• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full HỌC TẬP CÙNG YÊU ĐƯƠNG (1 Viewer)

  • Chương 2

“Ha ha ha ha!” Triệu Tiền ôm bả vai Diêu Nhất, cười đến thở không nổi, vẻ mặt tràn ngập đồng tình.

“Người anh em, cậu lại có thể trùng tên với Trạng Nguyên cấp tỉnh kia, về sau hẳn là khó chịu lắm đây.”

Hai người kia lập tức phản ứng theo, Hàn Tiêu Tiêu an ủi nói: “Không sao cả, Trạng Nguyên cấp tỉnh đều sẽ trở thành quá khứ, có lẽ ba năm cấp ba sau này điểm của cô ấy sẽ bị giảm xuống ấy chứ.”

Cô lại không quen biết Trạng Nguyên Diêu Nhất kia, đương nhiên càng gần gũi với người bên cạnh này hơn.

“Ngại quá, mình cảm thấy không có khả năng.” Lý Cách đẩy kính mắt tròn của mình lên, thâm trầm nói, “Theo mình được biết, Diêu Nhất từ trước khi vào học Nhất Trung, chỉ cần đi thi cô ấy không bao giờ đứng thứ hai.”

“Cô ấy lợi hại như vậy?” Triệu Tiền trừng lớn đôi mắt, trong lòng tự nhiên cảm thấy tràn ngập đồng tình với người ngồi cùng bàn với mình.

“Không sao cả.” Diêu Nhất khiêm tốn.

“Không sao đâu, người anh em.” Triệu Tiền dùng sức ôm chặt Diêu Nhất, “Chúng ta nếu có thể tiến vào lớp hai, đầu óc cũng được tính là tốt,trong ba năm cố gắng đuổi kịp Diêu Nhất kia, đem cô ấy dẫm nát dưới lòng bàn chân!”

“Thật ra……” Diêu Nhất đang muốn mở miệng giải thích, chủ nhiệm lớp chậm rãi đi đến.

Là một người đàn ông trung niên cao gầy, đeo chiếc kính gọng đen trông có vẻ hiền lành.

“Xin chào các bạn học. Tôi là chủ nhiệm lớp của các em, gọi là lão Hàn.” Người đàn ông trung niên mỉm cười quét một vòng trong lớp học:

“Xem ra mọi người vẫn có tính tự giác, các bạn nữ đều ngồi ở giữa, vóc dáng cao đều ở phía sau, rất tốt rất tốt. Vị trí này cứ xếp như vậy đi, tôi cũng lười điều chỉnh.”

“Thầy à, vì sao không thay đổi lại chỗ ngồi, em không nhìn rõ.” Một nam sinh ngồi hàng cuối cùng giơ tay nói.

“ Mình học cùng THCS với người top 2 cấp tỉnh kia, hắn vẫn luôn cảm thấy mình là đệ nhất thiên vương.” Lý Cách bĩu môi thấp giọng giới thiệu với ba người bạn mới kia của cậu.

“Vậy thì bạn học này, sau cậu không lên đằng trước ngồi?” Lão Hàn vẫn là cười tủm tỉm hỏi.

“Em đến muộn, vị trí đều bị người khác chiếm mất.” bạn học top 2 của tỉnh bất đắc dĩ nói.

“Vậy bạn học này sao không đến sớm hơn một chút?” Lão Hàn vẫn không thay đổi hỏi lại.

Đương nhiên là ở nhà ngủ, bạn học top 2 cấp tỉnh nghĩ thầm, trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Thầy giáo, thầy nên sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích mới đúng.”

“Có phải ngây thơ quá rồi không? Giống như Học sinh tiểu học vậy.” Hàn Tiêu Tiêu coi thường bạn học top 2 này, nhân tiện ở trước mặt Diêu Nhất làm giảm hình tượng của top 1 cấp tỉnh:

“Top 2 đã điên khùng như thế này, không biết top 1 còn muốn thành cái dạng gì nữa, đúng không, Diêu Nhất?”

Diêu Nhất: “……”

Lão Hàn ý cười vừa thu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, làm cho học sinh trong phòng học cảm thấy căng thẳng.

“Các em đều đã lên năm nhất của cấp ba, thầy tin tưởng mọi người sẽ không giống học sinh tiểu học, nếu đôi mắt không tốt thì sớm đi cắt kính đeo đi, nếu không sẽ bị chậm trễ chuyện học tập.”

Lão Hàn thấy bạn học top 2 cấp tỉnh còn muốn nói tiếp, chỉ vào hàng cuối cùng nói, “Hơn nữa, nếu nói tới điểm số thì Trạng nguyên Diêu Nhất vẫn ngồi ở hàng cuối cùng còn chưa nói gì kìa. Thầy tin tưởng các bạn học khác cũng sẽ không phàn nàn thêm gì nữa.”

Triệu Tiền cùng Hàn Tiêu Tiêu ngồi đằng truớc cả Lý Cách ngồi đối diện đều quay sang nhìn chằm chằm theo ngón tay chủ nhiệm lớp chỉ, sau đó cứng đờ mà quay đầu nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn mới của mình.

“Trạng nguyên cấp…cấp…tỉnh…, Diêu Nhất?” Hàn Tiêu Tiêu nói lắp hỏi.

Diêu Nhất trầm mặc gật đầu, cô còn chưa kịp giải thích.

“Vậy… Cậu còn là con gái?” Triệu Tiền bỗng nhiên phản ứng lại, cúi đầu hận không thể đem tay phải của mình nhìn xuyên thấu.

Hắn vừa rồi chính là dùng cái tay này ôm bả vai của cô gái kia! Mấy! Lần! Liền!

“Ừm.” Diêu Nhất tiếp tục gật đầu.

Nhóm bốn người mới trong nháy mắt rơi vào trầm mặc.

“Được rồi,chuyện chỗ ngồi cứ như vậy đi.” Lão Hàn vỗ vỗ cái bàn, “Mấy bạn nam cùng thầy đi lấy sách với lấy quần áo tập quân sự nào.”

Sau đó chỉ ngẫu nhiên vài bạn nam vóc dáng cao lớn cùng đi ra ngoài.

Chủ nhiệm lớp vừa đi, trong ban một lần nữa lại náo nhiệt lên, chỉ có mỗi một góc không đứng dậy tham gia náo nhiệt.

“Khụ, mình vừa nói đùa thôi, ha ha ha.” Hàn Tiêu Tiêu cười gượng vài tiếng, “Cậu đừng để ý.”

“Đúng đúng đúng!” Lý Cách đột nhiên gật đầu, “Chúng ta không phải cố ý.”

Diêu Nhất xua tay, ý bảo không có việc gì.

“Uống sữa, uống sữa này!” Triệu Tiền tiếp tục từ trong ngực móc ra một hộp sữa AD Canxi, hào phóng phân chia mời bọn họ uống, ý đồ lấy lòng Diêu Nhất.

Bốn người khôi phục bầu không khí hoà thuận vui vẻ trước đây, nghe Lý Cách đang nói các chuyện bát quái.

Triệu Tiền thỉnh thoảng lại nhìn trộm người bạn ngồi cùng bàn mới ra lò này, nội tâm thật lâu không thể bình phục nổi.

Đen quá, đen đến mức làm hắn không phân biệt rõ là nam hay nữ.

Con gái thì hẳn phải trắng trắng mềm mềm chứ, vô dụng nhất cũng phải có dáng người nhỏ xinh.

Diêu Nhất không chỉ đen mà còn cao nữa!

Khi cô ngồi xuống, chân ở dưới bàn cũng duỗi ra theo, Triệu Tiền nhìn đôi chân dài thẳng tắp kia đều cảm thấy nghẹn khuất.

……

Phát xong sách cùng quần áo, lão Hàn chọn ngẫu nhiên một vài bạn làm cán sự tạm thời các môn, sau đó lại thông báo cho mọi người sáng mai lúc 7 giờ tập trung ở sân thể dục rồi mới để mọi người ra về..

Trường Nhất Trung cũng không thực hiện quản lý khép kín, học sinh ngoại trú chiếm hơn phân nửa. Sau khi Lão Hàn để mọi người rời đi, tốp ba tốp bốn người mới kết bạn với nhau đều tản ra ai về nhà nấy.

“Diêu Nhất, cậu trọ ở trường à?” Hàn Tiêu Tiêu đeo cặp sách lên, trong ngực ôm quần áo tập quân sự, nhìn các bạn học mới đi về phía phòng ngủ liền tiến lên hỏi.

Diêu Nhất vò kiểu tóc đầu đinh mới cắt của mình rồi cong mắt cười: “Ừm, trường học phân cho một mình một phòng, không thể để phí được.”

……

6 giờ rưỡi sáng.

Trên sân thể dục đã đứng đầy học sinh, tuy rằng mọi người còn chưa làm quen hết với nhau, nhưng tiếng ồn ào cũng tuyệt không ít.

Diêu Nhất xách theo cốc sữa đậu nành cùng một túi bánh bao từ cantin ra, lảo đảo lắc lư chen từ trong đám người ra ngoài.

Cô cao khoảng 1m7, vóc dáng cao hơn so với các bạn gái khác, cũng cao hơn so với một bạn nam còn chưa dậy thì, khi chen qua đám đông cô ấy cũng có thể nhìn thấy các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng.

Lớp 1 ở tít tận cùng sau sân thể dục, lớp 2 ở ngay bên cạnh. Mọi người đều tự giác phân theo chiều cao, Diêu Nhất trực tiếp đi đến vị trí cuối cùng của hàng ở lớp hai.

“Diêu Nhất, chào buổi sáng!” Âm thanh thuộc quen thuộc vang lên sau lưng.

Diêu Nhất xoay người, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người đó một lúc: “Chào buổi sáng, Triệu Tiền.”

“Buồn ngủ quá ……” Triệu Tiền chỉ chỉ quầng thâm không tồn tại ở mắt mình, “Mình dậy lúc 6 giờ, đạp xe hai mươi phút rồi mới lại đây.”

“Bánh bao này, ăn không?” Diêu Nhất giơ túi trong tay lên hỏi.

“Nhân gì thế, mình không ăn thịt.” Lại một giọng nói quen thuộc từ trước mặt truyền tới.

“Bánh đậu với miến.” Diêu Nhất lại cầm theo bánh bao quay lại.

“Lý Cách, mọi việc chú ý thứ tự đến trước và sau chứ.” Triệu Tiền hừ nói, thừa dịp Lý Cách còn chưa đến đây liền vội vàng đoạt cái bánh bao nhét vào trong miệng.

Lý Cách cao lớn chạy lại đây, Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền thấy.

“Tớ cũng muốn!” Hàn Tiêu Tiêu lập tức từ trong nhóm các cô gái chạy tới.

Bốn người tụ tập ở một chỗ ăn bánh bao hấp, rất giống khí thế ngày hôm qua cùng nhau uống sữa AD Canxi.

Diêu Nhất cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm sữa đậu nành, cảm giác dễ chịu hơn so với ba người còn lại đang tranh nhau ăn bánh bao.

Bánh bao trong cantin quá dày.

Diêu Nhất vừa cúi đầu hút sữa đậu nành vừa chán nản nghĩ, kết quả xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại, vừa ngẩng đầu liền thấy nhóm ba người Lý Cách đều nhìn về một phương hướng. Diêu Nhất cũng nhìn theo nhưng chẳng thấy gì cả.

Diêu Nhất không biết có chuyện gì, quay đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người trong lớp hai vẫn đang duy trì dáng vẻ này và nhìn về phía đối diện bọn họ.

Lại nhìn một lần nữa, Diêu Nhất vẫn không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì. Nhưng lại nhận ra đàn chị lần trước đã chỉ đường cho mình, hóa ra cô ấy cũng học năm nhất sao?

Diêu Nhất đối với cô ấy ấn tượng vẫn rất sâu, cũng vì lần đầu tiên gặp được bạn gái cùng lứa còn cao hơn so với mình.

‘’ Alo Alo.” Trên bục giảng đã có thầy giáo bắt đầu thử giọng.

“Mời các bạn học mang rác trong tay ném ở thùng rác bên ngoài sân thể dục, buổi đại hội vận động đầu tiên của trường trung học sẽ được tổ chức ngay bây giờ, mời các thầy cô giáo đứng ở phía trước từng lớp của mình.”

Diêu Nhất uống xong ngụm cuối cùng của cốc sữa đậu nành liền nhìn thấy thùng rác bên cạnh lối ra của lớp 1, cô buộc chặt miệng túi rồi xuyên qua đám đông mang rác đi vứt.

Người chỉ đường cho cô đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng, Diêu Nhất đang xuyên qua đám đông tự nhiên chạm mặt.

“Bạn học, lần trước cảm ơn cậu đã chỉ đường cho mình.” Diêu Nhất ngượng ngùng vò đầu, “Xin lỗi, lúc trước nhận nhầm cậu trở thành đàn chị lớp 11, tớ không phải cố ý nghĩ cậu già đâu.”

Các cô gái đều không thích mình bị người khác nghĩ lớn tuổi, Diêu Nhất cảm thấy không vui là bình thường.

“……” Phó Xuyên vẫn luôn cảm thấy tính mình vẫn còn tốt chán, bởi vì vóc dáng này, cậu cần phải tu thân dưỡng tính, cảm xúc cơ bản trong thường ngày luôn phải giữ ở trạng thái cân bằng.

Thế nhưng, mỗi lần gặp phải người như này đều làm cậu….Cảm thấy không thoải mái.

“Tôi là nam, nhìn không ra à?” Phó Xuyên nhăn mày đẹp lại, sắc mặt không đổi trả lời.

Diêu Nhất ngây ngẩn cả người.

Cô ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt đối diện trầm lặng tựa như một khối gạch men.

Bệnh mù mặt* không phải là bệnh nặng, nhưng một khi lên cơn lại muốn mạng người.

*Bệnh mù mặt là một chứng rối loạn não khiến bạn không có khả năng nhận dạng hoặc phân biệt khuôn mặt mình nhìn thấy. Người mắc bệnh mù mặt có thể cảm thấy khó khăn trong việc nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt của người mình mới gặp hay thậm chí họ còn có thể khó nhận ra khuôn mặt của người quen. Bệnh này ảnh hưởng đến khoảng 2% dân số.

Trên thực tế lần đầu tiên phát hiện bị mù mặt cũng không phải do Diêu Nhất tự mình nhận ra mà là cha mẹ của cô.

5 tuổi rưỡi, Diêu Nhất ở trung tâm thương mại dắt một người mặc áo khoác giống ba cô đến trước mặt của mẹ cô, lúc này mọi người mới phát hiện ra.

Kỳ thật mấy năm nay cô vẫn luôn ứng phó tốt, dùng tóc cùng với giọng nói để phân nam nữ. Đặc biệt là giọng nói có thể làm Diêu Nhất phân biệt ai là ai.

Không may là Phó Xuyên lần trước chỉ đường lại không nói gì, hơn nữa tóc còn dài đến eo, mái tóc còn suôn mượt óng ả hơn những cô gái bình thường.

Diêu Nhất coi anh như một cô gái là điều hiển nhiên.

“Mình xin lỗi.” Diêu Nhất bỏ lại một câu rồi xấu hổ chạy về hàng lớp 2 của mình.

“ Các bạn học trật tự.”Thầy chủ trì đại hội bắt đầu nói chuyện.

Diêu Nhất không nghe vào nhưng thỉnh thoảng lại hướng về phía lớp1 trộm ngắm. Cô cảm thấy mình thật thất bại, trừ sai lầm lúc 5 tuổi rưỡi nhận nhầm ba mình ra, giờ lại một lần phạm phải sai lầm to lớn, lần này ngay cả giới tính đều nhận sai rồi.

Cũng may lớp 2 rất nhiều người đều lén lút nhìn theo một hướng, động tác nhỏ của Diêu Nhất cũng không bị lộ rõ.

Đại hội được tổ chức xong, kế tiếp liền đến phiên các huấn luyện viên thay phiên nhau đi nhận lớp dạy.

Hàn Tiêu Tiêu lợi dụng lúc hỗn loạn, chạy ra phía sau của đội và đứng trước mặt Diêu Nhất. Quay đầu lại với vẻ mặt hưng phấn: “Diêu Nhất, cậu vừa mới cùng bạn học Phó Xuyên nói gì đó!”

“Ai?” Diêu Nhất mờ mịt nhìn Hàn Tiêu Tiêu.

“Phó Xuyên đấy!” Hàn Tiêu Tiêu gấp đến độ dậm chân, hướng về phía lớp 1 bĩu môi, “Là bạn nam lớn lên đẹp nhất, tóc cũng dài nhất.”

“…… À, không có gì.” Diêu Nhất có ý tra lời cho qua chuyện.

“Mình rõ ràng thấy các cậu nói với nhau vài câu mà.” Hàn Tiêu Tiêu không tin, “Có phải cậu quen hắn không?”

“Không có khả năng, Diêu Nhất là người địa phương, sao có thể quen biết một học sinh chuyển trường từ nơi khác tới được.” Lý Cách lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh.

Diêu Nhất gật đầu tán đồng: “Lần trước cậu ấy chỉ đường cho tớ, tớ chỉ cảm ơn cậu ấy mà thôi.”

Vừa lúc gặp phải liền chào hỏi một câu, Diêu Nhất nghĩ đó là phép xã giao cơ bản, tuy rằng hai người cũng không quen nhau.

Kết quả cô lại nhận nhầm giới tính của người kia.

——————–

Tác giả có lời muốn nói: Theo yêu cầu của cốt truyện, Diêu Diêu của chúng ta bị mù mặt đến tận cổ, nhìn không thấy hầu kết 乛v乛
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom