• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hôm nay lại không có ly hôn (7 Viewers)

  • Chương 45

Edit: Chovay-HVHT

Thẩm Huyên cảm thấy nhu cầu sinh dục tất yếu vẫn phải có, tuy rằng cô cùng Mục Dịch vốn dĩ không có cái gì, nhưng lại sợ bị người ghi tạc trong lòng, về sau người có hại vẫn là chính cô.

Nắm cằm cô, ánh mắt anh khẽ động, "Em muốn mang như thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Thẩm Huyên không khỏi trừng mắt nhìn anh, “Anh có thể đứng đắn một chút được hay không.”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông ít cười nói này đã từng là người dù mấy cây gậy đánh cũng không đánh ra một chữ thế mà bây giờ nam chính lại có thể nói lời thô tục với cô!

Đàn ông, ha hả.

“Anh đương nhiên không bằng mấy dã nam nhân đứng đắn khác.”

Mục Đình buông ly rượu, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, một bên lật tài liệu trên bàn xem, tuy nhiên biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, đương nhiên Thẩm Huyên nhìn ra được cơn giận của anh còn chưa có tan.

Ai nói lòng dạ phụ nữ hẹp hòi, cô cảm thấy lòng dạ của đàn ông cũng không lớn hơn bao nhiêu đâu.

Vòng ra phía sau ôm lấy cổ anh, Thẩm Huyên cúi đầu ghé sát tai anh nhẹ giọng nói: “Được rồi, sau này em nhìn thấy hắn nhất định sẽ cách thật xa có được chưa?”

Nếu cô cùng Mục Dịch có cái gì, thì đã sớm nên có, sao có thể còn chờ đến bây giờ, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ anh còn không rõ?

Anh vẫn như cũ không dao động nhìn tài liệu, Thẩm Huyên đột nhiên có loại xúc động muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn cắn trên cổ anh một ngụm, ngay sau đó, cả người chợt bị kéo xuống ngồi giữa lòng ngực anh, giữa cổ cũng xuất hiện một cái đầu.

“Em sai rồi em sai rồi, anh đừng như vậy, chút nữa em còn phải họp đấy, bị người khác nhìn thấy em còn gặp người thế nào nha.” Cô nhanh chóng đẩy cái đầu trước mặt ra.

Nắm cái cằm trắng nõn, Mục Đình cúi đầu hung hăng phủ lên cánh môi anh đào, Thẩm Huyên đỏ mặt bàn tay để ở trên vai anh, sau lưng bị ép sát cạnh bàn, nửa ngày, mới thở phì phò quay đầu đi, thanh âm hờn dỗi xoa tóc anh, “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy, trước kia em với Mục Dịch gần gũi sao lại không thấy anh có phản ứng gì.”

Ánh mắt Mục Đình tối sầm lại, “Còn có trước kia?”

Thẩm Huyên: “……”

“Em chỉ là đùa một chút, lúc trước hắn ở nước ngoài, em sao có thể gặp được hắn.” Cô cười khẩy.

Mục Đình không nói gì, liền bình tĩnh nhìn chăm chú người trước mắt, bàn tay to không nhẹ không mạnh xoa eo cô, biểu tình vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.

Thẩm Huyên đang muốn xuống khỏi người anh, đúng lúc bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa, khiến cô vội vàng đứng dậy đi đến sô pha bên kia ngồi xuống, một bên cầm gương soi cổ mình, sợ đối phương trả thù chính mình, lưu lại dấu vết gì đó.

Khi trợ lý Chung tiến vào còn có chút bất an, sợ quấy rầy chuyện tốt của Mục tổng, nhưng mà không còn cách nào khác, nên không thể không tiến vào, có điều khi phát hiện bên trong cũng không có tình huống gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng cảm thấy Mục tổng không phải là loại người làm bậy.

“Đây……”

Hắn vừa mới đưa một phần tài liệu qua, còn chưa kịp nói gì, ánh mắt liền thẳng tắp dừng lại trên cổ Mục tổng, dấu răng nhỏ rõ ràng có chút quá phận, còn mang theo vệt đỏ, rõ ràng là vừa mới lưu lại.

“Đây là tài liệu ngài muốn.”

Hắn nhanh chóng cúi đầu, nhưng ánh mắt lại không tự giác quét về phía Thẩm Huyên, hiện tại hắn cũng không dám bảo đảm nơi này mới nãy không xảy ra cái gì.

“Ra ngoài đi.” Mục Đình tùy tay tiếp nhận tài liệu trợ lý Chung đưa qua.

Nghe vậy, trợ lý Chung rất nhanh xoay người lui ra ngoài, hắn cho rằng Mục tổng tuyệt đối không phải là loại người làm bậy, không nghĩ tới đối phương lại cũng thích chơi trò kích thích, lại còn ở trong văn phòng……

Đương nhiên Thẩm Huyên vừa rồi đã nhận ra ánh mắt của trợ lý Chung, không khỏi trừng mắt nhìn người bên kia, “Đều tại anh, người khác khẳng định hiểu lầm!”

Này nếu là truyền ra ngoài, cô còn gặp người thế nào!

“Nghĩ cái gì?” Mục Đình nhàn nhạt liếc cô.

Thẩm Huyên hận không thể lấy tách trà ném qua, trước kia cô sao lại không phát hiện người này không biết xấu hổ như vậy chứ!

Chờ đến thời gian diễn ra cuộc họp cô liền cùng anh đi vào phòng họp, người Mục gia đều ở đây, còn có một ít đổng sự khác, vừa nhìn đã biết là rất nặng nề, lại còn không cho mở di động, Mục Dịch ngồi ở đối diện cô, Thẩm Huyên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than cúi đầu nhìn tài liệu trước mặt, dù rằng cô cái gì cũng xem không hiểu.

Không chỉ có trợ lý Chung, ngay cả ánh mắt thư kí Lý cũng có chút kỳ quái nhìn Mục tổng, cuối cùng vẫn làm như cái gì cũng không có phát sinh qua, đi phát tài liệu, khi đi qua bên cạnh Thẩm Huyên không khỏi nhìn cô nhiều chút.

Ngay cả những người khác cũng có chút quái dị nhìn Mục Đình, kết hợp với ánh mắt khác thường còn không tự giác nhìn về phía Thẩm Huyên, thật sự là cái dấu răng kia đúng là mọi người khó có thể bỏ qua, không nghĩ tới Mục tổng thoạt nhìn đứng đắn đến khủng khiếp, thì ra chơi cũng thoáng như vậy.

Tự nhiên biết cô đã làm cái gì, Mục Đình bất động thanh sắc quét mắt nhìn cô gái phía dưới, đầu ngón tay khẽ động, người sau cúi đầu dường như không có việc gì, giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, chỉ là không ngừng dùng tay đỡ mặt.

Ánh mắt Mục Dịch vẫn lộ ra âm trầm như cũ, thỉnh thoảng nghịch cây bút trên bàn, chỉ cần nghĩ đến có khả năng bọn họ đã xảy ra quan hệ, cả người đều tản ra một hơi thở nguy hiểm, Mục Diệp ngồi bên cạnh không vui trừng mắt nhìn đứa con trai này, ý bảo hắn thu liễm một chút.

Kết cục của Thẩm Dục Dân kia còn rõ ràng trước mắt, hắn cũng không muốn con trai mình cũng giẫm lên vết xe đổ đó, đừng tưởng rằng hắn không biết những chuyện tiểu tử này làm, chỉ vì một người phụ nữ quả thật là điên rồi!

Nội dung cuộc họp thập phần không thú vị, Thẩm Huyên cũng nghe không hiểu, vài lần còn thiếu chút nữa thì ngủ gật, thời gian cố tình còn dài, nhưng mỗi lần vừa thấy Mục Dịch ở đối diện, tinh thần cô liền sẽ chấn động, cứ như vậy kiên trì đến bốn giờ rưỡi chiều rốt cuộc cũng tan họp.

Cô đương nhiên biết cái gì trên cổ Mục Đình, sợ đối phương tìm mình gây phiền toái, tan họp xong không nói hai lời liền trốn, có điều cô lại có cảm giác chính mình trốn hôm nay nhưng trốn không thoát ngày mai.

Khi cô đến bệnh viện, ông đang chơi cờ cùng viện trưởng, hai người cười tủm tỉm trông rất hoà thuận vui vẻ, sau khi nhìn thấy cô đến đây, viện trưởng mới nói về bệnh tình của ông.

“Sau khi một nhóm chuyên gia trong bệnh viện của chúng tôi thảo luận xong, quyết định cho Thẩm lão tiên sinh dùng một loại thuốc mới, trước đó chúng tôi cũng đã thử nghiệm lượng thuốc qua, phát hiện quả thật rất hữu dụng, chỉ là yêu cầu Thẩm lão tiên sinh tự kiểm soát bản thân, tuyệt đối không thể đụng vào thuốc lá và rượu hoặc một ít đồ ăn mang tính kích thích, cũng không thể chịu kinh hách hoặc kích thích gì đó.”

Nghe xong lời viện trưởng nói, Thẩm Huyên nhíu mày suy nghĩ, chủ yếu là ông căn bản như một đứa trẻ, nào có thể kiểm soát được việc không chạm vào thuốc lá và rượu được, nói ông ăn thanh đạm một khoảng thời gian đã không được, còn tiếp tục như vậy, ai biết ông có thể trộm hút thuốc với uống rượu hay không.

“Tôi sẽ giám sát ông thật tốt, phiền ngài rồi.” Cô cười khách khí hơi gật đầu.

Viện trưởng vội vàng xua tay, “Đều là việc chúng tôi nên làm.”

Cũng không ở lại lâu viện trưởng liền rời đi, Thẩm Huyên nhìn cái người đang nghe radio kiểu cũ liền cảm thấy đặc biệt đau đầu, cuối cùng vẫn ôn tồn rót một ly nước cho đối phương, nhẹ giọng nói: “Ông, ông nghe lời cháu một lần đi, dưỡng cơ thể cho thật tốt có được không?”

Radio còn đang ê ê a a phát hí khúc, ông Thẩm dựa vào giường híp mắt thập phần nhàn nhã, khí sắc thoạt nhìn cũng tốt lên không ít, chỉ là ngữ khí lộ ra không vui, “Ông nơi nào không có nghe lời mấy người bác sĩ đó, chẳng phải là một tháng nay ngày nào cũng ăn canh suông sao?”

Thẩm Huyên: “……”

“Vốn dĩ bộ xương già này cũng xem như cường tráng, nằm một tháng đều muốn gỉ sét, còn không cho xuất viện, bác sĩ này nọ đều là đòi tiền, cháu nghe bọn hắn thổi phồng cái gì, một bệnh cảm mạo đều có thể nói thành bệnh nan y, như vậy cũng hù được loại người trẻ tuổi như các cháu!” Ông Thẩm càng nói sắc mặt càng khó coi, tựa hồ một giây cũng không ở nổi nữa.

Cau mày, Thẩm Huyên đi đến bên cạnh ông Thẩm, một bên chỉnh âm lượng radio nhỏ lại một chút, thần sắc liền nghiêm túc lên, “Không phải ông còn muốn ôm cháu ngoại sao? Không dưỡng cơ thể tốt, sau này đến cả đứa trẻ cũng ôm không được.”

Mấy ngày này các cô đều không có làm biện pháp an toàn, cũng không biết có trúng thưởng hay không, có điều có thì có, thoạt nhìn ông cô thực thích trẻ con, về sau có thể làm đối phương vui vẻ chút thì tốt.

Nghe vậy, ông Thẩm bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, “Cháu cái nha đầu thúi này, bộ xương già này của ông cũng không có suy yếu đến cái loại trình độ đó, có điều là chính cháu nói đấy, nhất định phải sinh một đứa ra đây nhanh một chút, đều đã kết hôn ba năm, một chút động tĩnh cũng không có, có thời gian ông giới thiệu một vị bác sĩ cho cháu, mẹ cháu năm đó cũng giống như thế này, uống thuốc lập tức liền có, phải có một đứa con mới tính là một gia đình hoàn chỉnh có hiểu hay không.”

Thấy đối phương càng nói càng hăng say, Thẩm Huyên chỉ có thể chịu đựng không nói lời nào, cho dù ngồi hỏa tiễn, cô cũng không có khả năng hoài thai nhanh như vậy nha.

Nói xong lời cuối cùng, ông Thẩm còn đưa ra chủ ý, buộc cô phải đi gặp bác sĩ, không có biện pháp, Thẩm Huyên tìm cái cớ có điện thoại liền trốn, nói với bác sĩ nếu có việc liền gọi điện thoại cho cô, rốt cuộc cuối cùng cô cũng khó mà mở miệng về chuyện mình chỉ mới phát sinh quan hệ cùng Mục Đình gần đây thôi.

Về đến nhà đã là bảy tám giờ, vừa vặn dì Vương đã nấu xong đồ ăn, có điều lại không thấy Mục Đình xuống dưới ăn cơm, cô vừa mới chuẩn bị đi thư phòng gọi người, cuối cùng vẫn dừng lại bước chân, quyết định tự mình ăn trước.

“Ông thế nào?”

Dừng lại bước chân, Thẩm Huyên không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh, một bên ra vẻ trấn định quay đầu lại, “Ông rất tốt nha, bệnh viện cũng có phương án giải quyết rồi, chỉ cần kiểm soát chế độ ăn uống là được.”

Nhìn ánh mắt bất thường của cô gái trước mặt, Mục Đình lập tức hướng dưới lầu đi, thanh âm lãnh đạm, “Vậy thì tốt rồi.”

Thấy đối phương không có tức giận, Thẩm Huyên ngược lại có chút thấp thỏm bất an, với trình độ keo kiệt của người này, hôm nay mình khiến anh mất mặt lớn như vậy, anh không có khả năng sẽ không trả thù chính mình nha.

“Em…… Hôm nay đi vội quá, nên quên ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia, anh có mang về đây không?” Cô theo sau nghiêm túc nói.

Môi mỏng hé mở, “Không có.”

Nhìn bóng dáng cao lớn phía trước nói, Thẩm Huyên càng thêm bất an, xảy ra chuyện khác thường tất có lý do, trong lòng người này khẳng định đang nghĩ ra cách trả thù mình.

Tiến lên vài bước giữ chặt cánh tay đối phương, nháy mắt cô nhẹ giọng nói: “Hôm nay…… Em chỉ là không khống chế tốt nặng nhẹ, anh khẳng định sẽ không tức giận đúng hay không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom