• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hôm nay rung động vì em (3 Viewers)

  • Chương 39

Đối với việc Đào Dã cố ý dùng hành vi ấu trĩ để đòi bia này, Diệp Đằng tỏ vẻ khinh thường. Sau khi thưởng thức một mình ba xiên nướng, tâm tình thoải mái không ít, chọn một xiên trong tay đưa cho anh: "Anh có một ăn một miếng không?"
"Em ăn đi, tôi mới ăn cơm xong." Đào Dã quay người dựa vào lan can, nhìn cô duỗi chân để trên bậc thang bên cạnh, váy hơi ngắn, túi đè nặng lên chân, có thể là vẫn còn chưa quen với việc đi giày cao gót nên mắt cá chân đỏ lên: "Có đau chân không?"
Diệp Đằng nhìn nhìn chân của mình: "Một chút. Đôi giày này mới mua nên hơi cọ vào chân. Ngày mai sẽ không đi đôi này ra ngoài nữa."
"Ngày mai đi đâu?" Đào Dã rũ mắt, gió thổi quá tóc trên mái anh, bóng đêm với quần áo của anh vừa vặn hòa hợp thành một thể.
"Đi cùng với bọn Lý Nguyên Lãng ăn cơm." Ngày mai là cuối tuần, Hứa Miêu Miêu nói hẹn tất cả cùng ăn cơm. Cô thích cách này nhưng không biết có phải là chủ ý của Lý Nguyên Lãng hay không.
"Còn có ai?"
"Sao anh lại đột nhiên hứng thú với đề tài này?" Diệp Đằng tò mò mà giương mắt nhìn anh: "Còn có bạn cùng phòng của em với bạn trai cô ấy."
"Ăn xong thì làm gì?" Đào Dã hơi dùng sức bóp lon bia, cái lon phát ra tiếng động nhẹ.
"Ăn xong? Cũng không biết nữa." Cái miệng nhỏ của Diệp Đằng ăn mấy miếng ngô nướng cuối cùng: "Có thể là đi ca hát hoặc là đi xem phim linh tinh."
"À."
"Anh tìm em có việc?" Diệp Đằng duỗi cái eo lười, bắt đầu thu dọn rác.
Đào Dã ném cái lon không trong tay vào túi: "Đồ ăn trong tủ lạnh ăn hết rồi."
Cho nên là muốn cô đi mua cho anh sao? Đôi mắt tròn của Diệp Đằng trừng lên: "Em chỉ có một chút tiền lương thôi, anh còn muốn trấn lột em?"
Đào Dã nhìn ánh mắt đau lòng kia của cô, từ trong túi quần rút ví ra, đưa cho cô một cái thẻ: "Mật khẩu là sáu số sáu, bên trong có mười vạn tệ."
"..." Diệp Đằng nhìn anh đưa cái thẻ qua, hoàn toàn đoán không ra ý nghĩa của anh: "Mười vạn tệ? Mua đồ ăn?"
Còn có mật khẩu ngẫu nhiên như vậy. Nháy mắt Diệp Đằng cảm thấy được sự hạn chế trong sức tưởng tượng của cô, nhìn bộ dáng của Đào Dã như không có gì, có thể là người anh này đã thoát ly khỏi sinh hoạt quá lâu rồi. Bình thường anh sinh hoạt đích xác rất đơn giản, ăn cơm cũng là mua đồ có sẵn, phỏng chừng là không có khái niệm gì đối với giá cả hàng hóa: "Anh có biết nếu dùng mười vạn tệ để mua đồ ăn thì có thể mua trong bao lâu không?"
Đào Dã thuận thế tiếp nhận lấy cái túi rác trên tay cô: "Tôi không ngại, càng lâu càng tốt."
"Anh đương nhiên không ngại nhưng em ngại." Diệp Đằng đuổi theo: "Vì sao em lại phải đi mua giúp anh?"
Đào Dã dừng chân lại, xoay người nhìn cô: "Bởi vì tôi sẽ không đi."
Anh! Sao anh có thể nói ba chữ "Tôi sẽ không" thản nhiên như vậy!! Anh nấu cơm giỏi như vậy sao không đi mua đồ ăn? Diệp Đằng thấy quả nhiên từ miệng của anh nói ra không có câu nào là thật, nhưng khi anh nói hươu nói vượn thì đặc biệt nghiêm túc, vẻ mặt như không lừa già dối trẻ.
Diệp Đằng kéo tay của anh qua: "Anh tự đi tìm người giúp việc đi, em rất bận."
Đào Dã giơ cái thẻ ra, Diệp Đằng sợ bị anh bắt được, xoay người bỏ đi, sau đó nghe anh ở đằng sau nói một câu: "Tôi cũng chưa nói là miễn phí. Trả cho em một khoản phí, muốn làm hay không? Coi như là việc bán thời gian."
Diệp. có khí chất. Đằng tức giận nói: "Anh thấy em là loại người có thể bị tiền lay động sao?"
"Một tháng 3000."
Diệp Đằng bước hai bước về phía trước.
"5000."
Cô xoay người lại, chạy về lấy cái thẻ trong tay anh: "Biết cái gì em chuyên nghiệp nhất không? Tài chính."
Cô mới vừa cầm thẻ, cổ tay bị anh nắm lại: "Có điều, yêu cầu của tôi với nguyên liệu nấu ăn tương đối cao, cho nên tốt nhất là cách hai ba ngày đến một lần, khi nào đi công tác tôi sẽ nhắn cho em."
Diệp Đằng làm dấu ok, cô không phải là thiếu tiền chỉ là sau khi lên đại học cô không muốn lấy tiền của bố mẹ nữa. Với lại gần đây cô muốn nghiên cứu thị trường chứng khoán, cần đầu tư một ít tiền, khó mà xin tiền của người nhà được cho nên cô định vay tiền của Đào Dã trước, kiếm được lời thì trả lại cho anh sau.
Đào Dã buông tay cô ra, đáy mắt có ý cười: "Tiểu tham tiền."
"Em không phải tham tiền, chỉ là người tôn trọng tiền tài sẽ được tiền tài ưu ái. Đây là chuyên ngành của em, cũng là thứ mà sau này em phải đối mặt." Diệp Đằng giơ giơ cái thẻ kia, cười hề hề hỏi: "Mật khẩu của anh cũng quá đơn giản đi. Mấy cái thẻ của anh đều là mật khẩu này à?"
"Muốn biết?" Đào Dã vuốt ve thứ gì đó trong túi.
"Không phải, chỉ là em có ý tốt nhắc nhở anh, thẻ không nên tùy tiện đưa cho người khác, mật khẩu cũng thế, trừ phi..."
"Trừ phi gì?" Đào Dã lấy một cái chìa khóa ra đưa cho cô: "Chìa khóa căn hộ mới của tôi, hiện tại tôi không ở chỗ cũ, mới dọn ra hai ngày trước, địa chỉ mới gửi cho em sau."
"Chẳng trách anh lại đột nhiên đến đây, còn mời em ăn khuya... Biết ngay là anh không có lòng tốt như vậy." Diệp Đằng bực bội nhận chìa khóa, rõ ràng là anh có chuẩn bị trước khi đến. Diệp Đằng một bên oán niệm một bên khóa cửa lại, Đào Dã đứng ở sau lưng cô.
Đèn hành lang bên trong hỏng rồi, tối đen như mực. Phía sau cô chính là bậc thang, lúc xoay người xuống tầng không đứng vững, thiếu chút nữa là ngã xuống, vội vàng vịn sang bên cạnh. Một tay Đào Dã xách theo túi rác, cánh tay kia ôm lấy eo cô hơi dùng lực một chút, ôm cô thu vào trong lồng ngực của mình.
Diệp Đằng kinh ngạc ngửa đầu, nương theo một chút ánh sáng từ khe cửa nhìn anh. Anh vừa mới uống bia, hô hấp mang theo hơi bia vây quanh người cô. Trong giây lát cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Đào Dã buông cô ra: "Không có việc gì chứ?"
"Không sao. Trời tối quá, để em bận đèn pin lên." Diệp Đằng lấy điện thoại ra, mở đèn flash lên. Hai người một trước một sau đi đến cầu thang, từ cầu thang đi ra ngoài cuối cùng cũng tìm lại được ánh sáng.
Cô theo bản năng quay đầu lại, va vào ánh mắt của anh, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cũng không biết là vì mình không chút lương tâm mà lừa tiền của anh hay bởi vì sự cố lúc nãy.
Lúc chờ thang máy, Đào Dã đột nhiên hỏi: "Em vừa mới nói trừ phi cái gì?"
"Dạ?" Diệp Đằng nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ lại lời nói lúc nãy của mình. Cô định lúc chuyện đưa thẻ này giống như là cho bạn gái. Nhưng bây giờ mà nói câu này, bầu không khí có lẽ sẽ xấu hổ hơn, nên nói lung tung có lệ, lông mi cong cong nhìn anh: "Em nói là thẻ không cần tùy tiện cho người khác, trừ phi giống như chúng ta, là bạn bè tốt."
Thang máy kêu "tinh" một tiếng, Diệp Đằng chạy nhanh vào, không nghe thấy người đằng sau cười mà lặp lại: "Bạn tốt."
Trên thực tế Đào Dã chỉ là đơn thuần tìm đến cô ăn khuya, nói cô mua đồ ăn cho cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, chìa khóa dự phòng trên người chỉ là thuận tay đưa cho cô, không giống như Diệp Đằng nghĩ là anh có chuẩn bị mà đến. Chỉ là anh nhớ cô quá, muốn đến nhìn xem.
Hai ngày trước Cố Dật Trần nói người cậu của Diệp Đằng - Diệp Thần đã ra tù, gần đây cũng không biết đang ở đâu. Anh nghe Lâm Sơ nói Diệp Đằng thường xuyên tăng ca nên nghĩ đến đây xem thử, con gái buổi tối ở một mình luôn làm người ta không yên tâm được.
Anh đưa Diệp Đằng về trường, trên đường lại gọi cho Cố Dật Trần, nói anh ấy tìm người hỏi thăm nơi ở của Diệp Thần, gần đây có tin tức gì không.
"Có tin tức em nhất định sẽ nói với anh đầu tiên, anh cứ gấp như vậy làm gì?" Cố Dật Trần ôm bạn gái ngồi trên sô pha xem TV, nghe bên kia có tiếng xe đi lại: "Tối thế này anh còn ở bên ngoài à? Quả nhiên là thích con gái nhà người ta, có phải là tối nay đi ra ngoài hẹn hò không?"
"Cũng không phải." Đào Dã ngồi ở đằng sau xe taxi, tựa vào đằng sau dãn lưng một chút, không tự giác mà cười khẽ.
"Chậc chậc chậc." Da gà da vịt của Cố Dật Trần đều dựng đứng hết lên rồi: "Em phát hiện mỗi khi anh nhắc đến cô ấy thì cười, là thích thật à?"
"Đúng không?" Chính bản thân Đào Dã còn không cảm nhận được, chỉ khi được anh ấy nhắc nhở mới như ngộ ra.
"Đúng vậy. Bản thân anh còn không nhận ra à?" Cố Dật Trần điều chỉnh lại dáng ngồi: "Hiện tại anh đến bước nào rồi? Thổ lộ hay chưa?"
"Chờ một chút." Đào Dã ấn ấn ấn đường, có thể là vừa mới uống bia lạnh xong, cảm thấy có chút không thoải mái.
"Còn chờ á? Anh, anh cũng thật tuyệt. Anh không còn là mười sáu, anh đã hai sáu rồi, xin anh hãy hiểu rõ bản thân mình vào."
Đào Dã nghe thấy bên cạnh anh ấy có tiếng cười của nữ sinh, Cố Dật Trần thúc giục cô ấy đi tắm rửa, sau đó tiếng của cô ấy biến mất.
"Anh chờ một chút, rau kim châm cũng phải lạnh. Anh Dã, anh với em làm bạn bè lâu như vậy, em nói cho anh câu xuất phát từ đáy lòng em, đời này gặp được người mình thích thật sự không dễ dàng, huống chi hoa thơm cỏ lạ anh gặp cũng nhiều. Mặc kệ cô ấy là ai, anh cũng không thể dễ dàng mà thả chạy, rõ chưa?" Cố Dật Trần thấp giọng dặn dò.
Trong chuyện tình cảm, tựa hồ anh luôn hậu tri hậu giác, thời niên thiếu khinh cuồng không phải là không rung động, chỉ là cảm giác lúc ấy thế nào nhỉ? Đào Dã cũng đã quên rồi. Tóm lại lúc ấy không giống với bây giờ. Hơn nữa chuyện gì anh làm cũng đều nghiêm túc, không hề nghĩ đến tùy tiện làm, mà Diệp Đằng còn nhỏ như vậy, anh thậm chí còn không có đủ dũng khí hứa hẹn tương lai với cô.
Huống chi quan hệ của hai người bọn họ, những lời thích đã không nói thì thôi chứ một khi nói chính là nước đổ khó hốt. Chuyện này đối với anh mà nói là cuộc thi chỉ có thể thắng chứ không thể thua, mà thắng chính là thắng trái tim của nha đầu kia.
"Ừ, chuyện tôi coi trọng đã bao giờ từ bỏ?" Đào Dã cười khẽ: "Chỉ là phải thận trọng hơn cho nên muốn chờ một chút."
"Thôi được, đến cả từ thận trọng cũng dùng tới! Chừng nào thì anh thận trọng vậy, em chưa thấy bao giờ." Cố Dật Trần thấy lần này anh thật sự nghiêm túc: "Cô ấy là ai thế?"
"Người nào nhỉ?" Đào Dã giả vờ suy xét vài giây, không biết xấu hổ mà nói một câu: "Người trong lòng."
Tay Cố Dật Trần run lên, điện thoại thiếu chút nữa là rơi vào mặt, cười nửa ngày: "Thôi em tin rồi, anh đừng có mất liêm sỉ như thế..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom