• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hỗn Nguyên Võ Tôn (2 Viewers)

  • Chương 8

“Thẩm Lan, hiện tại huynh có thể tham gia thú liệp đội, muội nên nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm tu luyện.” Gã hiểu rõ thiên phú tu luyện của cô không hề kém hơn gã trước kia. Tuy cô mười lăm tuổi mới đạt đến trình độ bình dân thất giai nhưng mỗi ngày chỉ tu luyện có một canh giờ, trong hoàn cảnh này thành tựu đó là vô cùng xuất chúng.


Gã tuy mười bốn tuổi tấn nhập võ đồ nhưng tiền đề là mỗi ngày tu luyện bốn canh giờ còn Thẩm Lan mà có điều kiện tu luyện như gã từng có ở Diệp gia, e rằng hiện tại không hiểu đã đạt tới đẳng cấp võ đồ nào rồi.


Đại lục này coi trọng thực lực, nếu vì vậy mà liên lụy đến Thẩm Lan thì thật đáng tiếc.


“Nghỉ việc? Huynh nuôi muội?” Thẩm Lan chắp hai tay sau lưng, mắt nheo lai như mảnh trăng non, cười hỏi. Từ nửa tháng trước, Diệp Phong xóa tan bức tường khép ton trong tâm linh, quan hệ giữa hai người thân mật hơn nhiều, tuy vẫn dừng ở cảm giác mông lung của tuổi mới lớn nhưng cũng là khởi đầu ấm áp.


“Thế nào? Sợ huynh không nuôi nổi hả?” Diệp Phong ấm lòng, ngữ khí thoạt nghe có vẻ nhẹ nhàng ẩn chứa một chút ấm áp. Mọi thứ đã qua lại tái hiện trong óc, gã không phải đầu đất, tất nhiên hiểu được tâm tư thiếu nữ, tuy vẫn không hiểu vì sao cô đối tốt với một kẻ sa cơ như mình nhưng trong lòng gã, cô và phụ thân là hai người thân cận nhất.


“Hi hi! Nuôi hay không nuôi được, muội nói ra là tính nhé.” Màu đỏ ửng lên trên má Thẩm Lan, cô mỉm cười ngọt ngào, như hoa sen bừng nở.


Khẽ nhướng mày kiếm, Diệp Phong bá đạo kéo cô vào lòng, cố ra vẻ hung hãn nhìn trừng trừng, từ từ thốt lên: “Tiểu ny tử, tiêu chuẩn không được quá cao đâu.”


Cảm thụ hơi thở gã ở gần, màu đỏ trên má Thẩm Lan càng đậm, bất giác cúi đầu úp vào ngực gã.


“Thế muội có đồng ý không?” Gã cố ra vẻ khó chịu.


“Nuôi thử xem nào…” Giọng nói nhẹ nhàng từ miệng Thẩm Lan phát ra, nhỏ như tiếng muỗi.


Lòng gã hoan hỉ, vỗ vỗ lên trán cô, nghiêm mặt đùa: “Huynh đây không thích làm nửa chừng, được huynh nuôi là việc cả đời kia.”


Chọt nghe những lời gần như hứa hẹn đó, Thẩm Lan run lên, hiểu rằng nụ cười từng mang lại hy vọng cho mình, hiện tại đã vĩnh viễn thuộc về cô…


“Ha ha ha, chả trách đại thiên tài của chúng ta lúc xưa kiên quyết bỏ đi, hóa ra là có mỹ nhân bầu bạn.” Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra một cách thô lỗ, mấy bóng người xuất hiện, người đi đầu chứng kiến cảnh tượng liền cất tiếng rổn rảng.


Thẩm Lan nhíu mày bất mãn, thầm tức giận mấy tên vô lễ xuất hiện không đúng lúc, đôi mắt như nước hồ thu ánh lên ý lạnh tựa sao, không hề khách khí nhìn theo tiếng nói.


Đi đầu là một thanh niên nam tử ước chừng hai mươi, theo sau là ba người nhỏ hơn một, hai tuổi. Thanh niên hơi mập, dáng vẻ tạm coi là thanh tú, mặt mũi trắng trẻo, thoáng nhìn là biết thuộc hàng con cháu gia tộc có vai vế.


Thấy Thẩm Lan nhìn đến, mắt thanh niên sáng lên, thiếu nữ thanh lệ thoát tục thế này ở Ngọa Lăng thành không nhiều. Nào ngờ tại bình dân khu còn có giai nhân, lập tức mặt hắn xuất hiện nét ganh ghét, tên phế vật Diệp Phong sao vận khí tốt đến thế, bị đuổi khỏi gia tộc mà vẫn gặp được tuyệt sắc như vậy.


“Diệp Bất Quần! Ngươi đến đây làm gì?” Diệp Phong theo phản ứng tự nhiên kéo Thẩm Lan ra sau lưng, lạnh lùng hỏi.


Mấy thanh niên này đều là người Diệp gia, cùng lứa với Diệp Phong. Diệp Bất Quần còn là con út của chấp sự trong tộc, thân phận khá tôn quý. Mấy thiếu niên này từng phải cúi đầu trước vòng sáng thiên tài của Diệp Phong, khi gã bị phế, họ là những người vui sướng nhất.


Với một hài tử bình dân từng giẫm lên đầu mình, họ đều cho rằng đó là nỗi nhục phi thường.


Bất quá sau khi Diệp Phong rời Diệp gia, biểu hiện vô cùng khép kín, họ không thể lấy đâu ra hứng thú đến gây phiền, không hiểu vì sao hôm nay lại xông vào nhà gã.


“Tộc trưởng muốn gặp ngươi nên bọn ta đến thông tri.” Diệp Bất Quần không buồn che giấu nét trào phúng, ánh mắt gian gảo đảo qua Diệp Phong, nhìn vào thiếu nữ mỹ lệ đứng sau lưng.


“Tộc trưởng tìm ta làm gì?” Gã chợt nghi hoặc, hai năm nay trừ liên hệ với phụ thân ra, cơ hồ gã không tiếp xúc với người Diệp gia, tộc trưởng sao lại đột nhiên nhớ đến một hài tử bình dân bị phế như gã?


“Muốn ngươi đi thì đi, đừng có rườm lời.” Diệp Bất Quần xua tay khó chịu, hếch mắt lên hầm hừ: “Có phải hai năm nay ngươi được ả này nuôi không hả?”


Gã lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bất Quần, đối phương hiển nhiên không coi gã ra gì.


Qua hai năm rèn giữ, gã càng hiểu thấu triệt những việc năm xưa, tuy không thích thái độ cúc cung của tộc nhân nhưng đó là quy luật sinh tồn của đại lục, “cá lớn nuốt cá bé, thực lực làm đầu.” Gã không nên hận bất cứ ai trong tộc.


Tọc trưởng muốn gặp, gã cũng không cần thiết phải coi gia tộc là cừu nhân. Dù gì gã cũng họ Diệp, hơn nữa phụ thân còn sống dưới vòng tay bảo trợ của gia tộc.


“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Diệp Phong chỉnh đốn y phục, lặng lẽ đợi Diệp Bất Quần đi trước dẫn đường.


“Chắc ngươi chưa quên đường về gia tộc? Tự đi đi.” Diệp Bất Quần không chú ý đến gã, truyền đạt mệnh lệnh của tộc trưởng xong, hắn dồn hết chú ý lên mình Thẩm Lan.


Hắn cố tỏ ra ưu nhã đến bên Thẩm Lan, mỉm cười ra vẻ tiêu sái: “Tại hạ Diệp Bất Quần, con út Diệp gia nhị chấp sự Diệp Lăng Thiên, không hiểu có may mắn được mời tiểu thư đi dọa phố chăng, nếu tiểu thư thích vật gì, tại hạ nguyện ý mua tặng, coi như lễ vật gặp mặt.”


Diệp Bất Quần mỉm cười tà dâm, thầm đắc ý: tại Ngọa Lăng thành dù gì hắn cũng là tiểu thiếu gia, đối phương bất quá là một thiếu nữ bình dân, sao cưỡng lại được hoa ngôn xảo ngữ của hắn? Đã chán những hạng dung chi tục phấn ở các tiểu gia tộc, thử mùi vị của hoa dại bình dân cũng có cái hay riêng.


Đôi mắt lạnh lùng quét nhìn tên ngốc tự thấy mình là hay, đang đầy đắc ý, từ miệng Thẩm Lan thốt ra ba chữ: “Cút cho mau.”


Diệp Bất Quần sững người, từ từ thu lại nụ cười, ngữ khí âm trầm đượm uy hiếp: “Ngươi có biết đang nói với ai không?”


“Còn ai ngoài một tên ngốc tự tưởng mình là hay.” Thẩm Lan tuy dịu dàng với Diệp Phong nhưng từ chín tuổi cô đã phải sống một mình nên tất nhiên không phải hạng nữ tử tính cách nhu nhược. Từ thái độ ban nãy của cô với Diệp Phong, đủ hiểu quan hệ giữa hai người, đã không phải bằng hữu của gã, cô không cần khách sáo.


“Mềm ngươi không thích thì ta đành dùng thủ đoạn cứng vậy.” Diệp Bất Quần sầm mặt, hai tay xòe ra, chụp xuống đầu vai Thẩm Lan, với thân phận của hắn, bắt một bình dân nữ tử, thật không phải chuyện gì to tát.


Động tác của Diệp Phong càng nhanh, hữu thủ ngưng thành long trảo, mượn đặc điểm bạo phát của hổ, thoáng chốc đã nắm lấy cổ tay Diệp Bất Quần ném mạnh. Thân hình hơi mập mạp của Diệp Bất Quần gần như áp sát mặt đất văng đi, bay qua cửa nhà, giáng mạnh xuống sân.


“Ta thấy ngươi không phải đến đưa tin mà kiếm chuyện, đúng không?” Diệp Phong hơi nheo mắt, lạnh lùng hỏi.


Ba người còn lại trừng mắt. Diệp Bất Quần cũng có thực lực bình dân lục giai, Diệp Phong dễ dàng hất hắn văng đi, xem ra ông chủ tiệm thịt nói rằng gã đạt tới lục giai trung đoạn tuyệt không phải khoác lác.


“Diệp Phong, ngươi dám động thủ với ta?” Diệp Bất Quần tức giận nhảy choi choi, ánh mắt thoáng nét nanh ác oán độc.


Không còn là thời điểm hai năm trước, phải uốn gối khom lưng trước mặt Diệp Phong nữa. Một phế vật bị hủy khí hải, dù thực lực tu luyện lại được thì tiềm lực cũng không có gì đáng nói. Tộc trưởng tìm gã chẳng qua để hỏi han tình hình, căn bản không hề trọng thị gã.


Đường đường là con trai chấp sự, thân phận tôn quý hơn một phế vật bình dân bao nhiêu lần, cục tức này sao hắn nuốt trôi được.


“Nể tình các ngươi cùng họ Diệp, hiện tại ngươi cút về thì coi những việc vừa rồi chưa xảy ra.” Diệp Phong phủi tay, nhạt nhẽo thốt.


“Đừng tưởng may mắn thăng lên lục giai là vênh vang.” Diệp Bất Quần nghiến răng: “Dù cùng là lục giai, tu luyện khí hải luôn luôn hơn luyện thể, ta nhất định đánh cho ngươi phải quỳ xuống cầu xin.”


Thẩm Lan sầm mặt, tròng mắt đen láy lóe hàn ý, thủy nguyên lực từ từ dâng lên, lạnh lùng thốt: “Chi bằng để ta lĩnh giáo thực lực của ngươi.”


Liếc xéo Thẩm Lan, lửa giận của Diệp Bất Quần càng giận, đến phút này vẫn còn nữ nhân bênh vực Diệp Phong, phế vật này có điểm nào hay. Hắn hậm hực trào phúng: “Chỉ biết nấp sau lưng nữ nhân, phế vật quả nhiên vẫn là phế vật!”


Diệp Phong bước lên trước, lắc người chặn ở cửa, ngăn Thẩm Lan định xuất thủ lại, khe khẽ vuốt mũi, lạnh nhạt thốt: “Xem ra hôm nay ngươi muốn no đòn rồi.”


Diệp Bất Quần ngẩn ra rồi nở nụ cười nanh ác đắc ý: “Đến giờ còn huênh hoang như vậy thì xem ra đời sống của phế vật suốt hai năm nay chưa khiến ngươi nếm đủ khổ đầu. Đợi đấy, ta sẽ bù cho ngươi.”


Thẩm Lan bị Diệp Phong chặn lai, thân hình yêu kiều định lướt lên hơi ngừng lại, nhìn bóng dáng tự của gã bằng ánh mắt lạ lùng, khí hải đang vận chuyển dần ngừng lại. Phong… muội tin huynh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom