, “con trai hay con gái?”
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Tống Duy hầu như đã tuyệt vọng, vành mắt cô đỏ bừng, giọng nói đầy buồn bã, “tôi ngay cả gương mặt cũng không được thấy, chỉ kịp nghe thấy tiếng khóc của nó. Suốt cả một năm trời, tôi ngay cả đứa con mình dứt ruột đẻ ra là nam hay nữ cũng không biết.”
Phó Thời Thiêm trầm mặt, ánh mắt rơi về phía cô gái, “đối với cô mà nói, cô nên hận nó thấu xương mới phải.”
“Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ đến chuyện bỏ thai, nhưng anh ta không chịu. Anh ta đem tôi nhốt lại. Tôi cứ cho là anh ta muốn đứa bé này, nhưng hiển nhiên, không phải như vậy...”
Phó Thời Thiêm nghe cô nhắc nhở như thế, trong lòng lập tức cảm thấy nghi ngờ vô cùng. Nếu như chỉ đơn giản là không muốn đứa bé này, dứt khoát cứ để cho Tống Duy phá thai đi, không phải xong hết mọi chuyện rồi sao? Tại sao còn phải đợi đến khi sinh ra rồi mới đem nó vứt bỏ?
Ban đầu chuyện mượn tinh này, Phó Thời Thiêm vốn đã không đồng ý. Thế nhưng cả nhà cậu em họ cứ năn nỉ hết lời. Sau khi chuyện này thành công, tên em họ kia đường trước mặt không đi, trái lại còn cắn ngược anh một phát, còn muốn anh xem như không có gì.
Khuôn mặt cô gái tái mét, “tốt lắm, bây giờ, tôi với các người cũng không có gì quan trọng nữa, có thể để cho tôi đi được rồi chứ?”
Tầm mắt Phó Thời Thiêm quét về phía cô. Bây giờ, anh không thể không tra xét kỹ lại vấn đề này một lần nữa. Anh cư nhiên cùng với cô gái này, có chung một đứa con. Bất kể ban đầu anh có mục đích gì, đứa bé ra đời đã là sự thật. Nghĩ đến bây giờ đứa bé không rõ tung tích, trong lòng Phó Thời Thiêm bắt đầu hung hăng co rút đau đớn.
Giờ phút này, anh chẳng còn tâm tư đi truy cứu những chuyện khác nữa. Anh chỉ cảm thấy cả người mình đau đớn, hình như có cái gì đó canh cánh trong lòng khó có thể bỏ qua được. Anh chán nản ngồi xuống ghế sa lon. Cô gái lê bước chân nặng nề đi về phía trước một bước, lướt qua trước mặt Phó Thời Thiêm, cô cúi đầu nhìn xuống anh.
Ban đầu, cô cứ cho là đã tìm được người để dựa dẫm cả đời, lại vì chuyện con cháu nối dõi, phải tìm đến Phó Thời Thiêm giúp một tay. Sau khi biết rõ sự thật, được, cô nhận, chỉ trách chính bản thân mình có mắt như mù. Nhưng sau đó cô bị chặn ở bên ngoài Tây Thành, ngay cả bước vào một bước cũng không cho phép. Cô cứ cho là đứa bé đi theo nhà họ Phó, ngoại trừ thiếu đi một người mẹ ruột thịt, mọi thứ khác đều sẽ rất tốt, nhưng bây giờ thì...
Phó Thời Thiêm trông thấy cô định rời đi, sắc mặt anh căng thẳng, gương mặt điển trai ngước lên, “không cho phép cô đi.”
“Dựa vào cái gì?” Tống Duy ngẩng cao đầu nhìn anh.
Phó Thời Thiêm đau đầu muốn rách, gọi hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa đi vào, “trông coi cô ta kỹ càng cho tôi.”
Lúc này anh cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, càng phải cần cô gái này phối hợp. Anh muốn tìm lại đứa bé của mình.
Cuối tuần này, Chử Đồng như thường lệ dẫn theo con gái và Giản Trì Hoài về nhà họ Chử chơi. Cả nhà ngồi trước bàn ăn cơm. Hai đứa bé ngồi chung với nhau. Trên bàn để một đống đồ chơi của hai đứa.
Chử Nguyệt Tình đang đút cơm cho Nguyệt Nguyệt ăn. Giản bảo bảo yên lặng chơi món đồ chơi mới trong tay. Nguyệt Nguyệt ăn được một chút, ô ô a a muốn đòi cầm lấy. Giản bảo bảo không chịu cho, Chử Đồng vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, “cục cưng, cho chị chơi một chút có được không?”
Giản bảo bảo vẫn nhất định không chịu cho. Trông thấy Nguyệt Nguyệt bên kia sắp sửa oà lên khóc, Chử Đồng vội vàng đem món đồ chơi từ trong tay con gái lấy ra. “Nào, Nguyệt Nguyệt ngoan, chơi một lúc rồi trả lại cho em có được không?”
Nguyệt Nguyệt nhận lấy món đồ chơi, một khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cười như hoa nở, nhưng đó cũng là đồ chơi mà hiện tại Giản bảo bảo thích nhất. Bé oà lên khóc ra thành tiếng, mếu máo đáng thương nhìn về phía Giản Trì Hoài.
Khuôn mặt người đàn ông mặc dù đang mỉm cười, nhưng giữa hai lông mày ẩn chứa chút vẻ không vui. Mỗi lần như vậy Chử Đồng đều luôn làm thế. Khi hai đứa bé cùng nhìn trúng một món đồ, cô tình nguyện bắt con gái của mình chịu ấm ức, cũng luôn muốn để cho Nguyệt Nguyệt được vui vẻ trước. Giản Trì Hoài đương nhiên không phải là người hẹp hòi, nhưng mỗi lần như vậy con gái đều sẽ vì thế mà khóc lớn. Anh nhìn trong mắt, có thể không đau lòng được sao?
Chử Nguyệt Tình ngoài miệng cứ nói không cần, nhưng cũng không chịu để cho con gái mình khóc. Giản bảo bảo trông thấy đồ chơi của mình bị cướp mất, bé nghiêng người muốn giành lại. Nguyệt Nguyệt oa oa kêu lên hai tiếng, chợt giơ tay cào lên mặt Giản bảo bảo.
Bé con oà lên khóc ra thành tiếng, lúc ấy vẫn còn đang ngồi trước bàn ăn, tiếng khóc bén nhọn kèm theo động tác giơ bàn tay nhỏ bé lên che mắt lại. Giản Trì Hoài bị dọa sợ đến mức tiến lại gần, kéo tay con gái ra, vừa nhìn kỹ, anh lập tức hít vào một hớp khí lạnh.
Vết máu từ dưới khóe mắt con gái vẫn đang chảy đến sát mũi, gần nửa gương mặt nhỏ nhắn đã bị sưng lên. Cả người bé con giãy nảy lên một cái, nhất định là bị đau đến mức không chịu được. Chử Đồng nhìn trong mắt đau trong lòng, giơ tay vừa định ẵm lên, lại bị Giản Trì Hoài tranh làm trước. Anh hất tay của cô ra, đem con gái bế lên.
Anh bước nhanh ra ngoài ban công. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nhìn vết thương trên mặt lại càng thêm giật cả mình. Lồng ngực Giản Trì Hoài bị tức nghẹn đến mức không chịu nổi, vội vàng dỗ dành, “ngoan, đừng khóc.”
Chử Đồng đuổi theo ra tới nơi, nhanh chóng muốn tiến lên trước xem kỹ, “rốt cuộc thế nào rồi?”
Giản Trì Hoài xoay người lại, mặt mũi lạnh lùng, đôi mắt liếc nhìn cô, sự tức giận trong đáy mắt không cần nói ra cũng biết. Con gái vẫn còn đang khóc. Lần này trên mặt nhất định là rất đau đớn. Chử Đồng vội vàng hạ thấp giọng, “em cũng không biết tại sao Nguyệt Nguyệt lại ra tay, lại nói đều là trẻ con...”
Giản Trì Hoài ẵm con gái quay trở lại vào trong phòng. Khuôn mặt Chử Nguyệt Tình đầy vẻ áy náy, “thật xin lỗi, thật xin lỗi nha, Giản bảo bảo không sao chứ?”
Giản Trì Hoài căng thẳng khuôn mặt, “anh ẵm con gái xuống lầu đi dạo một chút. Nói không chừng thấy vui vẻ, con sẽ quên đau đớn.”
“Em cùng đi với anh.” Chử Đồng cầm đồ chơi của Giản bảo bảo lên.
“Không cần.” Người đàn ông ôm lấy con gái, sải bước đi ra cửa. Trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, Chử Đồng thả đồ trong tay xuống, “đây là đổ hết trách nhiệm lên đầu mình mà.”
Lý Tĩnh Hương kéo cô qua, “Đồng Đồng, đừng nghĩ như vậy. Mẹ đã nói với con rồi, giai đoạn nào giữa hai vợ chồng dễ nảy sinh ra mâu thuẫn nhất? Đó chính là lúc có con. Cách thức giáo dục con cái của hai người đều không giống nhau, vì vậy ngàn vạn lần đừng cãi vã biết không?”
“Mẹ, con gái bị như vậy, con cũng xót ruột mà. Nhưng nguyên nhân chẳng qua chỉ vì hai đứa bé tranh giành một món đồ chơi mà thôi.”
“Được rồi, được rồi. Trì Hoài cũng là do xót con gái thôi, chỉ cần không phải xót người phụ nữ khác là được.”
Chử Đồng ngồi trước bàn ăn. Cơm ăn được một nửa, muốn vực dậy tâm tình tốt lên cũng không nổi. Tình cảm của hai người vẫn luôn tốt đẹp, cô cũng không muốn bởi vì trẻ con mà gây ra xung đột. Nhưng chuyện xảy ra sau này, ai có thể nói trước được đây?
Một lát sau, cô chuẩn bị đi xuống lầu một chuyến xem thử.
Xuống tới lầu dưới, cô tìm quanh bốn phía cũng không phát hiện ra bóng dáng của Giản Trì Hoài và con gái. Chử Đồng chạy ra bãi đậu xe tìm, chiếc xe của Giản Trì Hoài cũng đã không thấy đâu nữa.
Anh cư nhiên chạy về nhà một mình.
Chử Đồng khó nén mất mát, đứng giữa khoảng sân trống trải, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Liên quan tới tung tích của đứa bé, ngày hôm sau Phó Thời Thiêm liền sai người đi điều tra, khoảng chừng sau nửa tháng mới có manh mối.
Tống Duy ngồi trong phòng ngủ. Nhắc tới cũng buồn cười, cô đã bị giam ở đây nửa tháng. Ngoài cửa còn có người trông chừng, ngoại trừ thời gian ăn cơm được phép đi ra ngoài, cô hầu như đã hoàn toàn mất đi sự tự do.
Sau bữa cơm tối, cô ngồi bên cửa sổ. Cửa phòng ngủ đang mở, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía cửa, chợt thấy một người đàn ông đi tới, mà đó lại không phải là Phó Thời Thiêm.
Tống Duy tò mò đứng dậy. Cô đi tới cửa, vừa định bước ra liền bị người canh giữ ở bên ngoài cản lại. Cô thu lại bước chân, tựa vào cánh cửa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía người đàn ông kia biến mất.
Trong phòng làm việc.
Phó Thời Thiêm ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc to lớn. Một người đàn ông tươi cười bước vào, dáng vẻ tựa như rất quen thuộc với anh, “Tam ca, có phải lại muốn sai tôi đi làm chuyện gì hay không?”
“A Mộc,” Khuỷu tay Phó Thời Thiêm chống lên mặt bàn, nửa người trên nghiêng về phía trước, “cậu nói đi, rốt cuộc là cậu nghe lệnh của tôi hay là nghe lệnh của tất cả mọi người trong nhà họ Phó?”
“Tam ca, lời này của ngài là có ý gì vậy? Ngài nói xem, việc ngài sai tôi làm, có chuyện gì mà tôi không giải quyết ổn thoả đâu?” A Mộc đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Tam ca, tôi đối với ngài luôn luôn nghe lời gọi là tới đuổi là đi. Ngài phải tin tưởng tôi.”
“Thật sao?” Ngón tay Phó Thời Thiêm gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn, “vậy lão Ngũ bên kia, cậu cũng giúp không ít việc nhỉ?”
Lão Ngũ này, là gọi dựa theo vai vế thứ tự trong nhà họ Phó, nói trắng ra là em họ của Phó Thời Thiêm. Gò má A Mộc nhẹ co rút lại hai cái, thần sắc bắt đầu mất tự nhiên, “Tam ca, ngài cũng biết, trước kia tôi làm việc cho nhà họ Phó, sau đó mới một lòng một dạ đi theo ngài. Nhưng đôi lúc người của nhà họ Phó mở miệng ra, có vài việc tôi cũng không thể không giúp.”
“Cái gọi là ‘có vài việc’ của cậu, có phải cũng bao gồm cả việc đem đứa bé của Tống Duy đi cho người ta không?”
A Mộc chợt cảm thấy kinh hoảng, thu lại nét vui vẻ trên mặt, “Tam ca, lời này của ngài tôi nghe không hiểu gì cả. Sự việc kia không liên quan gì tới tôi hết, tôi cũng không biết gì cả... Không phải tôi vẫn đang giúp ngài đi tìm người sao?”
Phó Thời Thiêm bất chợt vỗ xuống bàn làm việc một cái, “mày dám gạt tao, chán sống rồi có phải không!”
A Mộc thấy anh tức giận, đâu còn dám ngồi nữa. Anh ta đá văng cái ghế ra trực tiếp quỳ xuống, “tôi không dám.”
“Không dám? Mày làm chuyện gì sau lưng tao, đừng cho là tao không biết. Ban đầu sự việc ở bệnh viện phụ sản Minh Thịnh kia, tao giao cho mày đi làm, đó là bởi vì mày làm việc từ trước đến giờ có thể tin tưởng. Nhưng tao không nghĩ tới... A Mộc, tao cho mày một cái cơ hội cuối cùng. Nếu mày có thể đàng hoàng nói cho rõ, cơn tức giận của tao có lẽ còn có thể hạ xuống một chút. Nếu mày còn dám mạnh mồm...”
A Mộc quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ra ngoài áo, hai cánh tay chống trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Phó Thời Thiêm đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, dừng lại ngay bên cạnh A Mộc, “nói đi, đứa bé đâu?”
Trên trán A Mộc chảy đầy mồ hôi hột. Anh ta nháy mắt một cái, biết rõ tính tình của Phó Thời Thiêm, nào dám giấu giếm, “tôi, đúng vậy, thật xin lỗi Tam ca, chuyện này tôi là bị ép buộc.”
Trong lòng Phó Thời Thiêm đã có dự cảm xấu, “nói, nói hết tất cả đầu đuôi mọi chuyện cho tao!”
A Mộc nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy, “đứa bé của Tống Duy sinh ra sớm hơn mấy ngày so với đứa bé của Chử Đồng. Lúc ấy ngài đưa tài liệu cho tôi, nói muốn tìm một đứa bé có nhóm máu O. Tôi không nghĩ tới có một số việc lại hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy...”
Lồng ngực Phó Thời Thiêm tựa như bị bông gòn làm cho tắc nghẹn. A Mộc đang lạy lục trên mặt đất chợt ngẩng đầu lên, “là Ngũ thiếu gia ép buộc tôi. Đứa bé của Tống Duy, cũng là tôi ẵm đi. Tôi đồng thời làm việc cho hai người các ngài, anh ta cũng biết. Anh ta nói đứa bé này không giữ lại được, anh ta cũng biết kế hoạch của ngài... Anh ta liền, liền bảo tôi đem đứa bé kia đổi cho...”
Phó Thời Thiêm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bất chợt đạp anh ta một cước, “chuyện tao bảo mày làm, là mày tiết lộ cho nó biết phải không?”
“Tam ca, tôi không thể không nói. Hơn nữa hai người đều là người của nhà họ Phó, lời của người nào tôi cũng không dám không nghe.”
Phó Thời Thiêm cúi người xuống, một phát túm lấy cổ áo của anh ta. Đôi mắt anh đầy tia máu, rống giận lên tiếng, “mày có biết không, đứa bé kia là của tao! Là con ruột của tao!”
A Mộc bị dọa sợ đến mức chân cũng mềm nhũn ra, “biết, tôi có biết. Tam ca, tha cho tôi đi, tôi thật sự là bất đắc dĩ mà!”
Phó Thời Thiêm ném anh ta về phía bàn làm việc, sau đó nhặt cái đèn bàn trên đó lên, hung hăng đập vào đầu anh ta. A Mộc kêu rên lên, cũng không hề lên tiếng nữa.
Tống Duy đứng ở cửa cũng nghe được bên trong truyền tới động tĩnh. Cô bất chợt cảm thấy không rét mà run, xoay người đóng cửa lại.
Phó Thời Thiêm thật lâu vẫn không thể hồi phục lại. Anh há miệng thở hổn hển. Anh không hề nghĩ tới, kế hoạch mà anh đã vạch lâu như vậy, cư nhiên lại bị phá hủy trong tay con gái ruột của mình. Đứa bé kia, là một bé gái, là con gái của anh.
Mà anh!
Cư nhiên tự bê đá lên hung hăng đập vào chân của mình! Hơn nữa, Giản Trì Hoài sẽ tuyệt đối tuyệt đối không chịu dễ dàng đem con gái trả lại cho anh.