• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hồi sinh làm cao thủ tình trường (2 Viewers)

  • Chương 36: Nữ cảnh sát xinh đẹp

Nhưng nếu không có cô ta thì Giang Văn cũng không thể đứng ở đây với dáng vẻ hoàn hảo không thương tích được. Có mấy lần cô ta đến rất kịp thời, cũng coi như giúp đỡ anh một tay.

Trương Đình nhìn người đàn ông này, cảm giác rất quen thuộc, nụ cười đó, còn cả động tác sờ mũi kia nữa, rất giống người nào đó trong trí nhớ của cô ta, khiến cô ta nhìn đến thất thần.

Nhìn Trương Đình xinh đẹp mỹ mạo, ký ức của Giang Văn cũng tràn về, anh kích động nói: “Cảnh sát Trương, tôi có thể mời cô uống cốc nước hoặc ăn bữa cơm không?”

“Mời tôi? Tại sao chứ?”, Trương Đình nhìn công tử nhà giàu trước mặt, cười hỏi.

Câu hỏi này khiến Giang Văn ngẩn ra, đúng vậy, tại sao nhỉ? Chẳng lẽ lại nói vì cô xinh đẹp ư? Nếu nói như vậy, Giang Văn chắc chắn là cô ta sẽ sử dụng cái chiêu đó để áp dụng với anh cho mà xem.

Giờ thì anh hối hận rồi, sao lại đi chọc vào cô ta chứ, giờ lại phải tìm cách để thoát kiếp nạn này.

Thế là, Giang Văn quay lại vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc, cười nói: “Chẳng lẽ mời cảnh sát uống nước mà cũng cần lí do sao?”

“Đây là do anh tự tìm lấy nhé”, Trương Đình ngưng cười, đầu gối bỗng hướng lên phía trước.

Giang Văn theo bản năng lấy hai tay chặn lại đầu gối của Trương Đình, vẻ mặt khổ sở, cô gái này không thay đổi chút nào hết, một chiêu lấy mạng người khác.

Từ sau lần đầu phải nếm quả đắng, Giang Văn dường như không bao giờ bị trúng chiêu nữa, dẫn đến việc anh không dám đứng đối diện với cô gái này nữa.

“Ái chà, còn phòng bị nữa cơ à”, Trương Đình nhìn động tác của Giang Văn, ánh mắt hơi hoảng rồi đột nhiên nở nụ cười.

“Đệch…”, Giang Văn thật sự rất muốn quay đầu chạy, động phải cô gái này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

“Đưa chứng minh nhân dân đây, tôi nghi ngờ anh là tội phạm bỏ trốn, chiếc xe này rất có khả năng là tang vật, và cả bằng lái xe nữa”, Trương Đình ngưng cười, nghiêm túc nói.

Giang Văn không còn gì để nói, không còn gì mới mẻ hơn được à, muốn đưa mình về đồn thì cứ nói thẳng, sao cứ phải lôi bài này ra chứ. Anh nhìn xung quanh, không để ý đến Trương Đình.

“Anh đây là không phối hợp à?”, Trương Đình cười nhạt, lấy máy bộ đàm ra.

“Ấy đừng, có gì thì từ từ nói, cô cảnh sát, lần nào cô cũng thế này, không thể làm trò gì mới mẻ hơn được sao?”, Giang Văn cười khổ nhìn cô cảnh sát xinh đẹp trước mặt.

“Lần nào? Chúng ta từng gặp rồi à?”, Trương Đình phát hiện ra điểm không đúng, người đàn ông này càng ngày càng khiến cô ta thấy quen thuộc, có chút ảo giác.

“Đây, chứng minh nhân dân, bằng lái xe”, Giang Văn lấy ví tiền trong túi áo ra, ném sang, vẻ mặt khinh bỉ.

Thấy biểu cảm này của Giang Văn, cô ta không nói gì, chỉ cầm ví lên rồi xem chứng minh nhân dân.

“Giang Văn? Anh là cậu ba nhà họ Giang?”, cô ta kinh ngạc, ánh mắt nhìn Giang Văn cũng thay đổi.

“Hàng thật trăm phần trăm, bao kiểm tra luôn, mau lên, cô cảnh sát, tôi có chuyện phải làm nữa”, Giang Văn mất kiên nhẫn, ngồi giằng co với cô ta còn chẳng bằng đi ngủ một giấc.

“Không được đỗ xe ở đây, rảnh thì đến đồn cảnh sát nộp phạt đi”, Trương Đình thấy Giang Văn không kiên nhẫn, đành đè nén tính hiếu kỳ của mình lại, lần này cứ bỏ qua cho anh ta đã.

“Được, vậy còn chuyện gì nữa không?”, Giang Văn tuy ngoài miệng nói vậy nhưng chân thì đã rẽ hướng để chuẩn bị bước đi bất kỳ lúc nào.

“Hết rồi”, Trương Đình hít sâu một hơi rồi nói.

“Bye bye”, Giang Văn không khách khí vẫy tay, đi vào trong nơi bán hàng, không thèm quan tâm Trương Đình nữa.

Thấy tư thế bước đi của Giang Văn, cùng khí thế của anh, Trương Đình càng lúc càng thấy anh giống một người.

Trương Đình mạnh mẽ lắc đầu, quyết định quay về đồn cảnh sát để điều tra cậu ba nhà họ Giang này, nói không chừng còn có phát hiện gì đó. Cảm giác này thật kỳ lạ, không cách nào tả nổi, thật sự quá giống.

Còn vấn đề mà Giang Văn khó hiểu, vì sao Trương Đình lại làm cảnh sát giao thông, nguyên nhân đều là vì Giang Văn.

Địa bàn lúc trước của Giang Văn thuộc phận sự quản lý của Trương Đình, mỗi lần có trận nào quy mô lớn thì Trương Đình sẽ đều nhận được tin tức, sau đó ngay lập tức có mặt để cứu Giang Văn.

Nhưng lần đó, người của cô lại không nhận được bất kỳ tin tình báo nào, dẫn đến việc Giang Văn mất mạng. Một người đột nhiên chết đi vốn cũng không tính là chuyện lớn, nhưng Trương Đình lại điên cuồng đi tìm kẻ đứng sau, chuyện mới từ bé mà xé ra to. Cục cảnh sát không chịu được tính khí của Trương Đình, nên tạm thời để cô ta đi làm cảnh sát giao thông.

Nếu Giang Văn biết được cô gái này vì anh nên mới thành ra như vậy, không biết sẽ có cảm giác gì nữa.

Sau khi thoát khỏi Trương Đình, Giang Văn chậm rãi đi vào khu bán điện thoại, không biết nên mua loại nào bây giờ.

Giờ đã là cậu chủ rồi, không thể dùng điện thoại cùi được, ít nhất cũng phải kiếm con nào xứng tầm chứ.

“Thưa anh, mẫu điện thoại này là loại c700 mới nhất của Nokia, chức năng cao cấp, chỉ có thứ anh không nghĩ ra, chứ không có chuyện nó không làm được, anh xem, hệ thống định vị, video clip, chức năng đầy đủ, là lựa chọn hàng đầu đó ạ”.

Giang Văn ngáp, nhìn nữ nhân viên đang giới thiệu cho anh mẫu điện thoại nào đó, nhưng Giang Văn không thấy hứng thú chút nào.

Cái gì mà không gì không làm được chứ, toàn là bốc phét, thứ anh nghĩ ra liệu nó có làm được không? Sao phải tâng bốc lên tận trời như vậy chứ?

“Anh ơi! Anh ơi!”, nữ nhân viên thấy Giang Văn không chú tâm, liền vội vàng gọi anh, rồi cười quyến rũ hỏi: “Anh có vừa lòng với chiếc điện thoại này không ạ?”

“Còn loại khác không? Tôi không thích kiểu này”, Giang Văn lười biếng nói, nở một nụ cười mê hồn.

“Anh Văn”, phía sau truyền ra một tiếng gọi cùng với tiếng bước chân chạy đến chỗ Giang Văn.

Giang Văn vội vàng quay ra nhìn, hóa ra là Tạ Thiến Thiến, không biết cô nhóc đến đây làm gì?

Nhưng Tạ Thiến Thiến trước mặt lại khiến Giang Văn bất ngờ, lần gặp trước vẫn là kiểu tạo hình bình thường, giờ lại trở nên ngây thơ đáng yêu rồi. Cô nhóc nhuộm tóc màu nâu đậm, kẹp tóc màu hồng, khuôn mặt mềm mại đáng yêu kia hiện lên sự vui vẻ, thêm chút trách móc, khiến mắt Giang Văn sáng lên.

“Thiến Thiến, em tới đây làm gì vậy?”,Giang Văn thấy cô nhóc thì liền vui vẻ, dù sao cũng chỉ có cô ấy biết bí mật của anh.

“Em đi mua điện thoại, anh trai đồng ý với em là nếu em đỗ đại học thì anh ấy sẽ tặng em điện thoại mới, giờ em đến để chọn này”, Tạ Thiến Thiến cười, kiêu ngạo đáp. Nói xong thì kéo cô gái đứng bên cạnh ra giới thiệu với Giang Văn: “Cậu ấy… bạn em”.

Cô gái này đi dạo phố cùng Tạ Thiến Thiến, nhưng Tạ Thiến Thiến không muốn giới thiệu cho lắm, vì hai người từng là tình địch, hiện giờ Giang Văn lại xuất hiện, Tạ Thiến Thiến có hơi ích kỷ, không muốn anh tiếp xúc với cô gái này.

“Chào anh, em là Sở Sở, mọi người đều gọi em như vậy”, cô gái này lại thoải mái chìa tay ra giới thiệu bản thân.

Giang Văn buồn cười nhìn Tạ Thiến Thiến, cô nhóc đang bĩu môi, không vui chút nào.

“Chào Sở Sở, anh là Giang Văn, rất vui khi được gặp em”, Giang Văn cũng không ngại, người ta là con gái mà còn thoải mái như vậy, mình khó chịu làm gì chứ?

“Giang Văn?”, nghe được cái tên này, Sở Sở hơi bất ngờ, sắc mặt trở nên rất khó coi, miễn cưỡng cười với Giang Văn.

“Sao vậy? Anh lại bỏ lỡ gì à?”, Giang Văn rõ ràng biết nhưng vẫn cố hỏi, cô gái này gợi cho anh rất nhiều hồi ức, nhưng hai người vẫn luôn giữ quan hệ thuần khiết, không hề đi quá giới hạn.

“Không có gì ạ, tên anh rất giống với một người bạn của em thôi, em xin lỗi, em hơi mất bình tĩnh”, Sở Sở vuốt tóc, nở nụ cười rồi quay sang nhìn Tạ Thiến Thiến.

“Hi hi, cùng tên với Văn Tử nhưng là hai người khác nhau đấy, anh ấy là công tử nhà giàu, nhiều tiền lắm”, dáng vẻ tham tiền của Tạ Thiến Thiến làm Giang Văn cạn lời.

Sở Sở đánh Tạ Thiến Thiến, nói nhỏ: “Thôi, cậu giả vờ chẳng giống gì cả, không ai tham tiền mà như cậu hết”.

Tạ Thiến Thiến nhất thời trở nên lúng túng khó xử.

“Thưa anh, vậy chiếc này thì sao ạ?”, nữ nhân viên nhìn ba người nói chuyện vui vẻ, không kịp chen vào, thấy cả ba đã ngừng lại thì vội vàng nắm bắt cơ hội, hỏi Giang Văn.

Được hai cô gái kia chứng thực Giang Văn là con nhà giàu, vậy chắc chắn anh ta sẽ chi mạnh tay rồi.

“Ồ, cái này sao, để tôi xem nào”, Giang Văn quay qua nhìn, là một chiếc điện thoại lưng màu vàng kim, anh khá tò mò.

“Oa, là mẫu mới nhất kìa”, Tạ Thiến Thiến bị chiếc điện thoại trong tay Giang Văn hớp hồn, cô nhóc thích nó lâu lắm rồi, nhưng anh trai không cho phép cô ấy dùng điện thoại, nhưng lại không hề ngăn cản cô ấy tìm hiểu về điện thoại.

“Thích không?”, Giang Văn nhìn Tạ Thiến Thiến với ánh mắt cưng chiều rồi cười hỏi.

“Có ạ, nhưng anh trai không cho em mua điện thoại đắt quá, hứ, đúng là đồ nhỏ mọn”, Tạ Thiến Thiến oán giận, chê anh trai mình keo kiệt.

Giang Văn rất hiểu tình hình nhà Tạ Đông, nên không thể nói là Tạ Đông keo kiệt được. Đừng tưởng Tạ Đông cai quản Thanh Xã thì oai, chứ thật ra chẳng khác nào con rối, tiền thu được mỗi tháng đều phải nộp lên trên, chỉ được giữ lại chút ít, mà còn phải nuôi bao nhiêu anh em như vậy nữa, thật không dễ dàng gì, cho nên chuyện mua điện thoại mấy nghìn tệ cho Tạ Thiến Thiến là không thể nào.

“Anh tặng em, đừng quên anh là con nhà giàu chứ”, Giang Văn trêu chọc, nói thầm bên tai của Tạ Thiến Thiến.

“Hi hi, là anh nói đó nha, không được hối hận đâu đấy”, Tạ Thiến Thiến bị động tác mờ ám của Giang Văn làm cho ngại ngùng, nhưng cô nhóc vẫn rất vui.

“Sở Sở, em cũng chọn một cái em thích đi”, Giang Văn quay sang nói với Sở Sở, từ lúc xem điện thoại đến giờ, Sở Sở cứ đứng đằng sau hai người, lặng im không nói.

Sở Sở thất thần, từ khi Giang Văn mất, cô nhóc vẫn luôn đau thương không dứt, người cũng đau buồn cùng cô là Tạ Thiến Thiến, nhưng không biết vì sao dạo này Tạ Thiến Thiến tự nhiên vui vẻ hẳn lên, mà còn là kiểu niềm vui phát từ nội tâm, làm cô nhóc không thể thích ứng kịp. Hôm nay cũng vì Tạ Thiến Thiến mạnh mẽ kéo cô nhóc theo, chứ không thì chắc Sở Sở vẫn ngồi trong căn phòng tối om, ôm chặt di ảnh của Giang Văn rồi lặng lẽ rơi lệ..Nghe thấy tên của người đàn ông này cũng là Giang Văn, nỗi đau trong lòng Sở Sở bỗng chốc bùng lên, cô nhóc đứng phía sau hai người, im lặng ngắm nhìn bóng lưng của Giang Văn rồi ngẩn ngơ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom