• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-288

Chương 288: Dùng sức mạnh




“Cậu!” Nghê Chiến đau lòng không thôi: “Cậu xác định cơ thể mình chịu nổi sao?”



“Tiểu ngoan ngoãn đang đợi tôi.”



Lăng Ngạo đột nhiên dùng một loại ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn anh ta, đó là một ánh mắt gần như có thể nhìn xuyên qua linh hồn: “Ngay cả bác sĩ cũng đồng ý rồi, cậu phản đối cái gì?”



“Cậu…”



“Nếu như cậu muốn giúp, vậy thì thu dọn hành lý đi theo tôi. Nếu như còn nói nhảm, thì ở lại đi, không cần phải xuất hiện nữa..”



Nghê Chiến nhận thua, anh ta đấu tranh tư tưởng một lúc, rồi sau đó nhìn Lăng Ngạo: “Được rồi, tôi đi thu dọn hành lý.”



Vào bữa tối, cung nữ đi đến đánh thức Tống Vĩnh Nhi.



Thì ra là cô vừa khóc vừa ngủ, cứ vậy ngủ mất.



Sau khi đứng dậy đến bên cạnh cái bàn, trên mặt bày ra đồ ăn thức uống phong phú, có chút kinh ngạc: “Một mình tôi không ăn hết nhiều như vậy..”



Nữ hầu không hiểu cô nói cái gì, chỉ là dọn hết đồ ăn lên.



Cô dường như là bất đắc dĩ ngồi xuống, trong lòng thật ra là không yên. Đều nói là có tật giật mình, xem như là cô cảm nhận được, chỉ sợ chuyện xế chiều hôm nay đi qua văn phòng bị ai phát hiện.



Tình hình dưới mắt, người là dao thớt, cô là thịt cá!



Có thể là từ buổi sáng hôm nay và bữa trưa có thể nhìn ra được cô thích ăn rau dưa và hoa quả, cho nên buổi tối là cháo là cháo rau củ, ăn rất có, có một món ăn chính làm từ mứt táo, nhìn ra được là dựa theo khẩu vị của cô.



Tống Vĩnh Nhi trong lòng có chút nghi hoặc, cô cũng không cho rằng đại hoàng tử sẽ yêu mình như vậy.



Bắt mình đi, đương nhiên sẽ có nguyên do.



Nhưng mà, bây giờ cô không nghĩ ra được nữa, cứ ăn uống no đủ đã, chậm rãi ngồi xuống mới có thể làm rõ được.



Cô nhớ đến mình còn một mũi vắc xin chó dại vẫn chưa tiêm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng suy sụp, đều nói bệnh chó dại khó chữa, cô tiêm thiếu một mũi, không xảy ra chuyện gì chứ?



Sau khi ăn no xong, cô vào toilet thay một bộ đồ ngủ tay dài, bọc mình lại rồi đi ra, quay lại ghế quý phi, bọn họ đưa đến rất nhiều tạp chí, đều là con gái tuổi này thích xem, bên trên đó cũng là chữ Ninh Quốc!



Cô tùy ý chọn một quyển thả bên cạnh, sau khi mở ra, nhìn như đang chăm chú đọc, kỳ thật đôi mắt đen nhỏ lúng liếng xoay tròn.



Đầu tiên cô nghĩ đến quan hệ giữa đại hoàng tử và Bạch Ly Thu, đây thuộc về tình hình trong nước Mạc Ly, cô còn muốn biết giá trị của mình, càng nghĩ càng cảm thấy, đại hoàng tử hẳn là biết thân phận thật của Lăng Ngạo.



Bằng không một bách tính bình dân như cô, bắt cô có tác dụng gì chứ!



Nhưng mà bắt cô rồi lại làm sao?



Muốn làm hai nước phân tranh sao? Thừa dịp lực lượng của Bạch Ly Thu còn yếu đuối, thừa dịp thân phân của Lăng Ngạo vẫn chưa sáng tỏ.?



Tống Vĩnh Nhi lặng lặng nhìn một trang sách, đầu nghĩ muốn nứt ra, đột nhiên một giọng nói trêu tức từ đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến: “Trang này hay như vậy sao? Nhìn chằm chằm lâu như thế?”



Cô vừa nhấc mắt, đón một đôi con mắt màu lam lục!



Sợ tới mức suýt chút nữa nhảy từ trên ghế quý phi xuống: “Anh! Anh trở về lúc nào?”



“Cũng khoảng bảy tám phút gì đó.”



Khóe miệng Bạch Ly Mạt vui vẻ, nhìn dáng vẻ cô mặt đồ ngủ hoa nhỏ cotton bảo thủ.



Cô phân tóc ra thành hai bên, thắt lại thành hai bím, mái tóc dài rũ xuống hai vai, tươi mát đáng yêu, giống như cô gái nhỏ như hoa như ngọc nhà bên.



Tất cả những người phụ nữ bên cạnh Bạch Ly Mạt, không có một người nào, không một ai không trang điểm lắm phấn son, dốc hết lòng làm vui lòng anh.



Nhưng dưới mắt lại có một cô gái như vậy, không trang điểm lại còn mơn mởn đào tơ, non nớt, giống như xử nữ, linh động đáng yêu.



“Sao không nói gì?” Tống Vĩnh Nhi vừa hỏi, vừa vô thức dịch sang một bên, kéo dài khoảng cách với anh ta.



Trái tim đập thình thịnh trong ngực, không phải ngượng, mà là sợ!



Cũng không biết mình dùng máy tính của anh ta có bị anh ta phát hiện hay không, trong nhà ông chú nhiều camera như vậy, trong thư phòng của đại hoàng tử có hay không, lúc ấy cô cũng không muốn biết, cứ nghé con không sợ cọp chạy ra ngoài, thật sự quá vọng động!



Tống Vĩnh Nhi cảm thấy, bây giờ mình còn sống, thật sự là vạn hạnh!



Cho nên cô cần phải vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, cố gắng sống sót!



Bạch Ly Mạt nhìn ánh mắt lập lòe của cô, vừa trốn trái trốn phải, trong lòng áy náy, lại nói: “Không bằng, em theo tôi, được không?” Cô là người của Lăng Ngạo người, tình cảm của hai người hẳn cũng không tệ, anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy cô ấy ngồi trên đùi Lăng Ngạo.



Dựa vào quan hệ đã đính hôn của bọn họ, Tống Vĩnh Nhi hẳn không còn xử nữ nữa rồi.



Nhưng mà, Bạch Ly Mạt không ngại.



Anh ta cẩn cẩn thận thần dựa gần vào cô, sợ làm cô sợ, ôn hòa cười cười: “Anh không dọa người như vậy. Em xem, từ khi em tỉnh lại như bây giờ, anh vẫn luôn chiêu đãi em, em có điều kiện gì anh cũng cố gắng thỏa mãn. Ngay cả chính phi của anh muốn trị tội em, anh cũng thiên vị em, bảo vệ em. Nếu như em đồng ý theo anh, anh sẽ cưới em là thứ phi, thế nào?”



Tống Vĩnh Nhi nhìn anh ta một cái, lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi đã là vợ của người ta.”



Hơn nữa vừa thấy đã yêu cũng chi là gặp sắc nảy lòng tham, anh ta chỉ là cảm thấy mình xinh đẹp, tuổi còn nhỏ, muốn cái gì mới lại mà thôi, khác hoàn toàn với tình cảm Lăng Ngạo đối với mình.



Tống Vĩnh Nhi rũ mắt, trong lòng còn phỏng đoán dụng ý của người đàn ông này.



“Có phải em có nhớ đến người hoàng tử gặp nạn của Ninh Quốc kia?”



Bạch Ly Mạt cười lạnh một tiếng, chằm chằm vào cô, nói: “Người đàn ông ngồi xe lăn kia làm thế nào mà em hầu hạ anh ta? Nếu như theo anh, làm người phụ nữ của anh, anh cam đoan em sẽ dục tiên dục tử, trên giường anh hầu hạ em, thế nào?”



Nói xong, giọng nói của anh trở nên ám muội, ánh mắt như lửa nhìn vào đường cong của cô



Tống Vĩnh Nhi cảm nhận được sự nguy hiểm, vô thức dịch ra xa hơn: “Anh, anh đừng có dùng sức mạnh với tôi, tôi sẽ xem thường anh!”



Khóa miệng Bạch Ly Mạt càng ngày càng nguy hiểm, ánh mắt phức tạp lưu luyến trên quần của cô



“Nghe cung nữ báo cáo với tôi, em muốn băng vê sinh, nhưng mà lúc các cô ấy dọn dẹp phòng vệ sinh lại không phát hiện băng đã dùng qua. Đứa nhóc nghịch ngợm này, em đang gạt tôi?”



Hai mắt anh ta sáng lên.



Cô lui ra một bước, anh ta lại tiến lên một bước.



Đợi đến lúc anh ta ngồi bên cạnh ghế quý phi, cô đã rúc vào trong tường: “Đó là bởi vì tôi vừa đến! Cho nên lượng không nhiều lắm mà thôi! Ngày mai sẽ rất rất nhiều!”



Ôi trời ơi, ai tới cứu cô đi, người đàn ông này bò lên rồi, cô phải làm sao?



“Tôi còn chưa hầu hạ phụ nữ thay băng vệ sinh bao giờ, không bằng tôi giúp em kiểm tra một chút, xem lượng có nhiều hay không?”



Bạch Ly Mạt tà tà cười, bỗng nhiên vươn hai tay ra bắt lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, dùng sức kéo cơ thể mềm yếu của cô đến trước mặt mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom