-
Chương 2
"Là ai? Ai vừa hát bài này?" Hắn quát lên khiến bọn nô tài khiếp vía.
Đào Mộng Sơ tắt giọng ngay khi thấy hai ba thị vệ xong về phía mình, nàng theo quán tính hoảng hốt lùi về sau mấy bước liền.
Ôi mẹ ơi! Cái gì nữa vậy? Không được hát ở Ngự Hoa Viên sao? Tại sao nàng không nghe Tiểu Hồng nói gì hết vậy?
Hàng tá câu hỏi ập đến khiến Đào Mộng Sơ quay cuồng, mấy tên thị vệ ngày càng áp sát gần hơn. Giây phút bọn họ chuẩn bị ập đến bắt người, mắt nàng nhắm chặt lại giương tay thủ thế phòng bị. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nàng, ba tên thị vệ kia cúi người hành lễ rồi nói: "Tuệ Phi nương nương, mời người di gót theo chúng nô tài."
Đào Mộng Sơ nuốt nước bọt, tình cảnh này sao giống cảnh bị c/ảnh s/át tóm cổ mời về đồn thế này?
"Các ngươi là ai? Bổn cung theo các ngươi để làm gì?"
Một tên thị vệ đại diện lên tiếng: "Hồi nương nương, đây là lệnh của hoàng thượng."
Hai tay nàng siết chặt thành nắm đấm, nội tâm gào thét ầm ĩ. Đúng là số đen như nhọ nồi, núp trong cung hơn cả tháng trời không sao, vừa mới nhú ra đã bị h/ôn q/uân Trình Kính bắt đi. Trời ơi là trời! Đáng nhẽ nàng không nên mềm lòng với Tiểu Hồng. Bây giờ phải làm sao đây? Nàng không muốn nhận kết cục bị nam chính xiên chớt đâu.
Cánh môi hồng hồng của nàng mấp máy: "Bổn cung... bổn cung không khỏe, hẹn hôm khác được không?"
Ba tên thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy phi tần từ chối gặp hoàng thượng đấy.
"Hoàng thượng có dặn nếu nương nương không đến, chúng nô tài được phép dùng biện pháp mạnh."
"..." Các người rút đao ra giải thoát cho ta ngay bây giờ đi! Tên cẩu hoàng đế ép người quá đáng, tên h/ôn q/uân tệ bạc!
Đào Mộng Sơ mắng đồ khốn Trình Kính không ra cái gì. Song, những lời đó chỉ có thể gào thét trong lòng, tuyệt đối không dám thốt ra từ miệng. Ai bảo nàng là người hèn cơ chứ?
Trông thấy nàng đứng yên như pho tượng phật, ba tên thị vệ nhìn nhau một cái rồi bắt đầu dùng biện pháp mạnh, đó là c/ưỡng chế nàng đi. Hai tên đi hai bên, bọn họ thốt lên: "Mạo phạm nương nương." rồi kéo nàng đi y hệt như kéo tội nhân. Đào Mộng Sơ là người hèn có tôn nghiêm và nàng chỉ hèn trước mặt nam chính mà thôi. Vì thế nàng vùng vẫy hất hai tên thị vệ ra, dõng dạc tuyên bố: "Bổn cung tự đi!"
Gặp thì gặp! Đúng là h/ôn q/uân chỉ biết ép người! Đến lúc đó nàng cứ tỏ ra lạnh nhạt cạn tình là được, càng phô ra dáng vẻ hiểu chuyện vô hại càng có được lòng Trình Kính. Bởi đối thủ của Lâm Nguyệt đã từ bỏ thi đấu, nữ chính của hắn cũng không dính phải nguy hiểm gì. Dựa vào tình cảm phu thê năm năm, không lý nào Trình Kính không tha cho nàng. Dù sao nàng cũng chỉ hát có một bài thôi mà! Chẳng phải lỗi lầm tày trời gì.
Ba tên thị vệ cũng không gây khó dễ với nàng, bọn họ lui về sau hộ tống nàng đến chỗ hoàng thượng.
Từ xa, Đào Mộng Sơ đã thấy bóng dáng vàng rực đứng chắp tay sau lưng, hắn quay lưng về phía nàng, thành ra mặt mũi h/ôn q/uân như thế nào, nàng không nhìn được. Nhưng nàng nhớ trong truyện miêu tả Trình Kính có gương mặt yêu nghiệt, đẹp điên đảo chúng sinh, chỉ một cái nhìn của hoàng thượng mà biết bao nhiêu phi tần nguyện đấu đá một đời. Đào Mộng Sơ tặc lưỡi, để xem hàng ngon cỡ nào.
Nàng chậm rãi khuỵu gối xuống hành lễ với hoàng thượng, "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Tấm lưng khoác long bào cao quý khẽ xoay người lại, Đào Mộng Sơ biết thời khắc chiêm ngưỡng dung nhan nam chính đã tới, nàng bạo gan ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng, cùng lúc đó hắn cũng cụp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Nếu cảnh tượng này qua ngòi bút tác giả, chắc chắn nó sẽ là cảnh tượng siêu lãng mạn. Nam nữ trao nhau ánh mắt giữa vườn hoa thơm ngát, chim bay lả lướt còn hồ điệp thì dập dờn. Nam tử đẹp đẽ như ngọc, nữ tuyệt sắc khuynh thành, hai người chính là trời sinh một cặp. Nhưng!
Nhưng đó chỉ là trong truyện thôi! Đào Mộng Sơ lúc này hai mắt trố ra như mắt ếch, cằm thì rơi xuống tận đất. Cổ họng nghẹn ứ không phát ra được thanh âm nào, á khẩu luôn!
Nội tâm nàng dùng ba trăm phần trăm công lực để gào lên: Trình Kính!
Định mệnh! Cẩu hoàng đế này có cái mặt y chang bản mặt tên khốn Trình Kính! Không khác một chút gì cả. Đào Mộng Sơ vô thức vươn tay dụi dụi mắt mấy lần, bạo gan mở to hai mắt nhìn đi nhìn lại.
Quả thật y hệt Trình Kính, có khác thì khác mái tóc dài và quả trang phục vàng khè đây thôi.
Á à, tên khốn Trình Kính không thoát được kiếp nạn xuyên sách rồi.
Hoàng thượng cụp mắt nhìn nữ tử đang khuỵu gối trước mặt, đúng là tuyệt sắc mỹ nhân. Đào Mộng Sơ có làn da trắng như tuyết ngày đông, mái tóc đen bóng mượt mà, hàng mày ngài trang nhã, hai mắt to tròn long lanh như ánh sao, sóng mũi cao khiến gương mặt càng thêm sắc sảo. Điểm khiến người khác động lòng nhất chính là cánh môi hồng mềm mại như cánh hoa đào, hắn phải kiềm chế lắm mới không vươn tay chạm vào.
Đáng nói hơn là nữ nhân này giống Đào Mộng Sơ đến bảy phần. Tuệ Phi so với Đào Mộng Sơ có phần sắc sảo hơn, ở thế giới hiện thực Đào Mộng Sơ có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu chiếm trọn lòng người.
Khóe môi Trình Kính nhếch lên thành một đường bán nguyệt, sự thỏa mãn phấn khích dâng tràn trong lòng, cuồn cuộn như sóng. Không phải chỉ có một mình hắn chui vào cái thế giới chớt tiệt này, A Sơ cũng vậy. Hai người đúng là trời đất tác thành, duyên trời định, có c/hết đi sống lại vẫn gặp nhau.
Trình Kính toan mở lời nói với Đào Mộng Sơ, nhưng nàng nhanh hơn một bước, nàng đứng bật dậy không cần phép tắc cái khỉ gì cả, Đào Mộng Sơ quát lên: "Tên khốn! Anh lái xe kiểu gì vậy hả?"
Chưa dừng ở đó, Đào Mộng Sơ còn hung hăng giương tay toan giáng cho hắn một cú thấu trời. Nhưng bàn tay xinh đẹp của nàng chưa kịp hạ xuống mặt hắn, hai ba thị vệ đã xông đến ngăn nàng lại, bọn họ khỏe mạnh nên chỉ cần dùng lực nhẹ đã có thể kéo nàng ra.
Tiến Ngọc công công kinh hãi thốt lên: "Tuệ Phi nương nương phạm thượng!"
Lời của Tiến Ngọc công công như tiếng gọi "action!" của trợ lý đạo diễn vậy, Trình Kính nhanh chóng nhập vai hoàng thượng, hắn rất muốn nhận lại A Sơ nhưng xem ra giấu nhẹm đi chuyện này thú vị hơn nhiều. Trình Kính chỉ tay vào mặt Đào Mộng Sơ, hắn cao giọng: "Người đâu, kéo nữ nhân này ra ngoài chém c/hết cho trẫm."
Đào Mộng Sơ bị tạt nguyên một thau nước đá, nàng đứng hình mất 5 giây. Khoan đã! Có cái gì đó không đúng... tại sao Trình Kính tức đỏ mắt như vậy? Sắc mặt giận dữ tột cùng, thậm chí Đào Mộng Sơ còn thấy lồng ngực hắn phập phồng như đang có cơn cuồng nộ dâng trào trong đó.
Thôi bỏ c o n mie nó rồi! Chẳng lẽ đây là nam chính h/àng r/eal chứ không phải thứ đồ dỏm Trình Kính xuyên vào? Nàng chợt nhớ ra mấy tình tiết g/iết người tàn nhẫn độc đoán của nam chính hoàng đế, hắn ta không bao giờ nương tay với người muốn hại hắn.
Thôi tiêu rồi, nàng không những không được sống sót đến cuối truyện mà còn c/hết thảm hơn bị xiên nữa, đó là c/hém đ/ầu.
Không! Không được!
Đào Mộng Sơ bật chế độ người hèn lên, nàng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lia lịa: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng."
"Thần thiếp chỉ là..." Đào Mộng Sơ bỏ lửng câu nói, nàng chưa kịp chuẩn bị lý do để nói với cẩu hoàng đế này.
Trình Kính gằn giọng, tiếp tục nói: "Chỉ là cái gì? Nàng nói trẫm nghe xem."
Đào Mộng Sơ bí quá làm liều, nàng nhắm mắt nhắm mũi tìm đại một lý do.
"Thần thiếp tính múa một bài tặng hoàng thượng."
Mặt mũi Trình Kính đỏ lên, hắn phải dùng hết sức bình sinh để nhịn cười, cố gắng giữ nguyên trạng thái tức giận trên gương mặt, hắn nói: "Rõ ràng nàng giương tay đánh trẫm."
Đầu gối nàng chống xuống đất, đầu lắc nguầy nguậy, miệng mồm chối bay chối biến: "Không có, thần thiếp nào dám phạm thượng, chỉ là hơn một tháng nay thần thiếp vừa dưỡng bệnh vừa học múa ở Trữ Tú Cung. Thần thiếp lâu ngày không gặp hoàng thượng, hôm nay vừa thấy đã muốn múa cho người xem điệu múa độc lạ này."
Hoàng thượng bước lên trên hai bước, tay hắn vẫn chắp sau lưng, hắn cúi người nhìn nàng, mày trái khẽ nhướn lên, nói: "Vậy sao? Điệu múa tên gì?"
C/hớt toi rồi, điệu múa tên gì thế nhỉ?
Nàng cụp mắt nhìn xuống đất, nhận ra trên đất còn có cây quạt tròn nàng đánh rơi. Đào Mộng Sơ thuận miệng nói luôn: "Điệu múa tên là múa quạt."
Sắc mặt hoàng thượng sa sầm xuống, hắn cao giọng: "Nàng nói láo! Múa quạt thì có gì độc lạ đâu?"
Đào Mộng Sơ quyết liều một phen, nàng nhắm mắt nói: "Độc lạ ở chỗ múa quạt nhưng không cần quạt."
Hai vai Trình Kính run lên vì nhịn cười, may thay kiếp trước hắn là diễn viên nên có thể kiểm soát cảm xúc tốt, nếu không bây giờ hắn đã lộ nguyên hình trước mặt nàng rồi.
Hoàng thượng lấy lại bình tĩnh, hắn lãnh đạm nói: "Nàng múa thử xem."
"..." Cẩu hoàng đế! Bổn cung hận ngươi!
Đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy thà cho Trình Kính xuyên vào cái xác này còn hơn.
Thấy nàng im lặng một lúc, hắn ra vẻ mất kiên nhẫn, giọng chùng xuống: "Có múa được không? Không thì lôi ra chém c/hết đi."
Đào Mộng Sơ giật mình bật dậy, "Múa, múa, múa."
Nàng chắp cổ tay lại xoay cổ tay tạo thành hình dáng quạt tròn, vừa múa vừa xoay vòng, vừa lắc lư theo âm nhạc giả tưởng. Đây chính là kiểu nhảy v/inahouse dành cho anh em cháy phố nhảy sập sàn bar ở thế giới thực. Thuở sinh tiền cô ghét nhất là nhảy kiểu này, số phận đưa đẩy cô lại mang cái điệu nhảy kì lạ này về nhảy cho hoàng thượng xem. Đúng là điên hết chỗ nói mà! Điệu múa này không những không thánh thoát thoát tục mà ngược lại còn vô cùng kỳ quặc.
Tiến Ngọc nhìn Tuệ Phi nương nương múa mà xây xẩm mặt mày, ông khẽ liếc mắt nhìn hoàng thượng sau đó còn cảm thấy choáng váng hơn gấp bội. Hoàng thượng vậy mà phấn khích vỗ tay đen đét, thi thoảng còn cao hứng ra lệnh: "Nàng múa nhanh lên xem nào! Chưa ăn cơm à?"
Trăm năm Trình Kính mới được xem nàng múa loại này một lần, trông nàng múa cứ như khỉ khô cầm chổi vậy.
Nhưng mà vui.
Hắn trỏ tay về phía Đào Mộng Sơ: "Nàng múa xấu quá! Múa lại cho trẫm xem!"
Nàng quay cuồng trong điệu múa ngớ ngẩn này, trong lòng nguyền rủa cẩu hoàng đế một vạn lần.
Trình Kính là thứ nam chính vô đức!
…..
Đào Mộng Sơ ngồi trong Trữ Tú Cung, hai mắt thẫn thờ hướng về phí cổng chính, đột nhiên nàng cảm thấy mắt cay xè, hàng lệ ướt đẫm trào ra.
Mẹ nhà anh! Trình Kính!
Sau khi múa mấy chục vòng như một con điên, cẩu hoàng đế thối tha Trình Kính chưa chịu tha cho nàng, hắn ta vui vẻ vỗ vỗ vai nàng.
"Múa xấu lắm, nhưng nàng có lòng thì trẫm miễn cưỡng nhận. Tối nay trẫm sẽ lật thẻ bài của nàng."