• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-432

Chương 432: Muốn trốn thoát




Gương mặt của Nghê Tịch Nguyệt tuy có dấu vết của tuổi tác, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà, ngược lại còn có sức hút, quý phái, thanh thoát, tao nhã và trưởng thành hơn nhiều so với năm đó.



Lăng Vân chỉ yên lặng nhìn bà như vậy, ánh mắt vô cùng tham lam.



“Từ nhỏ tới lớn, những thứ mà anh muốn có đều trong tầm tay. Khi lên năm tuổi, anh mạo hiểm bị hố đen của vũ trụ nuốt trọn, một mình du hành từ ngàn năm trước tới hiện đại, dùng linh xà tuyết mà mình đem về, cứu mợ Châu Châu một mạng, sau đó mới có Kiệt Hy.”



Ông điềm đạm kể, từng chữ từng chữ khiến Nghê Tịch Nguyệt rối rắm không thôi.



Bà giương cằm, hít một hơi thật sâu: “Nhưng ngay từ đầu, anh Lăng Vân cương nghị, không vướng bụi trần đã chết rồi! Tôi cùng với Kiệt Hy mười hai tuổi năm đó, ông giúp Kiệt Hy ngăn viên đạn bắn vào tim anh ấy, ông cứu tôi khỏi tay của kẻ ác, những ân tình của ông chúng tôi đều khắc ghi trong tim! Nhưng Lăng Vân, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu ông, tại sao phải lợi dụng ân tình trước đây để ép tôi gả cho ông?”



“Tôi có ơn với nhà họ Lạc, cả nhà tôi có ơn với nhà họ Lạc. Nếu như không có tôi, làm sao có Kiệt Hy Đại Đế của ngày hôm nay? Tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần mỗi mình em thôi? Bao nhiêu ân tình như vậy, chỉ đổi mỗi mình em, không được sao?”



“Anh đừng có xoáy sâu vào chuyện đó nữa! Bao nhiêu năm nay anh vẫn chẳng hề thay đổi chút nào!”



“Là do các người quá tàn nhẫn với tôi!”



Lăng Vân nở nụ cười thê lương, đôi mắt vẫn có vài phần cứng cỏi phóng khoáng năm đó: “Ba mẹ tôi lúc nào cũng thiên vị yêu thương em trai hơn, lúc đầu cậu hai rất yêu thương tôi, muốn mang tôi về nhà họ Lạc đích thân nuôi dạy. Lúc đó tôi vui sướng đến nhường nào, nhưng sau đó cũng chẳng thành công. Ông nội vẫn luôn dạy bảo tôi phải kinh doanh như thế nào, ông có ý muốn truyền lại Lăng Vân Quốc Tế cho tôi, tôi luôn phải ngầm nỗ lực, không dám lười biếng một giây phút nào, nhưng mẹ lại không tuân theo. Năm mười chín tuổi tôi cầu hôn em, em đã đồng ý đợi đến khi nào em lớn mới đưa ra quyết định, tôi khổ sở đợi chờ như một thằng ngốc, vậy mà đợi đến khi em cùng Kiệt Hy truyền tín vật định chung thân. Lúc đó tôi biết em không còn là trinh nữ nữa, biết rằng em yêu cầu người đàn ông một lòng một dạ, tôi đã cướp cả thánh chỉ phong em làm hậu, nhưng ba mẹ lại…mấy người thật tàn nhẫn với tôi, trước giờ không cho tôi làm những gì mình muốn.”



Ánh mắt ông ta trống rỗng, dường như đang nhớ lại năm đó.



Nghê Tịch Nguyệt cố gắng xoay nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài một cách kỳ lạ, hoàn toàn không thể mở được!



Trong lòng bà rất sợ, nhưng bà cũng biết rõ, Lạc Thiên Lăng sai bà đến đây nhất định là có ẩn ý, nhưng bà đã chịu đựng đủ rồi, không muốn tiếp tục nhìn thấy tên điên trước mặt mình nữa!



Tầm mắt của Lăng Vân tập trung tại một điểm, dừng lại trên người Nghê Tịch Nguyệt: “Em lại muốn chạy trốn sao?”



Nghê Tịch Nguyệt quay người lại, nhìn ông ta đầy cảnh giác.



Ông ta hừ một tiếng: “Sao em không thể nói chuyện tử tế với anh được vậy? Năm đó em đã thề độc trước mộ của ba mẹ anh, em quên rồi sao?”



Ngay lúc này, những người vốn dĩ đang ngồi trong phòng ăn đột nhiên yên tĩnh, bởi vì Yến Bắc đã bật màn hình tivi LCD cực lớn theo lệnh của Lạc Thiên Lăng, trên màn hình chính là căn phòng mà Nghê Tịch Nguyệt và Lăng Vân đang ở!



Tất cả mọi người tim như nhảy dựng lên, vô cùng sửng sốt!



Nghê Tử Dương nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn thấy bộ dạng con gái mình trước màn hình vừa sợ hãi vừa bất lực, ông không kìm được đứng phắt dậy!



Lạc Kiệt Hy cả người đằng đằng sát khí, như muốn giết ai đó!



Ông ta chạy nhanh tới trước cửa căn phòng, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài, không cách nào ra được!



Khuôn mặt Lăng Ngạo căng lại, đau khổ nhìn mẹ mình phải đối mặt một mình với Lăng Vân, ngước lên nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Lăng và hét lên: “Ông nội!”



Vợ chồng Tống Quốc Cường không biết rõ tình hình nên khống dám nói câu gì.



Tống Vĩnh Nhi bị dọa tới mức mặt trắng bệch, trong lòng ngầm cầu nguyện!



Lạc Thiên Lăng đưa tay day day thái dương: “Yên lặng đi! Không có chuyện gì đâu, bao nhiêu năm rồi, nên kết thúc tại đây thôi, chỉ khi kết thúc mọi chuyện, Kiệt Hy và Nguyệt Nha mới được hạnh phúc hoàn toàn.”



Mọi người nhìn dáng vẻ như đã tính toán trước trong lòng của Lạc Thiên Lăng, họ đều biết có lẽ ông ấy đã có kế hoạch của riêng mình.



Rõ ràng nên yên tâm, nhưng không ai thả lỏng bản thân được!



Lạc Kiệt Hy lao về phía Lạc Thiên Lăng, dùng hai tay nắm lấy cổ áo ông: “Thật khốn nạn!”



Lăng Ngạo và Yến Bắc cùng nhau ngăn lại, sau khi hai người tách ra, Châu Châu đứng dậy trực tiếp đánh một cái vào ngực Lạc Kiệt Hy: “Con muốn mẹ báo cảnh sát bắt con lại đúng không? Ngược đãi người lớn tuổi?”



Châu Châu đến cùng vẫn đứng về phía chồng mình, đánh Lạc Kiệt Hy xong liền quay người chỉnh lại trang phục cho Lạc Thiên Lăng, Lạc Thiên Lăng nở một nụ cười bất lực: “Vẫn là Châu Châu yêu thương Thiên Lăng! Tên nhóc thối kia thật không biết tốt xấu gì cả!”



Trong màn hình, Nghê Tịch Nguyệt nhìn Lăng Vân đang bước từng bước tới gần mình, nước mắt bà rơi xuống không ngớt, càng lúc càng lo lắng, càng lúc càng nhanh.



Khi Lăng Vân chỉ còn đứng cách bà một mét, bà đột nhiên cong người hét lên: “Tôi chưa quên lời thề độc năm đó! Nhưng Kiệt Hy đã đợi tôi bao nhiêu năm rồi! Con tôi cũng đợi mẹ bao năm rồi! Tôi không thể vì một lời thề không đâu mà khiến họ rơi vào tuyệt vọng được! Tôi và Kiệt Hy đã gắn bó hơn nửa đời người, tôi đã bỏ lỡ hành trình phát triển của con tôi, lẽ nào vậy còn chưa đủ? Chưa đủ sao?”



Bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Nghê Tịch Nguyệt, khiến cho tất cả những ai nhìn thấy cảnh này kể cả Lăng Vân đều thấy vô cùng sửng sốt.



Ông ta đưa tay định chạm vào khuôn mặt đang khóc nức nở sáng chói như pha lê của bà, nhưng bà đã nghiêng người tránh đi!



Ông cười và tự giễu cợt bản thân: “Anh biết em hét lên như vậy là muốn người khác nghe thấy, sau đó đến cứu em. Nhưng Nguyệt Nha à, anh quên không nói cho em biết, anh đã sai người của anh chuyển lời cho cậu hai, nói là anh muốn gặp em, bất kể kết quả thế nào, sau khi gặp em, anh đều chấp nhận số phận. Vậy nên, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện này, cậu hai sẽ không để em đi đâu. Cậu ấy đã đồng ý rồi, đối với cậu ấy, lời hứa đáng giá ngàn vàng, quân tử sẽ không nói đùa đâu.”



Nghê Tịch Nguyệt chừng mắt nhìn ông ta: “Anh tránh xa tôi ra! Tôi thấy giữa chúng ta căn bản không có chuyện gì để nói cả, bởi vì có nói cũng chẳng đến đâu cả!”



“Em và Kiệt Hy sắp kết hôn rồi, con trai em cũng lấy một cô con dâu rồi, sau đó con trai và con dâu sẽ sinh cho em một đứa cháu trai, lúc đó gia đình đoàn tụ vui vẻ, tất cả những chuyện này, có phải anh nên chúc mừng em không?”



Lăng Vân đưa tay khẽ vuốt lông mày, dáng vẻ rất mệt mỏi, nói với giọng uể oải: “Nhưng phải làm sao đây, nếu như mấy người thật sự hạnh phúc, chẳng phải hồi đó ba mẹ anh chết vô ích sao?”



Lăng Ngạo đứng trước màn hình lớn nghe thấy điều này đã rất ngạc nhiên!



Anh gần như đã hiểu ra được, tại sao ông nội lại muốn Lăng Vân gặp mẹ mình!



Chỉ khi hai người đối mặt với nhau, có những bí mật sẽ được phanh phui rõ ràng?



Ngay lúc này, phòng ăn vô cùng yên tĩnh!



Nghê Tịch Nguyệt nhìn ông ta: “Năm đó chính ông đã muốn cưỡng hiếp tôi, mẹ ông tới cứu tôi! Họ vốn dĩ không muốn ông chiếm được giang sơn này! Mẹ ông là con gái nhà họ Lạc, là em gái do một tay Thiên Lăng Đại Đế nuôi nấng, sao bà ấy có thể dung túng cho con trai mình chiếm đoạt giang sơn của nhà họ Lạc chứ? Nếu nhìn thấy tôi và Kiệt Hy hạnh phúc, ở thế giới bên kia có lẽ họ sẽ được yên nghỉ!”



“Vậy sao?” Lăng Vân cười nhạt: “Anh lại không nghĩ như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom