-
Chương 65
“Dạ, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt” Diêu Nhất nghiêm túc ở đầu dây điện thoại bên này gật đầu.
Chu Thành ở bên cạnh xem mà nhíu mày, học sinh bây giờ muốn tìm một con đường tốt mà làm quá mức rồi. Tuy rằng anh ta ngoài miệng vẫn không tán thành thầy giáo của mình, thực tế thì bây giờ cuộc thi cũng đã thay đổi.
“Em không quay về à?” Chu Thành đợi Diêu Nhất cúp điện thoại xong hỏi.
“Không được, đợi thêm mấy ngày, thi xong Đông Lệnh Doanh em sẽ quay về” Sắc mặt Diêu Nhất tái nhợt, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại:
“Thầy ơi, chúng ta có thể nhanh quay về Doanh địa không, sắp đến thời gian thi rồi”
Chu Thành cũng không thể ép buộc cô trở về nhà, chỉ có thể nói: “Tay em bị thương rồi, trước tiên nghỉ ngơi một ngày đã”
Diêu Nhất từ chối: “Em muốn đi thi”
Không thi thì sẽ không lấy được bảng xếp hạng, vậy không phải lão Hàn sẽ rất mất mát sao.
Cuối cùng Diêu Nhất vẫn tham gia cuộc thi buổi chiều, chỉ là một mình đơn độc một phòng, Chu Thành ở bên cạnh viết thay cô.
Diêu Nhất thật sự rất đau, từ lúc trên đường về đến giờ mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Vì để tiết kiệm thời gian, Diêu Nhất không giải đề thi quy củ như ngày hôm qua nữa. Tất cả các câu trả lời đều được đơn giản hoá hết mức có thể, đến khi làm xong bài thi thời gian so với ngày hôm qua sớm hơn gần một tiếng.
“…..” Chu Thành cúi đầu nhìn đáp án mà hết sức ngạc nhiên.
Không cần mang đi chấm, ngay khi anh nghe Diêu Nhất mở miệng nói là đã biết một trăm phần trăm đúng. Thật ra bài thi ngày hôm qua của các thí sinh các giám thị là nhà toán học đều đã xem qua rồi, Diêu Nhất tuy là được điểm tuyệt đối nhưng đáp án lại không xuất sắc bằng Lưu Mân – người cũng đạt điểm tuyệt đối. Bởi vì đáp án của Diêu Nhất đều sử dụng theo một logic vô cùng bình thường, không có một chút mượt mà nào, không giống với Lưu Mân lưu dùng các phương pháp mới mẻ.
Bởi vậy tất cả mọi người đều cho rằng Diêu Nhất là từ trong một biển đề thi luyện ra, mà Lưu Mân lại có một thiên phú cực cao.
Bây giờ….. Chun Thành nhìn bài thi rồi nhìn gương mặt tái nhợt của Diêu Nhất, anh không xác định được.
“Thầy ơi, em nộp bài, em đi trước ạ” Diêu Nhất dùng tay trái lau mồ hôi lạnh, muốn quay về phòng ngủ nằm.
“Ấy, được rồi, thầy bảo cô giáo đưa em đi” Chu Thành đứng lên, đưa Diêu Nhất ra ngoài, đến cửa bảo một nữ giáo viên đưa Diêu Nhất quay về.
Cả một đêm sửa bài thi xong, một nhóm người toán học gia đều đồng thời vây quanh ở bốn bài thi trước mặt.
“Vẫn là điểm tuyệt đối” Một người hơi lớn tuổi mở miệng nói.
Lưu Mân vẫn tiếp tục phong cách thi như trước, thể hiện rõ ràng phong cách thiên tài của mình. Mà hai bài thi này của Diêu Nhất, một bài thì thể hiện phong cách của sách giáo khoa một cách hoàn mỹ, một bài thi thể hiện phong cách cá nhân đơn giản vô cùng, đáp án từng bước đi thô bạo nhưng lại không tìm ra lỗi.
Trầm mặc một lát sau, Chu Thành lên tiếng: “Bài thi đầu tiên quá quy củ”
Đúng vậy, bọn họ thế mà đêm qua không phát hiện ra.
Đáp án của Diêu Nhất quá quy củ, tựa hồ như so với đáp án gốc giống nhau y đúc. Bọn họ một lòng muốn tìm một người có thiên phú thật sự, kiểm tra những học sinh đã vượt qua khỏi chương trình dạy. Nhưng lại bỏ qua mất những học sinh hoàn toàn nhìn thấu đề của giáo viên.
“Diêu Nhất kia có lai lịch như thế nào?” Vương Lợi nhìn vào trên bàn hỏi mọi người.
Động tác của tất cả đều nhất trí quay lại nhìn người dẫn đầu trong góc kia.
Người dẫn đầu bị một nhóm người to lớn áp đảo, lắp bắp nói: “Là một học sinh của thành phố Yên ạ, trước kia chưa từng nghe nói đến”
Mỗi năm học sinh tới đây đều là cao thủ trong cao thủ, bọn họ cũng không có tinh lực nhiều như vậy để đi điều tra hết, đặc biệt năm nay còn có nhiều đứa nhỏ đến tham gia, lực chú ý của bọn họ liền bị đám học sinh này hấp dẫn.
Các vị lớn tuổi khác cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với cách nói này của người dẫn đầu.
“A, Diêu Nhất là người đứng top đầu của thành phố kia” Người dẫn đầu cố nhớ cả nửa ngày rốt cuộc cũng ra được một ý.
“Cậu đi tìm đáp án mấy bài thi khác của em ấy lại đây chúng tôi xem thử” Vương Lợi nghiêm mặt nói “Trực tiếp gửi sang đây”
Sáng hôm sau vốn là đi tham quan trường đại học, không khí giữa mọi người ngưng đọng, tất nhiên không nhẹ nhàng như trước kia nữa.
“Thầy ơi, Diêu Nhất đi rồi sao?” Lưu Mân khoé mắt còn ngân ngấn nước, đỏ mắt hỏi.
“Không, đợi lát nữa là đến đây” Giáo viên không chịu nổi bộ dáng đáng thương của đứa nhỏ, khom lưng xoa xoa đầu nó.
Vừa dứt lời, Diêu Nhất bên kia còn đeo thạch cao trên tay, chậm chạp đi đến.
Hôm nay tay vẫn không thoải mái như cũ, chỉ là so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn một chút.
Lưu Mân nhìn thấy Diêu Nhất liền lạch bạch chạy đến bên cô, chạy được một nửa giống như nhớ đến gì đó lập tức dừng lại, dùng một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Diêu Nhất.
Diêu Nhất ngược lại không nảy sinh cảm giác chán ghét gì với đứa bé này cả, đi đến trước mặt đứa nhỏ liếc mắt nói: “Đừng khóc, chị không có kẹo đâu” Cho nên không thể dỗ em được.
“Vâng, vâng” Đứa bé thấy Diêu Nhất còn đồng ý nói chuyện với nó, khuôn mặt nhỏ lập tức tràn ra ý cười, tung tăng đi ở phía sau Diêu Nhất.
Thầy giáo thấy học sinh đã đến đông đủ rồi, bắt đầu dắt mọi người đi tham quan, vừa đi vừa giải thích. Đứa bé đi theo ở phía sau Diêu Nhất còn ríu rít hỏi: “Tay chị có đau không? Phải mất bao lâu mới khỏi hẳn vậy?”
Diêu Nhất đều kiên nhẫn trả lời hết, kết quả là đứa bé bên cạnh lại trầm mặc xuống.
Diêu Nhất nhịn không được cúi đầu nhìn xem thử, chỉ thấy đứa bé mấp máy môi, hai tay khoanh lại, đôi mắt đỏ hoe nói: “Xin lỗi, là lỗi của em”
“Oh, đều qua rồi, chị nhận lời xin lỗi này của em” Diêu Nhất cũng không muốn nhìn bộ dáng đáng thương này của đứa bé, vẫn là đứa bé chí khí tràn đầy nhìn thuận mắt hơn.
Cùng thời gian này, các nhà toán học cũng nhận được hình ảnh của người dẫn đầu gửi đến về đáp án đề thi của Diêu Nhất. Thuận tiện người dẫn đầu cũng tìm hiểu kỹ càng về học sinh Diêu Nhất này một chút.
[Từ nhỏ so với các học sinh khác đã xuất sắc hơn nhiều. Lúc học tiểu học đã từng có giáo viên muốn cho Diêu Nhất nhảy lớp, sau này lên cấp hai cũng có, nhưng mà người nhà của Diêu Nhất đều không đồng ý, nói muốn để cho con mình đi học bình thường giống mấy đứa trẻ khác]
Người dẫn đầu đã gửi một đoạn tin nhắn thật dài sang, phía sau còn có mấy tấm ảnh, đây đều là ảnh thành phố Yên bên kia gửi đến đề thi của Diêu Nhất.
Chu Thành liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bài của Diêu Nhất quy củ một cách thái quá.
Những người bên cạnh cũng đã nhìn ra được, trong phòng là một khoảng im lặng.
Nhưng vào lúc này người dẫn đầu lại gửi một tin nhắn sang:
[Diêu Nhất ở cấp ba sau khi phân ban xong vẫn luôn bị một bạn học sinh ép chặt, biến thành cả ngàn năm đều hạng hai. Học sinh kia không tham gia bất kỳ cuộc thi nào vì có lý do]
Các nhà toán học cũng không biết tại sao, dù sao giỏi toán học cũng không liên quan gì đến mấy môn khác.
Nguời dẫn đầu tiếp tục gửi vài bức ảnh đến [ Thành tích top 100 của Nhất Trung.jpg]
Mọi người vừa thấy, điểm này cực kỳ cao, Diêu Nhất ngoại trừ ngữ văn thì mấy môn khác không dưới điểm tuyệt đối. Xếp hạng phía trước Diêu Nhất là Phó Xuyên cũng rơi vào tầm mắt các nhà toán học.
“Học sinh này hình như cũng không tệ, sao lại không nhìn thấy” Một nhà toán học mở miệng hỏi.
Bây giờ bọn họ cẩn thận hơn nhiều rồi, không dám tùy ý coi thường học sinh nào nữa.
Chu Thành biết Phó Xuyên: “Con trai Phó gia, nghe nói là đến thành phố Yên tĩnh dưỡng”
Một nhóm người chỉ nghiên cứu toán học vẻ mặt mờ mịt không biết gì.
“Nhà quyên góp tiền cho viện nghiên cứu của chúng ta ấy” Chu Thành tiến lên một bước nhắc nhở.
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
“Diêu Nhất này thành tích ngữ văn sao lại kém vậy chứ?” Một vị nhà toán học trung niên nhìn thành tích ở phía trên nghi hoặc hỏi.
Thành tích ngữ văn của Diêu Nhất tuyệt đối không thể nói là kém được, nhưng ở trong một dãy thành tích tuyệt đối của cô thì coi như là không tốt nhất.
Vài vị nhà toán học lớn tuổi liếc nhìn nhau, như nhớ đến điều gì đó.
“Được rồi, đừng xem nữa, chờ cuộc thi chiều nay đi” Một vị toán học tóc hoa râm lên tiếng nói.
Chiều nay thi xong là ngày cuối cùng, thi xong Diêu Nhất nhẹ nhàng thở ra, nằm bất động ở trên giường luôn.
Bạn cùng phòng tuy là trước kia xem thường bộ dáng tự sa ngã của Diêu Nhất, nhưng cũng vô cùng đồng tình vết thương của cô. Đứng trước giường mình cả nửa ngày nói: “Có chuyện gì cậu có thể gọi mình”
“Oh, hôm qua cậu đã nói có chuyện gì thì gọi cậu” Diêu Nhất nằm thẳng tắp trên giường, cảm thấy chiếc chăn trên tay nặng ngàn cân.
“Điện thoại của cậu sáng kìa” Bạn cùng phòng chỉ vào điện thoại Diêu Nhất ở trên bàn nói.
Diêu Nhất khó khăn xê dịch đầu mình, nhìn không thấy điện thoại.
Bạn cùng phòng tiến lên lấy điện thoại sang đưa cho Diêu Nhất.
“Ba, mẹ” Diêu Nhất một lần nữa ngồi dậy, mở video gọi điện ra, đối diện có 2 người.
Lâm Tú Ngọc cùng chồng mình cầm điện thoại ở phía trước, nhìn thấy tay Diêu Nhất bó thạch cao trong nháy mắt nước mắt rơi xuống.
“Nhất Nhất, mẹ đi tìm con được không?” Lâm Tú Ngọc mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, muốn trực tiếp lao đến, nhưng lại sợ Diêu Nhất tức giận. Trước kia cũng từng có chuyện như vậy rồi.
Diêu Nhất tức giận lên, trực tiếp bỏ nhà đi, lần đó làm kinh động đến cả Lâm gia lẫn Diêu gia. Cuối cùng tìm thấy Diêu Nhất sắp biến thành ăn xin ở trên tỉnh cách vách.
“Ngày mai con ngồi máy bay quay về, ba mẹ đợi con ở sân bay là được rồi” Diêu Nhất tất nhiên không muốn ba mẹ bôn ba một chuyến này.
Nói chuyện phiếm một hồi, để Lâm Tú Ngọc bớt nôn nóng rồi Diêu Nhất mới ngắt điện thoại.
Còn chưa kịp cất điện thoại, chuông gọi điện video lại vang lên nhưng mà lần này là của Phó Xuyên.
Diêu Nhất không biết tại sao trong lòng lại rất khẩn trương, trực tiếp ngắt điện thoại.
Rất nhanh Phó Xuyên đã gửi tin nhắn sang đây: [Sao vậy? Không tiện à?”]
Hai ngày nay Diêu Nhất không liên lạc với cậu, mỗi buổi tối Phó Xuyên đều đợi tin tức của cô kết quả vẫn luôn không có động tĩnh gì cả.
Diêu Nhất có chút hoảng loạn, ho một tiếng, bên cạnh còn bạn cùng phòng đang đứng đợi hỗ trợ.
“Cậu muốn mình cầm điện thoại giúp không?”
“Không cần” Diêu Nhất lén lút liếc nhìn bạn cùng phòng một cái.
Cô một tay gõ chữ thật phiền phức, vốn dĩ điện thoại cũng không nhỏ, cuối cùng Diêu Nhất nhấn giữ ghi âm nói: “Bạn cùng phòng đang ngủ, ngày mai tớ quay về rồi đấy”
Bạn cùng phòng bị cho là đang ngủ: “…….”
Phó Xuyên nghe thấy giọng nói của Diêu Nhất đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh đã phản ứng lại, sao bạn cùng phòng đang ngủ mà cậu ấy không gửi tin nhắn lại gửi giọng nói?
[Cậu không ngủ được sao?]
Phó Xuyên không tiếp tục truy hỏi, cho rằng Diêu Nhất bây giờ đang có việc [Bây giờ là 10h40]
“Mình sắp ngủ rồi, cậu cũng ngủ sớm đi nha” Giọng của Diêu Nhất nhỏ lại.
Cô không biết rằng khi cô làm việc lương tâm cắn rứt thì giọng nói của mình liền mềm như bông vậy.
Phó Xuyên gửi lại một tin nhắn giọng nói lần nữa, cuối cùng vẫn quyết định là không hỏi nhiều, dù sao ngày mai cô cũng quay về rồi.
Sau khi kết thúc điện thoại Diêu Nhất thở dài nhẹ nhõm, bạn cùng phòng ở bên cạnh sắc mặt kỳ quái nhìn cô.
Vốn dĩ yêu đương là dạng này sao? Bạn cùng phòng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ nghĩ, nếu mà mình bị thương nhất định sẽ gọi bạn trai mình sang đây.
“Vẫn chưa phải, bọn mình chưa yêu đương” Diêu Nhất thở dài, nhớ đến chuyện này tâm tình trong nháy mắt lại hạ xuống.
Dù sao cũng thi xong rồi, mọi chuyện cũng đã thành, bạn cùng phòng thả lỏng hơn, ngồi ở giường đối diện hỏi: “Các cậu còn chưa yêu đương à?”
Bạn cùng phòng cẩn thận đánh giá Diêu Nhất, người có thể đến tham gia Đông Lệnh Doanh thì ít nhất thành tích ở trường sẽ không kém, hơn nữa mặc dù cậu ấy mang theo hơi thở của vùng miền nhưng người rất đẹp, phong cách tây tây.
Tuy là tóc lung tung rối hết cả lên cũng không che giấu được gương mặt tinh xảo kia. Làn da trắng nõn non mịn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, đôi môi đỏ hồng yêu kiều.
Ban đầu cô còn tưởng là Diêu Nhất hoá trang đến.
Chu Thành ở bên cạnh xem mà nhíu mày, học sinh bây giờ muốn tìm một con đường tốt mà làm quá mức rồi. Tuy rằng anh ta ngoài miệng vẫn không tán thành thầy giáo của mình, thực tế thì bây giờ cuộc thi cũng đã thay đổi.
“Em không quay về à?” Chu Thành đợi Diêu Nhất cúp điện thoại xong hỏi.
“Không được, đợi thêm mấy ngày, thi xong Đông Lệnh Doanh em sẽ quay về” Sắc mặt Diêu Nhất tái nhợt, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại:
“Thầy ơi, chúng ta có thể nhanh quay về Doanh địa không, sắp đến thời gian thi rồi”
Chu Thành cũng không thể ép buộc cô trở về nhà, chỉ có thể nói: “Tay em bị thương rồi, trước tiên nghỉ ngơi một ngày đã”
Diêu Nhất từ chối: “Em muốn đi thi”
Không thi thì sẽ không lấy được bảng xếp hạng, vậy không phải lão Hàn sẽ rất mất mát sao.
Cuối cùng Diêu Nhất vẫn tham gia cuộc thi buổi chiều, chỉ là một mình đơn độc một phòng, Chu Thành ở bên cạnh viết thay cô.
Diêu Nhất thật sự rất đau, từ lúc trên đường về đến giờ mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Vì để tiết kiệm thời gian, Diêu Nhất không giải đề thi quy củ như ngày hôm qua nữa. Tất cả các câu trả lời đều được đơn giản hoá hết mức có thể, đến khi làm xong bài thi thời gian so với ngày hôm qua sớm hơn gần một tiếng.
“…..” Chu Thành cúi đầu nhìn đáp án mà hết sức ngạc nhiên.
Không cần mang đi chấm, ngay khi anh nghe Diêu Nhất mở miệng nói là đã biết một trăm phần trăm đúng. Thật ra bài thi ngày hôm qua của các thí sinh các giám thị là nhà toán học đều đã xem qua rồi, Diêu Nhất tuy là được điểm tuyệt đối nhưng đáp án lại không xuất sắc bằng Lưu Mân – người cũng đạt điểm tuyệt đối. Bởi vì đáp án của Diêu Nhất đều sử dụng theo một logic vô cùng bình thường, không có một chút mượt mà nào, không giống với Lưu Mân lưu dùng các phương pháp mới mẻ.
Bởi vậy tất cả mọi người đều cho rằng Diêu Nhất là từ trong một biển đề thi luyện ra, mà Lưu Mân lại có một thiên phú cực cao.
Bây giờ….. Chun Thành nhìn bài thi rồi nhìn gương mặt tái nhợt của Diêu Nhất, anh không xác định được.
“Thầy ơi, em nộp bài, em đi trước ạ” Diêu Nhất dùng tay trái lau mồ hôi lạnh, muốn quay về phòng ngủ nằm.
“Ấy, được rồi, thầy bảo cô giáo đưa em đi” Chu Thành đứng lên, đưa Diêu Nhất ra ngoài, đến cửa bảo một nữ giáo viên đưa Diêu Nhất quay về.
Cả một đêm sửa bài thi xong, một nhóm người toán học gia đều đồng thời vây quanh ở bốn bài thi trước mặt.
“Vẫn là điểm tuyệt đối” Một người hơi lớn tuổi mở miệng nói.
Lưu Mân vẫn tiếp tục phong cách thi như trước, thể hiện rõ ràng phong cách thiên tài của mình. Mà hai bài thi này của Diêu Nhất, một bài thì thể hiện phong cách của sách giáo khoa một cách hoàn mỹ, một bài thi thể hiện phong cách cá nhân đơn giản vô cùng, đáp án từng bước đi thô bạo nhưng lại không tìm ra lỗi.
Trầm mặc một lát sau, Chu Thành lên tiếng: “Bài thi đầu tiên quá quy củ”
Đúng vậy, bọn họ thế mà đêm qua không phát hiện ra.
Đáp án của Diêu Nhất quá quy củ, tựa hồ như so với đáp án gốc giống nhau y đúc. Bọn họ một lòng muốn tìm một người có thiên phú thật sự, kiểm tra những học sinh đã vượt qua khỏi chương trình dạy. Nhưng lại bỏ qua mất những học sinh hoàn toàn nhìn thấu đề của giáo viên.
“Diêu Nhất kia có lai lịch như thế nào?” Vương Lợi nhìn vào trên bàn hỏi mọi người.
Động tác của tất cả đều nhất trí quay lại nhìn người dẫn đầu trong góc kia.
Người dẫn đầu bị một nhóm người to lớn áp đảo, lắp bắp nói: “Là một học sinh của thành phố Yên ạ, trước kia chưa từng nghe nói đến”
Mỗi năm học sinh tới đây đều là cao thủ trong cao thủ, bọn họ cũng không có tinh lực nhiều như vậy để đi điều tra hết, đặc biệt năm nay còn có nhiều đứa nhỏ đến tham gia, lực chú ý của bọn họ liền bị đám học sinh này hấp dẫn.
Các vị lớn tuổi khác cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với cách nói này của người dẫn đầu.
“A, Diêu Nhất là người đứng top đầu của thành phố kia” Người dẫn đầu cố nhớ cả nửa ngày rốt cuộc cũng ra được một ý.
“Cậu đi tìm đáp án mấy bài thi khác của em ấy lại đây chúng tôi xem thử” Vương Lợi nghiêm mặt nói “Trực tiếp gửi sang đây”
Sáng hôm sau vốn là đi tham quan trường đại học, không khí giữa mọi người ngưng đọng, tất nhiên không nhẹ nhàng như trước kia nữa.
“Thầy ơi, Diêu Nhất đi rồi sao?” Lưu Mân khoé mắt còn ngân ngấn nước, đỏ mắt hỏi.
“Không, đợi lát nữa là đến đây” Giáo viên không chịu nổi bộ dáng đáng thương của đứa nhỏ, khom lưng xoa xoa đầu nó.
Vừa dứt lời, Diêu Nhất bên kia còn đeo thạch cao trên tay, chậm chạp đi đến.
Hôm nay tay vẫn không thoải mái như cũ, chỉ là so với ngày hôm qua vẫn tốt hơn một chút.
Lưu Mân nhìn thấy Diêu Nhất liền lạch bạch chạy đến bên cô, chạy được một nửa giống như nhớ đến gì đó lập tức dừng lại, dùng một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Diêu Nhất.
Diêu Nhất ngược lại không nảy sinh cảm giác chán ghét gì với đứa bé này cả, đi đến trước mặt đứa nhỏ liếc mắt nói: “Đừng khóc, chị không có kẹo đâu” Cho nên không thể dỗ em được.
“Vâng, vâng” Đứa bé thấy Diêu Nhất còn đồng ý nói chuyện với nó, khuôn mặt nhỏ lập tức tràn ra ý cười, tung tăng đi ở phía sau Diêu Nhất.
Thầy giáo thấy học sinh đã đến đông đủ rồi, bắt đầu dắt mọi người đi tham quan, vừa đi vừa giải thích. Đứa bé đi theo ở phía sau Diêu Nhất còn ríu rít hỏi: “Tay chị có đau không? Phải mất bao lâu mới khỏi hẳn vậy?”
Diêu Nhất đều kiên nhẫn trả lời hết, kết quả là đứa bé bên cạnh lại trầm mặc xuống.
Diêu Nhất nhịn không được cúi đầu nhìn xem thử, chỉ thấy đứa bé mấp máy môi, hai tay khoanh lại, đôi mắt đỏ hoe nói: “Xin lỗi, là lỗi của em”
“Oh, đều qua rồi, chị nhận lời xin lỗi này của em” Diêu Nhất cũng không muốn nhìn bộ dáng đáng thương này của đứa bé, vẫn là đứa bé chí khí tràn đầy nhìn thuận mắt hơn.
Cùng thời gian này, các nhà toán học cũng nhận được hình ảnh của người dẫn đầu gửi đến về đáp án đề thi của Diêu Nhất. Thuận tiện người dẫn đầu cũng tìm hiểu kỹ càng về học sinh Diêu Nhất này một chút.
[Từ nhỏ so với các học sinh khác đã xuất sắc hơn nhiều. Lúc học tiểu học đã từng có giáo viên muốn cho Diêu Nhất nhảy lớp, sau này lên cấp hai cũng có, nhưng mà người nhà của Diêu Nhất đều không đồng ý, nói muốn để cho con mình đi học bình thường giống mấy đứa trẻ khác]
Người dẫn đầu đã gửi một đoạn tin nhắn thật dài sang, phía sau còn có mấy tấm ảnh, đây đều là ảnh thành phố Yên bên kia gửi đến đề thi của Diêu Nhất.
Chu Thành liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bài của Diêu Nhất quy củ một cách thái quá.
Những người bên cạnh cũng đã nhìn ra được, trong phòng là một khoảng im lặng.
Nhưng vào lúc này người dẫn đầu lại gửi một tin nhắn sang:
[Diêu Nhất ở cấp ba sau khi phân ban xong vẫn luôn bị một bạn học sinh ép chặt, biến thành cả ngàn năm đều hạng hai. Học sinh kia không tham gia bất kỳ cuộc thi nào vì có lý do]
Các nhà toán học cũng không biết tại sao, dù sao giỏi toán học cũng không liên quan gì đến mấy môn khác.
Nguời dẫn đầu tiếp tục gửi vài bức ảnh đến [ Thành tích top 100 của Nhất Trung.jpg]
Mọi người vừa thấy, điểm này cực kỳ cao, Diêu Nhất ngoại trừ ngữ văn thì mấy môn khác không dưới điểm tuyệt đối. Xếp hạng phía trước Diêu Nhất là Phó Xuyên cũng rơi vào tầm mắt các nhà toán học.
“Học sinh này hình như cũng không tệ, sao lại không nhìn thấy” Một nhà toán học mở miệng hỏi.
Bây giờ bọn họ cẩn thận hơn nhiều rồi, không dám tùy ý coi thường học sinh nào nữa.
Chu Thành biết Phó Xuyên: “Con trai Phó gia, nghe nói là đến thành phố Yên tĩnh dưỡng”
Một nhóm người chỉ nghiên cứu toán học vẻ mặt mờ mịt không biết gì.
“Nhà quyên góp tiền cho viện nghiên cứu của chúng ta ấy” Chu Thành tiến lên một bước nhắc nhở.
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
“Diêu Nhất này thành tích ngữ văn sao lại kém vậy chứ?” Một vị nhà toán học trung niên nhìn thành tích ở phía trên nghi hoặc hỏi.
Thành tích ngữ văn của Diêu Nhất tuyệt đối không thể nói là kém được, nhưng ở trong một dãy thành tích tuyệt đối của cô thì coi như là không tốt nhất.
Vài vị nhà toán học lớn tuổi liếc nhìn nhau, như nhớ đến điều gì đó.
“Được rồi, đừng xem nữa, chờ cuộc thi chiều nay đi” Một vị toán học tóc hoa râm lên tiếng nói.
Chiều nay thi xong là ngày cuối cùng, thi xong Diêu Nhất nhẹ nhàng thở ra, nằm bất động ở trên giường luôn.
Bạn cùng phòng tuy là trước kia xem thường bộ dáng tự sa ngã của Diêu Nhất, nhưng cũng vô cùng đồng tình vết thương của cô. Đứng trước giường mình cả nửa ngày nói: “Có chuyện gì cậu có thể gọi mình”
“Oh, hôm qua cậu đã nói có chuyện gì thì gọi cậu” Diêu Nhất nằm thẳng tắp trên giường, cảm thấy chiếc chăn trên tay nặng ngàn cân.
“Điện thoại của cậu sáng kìa” Bạn cùng phòng chỉ vào điện thoại Diêu Nhất ở trên bàn nói.
Diêu Nhất khó khăn xê dịch đầu mình, nhìn không thấy điện thoại.
Bạn cùng phòng tiến lên lấy điện thoại sang đưa cho Diêu Nhất.
“Ba, mẹ” Diêu Nhất một lần nữa ngồi dậy, mở video gọi điện ra, đối diện có 2 người.
Lâm Tú Ngọc cùng chồng mình cầm điện thoại ở phía trước, nhìn thấy tay Diêu Nhất bó thạch cao trong nháy mắt nước mắt rơi xuống.
“Nhất Nhất, mẹ đi tìm con được không?” Lâm Tú Ngọc mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, muốn trực tiếp lao đến, nhưng lại sợ Diêu Nhất tức giận. Trước kia cũng từng có chuyện như vậy rồi.
Diêu Nhất tức giận lên, trực tiếp bỏ nhà đi, lần đó làm kinh động đến cả Lâm gia lẫn Diêu gia. Cuối cùng tìm thấy Diêu Nhất sắp biến thành ăn xin ở trên tỉnh cách vách.
“Ngày mai con ngồi máy bay quay về, ba mẹ đợi con ở sân bay là được rồi” Diêu Nhất tất nhiên không muốn ba mẹ bôn ba một chuyến này.
Nói chuyện phiếm một hồi, để Lâm Tú Ngọc bớt nôn nóng rồi Diêu Nhất mới ngắt điện thoại.
Còn chưa kịp cất điện thoại, chuông gọi điện video lại vang lên nhưng mà lần này là của Phó Xuyên.
Diêu Nhất không biết tại sao trong lòng lại rất khẩn trương, trực tiếp ngắt điện thoại.
Rất nhanh Phó Xuyên đã gửi tin nhắn sang đây: [Sao vậy? Không tiện à?”]
Hai ngày nay Diêu Nhất không liên lạc với cậu, mỗi buổi tối Phó Xuyên đều đợi tin tức của cô kết quả vẫn luôn không có động tĩnh gì cả.
Diêu Nhất có chút hoảng loạn, ho một tiếng, bên cạnh còn bạn cùng phòng đang đứng đợi hỗ trợ.
“Cậu muốn mình cầm điện thoại giúp không?”
“Không cần” Diêu Nhất lén lút liếc nhìn bạn cùng phòng một cái.
Cô một tay gõ chữ thật phiền phức, vốn dĩ điện thoại cũng không nhỏ, cuối cùng Diêu Nhất nhấn giữ ghi âm nói: “Bạn cùng phòng đang ngủ, ngày mai tớ quay về rồi đấy”
Bạn cùng phòng bị cho là đang ngủ: “…….”
Phó Xuyên nghe thấy giọng nói của Diêu Nhất đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh đã phản ứng lại, sao bạn cùng phòng đang ngủ mà cậu ấy không gửi tin nhắn lại gửi giọng nói?
[Cậu không ngủ được sao?]
Phó Xuyên không tiếp tục truy hỏi, cho rằng Diêu Nhất bây giờ đang có việc [Bây giờ là 10h40]
“Mình sắp ngủ rồi, cậu cũng ngủ sớm đi nha” Giọng của Diêu Nhất nhỏ lại.
Cô không biết rằng khi cô làm việc lương tâm cắn rứt thì giọng nói của mình liền mềm như bông vậy.
Phó Xuyên gửi lại một tin nhắn giọng nói lần nữa, cuối cùng vẫn quyết định là không hỏi nhiều, dù sao ngày mai cô cũng quay về rồi.
Sau khi kết thúc điện thoại Diêu Nhất thở dài nhẹ nhõm, bạn cùng phòng ở bên cạnh sắc mặt kỳ quái nhìn cô.
Vốn dĩ yêu đương là dạng này sao? Bạn cùng phòng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ nghĩ, nếu mà mình bị thương nhất định sẽ gọi bạn trai mình sang đây.
“Vẫn chưa phải, bọn mình chưa yêu đương” Diêu Nhất thở dài, nhớ đến chuyện này tâm tình trong nháy mắt lại hạ xuống.
Dù sao cũng thi xong rồi, mọi chuyện cũng đã thành, bạn cùng phòng thả lỏng hơn, ngồi ở giường đối diện hỏi: “Các cậu còn chưa yêu đương à?”
Bạn cùng phòng cẩn thận đánh giá Diêu Nhất, người có thể đến tham gia Đông Lệnh Doanh thì ít nhất thành tích ở trường sẽ không kém, hơn nữa mặc dù cậu ấy mang theo hơi thở của vùng miền nhưng người rất đẹp, phong cách tây tây.
Tuy là tóc lung tung rối hết cả lên cũng không che giấu được gương mặt tinh xảo kia. Làn da trắng nõn non mịn, đôi mắt trắng đen rõ ràng, đôi môi đỏ hồng yêu kiều.
Ban đầu cô còn tưởng là Diêu Nhất hoá trang đến.
Bình luận facebook