• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-310

Chương 310: Cắn anh ta




Nghê Chiến sợ tới mức cõng Lăng Ngạo liền phải chạy!



Lỡ Bạch Ly Mạt mở hộp thư của Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy video đó sẽ biết Lăng Ngạo đang ở trên lầu, vậy mấy người bọn họ không ai có thể may mắn thoát được!



Một khi Lăng Ngạo ở đây thì có nghĩa không thể giấu được chuyện Trần An đánh bất ngờ vào buổi sáng!



Lỡ chạm vào ranh giới chính trị quốc gia, vậy là đã gây chuyện lớn rồi!



Lăng Ngạo đưa tay nắm chặt góc cửa sổ không buông!



Anh há miệng cắn vào tai Nghê Chiến, Nghê Chiến đau đớn, suýt nữa kêu lên!



Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được đi!”



Nghê Chiến thật sự muốn điên rồi!



Nếu Bạch Ly Mạt muốn mở hộp thư của Tống Vĩnh Nhi thì có rất nhiều cách! Bên cạnh Lăng Ngạo có cao thủ máy tính Trần Tín thì bên cạnh Bạch Ly Mạt tất nhiên cũng có người như thế, một mật mã hộp thư của một cô gái bình thường mà thôi, lại không phải là mã hóa cao cấp, chỉ cần dùng phần mềm giải mã đơn giản nhất cũng có thể giải được!



“Anh không muốn sống nhưng em còn muốn cái mạng này! Anh có nghĩ đến chuyện nếu đánh nhau thì sẽ có nhiều người vô tội chịu liên lụy hay không?”



Lúc này không trốn thì khi nào mới trốn chứ?



Lăng Ngạo không đồng ý, anh lạnh mặt nói với Nghê Chiến: “Cậu phải tin tôi!”



Trần An và Trần Tín bỗng nhiên chặn của nhà vệ sinh nhìn chằm chằm Nghê Chiến!



Trần An nói: “Cậu Nghê, cho dù dầu sôi lửa bỏng thì chúng ta cũng phải giúp đỡ nguyện vọng của cậu Tư!”



Sắc mặt Trần Tín trầm xuống: “Không cứu mợ chủ ra thì tôi sẽ không rời đi! Cho dù trả giá bằng mạng sống thì tôi cũng muốn chuộc lại sai lầm của mình!”



Nghê Chiến cõng thân hình cao lớn của Lăng Ngạo ở nhà vệ sinh, người nào cũng điên rồi!



Cuối cùng anh ta mệt mỏi ngồi xuống nắp bồn cầu, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm!



Trên lầu lại truyền đến tiếng của Tống Vĩnh Nhi——



“Tôi quên rồi! Tôi thật sự quên rồi! Anh đừng tức giận, cầu xin anh đừng sinh khí, tôi sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi, thật đó!”



Cô nhớ hộp thư của mình có cài đặt mật mã bảo vệ, chỉ cần nhập sai liên tiếp ba lần sẽ tự động khóa lại!



Bởi vì cô thích mua đồ trên mạng, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, số điện thoại và thẻ ngân hàng còn có các hệ thống thanh toán đều liên kết với nhau, đăng ký số điện thoại ở Ninh Quốc đều dùng tên thật, khi xuất hiện vấn đề thì mật mã bảo vệ sẽ tự động được kích hoạt, ngay cả thẻ ngân hàng gì đó cũng sẽ tự động khóa lại, cần thiết cầm chứng minh nhân dân ra ngân hàng mới có thể mở lại được.



Bạch Ly Mạt nghi ngờ nhìn cô, cô đưa tay chỉ vào máy tính bảng trên mặt đất: “Anh đưa cho tôi, tôi thử mở xem sao!”



Trên lầu ——



Nghê Chiến run lên, kinh ngạc quay đầu lại phát hiện không biết từ lúc nào Lăng Ngạo gác cằm lên vai anh ta.



Anh ta vừa quay đầu lại, suýt nữa hôn vào miệng Lăng Ngạo nên sợ tới mức lùi lại.



Anh ta nhỏ giọng nói: “Vợ anh có ý đồ gì? Cô ấy muốn mở hộp thư!”



Ánh mắt Lăng Ngạo sâu thẳm nhìn anh ta, bỗng nhiên mập mờ cong môi cười, nụ cười quái dị đạt đến mức độ cao nhất làm cho Nghê Chiến nhớ tới trùm ma cà rồng hút máu người trong những bộ phim bom tấn Âu Mỹ!



“Anh, đừng nhìn em như vậy!”



“Tôi tin bé ngoan của tôi!” Lăng Ngạo mở to mắt, nụ cười trên môi càng tươi: “Đó là bé ngoan của tôi!”



Trên lầu ——



Bạch Ly Mạt buông Tống Vĩnh Nhi ra, cô ngồi xổm xuống cầm máy tính bảng, sau đó làm trò trước mặt Bạch Ly Mạt nhập mật mã.



Lần đầu tiên, thất bại.



Lần thứ hai, thất bại.



Cô cắn răng, trán toát mồ hôi, khó chịu nhìn anh ta: “Tôi lo lắng quá nên có thể không nhớ rõ, anh cho tôi thêm một cơ hội đi!”



Bạch Ly Mạt nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô khẽ thở dài một tiếng: “Một cơ hội cuối cùng! Nếu em không thể nhập chính xác thì tôi sẽ cho người dùng phần mềm giải mã, đến lúc đó em có khôn vặt thế nào cũng vô dụng!”



Anh ta vừa nói ra thì không chỉ Tống Vĩnh Nhi căng thẳng mà còn có mấy người trên lầu!



Gió đêm hè nhẹ nhàng thổi qua mái tóc trên trán Tống Vĩnh Nhi, làm cho cô càng thêm trong trẻo hoạt bát.



Cô chớp mắt, cô thật sự căm hận Bạch Ly Mạt đến chết, nhưng anh ta là dao, cô lại là con cá nằm trên thớt.



Nhưng Trần An và Trần Tín dám tới cứu cô như vậy, trung thành như thế, sao cô có thể hại bọn họ chứ? Nếu cô tự tay mở hộp thư ra, bên trong có bí mật không thể để Bạch Ly Mạt biết thì chẳng phải sẽ không xứng với Trần An, Trần Tín và chú hay sao?



Cô muốn kiên trì đến bước cuối cùng, nếu đến lúc đó Bạch Ly Mạt vẫn mở ra được thì đó là ý trời, ít nhất cô đã cố gắng hết sức.



Cô nhắm mắt, hít sâu một hai, tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng nhấn vào màn hình.



Cô cụp mắt, đầu ngón tay xinh xắn, khuôn mặt trắng nõn vừa được nước mắt tẩy rửa nên càng giống như thủy tinh hoàn mỹ đáng yêu.



Bạch Ly Mạt cứ nhìn cô như vậy, anh bỗng nhiên không nhịn được đến gần hôn lên má cô một cái!



“Á ~!”



Tống Vĩnh Nhi đang nhập mật mã thì bị anh ta dọa, máy tính bảng trong tay rơi trên mặt đất!



Cô sợ tới mức bò đến cửa sổ, Bạch Ly Mạt dùng tay dài kéo cô lại: “Ngoan, đừng sợ! Tôi chỉ ôm em một cái, hôn lên mặt em mà thôi, tôi bảo đảm không chạm vào em! Trước khi em làm thôi miên một lần nữa, tôi tuyệt đối không chạm vào em!”



“Anh đúng là không thể nói lý!”



Anh ta bỏ qua sự phẫn nộ của cô, tràn đầy đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, mỉm cười nói: “Chí Bảo, tôi yêu em! Em là nữ thần của tôi!”



Cuộc đời anh ta chưa từng nói mấy lời yêu thương, chỉ thể hiện cảm xúc mà thôi, nhưng anh ta lại nói thẳng ra với cô, vốn nghĩ cô cũng sẽ cảm động một chút.



Bạch Ly Mạt không quan tâm máy tính bảng dưới đất có bị hư hay không, bởi vì anh ta quyết định sáng mai sẽ cho người giải mã mật mã hộp thư của cô.



Mà lúc này, ngôi sao sáng lấp lánh, dưới bầu trời anh ta và cô đứng bên cửa sổ, hình ảnh lãng mạn và đẹp đẽ thế nào!



“Anh vốn không yêu tôi! Anh không hiểu thế nào là tình yêu!”



“Tôi hiểu, Chí Bảo, em đừng nghiêm khắc với anh, đây là lần đầu tiên tôi yêu một người!”



“Chú cũng yêu tôi là người đầu tiên, nhưng anh ấy hiểu được yêu tôi thế nào hơn anh!”



“Không, tôi sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất trên đời này!”



Tống Vĩnh Nhi không nói.



Cô phát hiện sức chú ý của Bạch Ly Mạt đã hoàn toàn rời khỏi chuyện mật mã hộp thư nên trong lòng mừng thầm, cô cẩn thận đi tới một bước đưa tay nhỏ ra: “Tôi, tôi muốn đi ngủ, anh kể chuyện cho tôi nghe được không?”



Cô đột nhiên chuyển chủ đề, Bạch Ly Mạt biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh ta cười một tiếng đồng ý.



Anh ta đóng cửa sổ lại, làm tư thế mời, Tống Vĩnh Nhi cắn răng đi tới nắm lấy tay anh ta đi ra ngoài, không quan tâm máy tính bảng trên mặt đất, cũng không cho Bạch Ly Mạt có cơ hội cầm lấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom