• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-328

Chương 328: Chột dạ




Lúc này, Tống Vĩnh Nhi từ trên lầu đi xuống.



Cô rõ ràng là vừa mới tắm rửa xong, trên mặt vẫn còn đỏ ứng, tóc đã được sấy khô tám chín phần và đang xõa tự nhiên. Cô mặc một bộ quần áo ở nhà mang chất liệu cotton màu xanh ngọc có những chấm tròn màu đỏ thuần, xỏ thêm đôi dép lê cũng có màu xanh biển với đường kẻ sọc màu hồng.



“chú ~! Chào mọi người~!”



Đến ngay cả giọng điệu và hơi thở cũng lười biếng, nhưng không ảnh hưởng đến khí chất trong veo của bản thân cô.



Cô vừa đến gần, Lăng Ngạo liền hỏi: “Có đói bụng không?”



“Cũng được.” Cô thuận miệng trả lời: “Buổi trưa ăn quá nhiều, buổi chiều cũng không vận động, dạ dày giống như không có phản ứng gì!”



Lăng Ngạo đưa tay ra, kéo cô đến bên cạnh: “Vậy lát nữa cùng nhau xem tivi đi!”



“Được.”



Tống Vĩnh Nhi nhìn anh mỉm cười.



Thật ra trong lòng cô lúc này đang chột dạ, vì cô thừa dịp lúc Thanh Ninh đi ra ngoài, đã lặng lẽ nhờ Thanh Ninh giúp mình mua thuốc tránh thai trở về.



Trong lòng cô biết Lăng Ngạo là lão hồ ly, không dễ dàng đối phó như vậy.



Nếu anh đã tha thiết muốn có đứa bé như vậy, nhưng lại dễ dàng đồng ý với cô rằng tạm thời không sinh con, trong đó chắc chắn có vấn đề.



Nói không chừng, chủ ý của tên sói này chính là không tránh thai, không để cô phát hiện mình mang bầu, xem cô còn có thể làm thế nào!



Phải nói, trí thông minh của Tống Vĩnh Nhi cũng không hỏng bét, ít nhất gần đèn thì sáng lâu như vậy, dù thế nào cũng có thể thăm dò mấy phần đạo hạnh của Lăng Ngạo!



Mà đôi mắt sâu vô tận của Lăng Ngạo, sau khi chìm vào trong mắt của cô, cũng giống như lơ đãng hỏi một câu: “Em có tâm sự?”



“Không có!” Cô thốt lên, nụ cười càng thêm xán lạn!



Lăng Ngạo cũng cười theo: “Trước kia luôn nói tôi cười lên như hồ ly, tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy, em cười lên cũng giống một con tiểu hồ ly rồi?”



“Không có không có! Tuyệt đối không có!”



Đánh chết cô thì cô cũng không thừa nhận!



Hắc hắc ~



Lăng Ngạo nhìn chằm chằm vào cô một chút, nói: “Em quá gầy, bữa tối không thể không ăn, nếu như không đói bụng, cũng ăn trước một chút! Chờ đến khi em đói bụng, sẽ cùng em ăn khuya!”



“Được.”



Tiểu nha đầu cười đùa tí tửng, không tim không phổi chạy về phía phòng ăn trước, sau đó kéo ghế của mình ra và ngồi xuống.



Chỉ một động tác đơn giản như vậy lại khiến Lăng Ngạo đen mặt lại.



Cũng không phải vì cô không đợi mình đi qua, mà vì cô đang né tránh, cũng có thể nói là né tránh, điều này nói rõ rằng trong lòng cô có chuyện không dám đối mặt với anh.



Buổi trưa vừa mời ầm ĩ chuyện sinh con, giữa bọn họ có thể nói là như keo sơn, ngọt ngào ân ái, có thể khiến cô không dám đối mặt với anh cũng chỉ có chuyện sinh con này.



Cô thiện lương như vậy, mỗi lần dùng cơm đều lôi kéo Nghê Chiến, đến ngay cả Thanh Ninh hai lần không ở đây cô đều hỏi đến, lần này lại không hề quan tâm.



Điều này nói lên điều gì?



Điều này cho thấy buổi chiều mặc dù cô ngủ ở trên lầu, nhưng vẫn liên lạc với Thanh Ninh, và biết bọn họ bữa tối không trở về. Hơn nữa, cô có điều né tránh với anh, cũng chỉ có thể liên quan đến việc không muốn có con.



Lăng Ngạo cũng không muốn quan sát quá mức như thế.



Có đôi khi anh thậm chí cảm nhận đại não của bản thân quá mức phát triển thật ra lại là một loại gánh nặng.



Đối với người khác mà nói, cần phải hao tâm tốn sức dốc lòng nghiên cứu, phân tích mọi chuyện, đối với Lăng Ngạo mà nói, chỉ cần một ánh mắt, lông mày không cần nhíu một cái cũng thấy rõ ràng đáp án.



Giơ tay ưu nhã búng một tiếng, Trần Tín cúi người: “Cậu Tư!”



Lăng Ngạo nói một câu gì đó bên tai anh ta.



Trần Tín vô thức nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi, sau đó sắc mặt nặng nề gật đầu: “Vâng.”



Tống Vĩnh Nhi nhìn cặp chủ tớ đang tương tác với nhau, cảm thấy bồn chồn, có tật giật mình giả tờ không thèm quan tâm. Ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng lại không nhịn được mang theo sự tìm tòi nghiên cứu rơi vào trên người Trần Tín.



Lăng Ngạo bỗng nhiên đứng lên từ xe lăn, chậm rãi đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống: “Ăn cơm thôi!”



“Ừm.” Cô mỉm cười gật đầu.



Một bữa cơm, Tống Vĩnh Nhi rõ ràng là mất tập trung, Lăng Ngạo cũng không vạch trần.



Hai vợ chồng đều có tâm tư của riêng mình, chỉ có điều trong chuyện sinh con này, rốt cuộc là ai nói đạo cao một thước, là ai ma cao một trượng?



Sau bữa tối, Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo chậm rãi đi bộ dưới những tán cây tử vi xinh đẹp.



Giờ phút này rất yên tĩnh và ấm áp, quá mức hoàn hảo, trong không khí thấm mùi hương hoa trong veo, giống như dung nhập vào tình yêu của bọn họ, khiến lòng người say đắm.



Ánh sao sáng rỡ, bỗng nhiên Tống Vĩnh Nhi cất tiếng hát nho nhỏ.



Giọng điệu trong veo của người thiếu như giống như tiếng nước chảy róc rách, giống như cầu vồng trên trời, ngọt ngào làm dịu trái tim anh.



Quả thật khiến ánh sao yên tĩnh đến tận đây hóa thành vĩnh hằng!



“Không còn sớm, trở về xem tivi đi.”



Lăng Ngạo liếc mắt đồng hồ, 19:50 phút.



Tống Vĩnh Nhi cũng nghe nói đây là ý của bệ hạ, chỉ là có chút khẩn trương không thể không nhìn chằm chằm về phía đường cái, giống như đang đợi ai đó.



Đến ngay cả giọng điệu trả lời của cô cũng miễn cưỡng như vậy: “Được ~”



Lăng Ngạo rất bình tĩnh, để mặc cho cô từ từ đẩy mình vào phòng.



Khi cô và anh cùng ngồi xuống trước ghế số pha, cánh cổng bỗng nhiên truyền đến tiếng động, Tống Vĩnh Nhi không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng, miễn cho lão hồ ly bên cạnh nhận ra. Cô khéo léo ngồi xuống, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên.



Cô nhìn thấy Trần Tín nhanh chóng đi ra.



Mà rất nhanh Nghê Chiến cũng đã trở về, Trần Tín đã lôi kéo cánh tay nhỏ của Thanh Ninh, đi đến hành lang.



“Anh! Chị dâu nhỏ!”



Nghê Chiến mỉm cười, tâm trạng rất tốt chào hỏi bọn họ.



Vừa ngồi xuống ghế salon, tiếng chuông đồng hồ báo thức điểm tám giờ vang lên.



Cùng lúc đó, Lăng Ngạo vốn đang nắm chặt điều khiển từ xa của TV trong tay, bất kể chuyển kênh nào, tất cả cũng đều là bài phỏng vấn trực tiếp của Lạc Kiệt Hy.



Lăng Ngạo sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, tại sao người này lại không nói kênh nào, hóa ra tất cả các kênh đều đang phát trực tiếp!



“Hắc hắc, em trở về rất là đúng lúc.”



Nghê Chiến nhàn nhã dựa vào phía sau, khóe miệng nở một nụ cười mát lạnh, rất nghiêm túc nhìn.



Cố Duyện nhanh chóng cùng Khúc Thi Văn manh đĩa trái cây lên.



Tống Vĩnh Nhi thản nhiên hỏi: “A, Thanh Ninh đâu?”



Đôi mắt Lăng Ngạo sáng lên, bất động thanh sắc.



Nghê Chiến nhìn chằm chằm vào TV, cũng hững hờ đáp: “Cùng nhau trở về, có lẽ đến phòng rửa tay rồi!”



Tống Vĩnh Nhi không hỏi nữa.



Hỏi quá rõ sẽ dễ để lại sơ hở.



Thế nhưng cô lại không biết, một chút tính toán đó của mình, ở trước mặt lão sói xám xấu bụng, trí thông minh đó, quả thực có chút tự chuốc lấy nhục.



Một bàn tay lớn từ từ ôm lấy eo cô, Lăng Ngạo ôm cô vào lòng, vừa ôm người đẹp, vừa xem thông tin bài phỏng vấn.



Bài phỏng vấn này có lẽ là do Lạc Kiệt Hy cố ý thực hiện, bởi vì đối với việc cống hiến cho Ninh Quốc, nhiều câu trả lời của ông ta đều hướng về phía đại đế Thiên Lăng và Nguyệt Nha phu nhân, trong lúc bất tri bất giác luôn luôn ca ngợi sự giúp đỡ của hai người dành cho ông ta, để ông ta có thể kiến thiết quốc gia tốt hơn.



Mà người dẫn chương trình bỗng nhiên chuyển chủ đề, từ từ chuyển đến vấn đề tình cảm riêng tư của Lạc Kiệt Hy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom