• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hỗn Nguyên Võ Tôn (3 Viewers)

  • Chương 607

Thân ảnh Đao hổ bị lớp tiễn khí của tru thần lĩnh vực hất bắn trở lại, tuy tiễn khí chỉ khẽ lướt qua lĩnh vực của nó nhưng thân thể vẫn bị uy lực lăng lệ ảnh hưởng, ngực bị cắt mấy vết sâu hoắm.


“Không được, chướng ngại tiễn khí này tuy không chắc chắn lắm nhưng lực sát thương quá kinh nhân. Ta mà xông ra tất sẽ bị nghiền nát thân thể…” Đao hổ đang ở trong tru thần lĩnh vực, Diệp Phong khoảnh tay trước ngực xem nó làm cách nào phá giải lĩnh vực phong tỏa.


Đao hổ tuy chỉ sơ nhập địa giai nhưng với huyết mạch truyền thừa thì thực lực ít nhất cũng cao hơn Ô Mông, nếu tru thần lĩnh vực tù cấm được nó thì với hắn lại càng dễ dàng.


Gừ. Tiếng gầm vang lên như sấm, sau lưng Đao hổ hiện rõ hư ảnh. Một khi đã thi triển bản tướng chứng tỏ nó chuẩn bị dốc toàn lực.


Kim sắc cự hổ vỗ mạnh hai cảnh, năng lượng trong tru thần lĩnh vực rung lên, không gian rền vang tiếng sấm, thanh thế hùng hồn. Cự hổ lại gầm lên, lao vào chướng ngại tiễn khí như vì sao băng.


Hư ảnh năng lượng va vào chướng ngại năng lượng, giằng co kịch liệt. Ngọn trảo sắc bén của cự hổ giằng xé tiễn khí dày đặc, thân thể khổng lồ cũng đồng thời hứng chịu vô số đạo tiễn khí đâm xuyên, chỗ song phương va nhau liên tục rực kim quang chói lòa, năng lượng dư ba hung hãn xé không gian đầy linh khí thành từng khe hở đen ngòm, những khe này hấp thu một lượng lớn năng lượng xong mới từ từ khép lại.


Giao tranh tuy kịch liệt nhưng chỉ trong một hơi thở, bản tướng của Đao hổ sau rốt không chịu nổi, nổ tan tành, còn chướng ngại tiễn khí của tru thần lĩnh vực bị cự hổ xé mất nửa độ dày thì khi cự hổ hư ảnh nổ vang, lớp chướng ngại khá mong manh này cũng bị kim nguyên hùng hậu xé được một lỗ.


Đao hổ hớn hở, thân ảnh nhanh chóng lao qua, định thoát khỏi tru thần lĩnh vực, nhưng vừa đến rìa thông đạo thì khí tức lĩnh vực lại dấy lên, thông đạo được tiễn khí chuyển động cấp tốc chung quang phong tỏa, lại khép vào. Chỉ một tích tắc đó thôi, Đao hổ như chìm trong biển tiễn khí, toàn thân toát mồ hôi lạnh vì kinh hãi.


"Ầm!" Đao hổ chợt đấy lên năng lượng trong thể nội, mượn lực lui nhanh để tránh thoát. Tích tắc nó rời khỏi tru thần lĩnh vực, tiễn khí lăng lệ kinh nhân vụt qua chỗ nó vừa đứng, nếu vẫn ở đó thì không chết cũng trọng thương.


“Diệp Phong, tru thần lĩnh vực này e chỉ có địa giai điên phong cường giả mới có cơ hội xông qua. Ta phục rồi.” Đao hổ ủ rũ, khó trách được, vì nó đường đường là địa giai mà không qua được chướng ngại năng lượng của Diệp Phong vừa tấn nhập hư giai, khiến nó vừa buồn giận vừa kính sợ gã.


“Ha ha! Xem ra bằng vào chiêu này tru sát Ô Mông là đủ rồi.” Gã cũng thập phần mãn ý. Tuy tru thần lĩnh vực là thăng cấp của tiễn khí không gian nhưng khác nhau một trời một vực. Tiễn khí không gian chỉ giải phóng hết năng lượng trong lĩnh vực để hình thành tiễn khí tuyệt sát còn tru thần lĩnh vực là lĩnh vực khí trường hoàn chỉnh.


Tiễn khí của tiễn khí không gian bị phá hủy hoặc tiêu tan thì sẽ không còn tồn tại, còn tiễn khí của tru thần lĩnh vực được khí trường khống chế, liên miên lấy linh khí từ hư không chuyển thành năng lượng, cơ hồ là vô cùng vô tận. Chỉ cần lĩnh vực của gã còn, tiễn khí sẽ lại được bổ sung.


Tru thần lĩnh vực lấy lực phá hoại siêu đẳng làm căn cơ phong tỏa, không thể nào có chuyện không phải trả giá gì mà ung dung qua được. Trận này, Diệp Phong cực kỳ tin tưởng.


oOo


Trước quảng trường Thánh điện đông nghịt người, có đến mấy vạn thánh giai cường giả tụ tập. Chiến đấu giữa địa giai cường giả không phải dễ thấy.


Thánh điện cường giả đại đa số là hư thánh, địa giai chỉ chiếm một phần hai mươi, thiên thánh thì càng ít. Nên cường giả đột phá địa giai sẽ có địa vị khá cao. Địa giai cường giả giao đấu, phần lớn chỉ xảy ra khi tranh đoạt hồn khoáng với Vu võ nhất tộc, cực hiếm khi có hư thánh tham dự, nên nhiều hư thánh đã được thấy địa giai nhưng chưa từng thấy họ xuất thủ.


Đối thủ của Ô Mông tuy không phải địa giai nhưng Diệp Phong dám ứng chiến lại còn đề xuất sinh tử chi chiến, chắc chắn phải có căn cứ nào đó. Không ít khán giả biết gã có địa giai nô thú, tin này lan đi rất nhanh khiến tất cả càng hy vọng hơn vào độ hấp dẫn của trận đổ đấu này.


“Hừ! Tiểu tử cuồng vọng câu nào cũng muốn đổ mạng đó sao còn chưa đến?” Liệt Mãnh ngồi vào vị trí hừ lạnh: “Lẽ nào khi sắp giao chiến thì lại sợ hãi?”


Chúng thiên thánh, kể cả Kiếm Vô Phong, đều ngồi trên đài cao, đợi chờ giao chiên. Chỉ là Diệp Phong đến giờ vẫn chưa hiện thân, chỉ mình Ô Mông đứng lẻ loi trên quảng trường, mặt lạnh như băng.


“Theo ta thì Diệp Phong không phải kẻ sợ hãi, chắc vì có việc nào đó vướng chân.” Kiếm Vô Phong cười ha hả.


“Xem ra Kiếm thiên thánh đại nhân nghiêng về việc Diệp Phong thắng trận này?” Liệt Mãnh chợt nở nụ cười trào lộng, nhạt nhẽo nói: “Cũng phải… tiểu tử đó có trong tay địa giai nô thú, nhờ thế mà đánh bại cả địa giai vu thánh, đối phó Ô Mông đương nhiên không thành vấn đề.”


Tuy nói vậy nhưng Liệt Mãnh lại thầm cười lạnh. Chốc nữa các vị sẽ hối hận đã để cho Diệp Phong đổ mệnh.


Bọn Kiếm Vô Phong đồng ý cho gã đổ mệnh vì tin rằng có Đao hổ hiệp trợ, chí ít gã cũng không mất mạng. Nhưng họ không rõ Ô Mông dám gây sự với gã vì được Liệt Mãnh sai khiến, hơn nữa lão đã chuẩn bị sẵn địa giai nô thú cho hắn để chống lại Đao hổ.


Liệt Mãnh đang có phần mâu thuẫn, mối thù giết tôn nhi tất nhiên không đội trời chung nhưng lão thân là Thánh điện thiên thánh, hiểu rõ tầm quan trọng của gã. Nếu gã mất mạng trong tay Ô Mông thì quả là tổn thất lớn với Thánh điện. Vì việc này mà lão khó xử mãi.


Hừ, hôm nay Diệp Phong ngươi sống sót thì say này lão phu tha cho ngươi. Nếu thực lực ngươi kém cỏi mà thành vong hồn dưới tay Ô Mông thì coi như lão phu đã báo thù cho tôn nhi. Tất cả trông vào mệnh trời.


“Thời gian đến rồi, tiểu tử đó còn giở trò gì nữa?” Kiếm Vô Phong nhíu mày, nếu Diệp Phong không đến, lão cũng không biết phải xử lý thế nào. Song phương không chỉ đổng mệnh mà cả Hạ Kỳ Lạp, Đao hổ đều được đem ra cược. Một khi Diệp Phong bỏ cuộc thì những thứ đó đều thuộc về Ô Mông, ai cũng biết gã không bao giờ để việc như thế xảy ra.


“Tiểu tử sau cùng vẫn còn non lắm, giao chiến kiểu này không chỉ so sánh thực lực mà còn là khí thế. Y chần chần chừ chừ thế này, khán giả đều bực mình, sau cùng có đến thì đa số sẽ ngả về phía Ô Mông. Khí thế do hoàn cảnh tạo thành đó có lúc là yếu tố quan trọng cho chiến thắng.” Thủy điện thiên thánh hiển nhiên cũng mất bình tĩnh.


“Trận này không phải y thể hiện thực lực mà là nô thú của y. Nô thú chỉ biết nghe lệnh, không bị hoàn cảnh ảnh hưởng.” Một thiên thánh khác lên tiếng, xem ra tứ điện thiên thánh vốn kỳ vọng vào Diệp Phong hiện giờ đều hơi bất mãn.


Nếu gã sợ giao chiến, không dám thượng đài thì dù tiềm lực có cao hơn nữa thì địa vị cũng sẽ sa sút thê thảm. Thiên tài như thế đều ngã gục trong quá trình quật khởi. Cường giả thật sự, ý chí cũng cực kỳ quan trọng.


“Y không tới thì trực tiếp bị phán thua. Quy củ Thánh điện không thể cho phép y hết lần này đến lần khác vi phạm.” Nhìn đám đông bắt đầu xông xao bên ngoài, Thổ điện thiên thánh sau rốt cùng bắt đầu nóng tính.


“Diệp Phong nhát chết!”


“Diệp Phong kém cỏi!”...


Đám đông vang lên tiếng la ó bất mãn, nhiều người cất tiếng chửi mắng. Họ chờ đợi trận so tài giữa hai cường giả nhưng Diệp Phong lại thò thụt không xuất hiện, không ai muốn thấy cảnh đó.


Với các thánh giai sống lâu ở Thánh điện, hành vi trốn tránh bị khinh bỉ nhất. Tu vi Diệp Phong kém Ô Mông, dù chiến bại thì họ cũng không khinh thường gã, nhưng thề sống thề chết muốn đổ mệnh với người ta, giờ lại không dám hiện thân thì thật khiến tất thảy khinh rẻ.


Không có bản lĩnh thì không sao nhưng đừng gây chuyện. Danh vọng của Diệp Phong rơi xuống mức thấp nhất trong lòng chúng nhân.


Cả Kiếm Vô Phong cũng không ngồi yên, định đứng dậy tuyên bố Ô Mông chiến thăng thì ngoài xa xuất hiện khí tức hùng hậu mà lão quen thuộc. Chủ nhân khí tức thì các thiên thánh tại trường không lạ gì nhưng cường độ khí tức khiến họ kinh ngạc. Liệt Mãnh vốn đang đắc ý cũng tắt ngay.


Ô Mông trong trường với cười lạnh chế nhạo hành vi co đầu rút cổ của Diệp Phong, giờ cảm ứng được khí tức này thì bất giác rùng mình.


Khí thế đó tuyệt đối có thể sánh với đại giai, chủ nhân của nó không phải Đao hổ mà là Diệp Phong. Không ai ngờ gã không còn là võ hoàng như hai năm trước, lẽ nào chỉ hai năm mà gã đã tấn cấp? Từ đáy lòng tất cả đều dấy lên câu hỏi đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom