• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hồi sinh làm cao thủ tình trường (3 Viewers)

  • Chương 26-27-28-29

Chương 26: kỹ năng chơi game

“Từ trong game”, Giang Văn ngại ngùng nói. Nhưng cái này là thật, kĩ thuật của anh đều xuất phát từ game. Trước kia lúc còn đói kém, anh cũng phải nhờ vào mấy chiêu thức này để trở thành đàn em đắc lực nhất của anh Đông. Muốn được như vậy anh đều phải dựa vào thực lực của bản thân, chứ không phải là tình nghĩa anh em giữa cả hai.

“Game?”, đáp án của Giang Văn quá kì lạ, ngay cả mấy người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn Giang Văn, họ đờ ra không biết nói gì.

“Game gì thế?”, Khỉ Điên nhịn đau, muốn hỏi bằng được nguồn gốc của kĩ thuật này, bản thân cũng phải học theo mới được.

“DNF”, Giang Văn gãi đầu nói.

“Game gì cơ? Nói tiếng người đi xem nào”, Lang Côn vốn đang im lặng nhìn Giang Văn, thấy đám người vây quanh đang không hiểu thì đành nhắc anh, đám người này, bình thường bọn họ chỉ biết tập luyện thôi, làm sao có thể hiểu được tiếng nước ngoài, hiểu được mấy chữ cái Latinh này chứ.

“Dũng sĩ và thành chiến dưới lòng đất”, Giang Văn cuối cùng cũng nói ra bí mật, tuy nhiên mọi người vẫn chưa thể phản ứng lại.

“Cậu đưa chúng tôi đi xem cái gì gọi là game Dũng sĩ đi”, Tiểu Xà Nữ kéo Giang Văn đi ra ngoài.

Ở đằng sau, mọi người cũng vội vã bước theo, mấy chiêu kia của Giang Văn quá ngầu. Nếu họ cũng phải đối mặt với Giang Văn thì chắc cũng sẽ phản ứng như Khỉ Điên, và rồi kết quả cũng sẽ bị đá văng ra như anh.

“Là game online, ở đây có mạng không?”, Giang Văn nhìn cái máy tính trước mặt, nó có vẻ cũ lắm rồi, cũ đến mức anh cũng không muốn đụng vào.

Tiểu Xà Nữ không nói gì, sờ mó máy tính một lúc rồi đứng dậy nói: “Được rồi, cho tôi xem game mà cậu nói đi”.

Giang Văn hơi hối hận, game cần phải tải về nữa, liệu có tải được không đây, máy tính cũ thế này, chắc chắn sẽ mất đến rất nhiều thời gian.

“Còn cần phải tải game về máy nữa”, Giang Văn nhỏ giọng nói, anh cũng không muốn chơi game trước mặt đám người này, nhưng mà có vẻ như không còn lựa chọn nào khác rồi.

“Vậy cậu tải đi, yên tâm, nhanh lắm”, Tiểu Xà Nữ vặn vẹo vòng eo bé như rắn mà nói, dường như cái tên Xà Nữ này là từ vòng eo của cô ta mà ra.

Chẳng nhẽ không phải sao, Heo Mập, tên đó mập như heo vậy, Khỉ Điên, gầy như khỉ, Tiểu Xà Nữ chẳng phải do vòng eo mỏng như rắn của cô ta sao?

Giang Văn nhìn tiến độ tải của máy tính, buồn chán mà nghĩ.

Tuy nhiên khiến anh bất ngờ là, lần trước tải game ở nhà, mặc dù mạng ở biệt thự mạnh hơn ở đây nhưng vẫn mất đến nửa tiếng đồng hồ để tải, nhưng mà thanh tiến độ tải ở đây chạy nhanh như gió, còn chưa được vài phút, hệ thống đã thông báo, tải thành công.

Giang Văn cúi đầu nhìn dây cáp máy tính, mẹ ơi, dày quá, thảo nào tải nhanh vậy. Anh cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp dùng QQ để đăng nhập vào nick cực phẩm đã lâu không dùng.

Gọi là nick cực phẩm vì nick này không có nhiều trang bị nhưng có rất nhiều điểm. Thêm tên cũ vào, cái tên này của anh từng nổi tiếng khắp server. Mọi người đều biết đến một kẻ tàn nhẫn có tên “Một đêm bảy lần”, kĩ thuật cao siêu, chỉ cần dựa vào kĩ thuật để giết nhân vật cùng cấp, còn nếu đem theo trang bị thì có thể nói là thiên hạ vô địch.

Tên nhân vật “Một đêm bảy lần” là do Giang Văn tự mình nghĩ ra, anh hi vọng sau khi kết hôn bản thân có thể một đêm làm bảy lần mà không xuống sức.

Anh thành thạo tiến vào đấu trường, đầu tiên chọn chế độ luyện tập, chơi một lúc để lấy lại cảm giác xong mới quyết định chọn chế độ đấu tay đôi.

Đám người đằng sau nhìn anh chơi mà đần người ra. Lúc nãy luyện tập, có hai kĩ thuật trông rất quen, đúng là Giang Văn đã vận dụng các kĩ thuật từ trong game ra, có điều tốc độ ngoài đời hơi chậm hơn một chút. Dù sao anh cũng là chỉ con người chứ không phải cái máy.

Giang Văn không chỉ là cao thủ dùng súng, mà còn là một tay dùng pháo giỏi. Nhưng lúc nãy vào trận, Giang Văn rất ít sử dụng pháo để tấn công mà chỉ dựa vào kĩ thuật của bản thân.

Ai mà bị anh nhìn trúng thì người đó chết là cái chắc, anh giống như tử thần vậy, đùa chán rồi giết. Cho dù người chơi có kĩ thuật cao siêu đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi anh.

“KO”, âm thanh lên, Giang Văn lại tiếp tục điều khiển nhân vật “Một đêm bảy lần” đi giết một kiếm sĩ. Giang Văn vẩy vẩy ngón tay, lâu rồi không chơi, hơi không quen tay.

Khi anh chuẩn bị tiến vào trận tiếp theo, thì có thông báo tin nhắn hiện lên, Giang Văn nhìn màn hình máy tính, mặt liền đổi sắc. Anh không dấu vết mà tắt tin nhắn đi, sau đó chỉ vào màn hình nói: “Bây giờ mọi người đã tin chưa?”.

“Ừm, tí nữa tôi sẽ đi tìm Long Đầu, bắt anh ta lắp cho tôi một dàn máy tính”, Khỉ Điên đẩy Lang Côn đang đỡ mình ra mà nói, sau đó liền quay người rời đi. Tuy nhiên khi đó, Giang Văn nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt anh ta, Giang Văn nhận ngay ra ý định của tên này.

Quả nhiên chưa đi được mấy bước, Khỉ Điên đã quay người lại, nói: “Tôi add nick cậu nhé, sau này mỗi ngày chúng ta làm mấy trận. Mỗi tháng cậu đến đây một lần đi, nếu như tôi thua, tôi sẽ dạy cậu mấy chiêu”, nói xong liền quay người rời đi.

Lang Côn cười cười gật đầu, vỗ vai Giang Văn nói: “Nhóc con, cậu cho tôi nhiều điều bất ngờ quá, chúng ta rời khỏi đây thôi”, nói xong anh liền xoay sang nói với đám người đang đứng xung quanh: “Này, tôi không muốn mọi người nói chuyện tôi đến đây hôm nay nói cho Long Đầu biết”.

Mọi người nhìn anh ta gật đầu.

Giang Văn âm thầm nhìn vào hòm thư, nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.

“Anh ở đâu? Em muốn gặp anh”, người gửi thư “Tôi là người của A Văn”.

Giang Văn biết rõ người này, cô ấy là em gái của Tạ Đông, Tạ Thiến Thiến, khi rảnh rỗi, cô bé hay đi chơi với mình, chơi DNF với mình, mình cũng thường đưa cô ấy đi PK. “Tôi là người của A Văn” thua, được thôi. Mấy phút sau, một siêu xạ thủ tên “Một đêm bảy lần” sẽ tìm người đó để PK.

Anh không hề nể tình, giết hết đám này đến đám khác trong phút chốc.

Đến cuối cùng, toàn bộ máy chủ đều biết hai người đi với nhau. Họ không làm gì được “Một đêm bảy lần”, kĩ năng chiến đấu của tên này quá cao siêu. Cho dù treo máy, cũng chưa chắc có thể làm gì được tên nhóc này, vì chỉ cần dính vào tên này là bạn xác định chỉ còn nước ngồi nhìn màn hình xem người ta biểu diễn rồi.

Lúc này đang là giữa đêm, sau khi ở căn cứ kia một ngày, Lang Côn đưa Giang Văn về nhà, Giang Văn không hề biết vị trí của căn cứ, đến và đi đều phải ngồi trong thùng xe đóng kín, không thể biết được tình hình bên ngoài.

Lúc đang chơi game ở căn cứ, Giang Văn đã nhìn thấy tin nhắn, nhưng anh không có thói quen đọc tin nhắn trước mặt người khác, vậy nên khi về đến nhà, anh mới bật máy lên đọc.

Đối với Tạ Thiến Thiến, Giang Văn vốn chỉ coi cô ấy như em gái, nhưng sau khi nói chuyện với Tạ Đông, anh mới phát hiện ra cô bé này vẫn luôn thích anh, lúc đó anh rất muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, “Xin lỗi anh đã chết rồi”. Nhưng còn việc này thì phải giải thích thế nào đây?

QQ của anh có vô số lớp bảo mật, ngoại trừ Giang Văn ra không ai có thể biết được mật mã, hiện nay nick DNF của Giang Văn online, ngoài anh ra còn ai trồng khoai đất này?

Lúc này ở tiệm game, một cô gái trang điểm xinh đẹp đang nằm sấp trước màn hình máy tính mà khóc, cô ấy vừa khóc vừa nhìn vào màn hình.

Trên màn hình hiển thị hai siêu xạ thủ, một nam một nữ, người nam tên “Một đêm bảy lần”, người nữ tên “Tôi là người của A Văn”.

Nhìn thấy những trang bị quen thuộc, Tạ Thiến Thiến lại không kìm được mà rơi nước mắt, những trang bị này đều là anh Văn đưa cho cô.

Mới đầu Tạ Thiến Thiến còn không tin được nhân vật kia là do Giang Văn điều khiển, nhưng sau khi nhìn thấy kĩ năng chiến đấu của nhân vật kia, Tạ Thiến Thiến nhận ra người kia nhất định là anh Văn của mình.

“Em sẽ đợi anh ở chỗ cũ, nếu anh không đến, em sẽ không về, chờ đến khi anh đến thì thôi”, Tạ Thiến Thiễn gửi mấy dòng cho người đàn ông kia, sau đó offline, cầm theo túi xách, đi trên đôi giầy cao gót, kiên quyết rời đi.

Giang Văn vẫn im lặng suy tư, ngẫm lại mọi việc giữa hai người, nghe thấy tiếng “Tinh tinh” của thông báo, vẫn là thông báo có tin nhắn mới, Giang Văn run rẩy nhấp chuột.

Đau đầu thật, Giang Văn quá hiểu cô bé này, đã nói là làm, nếu như bản thân không đến, nhất định cô bé sẽ ngồi đó đến năm sau, cho dù Tạ Đông có đến, cô bé cũng sẽ không về nhà.

Từng giây từng phút trôi qua, Giang Văn vẫn do dự, anh đứng cạnh cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt ngoài kia, không biết có nên đi không.

Lãnh Nguyệt thấy Giang Văn có tâm sự, cũng không dám mở lời, chỉ yên lặng ngồi cạnh đợi anh.

Trời hôm nay không sao, đen kịt như tâm trạng của Giang Văn, kìm nén, muốn phát điên.

Trên trời đột nhiên nổi lên một tiếng sét, một tia chớp sáng chói đánh xuống, chiếu rọi mặt đất, sau đó là một trận mưa như trút nước, sấm chớp không ngừng nối tiếp nhau, mưa càng ngày càng lớn.

Giang Văn nhìn sấm sét, cả người run lên, Thiến Thiến sợ nhất là sấm sét, trước đây mỗi ngày mưa giông, sấm sét anh đều phải ở bên cạnh an ủi thì cô ấy mới có thể ngủ say, bây giờ cô ấy đang ở bên ngoài chịu cảnh mưa rét một mình, mình nên làm thế nào đây?

Giang Văn đột nhiên xoay người chạy xuống lầu.

Khi đi ngang qua phòng khách, Lăng Côn đang ngồi trên sô pha đột nhiên ném cho anh hai thứ.

Chìa khóa xe và ô.

“Tôi biết cậu có tâm sự mà, đi nhanh đi”, chỉ môt lời nói đơn giản nhưng đã khiến Giang Văn bình tĩnh hơn trong nháy mắt. Nó giống như là khi bạn muốn làm chuyện gì đó nhưng không ai ủng hộ bạn, bất kể thành công hay thất bại, bạn vẫn sẽ thấy buồn, nhưng nếu có người ủng hộ, khi bạn thành công, sẽ có người chia sẻ niềm vui chiến thắng với bạn, cảm giác này không thể diễn tả bằng lời.

Xe lao ra khỏi khu biệt thự, chạy hết tốc lực trên đường cao tốc, hạt mưa lộp độp rơi trên kính xe, nhưng Giang Văn cũng chẳng hề bận tâm.

Chẳng bao lâu sau, Giang Văn đã đến nơi cần đến.

Đó là một công viên giải trí, Giang Văn đậu xe ở bên đường, mở ô ra, sau đó đi về phía góc tường của công viên giải trí.

Đây là nơi hai người thường đến, mỗi tuần Thiến Thiến đều mè nheo muốn đi công viên giải trí, Tạ Đông vốn không cha không mẹ, phải sống cuộc sống rất vất vả. Vậy nên phận làm đàn em như Giang Văn tất nhiên phải có trách nhiệm đưa Tạ Thiến Thiến đi chơi, nhưng vé vào công viên giải trí rất đắt, cả hai đều không có tiền.

Chương 27: Người lạ quen thuộc

Tạ Thiến Thiến ngồi dựa vào lòng Giang Văn, ngây ngốc cười, bởi lẽ cô ấy cảm thấy lúc đó, Giang Văn chỉ thuộc về một mình cô ấy thôi.

Còn Giang Văn lại rất thích cảm giác đó, bởi vì ở đây, không phải tranh chấp, giết đoạt như chốn giang hồ, anh căn bản không phải lo nghĩ về cuộc sống, về địa bàn, có thể sống một cách thoải mái.

Giang Văn nhanh chóng nhảy qua bức tường ẩm ướt, cũng may là tường gạch chứ không phải tường đất, bằng không anh cũng chả biết làm thế nào.

Giang Văn căn bản không muốn ở lại, tay anh cầm chiếc ô nhưng không mở ra mà liên tục chạy về một phía.

Anh nghe thấy tiếng khóc ở chỗ xa xa kia, là tiếng của Tạ Thiến Thiến, chẳng lẽ cô ấy gặp nguy hiểm gì rồi?

Thấy thế, Giang Văn càng trở nên gấp gáp, lúc ấy anh mới biết mình lo lắng cho cô gái này tới nhường nào, xem ra, mình đã yêu cô gái này từ lâu rồi.

Vò đầu mình, Giang Văn đi đến dưới vòng xe quay khổng lồ, nghe thấy tiếng khóc phát ra từ chỗ ghế ngồi.

Anh nhìn xung quanh không thấy ai cả nên yên tâm hẳn, anh bước lên vòng xe, đi tới chỗ ghế đó.

Tạ Thiến Thiến tỉnh lại bởi tiếng Giang Văn trèo lên, cô ấy hoảng sợ nhìn người lạ này, Tạ Thiến Thiến mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bởi lẽ cô ấy cảm nhận được người này rất quen thuộc, mặc dù trông có hơi gầy, không khoẻ mạnh, cường tráng như anh Văn, nhưng động tác trèo của anh lại giống y hệt với anh Văn.

Ngày xưa lúc nào cũng thế, anh Văn đều đưa mình lên chỗ ngồi của vòng xe, sau đó mới trèo lên, cô ấy đã nhìn động tác này của anh Văn không biết bao nhiêu lần, vì thế vô cùng quen thuộc.

“Anh đúng là Giang Văn sao?”, Tạ Thiến Thiến mặc dù hỏi với giọng yếu ớt nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Sau khi đứng vững, Giang Văn cười khổ, anh nhìn cô gái trước mắt như một chú mèo nhỏ, anh sờ đầu cô gái mà chả biết nói gì.

Giang Văn rất không thích kiểu tóc “sư tử” này, ngày xưa Tạ Thiến Thiến cứ muốn làm kiểu đấy nhưng Giang Văn không đồng ý, sau khi mình không còn nữa, cô gái này tự do hẳn, thế mà dám để kiểu đầu trẻ trâu này.

“Ai cho em để tóc kiểu này?”, Giang Văn nói với giọng không chút thiện ý, anh vô thức bật ra câu hỏi này, nhưng anh không cảm thấy hối hận, dù sao mình cũng cần một người để tâm sự mà Tạ Thiến Thiến là một lựa chọn không tồi.

“Anh Văn”, Tạ Thiến Thiến nghe thấy lời này liền sững người, lập tức sà vào lòng Giang Văn, khóc oà lên, cô ấy vừa khóc, vừa đánh vào ngực Giang Văn.

Giang Văn lặng lẽ xoa mái tóc nghịch ngợm của cô gái mà không kìm được dòng nước mắt.

“Bọn họ đều nói anh đã chết rồi, em không tin, anh Văn của em sẽ không chết đâu, nhưng sao anh lại biến thành thế này?”, Tạ Thiến Thiến ngây ngốc nhìn Giang Văn, lúc ấy hai người đã bình tĩnh lại, Giang Văn kéo Tạ Thiến Thiến tới chỗ ghế rồi ngồi xuống.

“Anh thế này không tốt sao?”, Giang Văn cười cười, véo chiếc mũi xinh xắn của Tạ Thiến Thiến, ngày trước, đây cũng chính là động tác mà anh thích nhất.

“Đáng ghét, lại véo mũi người ta rồi, nhưng anh Văn, bây giờ trông anh rất đẹp trai nhé”, Tạ Thiến Thiến ngây thơ nói.

Giang Văn sa sầm mặt mũi, lẽ nào ngày xưa mình không đẹp trai à? Trông mình rất giống Cổ Thiên Lạc mà, chẳng qua là đen hơn một chút, có xấu đâu?

“Thiến Thiến, em phải giữ bí mật chuyện này nhé, dù sao anh biến thành thế này không ai tin nổi đâu, bọn họ đều tận mắt nhìn anh hoả táng mà, thiêu thành tro luôn ấy, em hiểu chưa?”, Giang Văn không kìm nổi lòng mà dặn dò cô ấy.

“Ha ha, anh Văn, có phải bây giờ cuộc sống cuả anh rất tốt không?”, Tạ Thiến Thiến nhìn bộ quần áo hàng hiệu của anh, hỏi.

Giang Văn sờ mũi, bắt đầu kể câu chuyện của mình cho Tạ Thiến Thiến, từ chuyện mình bị sát hại, sau đó được sống lại ở nhà họ Giang, rồi chuyện anh học tại trường Thanh Hoa, anh đều kể hết cho cô ấy, anh không hề sợ việc cô gái này sẽ đi kể lung tung, bởi vì anh tin tưởng cô ấy, hồi trước Giang Văn cũng thường than vãn với Tạ Thiến Thiến, nhưng cô ấy chưa từng kể cho người khác. Đối với một Tạ Thiến Thiến không còn bố mẹ mà nói, Giang Văn đã trở thành người thân duy nhất ngoài anh Đông, chuyện của người nhà mình, đương nhiên cô ấy không thể đi kể loạn lên được rồi.

“Oa, anh Văn, cuối cùng anh cũng có thể đi học rồi, à đúng rồi, nói cho anh biết một tin vui nhé”, Giang Văn nói xong, Tạ Thiến Thiến liền phấn khích hét lên, Giang Văn biết thói quen của cô nhóc này, mỗi lần có chuyện gì vui vẻ, cô nhóc đều thích thú mà hét thật to.

“Được rồi, em nói đi”, Giang Văn lại nhéo chiếc mũi xinh xắn của cô ấy, cảm giác thật tốt, xem ra cô nhóc này cũng trưởng thành rồi, da dẻ cũng mịn màng.

“Sau này anh Văn chính là đàn anh của Thiến Nhi rồi, hi hi, mong đàn anh giúp đỡ đàn em nhiều hơn nhé”, Tạ Thiến Thiến cười tít mắt, nói.

“Thiến Nhi cũng thi đỗ Thanh Hoa rồi sao? Anh biết Thiến Nhi có triển vọng mà, thấy chưa, anh nói đúng không nào? Thế thì không được rồi, phải ăn mừng một bữa ra trò”, Giang Văn vui mừng nói, anh vui thay cho Tạ Thiến Thiến: “Anh trai em đâu? Em gọi cậu ấy tới góp vui cùng đi”.

Nhắc tới Tạ Đông, Tạ Thiến Thiến vốn đang phấn khởi lập tức trở nên im lặng, gương mặt cô ấy lộ vẻ buồn rầu sầu não.

“Sao thế Thiến Nhi, có phải anh trai em xảy ra chuyện gì rồi không?”, Giang Văn thấy cô nhóc ngây thơ này đột nhiên mày ủ mặt ê, xem ra có chuyện gì rồi.

“Học phí của em ấy, mặc dù trường Thanh Hoa đã miễn giảm một phần, nhưng học phí vẫn rất đắt, Thiến Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với anh trai, anh trai bảo Thiến Nhi cứ yên tâm, anh ấy sẽ tìm cách. Mặc dù Thiến Nhi không biết anh trai đi kiếm tiền ở đâu, nhưng mỗi lần em nhìn thấy anh ấy về nhà trong bộ dạng cạn kiệt sức lực, Thiến Nhi thực sự không đành lòng, anh Văn, anh giúp Thiến Nhi đi mà”.

Giang Văn nghe mà lòng chua xót, đúng thế, nhà nghèo khó cho dù có đỗ được đại học thì liệu có được đi học không?

Bản thân anh cũng vì nhà không có tiền mới không đi học nữa, anh tuyệt đối không thể để Thiến Nhi giống như mình được, Giang Văn liền kéo tay Tạ Thiến Thiến, nói: “Thiến Nhi, em yên tâm, bây giờ thân phận của anh Văn đã khác xưa, tiền học phí cứ để anh lo, bây giờ chúng mình đi tìm anh trai em, để cậu ấy không phải làm việc vất vả như thế nữa. À đúng rồi, mặc dù anh tên là Giang Văn, nhưng đừng để anh trai em biết được anh chính là Giang Văn kia nhé”.

Nghe thấy Giang Văn nói sẽ giải quyết chuyện tiền học phí giúp mình, Tạ Thiến Thiến lập tức cười vui vẻ, nói: “Vâng, anh Văn, anh yên tâm nhé, nhưng em nói anh là ai thì ổn nhỉ?”, Tạ Thiến Thiến chau đôi mày đáng yêu, ngón tay chống dưới cằm, tập trung suy nghĩ.

“Thì em nói anh là bạn trai mới quen của em, tiền học phí do bạn trai em cung cấp, chắc anh trai em không ngăn cản đâu nhỉ”, Giang Văn nhìn dáng vẻ này của Tạ Thiến Thiến bỗng nhiên xúc động, muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy.

“Được đấy, được đấy, thống nhất thế nhé, ồ, em là bạn gái của anh Văn rồi này, ha ha, cuối cùng em cũng được làm bạn gái của anh Văn rồi”, lúc này Tạ Thiến Thiến thực sự vui vẻ, bởi lẽ anh Văn mà cô ấy đã thích từ rất rất rất lâu đã đồng ý coi cô ấy là bạn gái.

Tối hôm ấy, Giang Văn gặp lại Tạ Đông với thân phận là bạn trai của Tạ Thiến Thiến, nhưng dường như tình hình có vẻ không ổn lắm, gương mặt anh Đông trầm hẳn xuống, im lặng không lên tiếng.

Ánh mắt đầy vẻ tò mò, nhìn Giang Văn chằm chằm.

“Anh, anh ấy là bạn trai em”, Tạ Thiến Thiến đứng bên cạnh Tạ Đông, không ngừng nháy mắt với Giang Văn, cô ấy không ngừng ôm lấy cánh tay Tạ Đông làm nũng.

“Được rồi, anh biết rồi”, Tạ Đông vô cùng chiều chuộng đứa em gái này, anh ta không muốn nó phải chịu chút khổ cực nào, thời gian vừa qua, vì chuyện Giang Văn đã qua đời mà em gái anh như rơi xuống vực thẳm, nhưng anh ta nói mãi mà con bé không chịu nghe. Bây giờ lại có một Giang Văn xuất hiện khiến Tạ Đông thực sự kinh ngạc.

Bởi lẽ theo hiểu biết trước đó của anh ta, Tạ Đông cũng biết được đây là bạn của Văn Tử, nhưng anh ta đã điều tra cặn kẽ, Văn Tử căn bản chưa bao giờ tiếp xúc với một cậu chủ giàu có này, hai người họ đã kết bạn kiểu gì?

Nhưng nếu đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng em gái, thì anh ta cũng ngầm đồng ý chuyện này, nhưng anh ta vẫn phải đe doạ vài câu mới được.

“Cậu đi vào trong với tôi”, Tạ Đông đứng dậy, nhìn người em gái đang đứng cạnh, sau đó quay người nói với Giang Văn.

“Anh, anh định làm gì thế, anh không được doạ sợ bạn trai em đâu đấy”, Tạ Thiến Thiến vừa nhìn thấy sắc mặt của anh trai liền vội vàng nói.

“Chưa gì đã bênh người ngoài rồi”, Tạ Đông cười ha ha, không để ý em gái nữa mà thẳng thừng đi vào căn phòng bên cạnh.

Giang Văn nhéo tay Tạ Thiến Thiến, an ủi: “Không sao đâu, yên tâm, anh trai em sẽ bại dưới tay anh thôi”, đương nhiên là câu này anh nói rất nhỏ, chỉ nói bên tai Tạ Thiến Thiến.

Nhưng Tạ Thiến Thiến lại không nghe rõ Giang Văn nói cái gì, chỉ là cử chỉ thân mật ấy của Giang Văn khiến cô ấy cứng đờ người.

Giang Văn thấy Tạ Thiến Thiến đỏ mặt ngại ngùng bèn cười, anh đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Tạ Thiến Thiến, không để ý đến việc Tạ Thiến Thiến đang nhỏ giọng chửi mắng, anh quay người bước vào phòng với Tạ Đông.

“Khoá cửa vào”, bên trong phòng, Tạ Đông đang ngồi trên ghế, căn phòng này còn một gian nữa, ngày trước là chỗ của bố mẹ Tạ Đông, từ khi bố mẹ qua đời, căn phòng này liền để trống, Giang Văn cũng đoán được đại khái vì sao Tạ Đông lại gọi mình tới đây.

“Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng nó là em gái tôi, tôi không cho phép bất kì ai tổn thương nó”, Giang Văn vừa vào, Tạ Đông liền đứng dậy, nghiêm túc nói.

“Anh Đông, em bảo này, anh đừng có hung dữ như thế được không, chưa có ai nói với anh rằng dáng vẻ hung dữ của anh rất buồn cười à?”, GIang Văn không hề để ý tới giọng điệu của Tạ Đông, ngược lại còn chế giễu Tạ Đông.

Lời này khiến Tạ Đông ngây người, anh ta nhìn Giang Văn với ánh mắt kỳ lạ, hình như ngày xưa Văn Tử cũng nói thế, nhưng ngoại trừ Văn Tử thì không hề có người thứ hai.

“Rốt cuộc cậu là ai?”, Tạ Đông bắt đầu căng thẳng, anh ta cảm thấy ý nghĩ trong đầu anh ta thật sự điên rồ.

“Cho dù em có là ai, em đã nói chúng ta là anh em, lẽ nào anh vẫn không yên tâm?”, Giang Văn cười cười, thần bí nói.

“Ờ thì……”, Tạ Đông mím chặt đôi môi nứt nẻ, không biết nên nói gì cho phải.

“Em quên nói với anh, em cũng tên là Giang ~ Văn”, Giang Văn nhỏ giọng nói, lúc nói hai từ cuối, anh còn cố ý cười một cách ma mị.

Nhìn nụ cười của Giang Văn, Tạ Đông bỗng cảm thấy dường như rất có khả năng đấy, nhưng chuyện này cũng quá huyền diệu rồi, chỉ xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết thôi chứ, chẳng lẽ trong thực thế cũng xảy ra trường hợp này?

“Anh có thể nói cho em biết anh đã gặp phải chuyện gì không? Biết đâu em có thể giúp anh”, Giang Văn vốn không quan tâm Tạ Đông bị làm sao, anh chỉ cảm thấy từ lúc bước vào nhà, sắc mặt Tạ Đông không được tốt lắm, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.

“Cậu có tư cách gì để biết chứ?”, Tạ Đông buồn rầu hỏi ngược lại.

“Chỉ dựa vào việc em tên là Giang Văn”, lại nở nụ cười này, Tạ Đông sắp phát điên thật rồi, liệu anh ta có nhầm không?

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta vẫn kể cho Giang Văn nghe.Thì ra, chỗ anh Đông sống là Thanh Xã, sau chuyện kia, mặc dù đã đánh lùi được Xích Bang, nhưng thực tế người làm tổ trưởng như anh ta lại không đạt được chút lợi ích nào cả, ngược lại đổ lỗi cho anh ta về cái chết của Văn Tử, nói cái gì mà tại sao người chết rồi vẫn phải đưa đến bệnh viện, khiến bọn họ phải chịu rất nhiều áp lực.

Chương 28: Không đi cũng phải đi

Lúc này, Tạ Đông rất tức giận. Anh em tốt vì cứu mạng mình mà hy sinh, nếu không phải vì bọn họ bảo anh ta chọn địa điểm xa như thế, thì Giang Văn đâu phải chết trước cửa phòng phẫu thuật chứ?

“Anh Đông, đây chính là xã hội, một xã hội vô tâm”, Giang Văn cũng vô cùng phẫn nộ. Anh cảm thấy mấy kẻ cấp trên kia đều rất phiền phức. Ngày trước anh lười hỏi bọn họ là ai, nhưng từ cái chết của anh có thể thấy cũng chẳng phải loại tốt lành gì.

“Đúng vậy, tôi còn định kiếm chút lời từ việc này để cho Thiến Nhi đi học, nhưng cái đám khốn nạn kia lại bắt chúng tôi đóng nhiều hơn, mấy vùng phía dưới đâu có kiếm được nhiều đến vậy chứ, mẹ kiếp”, đây là chuyện khiến Tạ Đông tức giận nhất, đã thắng rồi mà còn phải nộp nhiều tiền hơn, cuộc sống bên Xích Bang xem chừng còn ổn hơn cả chỗ anh ta.

“Anh Đông, nói cho anh chuyện này”, Giang Văn đột nhiên cười, dáng vẻ như nịnh nọt Tạ Đông.

“Chuyện gì thế, tôi nói cho cậu biết, đừng có ép em gái tôi làm chuyện nó không thích, nếu không ông đây dù có mất mạng cũng sẽ phải thiến đứt cậu đấy”, Tạ Đông khó chịu nói, trong mắt anh ta, đám công tử nhà giàu đều giống nhau ở một điểm, đó là lên giường xong thì mất hút.

Giang Văn cạn lời, Tạ Đông này suy tính nhiều thật đấy. Anh còn chưa nghĩ ngợi gì cơ mà. Nhưng nếu giờ anh mà muốn lên giường với cô nhóc kia thì cô ấy sẽ từ chối chắc? Giang Văn tưởng tượng.

Tối đó, Giang Văn ngủ lại ở nhà Tạ Đông, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, cũng may nhà Tạ Đông ở nơi đất cao nên xe của Giang Văn mới không bị ngập ướt.

Vốn định đi ngủ, nhưng Tạ Thiến Thiến lại vui đến mức không ngủ được, muốn Giang Văn phải ngắm mưa cùng mình.

Giang Văn buồn bực, mưa thì có gì hay mà xem chứ, chán thật. Anh cũng hiểu được tâm lý của cô nhóc này, chuyện mình hồi sinh, người vui nhất chắc chắn là cô ấy rồi.

Tạ Đông cũng không ngủ, anh ta không ngủ được vì không yên tâm về Giang Văn, thế nên anh kéo một cái bàn ra ngoài phòng khách, cầm ba chiếc ghế ra, gọi hai người qua chơi bài.

Tạ Thiến Thiến vừa hay đang chán ngắm mưa, đúng vậy, mưa có gì hay mà xem chứ, vừa nghe Tạ Đông rủ đánh bài cô ấy liền vui vẻ chạy đi tìm bộ bài.

“Chơi lớn cỡ nào đây?”, Giang Văn thờ ơ hỏi, anh biết, chỉ cần ở trước mặt em gái thì Tạ Đông sẽ không bao giờ chịu cá cược.

“Không chơi tiền, được, không?”, Tạ Đông do dự hỏi. Vì anh ta cũng đang để ý đến thân phận con nhà giàu của Giang Văn, ai mà chẳng biết bọn nhà giàu coi tiền ra gì đâu, họ chỉ cần niềm vui thôi.

“Chơi tiền đi, hai người đồng ý nhé?”, lúc này, Tạ Thiến Thiến kéo váy, cầm một bộ bài mới tinh chạy đến.

“Được, Thiến Nhi nói chơi tiền thì chơi tiền”, Tạ Đông vừa nghe thấy em gái mình cũng muốn chơi tiền thì đồng ý luôn, dù sao cũng đều là người mình cả.

“Chơi lớn cỡ nào đây?”, Giang Văn lại hỏi, anh cũng mang tiền theo, chỉ là không biết mang bao nhiêu, vì lần nào cũng là Lãnh Nguyệt giúp anh mặc quần áo rồi nhét ví vào, anh chưa từng xem.

“Năm tệ nhé”, Tạ Đông rút tiền của mình ra, có mấy trăm tệ ở đó.

“Anh, cho em mượn một trăm đi”, Tạ Thiến Thiến thấy Tạ Đông đặt tiền lên bàn cũng cười hi hi lấy tiền qua chỗ mình.

“Em…”, Tạ Đông cười, chỉ đành quay ra nhìn Giang Văn.

Giang Văn mở ví ra, nhìn sơ qua, má ơi, Lãnh Nguyệt hào phóng quá vậy, ít nhất trong ví cũng phải có mấy nghìn lận.

“Chia bài đi”, Giang Văn từng chơi bài với Tạ Đông nên biết thừa anh ta là một kẻ tay thối, chưa thắng bao giờ, đây cũng là lí do vì sao Tạ Đông rất ít khi chơi bài, ai bảo đen đủi quá làm gì.

Nhưng điều khiến Giang Văn kinh ngạc nhất là kỹ năng chơi bài của Tạ Thiến Thiến không phải dạng vừa.

Thấy mình mất mấy nghìn tệ, Giang Văn không hề đau lòng, mà cho dù có khó chịu thì cũng không hề để lộ ra.

Tạ Đông phục anh sát đất, đúng là công tử nhà giàu, không coi tiền ra gì.

Tối đó, Giang Văn không còn gì để nói, anh chưa một lần được làm địa chủ. Tạ Thiến Thiến làm thượng gia, lần nào Tạ Đông không cần thì sẽ là cô ấy, Giang Văn không đến lượt luôn. Cho dù trong tay anh có hai quân vua thì cũng không dám kêu địa chủ, vì Tạ Thiến Thiến quá mạnh.

Cuối cùng, anh thua Tạ Thiến Thiến ba nghìn tệ, thua Tạ Đông năm trăm tệ, nhưng trước đó Tạ Đông đã hết sạch tiền rồi, tất cả đều vào túi của Tạ Thiến Thiến hết, một trăm tệ vay lúc đầu đã được trả lại từ lâu, làm cho Tạ Đông tức mà không làm gì đươc. Mượn một trăm tệ thì cũng phải trả cho chút lãi chứ, tiền vừa về chưa được bao lâu thì đã lại rơi vào tay Tạ Thiến Thiến mất.

Cuối cùng, khi Tạ Thiến Thiến đã thắng đủ tiền và thấy mệt, đòi đi ngủ, thì ba người mới kết thúc, nếu không Tạ Đông sẽ phát điên mất.

Một đêm qua đi, sáng sớm thức dậy, mặt trời chói lọi, không khí tươi mát, tâm trạng của Giang Văn cũng vô cùng thoải mái. Vừa đi ra khỏi nhà thì thấy Tạ Thiến Thiến đi về từ con hẻm nhỏ, trên tay là mấy bọc màu trắng.

“Em mời đấy, anh ăn no vào nhé”, Tạ Thiến Thiến giả bộ giàu có, khiến cho Giang Văn buồn cười không thôi.

Sau khi tạm biệt hai anh em họ Tạ, Giang Văn lái xe về nhà, nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Tạ Thiến Thiến, Giang Văn cứ cười suốt đường đi.

Về đến nhà, vừa mới lái xe vào trong gara, Lãnh Nguyệt đã chạy đến, vẻ mặt lo lắng, làm cho Giang Văn khó hiểu.

“Sao vậy Lãnh Nguyệt? Sao cô hốt hoảng thế?”

“Ông chủ đến rồi, cậu chủ, anh mau đi đi, sắc mặt ông chủ không ổn chút nào, ông ấy tức giận lắm”, Lãnh Nguyệt nói thầm.

“Sao cơ?”, Giang Văn vội vàng chạy về phòng khách, không dám chậm trễ. Bố đến rồi, mình đã chiếm cơ thể của người ta thì phải làm tròn đạo hiếu, không thể để cho ông cụ tức giận được.

“Bố ạ”, vừa vào phòng khách, Giang Văn đã ngoan ngoãn chào hỏi rồi đi về sô-pha.

Giang Thạch Long còn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy Giang Văn thì sắc mặt liền thay đổi, không còn tức giận mà vui vẻ hẳn lên, nhìn Giang Văn cười, không nói gì.

“Bố, sao thế ạ? Có chuyện gì mà bố lo lắng thế?”, Giang Văn tò mò nhìn Lang Côn đứng phía sau ông Giang, người này vẫn giữ dáng vẻ cao thủ, im lặng đứng phía sau.

“Tháng này con tập luyện không tồi, nhìn cường tráng hơn nhiều rồi, sau này phải kiên trì lên nhé, nhưng mà”, Giang Thạch Long cười nói, rồi giọng lại trở nên nghiêm khắc: “Không được bỏ học, con đã không đến trường một tháng nay rồi, hôm qua giáo viên phụ trách của con gọi cho bố, nói nếu con không đi học thì cô ấy sẽ xử lí theo nội quy, báo cáo con bỏ học đấy”.

“Xử lí theo nội quy? Vậy để cô ta đuổi đi, dù sao con cũng chẳng muốn nhìn thấy con cọp mẹ nó chút nào”, Giang Văn được bố khen mấy câu đã bắt đầu tự cao, nói chuyện không ra thể thống gì.

“Láo toét, con phải đi học, không muốn cũng phải đi, đây là mặt mũi của bố, nếu con không đi thì hiệu trưởng trường sẽ cười bố thối mũi mất”, Giang Thạch Long đau đầu, bực tức nói.

Nhìn bóng dáng đi xa dần của Giang Thạch Long, Giang Văn thầm XXOO Lưu Oánh hàng trăm lần.

Không biết Lưu Oánh đã làm công tác tư tưởng gì với Giang Thạch Long mà ông cứ bắt anh phải đến trường, hủy bỏ kỳ nghỉ, còn nói là có thể về nhà ở, nhưng không được đi học muộn. Nếu Lưu Oánh còn gọi điện thoại đến cho ông than về Giang Văn nữa thì tiền tiêu vặt từ mười nghìn sẽ bị cắt xuống còn một nghìn, thẻ phụ của bà Giang đưa cho cũng sẽ bị đóng băng luôn.

Giang Văn bất lực thật sự, nếu không có số tiền kia thì mình sẽ không thể giúp Tạ Thiến Thiến đi học được nữa. Trong lòng thì nguyền rủa Lưu Oánh, ngoài miệng lại đồng ý với Giang Thạch Long, nói bản thân sẽ đến trường luôn, còn đảm bảo sẽ không trốn học, bùng học, đi muộn về sớm.

Giang Thạch Long thấy thế mới hài lòng rời khỏi một cách nhẹ nhàng.

“Cậu đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa phải đến trường học rồi đó, à, mấy hôm nữa bố cậu sẽ đem cho cậu một con xe loại thường, để anh tiện bảo vệ cậu”, Lang Côn đứng ở một bên nhìn Giang Văn đang buồn bực, bình thản nói.

“Mẹ kiếp, đếch quan tâm nữa”, Giang Văn tức giận đùng đùng, cộng thêm việc tối qua chưa được ngủ, mắt anh đã díu cả vào, thôi kệ, ngủ bù đã rồi tính.

Giang Văn trèo lên giường ngủ, gáy như bò rống, trong giấc mơ, anh lại mơ thấy mình đang dạy dỗ mụ sư tử Lưu Oánh kia, cảm giác vô cùng thoải mái.

Đằng khác, Lưu Oánh đã sớm đến trước cổng trường, vì buổi sáng ông Giang đã gọi điện thoại nói rằng con trai mình sẽ đến trường. Vì chuyện lần trước nên không hiểu vì sao mà Lưu Oánh vẫn rất khó chịu với sinh viên này, dám bắt nạt người ta rồi bỏ chạy?

Vốn định bắt cậu ta lại để xử lí, ai ngờ cậu ta lại chạy mất, hơn nữa còn cầm giấy xin nghỉ có chữ ký của hiệu trưởng nữa chứ. Dù cho cô ta có khó chịu cỡ nào thì cũng không thể không nể mặt hiệu trưởng được.

Chờ mãi chờ mãi, suốt một tháng ròng, sức nhẫn nại của Lưu Oánh đã không còn nữa, cô ta giận dữ gọi điện thoại cho Giang Thạch Long, nói rõ tình hình.

Giang Thạch Long không hay biết gì, con trai mình bỏ học đi đâu?

Vậy mới dẫn đến chuyện vừa rồi. Sau khi ra khỏi biệt thự, ông Giang đã gọi cho Lưu Oánh, nói lát nữa con trai mình sẽ đến.

Thế là Lưu Oánh vội vàng đến trước cổng trường, định dạy dỗ tên học sinh lưu manh này ngay ở đây.

Nhưng chờ dài cổ cũng chẳng thấy ai, đã giữa trưa rồi, cơn mưa hôm qua đã mang mây mù đi mất, ánh mặt trời chiếu sáng làm cháy cả làn da.

Lưu Oánh định ngồi chờ dưới gốc cây nhưng lại quá nóng, thêm sự đến trễ của Giang Văn làm cô ta càng nóng nảy hơn, ngồi cũng không yên, nhìn ngó khắp nơi để tìm hình bóng Giang Văn.

Cô ta cũng chưa có ý định gọi cho ông Giang.

Cuối cùng, khi sự kiên nhẫn của Lưu Oánh đã đạt đến giới hạn, chiếc xe Lamborghini kia mới từ từ đi đến và dừng ở chỗ để xe trong trường.

Lưu Oánh không biết chủ xe này, nhưng thấy xe đẹp thì ai mà chẳng muốn nhìn lâu hơn mấy phút.

Khi thấy người bên trong chính là người mình đang tìm, lửa giận bắt đầu tuôn trào, hai mắt cô ta như phun ra lửa, nhìn Giang Văn với ánh mắt tràn đầy sát khí.

Nhảy xuống xe, Giang Văn tự tin vuốt mái tóc dài, lúc anh đang định rời đi thì một cơn gió lạnh lướt qua người anh.
Anh vội vàng quay đầu, thấy Lưu Oánh từ đằng xa đang nhìn mình với ánh mắt đáng sợ.
Giang Văn tắt luôn nụ cười, chẳng lẽ con mụ này chờ mình cả buổi sáng hả, đúng là điên rồi.
Chương 29: Tiếng xấu đồn xa

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho bố em, đây là thái độ đi học của em đấy à? Trường ta là ngôi trường danh tiếng toàn quốc, em tưởng rằng bố em đầu tư vào trường này nên em muốn làm gì thì làm à?”, Lưu Oánh vừa nói vừa rút điện thoại ra, giận dữ nhìn Giang Văn.

“Cô định mách bố em à?”, Giang Văn cạn lời nhìn người giáo viên đang phẫn nộ trước mặt, cô ta thật sự lấy điện thoại ra gọi kìa.

“Cô không thấy mình vô dụng à?”, Giang Văn thở dài nói, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng Lưu Oánh lại nghe thấy rất rõ.

“Tôi vô dụng? Em nói rõ ràng xem nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu”, Lưu Oánh nghe thấy Giang Văn nói vậy liền trở nên mất bình tĩnh.

“Chẳng lẽ em nói sai? Phụ huynh giao con em mình cho giáo viên, hy vọng giáo viên sẽ giúp họ dạy dỗ con mình, cô thì hay rồi, xảy ra chuyện gì cũng đi báo cáo cho bố mẹ, ném vấn đề cho bố mẹ tự giải quyết, thế thì còn cần trường học làm gì nữa?”, Giang Văn bình thản nói ra những lời khiến Lưu Oánh bất ngờ, cô ta nhất thời sững sờ đứng yên.

Đúng vậy, phụ huynh cho con cái mình đi học là muốn giáo viên thay bọn họ dạy dỗ con cái, nếu xảy ra chuyện liền đi tìm họ thì còn cần giáo viên làm gì?

Giang Văn thấy lời nói của mình làm Lưu Oánh ngẩn ra, trong lòng vui sướng, muốn trêu chọc cô giáo xinh đẹp này, bèn ghé sát bên tai Lưu Oánh, khẽ thở vào rồi nói: “Dịu dàng chút được không, thật ra cô cũng xinh đẹp lắm mà, là một mỹ nữ vạn người mê đấy”.

Sau đó, Giang Văn đi về phòng học lần trước, đáng lý ra bây giờ đang là giờ học, sao không thấy tiếng đọc sách nào cả nhỉ?

Bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ, Giang Văn gãi đầu, tự nhủ, giờ đã là sinh viên đại học rồi, ai còn gọi học sinh lên đọc thuộc bài nữa chứ, thật là, đừng cứ nghĩ mãi về thời cấp ba nữa, phải bắt kịp thời đại chứ, má nó, khó thật đấy, tự nhiên thay đổi thế này ai mà thích nghi nổi.

Khi anh đi đến cửa lớp thì lại bị một cô gái ngăn lại.

Giang Văn sợ hãi lùi về sau một bước, nói ra thì, bóng ma tâm lý của anh là do cô ta tạo ra chứ đâu.

Thấy gái đẹp liền né tránh theo bản năng, như vậy sau này anh làm sao mà tán gái được nữa, nên Giang Văn vẫn luôn tức giận khi nghĩ đến Vương Vũ Phân.

“Là cậu thì không được đi vào”, Vương Vũ Phân thấy người mình chặn lại hóa ra là Giang Văn liền biến sắc, da mặt trắng nõn hơi hồng hồng, rồi lại trở nên trắng bệch.

“Lớp trưởng đại nhân à, tôi đến để học mà, sao lại không được vào chứ?”, Giang Văn bình thản nói, anh thật sự không muốn nói chuyện với người này chút nào, chỉ nhớ tới cái dáng vẻ cầm mảnh thủy tinh rồi nói muốn giết anh kia là anh đã muốn trốn đi thật xa rồi.

“Cậu đã trốn học một tháng rồi, cậu có còn là sinh viên trường này nữa không thế?”, Vương Vũ Phân thấy ánh mắt và lời nói lạnh như băng của Giang Văn thì giọng nói cũng thay đổi theo.

“Tôi có giấy xin nghỉ rồi còn gì”, Giang Văn vẫn nói chuyện bình tĩnh như thế, nhưng đã xen lẫn vài phần tức giận.

“Vậy cậu có nói cho tôi biết chưa?”, Vương Vũ Phân nói, mãi sau mới nhìn Giang Văn với ánh mắt thù hằn.

“Cậu là ai mà tôi phải nói cho cậu biết?”, Giang Văn nói luôn mà không buồn suy nghĩ.

Nghe vậy, Vương Vũ Phân thay đổi sắc mặt, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn chằm chằm Giang Văn như một oán phụ, làm Giang Văn không hiểu gì.

“Vũ Phân, cậu ta là ai đấy?”, một giọng nói truyền cảm từ phía sau lưng truyền đến, Giang Văn quay đầu lại nhìn.

Là một nam sinh, nhìn cũng đẹp trai, nhưng không bằng anh.

Vương Vũ Phân thấy có người đến, bèn vội vàng lau nước mắt, trở lại bình thường, nhưng vẫn oán hận nhìn Giang Văn như cũ.

“Nè, cậu là ai? Cậu chọc vào Vũ Phân nhà tôi đúng không?”, người đàn ông đó nhận ra sự bất thường của Vương Vũ Phân, liền tức giận kéo tay Giang Văn ra hỏi.

“Nhà cậu? Ha ha, đúng là chuyện hài hước nhất trên đời, tốt nhất là cậu cũng đừng có động vào tôi, không thì sẽ phải hối hận cả đời đấy”, Giang Văn bình tĩnh nhìn người đàn ông kia rồi nói, không hề coi người này ra gì.

“Ghê gớm nhỉ, Vũ Phân, cậu ta là ai?”, người này tức giận, quay sang hỏi Vương Vũ Phân.

Giang Văn không chờ Vương Vũ Phân đáp, thuận tiện lách người đi vào trong.

Vương Vũ Phân mở miệng, nhận ra mình không hề hiểu rõ Giang Văn, nên cũng chẳng nói gì.

“Đại ca, sao cậu lại tới đây? Cậu đã đi đâu vậy?”, thấy Giang Văn, Lưu Bân vội vàng tiến đến, xoa xoa cánh tay của anh rồi hâm mộ nói: “Nhiều cơ bắp nhỉ, ái chà, chắc chắn phết nhờ”.

“Lưu Oánh là chị cậu à?”, Giang Văn kỳ quái hỏi, thật không thể ngờ được hai người lại là chị em, nhưng nhìn kỹ thì cũng thấy có nét tương đồng.

“Ừ, làm sao?”, Lưu Bân thấy sắc mặt Giang Văn không vui liền cẩn thận hỏi, chỉ sợ nếu chị gái mình động vào cậu ba nhà họ Giang thì coi như xong.

Giang Văn cười nói: “Không sao, à, tháng này có gì hot không?”

Hai người tìm chỗ ngồi, nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn Giang Văn với ánh mắt kỳ quái.

“Chuyện hot thì có đấy, nhưng tôi cũng phục cậu thật, một tháng nay cứ có một người đẹp đến trường tìm cậu, mà còn là người đẹp cực phẩm nhé”.

“Sao cơ?”, Giang Văn quay ra, kinh ngạc nhìn Lưu Bân xem là cậu ta nói thật hay giả, nhưng Lưu Bân vẫn mang dáng vẻ hào hứng như thế, hình như thật sự là có mỹ nữ đến tìm anh.

“Cô ấy có nói mình tên gì không?”, Giang Văn nhỏ giọng hỏi.

“Cậu chắc chắn biết người này, vì cô ta tiếng xấu đồn xa mà”.

Lưu Bân đột nhiên tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, hình như cô gái này không phải loại dễ chọc.

“Tiếng xấu đồn xa? Đậu má, làm gì có loại con gái nào ác ôn vậy chứ? Mà lại còn tìm tôi? Cậu đừng đùa nữa”, Giang Văn không quan tâm nói, anh cho rằng Lưu Bân chỉ đang đùa.

“Lâm Tuệ”, Lưu Bân phun ra hai chữ này làm cho Giang Văn run lên, anh kinh ngạc nhìn sang Lưu Bân.

“Cậu nói thật? Cô cả chanh chua nhà họ Lâm đó ư?”, Giang Văn nắm chặt tay của Lưu Bân, vội vàng hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Bân.

“Ừ, còn nữa, đều cùng một thời gian trong ngày luôn, ấy, để tôi xem giờ cái”, Lưu Bân không hề nhận ra sự lo lắng của Giang Văn, mà còn tách tay Giang Văn ra, nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nói: “Chắc cô ta sắp đến rồi đó”.

“Á”, Giang Văn kêu thảm thiết, vội vàng đứng dậy rồi chạy như bay ra ngoài.

“Đứng lại đó!”, hai âm thanh yêu kiều vang lên bên tai, có thể gọi là một cũng được, vì nó được phát ra cùng một lúc bởi hai người khác nhau.

Giang Văn lập tức dừng lại, từ từ quay lại nhìn, hóa ra là Vương Vũ Phân, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn xa hơn thì Giang Văn sững sờ, Lâm Tuệ, cô gái này đang đứng ngay phía sau Vương Vũ Phân.

Lâm Tuệ mặc một bộ đồ bó, phía trên đeo đai corset bó sát, một chiếc quần đen siêu ngắn, đôi chân vừa dài vừa thẳng kia còn mang một đôi tất cũng màu đen, và một đôi giày cao cổ lưới, nhìn vô cùng xinh đẹp và ngây thơ, nhất là mái tóc xõa sau vai đó khiến Lâm Tuệ trông như một thiên thần bước ra từ truyện tranh. Bảo sao đám háo sắc kia nhìn anh với cặp mắt khác, nhưng Giang Văn có thấy cô ta xinh đẹp không? Đương nhiên là không. Nếu một người đàn ông suýt thì chết dưới tay cô gái này, dù cô ta có là Tây Thi tái thế, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì người đàn ông này cũng không thấy cô ta đẹp, anh ta sẽ chỉ muốn chạy càng xa càng tốt thôi.

Sau lớp mặt nạ xinh đẹp kia là một tâm địa như rắn độc, đây chẳng phải gu của Giang Văn.

“Giang Văn, sắp đến giờ học rồi, cậu còn định đi đâu?”, Vương Vũ Phân không nhìn ra đằng sau, chỉ phẫn nộ gào lên với Giang Văn.

Mà nam sinh đi cùng cô ta thì mê đắm nhìn Lâm Tuệ phía sau, suýt thì rớt cả nước miếng ra.

“Người đẹp, xin chào, tôi là Hoàng Tinh của ngành tài chính, rất vui khi được biết em, không biết em tên gì nhỉ?”, mắt nhìn của Hoàng Tinh cũng coi như ổn, sau khi ngơ ngác nhìn một lúc thì đã bị tiếng hét của Vương Vũ Phân làm cho tỉnh táo lại, vội vàng bắt chuyện với Lâm Tuệ, dáng vẻ một công tử nhà giàu lịch sự.

Nếu Lâm Tuệ không nhìn thấy ánh mắt háo sắc của anh ta ban nãy chắc sẽ tưởng đây là một người lịch sự đấy. Cô ta nhìn Hoàng Tinh với ánh mắt khó chịu, rồi mặc kệ anh ta, cô ta bước qua Hoàng Tinh và Vương Vũ Phân, đến trước mặt Giang Văn hỏi: “Anh định đi đâu?”.

Ánh mắt xinh đẹp mang theo chút mờ ám làm Giang Văn bất ngờ. Sau khi bị cô gái này dọa thì anh đã có di chứng, cứ gặp gái đẹp là sẽ sợ hãi trốn tránh.

“Ha ha, hôm nay, thời tiết đẹp cũng đẹp đấy”, mồ hôi Giang Văn túa ra như tắm, đứng cạnh Lâm Tuệ khiến anh cảm thấy rất áp lực, ai mà chả biết “tiếng thơm” của cô gái này chứ, cô ta biết Muay Thái đấy.

Giang Văn nói xong làm mọi người câm nín, không nghĩ anh lại nói về thời tiết.

“Đúng vậy, thời tiết rất đẹp, thích hợp để nói vài chuyện đấy”, giọng nói bình tĩnh của Lâm Tuệ làm Giang Văn run rẩy, cô ta muốn nói chuyện thì anh buộc phải đi, không được trốn.

“Ha ha, thời tiết đẹp, nhưng không chừng lại có mưa giông gió giật đấy, tôi phải về lấy ô cái đã”, Giang Văn nói rồi định chạy đi.

“Tôi chờ anh ở chỗ để xe”, giọng nói thản nhiên, từng câu từng chữ bay vào tai Giang Văn khiến anh đang chạy suýt thì trượt ngã.

Đau khổ chạy về phòng.

Vương Vũ Phân kỳ quái nhìn Giang Văn, sao cậu ta lại như vậy nhỉ?

Mà Hoàng Tinh thì căm thù nhìn bóng lưng của Giang Văn, anh ta tính toán, hôm nay đầu tiên là Vương Vũ Phân tìm tên này, sau đó lại đến người đẹp cực phẩm này, rốt cuộc cậu ta có gì tốt mà ai cũng xông vào, ngó lơ cả mình?

Nghĩ vậy, Hoàng Tinh bế tắc, thôi thì lại thử vậy.

“Người đẹp, hôm nay đẹp trời, tôi mời em một ly được không?”, Hoàng Tinh lướt qua Vương Vũ Phân, hỏi Lâm Tuệ.

Vương Vũ Phân lạnh nhạt nhìn Hoàng Tinh, không quan tâm anh ta, rồi quay về lớp học.

“Cút”, Lâm Tuệ chỉ nhìn Hoàng tinh rồi tức giận hét, sau đó đi ra khu để xe trước cổng trường.

Trong phòng 38 háo sắc, Giang Văn đi đi lại lại, vô cùng khổ não.“Này em út, cậu đừng có đi đi lại lại nữa, tôi đang xem phim mà”, Phi dê xồm bực mình, nhìn Giang Văn đang không ngừng di chuyển mà nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom