-
Chương 5 HOÀN
Hệ thống sắp xếp ám vệ ứng cứu kịp thời, ngọc bội bên hông bọn thích khách phát nổ, tất cả đều c/hết, không chừa lại ít manh mối nào.
Trình Kính đỡ cho nàng một kiếm, lâm vào hôn mê.
Giây phút hắn gục trong lòng nàng, Đào Mộng Sơ c/hết lặng, nước từ hốc mắt tuôn xuống như mưa. Dường như là nước chảy từ tim truyền tới. Thứ tình cảm chôn giấu nhiều năm lại trỗi dậy nữa rồi, nàng khóc ré lên, ôm chặt Trình Kính không buông.
13.
Thái y nói kiếm đó chỉ đâm vào vai nhưng lưỡi kiếm có độc, độc có thể giải nhưng thần trí bất bình thường.
Trình Kính bây giờ chỉ nhớ những chuyện năm tháng cấp ba ở kiếp trước. Hắn là người hiện đại, mỗi từ ngữ hắn thốt ra đối với người khác đều là nói mơ sảng. Song, Đào Mộng Sơ lại hiểu rõ ràng ý tứ hắn nói.
Tựa như bây giờ, Trình Kính tựa lưng vào ghế thái sư, cười cười nói nói: "Khóa dưới có mấy thằng muốn theo đuổi em, anh thay mặt em từ chối hết rồi."
Nàng nhớ về năm đó, vận đào hoa của nàng bị cục đá mang tên Trình Kính chắn ngang, lúc đó nàng luôn thắc mắc vì sao tên này tìm mọi cách phá rối nàng như thế.
Bây giờ lại hiểu ra rồi.
Là chính miệng Trình Kính nói.
"Lúc đó anh rất thích em, bản thân không đủ can đảm này tỏ, lúc nào cũng lo được lo mất."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười, "Vậy nên anh mới ra vẻ phá đám, hùng hồn dọa nạt người khác. Anh biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng anh không muốn em xiêu lòng."
"A Sơ, nếu em xiêu lòng... anh biết phải làm sao đây?"
Nàng nhìn hắn rất lâu, có lẽ Trình Kính không biết, thật ra trước đây nàng đã từng xiêu lòng, đã từng thích hắn. Song, Trình Kính lúc nào cũng ngả ngớn, nửa đùa nửa thật, thái độ của hắn như vậy, nàng không dám nói ra. Nàng sợ thất vọng, cũng muốn giữ lại tôn nghiêm cho mình. Tình cảm nảy nở được một thời gian, Đào Mộng Sơ quyết định chôn nó xuống đáy. Trình Kính nổi tiếng rồi, trở thành diễn viên đắt giá. Mộng tình cảm xa vời hơn, nàng không dám trèo cao, lúc trước đã không xứng, bây giờ càng không xứng.
Chỉ là Đào Mộng Sơ không nghĩ rằng, Trình Kính cũng thích nàng.
"Nếu lúc đó anh không chọn ngày cá tháng tư, nghiêm túc nói thích em một chút... chúng ta... có lẽ đã thành đôi rồi."
Trình Kính cười cười ngẩn ngơ, một lát sau hắn nói: "Vào lớp đi, hôm nay có môn văn em thích học đó."
Nàng khẽ gật đầu, giấu đi cái thở dài thườn thượt.
"Còn anh?"
"Đi vệ sinh."
"Hả?"
"Mỗi lần em học văn, anh sẽ viện cơ đi vệ sinh, leo xuống lầu đi ngang qua lớp em."
"Như vô tình như cố ý nhìn em một cái, dáng vẻ đó thật sự rất đẹp."
Nàng nhìn Trình Kính rất lâu, hắn vừa nói vừa cười, gần gũi lạ thường.
[Ký chủ! Mức độ rung độ của ký chủ đang tăng nhanh.]
"Vậy sao?" Nàng đặt tay lên ngực trái, quả thật tim đập rất nhanh.
[Ting! Thông báo từ hệ thống tổng.]
[Tình tiết được sắp xếp từ trước có sự thay đổi vì phản diện vô tình trở nên ngốc nghếch. Nam chính biết được tin này đang đẩy nhanh quá trình tạo phản, nữ chính cũng bắt đầu gây mưa gió. Nam phản diện mất khả năng chống cự, ký chủ phải đưa phản diện rời thành càng sớm càng tốt.]
"Nhanh vậy sao?" Nàng bất ngờ thốt lên, sau đó liếc mắt nhìn Trình Kính bên cạnh, hắn không nhớ bản thân mình xuyên thành phản diện, nàng nói mấy câu có thể đưa hắn đi ngay.
Phải để Trình Kính viết chiếu nhường ngôi ngay bây giờ.
"Thời gian thích hợp để rời thành là lúc nào?" Nàng hỏi hệ thống.
[Đêm nay ạ.]
Nàng "ừm" một câu, rồi xua tay đuổi hệ thống đi.
"Anh thích em như vậy, có thể viết giúp em một tờ giấy đặc biệt không?"
Trình Kính cau mày, hỏi: "Giấy gì?"
"Chiếu nhường ngôi."
"Em lậm phim cổ trang rồi."
"Anh nói thích em mà, vì em viết một tờ giấy được không?"
"Mười tờ cũng được."
14.
Chiếu nhường ngôi đã viết xong.
Nhưng Trình Kính không chịu rời thành, mặc kệ Đào Mộng Sơ năn nỉ gãy lưỡi, nhưng hắn vẫn không chịu rời thành.
Hệ thống liên tục cảnh báo người Tiêu Vương sai ám sát Trình Kính đang đến rất gần. Mà hắn lúc này lại kéo nàng đến lầu Vọng Nguyệt.
"Ông bác tên Tiến Ngọc nói với anh nơi này có thể ngắm sao rất đẹp."
Ruột gan Đào Mộng Sơ đang loạn hết cả lên, nàng nghiến răng: "Sao trên trời lúc nào chẳng có, chúng ta đi khỏi đây trước đã!"
"Không! Rốt cuộc là em sợ cái gì vậy?"
"Em sợ anh c/hết đó."
Trình Kính mỉm cười, "Vớ vẩn."
"Em không chỉ thích ngắm sao đúng không? Em còn thích ngắm pháo hoa nữa. Anh đã nhờ ông bác Tiến Ngọc giúp anh chuẩn bị pháo hoa rồi, mặc dù ông bác mặc đồ hơi kỳ lạ, nhưng là một người tốt."
Nàng không nghe lọt tai lời Trình Kính nữa, nhất quyết kéo hắn đi: "Bây giờ em không thích nữa , chúng ta đi."
"Không đi được, lát nữa pháo hoa nở, anh có chuyện muốn nói với em." Hắn lại từ chối.
"Bây giờ nói luôn đi." Nàng sốt ruột.
"Trọng đại lắm không nói bừa được."
[Ký chủ! Tiêu Vương sắp ra tay rồi!]
"Pháo hoa sắp nổ rồi!" Hắn vui vẻ híp mắt cười.
Đào Mộng Sơ đã từng thấy hắn cười rất nhiều lần, nhưng nàng chẳng hiểu nổi, lần này, nụ cười của Trình Kính khiến tim nàng chua chát vô cùng. Nàng siết chặt cánh tay hắn, hai mắt đỏ lên, nước mắt trực trào từ bao giờ: "Em không xem, đi theo em đi, làm ơn mà."
Trình Kính vươn tay gạt nước mắt trên mi nàng: "Sao lại khóc? Lại muốn từ chối anh nữa à?"
Nàng nức nở lắc đầu.
Đùng! Đùng! Đùng!
Pháo hoa bắn lên không trung, rực rỡ vô ngần, chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Trình Kính đan tay với nàng, ngước mắt nhìn màn pháo hoa rực rỡ, mỉm cười thật tươi: "A Sơ, pháo hoa tuy rực rỡ huy hoàng, nhưng không động lòng bằng nụ cười em năm mười bảy. Đào Mộng Sơ, anh rất thích em."
Phập!
Mũi tên xé đôi màn đêm lao đến, cắm thẳng vào ngực trái Trình Kính, chẳng mấy chốc long bào trên người nhuộm đỏ một mảng. Nụ cười trên môi chưa kịp tắt, Trình Kính đã không còn thở nữa. Nàng ngây người nhìn hắn một lần nữa đổ gục vào người nàng. Đào Mộng Sơ run lên, cảm giác như tên độc cũng cắm vào ngực trái nàng, đau đớn xé lòng.
"Rất thích... em."
"Trình Kính!"
"Tỉnh lại đi! Trình Kính! Có ai không? Cứu với! Hộ giá Hoàng thượng! Hộ giá Hoàng thượng!"
"Mở mắt ra nhìn em! Em còn chưa trả lời mà..."
Không còn ai cười cợt đáp lời nàng nữa, phản diện c/hết, nhiệm vụ thất bại.
Tàn dư pháo hoa hóa thành lửa, phóng thẳng vào mái tháp, lửa bùng cháy dữ dội, phản diện c/hết, nàng cũng phải tuẫn táng.
Đào Mộng Sơ ôm chặt Trình Kính trong lòng, nàng không đủ sức chạy nữa, đến khi nhận ra tình cảm, người nàng yêu đã không còn. Từ đầu chí cuối, kiếp trước đến kiếp này, là nàng nợ Trình Kính một lời đồng ý. Có lẽ dũng khí đến hơi muộn, nhưng nàng biết hắn rất muốn nghe, đáp án nàng giấu trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có có hội thổ lộ.
"Em cũng rất thích, rất thích anh."
Tiếc là người đã không còn.
[Hệ thống Dai Như Đỉa thông báo nhiệm vụ thành công!]
15.
Ánh nắng chói chang đánh thức Đào Mộng Sơ, cô khó khăn mở mắt.
Đây là đâu?
Căn phòng ngủ phủ tông màu xám đen đập vào mắt, tâm trí cô mơ màng chưa hình dung nổi.
Sofa đối diện giường ngủ có người ngồi, dường như đã đợi cô rất lâu.
"Em tỉnh rồi."
Giọng nói quen thuộc khiến cô lấy lại tỉnh táo ngay lập tức, Đào Mộng Sơ giật mình bước xuống giường, chạy ngay về phía sofa.
"Anh... anh chưa c/hết? Đây là đâu? Địa ngục hả?"
Trình Kính vươn tay kéo cô ngồi xuống sofa, vui vẻ nói: "Địa ngục cái gì? Đây là nhà anh."
"Nhưng mà cả em và anh đều đã c/hết rồi mà?"
[Hệ thống thông báo nhiệm vụ thành công!]
Âm thanh điện tử xuất hiện khiến cô ngạc nhiên.
"Cái này..."
[Hệ thống tỏ tình Dai Như Đỉa xin chào ký chủ, đối tượng đã thổ lộ tình cảm của mình đối với ký chủ, hóa đơn trải nghiệm dịch vụ "Mở Lòng Ý Trung Nhân" sẽ được gửi vào mail riêng, ký chủ vui lòng kiểm tra và thanh toán đúng thời hạn.]
Trình Kính vui vẻ nói: "Dịch vụ rất tốt, tôi sẽ tip thêm cho tổng hệ thống."
[Cảm ơn ký chủ rất nhiều, chúc ký chù và ý trung nhân sớm ngày kết hôn.]
Hệ thống biến mất ngay sau đó.
Mà Đào Mộng Sơ cũng tỉnh táo hẳn.
Cô bị lừa! Bị lừa yêu một cách ngoạn mục!
Xuyên không quỷ quái gì chứ, đó chỉ là một hệ thống xâm nhập não bộ thay đổi giấc mơ.
"Anh quá đáng lắm! Anh lừa em!"
"Anh không lừa em." Trình Kính kéo tay cô đặt lên đùi, thân mật vô cùng.
"Đây là màn tỏ tình anh dày công chuẩn bị cho em."
Cô rút tay về.
"Tỏ tình cái quái quỷ gì chứ!"
"Rõ ràng em nói rất thích anh rồi mà? Hệ thống đo chỉ số thật lòng mới quyết định nhiệm vụ có thành công hay không? A Sơ, em không nói dối được nữa đâu."
"Em vẫn từ chối! Anh c/hết trước mặt em, là c/hết trước mặt em đó! Đau khổ c/hết lặng thế nào, anh có hiểu không?" Cô quát ầm lên.
"Hệ thống hơi quá thật, như vầy nhé, lần tỏ tình này em không thích cũng không sao." Trình Kính xoa cằm nói, "Nửa đời còn lại còn rất nhiều lần tỏ tình, chỉ cần em rất thích anh là được."
Đào Mộng Sơ gạt ngang nước mắt, hai người ở thế giới hiện tại, anh không c/hết, cô cũng vậy.
Đây chính là may mắn lớn nhất đời cô.
Lời của Trình Kính chân thành quá, cô cũng không nỡ cự tuyệt thêm nữa, cảm giác đánh mất anh quá đáng sợ, cô không muốn gặp lại lần nữa.
"Vậy thì lần sau sẽ đến lượt em tỏ tình, anh chờ c/hết dưới tay hệ thống đi!"
Trình Kính mỉm cười, ôm cô vào lòng.
"Rất vinh hạnh."