• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa (8 Viewers)

  • Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa - Chương 14

Diệp Ngọc cứ tưởng chuyện chơi cờ cứ thế trôi qua, không ngờ lần sau Đoạn Vân Tri đến, thế nhưng lại đưa cho nàng một tờ giấy.



Diệp Ngọc mở ra ngay trước mặt chàng, thế mà lại là ván cờ hôm qua.



“Này……”



Trong mắt Đoạn Vân Tri chứa ý cười: “Băn khoăn của phu nhân tại hạ hiểu rõ, nhưng mà tại hạ thật sự si mê chơi cờ, khó gặp được đối thủ như phu nhân vậy, bất kể như nào cũng muốn chơi ván tiếp theo. Như này thì sẽ không lan truyền mấy lời đồn đãi không tốt.”



Diệp Ngọc đau đầu nhìn tờ giấy trong tay, cái này nếu bị phát hiện mới thật sự không thể nói rõ đúng chứ?



Nhưng mà nhìn thoáng qua vị trí hạ cờ của quân trắng, đúng thật rất tinh diệu, Diệp Ngọc suy tư một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Vậy chờ khi ta hạ cờ xong sẽ đưa cho Đoạn đại phu.”



Đoạn Vân Tri thấy nàng nhận lấy, lại bắt mạch, sắc thuốc cho nàng như thường lệ, nhìn nàng uống xong mới rời đi.



Ngày thường Diệp Ngọc mặc kệ chuyện hậu viện, tất nhiên sẽ có cả đống thời gian rảnh rỗi. Đoạn Vân Tri chơi cờ với nàng, nàng đã hạ xong nước đi, nhưng lại chậm chạp không đưa cho chàng, bị hỏi thì cũng chỉ nói chưa suy nghĩ tốt, dường như Đoạn Vân Tri cũng tin là thật: “Phu nhân cứ chậm rãi suy nghĩ.”



Như thế khiến Diệp Ngọc hơi ngượng ngùng, nếu là trực tiếp từ chối thì không sao, nhưng đồng ý với người ta rồi lại rút lui như vậy, đúng là không tốt cho lắm.



Cũng may chắc là thấy nàng quá mức thanh nhàn, số ngày lão phu nhân tìm nàng càng thêm thường xuyên, hơn nữa mỗi lần đều vòng qua chuyện Quý Tinh Hoa cưới vợ. Hiển nhiên không thể đàm phán thuận lợi với Quý Tinh Hoa, chỉ có thể kéo nàng vào.



“Nói thế nào thì ngươi cũng là tẩu tử của nó,” lão phu nhân tuy rằng phải xin giúp đỡ từ nàng, giọng điệu lại chẳng hòa hoãn đi chủ nào, “Tinh Hoa từ nhỏ đã thân thiết với ngươi, ngươi cũng nên để ý nó nhiều hơn.”



“Mẫu thân nói phải.” Vẻ mặt Diệp Ngọc dịu ngoan, đáp lại một cách vâng theo.



Quả nhiên, có nàng ở đây, rốt cuộc thì Quý Tinh Hoa không định bỏ chạy nữa, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi xuống,



Lão phu nhân không ngại phiền hà, mở ra từng tờ từng tờ tranh: “Tinh Hoa con xem, cô nương này như nào?”



Quý Tinh Hoa không trả lời, ngược lại hỏi Diệp Ngọc: “Đại tẩu, tẩu cảm thấy như nào?”



“Mắt ngọc mày ngài, nhu nhược động lòng người, là một vị mỹ nhân.” Diệp Ngọc cười nói.



“Ồ? Thật vậy chăng?” Quý Tinh Hoa lại nhìn thêm một lát, dường như muốn nhìn ra sự nhu nhược động lòng người ở đâu.



Lão phu nhân vừa thấy tình thế rất tốt, nhanh chóng phụ họa bên cạnh: “Đây là thiên kim nhà thượng thư Lễ bộ, 16 xuân xanh, người thật còn đẹp hơn trong tranh.”



“Thế à?” Không thấy chút hứng thú nào từ Quý Tinh Hoa, nhưng lại chủ động cầm lấy bức tranh tiếp theo, hỏi Diệp Ngọc: “Cái này như nào?”



Diệp Ngọc ngước mắt nhìn thoáng qua: “Tri thư đạt lễ, dịu dàng hào phóng, là nhân vật sáng giá để làm chính thê.”



Quý Tinh Hoa vui vẻ: “Không hổ là đại tẩu, thế mà có thể nhìn ra mấy cái này? Nào nào nào, cái tiếp theo.”



Giống như tìm được thú vui khác lạ, bức tranh nào Quý Tinh Hoa cũng hỏi ý kiến Diệp Ngọc, Diệp Ngọc đều khen từ trên xuống dưới, không lặp lại một từ khen ngợi nào.



Lão phu nhân tức giận đến đau đầu, không thể nhìn tiếp mà ngắt lời bọn họ: “Được rồi! Ta thấy hai người đang chơi bà già này đây! Ngươi đi về trước đi!”



Câu sau này là nói với Diệp Ngọc, Diệp Ngọc nghe vậy dừng lại rồi đứng dậy thi lễ với bà ta: “Vậy con dâu xin cáo lui.”



Lão phu nhân nhìn nàng, căm giận trong lòng, con nha đầu Diệp Ngọc này ngoài mặt luôn là dáng vẻ thuận theo, kết quả mỗi lần đều có thể khiến bà ta tức giận, cũng không biết Quý Duệ muốn cho ả làm đại phu nhân đến bao giờ, hai đứa con trai này một người càng không bớt lo hơi một người.



Diệp Ngọc vừa rời khỏi viện của lão phu nhân không lâu, đã nghe thấy tiếng gọi của Quý Tinh Hoa từ phía sau. Nàng dừng bước quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Quý Tinh Hoa chạy dồn dập đến phía nàng.



“Đại tẩu, rất xin lỗi, vừa rồi có phải đã làm tẩu khó xử không?” Quý Tinh Hoa ngượng ngùng xin lỗi.



Lần này Diệp Ngọc thế nhưng không tha cho y: “Đệ cũng biết khiến ta khó xử à?”



“Xin lỗi xin lỗi,” Quý Tinh Hoa chắp tay nhận lỗi với nàng, “Nhưng mà dáng vẻ vừa rồi của đại tẩu thật sự rất…… Buồn cười, không nhịn được nên trêu tẩu.”



“Dáng vẻ vừa rồi?” Diệp Ngọc khó hiểu.



“Đúng vậy!” Quý Tinh Hoa bật cười như nhớ đến gì đó, “Dáng vẻ nghiêm trang nói dối.” Thật sự quá đáng yêu.



Diệp Ngọc thở dài trong lòng, sao chú em càng lớn thì càng khó giao tiếp thế này? Rõ ràng khi còn nhỏ cực kỳ nghe lời cơ mà.



“Ta đang nói dối chỗ nào?” Giọng nàng bất đắc dĩ, “Những nữ tử đó đều là người mà mẫu thân để chọn lựa kỹ càng, ta khen những người đó không hề quá mức.”



“Cái gì cơ?” Quý Tinh Hoa không cho là đúng, “Nhưng mà các nàng không thể bì được với một sợi tóc của đại tẩu.”



“Đệ quá đề cao ta,” Diệp Ngọc cũng hơi bất ngờ vì Quý Tinh Hoa đánh giá cao bản thân như vậy, “Ta chỉ là hoa tàn ít bướm, sao có thể so với các tiểu cô nương.”



“Sao lại không?” Quý Tinh Hoa rất bất mãn khi Diệp Ngọc nói bản thân như vậy, “Đại tẩu là người hoàn mỹ nhất! Nói về chỗ không hoàn mỹ nhất, chính là gả cho đại ca đệ.”



“Vậy sao?” Giọng nói lạnh lùng của Quý Duệ vang lên bên cạnh, Quý Tinh Hoa sợ tới mức run rẩy cả người.



Tuy rằng từ nội tâm, y cảm thấy bản thân không hề nói sai chút nào, nhưng nói xấu sau lưng bị chính chủ bắt gặp, y vẫn chột dạ.



“Đại ca.” Quý Tinh Hoa cười gượng quay đầu.



Quý Duệ cũng không có ý tìm y tính sổ, chỉ lạnh lùng phân phó: “Đệ về trước đi.”



Quý Tinh Hoa vừa nhìn tư thế này của hắn đã biết hắn muốn trút giận lên Diệp Ngọc, sao y có thể chạy? Y nhanh chóng chắn phía trước.



“Đại ca, đệ nhất thời hồ đồ nói hai lời hỗn láo, không liên quan đến đại tẩu.”



“Tinh Hoa,” Diệp Ngọc cười trấn an y, “Đại ca đệ cũng chưa nói cái gì, đệ cứ về trước đi.”



“Nhưng mà……” Quý Tinh Hoa còn đang định nói gì đó, lại thấy Diệp Ngọc mỉm cười, trong mắt là sự kiên quyết không thể xía vào.



Rốt cuộc thì hai người họ mới là vợ chồng, bản thân chẳng có lập trường gì để can thiệp, Quý Tinh Hoa siết chặt tay “Vậy thì đại ca, đại tẩu, đệ đi trước.”



Quý Duệ không trả lời, mãi đến khi y đi rồi, mới nhìn về phía Diệp Ngọc “Ngay cả mẫu thân mà Tinh Hoa cũng không để trong mắt, thế mà lại nghe lời ngươi nói.”



Diệp Ngọc biết hắn luôn không thích Tinh Hoa thân thiết với mình, dù sao nói gì cũng sai, nên chẳng tiếp lời, chờ hắn tự nhảy qua đề tài này.



“Tinh Hoa không còn nhỏ tuổi, nên thành gia lập thất. Trước đó, ta không hy vọng ngươi và nó truyền ra cái tin đồn nhảm nhí gì.” Biểu cảm của Quý Duệ lạnh đăng như lời nói của hắn.



Cho dù bị chế nhạo như vậy, sắc mặt Diệp Ngọc vẫn như thường rồi cúi thấp đầu: “Đại nhân nói đúng, thiếp nhất định sẽ cẩn thận từ lời nói đến hành động.”



Giống như đấm một quyền vào bông, mềm như bông không có chút sức lực nào.



Diệp Ngọc cảm thấy chắc hẳn Quý Duệ đang tức giận, khi lướt qua nàng góc áo thậm chí còn có luồng gió nhẹ.



Nhưng nàng cũng chỉ suy nghĩ một chút trong lòng như vậy, Quý Duệ tức giận hay không, liên quan gì đến mình? Nếu hắn tức giận đến mười ngày nửa tháng không tới tìm mình, thế thì bản thân càng thanh nhàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom