1.
Đào Mộng Sơ hớn hở chạy khỏi cửa hàng tiểu thuyết, cô vừa mua được quyển "Tuệ Đức Hoàng Hậu Truyện" của tác giả Cá Không Xương. Thiên hạ đồn đại bộ truyện cung đấu này là bộ hot nhất trong năm, liên tục khuynh đảo mấy bảng xếp hạng trong thị trường ngôn tình. Quả nhiên mọi người tung hô không sai tẹo nào, tuy chỉ mới đọc được vài chương đầu, Đào Mộng Sơ đã cảm thấy bộ truyện này cuốn đến kỳ lạ. Vì thế sau khi tan làm, cô đã phóng như bay đến hiệu sách gần nhất có thể để tậu ngay con hàng nóng hổi này.
Cầm quyển truyện ngôn tình hot hit trên tay, Mộng Sơ ôm nó vào lòng, trong đầu xuất hiện cảnh tượng cô lăn lộn trên giường đọc truyện thâu đêm suốt sáng, bim bim và bánh ngọt tràn lan hai bên, thiên đường ở ngay đây chứ đâu nữa?
Cô vừa nghĩ đến thôi, cả người đã lâng lâng vui sướng tê dại.
"Đào Mộng Sơ."
Tiếng gọi vang lên từ phía sau khiến cô giật nảy người, vội vàng quay đầu lại. Đập vào mắt cô là gã trai ngồi yên vị trong chiếc mui trần đỗ ngay bên đường, hắn ta hạ kính râm xuống, đôi đồng tử nâu nhạt hơi hướng lên nhìn cô. Gương mặt mê hồn thiêu đốt hàng triệu con tim thiếu nữ lộ diện, mày rậm mắt nâu, đẹp kinh hồn. Từng đường từng nét hài hòa đến hoàn mỹ. Mũi cao thẳng tắp bóng loáng, môi mỏng đỏ au, hàng mi dài rũ xuống khiến hắn càng thêm phong tình mị hoặc. Chưa hết đâu, tên này sở hữu một làn da trắng như thiên sứ, khiến người khác đỏ mắt ghen tị mới thôi. Cái tên đẹp điên này chính là nam diễn viên trẻ xuất sắc nhất làng điện ảnh năm nay - Trình Kính.
Đào Mộng Sơ và Trình Kính là hàng xóm với nhau từ nhỏ, cô không biết giữa cô và hắn có được xem là thanh mai trúc mã hay không. Nhưng mỗi lần gặp nhau là y như rằng võ mồm phải tung hết bảy mươi hai chiêu mới thôi. Fan nữ của tên khốn này tung hô hắn lên tận trời, nào là đẹp trai tài giỏi, diễn xuất đỉnh cao rồi còn ga lăng phong độ gì gì đó nữa. Mỗi lần xem TV thấy bản mặt thằng cha họ Tiêu này, bữa đó Đào Mộng Sơ ăn cơm không ngon. Vì sao ư? Vì giả tạo quá đó!
Trình Kính là chúa tể độc miệng, ông hoàng mỏ hỗn, động vào hắn ta chỉ có đường bị chọc ngoáy cay cú đến mức nổ đầu. Tuy Trình Kính hơn cô ba tuổi, nhưng không ít lần cô thấy hắn giở trò mỏ hỗn với mấy nam sinh trong trường. Có lần đám nam sinh chặn đường Đào Mộng Sơ gây chuyện, câu cửa miệng của đám đó là: "Cưng biết anh là ai không? Đưa tiền đây..."
Chưa kịp dứt câu, tên đó đã hưởng trọn cú đấm vào mặt suýt lệch cổ.
Trình Kính hùng hồ xong tới: "Mày biết bố mày là ai không?"
"..."
Vâng, anh đỉnh nhất anh Trình ạ.
Hay một lần khác.
Do cô và hắn là hàng xóm với nhau nhiều năm, nam sinh thích thầm cô mới tìm đến hắn nhờ vả. Người nọ nhờ Trình Kính hẹn gặp Đào Mộng Sơ một lần để bày tỏ, hắn không những không giúp mà còn mắng c/hết người ta.
"Thích thầm cái nỗi gì mà hẹn gặp người ta cũng không dám, Đào Mộng Sơ có người trong mộng rồi, đừng tìm nữa."
Người nọ tiếc nuối thốt lên: "Là ai vậy? Người trong mộng của cô ấy là ai thế?"
"Là bố đây."
"..."
Nhớ đến đây cô bỗng nổi điên lên.
Tất cả là tại tên khốn Trình Kính đồn đại cô thích thầm hắn ta, nên mấy năm đặt mông trên ghế nhà trường, một mảnh tình còn không có chứ đừng nói là vắt vai. Cô không có người yêu! Và không một nam sinh nào dám yêu cô!
Nỗi uất hận dâng lên như thủy triều, cô quắc mắt nhìn hắn: "Hôm nay bận rồi không rảnh đấu võ mồm với anh đâu."
"Lên xe đi." Hắn thản nhiên nói.
Cô quay phắt nhìn Trình Kính, hai mắt trừng lên: "Anh điên hả? Để fan girl của dìm chớt tôi hả?"
Trình Kính không thèm để ý đến thái độ nhảy dựng của cô.
"Lắm chuyện quá, bảo lên thì cứ lên đi."
"Mộng Sơ, em không tự giác thì ngày mai báo đăng tin anh bế em lên xe đấy."
Cô rít lên: "Tên khốn kiếp!"
Hắn lấy truyền thông ra dọa cô! Hắn nghĩ cô sợ ư?
Ha ha ha.
Trình Kính! Tôi nói cho anh biết, tôi sợ đấy!
Mẹ kiếp! Fan tên khốn này đông kinh khủng, không sợ mới là lạ đó.
Đào Mộng Sơ ôm quyển ngôn tình mới mua chui vào xe, Trình Kính bắt đầu hạ mui xuống che đi hai người, con siêu xe mui trần bắt đầu lăn bánh trên đường.
"Lại đọc truyện tình yêu nữa à?" Trình Kính vừa xoay vô lăng vừa liếc mắt nhìn quyển truyện trên tay cô.
"Liên quan gì đến anh."
Trước giờ Trình Kính luôn phản đối cô đọc ngôn tình, cô chẳng biết vì sao nữa. Do mỗi lần cô say mê đọc truyện, cô sẽ bỏ mặc hắn mười ngày nửa tháng?
"Liên quan chứ."
"Ở chỗ nào."
"Đọc nhiều quá không có thời gian nhìn thế giới bên ngoài đâu, bằng tuổi em người ta yêu đương hết rồi."
"Mặc kệ họ." Cô đáp ngay.
Đôi mày Trình Kính nhẽ cau, hắn tiếp tục hỏi: "Em không tính có bạn trai à?"
Đào Mộng Sơ chán ngấy câu hỏi này rồi, cô chỉ mới hai mươi bốn thôi, không phải bốn mươi hai. Tại sao ai cũng hỏi câu này thế? Cô bẻ ngược lại Trình Kính: "Anh Trình Kính à, anh cũng khác tôi mấy đâu. Sao anh còn chưa có bạn gái vậy?"
"Vì em chưa chịu có bạn trai đấy."
"..." Tên khốn này, lại giở trò rồi.
Vì cái bộ dạng ngả ngớn của hắn bao nhiêu năm nay mà cô chưa có người yêu đấy! Tất cả là do mấy lời mập mờ của tên khốn này mà ra. Nỗi uất hận của cô tiếp tục dâng lên.
"Cho tôi xuống đi! Tôi ở gần anh tôi sẽ c/hết mất."
Đột nhiên Trình Kính hét lên:
"Mộng Sơ! Anh nghĩ chúng ta sắp c/hết rồi."
"Anh nói cái gì?" Cô cũng hét lên.
"Phanh xe bị cắt rồi, phía trước là công trường thi công."
Aaaaaaaaaaa!
2.
"Hu hu hu, nương nương... nương nương tỉnh rồi, người đâu mang thuốc đến đây!" Giọng nữ hét ầm bên tai khiến Đào Mộng Sơ thật sự tỉnh lại, hình ảnh con xe lao thẳng vào công trường đang thi công khiến cô sợ khiếp vía, lồng ngực phập phồng làm cho nhịp tim mất kiểm soát theo. Cô ngồi bật dậy, vuốt vuốt ngực trái cố gắng trấn an con tim run rẩy.
May quá! May quá tai nạn chỉ là mơ mà thôi.
Đào Mộng Sơ quay phắt sang nhìn cô gái bên cạnh, cô gái này mặc trang phục kì lạ, hai mắt lưng tròng nhìn cô.
À ừ... trang phục kì lạ kia là trang phục cung nữ... Hai mắt Đào Mộng Sơ dần dần mở to, ngay cả mồm cũng phải há hốc không khép lại được. Người trước mặt mặc đồ cung nữ, cả cái căn phòng này nữa, giống hệt tẩm cung của tần phi mà cô từng thấy bảo tàng cung đình.
Oải cả chưởng! Xuyên không rồi ư?
Cô xuyên không rồi! Trước giờ cô toàn nghĩ hiện tượng xuyên không chỉ là hiện tượng giải trí mà thôi, nó không có phần trăm nào được xác minh là thật, chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Vậy mà Đào Mộng Sơ xuyên không thật... Con mẹ nó! Kỳ diệu thật đấy.
Với trái tim mơ mộng của thiếu nữ nghiện ngôn tình như cô, trong đầu bắt đầu xuất hiện 7749 tình tiết truyện lãng mạn với nhân vật chính xuyên không, cô sẽ yêu đương với anh đẹp trai nào đây? Tướng quân hùng dũng? Vương gia phong lưu đa tình? Hay là Hoàng đế tình thâm đây?
Anh nào cũng được hết, chị đây đồng ý hết. Chị ế chổng chơ 24 năm trời rồi, không chịu nổi cô đơn nữa! Mau dâng mỹ nam lên đây!
Cô tóm lấy tay cung nữ bên cạnh, gặng hỏi: "Ta là ai? Đã có ý trung nhân hay phu quân chưa?"
Cô cung nữ nhìn Đào Mộng Sơ với vẻ mặt bàng hoàng kinh hãi, hai mắt mở to đến mức suýt rơi ra ngoài, cô ta ngỡ ngàng, miệng mồm lắp ba lắp bắp: "Nương nương... nương nương..."
Ồ! Gọi là nương nương vậy là xuyên thành tần phi rồi.
"Bổn cung đây, mau trả lời ta nghe."
Cung nữ kia vẫn bàng hoàng hết cỡ, khuôn miệng cứ hé mở liên tục. Đào Mộng Sơ nóng lòng chớt đi được, cô tóm lấy bả vai cô cung nữ này lắc lắc liên tục: "Trả lời nhanh đi, ta là ai?"
Cung nữ kia bị cô lắc vai đến hoa mắt, cô ấy vội vàng đáp: "Người là Tuệ Phi nương nương, đây là Đại Hòa Quốc năm thứ ba."
"Ta tên là gì?"
"Nô tì không được phép gọi thẳng tên nương nương..." Cô cung nữ kia quan ngại nói.
"Bổn cung cho phép, người nói ta nghe xem."
"Tên của nương nương là Đào Mộng Sơ, đích nữ của Tể Tướng, năm nay nương nương hai mươi tuổi, người đã tiến cung được năm năm."
Ầm!
Sét đánh ngang tai!
Tên của cô ở thế giới này là Đào Mộng Sơ? Ôi mẹ ơi? Thật sự là Đào Mộng Sơ ư?
"Đương kim hoàng thượng là Trình Kính đúng không?"
Cô cung nữ mặt mũi xanh lè, thiếu điều muốn vươn tay bịt chặt miệng cô lại.
"Hu hu, nương nương ơi, xin người cẩn trọng lời nói, không được phép gọi tên Hoàng thượng như thế đâu ạ! Người ngoài nghe thấy e là khó giữ mạng."
Nhưng Đào Mộng Sơ nào để tai đến lời em gái cung nữ này, cô tiếp tục hỏi: "Trong cung có một nữ nhân tên là Lâm Nguyệt, nàng ta là con gái Lâm Thượng Thư quá cố. Hội tuyển tú vừa rồi, Hoàng thượng chỉ chọn mỗi mình nàng ta đúng không? Vừa nhập cung đã được ban hiệu An, phong làm Quý Nhân ngụ ở Diên Hy Cung, đúng không?"
Em gái cung nữ gật đầu chắc nịch: "Đúng, đúng, không sai một chữ!"
Nội tâm Đào Mộng Sơ gào thét dữ dội, trời ơi đất hỡi! Cô xuyên vào sách, ngay cuốn vừa mua trước khi c/hết. Tất cả những cái tên cô vừa nghe được đều là nhân vật của quyển "Tuệ Đức Hoàng Hậu Truyện" chứ đâu.
Tuyến nhân vật như sau:
Đầu tiên phải nói đến nữ chính - Lâm Nguyệt. Cô ấy là con gái Lâm Thượng Thư của Hình Bộ, gia cảnh lụi bại vì thất thế trong triều. Năm đó do Lâm gia chịu án oan nên cô ấy không đủ tư cách tham gia tuyển tú, cũng vì thế mà b/ạo q/uân Trình Kính không chịu lập hậu. Sau này khi Lâm Thượng Thư tự vẫn rửa oan, Lâm Nguyệt mới có đủ tư cách tham gia tuyển tú lần nữa.
Tiếp theo là nam chính của chúng ta - Trình Kính. Thằng cha này được xây dựng theo kiểu hoàng đế thâm tình, yêu mỗi mình em. Hậu cung vắng vẻ chẳng mấy phi tử, hậu vị bỏ trống từ trước đến nay, tất cả là do Trình Kính sắp xếp để tìm cơ hội rước Lâm Nguyệt về cung.
À nói qua một chút, cái nết thằng cha này thì hắn ta là h/ôn q/uân kiêm luôn vai b/ạo q/uân. Nói chung là mười anh nam chính thì hết tám anh quá khứ đau thương, nên tâm lý móp méo là chuyện thường tình.
Cuối cùng, đây là nhân vật mà cô xuyên thành - nữ phụ phản diện Đào Mộng Sơ, nhân vật này khá rắc rối. Cô sẽ tóm gọn súc tích bằng bốn chữ: Nữ phụ não tàn.
Kết cục của nữ phụ bị chính tay nam chính giáng xuống một kiếm, c/hết không kịp nói câu nào chỉ vì nữ chính đổ oan cái thai của cô ấy bị hại mất là do nữ phụ làm. Nhưng thực chất trong bụng Lâm Nguyệt chẳng có cái thai nào và cô ấy thắng trận.
Ái chà, kịch tính thế nhỉ?
Nhưng mà Đào Mộng Sơ chỉ biết sơ qua cốt truyện thông qua đọc review mà thôi, cô không biết rõ chi tiết diễn biến ra sao. Cô chỉ vừa mua quyển này thôi mà! Chưa cầm nóng tay đã hẹo mất rồi.
Trời ơi! Cô điên lên mất.
Em gái cung nữ bên cạnh thấy cô ngẩn ngơ quá lâu, cô ấy lo sợ liên tục gọi.
"Nương nương... xin người lấy ngọc thể làm trọng, Hoàng thượng nghỉ ở chỗ An Quý Nhân đêm nay là đêm đầu tiên, chuyện thị tẩm là chuyện trước sau gì cũng đến... nương nương chớ vì thế mà đổ bệnh..."
Lời này lọt vào tai Đào Mộng Sơ, trong lòng cô khẽ ồ lên một tiếng, hóa ra lý do nữ phụ ngất là vì đêm nay nam nữ chính hú hí cùng nhau à? Cái này là tức đến chớt chứ gì? Đúng là si tình hết chỗ nói.
Đào Mộng Sơ bước xuống giường, cô phẩy phẩy tay: "Quên đi, buồn gì chứ? Từ nay về sau hai người bọn họ không liên quan đến bổn cung."
Em gái cung nữ kia trố mắt nhìn cô, "Nương nương nói thật chứ?"
Đào Mộng Sơ gật đầu chắc nịch.
"Đương nhiên, từ bây giờ ta không để tâm đến hai người bọn họ nữa."
Không để tâm là không để tâm.
Để tránh khỏi kết cục bị chính tay crush xiên chớt, từ bây giờ cô sẽ uncrush và tác thành cho đôi trẻ kia.
Kể từ hôm nay Đào Mộng Sơ sẽ là Đào Mộng Sơ, nữ phụ không yêu nam chính và từ bi hỷ xả tác thành cho couple chính đến với nhau. Còn cô? Cô sẽ tìm một anh Vương gia ngon nghẻ nào đó yêu đương, sau này cùng nhau bỏ trốn thoát khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng á hả? Tránh càng xa càng tốt.
3.
Kể từ khi đưa ra quyết định tránh xa nam nữ chính, Đào Mộng Sơ cáo bệnh trốn trong Trữ Tú Cung không bước ra ngoài nửa bước. Nàng cho rằng tránh được cặp đôi kỳ quái kia được chừng nào hay chừng đó, tốt nhất là không ló mặt ra. Ngày ngày, việc của nàng chỉ có ăn rồi ngủ, thi thoảng bắt cung nữ theo hầu đi tìm thoại bản cho nàng đọc. À cung nữ bên cạnh là tâm phúc của nữ phụ - Tiểu Hồng, em ấy vừa là tâm phúc vừa là người bạn thân thiết nhất của nàng khi ở đây.
Tiểu Hồng thích nghe ngóng chuyện, mỗi ngày em ấy đều có chuyên mục báo cáo tin tức trong ngày, nàng cảm thấy đôi lúc Tiểu Hồng giống hệt mấy cô biên tập viên bản tin trên TV. Nói đi cũng phải nói lại, nhờ có tính hóng hớt của Tiểu Hồng mà nàng không cần bước ra khỏi cung cũng hóng được.
Dạo gần đây bệ hạ thay đổi tâm tình chóng mặt, nghe đâu nam chính Trình Kính quay đầu không làm h/ôn q/uân nữa, mười ngày nửa tháng gần đây bắt đầu chuyên tâm việc trong triều. Tính cách hung ác giảm đi đáng kể, thay vào đó cái miệng càng độc địa hơn. Bệ hạ đối với An Quý Nhân lạnh nhạt đi rất nhiều, người không còn sơ hở là chạy theo nàng ta như trước nữa. Đào Mộng Sơ nghe Tiểu Hồng nói, từ đêm thị tẩm đầu tiên đến nay, bệ hạ chưa từng quay lại Diên Hy Cung.
Đào Mộng Sơ cắn hạt dưa bem bép, nàng tặc lưỡi, liệu có phải giữa hai người này có drama gì đó không nhỉ?
Nam chính tự dưng lại ngó lơ nữ chính thế kia?
"Nương nương, người ở trong cung lâu như vậy không chán sao? Hay là nô tì đưa người ra ngoài tắm nắng?" Tiểu Hồng vừa rót trà vừa nói, bộ dạng mòn mỏi mong chờ.
Đào Mộng Sơ lướt mắt nhìn bộ dạng mong chờ kia, người muốn đi dạo là Tiểu Hồng thì có. Gần cả tháng nay Tiểu Hồng ở lại hầu hạ nàng, vì thế em ấy cũng không được bước ra ngoài. Tiểu Hồng nhỏ hơn nàng năm tuổi, em ấy vẫn là một tiểu cô nương ham chơi.
Nàng nghĩ nghĩ ngợi ngợi một lúc, chắc chắn nàng không thể xui xẻo đến mức vừa ló mặt ra ngoài đã gặp phải nam nữ chính chứ? Chắc chắn là không rồi! Trần đời không thể có người nhọ như vậy. Đào Mộng Sơ khẽ cựa người, nàng nghe thấy tiếng xương khớp mình kêu răng rắc. Lâu nay chỉ có ăn với ngủ, thành ra cơ thể đã yếu đi nhiều, vậy nên nàng cũng cần phải vận động một phen.
"Được rồi, chúng ta đi dạo một vòng đi, mà đi đâu?" Nàng đứng bật dậy, hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhanh chóng đề xuất, "Hay chúng ta đến Ngự Hoa Viên đi nương nương."
"Không." Nàng bác bỏ ngay, nói tiếp: "Đến đó nhỡ gặp được hoàng thượng thì sao?"
Tiểu Hồng lém lỉnh nháy mắt một cái, "Không đâu nương nương ơi, hoàng thượng bệnh mấy ngày nay, chắc chắn không thể xuất hiện ở Ngự Hoa Viên được."
"Ừ nhỉ, nhưng mà nhỡ gặp phải An Quý Nhân thì sao?" Nàng đáp.
Tiểu Hồng lại nói: "Nương nương sao lại sợ nàng ta như vậy, rõ ràng hiện tại người đứng đầu phi vị, nếu người không cáo bệnh thì tần phi phải đến thỉnh an người đó."
Nàng hừ lạnh, "Bổn cung biết, nhưng bổn cung không muốn dính líu đến nàng ta, càng không muốn gặp."
Tiểu Hồng xụ mặt lộ rõ vẻ thất vọng, em ấy đã cố thuyết phục nàng nhưng nàng vẫn không lung lay tẹo nào.
Đào Mộng Sơ cũng cảm thấy tội nghiệp, nàng đành thở dài, nói: "Thôi được rồi, đi một chút thôi nhé."
Hy vọng không xui rủi đến mức gặp hai quả tạ đen ám vào người.
Đào Mộng Sơ khoác trên người một bộ y phục màu hồng nhạt, tay cầm quạt tròn phe phẩy dạo mát. Nàng đảo mắt quanh một vòng, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là Ngự Hoa Viên có khác, hoa cỏ quý giá nào cũng có.
Trời đang độ trong xuân cũng vì thế mà hoa cỏ rất thơm, khoe sắc tươi thắm. Đào Mộng Sơ nhận ra rằng đi dạo như thế này khuây khỏa biết bao nhiêu, thảo nào mấy vị nương nương trong tiểu thuyết rất thích cùng hoàng thượng ngắm hoa. Thử nghĩ xem, cùng người trong lòng, tay trong tay đi dạo giữa vườn hoa tuyệt đẹp thế này, còn gì lãng mạn bằng?
Đào Mộng Sơ ôm lấy đôi má đỏ ửng, nàng là người thích mơ mộng, chỉ cần một tí tưởng tượng thôi, nàng sẽ nghĩ ra bảy bảy bốn mươi chín phân cảnh cùng mỹ nam hẹn hò. Đào Mộng Sơ tiện tay ngắt một cành hoa xoay vòng, tự mình thầm nghĩ nếu như ở thế giới hiện thực nàng có người yêu thì sẽ ra sao nhỉ? Có ngọt ngào như trong tiểu thuyết không?
24 năm trời nàng chưa biết thế nào là mùi vị đàn ông, chưa biết tình yêu là cái khỉ gì. Vậy mà đã đoản mệnh mất xác, tất cả đều là do tên khốn Trình Kính mà ra.
Đào Mộng Sơ tủi thân, hai mắt lưng tròng nước, trong lòng nguyền rủ Trình Kính thối tha một trăm lần.
"Nương nương, người sao thế?"
"Nương nương lại nhớ hoàng thượng ư?" Tiểu Hồng trông thấy mắt nàng ngấn nước, em ấy vội vàng hỏi han.
Nàng lắc đầu lia lịa, "Em tránh mặt một chút được không? Bổn cung muốn ở một mình."
Tiểu Hồng nhìn ngang nhìn dọc một lúc, nhận thấy không có ai đáng quan ngại ở xung quanh, vậy nên Tiểu Hồng cũng an tâm rút lui.
Nơi này chỉ còn một mình Đào Mộng Sơ, nàng chậm rãi rảo bước, tức cảnh sinh tình hát một đoạn bolero bài tủ của mẹ.
"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai
Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài..."
Cùng lúc đó...
"Hoàng thượng, người cứ cáo bệnh như vậy mãi không tốt đâu ạ." Tiến Ngọc công công cúi người khuyên nhủ thiên tử.
"Cút đi! Đừng có lải nhải bên tai trẫm nữa!" Giọng nam rít lên.
Tiến Ngọc xanh mặt vội ngậm chặt miệng lại, gần đây thiên tử thay đổi tính tình từ h/ôn q/uân buông thả triều chính trở thành người nghiêm chỉnh đàng hoàng, triều chính cũng để mắt đến nhiều hơn, mỗi tội lại lười hơn xưa. Cứ dăm bảy bữa lại cáo bệnh một lần, mỗi lần bệnh phải ba ngày hơn. Hoàng thượng cũng chẳng thật sự bệnh, cứ nghỉ thỏa thích khi nào hứng thì thượng triều trở lại thôi.
Sở thích cũng thay đổi rất nhiều, ngày trước dù bận đến mấy hoàng thượng vẫn sẽ lật thẻ bài hậu cung. Trước đây người đắc sủng nhất là Tuệ Phi nương nương, sau này là An Quý Nhân. Vậy mà hơn cả tháng nay hoàng thượng không bước nửa bước vào hậu cung, chuyện này đúng là rất lạ.
Hay là giữa người và hai vị phi tần kia có khúc mắc chưa thể tháo gỡ chăng? Vậy nên tâm trạng hoàng thượng mới thất thường như thế kia? Ông có nên ngỏ ý khuyên nhủ hoàng thượng vài câu không?
Đáp án là có, Tiến Ngọc nói: "Hoàng thượng, hơn một tháng nay người không đến hậu cung, hay là người triệu Tuệ Phi nương nương đến ngâm thơ cùng người đi?"
Thiên tử không quay đầu lại, hắn cau có lèm bèm: "Triệu cái con khỉ! Chẳng phải nàng ta bệnh tật sắp chớt rồi sao? Nếu trẫm gặp nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ hết bệnh tỉnh dậy, đến lúc đó trẫm còn phiền não gấp trăm lần."
Tiến Ngọc công công nuốt nước bọt, ông lại đề xuất thêm: "Vậy còn An Quý Nhân thì sao? Trước giờ Hoàng thượng thích xem An Quý Nhân múa nhất."
Đột nhiên Hoàng thượng quay phắt lại, hắn trừng mắt nhìn Tiến Ngọc công công rồi gằn từng chữ một: "Ngươi mà nhắc đến nàng ta một lần nữa, trẫm sẽ c/ắt l/ưỡi ngươi!"
"Nô tài biết tội, nô tài biết tội." Lão công công hốt hoảng rối rít nói.
Trình Kính ngửa cổ lên trời hít sâu một hơi nguôi giận, ký ức chuyện tháng trước lại ùa về, nói ra thì mất mặt mà không nói thì uất ức.
Đêm đó, Trình Kính vừa mở mắt tỉnh dậy, chưa kịp thấy trời đất thế nào. Cả thân thể của hắn bị một nữ nhân trèo lên, cô ta áp thứ tròn tròn trước ngực vào người hắn, môi thì lân la ở hõm cổ. Trình Kính hốt hoảng đẩy cô ta ra, nhưng cô ta không an phận càng đẩy càng bám chặt vào người hắn. Nữ nhân kia còn táo bạo hơn, ghì chặt thân thể hắn trên giường, bắt đầu hành vi... c/ưỡng b/ức...
Đúng! Hắn sống trên đời hai mươi bảy năm, c/hết đi sống lại lần nữa thì bị phụ nữ táo bạo này đè ra c/ưỡng b/ức. Hắn phải dùng hết sức bình sinh vung tay đẩy cô ta ngã xuống giường, quấn chăn thật chặt che đi thân thể đang phản ứng sinh lý dữ dội. Quyết tâm bảo vệ trinh trắng đến cùng! Gì chứ muốn ngủ với hắn đâu có dễ! Thân xác này hắn giữ hai mươi bảy năm chờ Đào Mộng Sơ đến khai hoang thôi, nữ nhân này là cái thá gì?
Tuy đêm đó cô ả An Quý Nhân gì gì đấy đập đầu ngất trên sàn, giữa hai người chẳng có chuyện gì cả. Nhưng ký ức và nỗi nhục suýt bị c/ưỡng b/ức vẫn còn trong đầu Trình Kính, hắn không thể chấp nhận nổi. Phụ nữ gì mà t/hô b/ạo quá, chẳng bằng một góc Đào Mộng Sơ của hắn.
Nghĩ đến đây Trình Kính thở dài, không biết cô ấy có được cứu sống không, Mộng Sơ...
"Phận là con gái, chưa một lần yêu ai
Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài..."
Giọng hát êm ái truyền vào tai Trình Kính, hai mắt hắn sáng quắc.
"Là ai? Ai vừa hát bài này?"
Bình luận facebook