-
Chương 80
“Chuyện này rất nghiêm trọng!” Lý Cách trầm mặt nói:
“Rõ ràng là Nhất Nhất bị Phó Xuyên lừa.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.” Triệu Tiền tán thành:
“Mình ngồi phía trước bọn họ, luôn nghe thấy Phó Xuyên chiếm tiện nghi của Nhất Nhất.”
“Chiếm tiện nghi cái gì?” Tần Lịch tò mò hỏi.
Lý Cách trợn mắt lườm cậu ta: “Cậu đừng có xen vào, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Ba nam sinh cao lớn cứ bô bô tán dóc một tràng như vậy, chỉ có Hàn Tiêu Tiêu cúi đầu trầm mặc không nói.
“Tiêu Tiêu, cậu thấy thế nào?” Lý Cách nghiêm túc hỏi.
“Chẳng thế nào cả.” Hàn Tiêu Tiêu thở dài một hơi:
“Tuy rằng mình cũng không thích Phó Xuyên, nhưng mình không thể không nói mấy người các cậu đều đoán sai.”
Mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, không hiểu cô vừa nói gì.
“Phó Xuyên mới là người bị lừa kìa.” Hàn Tiêu Tiêu nhớ tới kế hoạch của Diêu Nhất thì có chút đau đầu.
“Lừa cậu ta?!” Triệu Tiền bĩu môi: “Cậu ta thì có gì tốt mà lừa?”
Hàn Tiêu Tiêu dùng sức vỗ một cái vào tay Triệu Tiền, ý bảo cậu câm miệng: “Không phải là Nhất Nhất thật sự muốn cùng cậu ta yêu đương, chẳng qua cậu ấy muốn làm thành tích của cậu ta giảm xuống mà thôi.”
Thấy mấy người vẫn không hiểu rõ nội tình, cô dứt khoát nói toàn bộ kế hoạch của Diêu Nhất cho bọn họ.
“Hình như cũng có chút đạo lý.” Lý Cách vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, đăm chiêu không biết nghĩ gì.
Triệu Tiền lập tức cảm thấy hưng phấn: “Thì ra là ý của Nhất Nhất, mình còn tưởng rằng cậu ấy bị lừa. Quả nhiên, Nhất Nhất nhà chúng ta thật lợi hại.”
Ba trong bốn người đều là fans não tàn của Diêu Nhất. Một khi liên quan đến chuyện của cô, bộ não bình thường nhất thời lại không thể vận động linh hoạt.
Chỉ có Tần Lịch nhìn ba người như nhìn một đám ngốc: “Các cậu thật sự tin?”
Lý Cách nhíu mày: “Cậu có ý gì? Không cần bôi nhọ Nhất Nhất đơn thuần nhà bọn tôi. Cậu ấy không giống mấy người các cậu, tương lai Nhất Nhất sẽ làm nhà toán học.”
“Cảm ơn, tương lai mình cũng phải làm nhà toán học.” Tần Lịch thấy bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, dứt khoát câm miệng. Dù sao đến lúc đó người bị vả mặt cũng không phải hắn.
_______
Tết Nguyên tiêu, trường học cho học sinh nghỉ từ đầu giờ chiều. Phó Xuyên xách cặp sách của Diêu Nhất, hai người cùng nhau quay về núi Lộc Cốc.
Từ sau khi Diêu Nhất bị thương, Phó Xuyên đã không đi xe đạp nữa. Mỗi ngày đều có chú Lý phụ trách đón đưa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Cậu đã nói với chú và cô chưa?” Phó Xuyên nhận lấy máy sưởi tay mà chú Lý đưa qua, cúi đầu nắm tay cô bỏ vào bên trong, nhẹ giọng hỏi.
“Rồi, mẹ nói tớ nghỉ lại qua đêm ở trên đó, buổi tối xuống núi rất nguy hiểm.” Diêu Nhất Nhất liếc mắt sang nói.
Núi Lộc Cốc tuy là danh lam thắng cảnh, mặt đường và các phương tiện đều tương đối hoàn thiện, nhưng buổi tối từ trên núi đi xuống sẽ không an toàn. Vì thế Lâm Tú Ngọc dặn cô ngủ lại ở nhà riêng một đêm. Phó Xuyên còn chưa kịp trả lời Diêu Nhất, điện thoại di động chợt rung lên thông báo nhận được một tin nhắn.
Vừa lấy ra đã nhìn thấy, là ba Diêu gửi tới:
【 Nhóc con, đừng có làm chuyện xằng bậy! 】
Một cái dấu chấm than đủ để chứng minh tâm trạng phức tạp của ba Diêu.
Chú Lý không trực tiếp đưa bọn họ đến biệt thự mà lái xe tới chỗ có phong cảnh đẹp ở gần đó. Giờ này bên ngoài vẫn còn náo nhiệt, xung quanh đều là các quầy hàng bán đặc sản địa phương.
“Chú cứ về trước đi, sáng mai tới sớm đón bọn cháu xuống núi.” Phó Xuyên vừa đỡ Diêu Nhất xuống xe, vừa cúi đầu vào bên trong nói chuyện.
Theo lý mà nói, Diêu Nhất thường xuyên mua đi bán lại các mặt hàng nhỏ trên núi Lộc Cốc, cô phải quen thuộc nơi này hơn so với Phó Xuyên. Kết quả cô bị Phó Xuyên lôi kéo dẫn đi một vòng, đột nhiên cô phát hiện mình có rất nhiều nơi không biết.
Kỳ thật ngẫm lại cũng bình thường, Diêu Nhất ngoại trừ bán mấy thứ đồ linh tinh ở đường lớn ra, thời gian còn lại cô cũng không hay đi ra ngoài chơi.
Bởi vì vấn đề kinh phí nên núi Lộc Cốc chưa bị khai phá hoàn toàn, một số nơi du khách sẽ không đặt chân đến.
Diêu Nhất đi theo Phó Xuyên ăn một ít đồ ăn vặt, lại đi bộ khắp nơi. Tới ba bốn giờ chiều, người qua lại trên đường bắt đầu thưa dần, có lẽ họ trở về chuẩn bị đón lễ Nguyên Tiêu.
Bọn họ càng đi càng lệch hướng ban đầu, Diêu Nhất thầm nghĩ trong lòng, không biết tại sao cậu ấy lại muốn đưa mình tới nơi này.
“Cậu đã tới nơi này bao giờ chưa?” Phó Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất định nói chưa từng tới, nhưng nhìn qua một lượt cảm giác rất quen mắt. Nghĩ lại, xung quanh đều là cây, nhìn đi nhìn lại cũng toàn là cây, tất nhiên sẽ thấy quen thuộc.
“Chưa từng tới đây.” Diêu Nhất chắc chắn nói.
Phó Xuyên rũ mắt xuống, che dấu một tia mất mát thoáng qua. Có điều cậu khôi phục rất nhanh, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đã tới rồi”
Một đường đi lên nhìn hai phía đông tây đều có dấu vết bị đào xới, còn có không ít cây bị chặt đổ, Diêu Nhất cho rằng núi ở đây chắc đang bị khai phá. Không ngờ tới đi xa thêm chút lại không còn dấu vết bị phá huỷ.
Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất dừng lại trước một cây đại thụ. Cậu ngẩng đầu nhìn tán cây rồi quay lại gọi: “Diêu Diêu, nhìn cái cây này…”
Diêu Nhất nghe lời lập tức ngẩng đầu. Mặc dù rừng cây núi Lộc Cốc tươi tốt, những cây cổ thụ này cũng thật lớn. Thậm chí vì thời gian sinh trưởng đã lâu nên trên thân cây xuất hiện một cái lỗ to không biết từ bao giờ.
Diêu Nhất duỗi tay chọc chọc thân cây, cô thấy khó hiểu, lại đá mấy phiến lá rụng dưới chân: “Đây là cây ngân hạnh, sao lại không có người phát hiện nhỉ?”
Dựa theo quy định của khu vực, cây ngân hạnh lớn như vậy vừa nhìn đã biết có tuổi thọ khá cao, nhất định có thể tạo thành một nơi thu hút khách tham quan.
Lá dày rụng rải đầy trên mặt đất, dẫm lên như đi trên một tầng bông. Phó Xuyên kéo Diêu Nhất ngồi xuống dưới, dựa vào thân cây.
Cậu sẽ không nói, cách đây rất lâu nhà họ Phó đã lấy cái cây này làm trung tâm, mua lại toàn bộ khu vực bán kính 3km xung quanh cây làm thành vật sở hữu của cá nhân.
“Nơi này mặt trời mọc rất đẹp.” Phó Xuyên nhìn về phía trước nói.
“Vậy hoàng hôn nhất định cũng đẹp đúng không?” Diêu Nhất dùng logic suy đoán:
“Chúng ta ngắm mặt trời lặn ở đây sao?”
Cái tên Lộc Cốc nghe có vẻ là như là tên của một ngọn núi, thực tế có đến vài ngọn núi liên tục mọc nối liền nhau. Bình thường mọi người chỉ hay nhắc tới một tuyến đường phát triển đi thẳng tới trên núi Lộc Cốc.
“Bên này không nhìn rõ mặt trời lặn.” Phó Xuyên quay đầu nhẹ giọng hỏi:
“Diêu Diêu muốn ngắm mặt trời lặn?”
Cũng không phải là Diêu Nhất chưa từng ngắm hoàng hôn. Tuy rằng biệt thự nhà mình đưa lưng về phía mặt trời lặn, nhưng đôi khi bán hàng về trễ, cô sẽ ngồi xổm phía đối diện nhà mình ngắm mặt trời lặn.
Có điều… Hôm nay Phó Xuyên cũng không giống với mọi khi, rất kỳ lạ.
Từ vựng của Diêu Nhất không đủ phong phú, chỉ có thể dùng từ kỳ lạ để hình dung tâm trạng Phó Xuyên hiện tại.
Lấy tư cách là người yêu đương nhiệm, Diêu Nhất cảm thấy cần phải quan tâm cảm xúc của đối phương, cho nên cô gật đầu: “Muốn xem”
Phó Xuyên kéo cô đứng dậy: “Vậy chúng ta về biệt thự.”
Biệt thự nằm trên một ngọn núi khác, chờ bọn họ đi qua là có thể nhìn thấy được.
Diêu Nhất đi phía trước không hề phát hiện Phó Xuyên bị tụt lại phía sau, trước khi rời đi, cậu liếc mắt nhìn về phía gốc cây ngân hạnh.
Hai người đi xa, một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay những chiếc lá phía dưới thân cây, lộ ra dấu vết trên đó.
Trở về biệt thự, quả nhiên mặt trời bắt đầu xuống núi. Phó Xuyên dẫn Diêu Nhất vào phòng mình. Cửa sổ phòng này là nơi tốt nhất để ngắm cảnh, có thể thấy rõ mặt trời từng chút biến đổi.
Trên cửa sổ trải một tầng thảm thật dày, Diêu Nhất ngồi xếp bằng ở đó: “Oa, nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng!”
Cùng là lầu hai biệt thự, nhưng phòng cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời lặn.
Phó Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh: “Diêu Diêu, sau này cậu muốn nhìn có thể sang đây.”
Bên ngoài, hoàng hôn tản ra chút ánh nắng cuối cùng, mang theo màu đỏ cam chiếu sáng lên cửa sổ thuỷ tinh. Diêu Nhất đưa tay chạm vào mặt kính, chậm rãi di chuyển, như thể đang đuổi theo tà dương.
Không biết từ lúc nào, Phó Xuyên cũng đưa tay mình dán lên kính, hai bàn tay dần dần chồng lên nhau.
Diêu Nhất không có chuẩn bị, luống cuống quay đầu lại liền chạm mặt Phó Xuyên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu
Cũng may, Phó Xuyên cũng không làm gì thêm, chỉ đem người cô ôm vào trong ngực, dựa vào một bên cửa sổ.
Trong phòng, máy điều hòa không khí vừa mới mở chưa lâu, vừa rồi Diêu Nhất đã cởi áo khoác nên thấy hơi lạnh, hơn nữa sau lưng mang tới nhiệt độ ấm áp làm cô không nỡ từ chối, dứt khoát điều chỉnh vị trí dịch lại gần cậu.
Hoàng hôn thật đẹp, đẹp đến mức họ đều không muốn đánh vỡ sự yên lặng này. Phó Xuyên ôm Diêu Nhất, hai người lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ban đầu Diêu Nhất còn đắm chìm trong cảnh đẹp, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu thấy tay hai người mười ngón đan xen, Diêu Nhất đột nhiên nhớ tới Phó Xuyên đã….. hôn cô rất nhiều lần đấy!
Nghĩ như nào cô cũng đều cảm thấy mình có chút thiệt thòi. Là một người luôn cố chấp không được thua Phó Xuyên ở bất cứ phương diện nào, Diêu Nhất quyết định lần này sẽ đi trước anh một bước.
Phó Xuyên ôm cô từ phía sau, Diêu Nhất vừa nghĩ muốn xoay người, cảm thấy đã thấy có chút khó khăn.
“Làm sao vậy?” Phó Xuyên thấy cô hơi cử động động tác của cô, theo bản năng hỏi.
Diêu Nhất không nói chuyện, tiếp tục quay đầu. Vừa lúc cậu cúi đầu nhìn xuống, Diêu Nhất trực tiếp chạm vào môi cậu, thuận tiện còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Cảm thấy hôn một cái không đủ, Diêu Nhất nhớ lại mấy lần trước, quyết định phát huy tinh thần hiếu học đi thực hành.
Có điều đối với cô, hôn môi cũng khó như học viết văn vậy. Diêu Nhất gian nan hôn rồi lại hôn, cuối cùng cũng chỉ có thể cọ nhẹ khóe miệng Phó Xuyên.
“Diêu Diêu, cậu……” Phó Xuyên ngửa đầu ra sau, thanh âm khàn khàn.
Thấy Diêu Nhất lại muốn dính sát, ánh mắt Phó Xuyên tối sầm, nhanh hơn một bước hôn lên, cạy môi răng cô, tiến hành công thành đoạt đất.
Trên phương diện này, Phó Xuyên bẩm sinh đã có thiên phú hơn Diêu Nhất.
Biệt thự trống rỗng không có người, không cần lo lắng có người nhìn thấy trạng thái của Diêu Diêu, vì vậy Phó Xuyên hôn đến phá lệ tận hứng.
Sau khi được buông ra, đầu óc cô là một mảng mờ mịt trống rỗng, chỉ có nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực chứng minh mình vẫn còn sống.
Lại bị Phó Xuyên đoạt trước một bước, Diêu Nhất trong lòng uất ức, dù sao bị cậu đè ép sẽ không thấy vui, mặc kệ là hình thức gì.
“Cậu dạy tớ đi.” Diêu Nhất rời khỏi vòng tay của Phó Xuyên, xoay người đối diện với cậu, nghiêm túc nói.
Phó Xuyên nghe được lời này, suýt chút nữa nhịp tim ngừng đập. Trên gương mặt đẹp trai lập tức thoáng hiện lên vẻ mặt không tự nhiên.
“Sau này sẽ dạy.” Phó Xuyên cầm ngón tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.
Nếu còn hôn nữa, cậu sợ mình không giữ được bình tĩnh.
“Ồ, được rồi.” Nghe trong giọng nói Diêu Nhất còn mang chút tiếc nuối, Phó Xuyên phải cố dùng lực khắc chế bản thân mới không chạm vào cô nữa.
Ép buộc chính mình xuống khỏi cửa sổ, Phó Xuyên tìm cớ đi xuống phòng bếp hâm nóng sữa bò cho cô.
Cậu nhìn bọt sữa trắng nổi lên như bọt biển, trái tim trong lồng ngực rung động mãnh liệt. Chút mất mát trong buổi chiều sớm đã tan biến.
Mãi cho đến khi trời tối, Diêu Nhất nói cô phải đi về. Nhà hai người ở đối diện nhau, Phó Xuyên lấy áo khoác bao bọc cô đến kín mít, mới bằng lòng thả người ra cửa.
Bước ra khỏi biệt thự, Diêu Nhất bắt đầu lục túi. Quần áo của cô đều có rất nhiều túi, bên trong chứa không ít đồ vật tạp nham. Bởi vậy khi Diêu Nhất tìm đồ, từ trên xuống dưới phải trái trái phải cô đều mò qua tìm hết một lượt.
Sau khi tìm lại một lần nữa, Diêu Nhất mới bắt đầu luống cuống: “Hình như tớ không mang chìa khóa.”
Buổi sáng hôm nay trước lúc ra ngoài, mẹ cô còn cẩn thận đem chìa khóa biệt thự đặt lên bàn để cô cầm đi.
“Ở đây không có chìa dự phòng sao?” Mọi người thường hay có thói quen giấu chìa khoá dự phòng ở đâu đó trước cửa nhà.
Diêu Nhất lắc đầu: “Không có.”
Phó Xuyên đem người kéo lại: “Vậy thì cậu nghỉ ở nhà mình một đêm được không?”
“Rõ ràng là Nhất Nhất bị Phó Xuyên lừa.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.” Triệu Tiền tán thành:
“Mình ngồi phía trước bọn họ, luôn nghe thấy Phó Xuyên chiếm tiện nghi của Nhất Nhất.”
“Chiếm tiện nghi cái gì?” Tần Lịch tò mò hỏi.
Lý Cách trợn mắt lườm cậu ta: “Cậu đừng có xen vào, sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Ba nam sinh cao lớn cứ bô bô tán dóc một tràng như vậy, chỉ có Hàn Tiêu Tiêu cúi đầu trầm mặc không nói.
“Tiêu Tiêu, cậu thấy thế nào?” Lý Cách nghiêm túc hỏi.
“Chẳng thế nào cả.” Hàn Tiêu Tiêu thở dài một hơi:
“Tuy rằng mình cũng không thích Phó Xuyên, nhưng mình không thể không nói mấy người các cậu đều đoán sai.”
Mọi người đều mang vẻ mặt mờ mịt, không hiểu cô vừa nói gì.
“Phó Xuyên mới là người bị lừa kìa.” Hàn Tiêu Tiêu nhớ tới kế hoạch của Diêu Nhất thì có chút đau đầu.
“Lừa cậu ta?!” Triệu Tiền bĩu môi: “Cậu ta thì có gì tốt mà lừa?”
Hàn Tiêu Tiêu dùng sức vỗ một cái vào tay Triệu Tiền, ý bảo cậu câm miệng: “Không phải là Nhất Nhất thật sự muốn cùng cậu ta yêu đương, chẳng qua cậu ấy muốn làm thành tích của cậu ta giảm xuống mà thôi.”
Thấy mấy người vẫn không hiểu rõ nội tình, cô dứt khoát nói toàn bộ kế hoạch của Diêu Nhất cho bọn họ.
“Hình như cũng có chút đạo lý.” Lý Cách vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, đăm chiêu không biết nghĩ gì.
Triệu Tiền lập tức cảm thấy hưng phấn: “Thì ra là ý của Nhất Nhất, mình còn tưởng rằng cậu ấy bị lừa. Quả nhiên, Nhất Nhất nhà chúng ta thật lợi hại.”
Ba trong bốn người đều là fans não tàn của Diêu Nhất. Một khi liên quan đến chuyện của cô, bộ não bình thường nhất thời lại không thể vận động linh hoạt.
Chỉ có Tần Lịch nhìn ba người như nhìn một đám ngốc: “Các cậu thật sự tin?”
Lý Cách nhíu mày: “Cậu có ý gì? Không cần bôi nhọ Nhất Nhất đơn thuần nhà bọn tôi. Cậu ấy không giống mấy người các cậu, tương lai Nhất Nhất sẽ làm nhà toán học.”
“Cảm ơn, tương lai mình cũng phải làm nhà toán học.” Tần Lịch thấy bọn họ đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, dứt khoát câm miệng. Dù sao đến lúc đó người bị vả mặt cũng không phải hắn.
_______
Tết Nguyên tiêu, trường học cho học sinh nghỉ từ đầu giờ chiều. Phó Xuyên xách cặp sách của Diêu Nhất, hai người cùng nhau quay về núi Lộc Cốc.
Từ sau khi Diêu Nhất bị thương, Phó Xuyên đã không đi xe đạp nữa. Mỗi ngày đều có chú Lý phụ trách đón đưa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Cậu đã nói với chú và cô chưa?” Phó Xuyên nhận lấy máy sưởi tay mà chú Lý đưa qua, cúi đầu nắm tay cô bỏ vào bên trong, nhẹ giọng hỏi.
“Rồi, mẹ nói tớ nghỉ lại qua đêm ở trên đó, buổi tối xuống núi rất nguy hiểm.” Diêu Nhất Nhất liếc mắt sang nói.
Núi Lộc Cốc tuy là danh lam thắng cảnh, mặt đường và các phương tiện đều tương đối hoàn thiện, nhưng buổi tối từ trên núi đi xuống sẽ không an toàn. Vì thế Lâm Tú Ngọc dặn cô ngủ lại ở nhà riêng một đêm. Phó Xuyên còn chưa kịp trả lời Diêu Nhất, điện thoại di động chợt rung lên thông báo nhận được một tin nhắn.
Vừa lấy ra đã nhìn thấy, là ba Diêu gửi tới:
【 Nhóc con, đừng có làm chuyện xằng bậy! 】
Một cái dấu chấm than đủ để chứng minh tâm trạng phức tạp của ba Diêu.
Chú Lý không trực tiếp đưa bọn họ đến biệt thự mà lái xe tới chỗ có phong cảnh đẹp ở gần đó. Giờ này bên ngoài vẫn còn náo nhiệt, xung quanh đều là các quầy hàng bán đặc sản địa phương.
“Chú cứ về trước đi, sáng mai tới sớm đón bọn cháu xuống núi.” Phó Xuyên vừa đỡ Diêu Nhất xuống xe, vừa cúi đầu vào bên trong nói chuyện.
Theo lý mà nói, Diêu Nhất thường xuyên mua đi bán lại các mặt hàng nhỏ trên núi Lộc Cốc, cô phải quen thuộc nơi này hơn so với Phó Xuyên. Kết quả cô bị Phó Xuyên lôi kéo dẫn đi một vòng, đột nhiên cô phát hiện mình có rất nhiều nơi không biết.
Kỳ thật ngẫm lại cũng bình thường, Diêu Nhất ngoại trừ bán mấy thứ đồ linh tinh ở đường lớn ra, thời gian còn lại cô cũng không hay đi ra ngoài chơi.
Bởi vì vấn đề kinh phí nên núi Lộc Cốc chưa bị khai phá hoàn toàn, một số nơi du khách sẽ không đặt chân đến.
Diêu Nhất đi theo Phó Xuyên ăn một ít đồ ăn vặt, lại đi bộ khắp nơi. Tới ba bốn giờ chiều, người qua lại trên đường bắt đầu thưa dần, có lẽ họ trở về chuẩn bị đón lễ Nguyên Tiêu.
Bọn họ càng đi càng lệch hướng ban đầu, Diêu Nhất thầm nghĩ trong lòng, không biết tại sao cậu ấy lại muốn đưa mình tới nơi này.
“Cậu đã tới nơi này bao giờ chưa?” Phó Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Diêu Nhất định nói chưa từng tới, nhưng nhìn qua một lượt cảm giác rất quen mắt. Nghĩ lại, xung quanh đều là cây, nhìn đi nhìn lại cũng toàn là cây, tất nhiên sẽ thấy quen thuộc.
“Chưa từng tới đây.” Diêu Nhất chắc chắn nói.
Phó Xuyên rũ mắt xuống, che dấu một tia mất mát thoáng qua. Có điều cậu khôi phục rất nhanh, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đã tới rồi”
Một đường đi lên nhìn hai phía đông tây đều có dấu vết bị đào xới, còn có không ít cây bị chặt đổ, Diêu Nhất cho rằng núi ở đây chắc đang bị khai phá. Không ngờ tới đi xa thêm chút lại không còn dấu vết bị phá huỷ.
Phó Xuyên nắm tay Diêu Nhất dừng lại trước một cây đại thụ. Cậu ngẩng đầu nhìn tán cây rồi quay lại gọi: “Diêu Diêu, nhìn cái cây này…”
Diêu Nhất nghe lời lập tức ngẩng đầu. Mặc dù rừng cây núi Lộc Cốc tươi tốt, những cây cổ thụ này cũng thật lớn. Thậm chí vì thời gian sinh trưởng đã lâu nên trên thân cây xuất hiện một cái lỗ to không biết từ bao giờ.
Diêu Nhất duỗi tay chọc chọc thân cây, cô thấy khó hiểu, lại đá mấy phiến lá rụng dưới chân: “Đây là cây ngân hạnh, sao lại không có người phát hiện nhỉ?”
Dựa theo quy định của khu vực, cây ngân hạnh lớn như vậy vừa nhìn đã biết có tuổi thọ khá cao, nhất định có thể tạo thành một nơi thu hút khách tham quan.
Lá dày rụng rải đầy trên mặt đất, dẫm lên như đi trên một tầng bông. Phó Xuyên kéo Diêu Nhất ngồi xuống dưới, dựa vào thân cây.
Cậu sẽ không nói, cách đây rất lâu nhà họ Phó đã lấy cái cây này làm trung tâm, mua lại toàn bộ khu vực bán kính 3km xung quanh cây làm thành vật sở hữu của cá nhân.
“Nơi này mặt trời mọc rất đẹp.” Phó Xuyên nhìn về phía trước nói.
“Vậy hoàng hôn nhất định cũng đẹp đúng không?” Diêu Nhất dùng logic suy đoán:
“Chúng ta ngắm mặt trời lặn ở đây sao?”
Cái tên Lộc Cốc nghe có vẻ là như là tên của một ngọn núi, thực tế có đến vài ngọn núi liên tục mọc nối liền nhau. Bình thường mọi người chỉ hay nhắc tới một tuyến đường phát triển đi thẳng tới trên núi Lộc Cốc.
“Bên này không nhìn rõ mặt trời lặn.” Phó Xuyên quay đầu nhẹ giọng hỏi:
“Diêu Diêu muốn ngắm mặt trời lặn?”
Cũng không phải là Diêu Nhất chưa từng ngắm hoàng hôn. Tuy rằng biệt thự nhà mình đưa lưng về phía mặt trời lặn, nhưng đôi khi bán hàng về trễ, cô sẽ ngồi xổm phía đối diện nhà mình ngắm mặt trời lặn.
Có điều… Hôm nay Phó Xuyên cũng không giống với mọi khi, rất kỳ lạ.
Từ vựng của Diêu Nhất không đủ phong phú, chỉ có thể dùng từ kỳ lạ để hình dung tâm trạng Phó Xuyên hiện tại.
Lấy tư cách là người yêu đương nhiệm, Diêu Nhất cảm thấy cần phải quan tâm cảm xúc của đối phương, cho nên cô gật đầu: “Muốn xem”
Phó Xuyên kéo cô đứng dậy: “Vậy chúng ta về biệt thự.”
Biệt thự nằm trên một ngọn núi khác, chờ bọn họ đi qua là có thể nhìn thấy được.
Diêu Nhất đi phía trước không hề phát hiện Phó Xuyên bị tụt lại phía sau, trước khi rời đi, cậu liếc mắt nhìn về phía gốc cây ngân hạnh.
Hai người đi xa, một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay những chiếc lá phía dưới thân cây, lộ ra dấu vết trên đó.
Trở về biệt thự, quả nhiên mặt trời bắt đầu xuống núi. Phó Xuyên dẫn Diêu Nhất vào phòng mình. Cửa sổ phòng này là nơi tốt nhất để ngắm cảnh, có thể thấy rõ mặt trời từng chút biến đổi.
Trên cửa sổ trải một tầng thảm thật dày, Diêu Nhất ngồi xếp bằng ở đó: “Oa, nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng!”
Cùng là lầu hai biệt thự, nhưng phòng cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời lặn.
Phó Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh: “Diêu Diêu, sau này cậu muốn nhìn có thể sang đây.”
Bên ngoài, hoàng hôn tản ra chút ánh nắng cuối cùng, mang theo màu đỏ cam chiếu sáng lên cửa sổ thuỷ tinh. Diêu Nhất đưa tay chạm vào mặt kính, chậm rãi di chuyển, như thể đang đuổi theo tà dương.
Không biết từ lúc nào, Phó Xuyên cũng đưa tay mình dán lên kính, hai bàn tay dần dần chồng lên nhau.
Diêu Nhất không có chuẩn bị, luống cuống quay đầu lại liền chạm mặt Phó Xuyên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cậu
Cũng may, Phó Xuyên cũng không làm gì thêm, chỉ đem người cô ôm vào trong ngực, dựa vào một bên cửa sổ.
Trong phòng, máy điều hòa không khí vừa mới mở chưa lâu, vừa rồi Diêu Nhất đã cởi áo khoác nên thấy hơi lạnh, hơn nữa sau lưng mang tới nhiệt độ ấm áp làm cô không nỡ từ chối, dứt khoát điều chỉnh vị trí dịch lại gần cậu.
Hoàng hôn thật đẹp, đẹp đến mức họ đều không muốn đánh vỡ sự yên lặng này. Phó Xuyên ôm Diêu Nhất, hai người lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ban đầu Diêu Nhất còn đắm chìm trong cảnh đẹp, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu thấy tay hai người mười ngón đan xen, Diêu Nhất đột nhiên nhớ tới Phó Xuyên đã….. hôn cô rất nhiều lần đấy!
Nghĩ như nào cô cũng đều cảm thấy mình có chút thiệt thòi. Là một người luôn cố chấp không được thua Phó Xuyên ở bất cứ phương diện nào, Diêu Nhất quyết định lần này sẽ đi trước anh một bước.
Phó Xuyên ôm cô từ phía sau, Diêu Nhất vừa nghĩ muốn xoay người, cảm thấy đã thấy có chút khó khăn.
“Làm sao vậy?” Phó Xuyên thấy cô hơi cử động động tác của cô, theo bản năng hỏi.
Diêu Nhất không nói chuyện, tiếp tục quay đầu. Vừa lúc cậu cúi đầu nhìn xuống, Diêu Nhất trực tiếp chạm vào môi cậu, thuận tiện còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Cảm thấy hôn một cái không đủ, Diêu Nhất nhớ lại mấy lần trước, quyết định phát huy tinh thần hiếu học đi thực hành.
Có điều đối với cô, hôn môi cũng khó như học viết văn vậy. Diêu Nhất gian nan hôn rồi lại hôn, cuối cùng cũng chỉ có thể cọ nhẹ khóe miệng Phó Xuyên.
“Diêu Diêu, cậu……” Phó Xuyên ngửa đầu ra sau, thanh âm khàn khàn.
Thấy Diêu Nhất lại muốn dính sát, ánh mắt Phó Xuyên tối sầm, nhanh hơn một bước hôn lên, cạy môi răng cô, tiến hành công thành đoạt đất.
Trên phương diện này, Phó Xuyên bẩm sinh đã có thiên phú hơn Diêu Nhất.
Biệt thự trống rỗng không có người, không cần lo lắng có người nhìn thấy trạng thái của Diêu Diêu, vì vậy Phó Xuyên hôn đến phá lệ tận hứng.
Sau khi được buông ra, đầu óc cô là một mảng mờ mịt trống rỗng, chỉ có nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực chứng minh mình vẫn còn sống.
Lại bị Phó Xuyên đoạt trước một bước, Diêu Nhất trong lòng uất ức, dù sao bị cậu đè ép sẽ không thấy vui, mặc kệ là hình thức gì.
“Cậu dạy tớ đi.” Diêu Nhất rời khỏi vòng tay của Phó Xuyên, xoay người đối diện với cậu, nghiêm túc nói.
Phó Xuyên nghe được lời này, suýt chút nữa nhịp tim ngừng đập. Trên gương mặt đẹp trai lập tức thoáng hiện lên vẻ mặt không tự nhiên.
“Sau này sẽ dạy.” Phó Xuyên cầm ngón tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống.
Nếu còn hôn nữa, cậu sợ mình không giữ được bình tĩnh.
“Ồ, được rồi.” Nghe trong giọng nói Diêu Nhất còn mang chút tiếc nuối, Phó Xuyên phải cố dùng lực khắc chế bản thân mới không chạm vào cô nữa.
Ép buộc chính mình xuống khỏi cửa sổ, Phó Xuyên tìm cớ đi xuống phòng bếp hâm nóng sữa bò cho cô.
Cậu nhìn bọt sữa trắng nổi lên như bọt biển, trái tim trong lồng ngực rung động mãnh liệt. Chút mất mát trong buổi chiều sớm đã tan biến.
Mãi cho đến khi trời tối, Diêu Nhất nói cô phải đi về. Nhà hai người ở đối diện nhau, Phó Xuyên lấy áo khoác bao bọc cô đến kín mít, mới bằng lòng thả người ra cửa.
Bước ra khỏi biệt thự, Diêu Nhất bắt đầu lục túi. Quần áo của cô đều có rất nhiều túi, bên trong chứa không ít đồ vật tạp nham. Bởi vậy khi Diêu Nhất tìm đồ, từ trên xuống dưới phải trái trái phải cô đều mò qua tìm hết một lượt.
Sau khi tìm lại một lần nữa, Diêu Nhất mới bắt đầu luống cuống: “Hình như tớ không mang chìa khóa.”
Buổi sáng hôm nay trước lúc ra ngoài, mẹ cô còn cẩn thận đem chìa khóa biệt thự đặt lên bàn để cô cầm đi.
“Ở đây không có chìa dự phòng sao?” Mọi người thường hay có thói quen giấu chìa khoá dự phòng ở đâu đó trước cửa nhà.
Diêu Nhất lắc đầu: “Không có.”
Phó Xuyên đem người kéo lại: “Vậy thì cậu nghỉ ở nhà mình một đêm được không?”
Bình luận facebook