-
Chương 39
Diêu Nhất đại khái là vừa mới tắm xong, Phó Xuyên ngồi bên cửa sổ phía đối diện có thể nhìn thấy tóc cô còn đang ướt. Chỉ là bộ đồ ngủ quá lớn làm cô càng thêm gầy, rõ ràng cô không lùn nhưng nhìn giống như trộm đồ người lớn mặc vậy.
Ngồi trên cửa sổ vịn, Phó Xuyên co đầu gối lên, ánh mắt dừng lại bên cửa sổ phía đối diện.
Diêu Nhất giống như đang tìm cái gì đó, nhìn khắp nơi, thậm chí còn ngồi xổm xuống với tay xuống dưới gầm giường, nhưng mà lại đứng lên tay không.
Cô đứng ở mép giường, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống, đột nhiên nhớ đến gì đó đi đến bên phía kệ sách, kết quả ống quần lại quá dài trực tiếp làm cô vướng lại lảo đảo một hồi.
Trái tim Phó Xuyên nhảy dựng, không nhịn được đặt tay lên tấm kính, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Cũng may Diêu Nhất vịn lấy kệ sách nên không bị ngã.
Phó Xuyên mạnh mẽ thở ra một hơi, chậm rãi kéo bức màn lại, dựa lưng ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diêu Nhất lấy từ trong sách ra một tờ giấy, đây là công thức cô sao chép ra lại từ cuốn tập san toán học lần trước. Đợi đến khi ra đề cho Tần Lịch cô sẽ dùng cái này.
Không cẩn thận để nước trên tóc nhỏ xuống làm ước một mảnh giấy. Lúc này Diêu Nhất mới lấy từ trong tủ ra một cái khăn lông sạch sẽ tùy tiện lau lau trên đầu, trong lúc xoay người lơ đãng nhìn về phía đối diện.
Bức màn vẫn là khép chặt, không biết năm nay Phó Xuyên có ở lại núi Lộc Cốc không, nghe mẹ cô nói cứ nghỉ hè là cậu sẽ đến đây.
Diêu Nhất tùy ý ngồi xuống, sàn nhà hơi lạnh, nhưng thời tiết này thì vừa ổn.
Cô bán đồ cùng với Tần Lịch cả ba ngày, Diêu Nhất rốt cuộc cũng nhìn thấy Phó Xuyên ở cửa nhà, sắc mặt của cậu không tốt lắm, tái nhợt đến mức làm người ta liên tưởng đến ma cà rồng cao quý trong lâu đài cổ.
“Cậu không sao chứ?” Xung quanh không có ai cả, ba mẹ cô phải cuối tuần mới đến, còn bảo mẫu Phó Xuyên cũng không thấy.
Phó Xuyên ở đây ngày đầu tiên buổi tối liền có chút sốt nhẹ, trước kia chuyện này đối với cậu là chuyện thường ngày, chẳng qua đã một thời gian dài không tái phát lại, cậu cũng quên mất đó làm cảm giác gì.
Bị chú Lý ép phải nằm trong nhà mấy ngày, cậu vừa đi ra ngoài cho thông thoáng một chút lại gặp phải Diêu Nhất.
“Làm ăn rất tốt?” Phó Xuyên hỏi với chất giọng khàn khàn.
Diêu Nhất nghi hoặc nhìn thoáng qua Phó Xuyên, không nói chuyện.
Phó Xuyên chỉ chỉ trên tay Diêu Nhất còn mấy đồ vật nhỏ, nắm tay lại ho khan một tiếng: “Lần trước cậu và…… Tần Lịch tôi nhìn thấy, biết hai người đi bán đồ”
“Oh” Diêu Nhất đưa mấy đồ vật nhỏ còn trong tay lên
“Hôm nay buôn bán rất tốt, chỉ còn một ít đồ như vậy
thôi”
Còn có một ít bóng bay và búp bê bằng gốm, mấy con búp bê này đặc biệt quê mùa, mặt hoa to, còn có cả hai đốm đỏ ở hai bên má. Diêu Nhất khăng khăng muốn bán loại búp bê này, nhưng chưa bao giờ thành công cả.
“Nó quá thô tục đi, người bình thường còn không mua, khách du lịch ai sẽ mua chứ”
Tần Lịch nhìn con búp bê mặc áo choàng màu xanh lam này rồi than thở “Hơn nữa mỗi lần cậu chỉ có một con, sao có thể có người mua”
“Có thể tặng người khác mà” Mỗi lần kỳ nghỉ hè kết thúc Diêu Nhất đều tặng búp bê miễn phí cho mấy bạn nhỏ.
Phó Xuyên nhìn mặt Diêu Nhất bị phơi đến đỏ bừng, cậu mím đôi môi nhợt nhạt lại nói “Cho dù là ở núi Lộc Cốc, nhiệt độ ở đây cũng thấp hơn so với ở ngoài, cậu tốt nhất nên bôi kem chống nắng vào”
Thấy cậu nhìn sang đây, Diêu Nhất không tự nhiên lắm sờ mặt mình, nóng hầm hập, không chừng là phơi nắng đến có chút mất nước rồi.
“Oh, để sau rồi nói” Diêu Nhất ý đồ muốn bỏ qua chuyện này “Con búp bê này tặng cho cậu”
Phó Xuyên nhìn con búp bê đốm đỏ hai bên mặt kia sửng sốt một lúc rồi mới nhận lấy “Cảm ơn”
“Tớ đi về trước đây, cậu ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đấy” Diêu Nhất bay nhanh về nhà mình.
Lúc Phó Xuyên đi vào chú Lý ngạc nhiên “Cậu chủ, không phải cậu nói ra ngoài tản bộ sao?”
“Không muốn đi nữa” Phó Xuyên thuận miệng để lại một câu rồi lập tức quay về phòng ngủ của mình.
Nếu Diêu Nhất có thể xuyên thấu bức màn kia nhìn vào trong phòng Phó Xuyên sẽ kinh ngạc rằng trên tủ đầu giường cậu cũng có một con búp bê giống y đúc.
Biệt thự trống rỗng, Diêu Nhất trước tiên là cất đồ đi trước, ở lầu 1 vòng quanh một hồi rồi lên lầu 2 muốn đọc sách, liếc mắt nhìn cửa sổ phía đối diện bức màn vẫn khép chặt, cuối cùng vẫn lại đi xuống lầu.
Trong bếp vẫn còn mấy miếng gừng, Diêu Nhất rửa sạch, cắt mỏng rồi bắc lên bếp nấu lửa nhỏ.
Mùi gừng hơi đậm, Diêu Nhất bị cay đến chảy nước mắt, mặc dù cô không giỏi nấu nướng nhưng nấu một bát canh gừng vẫn được.
Ông ngoại thường xuyên nói với cô bị cảm mạo hay bị lạnh chỉ cần uống một bát canh gừng sẽ tốt thôi. Bất tri bất giác canh gừng ở trong lòng Diêu Nhất càng có địa vị cao hơn, phàm là có chút không khoẻ cô đều sẽ đi nấu canh gừng uống.
Sắc mặt Phó Xuyên thoạt nhìn quá kém, Diêu Nhất cẩn thận đem canh gừng ra nhớ lại sắc mặt của cậu. Rõ ràng căn biệt thự kia không ít người, thế mà lại còn có thể bị bệnh nghiệm trọng như vậy.
Không tự giác lắc đầu một cái, Diêu Nhất cảm thấy Phó Xuyên thật đáng thương, không tự chăm sóc tốt chính mình.
Cẩn thận đậy một cái nắp lên bát canh gừng Diêu Nhất bưng đến gõ cửa biệt thự phía đối diện.
“Bạn học nhỏ?” Chú Lý kinh ngạc nhìn Diêu Nhất đứng ngoài cửa “Mau vào đi, cậu chủ ở trên kia!”
“Không cần đâu ạ” Diêu Nhất đưa canh cho chú Lý “Cháu vừa thấy sắc mặt bạn học Phó Xuyên không tốt lắm, vừa vặn có bát canh gừng mang sang cho cậu ấy uống”
“Bạn học nhỏ, cháu không tự mình đi vào đưa cho cậu chủ sao?” Chú Lý đã nghiêng người sang một bên nhường đường.
“Không được, cháu còn có việc ạ” Diêu Nhất từ chối nói “Chú giúp cháu đưa cho cậu ấy đi, bát chiều mai cháu lại lấy là được rồi”
Chú Lý không giỏi việc làm khó người khác, đành cười gượng nhận lấy.
Cho dù là bị nắp đậy lại, chú Lý vẫn có thể ngửi ra môt mùi gừng đậm đặc, trong lòng hiểu đại khái là thứ gì.
Chú Lý nghĩ nghĩ, cảm thấy canh này cũng không có ảnh hưởng gì đến cậu chủ, trực tiếp mang lên lầu gõ cửa phòng Phó Xuyên.
‘’Cậu chủ, đây là canh gừng bạn học nhà đối diện đưa sang nói cậu uống khi còn nóng”
Chú Lý đặt bát canh xuống trên bàn nói với Phó Xuyên đang ngồi chơi với con búp bê màu xanh ở đầu giường “Bạn học nhỏ thoạt nhìn rất lo lắng”
Phó Xuyên nhấp môi thoáng nhìn qua bức màn ngăn cách tấm cửa kính nói “Chú Lý, đặt ở đây là được rồi, lát nữa cháu uống”
“À, được rồi” Chú Lý tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.
Phó Xuyên thả con búp bê trên tay xuống, đi đến chiếc bàn bên cạnh, mở cái nắp ra một mùi rất cay nồng xông thẳng vào mũi. Khoé môi cậu cong lên một nụ cười, nếm thử một muỗng cảm thấy thật ngọt.
Núi Lộc Cốc từ trước đến nay luôn nổi tiếng là nơi tránh nóng trên cả nước. Bên trong núi mát lạnh sảng khoái, rất nhiều khách du lịch đã từng đến vẫn luôn muốn đến nhìn lại.
Chỉ là Tần Lịch và Diêu Nhất bán đồ thực ra cũng không mát mẻ như vậy, bọn họ có những ngày vận may tốt tìm được một chỗ mát mẻ ngồi cả ngày, không may mắn thì phải ngồi phơi nắng cả buổi sáng.
Ở chỗ núi Lộc Cốc này, chỗ nào không có bóng mát tức là ánh mắt trời chiếu thẳng xuống chỗ đó, thật bức người.
Hôm nay Diêu Nhất lại không tìm được một vị trí tốt, một buổi sáng lại phơi dưới ánh nắng mặt trời hai người đều bị phơi đến chóng mặt.
“Mình có chút chịu không nổi” Tần Lịch dùng tay áo lau mồ hôi trên trán
“Nếu ngồi lâu thêm chút nữa chắc mình bị say nắng mất”
Bọ họ bày đồ ở đây không đơn giản chỉ có ánh mắt trời chiếu xuống, lượng người và xe cũng lui tới nhiều: ô tô, xe buýt,…. Khói thải ra làm người ta rất khó chịu, nào có nửa điểm giống nơi nghỉ mát mùa hè.
Nhưng nếu không tìm một nơi có nhiều người sẽ rất khó bán đồ.
“Nếu không cậu về trước đi, dù sao tớ xem dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa to, chuyện buôn bán cũng không có cách nào làm nữa”
Hai má Diêu Nhất cũng bị phơi đến ửng đỏ lên “Mấy đồ này chập nữa mang về nhà tớ là được”
Bởi vì lượng khách nhiều, mấy thứ đồ bọn họ lấy về gần như đã bán gần hết trừ mấy đồ chơi con nít.
“Trời mưa chúng ta có thể bán dù che mưa mà” Tần Lịch đột nhiên phản ứng lại “Quên bỏ dù vào rồi”
Diêu Nhất bỗng nhiên cười cười ‘’Tớ bỏ vào rồi, buổi chiều mang ra bán”
“Không được, buổi chiều tớ không đến được, trong nhà nhập hàng vào cần có người hỗ trợ” Tần Lịch nhíu mày nói.
“Oh, vậy buổi chiều không cần đến, chuyện trong nhà quan trọng” Dù sao Diêu Nhất cũng một mình một ngựa quen đường cũ rồi, ngược lại không để bụng thiếu đi một người hỗ trợ. Trước kia khi còn nhỏ cô còn một mình ôm một bó dù đi rao bán ở khắp núi Lộc Cốc.
Quả nhiên khoảng 1h30 chiều sắc trời bắt đầu âm u, mây đen giăng đầy. Diêu Nhất nhanh chóng mặc áo mưa chạy ra khỏi biệt thự.
Lúc Phó Xuyên cầm theo một cái hộp trong tay bước ra, nhìn thấy chính là Diêu Nhất mặc một cái áo mưa màu đen, còn ôm trong ngực một đống dù che mưa.
“Diêu Nhất”
Giọng nam trong sáng dễ nghe lập tức thu hút sự chú ý của Diêu Nhất, cô ngẩng đầu nhìn sang, Phó Xuyên đang đi về phía cô.
“Canh gừng rất ngọt, cảm ơn” Phó Xuyên rũ mắt xuống nói.
Rất ngọt? Trên đầu Diêu Nhất lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn. Cô nỗ lực nhớ lại từng bước nấu canh của mình, rõ ràng cô không bỏ đường vào. Diêu Nhất lập tức nghĩ đến một khả năng khác.
“Tớ không có bỏ đường” Diêu Nhất sắc mặt nghiêm túc nói “Có điều canh gừng có qua tay chú Lý, chắc là chú ấy cho thêm đường vào”
“…….” Phó Xuyên lúc này mới phản ứng lại là mình nói sai.
“Cậu cảm thấy tốt hơn chút nào không?” Diêu Nhất nhíu mày đánh giá sắc mặt Phó Xuyên.
Phó Xuyên có chút không được tự nhiên nói “Đây là kem chống nắng, da con gái của cậu mỏng không thể trực tiếp phơi dưới ánh mặt trời”
Diêu Nhất nhìn chiếc hộp tinh xảo được đưa đến trước mặt mình “Bôi kem chống nắng phiền phức lắm ấy”
Phó Xuyên nhìn gương mặt tuy không đỏ lên nhưng lại rất mỏng manh kia của cô, trong lòng quay cuồng nhưng trên mặt lại rất trấn định: “Nếu không dùng da mặt sẽ bị bong tróc và rạn, nghiêm trọng thì bị cháy nắng, một khi bị cháy nắng thì cần phải trị liệu”
Trên bầu trời xuất hiện một trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn.
Phó Xuyên vẫn đang nói: “Trị liệu phải tốn thời gian, vậy cậu liền phải tốn thời gian học tập của cậu rồi”
Diêu Nhất ôm chặt lấy mớ dù của mình, có chút bị lời nói của Phó Xuyên dọa sợ, nhưng mấy vấn đề hàng loạt này của cậu không logic lắm.
“Được, được rồi, sau này tớ sẽ dùng”
Phó Xuyên lắc lắc cái hộp “Tôi giúp cậu cất cái này vào nhé?”
Diêu Nhất gật đầu: “Được, chìa khoá ở trong túi của tớ, cậu có thể giúp tớ mở cửa nhà không?”
Phó Xuyên đến gần Diêu Nhất, ngón tay thon dài tiến vào túi quần của Diêu Nhất. Quần áo mùa hè mỏng, lúc Phó Xuyên lấy chìa khoá không cẩn thận chạm vào Diêu Nhất, thật rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
Hai vành tai dưới mái tóc đã đỏ ửng lên, Phó Xuyên bình tĩnh mở cửa nhà rồi đặt chiếc hộp trong bàn phòng khách.
Bên ngoài đã bắt đầu tí tách rơi mấy hạt mưa, Diêu Nhất có chút nóng nảy.
“Câu nhanh lên một chút, tớ còn phải đi nữa”
Phó Xuyên đóng cửa lại nói: “Muốn đi bán dù à?”
“Ừm, ừm” Diêu Nhất vội vàng gật đầu, hận không thể khiến Phó Xuyên lập tức đưa chìa khoá cho cô, vậy thì cô có thể đi rồi.
Bắt đầu mưa to, Diêu Nhất quay cuồng với Phó Xuyên ở biệt thự phía đối diện, cuối cùng hạ quyết tâm nói “Cậu cầm lấy một cây dù tự mình quay về nhé, tớ đi trước đây”
Nhìn thấy cô không nỡ để mình đi dù chỉ cách vài bước mà phải lấy một chiếc dù mới, trong lòng Phó Xuyên mềm nhũn.
Phó Xuyên nghe lời Diêu Nhất rút ra từ trong ngực cô một cây dù mới, Diêu Nhất lập tức chạy vội ra ngoài, muốn người ở đó mua dù của cô.
Lúc này Phó Xuyên cũng cầm theo dù đi theo.
Diêu Nhất giật mình nhìn chiếc dù trên đầu mình, lại ngơ ngác nhìn Phó Xuyên.
“Tôi đi cùng với cậu” Phó Xuyên đưa tay sửa lại mũ áo mưa sắp rơi xuống của Diêu Nhất, thấp giọng nói.
Ngồi trên cửa sổ vịn, Phó Xuyên co đầu gối lên, ánh mắt dừng lại bên cửa sổ phía đối diện.
Diêu Nhất giống như đang tìm cái gì đó, nhìn khắp nơi, thậm chí còn ngồi xổm xuống với tay xuống dưới gầm giường, nhưng mà lại đứng lên tay không.
Cô đứng ở mép giường, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống, đột nhiên nhớ đến gì đó đi đến bên phía kệ sách, kết quả ống quần lại quá dài trực tiếp làm cô vướng lại lảo đảo một hồi.
Trái tim Phó Xuyên nhảy dựng, không nhịn được đặt tay lên tấm kính, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Cũng may Diêu Nhất vịn lấy kệ sách nên không bị ngã.
Phó Xuyên mạnh mẽ thở ra một hơi, chậm rãi kéo bức màn lại, dựa lưng ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diêu Nhất lấy từ trong sách ra một tờ giấy, đây là công thức cô sao chép ra lại từ cuốn tập san toán học lần trước. Đợi đến khi ra đề cho Tần Lịch cô sẽ dùng cái này.
Không cẩn thận để nước trên tóc nhỏ xuống làm ước một mảnh giấy. Lúc này Diêu Nhất mới lấy từ trong tủ ra một cái khăn lông sạch sẽ tùy tiện lau lau trên đầu, trong lúc xoay người lơ đãng nhìn về phía đối diện.
Bức màn vẫn là khép chặt, không biết năm nay Phó Xuyên có ở lại núi Lộc Cốc không, nghe mẹ cô nói cứ nghỉ hè là cậu sẽ đến đây.
Diêu Nhất tùy ý ngồi xuống, sàn nhà hơi lạnh, nhưng thời tiết này thì vừa ổn.
Cô bán đồ cùng với Tần Lịch cả ba ngày, Diêu Nhất rốt cuộc cũng nhìn thấy Phó Xuyên ở cửa nhà, sắc mặt của cậu không tốt lắm, tái nhợt đến mức làm người ta liên tưởng đến ma cà rồng cao quý trong lâu đài cổ.
“Cậu không sao chứ?” Xung quanh không có ai cả, ba mẹ cô phải cuối tuần mới đến, còn bảo mẫu Phó Xuyên cũng không thấy.
Phó Xuyên ở đây ngày đầu tiên buổi tối liền có chút sốt nhẹ, trước kia chuyện này đối với cậu là chuyện thường ngày, chẳng qua đã một thời gian dài không tái phát lại, cậu cũng quên mất đó làm cảm giác gì.
Bị chú Lý ép phải nằm trong nhà mấy ngày, cậu vừa đi ra ngoài cho thông thoáng một chút lại gặp phải Diêu Nhất.
“Làm ăn rất tốt?” Phó Xuyên hỏi với chất giọng khàn khàn.
Diêu Nhất nghi hoặc nhìn thoáng qua Phó Xuyên, không nói chuyện.
Phó Xuyên chỉ chỉ trên tay Diêu Nhất còn mấy đồ vật nhỏ, nắm tay lại ho khan một tiếng: “Lần trước cậu và…… Tần Lịch tôi nhìn thấy, biết hai người đi bán đồ”
“Oh” Diêu Nhất đưa mấy đồ vật nhỏ còn trong tay lên
“Hôm nay buôn bán rất tốt, chỉ còn một ít đồ như vậy
thôi”
Còn có một ít bóng bay và búp bê bằng gốm, mấy con búp bê này đặc biệt quê mùa, mặt hoa to, còn có cả hai đốm đỏ ở hai bên má. Diêu Nhất khăng khăng muốn bán loại búp bê này, nhưng chưa bao giờ thành công cả.
“Nó quá thô tục đi, người bình thường còn không mua, khách du lịch ai sẽ mua chứ”
Tần Lịch nhìn con búp bê mặc áo choàng màu xanh lam này rồi than thở “Hơn nữa mỗi lần cậu chỉ có một con, sao có thể có người mua”
“Có thể tặng người khác mà” Mỗi lần kỳ nghỉ hè kết thúc Diêu Nhất đều tặng búp bê miễn phí cho mấy bạn nhỏ.
Phó Xuyên nhìn mặt Diêu Nhất bị phơi đến đỏ bừng, cậu mím đôi môi nhợt nhạt lại nói “Cho dù là ở núi Lộc Cốc, nhiệt độ ở đây cũng thấp hơn so với ở ngoài, cậu tốt nhất nên bôi kem chống nắng vào”
Thấy cậu nhìn sang đây, Diêu Nhất không tự nhiên lắm sờ mặt mình, nóng hầm hập, không chừng là phơi nắng đến có chút mất nước rồi.
“Oh, để sau rồi nói” Diêu Nhất ý đồ muốn bỏ qua chuyện này “Con búp bê này tặng cho cậu”
Phó Xuyên nhìn con búp bê đốm đỏ hai bên mặt kia sửng sốt một lúc rồi mới nhận lấy “Cảm ơn”
“Tớ đi về trước đây, cậu ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đấy” Diêu Nhất bay nhanh về nhà mình.
Lúc Phó Xuyên đi vào chú Lý ngạc nhiên “Cậu chủ, không phải cậu nói ra ngoài tản bộ sao?”
“Không muốn đi nữa” Phó Xuyên thuận miệng để lại một câu rồi lập tức quay về phòng ngủ của mình.
Nếu Diêu Nhất có thể xuyên thấu bức màn kia nhìn vào trong phòng Phó Xuyên sẽ kinh ngạc rằng trên tủ đầu giường cậu cũng có một con búp bê giống y đúc.
Biệt thự trống rỗng, Diêu Nhất trước tiên là cất đồ đi trước, ở lầu 1 vòng quanh một hồi rồi lên lầu 2 muốn đọc sách, liếc mắt nhìn cửa sổ phía đối diện bức màn vẫn khép chặt, cuối cùng vẫn lại đi xuống lầu.
Trong bếp vẫn còn mấy miếng gừng, Diêu Nhất rửa sạch, cắt mỏng rồi bắc lên bếp nấu lửa nhỏ.
Mùi gừng hơi đậm, Diêu Nhất bị cay đến chảy nước mắt, mặc dù cô không giỏi nấu nướng nhưng nấu một bát canh gừng vẫn được.
Ông ngoại thường xuyên nói với cô bị cảm mạo hay bị lạnh chỉ cần uống một bát canh gừng sẽ tốt thôi. Bất tri bất giác canh gừng ở trong lòng Diêu Nhất càng có địa vị cao hơn, phàm là có chút không khoẻ cô đều sẽ đi nấu canh gừng uống.
Sắc mặt Phó Xuyên thoạt nhìn quá kém, Diêu Nhất cẩn thận đem canh gừng ra nhớ lại sắc mặt của cậu. Rõ ràng căn biệt thự kia không ít người, thế mà lại còn có thể bị bệnh nghiệm trọng như vậy.
Không tự giác lắc đầu một cái, Diêu Nhất cảm thấy Phó Xuyên thật đáng thương, không tự chăm sóc tốt chính mình.
Cẩn thận đậy một cái nắp lên bát canh gừng Diêu Nhất bưng đến gõ cửa biệt thự phía đối diện.
“Bạn học nhỏ?” Chú Lý kinh ngạc nhìn Diêu Nhất đứng ngoài cửa “Mau vào đi, cậu chủ ở trên kia!”
“Không cần đâu ạ” Diêu Nhất đưa canh cho chú Lý “Cháu vừa thấy sắc mặt bạn học Phó Xuyên không tốt lắm, vừa vặn có bát canh gừng mang sang cho cậu ấy uống”
“Bạn học nhỏ, cháu không tự mình đi vào đưa cho cậu chủ sao?” Chú Lý đã nghiêng người sang một bên nhường đường.
“Không được, cháu còn có việc ạ” Diêu Nhất từ chối nói “Chú giúp cháu đưa cho cậu ấy đi, bát chiều mai cháu lại lấy là được rồi”
Chú Lý không giỏi việc làm khó người khác, đành cười gượng nhận lấy.
Cho dù là bị nắp đậy lại, chú Lý vẫn có thể ngửi ra môt mùi gừng đậm đặc, trong lòng hiểu đại khái là thứ gì.
Chú Lý nghĩ nghĩ, cảm thấy canh này cũng không có ảnh hưởng gì đến cậu chủ, trực tiếp mang lên lầu gõ cửa phòng Phó Xuyên.
‘’Cậu chủ, đây là canh gừng bạn học nhà đối diện đưa sang nói cậu uống khi còn nóng”
Chú Lý đặt bát canh xuống trên bàn nói với Phó Xuyên đang ngồi chơi với con búp bê màu xanh ở đầu giường “Bạn học nhỏ thoạt nhìn rất lo lắng”
Phó Xuyên nhấp môi thoáng nhìn qua bức màn ngăn cách tấm cửa kính nói “Chú Lý, đặt ở đây là được rồi, lát nữa cháu uống”
“À, được rồi” Chú Lý tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.
Phó Xuyên thả con búp bê trên tay xuống, đi đến chiếc bàn bên cạnh, mở cái nắp ra một mùi rất cay nồng xông thẳng vào mũi. Khoé môi cậu cong lên một nụ cười, nếm thử một muỗng cảm thấy thật ngọt.
Núi Lộc Cốc từ trước đến nay luôn nổi tiếng là nơi tránh nóng trên cả nước. Bên trong núi mát lạnh sảng khoái, rất nhiều khách du lịch đã từng đến vẫn luôn muốn đến nhìn lại.
Chỉ là Tần Lịch và Diêu Nhất bán đồ thực ra cũng không mát mẻ như vậy, bọn họ có những ngày vận may tốt tìm được một chỗ mát mẻ ngồi cả ngày, không may mắn thì phải ngồi phơi nắng cả buổi sáng.
Ở chỗ núi Lộc Cốc này, chỗ nào không có bóng mát tức là ánh mắt trời chiếu thẳng xuống chỗ đó, thật bức người.
Hôm nay Diêu Nhất lại không tìm được một vị trí tốt, một buổi sáng lại phơi dưới ánh nắng mặt trời hai người đều bị phơi đến chóng mặt.
“Mình có chút chịu không nổi” Tần Lịch dùng tay áo lau mồ hôi trên trán
“Nếu ngồi lâu thêm chút nữa chắc mình bị say nắng mất”
Bọ họ bày đồ ở đây không đơn giản chỉ có ánh mắt trời chiếu xuống, lượng người và xe cũng lui tới nhiều: ô tô, xe buýt,…. Khói thải ra làm người ta rất khó chịu, nào có nửa điểm giống nơi nghỉ mát mùa hè.
Nhưng nếu không tìm một nơi có nhiều người sẽ rất khó bán đồ.
“Nếu không cậu về trước đi, dù sao tớ xem dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa to, chuyện buôn bán cũng không có cách nào làm nữa”
Hai má Diêu Nhất cũng bị phơi đến ửng đỏ lên “Mấy đồ này chập nữa mang về nhà tớ là được”
Bởi vì lượng khách nhiều, mấy thứ đồ bọn họ lấy về gần như đã bán gần hết trừ mấy đồ chơi con nít.
“Trời mưa chúng ta có thể bán dù che mưa mà” Tần Lịch đột nhiên phản ứng lại “Quên bỏ dù vào rồi”
Diêu Nhất bỗng nhiên cười cười ‘’Tớ bỏ vào rồi, buổi chiều mang ra bán”
“Không được, buổi chiều tớ không đến được, trong nhà nhập hàng vào cần có người hỗ trợ” Tần Lịch nhíu mày nói.
“Oh, vậy buổi chiều không cần đến, chuyện trong nhà quan trọng” Dù sao Diêu Nhất cũng một mình một ngựa quen đường cũ rồi, ngược lại không để bụng thiếu đi một người hỗ trợ. Trước kia khi còn nhỏ cô còn một mình ôm một bó dù đi rao bán ở khắp núi Lộc Cốc.
Quả nhiên khoảng 1h30 chiều sắc trời bắt đầu âm u, mây đen giăng đầy. Diêu Nhất nhanh chóng mặc áo mưa chạy ra khỏi biệt thự.
Lúc Phó Xuyên cầm theo một cái hộp trong tay bước ra, nhìn thấy chính là Diêu Nhất mặc một cái áo mưa màu đen, còn ôm trong ngực một đống dù che mưa.
“Diêu Nhất”
Giọng nam trong sáng dễ nghe lập tức thu hút sự chú ý của Diêu Nhất, cô ngẩng đầu nhìn sang, Phó Xuyên đang đi về phía cô.
“Canh gừng rất ngọt, cảm ơn” Phó Xuyên rũ mắt xuống nói.
Rất ngọt? Trên đầu Diêu Nhất lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn. Cô nỗ lực nhớ lại từng bước nấu canh của mình, rõ ràng cô không bỏ đường vào. Diêu Nhất lập tức nghĩ đến một khả năng khác.
“Tớ không có bỏ đường” Diêu Nhất sắc mặt nghiêm túc nói “Có điều canh gừng có qua tay chú Lý, chắc là chú ấy cho thêm đường vào”
“…….” Phó Xuyên lúc này mới phản ứng lại là mình nói sai.
“Cậu cảm thấy tốt hơn chút nào không?” Diêu Nhất nhíu mày đánh giá sắc mặt Phó Xuyên.
Phó Xuyên có chút không được tự nhiên nói “Đây là kem chống nắng, da con gái của cậu mỏng không thể trực tiếp phơi dưới ánh mặt trời”
Diêu Nhất nhìn chiếc hộp tinh xảo được đưa đến trước mặt mình “Bôi kem chống nắng phiền phức lắm ấy”
Phó Xuyên nhìn gương mặt tuy không đỏ lên nhưng lại rất mỏng manh kia của cô, trong lòng quay cuồng nhưng trên mặt lại rất trấn định: “Nếu không dùng da mặt sẽ bị bong tróc và rạn, nghiêm trọng thì bị cháy nắng, một khi bị cháy nắng thì cần phải trị liệu”
Trên bầu trời xuất hiện một trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn.
Phó Xuyên vẫn đang nói: “Trị liệu phải tốn thời gian, vậy cậu liền phải tốn thời gian học tập của cậu rồi”
Diêu Nhất ôm chặt lấy mớ dù của mình, có chút bị lời nói của Phó Xuyên dọa sợ, nhưng mấy vấn đề hàng loạt này của cậu không logic lắm.
“Được, được rồi, sau này tớ sẽ dùng”
Phó Xuyên lắc lắc cái hộp “Tôi giúp cậu cất cái này vào nhé?”
Diêu Nhất gật đầu: “Được, chìa khoá ở trong túi của tớ, cậu có thể giúp tớ mở cửa nhà không?”
Phó Xuyên đến gần Diêu Nhất, ngón tay thon dài tiến vào túi quần của Diêu Nhất. Quần áo mùa hè mỏng, lúc Phó Xuyên lấy chìa khoá không cẩn thận chạm vào Diêu Nhất, thật rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
Hai vành tai dưới mái tóc đã đỏ ửng lên, Phó Xuyên bình tĩnh mở cửa nhà rồi đặt chiếc hộp trong bàn phòng khách.
Bên ngoài đã bắt đầu tí tách rơi mấy hạt mưa, Diêu Nhất có chút nóng nảy.
“Câu nhanh lên một chút, tớ còn phải đi nữa”
Phó Xuyên đóng cửa lại nói: “Muốn đi bán dù à?”
“Ừm, ừm” Diêu Nhất vội vàng gật đầu, hận không thể khiến Phó Xuyên lập tức đưa chìa khoá cho cô, vậy thì cô có thể đi rồi.
Bắt đầu mưa to, Diêu Nhất quay cuồng với Phó Xuyên ở biệt thự phía đối diện, cuối cùng hạ quyết tâm nói “Cậu cầm lấy một cây dù tự mình quay về nhé, tớ đi trước đây”
Nhìn thấy cô không nỡ để mình đi dù chỉ cách vài bước mà phải lấy một chiếc dù mới, trong lòng Phó Xuyên mềm nhũn.
Phó Xuyên nghe lời Diêu Nhất rút ra từ trong ngực cô một cây dù mới, Diêu Nhất lập tức chạy vội ra ngoài, muốn người ở đó mua dù của cô.
Lúc này Phó Xuyên cũng cầm theo dù đi theo.
Diêu Nhất giật mình nhìn chiếc dù trên đầu mình, lại ngơ ngác nhìn Phó Xuyên.
“Tôi đi cùng với cậu” Phó Xuyên đưa tay sửa lại mũ áo mưa sắp rơi xuống của Diêu Nhất, thấp giọng nói.
Bình luận facebook