-
Chương 13
Phó Xuyên miễn cưỡng chọn 2 món, một món trứng gà và một món bánh bao đậu.
“Cậu chỉ ăn như vậy thôi sao? Trong thẻ tớ còn rất nhiều tiền” Tuy rằng trên người Diêu Nhất không có nhiều tiền, nhưng thẻ ăn ba cô cho tiền ăn tận ba năm liền.
“Sắp bắt đầu học rồi, tôi đi trước” Phó Xuyên sách theo túi đồ ăn định đi về phía lớp học.
“Đợi một chút” Diêu Nhất bưng theo chén cháo và bánh quẩy định ngồi xuống ăn.
Phó Xuyên dừng một lát rồi quay đầu lại.
“Cậu cất bánh bao và trứng vào trong cặp đi, ở lầu dạy học có người kiểm tra đấy” Diêu Nhất đã được Triệu Tiền truyền cho vô số kinh nghiệm.
Phó Xuyên cúi đầu nhìn cặp của mình, chậm rãi bỏ bánh bao và trứng gà vào.
Buổi chiều quay về phải nhờ chú Lý mua một cái mới, đi ra khỏi nhà ăn Phó Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì chiến tranh đã lan rộng ra khắp các lớp trên tầng nên cái gọi là “khiêu chiến” giữa Diêu Nhất và Phó Xuyên được cho qua. Vừa hay chuyện này lại hợp ý Phó Xuyên, cậu an an ổn ổn lạnh nhạt qua một tháng. Nghênh đón kỳ thi giữa kỳ.
Thật ra mà nói, nếu không có Diêu Nhất ngoài ý muốn này, cậu vẫn có thể giống như lúc trước suôn sẻ vượt qua ba năm cấp ba.
Lớp 1 mọi người đa số vùi đầu vào học tập, Phó Xuyên đối mặt với các nữ sinh luôn thờ ơ, thậm chí bình thường nếu có thể không lui tới liền không lui tới.
“Bạn học Phó Xuyên, đã lâu không gặp” Diêu Nhất cầm trên tay hai cây bút, bước vào phòng thi đầu tiên.
Từ lần gặp mặt ở nhà ăn lần đó đã một tháng hai người không gặp lại. Diêu Nhất luôn rất thân thiện với bạn học, chào hỏi luôn là phép lịch sự của cô.
Phó Xuyên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thật ra không muốn đáp lại lắm. Trong một tháng này cậu cố ý lên lớp hay ra về đều linh hoạt thời gian chỉ để không chạm mặt Diêu Nhất, nhưng lại quên mất rằng trước sau gì cũng phải thi cùng một lớp.
“Khi cậu làm bài phải chú ý các bước tính toán, không thể lược bỏ nhiều. Thầy cô ở Nhất Trung luôn chấm bài rất gay gắt” Diêu Nhất vô cùng chân thành cho Phó Xuyên lời khuyên.
Nhưng mà lời khuyên có nghe hay không thì Diêu Nhất không rảnh lo nữa. Vì môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô đã làm xong tất cả các câu hỏi đọc hiểu phía trước nhưng nhìn ra phần viết văn bên dưới thì bắt đầu hoảng rồi.
Diêu Nhất luôn cho rằng vốn từ của mình đơn giản, rõ ràng, tư duy logic lưu loát, tóm lại chính là tốt. Nhưng các giáo viên ở Nhất Trung luôn rất chướng mắt, cho điểm cực kỳ thấp.
Đợt thi lần trước giáo viên văn của Lớp 2 gọi cô lại nói chuyện một hồi, nói rằng cô không cần dựa trên suy nghĩ của mình để viết mà hãy gom góp nhớ lại từ các bài văn mẫu mà viết ra. Cộng với điểm của phần phía trước lại cũng đủ để không kéo cô lại phía sau rồi.
Diêu Nhất rất bất đắc dĩ, cô có một trí nhớ rất tốt, cô rất muốn hoàn thành bài văn từ các bài văn mẫu căn bản là không cần đọc cuốn sách nào cả. Có điều giáo viên cũng đã nói rồi thi là dựa trên điểm số để đánh giá anh hùng, không cần để ý đến thứ khác quá nhiều.
Nhìn người phía trước mặt mình không ngừng động đậy cái ghế, Phó Xuyên vươn tay dài mảnh khảnh của mình ra chạm vào người phía trước: “An phận chút.”
Sống lưng Diêu Nhất cứng đờ, biết mình đã quấy rầy các học sinh đang thi khác thì lập tức ngồi yên không dám động đậy nữa.
Cuối cùng thầy giáo tới thu bài thi, Phó Xuyên vừa lúc thấy khuôn mặt đang nhăn nhó của Diêu Nhất, lông mày cậu tự nhiên giật giật vài cái.
Chữ của Diêu Nhất xiêu vẹo như được một trận gió đi từ bên trái thổi lệch xuống chân. Thế nhưng tên của mình lại viết rất ngay ngắn, ngòi bút linh hoạt sạch sẽ.
Khi giáo viên sang tổ khác thu bài thi, Diêu Nhất quay đầu lại xin lỗi
“Vừa nãy xin lỗi cậu”
Phó Xuyên cầm lấy túi đựng đồ dùng thi đứng lên: “Không có gì”
Cậu không muốn ở lại cùng Diêu Nhất lâu thêm nữa, Phó Xuyên luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, đặc biệt là với mình.
“Hai người các cậu đang nói cái gì vậy?” Hàn Tiêu Tiêu cũng thi phòng đầu tiên liền đi đến hỏi.
“Giám thị coi thi khi nãy còn cố ý nhìn các cậu vài lần”
“Không có gì, mình cảm thấy bài văn lần này mình viết không tệ” Diêu Nhất tràn đầy tự tin nói
“Tất cả đều là dựa trên văn mẫu”
“Không phải cậu nói dựa trên văn mẫu ra là không có linh hồn viết văn sao?” Hàn Tiêu Tiêu cười nói.
Có một lần giáo viên trên lớp chỉ đích danh Diêu Nhất, nói cô giọng văn bế tắc không bằng dựa theo văn mẫu mà viết. Diêu Nhất lập tức ngẩng đầu lên nói: Văn mẫu là chết, còn cô tự viết mới có linh hồn.
_____
“Tiểu Xuyên”
Phó Xuyên kéo cửa xe ra, ngoài ý muốn thấy đằng sau xe có người
“Mẹ” Phó Xuyên trầm mặc ngồi nguyên vị trí, trên mặt không có nửa điểm gợn sóng.
“Mẹ tới đây thăm con một chút, ở thành phố Yên thích ứng được không?” Gương mặt xinh đẹp nho nhã của Giang Lam hiện lên một thoáng nhàn nhạt lo lắng
“Tuy rằng phong cảnh trên núi Lộc Cốc tốt, nhưng thành phố Yên ở dưới này vẫn kém hơn một chút”
“Cũng khá tốt, yên tĩnh” Phó Xuyên tựa người vào ghế, nở một nụ cười nhạt
“Mẹ không cần quá lo lắng”
“Mấy ngày này mẹ không có việc gì, có thể ở lại đây chăm sóc con” Giang Lam luôn muốn đứa con trai của mình tốt nhất.
“Ừm”
Giang Lam sửa lại chiếc áo choàng trên vai mình, ôn nhu nói
“Mẹ nghe chủ nhiệm lớp nói con cùng với bạn học kế lớp tranh hạng nhất?”
Giang Lam tuy không để bụng chuyện thành tích của Phó Xuyên, nhưng lại rất vui mừng vì sự chủ động bây giờ của cậu. Có lẽ là vì sức khỏe từ nhỏ không tốt, thái độ của Phó Xuyên đối với mọi thứ luôn rất lãnh đạm, làm bà cảm thấy không biết là con trai mình hứng thú với cái gì.
“Gọi là Diêu….” Giang Lam cố gắng nhớ lại cái tên vừa nãy mình nghe
“Là Diêu Nhất” Phó Xuyên bổ sung thêm
“Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi”
“Vậy sao” Giang Lam có chút mất mát, rốt cuộc đây mới là con trai của mình.
Đường Phượng Dương buổi sáng không có nhiều người lắm, ngẫu nhiên có vài người bán hàng rong đang bày quán. Mẹ con Phó Xuyên từ trên xe bước xuống vẫn là thu hút ánh mắt người của mọi người
Giang Lam mặc một bộ áo choàng thêu, mái tóc dài đen nhánh khí chất thanh tao cùng Phó Xuyên đi thu hút vô số ánh nhìn
“Ba con vốn dĩ muốn cho con xuất ngoại du học, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của con” Giang Lam có chút do dự
Trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, tương lại toàn bộ gia nghiệp đều là Phó Xuyên kế thừa. Chỉ là….. mấy năm nay sức khoẻ Phó Xuyên tốt lên một chút, vợ chồng bọn họ vẫn lưu luyến khi để con đi xa như vậy.
“Vẫn còn hai năm nữa, để sau rồi nói ạ” Phó Xuyên bình tĩnh nói với mẹ mình
“Ừm” Giang Lam giúp con trai chỉnh lại vài sợi tóc rối, cười nói
“Mẹ biết con không thích để tóc dài, chờ đến ngày con 18 tuổi đến lúc đó để tóc như thế nào thì tự con quyết định”.
Tổ tiên của nhà họ Phó có ân với một vị đạo sĩ, năm đó lúc Phó Xuyên vừa mới sinh ra, đạo sĩ đích thân xuống núi hy vọng có thể dẫn cậu cùng tu hành, Phó gia đương nhiên không đồng ý. Đạo sĩ đành để lại một miếng ngọc bội nói nó sẽ hộ thân tránh nạn cho Phó Xuyên, hy vọng cậu có thể để tóc dài cho đến năm 18 tuổi thành niên.
Ngay từ đầu Phó gia cũng không mấy để ý đến, tổ tiên là tổ tiên hơn nữa hiện tại là xã hội chủ nghĩa, không tin thần thần đạo đạo gì đó.
Chỉ là sức khoẻ Phó Xuyên sau này càng ngày càng yếu, nhiều bác sĩ đến kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể hy vọng vào lời nói của vị đạo sĩ. Không ngờ sau khi Phó Xuyên đeo ngọc bội quả nhiên có chuyển biến tốt hơn.
Năm 14 tuổi ngọc bội của Phó Xuyên vỡ nát, đêm đó cậu liền bệnh nặng một lúc lâu toàn bộ Phó gia đều kinh hãi. Giang Lam cùng chồng mình là Phó Khoan đã lên núi tìm đạo sĩ cầu ngọc bội một lần nữa. Nhưng đạo sĩ không gặp bọn họ, chỉ nói rằng mọi chuyện đều có định số.
Kỳ quái hơn là hai năm sau đó Phó Xuyên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng nữa, ngược lại cơ thể dần trở nên tốt hơn.
Thế nhưng chỉ là tính tình lãm đạm đó vẫn không thay đổi.
Giang Lam thậm chí còn không ở đến ngày có thành tích của Phó Xuyên bà đã có việc gấp phải quay về thủ đô giải quyết.
Ngày công bố thành tích đấy Phó Xuyên không đến trường, xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ ốm rồi liền ở nhà luôn.
“Thiếu gia, có cần mời bác sĩ đến không?” Chú Lý lo lắng Phó Xuyên không thoải mái
“Chú Lý đi làm việc đi, không cần để ý đến cháu” Phó Xuyên sắc mặc như thường
“Chỉ là hôm nay cháu không muốn đến trường thôi”
Chú Lý gật gật đầu, nhìn thiếu gia cũng không giống bị bệnh, liền không gọi điện cho phu nhân thông báo. Thật ra lúc trước ở thủ đô đôi khi thiếu gia bỗng nhiên cũng không đi đến trường.
Đợt này không có cùng đứng top nữa.
Bảng xếp hạng còn chưa dán, Lớp 1 và Lớp 2 đã có người đứng ở dưới chờ.
“Sao còn chưa có nữa?” Hàn Tiêu Tiêu sốt ruột đi vòng vòng
“Mình cảm thấy đề thi giữa kỳ lần này so với lần trước khó hơn nhiều, toán lý hoá rõ ràng là khó hơn gấp bội” Triệu Tiền có chút lo lắng, cảm giác lần trước mình thi không tốt
“Có khi nào mình rớt ra khỏi top 100 không?” Tuy là bình thường Triệu Tiền trông rất thảnh thơi nhưng lúc này vẫn là thấp thỏm. Cậu so với hồi mới khai giảng nghiêm túc hơn nhiều, vì năm nay trong trường có quá nhiều cao thủ.
“Yên tâm, ai cũng khó như nhau mà” Lý Cách cười cười, mấy môn của cậu đều rất cân đối. Cơ bản học qua rồi là biết, chỉ là mấy kiến thức mở rộng thì không linh hoạt lắm, nhưng biết linh hoạt kiến thức mở rộng đấy thì được mấy người, toàn bộ các lớp cũng chỉ có những người đấy thôi?
“Sắp vào học rồi sao còn chưa dán bảng nữa?” Một bạn học mang kính bên Lớp 1 nóng nảy nói
Mãi cho đến lúc chuông vang báo vào lớp vẫn không thấy có động tĩnh gì. Các học sinh đứng vây quanh đó đều bị đuổi về lớp học
“Xem được rồi sao?” Diêu Nhất mới vừa làm xong đề toán, định lấy sách giáo khoa của tiết này ra
“Còn chưa có dán lên nữa” Triệu Tiền ủ rủ cụp mắt, đồ ăn vặt cũng không thèm ăn
“Này, này, này, có rồi, có rồi” Lý Cách ngồi bên cửa sổ phát hiện có hai giáo viên đang cầm bảng xếp hạng đi đến phía hành lang
“Ai đứng đầu?” Hàn Tiêu Tiêu kích động lay lay Lý Cách, ý bảo cậu nhìn tên thử
“Xa như vậy làm sao mà xem được” Triệu Tiền dựa vào ghế, không còn gì luyến tiếc nói.
Hàn Tiêu Tiêu không tin, rúc nửa người của mình ra ngoài nhìn
“Dán xong rồi, dán xong rồi” Hàn Tiêu Tiêu nắm cái bụng tròn trịa của Lý Cách kích động nói
“Ai?” Lý Cách cố hết sức quay đầu sang cũng muốn nhìn rõ ràng
“Cô giáo tới” Diêu Nhất gõ gõ cái bàn nhắc.
Hai người lập tức ngồi xuống như không có chuyện gì.
Tiết đầu là tiết văn, trong tay của cô giáo không có bảng điểm. Học sinh trong lớp đang bị phân tâm, không khí trong phòng học không được tốt lắm.
“Diêu Nhất, Diêu Nhất!” Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu cuồng nhiệt quay đầu lại nói
“Mình nhìn thấy top đầu có hai chữ, chắc chắn là cậu!”
“…….” Diêu Nhất trầm mặc một lúc: “Bạn học Phó Xuyên tên cũng là hai chữ”
Hàn Tiêu Tiêu ngẩn ra, liền trợn mắt nói
“Mình vẫn cảm thấy top đầu là cậu”
“Mình cũng cảm thấy top đầu là cậu” Triệu Tiền nói chắc chắn với bạn cùng bàn của mình
“Mình thấy giáo viên văn lần này vào không trừng mắt với cậu nữa”.
Diêu Nhất lập tức ngẩng đầu lên, sung sướng nói:
“Chắc là vậy đi, kỳ thật mình cũng cảm thấy lần viết văn này mình viết không tệ”
“Diêu Nhất, không được nói chuyện” Giáo viên ngữ văn cúi đầu nhìn bài thi nói
“Dạ”
“Điểm lần này của các em không cao như lần trước, nhưng cũng không cần khổ sở” Giáo viên ngữ văn nhìn các học sinh nói:
“Tôi đã hỏi các thầy cô bộ môn khác, họ đều nói đề thi lần này nhìn chung là khó, ngay cả bài thi môn ngữ văn trong tay các em cũng không phải dễ.”
“Cậu chỉ ăn như vậy thôi sao? Trong thẻ tớ còn rất nhiều tiền” Tuy rằng trên người Diêu Nhất không có nhiều tiền, nhưng thẻ ăn ba cô cho tiền ăn tận ba năm liền.
“Sắp bắt đầu học rồi, tôi đi trước” Phó Xuyên sách theo túi đồ ăn định đi về phía lớp học.
“Đợi một chút” Diêu Nhất bưng theo chén cháo và bánh quẩy định ngồi xuống ăn.
Phó Xuyên dừng một lát rồi quay đầu lại.
“Cậu cất bánh bao và trứng vào trong cặp đi, ở lầu dạy học có người kiểm tra đấy” Diêu Nhất đã được Triệu Tiền truyền cho vô số kinh nghiệm.
Phó Xuyên cúi đầu nhìn cặp của mình, chậm rãi bỏ bánh bao và trứng gà vào.
Buổi chiều quay về phải nhờ chú Lý mua một cái mới, đi ra khỏi nhà ăn Phó Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì chiến tranh đã lan rộng ra khắp các lớp trên tầng nên cái gọi là “khiêu chiến” giữa Diêu Nhất và Phó Xuyên được cho qua. Vừa hay chuyện này lại hợp ý Phó Xuyên, cậu an an ổn ổn lạnh nhạt qua một tháng. Nghênh đón kỳ thi giữa kỳ.
Thật ra mà nói, nếu không có Diêu Nhất ngoài ý muốn này, cậu vẫn có thể giống như lúc trước suôn sẻ vượt qua ba năm cấp ba.
Lớp 1 mọi người đa số vùi đầu vào học tập, Phó Xuyên đối mặt với các nữ sinh luôn thờ ơ, thậm chí bình thường nếu có thể không lui tới liền không lui tới.
“Bạn học Phó Xuyên, đã lâu không gặp” Diêu Nhất cầm trên tay hai cây bút, bước vào phòng thi đầu tiên.
Từ lần gặp mặt ở nhà ăn lần đó đã một tháng hai người không gặp lại. Diêu Nhất luôn rất thân thiện với bạn học, chào hỏi luôn là phép lịch sự của cô.
Phó Xuyên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thật ra không muốn đáp lại lắm. Trong một tháng này cậu cố ý lên lớp hay ra về đều linh hoạt thời gian chỉ để không chạm mặt Diêu Nhất, nhưng lại quên mất rằng trước sau gì cũng phải thi cùng một lớp.
“Khi cậu làm bài phải chú ý các bước tính toán, không thể lược bỏ nhiều. Thầy cô ở Nhất Trung luôn chấm bài rất gay gắt” Diêu Nhất vô cùng chân thành cho Phó Xuyên lời khuyên.
Nhưng mà lời khuyên có nghe hay không thì Diêu Nhất không rảnh lo nữa. Vì môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô đã làm xong tất cả các câu hỏi đọc hiểu phía trước nhưng nhìn ra phần viết văn bên dưới thì bắt đầu hoảng rồi.
Diêu Nhất luôn cho rằng vốn từ của mình đơn giản, rõ ràng, tư duy logic lưu loát, tóm lại chính là tốt. Nhưng các giáo viên ở Nhất Trung luôn rất chướng mắt, cho điểm cực kỳ thấp.
Đợt thi lần trước giáo viên văn của Lớp 2 gọi cô lại nói chuyện một hồi, nói rằng cô không cần dựa trên suy nghĩ của mình để viết mà hãy gom góp nhớ lại từ các bài văn mẫu mà viết ra. Cộng với điểm của phần phía trước lại cũng đủ để không kéo cô lại phía sau rồi.
Diêu Nhất rất bất đắc dĩ, cô có một trí nhớ rất tốt, cô rất muốn hoàn thành bài văn từ các bài văn mẫu căn bản là không cần đọc cuốn sách nào cả. Có điều giáo viên cũng đã nói rồi thi là dựa trên điểm số để đánh giá anh hùng, không cần để ý đến thứ khác quá nhiều.
Nhìn người phía trước mặt mình không ngừng động đậy cái ghế, Phó Xuyên vươn tay dài mảnh khảnh của mình ra chạm vào người phía trước: “An phận chút.”
Sống lưng Diêu Nhất cứng đờ, biết mình đã quấy rầy các học sinh đang thi khác thì lập tức ngồi yên không dám động đậy nữa.
Cuối cùng thầy giáo tới thu bài thi, Phó Xuyên vừa lúc thấy khuôn mặt đang nhăn nhó của Diêu Nhất, lông mày cậu tự nhiên giật giật vài cái.
Chữ của Diêu Nhất xiêu vẹo như được một trận gió đi từ bên trái thổi lệch xuống chân. Thế nhưng tên của mình lại viết rất ngay ngắn, ngòi bút linh hoạt sạch sẽ.
Khi giáo viên sang tổ khác thu bài thi, Diêu Nhất quay đầu lại xin lỗi
“Vừa nãy xin lỗi cậu”
Phó Xuyên cầm lấy túi đựng đồ dùng thi đứng lên: “Không có gì”
Cậu không muốn ở lại cùng Diêu Nhất lâu thêm nữa, Phó Xuyên luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, đặc biệt là với mình.
“Hai người các cậu đang nói cái gì vậy?” Hàn Tiêu Tiêu cũng thi phòng đầu tiên liền đi đến hỏi.
“Giám thị coi thi khi nãy còn cố ý nhìn các cậu vài lần”
“Không có gì, mình cảm thấy bài văn lần này mình viết không tệ” Diêu Nhất tràn đầy tự tin nói
“Tất cả đều là dựa trên văn mẫu”
“Không phải cậu nói dựa trên văn mẫu ra là không có linh hồn viết văn sao?” Hàn Tiêu Tiêu cười nói.
Có một lần giáo viên trên lớp chỉ đích danh Diêu Nhất, nói cô giọng văn bế tắc không bằng dựa theo văn mẫu mà viết. Diêu Nhất lập tức ngẩng đầu lên nói: Văn mẫu là chết, còn cô tự viết mới có linh hồn.
_____
“Tiểu Xuyên”
Phó Xuyên kéo cửa xe ra, ngoài ý muốn thấy đằng sau xe có người
“Mẹ” Phó Xuyên trầm mặc ngồi nguyên vị trí, trên mặt không có nửa điểm gợn sóng.
“Mẹ tới đây thăm con một chút, ở thành phố Yên thích ứng được không?” Gương mặt xinh đẹp nho nhã của Giang Lam hiện lên một thoáng nhàn nhạt lo lắng
“Tuy rằng phong cảnh trên núi Lộc Cốc tốt, nhưng thành phố Yên ở dưới này vẫn kém hơn một chút”
“Cũng khá tốt, yên tĩnh” Phó Xuyên tựa người vào ghế, nở một nụ cười nhạt
“Mẹ không cần quá lo lắng”
“Mấy ngày này mẹ không có việc gì, có thể ở lại đây chăm sóc con” Giang Lam luôn muốn đứa con trai của mình tốt nhất.
“Ừm”
Giang Lam sửa lại chiếc áo choàng trên vai mình, ôn nhu nói
“Mẹ nghe chủ nhiệm lớp nói con cùng với bạn học kế lớp tranh hạng nhất?”
Giang Lam tuy không để bụng chuyện thành tích của Phó Xuyên, nhưng lại rất vui mừng vì sự chủ động bây giờ của cậu. Có lẽ là vì sức khỏe từ nhỏ không tốt, thái độ của Phó Xuyên đối với mọi thứ luôn rất lãnh đạm, làm bà cảm thấy không biết là con trai mình hứng thú với cái gì.
“Gọi là Diêu….” Giang Lam cố gắng nhớ lại cái tên vừa nãy mình nghe
“Là Diêu Nhất” Phó Xuyên bổ sung thêm
“Không phải, chỉ là hiểu lầm thôi”
“Vậy sao” Giang Lam có chút mất mát, rốt cuộc đây mới là con trai của mình.
Đường Phượng Dương buổi sáng không có nhiều người lắm, ngẫu nhiên có vài người bán hàng rong đang bày quán. Mẹ con Phó Xuyên từ trên xe bước xuống vẫn là thu hút ánh mắt người của mọi người
Giang Lam mặc một bộ áo choàng thêu, mái tóc dài đen nhánh khí chất thanh tao cùng Phó Xuyên đi thu hút vô số ánh nhìn
“Ba con vốn dĩ muốn cho con xuất ngoại du học, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của con” Giang Lam có chút do dự
Trong nhà chỉ có một đứa con trai duy nhất, tương lại toàn bộ gia nghiệp đều là Phó Xuyên kế thừa. Chỉ là….. mấy năm nay sức khoẻ Phó Xuyên tốt lên một chút, vợ chồng bọn họ vẫn lưu luyến khi để con đi xa như vậy.
“Vẫn còn hai năm nữa, để sau rồi nói ạ” Phó Xuyên bình tĩnh nói với mẹ mình
“Ừm” Giang Lam giúp con trai chỉnh lại vài sợi tóc rối, cười nói
“Mẹ biết con không thích để tóc dài, chờ đến ngày con 18 tuổi đến lúc đó để tóc như thế nào thì tự con quyết định”.
Tổ tiên của nhà họ Phó có ân với một vị đạo sĩ, năm đó lúc Phó Xuyên vừa mới sinh ra, đạo sĩ đích thân xuống núi hy vọng có thể dẫn cậu cùng tu hành, Phó gia đương nhiên không đồng ý. Đạo sĩ đành để lại một miếng ngọc bội nói nó sẽ hộ thân tránh nạn cho Phó Xuyên, hy vọng cậu có thể để tóc dài cho đến năm 18 tuổi thành niên.
Ngay từ đầu Phó gia cũng không mấy để ý đến, tổ tiên là tổ tiên hơn nữa hiện tại là xã hội chủ nghĩa, không tin thần thần đạo đạo gì đó.
Chỉ là sức khoẻ Phó Xuyên sau này càng ngày càng yếu, nhiều bác sĩ đến kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể hy vọng vào lời nói của vị đạo sĩ. Không ngờ sau khi Phó Xuyên đeo ngọc bội quả nhiên có chuyển biến tốt hơn.
Năm 14 tuổi ngọc bội của Phó Xuyên vỡ nát, đêm đó cậu liền bệnh nặng một lúc lâu toàn bộ Phó gia đều kinh hãi. Giang Lam cùng chồng mình là Phó Khoan đã lên núi tìm đạo sĩ cầu ngọc bội một lần nữa. Nhưng đạo sĩ không gặp bọn họ, chỉ nói rằng mọi chuyện đều có định số.
Kỳ quái hơn là hai năm sau đó Phó Xuyên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng nữa, ngược lại cơ thể dần trở nên tốt hơn.
Thế nhưng chỉ là tính tình lãm đạm đó vẫn không thay đổi.
Giang Lam thậm chí còn không ở đến ngày có thành tích của Phó Xuyên bà đã có việc gấp phải quay về thủ đô giải quyết.
Ngày công bố thành tích đấy Phó Xuyên không đến trường, xin giáo viên chủ nhiệm nghỉ ốm rồi liền ở nhà luôn.
“Thiếu gia, có cần mời bác sĩ đến không?” Chú Lý lo lắng Phó Xuyên không thoải mái
“Chú Lý đi làm việc đi, không cần để ý đến cháu” Phó Xuyên sắc mặc như thường
“Chỉ là hôm nay cháu không muốn đến trường thôi”
Chú Lý gật gật đầu, nhìn thiếu gia cũng không giống bị bệnh, liền không gọi điện cho phu nhân thông báo. Thật ra lúc trước ở thủ đô đôi khi thiếu gia bỗng nhiên cũng không đi đến trường.
Đợt này không có cùng đứng top nữa.
Bảng xếp hạng còn chưa dán, Lớp 1 và Lớp 2 đã có người đứng ở dưới chờ.
“Sao còn chưa có nữa?” Hàn Tiêu Tiêu sốt ruột đi vòng vòng
“Mình cảm thấy đề thi giữa kỳ lần này so với lần trước khó hơn nhiều, toán lý hoá rõ ràng là khó hơn gấp bội” Triệu Tiền có chút lo lắng, cảm giác lần trước mình thi không tốt
“Có khi nào mình rớt ra khỏi top 100 không?” Tuy là bình thường Triệu Tiền trông rất thảnh thơi nhưng lúc này vẫn là thấp thỏm. Cậu so với hồi mới khai giảng nghiêm túc hơn nhiều, vì năm nay trong trường có quá nhiều cao thủ.
“Yên tâm, ai cũng khó như nhau mà” Lý Cách cười cười, mấy môn của cậu đều rất cân đối. Cơ bản học qua rồi là biết, chỉ là mấy kiến thức mở rộng thì không linh hoạt lắm, nhưng biết linh hoạt kiến thức mở rộng đấy thì được mấy người, toàn bộ các lớp cũng chỉ có những người đấy thôi?
“Sắp vào học rồi sao còn chưa dán bảng nữa?” Một bạn học mang kính bên Lớp 1 nóng nảy nói
Mãi cho đến lúc chuông vang báo vào lớp vẫn không thấy có động tĩnh gì. Các học sinh đứng vây quanh đó đều bị đuổi về lớp học
“Xem được rồi sao?” Diêu Nhất mới vừa làm xong đề toán, định lấy sách giáo khoa của tiết này ra
“Còn chưa có dán lên nữa” Triệu Tiền ủ rủ cụp mắt, đồ ăn vặt cũng không thèm ăn
“Này, này, này, có rồi, có rồi” Lý Cách ngồi bên cửa sổ phát hiện có hai giáo viên đang cầm bảng xếp hạng đi đến phía hành lang
“Ai đứng đầu?” Hàn Tiêu Tiêu kích động lay lay Lý Cách, ý bảo cậu nhìn tên thử
“Xa như vậy làm sao mà xem được” Triệu Tiền dựa vào ghế, không còn gì luyến tiếc nói.
Hàn Tiêu Tiêu không tin, rúc nửa người của mình ra ngoài nhìn
“Dán xong rồi, dán xong rồi” Hàn Tiêu Tiêu nắm cái bụng tròn trịa của Lý Cách kích động nói
“Ai?” Lý Cách cố hết sức quay đầu sang cũng muốn nhìn rõ ràng
“Cô giáo tới” Diêu Nhất gõ gõ cái bàn nhắc.
Hai người lập tức ngồi xuống như không có chuyện gì.
Tiết đầu là tiết văn, trong tay của cô giáo không có bảng điểm. Học sinh trong lớp đang bị phân tâm, không khí trong phòng học không được tốt lắm.
“Diêu Nhất, Diêu Nhất!” Ánh mắt Hàn Tiêu Tiêu cuồng nhiệt quay đầu lại nói
“Mình nhìn thấy top đầu có hai chữ, chắc chắn là cậu!”
“…….” Diêu Nhất trầm mặc một lúc: “Bạn học Phó Xuyên tên cũng là hai chữ”
Hàn Tiêu Tiêu ngẩn ra, liền trợn mắt nói
“Mình vẫn cảm thấy top đầu là cậu”
“Mình cũng cảm thấy top đầu là cậu” Triệu Tiền nói chắc chắn với bạn cùng bàn của mình
“Mình thấy giáo viên văn lần này vào không trừng mắt với cậu nữa”.
Diêu Nhất lập tức ngẩng đầu lên, sung sướng nói:
“Chắc là vậy đi, kỳ thật mình cũng cảm thấy lần viết văn này mình viết không tệ”
“Diêu Nhất, không được nói chuyện” Giáo viên ngữ văn cúi đầu nhìn bài thi nói
“Dạ”
“Điểm lần này của các em không cao như lần trước, nhưng cũng không cần khổ sở” Giáo viên ngữ văn nhìn các học sinh nói:
“Tôi đã hỏi các thầy cô bộ môn khác, họ đều nói đề thi lần này nhìn chung là khó, ngay cả bài thi môn ngữ văn trong tay các em cũng không phải dễ.”
Bình luận facebook