Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Đầu xuân năm 773 theo lịch Bạch Thương, cao nguyên Hồng Xuyên chìm vào trong giá rét, trời giáng mưa tuyết dày đặc. Biên cảnh thông với thành Chân Hoàng bị bão tuyết chặn lại, thương lữ không thông khiến giá hàng trong kinh tăng cao. một số lớn thương nhân tích trữ đầu cơ từ trước, nhân cơ hội này nâng giá hàng thiết yếu lên nhiều lần, lương thực không đủ khiến trật tự đế đô đại loạn.
Ngày 6 tháng 3, cung Thịnh Kim cho đòi tôn tử trực hệ của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Vân vào khiển trách mạnh mẽ, bãi miễn chức vị phủ doãn đế đô của hắn, đổi thành con trai thứ ba của Hạ hàng là Triệt Tề chấp chưởng. Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm lịch sử của đế quốc, con cháu Triệu thị nắm giữ nha môn phủ doãn, sau này quyền nắm giữ tam quân hộ vệ trong kinh sẽ hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc.
Sau khi Triệu Tề lên vị, lập tức tiếp nhận binh mã lục doanh, liền bắt tay tiến hành chỉnh đốn thay đổi nhân viên. Mẹ đẻ của Triệu Tề là Thư quý phi chính là bào muội ruột của gia chủ Ngụy phiệt là Ngụy Quang nên mệnh lệnh của Triệu Tề đều được các tướng lĩnh Ngụy phiệt nhiệt liệt ủng hộ, không quá ba ngày phòng thủ đế đô đã được thay một bộ mặt mới.
Ngày 10 tháng 3, Triệu Tề mang binh mã lục doanh đi ra ngoài thành Chân Hoàng, tự mình hồi phục con đường thông đến kinh thành, nhất được dân chúng đế đô ca ngợi như một giai thoại.
Lúc này, trên cánh đồng bát ngát tuyết rơi đầy bên ngoài thành, một con khoái mã đang đạp tuyết lao đi, phía trước một mảng mịt mờ cùng khung cảnh hoang tàn vắng vẻ khiến người đi không thể phân biệt được phương hướng.
Cách đó một sườn núi, Ô Đạo Nhai đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt híp nửa, đầu đội mũ trùm màu xanh, hàng lông mày thật dài phủ đầy sương trắng. Mặt hắn bị đông cứng thành trắng bệt nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn về phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra là đang nghĩ gì.
“Tiên sinh.” Một tiểu đồng mặc áo xám tro chạy xuống khỏi xe ngựa ở phía sau, tay cầm một kiện áo lông lớn vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Tiên sinh, đừng đợi nữa, người không tới rồi. Gió tuyết quá lớn, Lưu Hồ Tử nói chút nữa sẽ có bão tuyết, chúng ta cần phải lên đường ngay bây giờ thì mới có thể chạy đến Diêm Vương sơn trước lúc trời tối.”
Ô Đạo Nhai không hề động đậy, tựa hồ như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt không chút động tĩnh.
“Tiên sinh?” Tiểu đồng sửng sốt, kéo kéo chéo áo Ô Đạo Nhai, “Tiên sinh?”
“Minh Nhi, lắng nghe.” Nam tử một thân áo bào xanh đột nhiên hé môi chậm rãi nói, ngữ điệu có chút khàn khàn, trong tiếng gió Bắc càng thêm trầm thấp, nghe như gió Phù Tang mùa thu.
“Nghe?” Tiểu đồng nhướng mày, vễnh tai, “Tiên sinh, nghe cái gì?”
“Tiếng vó ngựa.” Ô Đạo Nhai đáp.
“Tiếng vó ngựa?” Minh Nhi lắng nghe hồi lâu nhưng trừ tiếng gió thổi vù vù cũng không nghe được cái gì. Thời tiết này, ngay cả đối phương nói chuyện ở khoảng cách gần cũng khó nghe, huống chi là muốn nghe tiếng vó ngựa từ xa.
Minh Nhi gào lên: “Tiên sinh, nào có tiếng vó ngựa, người có nghe lầm không, theo ta thấy, chúng ta hay là nên…”
Minh Nhu còn chưa nói hết thì tiếng vó ngựa dồn dập rõ ràng vang lên. Tiểu đồng cả kinh, chợt ngẩng đầu lên thì chỉ thấy lẫn trong mảng trắng xóa trước mặt, một con ngựa lông vàng đốm trắng chậm rãi xuất hiện ở cuối đường chân trời, bóng dáng người cưỡi trên ngựa mơ hồ nhìn không rõ. Bão tuyết càng ngày càng mạnh, khiến tầm mắt người càng thêm mịt mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình người trên lưng ngựa kia có chút mảnh dẻ, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay đi.
“Tiên sinh.” Minh Nhi khẽ chắc lưỡi hít hà, “Người đúng là thần.”
“Hây!” Một tiếng quát thanh thúy khẽ vang lên, người nọ lưu loát tung mình xuống ngựa, chạy mấy bước lên phía trước. Trên người nàng khoác một tấm áo chống gió màu xanh nặng nề, mũ áo khổng lồ che phủ toàn bộ mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh như ẩn như hiện bên dưới mũ trùm.
“May còn tới kịp.” Nữ tử hất mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, hai môi tái xanh vì lạnh, nhanh chóng móc trong ngực ra một xấp giấy Tuyên Thành giao cho Ô Đạo Nhai, lặn lội đường xa chạy trong gió rét khiến nàng có chút vô lực, nên vừa thở hào hển vừa nói: “Cất đi, tất cả đều ở đây.”
Ô Đạo Nhai cau mày, nhìn bộ dáng hổn hển của nữ tử, cau mày nói: “Tại sao không để cho người khác tới? Trời đông giá rét như vậy, bệnh của muội thì sao?”
Nữ tử lắc đầu, “Ai cũng không đi được, Mục Hợp Tây Phong đã chết, đồ ngu ngốc Mục Hợp Tây Vân kia cũng đã rơi đài, nhưng Tam hoàng tử này quả thật không dễ đối phó. Trong hội đã liên tiếp hao tổn vài huynh đệ, ta là nữ nhân nên bọn họ sẽ không tra xét kỹ càng. Triệu Tề giấu tài nhiều năm, không ngờ vừa được cân nhắc liền làm hàng loạt động tác lớn như vậy, Triệu Chính Đức quả thật đã sinh được một đám nhi tử tốt. Không nói nhiều nữa, huynh đi nhanh đi. Nhiệm vụ lần này thời gian rất eo hẹp, huynh chỉ có một tháng mà thôi. Trước mắt thế tử danh tiếng đang lên, có lợi nhưng cũng có hại, nếu không phải lúc này đang ổn định đại cục thì đường tiến thân sẽ rất quang đãng.”
Ô Đạo Nhai gật đầu, “Ta đã biết, muội phải cẩn thận đấy.”
“Ừ.” Nữ tử gật đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết cùng hốc mắt tựa hồ sâu thâm mấy phần, mở miệng dặn dò: “Huynh cũng vậy.”
Ánh mắt Ô Đạo Nhai có chút tối lại, nhìn gò má tái nhợt cùng thân thể gầy yếu của người trước mặt, đột nhiên thở dài bất đắc dĩ, xoay người cầm lấy áo choàng từ trên tay Minh Nhi khoác lên vai nàng, sau đó cúi đầu cẩn thận thắt lại dây lưng cho nàng, vừa thắt vừa thấp giọng ôn hòa dặn dò: “Tiết trời càng lúc càng lạnh, bản thân nàng phải cẩn thận một chút. Một tháng này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, sự tình đế đô biến đổi khó lường, nàng nhất định phải thận trọng, trăm triệu lần không thể lỗ mãng vọng động. Huynh đệ trong sư môn năm đó hiện chỉ còn lại ta và muội, A Vũ, ta không hy vọng muội gặp chuyện không may.”
Vũ cô nương cúi đầu im lặng không nói, đáy lòng như sinh ra một vật mịn màng chậm rãi lớn dần, nhưng lại có quá nhiều chướng ngại khiến nàng không biết phải nói gì cho phải.
“Chuyện trong hội nàng cũng phải cân nhắc mà làm. Chuyến giải cứu Chu phu tử lần trước, tuy không có thương vong nhưng lại để lộ trạm liên lạc bí mật của hai người chúng ta. Phía trên sẽ khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, muội phải ẩn nhẫn, ngàn vạn lần không được nóng nảy. Môn phiệt nội đấu trong hoàng thành cũng vậy, mặc kệ bọn họ đấu đá đi, không nên xen vào. Chúng ta bố trí lần này chẳng qua chỉ muốn an toàn cứu thế tử ra, còn lại cứ mặc kệ. Tránh tham công liều lĩnh làm hỏng việc chính.”
“Còn nữa…” Ô Đạo Nhai chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ đóng băng trong mùa đông, nhìn không chút sóng nước rung động, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như cũ, “Thân thể muội không tốt, tự mình chú ý điều dưỡng, không được quá phiền muộn. Chờ xong chuyện này, ta sẽ dẫn muội đi Biện Đường, nơi đó non sông tươi đẹp, khí hậu ấm áp, rất có lợi cho bệnh của muội.”
Làm xong nút thắt cuối cùng, Ô Đạo Nhai lui về phía sau hai bước, nhìn vào mắt nữ tử một cái rồi xoay người sang chỗ khác, khẽ khoát tay, “Trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.”
“Đạo Nhai.” Vũ cô nương đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút trịnh trọng.
“Sao?” Ô Đạo Nhai quay đầu lại, nhướng mày nhẹ giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Vũ cô nương mím chặt môi suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, nói: “Không có gì, có cũng chờ huynh trở lại rồi hãy nói. Bảo trọng.”
Ô Đạo Nhai nhìn nữ tử, nàng cũng không tính là xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt gầy gò, thân thể đơn bạc, tuy chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng nhiều năm cực nhọc đã làm cho khóe mắt nàng sớm có nếp nhăn nhỏ, làn da cũng tái nhợt không khỏe mạnh. Nhưng chính giương mặt này lại làm cho hắn không cách nào kiềm chế nỗi thương nhớ. Tựa như hôm nay, đó cũng không phải là văn kiện trọng yếu gì, nhưng hắn tin chắc nàng nhất định sẽ tự mình tới để gặp hắn một lần, cho dù ngoài miệng hắn còn đang quở trách nàng không biết thương lấy thân.
Cho tới bây giờ, hắn như vẫn còn nhớ rõ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Ngày đó hắn theo sư phụ đến thăm đế đô Chân Hoàng, ở trên cầu Tiểu Yên ở đường Tây Miếu gặp được nữ hài bị chủ đánh bong da tróc thịt vì chạy trốn. Năm đó nàng chỉ mới chín tuổi, thân hình gầy nhẵn cùng làn da tái xám do dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài, cả người thoạt nhìn không có chút sinh khí. Song, nàng lại có một đôi mắt to trong trẻo, con ngươi đen nhánh như phát sáng, tràn đầy vẻ oán hận cùng nghị lực bất khuất.
Một khắc kia, hắn biết, đứa trẻ này nhất định sẽ thành công, bất kể thất bại bao nhiêu lần, chỉ cần nàng còn mạng thì nhất định sẽ có thể trốn ra được. Quả nhiên nửa tháng sau, trong một tửu quán ở ngoại thành Nhữ Nam, bọn họ lại gặp được một hài tử đói đến gần chết nhưng vẫn không chịu ngửa tay xin ăn này. Sư phụ mang nàng về, từ đó về sau Thiên Cực sơn nhiều thêm một tiểu muội muội, mà hắn cũng nhiều hơn một phần nhớ thương lo lắng.
Bảy ngày trước, Tây Hoa chết trên bình nguyên Tả Lăng thuộc Bắc Yến, ban đầu xuống núi có tất cả mười ba huynh muội, rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ô Đạo Nhai đưa tay vỗ lên vai Vũ cô nương, lực đạo rất mạnh, muốn nói nhưng vẫn đè nén lại, “Có việc chờ ta trở lại rồi nói sau. Ta đi trước, một mình muội cẩn thận.|
“Ừ.” Vũ cô nương gật đầu, “Huynh cũng thế.”
Ô Đạo Nhai nói xong liền lập tức lên xe, Lưu Hồ Tử một thân áo da cẩu, xoa xoa hai tay vào nhau rồi quật roi hét một tiếng. Chiến mã hí dài dậm vó, xe ngựa cuốn theo bụi tuyết rồi biết mất trong màn tuyết.
Bất kể là chuyện gì, trở lại rồi hãy nói.
Vũ cô nương khẽ thở dài một tiếng, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt khiến nàng nhớ tới bình nguyên Hỏa Lôi ở Bắc Yến.
Tất cả sẽ phải kết thúc, chỉ cần qua mấy tháng nữa, thuận lợi cứu được thiếu chủ thì nàng có thể công thành lui thân rồi. Đến lúc đó, nàng có thể đến Biện Đường, nơi đó thật ấm áp, không giống nơi này, một năm hơn sáu tháng tuyết rơi. Đến lúc đó, nàng có thể ngừng họp binh đi nhìn một chút cảnh tượng trong sách, du huyền trên Bích Hồ, đêm thưởng hương sen.
A Vũ ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải cứu được thế tử.
Nàng thẳng lưng, quát một tiếng rồi xoay người giục ngựa rời đi.
Bọn họ đợi chờ đã quá nhiều năm thì nhất định sẽ có thể đợi tiếp. Tuy có lời không thể nói ra miệng nhưng sẽ có một ngày có thể. Ngày đó, thiên hạ bình đẳng, bách tính an cư, thế gian không còn nô lệ, không còn chiến tranh.
Gió lạnh từ đằng xa thổi đến hình thành từng cơn lốc nhỏ, tuyết trắng quanh quẩn thành đường tròn, thật giống như vận mệnh luân hồi, đi lên rồi lại xuống, vừa rơi xuống lại vòng lên.
……………………………………………………………………………………
Cùng lúc, trong cung Thịnh Kim, một thiếu nữ chậm rãi để văn thư xuống trên thư án, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ráng hồng bên ngoài, ngẩn ngơ xuất thần.
Nha hoàn Lục Liễu cẩn thận gõ cửa rồi e dè kéo cửa phòng ra, nhỏ giọng báo: “Cô nương, bên ngoài có người tìm.”
Nơi này ngoại trừ Yến Tuân, người còn lại đều sợ Sở Kiều, bởi vì từng hạ nhân tiến vào Oanh Ca viện đều do một tay nàng nghiêm ngặt kiểm tra. Kiếp trước là nhân viên tình báo của quốc gia, kiếp này lại nhiều lần lăn lộn trên bờ sinh tử đã rèn cho nàng một sự cảnh giác cùng cẩn trọng cao độ.
Nàng khẽ nhướng mày, “Là ai?”
Nha hoàn nhỏ giọng trả lời: “Là Tống tham tướng ở cửa thành tự mình đến thông báo.”
“Tống Khuyết?” Sở Kiều nghi ngờ hỏi lại.
Người có thân phận không đơn giả, chẳng những có thể tự do ra vào cung Thịnh Kim, hơn nữa còn có thể sai khiến Tống Khuyết tới truyền lời sẽ là ai chứ?
“Em đi nói với Tống tham tướng, ta sẽ lập tức tới.”
Phủ thêm áo lông khoác ngoài, giắt kỹ chủy thủ phòng thân, Sở Kiều kéo cửa viện đi ra ngoài. Bộ mặt khối băng mấy năm như một của Tống Khuyết nhất thời hiện ra trước mắt. Nàng thầm than trong bụng, người này đúng là không đi lên, khó trách khi nàng tiến vào thì chính là hắn thủ ở trước cửa thành, hôm nay hắn vẫn như cũ thủ trước cửa thành, không chút tiến triển.
Đi theo hắn qua bảy tám khúc quanh, đi đến đình Ngọc Mai trong hậu hoa viên, đây là nơi ưa thích của Triệu Tung. Khi còn bé nàng thường xuyên tới đây nhận tiếp tế của Triệu Tung, cũng đã rất lâu không tới rồi.
Cánh rừng vẫn như cũ, chẳng qua các gốc mai ngày xưa có to hơn chút ít, hiện giờ chính là dịp mai nở rộ, cả vườn thơm ngào ngạt hương mai. Tống tham tướng không nói một lời liền lui xuống, Sở Kiều một mình tiến vào, đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy bóng người.
“Tinh Nhi cô nương.”
Mấy năm không gặp, Chu Thành này mập ra, bụng tròn vo, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, không hề vì Sở Kiều phản bội Gia Cát gia mà thay đổi sắc mặt.
Sở Kiều mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Chu quản gia, ta họ Sở.”
Chu Thành vội vàng cười, nói hùa theo: “Sở cô nương, ta phụng lệnh thiếu gia tới tìm cô nương.”
“Thiếu gia?” Thiếu nữ lạnh lùng khẽ hừ, cung khính có lễ nhưng lạnh như băng nói: “Thiếu gia nào?”
Chu Thành hơi sửng sờ, bất quá vẫn đáp: “Gia Cát Nguyệt, Tứ thiếu gia Gia Cát gia.”
“Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Này là vật thiếu gia lệnh tiểu nhân đưa tới cho cô nương.”
Một bao vải xanh thon dài được đưa tới, chỉ nhìn chuôi kiếm Sở Kiều liền biết đó chính là thanh kiếm mình ném ra để giết thủ hạ của Trát Lỗ đêm đó.
“Thiếu gia nói, kiếm của cô nương xin được hoàn lại, cũng xin cô nương trả lại bảo kiếm của thiếu gia nhà ta.”
“Ta không mang theo người.” Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi hẳn nên nói trước cho ta biết, như vậy ta mới có thể đem theo nó đến đây.”
“A?” Chu Thành sửng sốt, “Tiểu nhân có nói qua với Tống tham tướng.”
Sở Kiều sầm mặt, nói cho tên đó biết thì có khác gì chưa nói đâu. Nàng đưa tay cầm lấy kiếm, nói:“Ta cầm kiếm về trước, sau đó sẽ phái người đem bảo kiếm của công tử nhà ngươi đến tận cửa.”
“Sở cô nương.” Mặt Chu Thành hiện lên vẻ khó xử, “Thiếu gia nói, hai bên đều không muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương, nên sớm giải quyết chuyện này, không nên kéo dài. Như vậy đi, nô tài chờ cô nương ở đây, phiền người trở về một chuyến, để cho người khác đưa đến cho ta là được.”
Đều không muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương?
Sở Kiều khẽ nhướng mày, đưa tay thu hồi kiếm, trầm giọng nói: “Được.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Cung Thịnh Kim không cho phép mang theo vũ khí, tuy không người nào kiểm tra nhưng Sở Kiều vẫn giấu thanh kiếm vào bên trong áo, cúi đầu nhanh chân đi về phía Oanh Ca viện.
Hai ngày sau nàng sẽ phải đi doanh trại kiêu kỵ binh nhậm chức. Mệnh lệnh này của Hạ hoàng quả thật đã khiến cả triều văn võ đều cảm khái thật sâu.
Hạ hoàng bắt đầu trọng dụng người Bắc Yến, điều này có nghĩ là gì? Nói rõ Hạ hoàng muốn chuyện cũ bỏ qua, an tâm cho Yến Tuân trở về Bắc Yến kế nhiệm, ổn định tâm tình các phiên vương khác trong thiên hạ?
Hiển nhiên, đó là chuyện không thể. Nhiều năm qua, bên trong cung Thịnh Kim không ngừng đả kích Yến Tuân, chèn ép, nội đấu đều có nhưng Hạ hoàng đều nhắm hai mắt không hỏi tới. Ông ta mặc dù chưa bao giờ tự mình xuất thủ nhưng là một đế vương theo đuổi thái độ bất kể, chính là khích lệ những người khác nhổ cỏ diệt tận gốc đối với Yến Tuân. Nếu không phải hai người Yến Tuân và Sở Kiều cẩn thận, chắc cũng đã chết vào lần rồi.
Hạ hoàng từng làm trò trước mặt Yến Tuân, giết phụ mẫu cùng huynh tỷ hắn, trong một đem liền đánh hắn từ một công tử quý tộc thiên triều rớt thẳng xuống địa lục Diêm La, đã thế ông ta sẽ tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, để cho Yến Tuân trở lại Bắc Yến. Ông ta không phải không hề động thủ, chẳng qua động mấy lần đều không thành công mà thôi. Ngày Yến Tuân trở về ngày càng gần, ông ta sao lại cam chịu chắp tay đưa trả Bắc Yến cho nam tử lòng tràn đầy nỗi phẫn hận kia?
Như vậy, mệnh lệnh này của Hạ hoàng là có dụng ý gì? Toàn thành Chân Hoàng không ai không biết, nữ nô Sở Kiều chính là trợ lực mạnh nhất của Yến Tuân, thiếu nữ chưa tới mười lăm tuổi này trong bảy năm nay đã nhiều lần bảo vệ Yến Tuân tránh khỏi cửa ải sinh tử, thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ lại siêu quần. Chẳng lẽ nói Hạ hoàng thật sự để ý thiếu nữ nhỏ bé này nên muốn chiêu dụ bồi dưỡng? Không bằng nói là muốn cắt bỏ cánh chim của Yến Tuân để ngày khác dễ dàng hạ thủ thì hơn.
Không ai rõ là tại sao, tất cả suy đoán cũng chỉ là ở mặt ngoài. Nhưng Sở Kiều biết, chuyệt tuyệt đối không đơn giản như thế, chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ thông mấu chốt vấn đề mà thôi.
Vòng qua hành lang dài chính là Huyền Môn, hai bên tường đỏ nguy nga, mái ngói vàng sáng rực phủ đầy tuyết. Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân, Sở Kiều nhướng mày, chẳng lẽ nàng nhớ lầm, hôm nay có triều hội?
Không kịp nghĩ nhiều, có thể vào nội điện cung Thịnh Kim đều là quan viên tam phẩm trở lên, dựa vào thân phận của nàng thì không tránh khỏi quỳ xuống hành lễ.
Thiếu nữ nép vào một góc tường, im lặng cúi đầu quỳ xuống, mũ lông chồn che kín mặt nàng, chỉ lộ ra một đoạn cổ trơn bóng.
Tiếng bước chân dần tiến tới gần, đi ngang qua Sở Kiều liền không rời đi, một giọng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu nàng, “Ngẩng đầu lên.”
Sở Kiều nhướng mày, chậm rãi ngồi thẳng lên.
Oan gia ngõ hẹp, hôm nay đúng là ra đường không gặp may.
Ngày 6 tháng 3, cung Thịnh Kim cho đòi tôn tử trực hệ của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Vân vào khiển trách mạnh mẽ, bãi miễn chức vị phủ doãn đế đô của hắn, đổi thành con trai thứ ba của Hạ hàng là Triệt Tề chấp chưởng. Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm lịch sử của đế quốc, con cháu Triệu thị nắm giữ nha môn phủ doãn, sau này quyền nắm giữ tam quân hộ vệ trong kinh sẽ hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc.
Sau khi Triệu Tề lên vị, lập tức tiếp nhận binh mã lục doanh, liền bắt tay tiến hành chỉnh đốn thay đổi nhân viên. Mẹ đẻ của Triệu Tề là Thư quý phi chính là bào muội ruột của gia chủ Ngụy phiệt là Ngụy Quang nên mệnh lệnh của Triệu Tề đều được các tướng lĩnh Ngụy phiệt nhiệt liệt ủng hộ, không quá ba ngày phòng thủ đế đô đã được thay một bộ mặt mới.
Ngày 10 tháng 3, Triệu Tề mang binh mã lục doanh đi ra ngoài thành Chân Hoàng, tự mình hồi phục con đường thông đến kinh thành, nhất được dân chúng đế đô ca ngợi như một giai thoại.
Lúc này, trên cánh đồng bát ngát tuyết rơi đầy bên ngoài thành, một con khoái mã đang đạp tuyết lao đi, phía trước một mảng mịt mờ cùng khung cảnh hoang tàn vắng vẻ khiến người đi không thể phân biệt được phương hướng.
Cách đó một sườn núi, Ô Đạo Nhai đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt híp nửa, đầu đội mũ trùm màu xanh, hàng lông mày thật dài phủ đầy sương trắng. Mặt hắn bị đông cứng thành trắng bệt nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn về phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra là đang nghĩ gì.
“Tiên sinh.” Một tiểu đồng mặc áo xám tro chạy xuống khỏi xe ngựa ở phía sau, tay cầm một kiện áo lông lớn vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Tiên sinh, đừng đợi nữa, người không tới rồi. Gió tuyết quá lớn, Lưu Hồ Tử nói chút nữa sẽ có bão tuyết, chúng ta cần phải lên đường ngay bây giờ thì mới có thể chạy đến Diêm Vương sơn trước lúc trời tối.”
Ô Đạo Nhai không hề động đậy, tựa hồ như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt không chút động tĩnh.
“Tiên sinh?” Tiểu đồng sửng sốt, kéo kéo chéo áo Ô Đạo Nhai, “Tiên sinh?”
“Minh Nhi, lắng nghe.” Nam tử một thân áo bào xanh đột nhiên hé môi chậm rãi nói, ngữ điệu có chút khàn khàn, trong tiếng gió Bắc càng thêm trầm thấp, nghe như gió Phù Tang mùa thu.
“Nghe?” Tiểu đồng nhướng mày, vễnh tai, “Tiên sinh, nghe cái gì?”
“Tiếng vó ngựa.” Ô Đạo Nhai đáp.
“Tiếng vó ngựa?” Minh Nhi lắng nghe hồi lâu nhưng trừ tiếng gió thổi vù vù cũng không nghe được cái gì. Thời tiết này, ngay cả đối phương nói chuyện ở khoảng cách gần cũng khó nghe, huống chi là muốn nghe tiếng vó ngựa từ xa.
Minh Nhi gào lên: “Tiên sinh, nào có tiếng vó ngựa, người có nghe lầm không, theo ta thấy, chúng ta hay là nên…”
Minh Nhu còn chưa nói hết thì tiếng vó ngựa dồn dập rõ ràng vang lên. Tiểu đồng cả kinh, chợt ngẩng đầu lên thì chỉ thấy lẫn trong mảng trắng xóa trước mặt, một con ngựa lông vàng đốm trắng chậm rãi xuất hiện ở cuối đường chân trời, bóng dáng người cưỡi trên ngựa mơ hồ nhìn không rõ. Bão tuyết càng ngày càng mạnh, khiến tầm mắt người càng thêm mịt mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình người trên lưng ngựa kia có chút mảnh dẻ, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay đi.
“Tiên sinh.” Minh Nhi khẽ chắc lưỡi hít hà, “Người đúng là thần.”
“Hây!” Một tiếng quát thanh thúy khẽ vang lên, người nọ lưu loát tung mình xuống ngựa, chạy mấy bước lên phía trước. Trên người nàng khoác một tấm áo chống gió màu xanh nặng nề, mũ áo khổng lồ che phủ toàn bộ mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh như ẩn như hiện bên dưới mũ trùm.
“May còn tới kịp.” Nữ tử hất mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, hai môi tái xanh vì lạnh, nhanh chóng móc trong ngực ra một xấp giấy Tuyên Thành giao cho Ô Đạo Nhai, lặn lội đường xa chạy trong gió rét khiến nàng có chút vô lực, nên vừa thở hào hển vừa nói: “Cất đi, tất cả đều ở đây.”
Ô Đạo Nhai cau mày, nhìn bộ dáng hổn hển của nữ tử, cau mày nói: “Tại sao không để cho người khác tới? Trời đông giá rét như vậy, bệnh của muội thì sao?”
Nữ tử lắc đầu, “Ai cũng không đi được, Mục Hợp Tây Phong đã chết, đồ ngu ngốc Mục Hợp Tây Vân kia cũng đã rơi đài, nhưng Tam hoàng tử này quả thật không dễ đối phó. Trong hội đã liên tiếp hao tổn vài huynh đệ, ta là nữ nhân nên bọn họ sẽ không tra xét kỹ càng. Triệu Tề giấu tài nhiều năm, không ngờ vừa được cân nhắc liền làm hàng loạt động tác lớn như vậy, Triệu Chính Đức quả thật đã sinh được một đám nhi tử tốt. Không nói nhiều nữa, huynh đi nhanh đi. Nhiệm vụ lần này thời gian rất eo hẹp, huynh chỉ có một tháng mà thôi. Trước mắt thế tử danh tiếng đang lên, có lợi nhưng cũng có hại, nếu không phải lúc này đang ổn định đại cục thì đường tiến thân sẽ rất quang đãng.”
Ô Đạo Nhai gật đầu, “Ta đã biết, muội phải cẩn thận đấy.”
“Ừ.” Nữ tử gật đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết cùng hốc mắt tựa hồ sâu thâm mấy phần, mở miệng dặn dò: “Huynh cũng vậy.”
Ánh mắt Ô Đạo Nhai có chút tối lại, nhìn gò má tái nhợt cùng thân thể gầy yếu của người trước mặt, đột nhiên thở dài bất đắc dĩ, xoay người cầm lấy áo choàng từ trên tay Minh Nhi khoác lên vai nàng, sau đó cúi đầu cẩn thận thắt lại dây lưng cho nàng, vừa thắt vừa thấp giọng ôn hòa dặn dò: “Tiết trời càng lúc càng lạnh, bản thân nàng phải cẩn thận một chút. Một tháng này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, sự tình đế đô biến đổi khó lường, nàng nhất định phải thận trọng, trăm triệu lần không thể lỗ mãng vọng động. Huynh đệ trong sư môn năm đó hiện chỉ còn lại ta và muội, A Vũ, ta không hy vọng muội gặp chuyện không may.”
Vũ cô nương cúi đầu im lặng không nói, đáy lòng như sinh ra một vật mịn màng chậm rãi lớn dần, nhưng lại có quá nhiều chướng ngại khiến nàng không biết phải nói gì cho phải.
“Chuyện trong hội nàng cũng phải cân nhắc mà làm. Chuyến giải cứu Chu phu tử lần trước, tuy không có thương vong nhưng lại để lộ trạm liên lạc bí mật của hai người chúng ta. Phía trên sẽ khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, muội phải ẩn nhẫn, ngàn vạn lần không được nóng nảy. Môn phiệt nội đấu trong hoàng thành cũng vậy, mặc kệ bọn họ đấu đá đi, không nên xen vào. Chúng ta bố trí lần này chẳng qua chỉ muốn an toàn cứu thế tử ra, còn lại cứ mặc kệ. Tránh tham công liều lĩnh làm hỏng việc chính.”
“Còn nữa…” Ô Đạo Nhai chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ đóng băng trong mùa đông, nhìn không chút sóng nước rung động, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như cũ, “Thân thể muội không tốt, tự mình chú ý điều dưỡng, không được quá phiền muộn. Chờ xong chuyện này, ta sẽ dẫn muội đi Biện Đường, nơi đó non sông tươi đẹp, khí hậu ấm áp, rất có lợi cho bệnh của muội.”
Làm xong nút thắt cuối cùng, Ô Đạo Nhai lui về phía sau hai bước, nhìn vào mắt nữ tử một cái rồi xoay người sang chỗ khác, khẽ khoát tay, “Trở về đi, trên đường cẩn thận một chút.”
“Đạo Nhai.” Vũ cô nương đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút trịnh trọng.
“Sao?” Ô Đạo Nhai quay đầu lại, nhướng mày nhẹ giọng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Vũ cô nương mím chặt môi suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu, nói: “Không có gì, có cũng chờ huynh trở lại rồi hãy nói. Bảo trọng.”
Ô Đạo Nhai nhìn nữ tử, nàng cũng không tính là xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt gầy gò, thân thể đơn bạc, tuy chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nhưng nhiều năm cực nhọc đã làm cho khóe mắt nàng sớm có nếp nhăn nhỏ, làn da cũng tái nhợt không khỏe mạnh. Nhưng chính giương mặt này lại làm cho hắn không cách nào kiềm chế nỗi thương nhớ. Tựa như hôm nay, đó cũng không phải là văn kiện trọng yếu gì, nhưng hắn tin chắc nàng nhất định sẽ tự mình tới để gặp hắn một lần, cho dù ngoài miệng hắn còn đang quở trách nàng không biết thương lấy thân.
Cho tới bây giờ, hắn như vẫn còn nhớ rõ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Ngày đó hắn theo sư phụ đến thăm đế đô Chân Hoàng, ở trên cầu Tiểu Yên ở đường Tây Miếu gặp được nữ hài bị chủ đánh bong da tróc thịt vì chạy trốn. Năm đó nàng chỉ mới chín tuổi, thân hình gầy nhẵn cùng làn da tái xám do dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài, cả người thoạt nhìn không có chút sinh khí. Song, nàng lại có một đôi mắt to trong trẻo, con ngươi đen nhánh như phát sáng, tràn đầy vẻ oán hận cùng nghị lực bất khuất.
Một khắc kia, hắn biết, đứa trẻ này nhất định sẽ thành công, bất kể thất bại bao nhiêu lần, chỉ cần nàng còn mạng thì nhất định sẽ có thể trốn ra được. Quả nhiên nửa tháng sau, trong một tửu quán ở ngoại thành Nhữ Nam, bọn họ lại gặp được một hài tử đói đến gần chết nhưng vẫn không chịu ngửa tay xin ăn này. Sư phụ mang nàng về, từ đó về sau Thiên Cực sơn nhiều thêm một tiểu muội muội, mà hắn cũng nhiều hơn một phần nhớ thương lo lắng.
Bảy ngày trước, Tây Hoa chết trên bình nguyên Tả Lăng thuộc Bắc Yến, ban đầu xuống núi có tất cả mười ba huynh muội, rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ô Đạo Nhai đưa tay vỗ lên vai Vũ cô nương, lực đạo rất mạnh, muốn nói nhưng vẫn đè nén lại, “Có việc chờ ta trở lại rồi nói sau. Ta đi trước, một mình muội cẩn thận.|
“Ừ.” Vũ cô nương gật đầu, “Huynh cũng thế.”
Ô Đạo Nhai nói xong liền lập tức lên xe, Lưu Hồ Tử một thân áo da cẩu, xoa xoa hai tay vào nhau rồi quật roi hét một tiếng. Chiến mã hí dài dậm vó, xe ngựa cuốn theo bụi tuyết rồi biết mất trong màn tuyết.
Bất kể là chuyện gì, trở lại rồi hãy nói.
Vũ cô nương khẽ thở dài một tiếng, bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt khiến nàng nhớ tới bình nguyên Hỏa Lôi ở Bắc Yến.
Tất cả sẽ phải kết thúc, chỉ cần qua mấy tháng nữa, thuận lợi cứu được thiếu chủ thì nàng có thể công thành lui thân rồi. Đến lúc đó, nàng có thể đến Biện Đường, nơi đó thật ấm áp, không giống nơi này, một năm hơn sáu tháng tuyết rơi. Đến lúc đó, nàng có thể ngừng họp binh đi nhìn một chút cảnh tượng trong sách, du huyền trên Bích Hồ, đêm thưởng hương sen.
A Vũ ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải cứu được thế tử.
Nàng thẳng lưng, quát một tiếng rồi xoay người giục ngựa rời đi.
Bọn họ đợi chờ đã quá nhiều năm thì nhất định sẽ có thể đợi tiếp. Tuy có lời không thể nói ra miệng nhưng sẽ có một ngày có thể. Ngày đó, thiên hạ bình đẳng, bách tính an cư, thế gian không còn nô lệ, không còn chiến tranh.
Gió lạnh từ đằng xa thổi đến hình thành từng cơn lốc nhỏ, tuyết trắng quanh quẩn thành đường tròn, thật giống như vận mệnh luân hồi, đi lên rồi lại xuống, vừa rơi xuống lại vòng lên.
……………………………………………………………………………………
Cùng lúc, trong cung Thịnh Kim, một thiếu nữ chậm rãi để văn thư xuống trên thư án, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ráng hồng bên ngoài, ngẩn ngơ xuất thần.
Nha hoàn Lục Liễu cẩn thận gõ cửa rồi e dè kéo cửa phòng ra, nhỏ giọng báo: “Cô nương, bên ngoài có người tìm.”
Nơi này ngoại trừ Yến Tuân, người còn lại đều sợ Sở Kiều, bởi vì từng hạ nhân tiến vào Oanh Ca viện đều do một tay nàng nghiêm ngặt kiểm tra. Kiếp trước là nhân viên tình báo của quốc gia, kiếp này lại nhiều lần lăn lộn trên bờ sinh tử đã rèn cho nàng một sự cảnh giác cùng cẩn trọng cao độ.
Nàng khẽ nhướng mày, “Là ai?”
Nha hoàn nhỏ giọng trả lời: “Là Tống tham tướng ở cửa thành tự mình đến thông báo.”
“Tống Khuyết?” Sở Kiều nghi ngờ hỏi lại.
Người có thân phận không đơn giả, chẳng những có thể tự do ra vào cung Thịnh Kim, hơn nữa còn có thể sai khiến Tống Khuyết tới truyền lời sẽ là ai chứ?
“Em đi nói với Tống tham tướng, ta sẽ lập tức tới.”
Phủ thêm áo lông khoác ngoài, giắt kỹ chủy thủ phòng thân, Sở Kiều kéo cửa viện đi ra ngoài. Bộ mặt khối băng mấy năm như một của Tống Khuyết nhất thời hiện ra trước mắt. Nàng thầm than trong bụng, người này đúng là không đi lên, khó trách khi nàng tiến vào thì chính là hắn thủ ở trước cửa thành, hôm nay hắn vẫn như cũ thủ trước cửa thành, không chút tiến triển.
Đi theo hắn qua bảy tám khúc quanh, đi đến đình Ngọc Mai trong hậu hoa viên, đây là nơi ưa thích của Triệu Tung. Khi còn bé nàng thường xuyên tới đây nhận tiếp tế của Triệu Tung, cũng đã rất lâu không tới rồi.
Cánh rừng vẫn như cũ, chẳng qua các gốc mai ngày xưa có to hơn chút ít, hiện giờ chính là dịp mai nở rộ, cả vườn thơm ngào ngạt hương mai. Tống tham tướng không nói một lời liền lui xuống, Sở Kiều một mình tiến vào, đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy bóng người.
“Tinh Nhi cô nương.”
Mấy năm không gặp, Chu Thành này mập ra, bụng tròn vo, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, không hề vì Sở Kiều phản bội Gia Cát gia mà thay đổi sắc mặt.
Sở Kiều mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Chu quản gia, ta họ Sở.”
Chu Thành vội vàng cười, nói hùa theo: “Sở cô nương, ta phụng lệnh thiếu gia tới tìm cô nương.”
“Thiếu gia?” Thiếu nữ lạnh lùng khẽ hừ, cung khính có lễ nhưng lạnh như băng nói: “Thiếu gia nào?”
Chu Thành hơi sửng sờ, bất quá vẫn đáp: “Gia Cát Nguyệt, Tứ thiếu gia Gia Cát gia.”
“Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Này là vật thiếu gia lệnh tiểu nhân đưa tới cho cô nương.”
Một bao vải xanh thon dài được đưa tới, chỉ nhìn chuôi kiếm Sở Kiều liền biết đó chính là thanh kiếm mình ném ra để giết thủ hạ của Trát Lỗ đêm đó.
“Thiếu gia nói, kiếm của cô nương xin được hoàn lại, cũng xin cô nương trả lại bảo kiếm của thiếu gia nhà ta.”
“Ta không mang theo người.” Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi hẳn nên nói trước cho ta biết, như vậy ta mới có thể đem theo nó đến đây.”
“A?” Chu Thành sửng sốt, “Tiểu nhân có nói qua với Tống tham tướng.”
Sở Kiều sầm mặt, nói cho tên đó biết thì có khác gì chưa nói đâu. Nàng đưa tay cầm lấy kiếm, nói:“Ta cầm kiếm về trước, sau đó sẽ phái người đem bảo kiếm của công tử nhà ngươi đến tận cửa.”
“Sở cô nương.” Mặt Chu Thành hiện lên vẻ khó xử, “Thiếu gia nói, hai bên đều không muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương, nên sớm giải quyết chuyện này, không nên kéo dài. Như vậy đi, nô tài chờ cô nương ở đây, phiền người trở về một chuyến, để cho người khác đưa đến cho ta là được.”
Đều không muốn có bất kỳ liên hệ gì với đối phương?
Sở Kiều khẽ nhướng mày, đưa tay thu hồi kiếm, trầm giọng nói: “Được.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Cung Thịnh Kim không cho phép mang theo vũ khí, tuy không người nào kiểm tra nhưng Sở Kiều vẫn giấu thanh kiếm vào bên trong áo, cúi đầu nhanh chân đi về phía Oanh Ca viện.
Hai ngày sau nàng sẽ phải đi doanh trại kiêu kỵ binh nhậm chức. Mệnh lệnh này của Hạ hoàng quả thật đã khiến cả triều văn võ đều cảm khái thật sâu.
Hạ hoàng bắt đầu trọng dụng người Bắc Yến, điều này có nghĩ là gì? Nói rõ Hạ hoàng muốn chuyện cũ bỏ qua, an tâm cho Yến Tuân trở về Bắc Yến kế nhiệm, ổn định tâm tình các phiên vương khác trong thiên hạ?
Hiển nhiên, đó là chuyện không thể. Nhiều năm qua, bên trong cung Thịnh Kim không ngừng đả kích Yến Tuân, chèn ép, nội đấu đều có nhưng Hạ hoàng đều nhắm hai mắt không hỏi tới. Ông ta mặc dù chưa bao giờ tự mình xuất thủ nhưng là một đế vương theo đuổi thái độ bất kể, chính là khích lệ những người khác nhổ cỏ diệt tận gốc đối với Yến Tuân. Nếu không phải hai người Yến Tuân và Sở Kiều cẩn thận, chắc cũng đã chết vào lần rồi.
Hạ hoàng từng làm trò trước mặt Yến Tuân, giết phụ mẫu cùng huynh tỷ hắn, trong một đem liền đánh hắn từ một công tử quý tộc thiên triều rớt thẳng xuống địa lục Diêm La, đã thế ông ta sẽ tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, để cho Yến Tuân trở lại Bắc Yến. Ông ta không phải không hề động thủ, chẳng qua động mấy lần đều không thành công mà thôi. Ngày Yến Tuân trở về ngày càng gần, ông ta sao lại cam chịu chắp tay đưa trả Bắc Yến cho nam tử lòng tràn đầy nỗi phẫn hận kia?
Như vậy, mệnh lệnh này của Hạ hoàng là có dụng ý gì? Toàn thành Chân Hoàng không ai không biết, nữ nô Sở Kiều chính là trợ lực mạnh nhất của Yến Tuân, thiếu nữ chưa tới mười lăm tuổi này trong bảy năm nay đã nhiều lần bảo vệ Yến Tuân tránh khỏi cửa ải sinh tử, thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ lại siêu quần. Chẳng lẽ nói Hạ hoàng thật sự để ý thiếu nữ nhỏ bé này nên muốn chiêu dụ bồi dưỡng? Không bằng nói là muốn cắt bỏ cánh chim của Yến Tuân để ngày khác dễ dàng hạ thủ thì hơn.
Không ai rõ là tại sao, tất cả suy đoán cũng chỉ là ở mặt ngoài. Nhưng Sở Kiều biết, chuyệt tuyệt đối không đơn giản như thế, chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ thông mấu chốt vấn đề mà thôi.
Vòng qua hành lang dài chính là Huyền Môn, hai bên tường đỏ nguy nga, mái ngói vàng sáng rực phủ đầy tuyết. Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân, Sở Kiều nhướng mày, chẳng lẽ nàng nhớ lầm, hôm nay có triều hội?
Không kịp nghĩ nhiều, có thể vào nội điện cung Thịnh Kim đều là quan viên tam phẩm trở lên, dựa vào thân phận của nàng thì không tránh khỏi quỳ xuống hành lễ.
Thiếu nữ nép vào một góc tường, im lặng cúi đầu quỳ xuống, mũ lông chồn che kín mặt nàng, chỉ lộ ra một đoạn cổ trơn bóng.
Tiếng bước chân dần tiến tới gần, đi ngang qua Sở Kiều liền không rời đi, một giọng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu nàng, “Ngẩng đầu lên.”
Sở Kiều nhướng mày, chậm rãi ngồi thẳng lên.
Oan gia ngõ hẹp, hôm nay đúng là ra đường không gặp may.