Tóm tắt phần trước: Anh Khanh phùa chị Dao rằng hoàng đế muốn ám sát cha chị Dao trong yến tiệc ba ngày sau, nên anh Khanh phải giả bệnh nhờ thầy phán anh với chị Dao là định mệnh đời nhau để bảo vệ nhà chị. Sau khi biết chị Dao có bầu, anh Khanh nhận lời bảo vệ tính mạng cho cả nhà chị Dao.
9.
Ba ngày sau, yến tiệc nội bộ gia đình.
Cha tôi cụng chén cạn ly với hoàng đế, hai ông vui vẻ đến mức hoàng đế khẩn khoản mời cha tôi cùng lên ghế rồng ngồi chung.
"Tráng Tráng lại đây, chẳng phải hồi bé ông hay hỏi là ngồi ghế rồng có thoải mái không đấy sao? Nào, thừa dịp bây giờ chỉ có mình ông, trẫm cho ông ngồi thử, xem ngày ngày ngồi ghế rồng có ê mông hay không."
"Không được, không được. Con gái nhỏ nhà thần hay dặn, càng lên cao càng lạnh, lạnh nhiều thì hại thận. Ghế rồng của ngài cao hẳn chục mét, thần sợ ngồi lên mất công thận hư, ngài cứ ngồi một mình đi."
Mặt tôi tái mét, tay giấu dưới bàn nắm chặt tay Lục Ngôn Khanh.
"Anh không lật lọng đâu đúng không?"
Hắn cười như mếu: "Về sau anh sẽ đốc thúc nhạc phụ đọc sách xem báo nhiều vào."
Đến lượt tôi mếu.
Cha tôi mà chịu nghe thì đâu đến nỗi giờ này còn ăn nói xà lơ trước mặt hoàng đế như thế này.
Quả nhiên, hoàng đế biến sắc.
Ông ta buồn bã hỏi: "Ông có nghiên cứu về thận hư nữa hả?"
Cha tôi vỗ bụng bia, đầy tự hào nói: "Thần thì không nghiên cứu nhưng con gái lớn của thần nghiên cứu sâu lắm."
"Thế à? Con gái lớn nhà Tráng Tráng ở đâu?"
Bà chị bị điểm danh của tôi lúc này đang mô phỏng cảnh phân thây con gà quay, vội vàng quẹt quẹt bàn tay lên vạt áo chùi dầu mỡ.
"Thần ở đây ạ."
"Con nói thử, trẫm có bị thận hư hay không?"
Chị cả tay chống nạnh tay chống quai hàm trầm tư quan sát, hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh chờ.
Tôi nháy muốn toét con mắt, muốn ra dấu cho chị ấy đừng vuốt râu hùm.
"Bệ hạ, ngài ấy à, viền mắt đen thui này, cằm chẻ này, nếp nhăn rãnh cười này. Chậc chậc chậc, may mà thần về đây. Thần đọc đủ sách y, đã kê thuốc là đảm bảo uống vào khỏi ngay."
Hoàng đế mắt sáng lên như đèn pha, "Chẳng trách gần đây trẫm thấy trong người chỗ nào cũng khó chịu, con chữa bệnh giùm trẫm, trẫm sẽ thực hiện một nguyện vọng của con."
"Nhưng không được để lộ việc này ra ngoài đâu đấy, chỉ có trời biết, đất biết, con biết, trẫm biết, thêm cha con, em con và Thái tử biết thôi đấy nhé."
Chị tôi vỗ đùi hoàng đế cái bép.
"Hoàng thượng yên tâm, thần biết một bệnh nhân có triệu chứng giống y chang ngài luôn. Đợi thần chữa lành cho hắn xong sẽ dựa theo đó mà bốc thuốc cho ngài cho đúng bệnh, đảm bảo không trật đi đâu được. Nhưng mà hắn ở hơi xa kinh thành, chắc không chịu tới đây thử thuốc giúp hoàng thượng rồi."
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu.
"Người đó ở đâu?"
"Hắn là Tam vương tử Kỳ quốc Hàn Tranh!"
Tôi sờ cổ, âm thầm tính xem khu nghĩa địa trên núi chôn mẹ tôi hồi xưa có còn đủ chỗ hay không.
Không biết cái tài nói xạo không chớp mắt này của chị tôi là học của ai nữa!
Lừa vua là tội mất đầu đấy chị ơi!
"Dễ mà, dễ mà, chỉ là một thằng nhóc Hàn Tranh thôi mà. Kêu Kỳ quốc đưa nó sang làm tin thôi chứ gì căng, con cứ chữa thoải mái, lỡ c.h.ế.t thì trẫm hốt cho con."
Tôi kinh ngạc tới ngây người.
Đây thực sự là ông hoàng đế mà giờ phút nào cũng muốn phân thây xẻ thịt cả nhà tôi sao?
Lục Ngôn Khanh bình tĩnh nói: "Dao Dao chớ bị lừa bởi vẻ ngoài hiền lành giả nhân giả nghĩa của phụ hoàng."
"Bây giờ ông ta càng dễ nói chuyện thì sao này trả thù càng tàn nhẫn thôi."
Hắn nói thế thì tôi lại thấy hợp lý.
Đây gọi là gì nhỉ, ru ngủ đối thủ, rồi tập kích bất ngờ.
Như rắn độc trong bụi cỏ, như sói đói giữa đồng hoang, như báo săn giữ núi rừng.
Chẳng trách cha Lục Ngôn Khanh có thể làm hoàng đế, tâm cơ rất sâu.
10.
Trên đường về nhà, Lục Ngôn Khanh hỏi tôi có muốn ghé nhà họ Giang hay không.
Dù sao hôm qua tôi bị bế đi lấy chồng lẹ quá, cũng chưa kịp mang theo cái quần cái yếm nào cả.
Trâm cài trên đầu, váy mặc trên người, thậm chí áo lót bít tất cũng đều là đồ cũ tôi để lại phòng Lục Ngôn Khanh lúc trước.
"Dao Dao, áo lót của em hơi nhỏ rồi."
Chứ còn gì nữa.
Vừa vào cổng đã nghe tiếng cha tôi chị tôi đàm đạo, oang oang như chuông đồng.
Chị tôi: "Chú hoàng đế tốt bụng quá thể, làm gì có đáng sợ như Dao Dao nói. Chú ấy nhiệt tình biết bao nhiêu, lại còn đích thân phái người đi bắt Hàn Tranh về cho con nữa."
Cha tôi: "Cha đã nói rồi mà, cha quen lão Lục hai mươi mấy năm trời, cái lão ấy không dám g.i.ế.t cả một con gà, làm sao mà dám nghĩ tới việc g.i.ế.t cả nhà mình cơ chứ? Đúng là ăn ốc nói mò."
Chị tôi: "Cha! Cha biết dùng thành ngữ luôn!"
Cha tôi: "Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi! Cha nói được một câu rồi kìa!"
Hình như tôi với Lục Ngôn Khanh bước nhẹ quá, mà hai người họ cũng không nghe thấy tiếng mở cổng.
"Chào cha, chào chị."
Lục Ngôn Khanh nho nhã lễ độ, hai người kia đang đóng cửa nói chuyện Hoàng gia bị bắt quả tang một người sợ té ghế, một người sợ quá vãi châm độc như vãi lúa.
Cũng may tôi lanh tay lẹ mắt, kéo Lục Ngôn Khanh dời vị trí, tránh thoát đòn tấn công của chị cả.
"Dao Dao, cẩn thận em bé."
Lục Ngôn Khanh đỡ tôi ngồi xuống, yên lặng ngồi xổm lượm hết châm độc trả lại cho chủ.
"Chị à, em đã sai ám vệ tuần tra quanh nhà họ Giang rồi, không có ai dám tới làm hại cha và chị đâu, kính xin chị cả đừng xài ám khí trong nhà nữa."
Chị tôi hình như chưa hiểu ý.
Chị ấy cất ám khí trong người không phải vì sợ có ai g.i.ế.t chị ấy.
Mà chỉ đơn giản là thấy tay áo rộng quá, nên nhét dăm cây đao, vài gói thuốc độc, ít chục kim bạc vào đó cho ấm.
Ừ, ấm lòng.
Lục Ngôn Khanh tới đỡ cha tôi dậy, một béo một gầy, một cao một thấp.
Ngại ghê, cha tôi tròn như quả cân, Lục Ngôn Khanh gồng đỏ mặt tía tai nhưng vẫn đỡ dậy không nổi.
Lục Ngôn Khanh kéo một hồi, mặt chuyển xanh, không gồng nổi nữa. "Khục khục."
Tôi không nhìn nổi nữa.
"Cha, cha không tự đứng lên được à?"
Cha tôi tỏ vẻ vô tội.
"Con gái, cha không bị thận phù, nhưng người phù."
Cuối cùng phải nhờ tới chị tôi, chị ấy kéo một cái, cha tôi đứng dậy ngay.
Lục Ngôn Khanh bảo tôi về phòng dọn áo quần thường dùng, còn hắn thì ngồi lại hầu rượu cha tôi.
"Cha, Thái tử nhà con đô bất tỉnh, cha với chị đừng ép chàng uống nghe chưa. Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép rượu, cha nhỉ!"
11.
Chủ yếu là vì Lục Ngôn Khanh đô bất tỉnh, có lần tôi đòi uống rượu trợ hứng, hắn mới uống một chén nhỏ đã đỏ bừng hai má.
Ôm tôi hát cả đêm.
"Con chim non, trên cành cao. Hót véo von, hót véo von."
"Em yêu chim, em mến chim."
"Vì mỗi lần chim hót em vui!"
Hôm sau, đám tỳ nữ hỏi tôi là tối qua có nghe thấy tiếng chó tru hay không.
Tôi bảo rằng tôi ngủ say như c.h.ế.t, không nghe thấy gì cả.
"Hâm mộ tiểu thư dễ sợ luôn, trừ tiểu thư ra, cả phủ Thái tử bọn em đều muốn tiền đình hết luôn rồi nè."
Tôi ôm mặt, mất mặt dễ sợ.
Tốt xấu gì cũng là Thái tử một nước, lại còn là con rể nhà họ Giang bọn tôi nữa, không thể để hắn mất mặt được.
Lục Ngôn Khanh xoa đầu tôi, mỉm cười bịn rịn: "Dao Dao, hầu rượu cha là bổn phận con rể mà."
Không phải chuyện đó, anh không biết đô của mình tới đâu à?
Rõ ràng lúc trước năn nỉ tôi lấy hắn thì thề hứa đảm bảo rằng cưới xong nghe tôi một phép, tôi chỉ Đông không dám sang Tây cơ mà.
Giờ mới cưới được hai ngày đã không nghe lời tôi rồi.
Phải bỏ, phải bỏ ngay.
Hồi còn sống mẹ tôi kể, đàn ông không nghe lời cũng như trái ổi có giòi, dù đẹp dù ngọt đến mấy cũng không ăn được.
Tôi chống nạnh tức tối quay về phòng, suýt chút nữa đen thui hai mắt.
Mấy món hàng dài ngắn đủ kích cỡ treo khắp phòng tôi là thứ khỉ gió gì thế này hả giời!
"Giang Niệm Nhu, em mới đi có một ngày mà chị làm gì phòng em thế này hả? Chị thấy có nhìn được không? Một đứa con gái nhà lành như chị cả ngày chơi mấy thứ đồ này... Chị không biết xấu hổ à?"
Tôi che mắt, rồi lặng lẽ hé ra một chút.
Hóa ra con gái tự chơi cũng có nhiều trò tới vậy.
"Dao Dao, sao vậy, sao lại giận chị cả thế?"
Lục Ngôn Khanh nghe tiếng chạy lại, tôi vội vàng chặn hắn ngoài phòng, không cho hắn vào trong.
"Không có gì, tại chị để vài món binh khí trong phòng làm em hết hồn thôi."
Giang Niệm Nhu cười đùa tí tởn, kéo tôi vào nhà.
Bình luận facebook