Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Ngoại truyện 3
Cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng chưa bao giờ lại yên bình như vậy.
Hai cục cưng càng lớn, càng khiến cô thập phần vui vẻ. Tuy nhiên, điều cô lo lắng lại chính là sự ít nói của Tiểu Long và sự lạnh lùng của Tiểu Ngư. Thật sự là hai đứa nó càng ngày càng có biểu hiện giống hệt với tính cách của Tần Tư Lăng. Nhiều lúc, Trình Nhiễm cứ suy nghĩ vu vơ rằng liệu hai đứa con của cô có trở lên giống với Tần Tư Lăng hay không nữa?
Nếu giống về ngoại hình thì cô không nói làm gì. Hai đứa mà được thừa hưởng tính cách của Tần Tư Lăng thì quá là tuyệt vời. Nhưng lại đi giống đặc cái tính cổ quái của hắn thì cô không thể nào mà chấp nhận được.
Hai đứa năm nay đã đi học tiểu học rồi mà rất ít nói. Thậm chí, đi về đứa nào đứa nấy như vào khuôn khổ trong quân đội mà lại lao đầu vào học luôn.
Trình Nhiễm nhiều lần than vãn với Tần Tư Lăng nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Con nhà người ta 2 tuổi đã biết nói, thậm chí còn phát triển hết tất cả. Đây, con nhà mình thì lên tiểu học rồi mới nói được. Tính cách thì lại hướng nội, không thích chơi hay chạy nhảy như mấy đứa tẻ ngoài kia.
Được cả anh và em, đều chỉ chăm chăm vào quyển sách mà học.
Tuy học là tốt nhưng Trình Nhiễm rất sợ hai đứa nhỏ nhà cô mắc bệnh tự kỉ. Kì thật, cô thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút nào. Trẻ con ở tuổi này mà cứ như mấy ông bà cụ thì thật sự có vấn đề lớn rồi.
"Tần Tư Lăng, anh dạy con của em kiểu gì mà để hai đứa nó thành ra cái bộ dạng này hả? Em muốn con của em dễ thương hơn, chạy nhảy hơn..."
"Anh không dạy, là chúng nó tự vậy. Học nhiều là tốt."
"Tần Tư Lăng, anh trả lại hai bảo bối đáng yêu lại cho em. Dạy con theo cách của anh thì em không chấp nhận!"
Dù Trình Nhiễm có bất mãn như thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là con của cô đã bị "tha hóa" rồi.
Những năm tiếp theo, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư ngày một khôn lớn. Hai đứa ở trường là tấm gương tiêu biểu của toàn khối, về nhà lại trở thành vị thiếu gia và tiểu thư vô cùng lễ phép và biết nghe lời. Hình ảnh này quả nhiên đúng chuẩn con nhà người ta.
Nhưng Trình Nhiễm lại không thể chấp nhận nổi cái tính cách ít nói của hai đứa. Trong suy nghĩ của cô thì trẻ con phải mang hình ảnh và nét dễ thương của trẻ con. Mà con của cô thì hoàn toàn ngược lại.
Trong gia đình, giờ đây chắc có lẽ mỗi Trình Nhiễm lạc loài. Không biết rồi cô còn có tiếng nói không nữa.
Hôm đi họp phụ huynh cho hai đứa, Trình Nhiễm chính là người duy nhất được cô giáo nhắc tên vì hai con của cô học hàn quá xuất sắc. Ai cũng ngưỡng mộ cho rằng cô đẻ quá khéo, sinh ra hai thiên thần xinh đẹp lại còn học giỏi.
Mọi người khen vậy thì cô cũng chỉ biết gượng cười thôi.
Rồi ai cũng phải có điểm yếu. Mà điểm yếu của Tiểu Long lại chính là căn bệnh sạch sẽ được thừa hưởng từ ba của nó.
Vẫn may còn có Tiểu Ngư giống cô, nếu không Trình Nhiễm thật sự dỗi, muốn sinh thêm đứa nữa mất.
"Tiểu Long, hôm nay mẹ thấy con xách một cái túi lớn về, đó là cái gì vậy?"
Tần Uy Long đang ngồi đọc sách, dừng lại quay về phía Trình Nhiễm, nói.
"Là quà các bạn nữ tặng cho con. Chẳng hiểu sao lại có thể tốn công như vậy nữa. Con mà không đem về là đám người đó lại ngồi đấy ăn vạ."
Con trai cô thật đúng là có số đào hoa...
Đúng lúc này, Tiểu Ngư từ trên tần đi xuống. Trình Nhiễm định lên tiếng muốn rủ con gái đi mua sắm. Thật không ngờ, người giúp việc đi theo phía sau con bé lại ôm một đống đồ đi xuống.
"Tiểu Ngư, con đi mua sắm với mẹ không?"
"Mẹ không thấy con có quá nhiều quần áo à? Đám bạn học kia tặng cho con quá nhiều món đồ hàng hiệu rồi... Hiện tại con phải đem cho đi vợi đây."
Thực ra, ngôi trường mà hai con của cô đang theo học chính là ngôi trường dành riêng cho giới thượng lưu. Tiểu Ngư được tặng mấy món quà đó cũng chẳng có gì là lạ. Bạn bè của con bé không xuất thân trong gia đình giàu có thì bố cũng phải làm chức to, danh thế gia vọng tộc.
Trình Nhiễm chẳng có thời gian với các con mà các con của cô cũng bơ cô luôn. Chính vì vậy mà tối hôm đó cô buồn đến nỗi tự nhốt mình trong phòng.
Tần Tư Lăng đi làm về thấy thế thì gọi hai đứa ra chất vấn. Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu vì sao mà Trình Nhiễm lại hờn dỗi nữa. Thật sự hắn cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
Trong đầu của Tần Tư Lăng chợt sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Hôm nay chính là sinh nhật của Trình Nhiễm.
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng nhớ ra chuyện này. Cả ba bố con đều đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hôm nay sinh nhật mẹ mà hai đứa lại không nhớ?"
"Ba cũng đâu có nhớ đâu..."
"Lỗi cũng tại ba."
Hai đứa bé liên tục chất vấn Tần Tư Lăng. Hắn hết cách, chỉ có thể đứng bên ngoài gõ cửa phòng. Bây giờ cũng đã muộn rồi, chắc phải đến mai hắn mới có thể cho người tổ chức sinh nhật cho Trình Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, em mở cửa đi... Có nghe anh nói không?"
Bên ngoài, cả Tần Tư Lăng và hai đứa trẻ đang cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng, ai ngờ được Trình Nhiễm đang ngồi trên giường lớn, trước mặt có một đống đồ ăn vặt, chăm chú vừa ăn vừa xem phim.
Mãi đến nửa đêm, khi bộ phim kết thúc. Lúc này Trình Nhiễm mới đi thử dọn tàn cuộc trong phòng. Thật là, lâu lắm rồi cô mới được tự do thoải mái như hồi còn độc thân. Cả 3 người kia không quan tâm đến cô thì thà cô không cần để ý đến còn hơn.
Trong đầu của Trình Nhiễm bắt đầu xuất hiện ý tưởng. Hai đứa kia quá giống Tần Tư Lăng, hay cô sinh thêm đứa nữa nhỉ?
Để rút kinh nghiệm, cô quyết định sẽ đào tạo đứa nhỏ ngay từ khi sinh ra cho chắc.
Đến khi Trình Nhiễm mở cửa phòng đi ra ngoài, cô suýt nữa bị doạ cho đứng không vững. Tần Tư Lăng, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư đang quỳ rạp ở trước cửa.
Ba người này tính làm gì đây?
Thấy cô cuối cùng cũng ra khỏi phòng, Tần Tư Lăng bày ra cái bộ mặt biết lỗi, thành khẩn nói.
"Xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của em... Anh hứa ngày mai sẽ nghỉ làm để cùng em đón sinh nhật.... Muộn..."
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng cúi mặt xuống. Lần đầu tiên Trình Nhiễm thấy được sự dễ thương của hai đứa mà trái tim như tan chảy.
"Mẹ, sau này con sẽ quan tâm mẹ hơn."
"Mẹ, Tiểu Ngư sau này sẽ nghe lời mẹ... Mẹ đừng giận nữa."
Ừ nhỉ? Cô còn quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Thôi thì cả ba người này biết lỗi thì cô sẽ tạm bỏ qua cho. Trốn trong phòng xem phim cũng là ý hay...
"Sau này, anh đừng có mà cấm đoán em bất cứ cái gì. Còn nữa, hai đứa kia, tuyệt đối phải nghe lời mẹ. Nếu không, thì mẹ sẽ dọn về ông bà ngoại ở."
"Kể từ ngày hôm nay mà không dễ thương thì đừng có trách."
**************
Hai cục cưng càng lớn, càng khiến cô thập phần vui vẻ. Tuy nhiên, điều cô lo lắng lại chính là sự ít nói của Tiểu Long và sự lạnh lùng của Tiểu Ngư. Thật sự là hai đứa nó càng ngày càng có biểu hiện giống hệt với tính cách của Tần Tư Lăng. Nhiều lúc, Trình Nhiễm cứ suy nghĩ vu vơ rằng liệu hai đứa con của cô có trở lên giống với Tần Tư Lăng hay không nữa?
Nếu giống về ngoại hình thì cô không nói làm gì. Hai đứa mà được thừa hưởng tính cách của Tần Tư Lăng thì quá là tuyệt vời. Nhưng lại đi giống đặc cái tính cổ quái của hắn thì cô không thể nào mà chấp nhận được.
Hai đứa năm nay đã đi học tiểu học rồi mà rất ít nói. Thậm chí, đi về đứa nào đứa nấy như vào khuôn khổ trong quân đội mà lại lao đầu vào học luôn.
Trình Nhiễm nhiều lần than vãn với Tần Tư Lăng nhưng chẳng ăn thua gì cả.
Con nhà người ta 2 tuổi đã biết nói, thậm chí còn phát triển hết tất cả. Đây, con nhà mình thì lên tiểu học rồi mới nói được. Tính cách thì lại hướng nội, không thích chơi hay chạy nhảy như mấy đứa tẻ ngoài kia.
Được cả anh và em, đều chỉ chăm chăm vào quyển sách mà học.
Tuy học là tốt nhưng Trình Nhiễm rất sợ hai đứa nhỏ nhà cô mắc bệnh tự kỉ. Kì thật, cô thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút nào. Trẻ con ở tuổi này mà cứ như mấy ông bà cụ thì thật sự có vấn đề lớn rồi.
"Tần Tư Lăng, anh dạy con của em kiểu gì mà để hai đứa nó thành ra cái bộ dạng này hả? Em muốn con của em dễ thương hơn, chạy nhảy hơn..."
"Anh không dạy, là chúng nó tự vậy. Học nhiều là tốt."
"Tần Tư Lăng, anh trả lại hai bảo bối đáng yêu lại cho em. Dạy con theo cách của anh thì em không chấp nhận!"
Dù Trình Nhiễm có bất mãn như thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật là con của cô đã bị "tha hóa" rồi.
Những năm tiếp theo, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư ngày một khôn lớn. Hai đứa ở trường là tấm gương tiêu biểu của toàn khối, về nhà lại trở thành vị thiếu gia và tiểu thư vô cùng lễ phép và biết nghe lời. Hình ảnh này quả nhiên đúng chuẩn con nhà người ta.
Nhưng Trình Nhiễm lại không thể chấp nhận nổi cái tính cách ít nói của hai đứa. Trong suy nghĩ của cô thì trẻ con phải mang hình ảnh và nét dễ thương của trẻ con. Mà con của cô thì hoàn toàn ngược lại.
Trong gia đình, giờ đây chắc có lẽ mỗi Trình Nhiễm lạc loài. Không biết rồi cô còn có tiếng nói không nữa.
Hôm đi họp phụ huynh cho hai đứa, Trình Nhiễm chính là người duy nhất được cô giáo nhắc tên vì hai con của cô học hàn quá xuất sắc. Ai cũng ngưỡng mộ cho rằng cô đẻ quá khéo, sinh ra hai thiên thần xinh đẹp lại còn học giỏi.
Mọi người khen vậy thì cô cũng chỉ biết gượng cười thôi.
Rồi ai cũng phải có điểm yếu. Mà điểm yếu của Tiểu Long lại chính là căn bệnh sạch sẽ được thừa hưởng từ ba của nó.
Vẫn may còn có Tiểu Ngư giống cô, nếu không Trình Nhiễm thật sự dỗi, muốn sinh thêm đứa nữa mất.
"Tiểu Long, hôm nay mẹ thấy con xách một cái túi lớn về, đó là cái gì vậy?"
Tần Uy Long đang ngồi đọc sách, dừng lại quay về phía Trình Nhiễm, nói.
"Là quà các bạn nữ tặng cho con. Chẳng hiểu sao lại có thể tốn công như vậy nữa. Con mà không đem về là đám người đó lại ngồi đấy ăn vạ."
Con trai cô thật đúng là có số đào hoa...
Đúng lúc này, Tiểu Ngư từ trên tần đi xuống. Trình Nhiễm định lên tiếng muốn rủ con gái đi mua sắm. Thật không ngờ, người giúp việc đi theo phía sau con bé lại ôm một đống đồ đi xuống.
"Tiểu Ngư, con đi mua sắm với mẹ không?"
"Mẹ không thấy con có quá nhiều quần áo à? Đám bạn học kia tặng cho con quá nhiều món đồ hàng hiệu rồi... Hiện tại con phải đem cho đi vợi đây."
Thực ra, ngôi trường mà hai con của cô đang theo học chính là ngôi trường dành riêng cho giới thượng lưu. Tiểu Ngư được tặng mấy món quà đó cũng chẳng có gì là lạ. Bạn bè của con bé không xuất thân trong gia đình giàu có thì bố cũng phải làm chức to, danh thế gia vọng tộc.
Trình Nhiễm chẳng có thời gian với các con mà các con của cô cũng bơ cô luôn. Chính vì vậy mà tối hôm đó cô buồn đến nỗi tự nhốt mình trong phòng.
Tần Tư Lăng đi làm về thấy thế thì gọi hai đứa ra chất vấn. Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu vì sao mà Trình Nhiễm lại hờn dỗi nữa. Thật sự hắn cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
Trong đầu của Tần Tư Lăng chợt sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Hôm nay chính là sinh nhật của Trình Nhiễm.
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng nhớ ra chuyện này. Cả ba bố con đều đưa mắt nhìn nhau.
"Sao hôm nay sinh nhật mẹ mà hai đứa lại không nhớ?"
"Ba cũng đâu có nhớ đâu..."
"Lỗi cũng tại ba."
Hai đứa bé liên tục chất vấn Tần Tư Lăng. Hắn hết cách, chỉ có thể đứng bên ngoài gõ cửa phòng. Bây giờ cũng đã muộn rồi, chắc phải đến mai hắn mới có thể cho người tổ chức sinh nhật cho Trình Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, em mở cửa đi... Có nghe anh nói không?"
Bên ngoài, cả Tần Tư Lăng và hai đứa trẻ đang cảm thấy rất tội lỗi. Nhưng, ai ngờ được Trình Nhiễm đang ngồi trên giường lớn, trước mặt có một đống đồ ăn vặt, chăm chú vừa ăn vừa xem phim.
Mãi đến nửa đêm, khi bộ phim kết thúc. Lúc này Trình Nhiễm mới đi thử dọn tàn cuộc trong phòng. Thật là, lâu lắm rồi cô mới được tự do thoải mái như hồi còn độc thân. Cả 3 người kia không quan tâm đến cô thì thà cô không cần để ý đến còn hơn.
Trong đầu của Trình Nhiễm bắt đầu xuất hiện ý tưởng. Hai đứa kia quá giống Tần Tư Lăng, hay cô sinh thêm đứa nữa nhỉ?
Để rút kinh nghiệm, cô quyết định sẽ đào tạo đứa nhỏ ngay từ khi sinh ra cho chắc.
Đến khi Trình Nhiễm mở cửa phòng đi ra ngoài, cô suýt nữa bị doạ cho đứng không vững. Tần Tư Lăng, Tần Uy Long và Tần Hải Ngư đang quỳ rạp ở trước cửa.
Ba người này tính làm gì đây?
Thấy cô cuối cùng cũng ra khỏi phòng, Tần Tư Lăng bày ra cái bộ mặt biết lỗi, thành khẩn nói.
"Xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của em... Anh hứa ngày mai sẽ nghỉ làm để cùng em đón sinh nhật.... Muộn..."
Tiểu Long và Tiểu Ngư cũng cúi mặt xuống. Lần đầu tiên Trình Nhiễm thấy được sự dễ thương của hai đứa mà trái tim như tan chảy.
"Mẹ, sau này con sẽ quan tâm mẹ hơn."
"Mẹ, Tiểu Ngư sau này sẽ nghe lời mẹ... Mẹ đừng giận nữa."
Ừ nhỉ? Cô còn quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Thôi thì cả ba người này biết lỗi thì cô sẽ tạm bỏ qua cho. Trốn trong phòng xem phim cũng là ý hay...
"Sau này, anh đừng có mà cấm đoán em bất cứ cái gì. Còn nữa, hai đứa kia, tuyệt đối phải nghe lời mẹ. Nếu không, thì mẹ sẽ dọn về ông bà ngoại ở."
"Kể từ ngày hôm nay mà không dễ thương thì đừng có trách."
**************
Bình luận facebook