Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Giới cổ y không ai so được với cô ấy
Nhà họ Mục là một trong mấy hào môn lớn ở đế đô, nhà chính cộng với các chi, người trong gia tộc rất nhiều.
Mục phu nhân gả vào nhà họ M3ục đã hơn hai mươi năm, thực ra cũng chưa được gặp Mục Nhạc Khanh mấy lần. Nhưng bà ta cũng biết, xe chuyên dụng của Mục Hạc Khanh là một chiếc Maybach màu đen.
Chiếc Maybach này là thiết kế riêng, cả nước Hoa chỉ có duy nhất một chiếc này, nhưng mà…
Mục phu nhân nhíu mày. Không phải bà ta không nhận ra cô con gái nuôi nhà họ Doanh kia, mà chính vì nhận ra, cho nên bà ta mới do dự.
Với thân phận của Mục Nhạc Khanh, những người nắm quyền trong các danh gia vọng tộc khác ở để đô gặp mặt cũng phải tỏ ra cung kính, sao ông ấy có thể quen biết với một cô con gái nuôi đến danh phận còn không có?
Vẻ mặt Mục phu nhân hoảng hốt, cúi đầu rút điện thoại từ trong ví ra:
“Mạn Hoa, bà đợi tôi một chút, tôi gọi cuộc điện thoại.”
Nếu thật sự là xe của Mục Hạc Khanh thì bà ta không thể cứ thể bước tới được, như vậy là bất kính. Nhưng nếu không phải thì bà ta căn bản lười chẳng muốn bước tới xem.
Chung Mạn Hoa nở nụ cười miễn cưỡng, chỉ đành đứng trơ ra tại đó, trong lòng không ngừng cảm thấy khó chịu mà đến tay cũng hơi run lên.
Bà ta cố gắng hết sức khống chế lửa giận trong người, dời ánh mắt đi, không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
Bên trong xe Maybach.
Mục Thừa chỉ liếc nhìn điện thoại một cái, cũng không thèm để ý tới cuộc gọi đến: “Doanh tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Với thực lực của nhà họ Mục, muốn điều tra thân phận của một người rất dễ dàng.
Huống hồ Doanh Tử Khâm cũng không hề có ý muốn che giấu. Doanh Tử Khâm cúi đầu: “Ừm, tìm tôi có việc gì?”
Mục Thừa nhìn Mục Hạc Khanh một cái rồi mới nói: “Ngày mai lão gia phải rời khỏi thành phố Hộ rồi, trước khi đi muốn gặp lại có một lần.”
Hôm đó, sau khi trở về nơi ở tại thành phố Hộ, anh ta cố ý liên hệ với nhà họ Mộng ở để đô.
Mục Thừa không nói thần y là ai, nhưng loanh quanh hỏi một lúc thì mới biết được y thuật của vị Doanh tiểu thư này đáng sợ biết nhường nào.
Cho dù là mấy vị có danh tiếng hiển hách trong giới cổ y, e là cũng chỉ có thể hít khói mà thôi.
Doanh Tử Khâm gật gật đầu: “Ông Mục chỉ cần đừng hút thuốc uống rượu nữa thì cơ thể sẽ khỏe mạnh lên nhiều.” Mục Hạc Khanh ngượng ngùng ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ông già này sẽ làm vậy.”
Bàn chân Mục Thừa giật giật, suýt nữa thì đạp vào cửa trượt ra ngoài.
Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai khuyên được Mục Hạc Khanh, mà một câu nói của Doanh tiểu thư lại có tác dụng.
Thế này thì cũng quá… “Doanh tiểu thư, không có gì để tặng cả.” Mục Thừa len lén lau mồ hôi, lấy ra một cái hộp được thiết kế tinh xảo: “Đây là chút tâm ý của lão gia, xin cô nhất định phải nhận lấy.” Đây là châm vàng và châm bạc nhà họ Mục đặc biệt đặt hàng từ giới cổ y, giá trị cả ngàn vạn. Ánh mắt Doanh Tử Khâm ngưng đọng trong khoảnh khắc, cô
không từ chối mà đưa tay ra nhận: “Xin cảm ơn.” Châm vàng châm bạc chế tạo đặc biệt, hiệu quả chữa bệnh sẽ tăng gấp mấy chục lần. Đúng lúc cô đang cần.
“Còn có thứ này nữa.” Mục Thừa lại đưa ra một tờ giấy: “Đây là một trong số những tài sản của lão gia ở thành phố Hộ, thu nhập hàng năm ước chừng 50 triệu, có hơi ít một chút.”
Trên giấy viết rành rành tên một bệnh viện. Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ động.
Cô không ngờ rằng, bệnh viện Đông y khá lớn ở thành phố Hộ này lại là sản nghiệp của nhà họ Mục ở đế đô.
“Cháu đừng từ chối nhé.” Mục Hạc Khanh lại họ một tiếng: “Cháu biết về y thuật, thứ này cho cháu là tốt nhất rồi.” Ngừng một lát, ông hơi kiêu ngạo nói: “Chỉ cần cháu nhận lấy thì ông tuyệt đối sẽ không đụng vào rượu bia thuốc lá nữa.”
Mục Thừa: ???
Ủa, bộ đang uy hiếp con nhà người ta hay gì? “Cảm ơn ý tốt của ông Mục, nhưng thứ này cháu không nhận đầu.” Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, khẽ bật cười: “Con người cháu lười biếng lắm, nhưng mà thỉnh thoảng cháu sẽ tới bệnh viện xem thử mấy ca bệnh phức tạp.”
Cô đang khá cần tiền, thuận tiện có thể mài giũa tay nghề cũ.
“Vậy cũng được.” Mục Hạc Khanh nhíu mày: “Là do ông suy nghĩ chưa thấu đáo, vậy đi, để ông bảo Mục Thừa mở cho cháu một phòng khám chuyên gia, sẽ không để quá nhiều người tới làm phiền cháu đầu.
Nhưng thu nhập của bệnh viện này, sẽ được chuyển thẳng vào thẻ của cháu.”
Nói xong, sợ cô bé từ chối, Mục Hạc Khanh nhanh chóng bảo Mục Thừa lái xe rời đi, vào một cái đã mất dạng.
Doanh Tử Khâm quay đầu, bỏ chiếc hộp vào trong cặp sách: “Hôm nay muốn ăn đồ Nhật.”
Phó Quân Thâm tiện tay cầm lấy cặp sách của cô, động tác lười biếng:
“Để anh trai cầm giúp cho.” Lúc này điện thoại vang lên, có một tin nhắn đến trên WeChat.
Phó Quân Thâm cúi đầu, lúc nhìn thấy cái avatar tiên hạc kia, lông mày anh khẽ nhướng lên.
[Nhóc con, gặp ta cũng không chào một tiếng, bản lĩnh lớn quá nhỉ?]
Anh cong môi, không nhanh không chậm gõ chữ trả lời. [Còn không phải vì sợ nếu cháu lên tiếng sẽ làm cho ông tức đến đoạn thọ ạ?]
[Nhóc ranh, tránh xa con gái nhà người ta ra, đừng có hại đời cô bé.]
Phó Quân Thầm liếc nhìn cô bé đang đứng bên cạnh mình, khẽ cười.
[Điều này thì không được, mà hết 4G rồi, cháu off đây.] Mục Hạc Khanh nhìn thấy dòng tin nhắn này, rất muốn thẳng tay đá Phó Quân Thâm vào danh sách đen. Ngón tay của ông động đậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xuống. Không tức giận, ông không thể tức giận được. “Lão gia, ban nãy vị kia nhà Ngũ gia gọi điện thoại tới, có thể là muốn hỏi lúc
nào ngài quay về.” Mục Thừa lên tiếng: “Có cần gọi lại không?”
Mục Hạc Khanh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Ngày hôm sau.
Doanh Tử Khâm đến sớm hơn một chút, bảy giờ đã tới trường.
Nhưng lần này, lớp xuất sắc lại không bắt đầu giờ tự học buổi sớm giống như mọi khi. Các bạn học đều đứng trước cửa phòng học bịt mũi, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ kinh tởm.
Phía cuối lớp học toàn rác là rác, mùi hôi thối bốc lên tận trời.
“Bẩn quá đi mất, là ai làm thế?”
“Lớp chúng ta chưa bao giờ bẩn như vậy.”
Chung Tri Vãn nhìn thấy vậy lập tức nhíu mày: “Chuyện gì thế này, hôm qua trực nhật không quét dọn vệ sinh à? Là ai trực nhật?”
Lớp phó đời sống ngẩn người: “Là Doanh Tử Khâm, nhưng mà.”
Nhưng mà rõ ràng lúc cậu ta rời đi thì thùng rác trống không mà.
“Nhưng mà cái gì, nó không hề trực nhật thì có.” Lục Phóng cười lạnh:
“Còn khiến lớp học thành ra thế này, nó chỉ muốn bôi đen lớp mình thôi.”
Lớp xuất sắc đương nhiên làm gì cũng phải giỏi nhất, về phương diện vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Như thế này, làm sao bọn họ đủ tư cách để nhận cờ thưởng đây?
Ưng Phỉ Phỉ đột nhiên lớn giọng nói: “Tới rồi, nó tới rồi.”
Các bạn học lập tức nhường ra một lối đi.
Doanh Tử Khâm đi vào trong, vẫn là mặt mộc và bộ quần áo đồng phục đơn giản.
Cô quét mắt nhìn những bạn học đứng xung quanh, đi thẳng tới trước thùng rác, lạnh nhạt liếc nhìn một cái.
Trong thùng rác là sách giáo khoa, sách tham khảo và tập đề luyện thi hôm qua cô Đặng đưa cho cô.
Tất cả đều bị người ta xé thành những mảnh vụn lớn nhỏ, tưới dầu bẩn lên trên, khiến không ai còn nhận ra dáng vẻ ban đầu của chúng nữa.
Cô gái cứ thế yên lặng nhìn dưới đất, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nhưng không hiểu sao, áp suất không khí trong phòng học càng lúc càng thấp.
“Doanh Tử Khâm, hôm qua không phải cậu trực nhật à?” Ưng Phi Phi có được cơ hội để mỉa mai cô bé: “Cậu trực cái gì thế?” “Được rồi, đừng nói nữa.” Chung Tri Vãn giơ tay lên: “Mọi người cùng nhau quét dọn đi, nhân lúc người của hội học sinh còn chưa tới.” “Vì sao chứ?” Ưng Phi Phi lạnh lùng: “Tự cậu ta gây ra, sao lại bắt chúng ta dọn, phải để một mình cậu ta…” Lời phía sau còn chưa nói ra hết, Doanh Tử Khâm đã bước lên một bược, giơ tay nắm lấy tóc của Ưng Phi Phi, “rầm” một cái, ấn đầu cô ta vào trong thùng rác.
Mục phu nhân gả vào nhà họ M3ục đã hơn hai mươi năm, thực ra cũng chưa được gặp Mục Nhạc Khanh mấy lần. Nhưng bà ta cũng biết, xe chuyên dụng của Mục Hạc Khanh là một chiếc Maybach màu đen.
Chiếc Maybach này là thiết kế riêng, cả nước Hoa chỉ có duy nhất một chiếc này, nhưng mà…
Mục phu nhân nhíu mày. Không phải bà ta không nhận ra cô con gái nuôi nhà họ Doanh kia, mà chính vì nhận ra, cho nên bà ta mới do dự.
Với thân phận của Mục Nhạc Khanh, những người nắm quyền trong các danh gia vọng tộc khác ở để đô gặp mặt cũng phải tỏ ra cung kính, sao ông ấy có thể quen biết với một cô con gái nuôi đến danh phận còn không có?
Vẻ mặt Mục phu nhân hoảng hốt, cúi đầu rút điện thoại từ trong ví ra:
“Mạn Hoa, bà đợi tôi một chút, tôi gọi cuộc điện thoại.”
Nếu thật sự là xe của Mục Hạc Khanh thì bà ta không thể cứ thể bước tới được, như vậy là bất kính. Nhưng nếu không phải thì bà ta căn bản lười chẳng muốn bước tới xem.
Chung Mạn Hoa nở nụ cười miễn cưỡng, chỉ đành đứng trơ ra tại đó, trong lòng không ngừng cảm thấy khó chịu mà đến tay cũng hơi run lên.
Bà ta cố gắng hết sức khống chế lửa giận trong người, dời ánh mắt đi, không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.
Bên trong xe Maybach.
Mục Thừa chỉ liếc nhìn điện thoại một cái, cũng không thèm để ý tới cuộc gọi đến: “Doanh tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Với thực lực của nhà họ Mục, muốn điều tra thân phận của một người rất dễ dàng.
Huống hồ Doanh Tử Khâm cũng không hề có ý muốn che giấu. Doanh Tử Khâm cúi đầu: “Ừm, tìm tôi có việc gì?”
Mục Thừa nhìn Mục Hạc Khanh một cái rồi mới nói: “Ngày mai lão gia phải rời khỏi thành phố Hộ rồi, trước khi đi muốn gặp lại có một lần.”
Hôm đó, sau khi trở về nơi ở tại thành phố Hộ, anh ta cố ý liên hệ với nhà họ Mộng ở để đô.
Mục Thừa không nói thần y là ai, nhưng loanh quanh hỏi một lúc thì mới biết được y thuật của vị Doanh tiểu thư này đáng sợ biết nhường nào.
Cho dù là mấy vị có danh tiếng hiển hách trong giới cổ y, e là cũng chỉ có thể hít khói mà thôi.
Doanh Tử Khâm gật gật đầu: “Ông Mục chỉ cần đừng hút thuốc uống rượu nữa thì cơ thể sẽ khỏe mạnh lên nhiều.” Mục Hạc Khanh ngượng ngùng ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ông già này sẽ làm vậy.”
Bàn chân Mục Thừa giật giật, suýt nữa thì đạp vào cửa trượt ra ngoài.
Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai khuyên được Mục Hạc Khanh, mà một câu nói của Doanh tiểu thư lại có tác dụng.
Thế này thì cũng quá… “Doanh tiểu thư, không có gì để tặng cả.” Mục Thừa len lén lau mồ hôi, lấy ra một cái hộp được thiết kế tinh xảo: “Đây là chút tâm ý của lão gia, xin cô nhất định phải nhận lấy.” Đây là châm vàng và châm bạc nhà họ Mục đặc biệt đặt hàng từ giới cổ y, giá trị cả ngàn vạn. Ánh mắt Doanh Tử Khâm ngưng đọng trong khoảnh khắc, cô
không từ chối mà đưa tay ra nhận: “Xin cảm ơn.” Châm vàng châm bạc chế tạo đặc biệt, hiệu quả chữa bệnh sẽ tăng gấp mấy chục lần. Đúng lúc cô đang cần.
“Còn có thứ này nữa.” Mục Thừa lại đưa ra một tờ giấy: “Đây là một trong số những tài sản của lão gia ở thành phố Hộ, thu nhập hàng năm ước chừng 50 triệu, có hơi ít một chút.”
Trên giấy viết rành rành tên một bệnh viện. Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ động.
Cô không ngờ rằng, bệnh viện Đông y khá lớn ở thành phố Hộ này lại là sản nghiệp của nhà họ Mục ở đế đô.
“Cháu đừng từ chối nhé.” Mục Hạc Khanh lại họ một tiếng: “Cháu biết về y thuật, thứ này cho cháu là tốt nhất rồi.” Ngừng một lát, ông hơi kiêu ngạo nói: “Chỉ cần cháu nhận lấy thì ông tuyệt đối sẽ không đụng vào rượu bia thuốc lá nữa.”
Mục Thừa: ???
Ủa, bộ đang uy hiếp con nhà người ta hay gì? “Cảm ơn ý tốt của ông Mục, nhưng thứ này cháu không nhận đầu.” Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, khẽ bật cười: “Con người cháu lười biếng lắm, nhưng mà thỉnh thoảng cháu sẽ tới bệnh viện xem thử mấy ca bệnh phức tạp.”
Cô đang khá cần tiền, thuận tiện có thể mài giũa tay nghề cũ.
“Vậy cũng được.” Mục Hạc Khanh nhíu mày: “Là do ông suy nghĩ chưa thấu đáo, vậy đi, để ông bảo Mục Thừa mở cho cháu một phòng khám chuyên gia, sẽ không để quá nhiều người tới làm phiền cháu đầu.
Nhưng thu nhập của bệnh viện này, sẽ được chuyển thẳng vào thẻ của cháu.”
Nói xong, sợ cô bé từ chối, Mục Hạc Khanh nhanh chóng bảo Mục Thừa lái xe rời đi, vào một cái đã mất dạng.
Doanh Tử Khâm quay đầu, bỏ chiếc hộp vào trong cặp sách: “Hôm nay muốn ăn đồ Nhật.”
Phó Quân Thâm tiện tay cầm lấy cặp sách của cô, động tác lười biếng:
“Để anh trai cầm giúp cho.” Lúc này điện thoại vang lên, có một tin nhắn đến trên WeChat.
Phó Quân Thâm cúi đầu, lúc nhìn thấy cái avatar tiên hạc kia, lông mày anh khẽ nhướng lên.
[Nhóc con, gặp ta cũng không chào một tiếng, bản lĩnh lớn quá nhỉ?]
Anh cong môi, không nhanh không chậm gõ chữ trả lời. [Còn không phải vì sợ nếu cháu lên tiếng sẽ làm cho ông tức đến đoạn thọ ạ?]
[Nhóc ranh, tránh xa con gái nhà người ta ra, đừng có hại đời cô bé.]
Phó Quân Thầm liếc nhìn cô bé đang đứng bên cạnh mình, khẽ cười.
[Điều này thì không được, mà hết 4G rồi, cháu off đây.] Mục Hạc Khanh nhìn thấy dòng tin nhắn này, rất muốn thẳng tay đá Phó Quân Thâm vào danh sách đen. Ngón tay của ông động đậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xuống. Không tức giận, ông không thể tức giận được. “Lão gia, ban nãy vị kia nhà Ngũ gia gọi điện thoại tới, có thể là muốn hỏi lúc
nào ngài quay về.” Mục Thừa lên tiếng: “Có cần gọi lại không?”
Mục Hạc Khanh nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Ngày hôm sau.
Doanh Tử Khâm đến sớm hơn một chút, bảy giờ đã tới trường.
Nhưng lần này, lớp xuất sắc lại không bắt đầu giờ tự học buổi sớm giống như mọi khi. Các bạn học đều đứng trước cửa phòng học bịt mũi, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ kinh tởm.
Phía cuối lớp học toàn rác là rác, mùi hôi thối bốc lên tận trời.
“Bẩn quá đi mất, là ai làm thế?”
“Lớp chúng ta chưa bao giờ bẩn như vậy.”
Chung Tri Vãn nhìn thấy vậy lập tức nhíu mày: “Chuyện gì thế này, hôm qua trực nhật không quét dọn vệ sinh à? Là ai trực nhật?”
Lớp phó đời sống ngẩn người: “Là Doanh Tử Khâm, nhưng mà.”
Nhưng mà rõ ràng lúc cậu ta rời đi thì thùng rác trống không mà.
“Nhưng mà cái gì, nó không hề trực nhật thì có.” Lục Phóng cười lạnh:
“Còn khiến lớp học thành ra thế này, nó chỉ muốn bôi đen lớp mình thôi.”
Lớp xuất sắc đương nhiên làm gì cũng phải giỏi nhất, về phương diện vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Như thế này, làm sao bọn họ đủ tư cách để nhận cờ thưởng đây?
Ưng Phỉ Phỉ đột nhiên lớn giọng nói: “Tới rồi, nó tới rồi.”
Các bạn học lập tức nhường ra một lối đi.
Doanh Tử Khâm đi vào trong, vẫn là mặt mộc và bộ quần áo đồng phục đơn giản.
Cô quét mắt nhìn những bạn học đứng xung quanh, đi thẳng tới trước thùng rác, lạnh nhạt liếc nhìn một cái.
Trong thùng rác là sách giáo khoa, sách tham khảo và tập đề luyện thi hôm qua cô Đặng đưa cho cô.
Tất cả đều bị người ta xé thành những mảnh vụn lớn nhỏ, tưới dầu bẩn lên trên, khiến không ai còn nhận ra dáng vẻ ban đầu của chúng nữa.
Cô gái cứ thế yên lặng nhìn dưới đất, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nhưng không hiểu sao, áp suất không khí trong phòng học càng lúc càng thấp.
“Doanh Tử Khâm, hôm qua không phải cậu trực nhật à?” Ưng Phi Phi có được cơ hội để mỉa mai cô bé: “Cậu trực cái gì thế?” “Được rồi, đừng nói nữa.” Chung Tri Vãn giơ tay lên: “Mọi người cùng nhau quét dọn đi, nhân lúc người của hội học sinh còn chưa tới.” “Vì sao chứ?” Ưng Phi Phi lạnh lùng: “Tự cậu ta gây ra, sao lại bắt chúng ta dọn, phải để một mình cậu ta…” Lời phía sau còn chưa nói ra hết, Doanh Tử Khâm đã bước lên một bược, giơ tay nắm lấy tóc của Ưng Phi Phi, “rầm” một cái, ấn đầu cô ta vào trong thùng rác.
Bình luận facebook