-
Phần 2
Tóm tắt phần trước: Chị bé thông minh miệt mài chui lỗ chó vào phủ Thái tử lao động hăng say một tháng kiếm em bé để Thái tử bảo vệ cha và chị của mình, vì sợ hoàng đế muốn hại cha và chị. Được ông cha đầu đầy cơ bắp năm nào cũng khiêng mấy trăm cân đầu heo lên giữa triều nướng ăn cho bá quan và ông vua cầm tinh con heo nhìn.
5.
Nhiều lúc tôi rất nghi ngờ, không biết tôi có phải con nhặt không.
Chứ người trong thiên hạ ai chẳng biết hoàng đế cầm tinh con heo.
Tôi đứng xa nhìn thấy hoàng đế lúc sờ cổ lúc sờ ngực theo động tác của cha tôi.
Vẻ mặt ấy còn khó coi hơn cả lúc tôi nhổ ria mép của ông ta.
Đọc khẩu hình của ông ta, tôi hết vía.
"Giang Tráng Tráng, ông chờ đấy cho trẫm, ông đừng hòng thoát khỏi tay trẫm."
Tôi rầu lắm.
Kiểu này cho dù cha tôi cởi giáp về quê thì tên hoàng đế c.h.ó m.á này cũng không tha cho cha tôi đâu nhỉ?
Không nhớ chút nào tới tình đồng môn khi xưa sao?
Nói tóm lại, nhà họ Giang chúng tôi đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi biết Kỳ quốc đầu hàng, tôi càng trằn trọc, thức ngủ trắng đêm.
Bởi vì điều này có nghĩa là hai nước Kỳ, Mặc có thể hòa bình yên ổn tối thiểu hai mươi năm, Mặc quốc không còn cần cha chị tôi nữa!
Hoàng đế chỉ cần gán đại cho nhà họ Giang cái tội mưu phản, thì đầu ba cha con chúng tôi sẽ phải chuyển nhà sớm thôi.
Là người có đầu óc nhất trong nhà, tôi quyết định hi sinh thân mình để bảo vệ cả nhà họ Giang.
Thế là một đêm trăng tối sao mờ, tôi chui lỗ chó vào phủ Thái tử cách vách.
Bắt cóc Lục Ngôn Khanh lúc ấy đang ngâm thuốc.
"Bọn mình giao kèo đi."
Năm tôi tám tuổi, tôi với Lục Ngôn Khanh ra ngoài du hí, bị người của phe Quý phi đuổi giết.
Lục Ngôn Khanh bảo vệ tôi nên bị người cắt gân tay gân chân, tới nay còn chưa lành hẳn.
Năm tôi mười tuổi, tôi mua bánh ngoài cung mang vào, chẳng biết bị người của Quý phi bỏ thuốc từ lúc nào.
Lục Ngôn Khanh không đề phòng, ăn bánh xong thì hộc si-rô, hôn mê hơn nửa tháng.
Thấy ánh mắt chỉ hận không thể băm tôi thành tám mảnh của hoàng đế, tôi thầm thề trong lòng, dù có phải liều cái mạng này thì tôi cũng phải bảo vệ Lục Ngôn Khanh cả đời.
Năm tôi mười hai tuổi, Quý phi mưu phản, bắt cóc tôi và Thái tử, hắn chắn một kiếm thay tôi.
May mà viện binh tới kịp nên hai đứa tôi mới không phi thăng.
Nhưng hai đứa tôi tuy thân, có chuyện thì cũng thân ai nấy lo thôi.
Cả nhà tôi sắp phải dắt díu nhau xuống địa phủ điểm danh rồi thì tôi làm gì rảnh quan tâm anh bạn thiếu thời Lục Ngôn Khanh này.
6.
Nhìn anh chàng da trắng như ngọc, mày kiếm mắt sao, vai đẹp hở nửa chừng trước mắt, tôi vô thức nuốt nước miếng.
"Lục Ngôn Khanh, em đẻ con trai cho anh, anh giúp em che chở nhà họ Giang, được không?"
"Giang Niệm Dao, em bị đập đầu vào cửa rồi à?"
Tôi lắc đầu, tôi cũng suy nghĩ đắn đo ghê lắm mới đi đến quyết định này chứ bộ.
Năm nay hắn mười tám tuổi, còn là một thằng lưu manh.
Trong kinh có tin đồn hắn không lên được, cũng có người nói hắn thích đực.
Năm ngoái, hoàng đế tức nổ phổi, không nói nhiều, chọn thiên kim nhà tể tướng làm Thái tử phi cho hắn, thánh chỉ cũng phát luôn rồi.
Nhưng Lục Ngôn Khanh kháng chỉ, quỳ trước Ngự thư phòng một ngày một đêm.
Tôi nhớ hôm đó mưa rất to, gió rất lạnh, tôi cầm dù đứng cạnh khuyên hắn tiếp chỉ.
Hắn nói: "Nếu cha em bắt em lấy người em không yêu, em có lấy không?"
Tôi im lặng.
Vì trong tưởng tượng của tôi, đợi cha tôi giao lại binh quyền, ba cha con tôi sẽ mang theo tro cốt của mẹ, cùng du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Còn lấy chồng sinh con thì thôi, tôi không thích.
Tôi không muốn khó sinh mà chết giống mẹ, cũng không muốn bị giam trong bốn bức tường vuông vức cả đời.
Tôi làm con tin ở kinh thành mười sáu năm, vô cùng khao khát tự do.
Lục Ngôn Khanh nhẹ giọng nói: "Giang Niệm Dao, anh không cần em thương hại anh."
Sau đó, hắn té xỉu trong lòng tôi.
Đợt đó, hắn bệnh nặng tới mức uống thuốc không nổi.
Hoàng thượng sốt ruột đến mức tự mình ngồi bên giường đút cho hắn, cũng đồng ý thu hồi thánh chỉ.
Nhưng Lục Ngôn Khanh vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi cuống quá, thế là húp một ngụm thuốc đắng quéo lưỡi, dùng miệng mớm từng chút cho hắn.
Mớm thuốc suốt ba ngày, cuối cùng Lục Ngôn Khanh cũng đỡ.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói là: "Dao Dao, đừng rời xa anh được không?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói: "Lục Ngôn Khanh, đời này bọn mình không đến với nhau được đâu."
Có ông già hắn suốt ngày nhăm nhẹ làm gỏi cả nhà họ Giang, thì tôi với Lục Ngôn Khanh làm sao đến với nhau được chứ?
Tôi và hắn đều hiểu rõ điều đó.
7.
Lục Ngôn Khanh chống lại đề xuất của tôi, tôi dựa sát vào người hắn, hôn lên má hắn.
"Lục Ngôn Khanh, em biết anh thương em. Anh không có được em, nhưng anh sẽ có được con của em."
"Nhà họ Giang bọn em không có mảy may ý xấu gì đâu, mình là Thái tử, nhất định mình có cách che chở cho nhà họ Giang, đúng không?"
Thực ra tôi cũng có âm mưu của tôi.
Với trình độ si tình của Lục Ngôn Khanh, hắn hoàn toàn có thể chọn con cháu trong hoàng thất làm con nuôi, không cưới vợ sinh con.
Tôi cũng yêu Lục Ngôn Khanh chứ bộ.
Nhưng so với hắn thì tôi lại yêu tự do hơn.
Tôi chỉ có thể để lại cho hắn một đứa con mà thôi.
Hắn thở dài: "Nếu như em đã hạ quyết tâm, thì anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em."
Tôi không chờ được nữa, cởi dây thừng, ôm hắn mà hôn.
"Anh yên tâm, em biết anh yếu đuối, em sẽ làm nhanh thôi."
Ánh mắt Lục Ngôn Khanh tối lại, giọng khàn đi: "Yếu hay mạnh anh tự biết."
Sau đó...
Từ cái ao ấy chúng tôi quần nhau tới tận giờ.
8.
Vừa nghĩ tới việc tên mình đã ghi vào gia phả, đời này không thoát khỏi hoàng gia được, tôi khóc như mưa như gió.
Lục Ngôn Khanh bất đắc dĩ, ôm lấy tôi: "Dao Dao, lấy phải anh, em phải chịu ấm ức rồi."
Đúng vậy, ấm ức quá đi chứ.
Tôi mới vừa bước qua chậu than, chuẩn bị bái đường với con gà trống thì Lục Ngôn Khanh tỉnh lại một cách thần kỳ, kiên quyết tự mình bái đường với tôi.
Ủa má, chuyện này là sao?
Chờ thêm nửa khắc nữa là khỏi cần tôi xung hỉ luôn rồi còn gì.
"Sao hoàng thượng lại gả em cho anh? Hơn nữa, hôm qua anh còn khỏe lắm cơ mà, sao hôm nay lại bị bệnh?"
Tôi nói ra nghi vấn lớn nhất hôm nay.
Rõ ràng ông ta kiêng kỵ binh quyền và chiến công của cha tôi cơ mà, giờ còn ràng buộc tôi với hoàng gia, chẳng lẽ không sợ cha tôi đưa Lục Ngôn Khanh lên ngôi luôn à?
"Hôm qua lúc em đi rồi thì ám vệ tới báo tin cho anh. Họ nói, phụ hoàng dự định lập bẫy ám sát cha em trong buổi yến tiệc trong cung vào ba ngày sau."
"Gấp quá không kịp bàn bạc, anh nghĩ mãi, cuối cùng quyết định giả bệnh."
"Phụ hoàng tín nhiệm quốc sư nhất, anh nhờ quốc sư tính ra em là định mệnh của anh. Sau khi em gả cho anh thì hai chúng ta phúc họa nối nhau, vui buồn có nhau."
"Huống hồ anh bệnh nặng như thế, em vừa vào phủ Thái tử một cái là anh tỉnh ngay, càng khiến phụ hoàng tin chắc rằng em là phúc tinh của anh. Phụ hoàng biết em coi trọng nhà họ Giang nhất, vì anh, ông ấy sẽ không còn địch ý với nhà họ Giang nữa."
Đấy, sợ cái gì là gặp cái nấy ngay, các cụ nói cấm có sai.
Một tay bám Lục Ngôn Khanh, một tay ôm bụng, tôi nói: "Dù sao thì cha em chị em còn sống thì con anh cũng còn sống."
"Chỉ cần anh còn sống một ngày, thì không ai dám động tới nhà họ Giang hết."
Nghe Lục Ngôn Khanh nhận lời, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.