Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Khi Sở Kiều trở lại Oanh Ca viện thì sắc trời đã tối mịt, Tiểu Lý Tử cầm đèn đứng ở trước cửa nhìn thấy nàng về thì nhất thời mừng rỡ, vui vẻ chảy đến cười nói: “Cô nương, người trở về rồi.”
Sở Kiều nhăn trán, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Lý Tử đáp: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là khi nãy thế tử về có hỏi người, nghe nói người đi ra ngoài liền mang A Tinh ra ngoài tìm người rồi.”
“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, “Đã đi bao lâu rồi?”
“Khoảng một canh giờ.” Tiểu Lý Tử vừa trả lời vừa ân cần đốt đèn lồng trước cửa lên, chợt thấy Sở Kiều chuẩn bị đi về phía Lam Điền hiên thì liền ngăn ở phía trước, nói: “Cô nương, hướng đó tới Lam Điền hiên có tuyết đọng đang được bọn nô tài dọn dẹp, chúng ta đi lối này đi.”
Sở Kiều sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, đuôi mắt nhàn nhạt liếc về phía Tiểu Lý Tử, lẳng lặng không nói.
Tiểu Lý Tử lộ vẻ lúng túng, ấp úng hồi lâu rồi mới lẩm bẩm nói: “Bên kia đường không dễ đi.”
Sở Kiều trầm mặt, đẩy cánh tay Tiểu Lý Tử sang một bên, sải bước đi về phía trước, vừa mới đến cổng vòm thì đã nghe giọng nữ kiều mỵ ôn nhu truyền đến cùng tiếng bọn hạ nhân di chuyển tủ đồ vật dụng các loại.
Nàng dừng bước, bình tĩnh đứng im ở trước cổng vòm hồi lâu rồi mới trầm giọng hỏi: “Là ai đưa tới?”
“Là ngự sử Tây Bắc Hà Đạo – Quý Văn Đình – Quý đại nhân.”
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: “Lại là hắn.”
Ngữ khí Sở Kiều không tốt nên Tiểu Lý Tử cũng câm như hến, giương hai mắt trông mong nhìn nàng, sợ nàng thật sự không để ý liền trực tiếp đi vào.
Ngay sau đó, Sở Kiều chợt quay người lại đi về phía phòng mình, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Nói cho các nàng biết, chớ có ồn ào, không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Tiểu Lý Tử sững sờ nhìn về hướng Sở Kiều vừa biến mất, não có chút phản ứng không kịp. Nơi này cách viện của Sở Kiều khá xa, có ồn ào đến mấy bên kia cũng chưa chắc nghe được.
Thời điểm cơm tối, phái người kêu hai lần cũng không thấy Sở Kiều đâu, Bắc Yến thế tử ngoài mặt thở dài nhưng đáy lòng lại âm thầm có chút đắc ý, đang định tự mình đi tìm thì chợt thấy Sở Kiều như cũ một thân nam trang tuyết trắng đang tiêu sái tiến vào, giống như từ lúc trở về vẫn chưa thay đổi y phục.
Yến Tuân ngạc nhiên, hỏi: “A Sở, muội mới vừa rồi đang làm gì vậy?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản, “Xem xét bản dự thảo kênh đào ở Biện Dương, phát hiện vài chỗ có vấn đề, muốn thương lượng với huynh.”
Một chút thất vọng nhất thời dâng lên trong lòng, nhưng Yến Tuân vẫn ngồi xuống, “Ăn cơm trước đã.”
“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, “Thật sự có chút đói bụng.”
Thiếu nữ hất tay áo ngồi xuống, thần sắc tự nhiên ăn cơm. Yến Tuân khẽ chau mày, Sở Kiều không nói cũng không để lộ ra bất kỳ thần sắc dị thường gì khiến trong bụng hắn chợt dâng lên một chút phiền muộn. Ngoài phòng gió rét vẫn thổi, nhưng tuyết đã dần thưa thớt, báo hiệu bão tuyết rốt cuộc đã tan.
“Tiến độ kênh đào Biện Dương cần phải tăng lên, bên đó vừa đổi tổng đốc phụ trách thủy đạo nên vận chuyển đường thủy không được thuận lợi lắm. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải tính toán kỹ càng.”
Để đũa xuống, thiếu nữ cất tiếng nói trong trẻo lành lạnh, móc từ trong ngựa ra một tờ giấy trắng, vừa nhìn vừa nói: “Diêm sử* Lý thành tháng trước vừa mới nhận chức, quan tân nhiệm là cháu dòng thứ của Ngụy phiệt – Ngụy Nghiêm. Ngụy đại nhân này vừa đến nhậm chức liền ra tay chỉnh đốn vận chuyển muối trong Lý thành khiến đám diêm thương** đều lo sợ bất an. Vũ cô nương gửi thư nói chúng ta phải cẩn thận lòng người thay đổi, dù sao Lý thành có liên quan trực tiếp đến Thượng Đảng và Bành Trạch, những phú hộ này dù sao cũng có tác dụng lớn trong thời điểm mấu chốt.”
*Diêm sử – quan chuyên lo việc buôn bán muối
**Diêm thương – thương nhân buôn bán muối
“Còn nữa, Tây Hoa cần phải có người tiếp nhận, ta để ý Hạ Kỳ ở chỗ của Vũ cô nương, huynh thấy thế nào?”
Yến Tuân gật đầu, “Muội xem được thì cứ làm đi.”
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của Yến Tuân thì Sở Kiều nhăn trán, lên tiếng hỏi: “Mệt lắm sao?”
Nam tử không có chút hăng hái bàn luận mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Vẫn ổn.”
“Vậy huynh nghỉ ngơi trước đi.” Sở Kiều đứng dậy, “Thái tử Biện Đường sắp đến đế đô, đại thọ của Hạ vương cũng gần kề, sứ giả Hoài Tống đã lên đường, thành Chân Hoàng sắp tới sẽ rất náo nhiệt. Chúng ta cứ tạm thời buông những chuyện khác xuống đi.”
Yến Tuân vẫn không lên tiếng, chỉ thấy Sở Kiều xoay người đi ra ngoài, tiểu nha hoàn Lục Liễu đuổi theo choàng ngoại bào lên người nàng, bóng dáng của hai người thoáng chốc đã biến mất ở cuối hành lang gấp khúc.
Yến Tuân nhẹ giọng thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ day day huyệt thái dương. Cả ngày phải xử lý tin tức mật hội đưa tới, ứng phó thái độ bất chợt trở nên ân cần của đám quan viên từ sau hội săn… so với chuyện mưu tính đấu tranh cùng với con cháu hoàng thất còn mệt nhọc hơn.
“A Tinh.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Mang những nữ nhân Quý Văn Đình đưa tới ra ngoài hết đi.”
“Thế tử?” A Tỉnh sửng sốt, nói: “Không phải người đang giả bộ dáng bị quyền quý mê hoặc để che tai mắt triều đình sao? Làm như vậy e sẽ khiến Quý Văn Đình thất vọng.”
Yến Tuân lắc đầu thở dài một tiếng, “Người có thể bị thủ đoạn thô thiển như vậy lừa gạt thì không đáng để sợ, người cần chú ý cũng sẽ không bị loại diễn trò này qua mắt, như thế thì không bằng thuận theo nhân tình thả người đi.”
“Huống chi…”
Câu cuối cùng của Yến Tuân nói rất khẽ, A Tinh cũng không nghe rõ. Chỉ thấy Yến Tuân nhẹ nhàng khép mở hai môi rồi chậm rãi nhắm mắt lại, “So với tín nhiệm của A Sở thì cần gì phải e ngại Quý Văn Đình?”
Mặc dù cũng chưa chắc là nàng sẽ quan tâm…
Yến Tuân tự mình an ủi bản thân…
Dù sao A Sở vẫn chỉ là một hài tử mà thôi… Cho dù nàng chưa từng có biểu hiện giống như một hài tử.
“Thế tử.” Lục Liễu khẽ khàng chạy trở lại đưa đến một cuốn văn thư, nói: “Đây là ý kiến hồi đáp của cô nương.”
Yến Tuân mệt mỏi day day hai mắt, đang định gác lại không nhìn thì chợi sáng mắt lên, đưa tay rút ra một xấp văn thư, nói: “Mấy phong thư này vì sao còn chưa có mở ra?”
Tiểu nha hoàn gãi gãi đầu, đáp: “Cô nương nói, đều là mấy lời nịnh hót nên đã dặn trả về cho hạ nhân đưa thư, bảo chủ tử bọn họ lần sau nghĩ cách gì mới mẻ hơn đi.”
Yến Tuân sửng sốt, ngay sau đó trên mặt liền hiện ra vài tia mừng rỡ, khóe mắt cũng đầy ý cười, tiện tay đưa xấp thư giao cho A Tinh, nói: “Cứ theo lời A Sở mà làm.”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy trở về thư phòng, nhưng cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
A Tinh khó hiểu nhìn bóng lưng Yến Tuân rồi liếc tìn xấp thư trên tay, chỉ thấy trên phong bì của phong thư trên cùng có viết một chữ ‘Quý’ phiêu dật thật to, mùi giấy thơm nồng xộc vào mũi.
*Chú thích = Yến Tuân nhìn thấy chị trả thư của Quý Đông Đình về nên nhận ra là chị đang giận.
……………………………………………………………………………………
Ngày thứ hai, Trình phó tướng của kiêu kỵ binh phái người đưa tới một bộ y phục cưỡi ngựa cùng cung tên cho Sở Kiều xem qua. Mấy tiểu nha hoàn vô cùng hưng phấn, khua tay múa chân nói đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có nữ tử nào tiến vào kiêu kỵ binh làm giáo đầu, thật không biết đám người con dòng cháu giống kia khi được một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi dạy thì sẽ có tâm tình gì.
Các nàng một nhóm người bàn tán vô cùng náo nhiệt nhưng Sở Kiều vẫn âm thầm suy nghĩ, trước không nói đến thâm ý của Hạ hoàng khi ra chỉ thị như vậy, đám quân binh coi giữ hoàng thành kia sẽ thật sự chịu sự kiềm chế của một cô gái nhỏ như nàng sao? Cho dù dân tình Đại Hạ phóng khoáng, địa vị nữ tử khá cao nhưng chỉ e thực tế không được như vậy. Cho dù là ở hiện đại, phụ nữ trong quân đội cũng đã bị kỳ thị, vô luận có dũng mãnh như thế nào, lập bao nhiêu công lao thì tốc độ thăng tiến cũng không bì kịp đàn ông.
Nghĩ tới đây, người thông tuệ như nàng cũng khỏi cảm thấy có chút lo lắng lúc đi nhậm chức sau năm ngày nữa.
“Cô nương.” A Tinh đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nói: “Thế tử bảo tối nay sẽ trở về rất muộn, bảo người cứ ăn cơm trước, đừng chờ.”
Sở Kiều sửng sốt, mấy năm qua Yến Tuân luôn ẩn mình che giấu, tuy không kỹ càng như trước nhưng cũng sẽ không lang thang ở bên ngoài vào đêm khuya giống như đám công tử thế gia trong kinh.
“Có chuyện quan trọng gì sao?”
“Không có gì.” A Tinh cười trấn an, nói: “Cô nương không cần phải lo lắng.”
Thấy hắn không nói thì Sở Kiều cũng không hỏi nữa.
Chỉ có một mình nên Sở Kiều không ăn cơm tối mà chỉ ăn một chút điểm tâm, hiện tại đang lười biếng ở trong phòng hơ lửa, miễn cưỡng không muốn nhúc nhích. Hai năm qua nàng một mực bôn tẩu bên ngoài xây dựng thế lực cho Yến Tuân, đã lâu không được an nhàn như thế này.
Mặc dù chủ nhân cung Thịnh Kim cố ý hạn chế hành động của Yến Tuân, không cho phép hắn rời khỏi đế đô nhưng lại không quá nghiêm khắc quản chế thủ hạ của hắn. Cho đến nay Sở Kiều cũng nghĩ không thông ý đồ của Hạ hoàng ở điểm này, Hạ hoàng thật sự không biết thế lực của Yến Tuân đang âm thầm phát triển lớn mạnh hay ông ta còn có đòn sát thủ gì khác?
Hôm nay thế lực Đại Hạ bị chia nhỏ giàn trải ở khắp nơi, không phải hoàng đế nói một câu liền có thể lật trời, ông ta thật sự có năng lực đó sao?
Trong bảy đại gia tộc, Mộc thị ở Lĩnh Nam, Hách Liên thị ở Hoài Âm và Thương thị ở Đông Nhạc từ trước đến giờ luôn thu liễm, giữ vững tiêu chí trung lập đối với mọi tranh đấu trong triều. Nhiều năm qua, mặc dù cũng có thời điểm ngoại thích chiếm quyền nhưng hiện tại vẫn vô cùng an phận. Nhất là mấy năm nay, Mục Hợp thị cùng Ngụy phiệt xung đột, bọn họ càng thêm lặng lẽ. Có điều bọn họ chẳng qua cũng là đang tích lũy thế lực, củng cố căn cơ mà thôi, tuy tạm thời an phận thủ thường không biểu lộ lòng tranh quyền đoạt chức, nhưng một khi có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ cướp lấy đi lên địa vị cao. Những người này đều là đang ôm tên mai phục trong chỗ tối, tùy thời đều có thể bắn ra.
Mà Mục Hợp thị vẫn luôn ôm mọi vinh quang trong mười năm qua đang dần dần suy sụp sau khi gia chủ đời trước là Mục Hợp Vân Đình một đi không trở lại. Tuy Mục Hợp Na Vân là đương kim hoàng hậu, cũng sinh được ba nhi tử là Thất hoàng tử Triệu Triệt, Bát hoàng tử Triệu Giác và Thập cửu hoàng tử nhỏ nhất là Triệu Phù, nhưng vẫn không cách nào cứu vãn hoàn cảnh và địa vị của Mục Hợp thị.
Trước đây, Mục Hợp thị luôn ủng hộ Triệu Giác vốn khéo đưa đẩy cũng như dễ nắm trong tay lên ngôi, sau khi đương kim hoàng đế trăm tuổi thiên hạ sẽ về tay Mục Hợp thị, áp đảo viện trưởng lão. Thế nhưng còn chưa làm được thì Triệu Giác đã bị Hạ hoàng ban cho cái chết, Triệu Phù tuổi còn nhỏ nên Mục Hợp thị bất đắc dĩ chỉ còn cách bồi dưỡng Triệu Triệt. Chẳng qua, vị này tâm trí kiên định, tựa hồ cũng không quá mặn mà với mẫu tộc, đối với mẫu thân hắn cũng là bằng mặt không bằng lòng, quan hệ quỷ dị khó dò.
Có người vui có người buồn, Mục Hợp thị dần dần xuống dốc thì người vui nhất chính là Ngụy phiệt. Ngụy Quang đa mưu túc trí, đã ẩn nhẫn mấy năm nay, rốt cuộc cũng tích lũy đầy đủ thế lực. Thư quý phi sống trong thâm cung nhiều năm, tuy không rất được hoàng đế yêu thích nhưng nhờ hành xử lễ độ cùng phong thái trang nhã ôn hòa mà được lên làm quý phi, chỉ dưới mỗi Mục Hợp Na Vân là hoàng hậu đương triều. Nhi tử thân sinh của nàng là Tam hoàng tử Triệu Tề cùng Thập tam hoàng tử Triệu Tung từ trước đến giờ luôn rất được lòng Hạ hoàng, nhất là Triệu Tung, còn nhỏ tuổi đã được phong vương, sau Triệu Triệt trở thành hoàng tử có đất phong sớm nhất. Hôm nay Triệu Tề lại chấp chưởng đại quyền trong kinh, rất được Hạ hoàng tin cậy. Ngụy phiệt cũng nhờ đó mà nước lên thuyền lên, thanh thế ngày càng lớn.
Gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc ban đầu vốn là dị tộc, trăm năm trước cũng là vương tộc hùng cứ Tây Bắc, sau cả tộc quy thuận Đại Hạ nên mới có được một chỗ trong viện trưởng lão. Có điều bọn họ dù sao cũng là tộc man di chốn thảo nguyên, không được người kinh thành yêu thích nên không có căn cơ trong triều, từ trước đến giờ luôn dưới quyền Mục Hợp thị, như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần nhìn tư thái của hai huynh muội Trát Lỗ Trát Mã thì cũng thấy được tâm trí cùng năng lực của gia tộc Ba Đồ Cáp, chỉ có sức mà không có trí, không đáng ngại. Mục Hợp thị ngã, gia tộc Ba Đồ Cáp tất cũng nghiêng.
Ngẫm lại, chỉ có Gia Cát gia lại khiến người khác nhìn không thấu, rất nhiều người đánh đồng Gia Cát gia như Mộc thị và Hách Liên thị. Nhưng Sở Kiều biết, Gia Cát gia tuyệt đối không đơn giản như thế, bên dưới khuôn mặt ôn hòa của Gia Cát Mục Thanh là tâm cơ sâu không lường được. Một gia tộc luôn thịnh không suy suốt ba trăm năm, tuyệt đối sẽ không nhu nhược như vẻ ngoài thoạt nhìn. Điểm này chỉ cần nhìn huynh đệ Gia Cát Nguyệt cùng Gia Cát Hoài liền rõ.
Mà Mông Điền tướng quân cùng Nhạc Hình tướng quân là đại tướng nắm binh trong triều, phần lớn đều lựa chọn dựa vào một môn phiệt thế gia nào đó hay trung tâm với hoàng tộc mà không có cách nào tự xây dựng thế lực cho mình.
Tiếp theo chính là các phiên vương phân tán ở khắp nơi.
Hai mươi năm trước, phiên vương Giang Nam từng khởi loạn, đả kích các thị tộc lớn của đế quốc, kết quả bị bọn họ liên thủ đàn áp. Linh Khê – Linh vương, Cảnh quận vương, Yến vương – Yến Thế Thành chính là một ít người còn sống sót sau trận loạn đó. Mấy đại chư vương thế lực lớn ban đầu hiện tại đã sớm tan thành mây khói, tộc nhân bị tàn sát không ít, hôm nay còn sống chỉ còn hai phần mười.
Năm đó các thế gia cổ động tru diệt thân tộc hoàng thất, Yến vương Yến Thế Thành từng cố gắng cầu tình cho các phiên vương, cũng chính bởi vì chuyện này mà ông bị gán tội thông đồng với phiên vương, bị xóa tên khỏi tông miếu Triệu thị, bị đổi họ Triệu thành họ Yến, bị đày đi Bắc Yến lạnh khủng khiếp, không thể trở về kinh.
Đến nay mấy ai còn nhớ được, Bắc Yến Yến vương từng là thành viên hoàng tộc Đại Hạ, uống cùng một dòng sữa với Triệu Chính Đức?
Sở Kiều lạnh nhạt cười một tiếng, Triệu Chính Đức làm hoàng đế cũng thật cực khổ, từ khi Đại Hạ bắt đầu dựng nước, hoàng quyền vẫn một mực đi xuống, so với các vị đế vương Hoa Họa nắm giữ đại quyền quân chính suốt mấy ngàn năm thì quả thật quá mức khác biệt.
Ngay lúc này chợt có tiếng mở cửa vang lên ở tiền viện, Sở Kiều liếc mắt về phía cửa sổ, lỗ tai giương lên, chăm chú xuất thần.
“Cô nương, người đã ngủ chưa?”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Liễu, tiểu nha hoàn được Sở Kiều cho phép mới dám cẩn thận tiến vào.
“Cô nương, ban đêm rất lạnh, nô tỳ đổi cho ngươi chậu thân mới.”
Sở Kiều gật đầu, trầm giọng hỏi: “Thế tử đã về chưa?”
“Dạ.” Tiểu nha hoàn e dè đáp: “Nô tỳ nghe Tiểu Lý Tử nói, thế tử đi Kim Hiểu Lâu mở tiệc chiêu đãi mấy vị tướng quân của kiêu kỵ binh, còn đem mấy vũ cơ Quý đại nhân đưa tới ngày hôm qua tặng cho bọn họ.”
Sở Kiều nghe vậy thì nhất thời sửng sốt, nhìn nhìn chậu than hồng không nói.
“Cô nương?” Tiểu nha hoàn cau mày nêu lên, “Cô nương?”
“Ừ.” Sở Kiều ngẩng đầu lên, “Chuyện gì?”
“Nếu không có chuyện gì nữa thì nô tỳ lui ra trước.”
Sở Kiều gật đầu, “Lui xuống đi.”
“Vậy cô nương nghỉ sớm một chút.” Tiểu nha hoàn đóng cửa phòng lại, tiếng gió bên ngoài đột nhiên mạnh lên, thổi qua khe cửa sổ nghe vù vù, tiếng động ở tiền viện dần nhỏ đi, không gian dần dần trở lại yên lặng như cũ.
Năm ngày nữa nàng sẽ phải đến doanh trại kiêu kỵ binh nhậm chức, tối nay Yến Tuân mở tiệc chiêu đãi các tướng quân trong kiêu kỵ binh, dụng gì không cần hỏi cũng biết.
Hai người bọn họ luôn nói với đối phương, nhất định phải thành thật, quyết không giấu diếm, cả đời tín nhiệm lẫn nhau, vĩnh viễn không sinh lòng hiềm khích. Nhưng theo tuổi đời lớn lên, có một số việc khiến bọn họ không cách nào thẳng thắng nói ra miệng với đối phương. Tỷ như ân oán giữ nàng và Gia Cát Nguyệt, sự chán ghét cùng xem thường quý tộc thế gia trong lòng nàng, còn có bộ dáng lãng tử hành vi phóng đãng che mắt người bên ngoài của hắn.
Nhưng vẫn có một thứ không hề thay đổi, đó là sự ăn ý từ trong tim gan giữa bọn họ, luôn lặng lẽ chuẩn bị mọi an bày thích đáng nhất cho đối phương. Mặc dù không nói ra miệng nhưng đối mặt với thế giới hung hiểm khó lường kia, hai người vĩnh viễn là chiến hữu đồng lòng, thân nhân cùng vào sinh ra tử.
Giống như trong cái đêm bão tuyết nhiều năm trước kia, nàng đi tìm thuốc bị đánh đến thương thích đầy người, ôm chặt dược liệu cứu mạng hắn trong ngực, dùng hết khí lực lảo đảo bôn ba trong tuyết chạy về rồi ngã gục giữa đường. Trong khu vườn lạnh lẽo vắng vẻ, nàng nghe thấy tiếng thiếu niên bệnh đén hấp hối đang nhỏ giọng gọi tên mình. Ngày đó thiếu niên bệnh đến không còn sức nhưng vẫn kiên quyết cõng nữ hài tử cả người đầy vết thương lên lưng, hai môi xanh tím, sắc mặt tái nhợt chậm rãi bước đi trong đêm đen, bước chân tuy tập tễnh nhưng vẻ mặt lại kiên định dị thường.
Ngày đó, hắn quỳ gối trước giường nàng, nắm chặt tay nữ hài gần như đã bất tỉnh thấp giọng gằn từng chữ nói đời này của hắn sẽ không để nàng lại bị người khác khi dễ.
Bọn họ khi đó đến cao giọng nói chuyện vào ban đêm cũng không dám, nhưng câu hứa hẹn không chút khí thế đó lại sâu sắc khiến nàng động tâm, khiến nàng cảm thấy may mắn được là một phần trong kế hoạch bá nghiệp của hắn.
Ngày thứ hai, khi Ngụy Thư Du lại một lần nữa dẫn người đến bức bách, thiếu niên không quyền không thế bị chặt mất một đoạn ngón út, nếu không phải Triệu Tung kịp thời chạy tới thì toàn bộ bàn tay của hắn có lẽ cũng đã bị chặt đứt dưới đao của Ngụy phiệt.
Đêm hôm đó, từ sau khi tiến vào cung Thịnh Kim, Sở Kiều lần đầu tiên rơi lệ, lúc bị áp bức nàng cũng chưa từng khóc, bị đánh đến thương tích đầy mình nàng cũng chỉ mở to hai mắt, vững vàng ghi nhớ mặt của kẻ địch chư không lộ ra chút hèn yếu nào. Nhưng chỉ ngày đó, Yến Tuân bị chặt mất một đoạn ngón út nhưng vẫn không chịu cho Sở Kiều nhìn vết thương thì nàng rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng. Nàng có thể chịu đựng cái đói, chịu được khổ sở, chịu dựng bị vụ nhục hèn hạ là bởi vì nàng biết mình sẽ trưởng thành, sẽ thoát khỏi khốn cảnh, sẽ có cơ hội dùng một đao rửa hận, thứ nàng có chính là sự kiên nhẫn cùng thời gian.
Nhưng nàng lại không thể chịu được người bên cạnh bị tổn thương, ngón tay bị chặt đứt của Yến Tuân, ai có thể chữa lành cho hắn?
Đêm hôm đó, nàng đã khóc thật lâu, khóc đến khiến cho Yến Tuân luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc ôm lấy nàng, vỗ vỗ sống lưng không ngừng nức nở của nàng, giơ tay nói với nàng, chỉ đứt có một ít, không ảnh hưởng đến chuyện cầm đũa ăn cơm, không ảnh hưởng đến việc cầm đao, không ảnh hưởng đến cầm bút viết chữ, cho nên, không có việc gì.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi đến thời đại này, Sở Kiều lại thất thanh khóc rống như vậy, so với lần rơi nước mắt trong phòng củi của Gia Cát gia thì còn nhiều hơn. Thật lâu sau nàng mới hiểu được, đơn giản là vì nàng luôn có một mình, mặc dù bàn tay nhỏ bé của Lâm Tích mang theo ấm áp nhưng vẫn không cho nàng cảm giác thân thuộc. Mà vào ngày Yến Tuân bị chặt đứng một ngón tay, nàng lại đột nhiên phát hiện bản thân cũng có thân nhân, cho nên mới có thể thả lỏng cho phép bản thân mềm yếu một lúc ngắn ngủi.
Hai người bọn họ đều là một thân cô tịch, ở trên đời này, trừ đối phương ra thì không còn ai khác.
Ánh lửa chiếu vào trên mặt thiếu nữ, bóng đêm mông lung, tiếng trống canh bên ngoài ngân dài, gió đêm nặng nề thổi, Sở Kiều ngẩn đầu lên nhìn bóng cây chập chờn bên ngoài một lúc rồi chậm rãi chui vào giường êm. Khi tối nàng không có ăn cơm nên chốc nữa nhất định sẽ có người đến gõ cửa.
“A Sở.”
Quả nhiên sau một hồi sau có tiếng nói ôn hòa vang lên ở bên ngoài, “Muội đã ngủ chưa?”
Thiếu nữ khẽ cong khóe miệng, hiếm thấy thấp giọng cười một tiếng. Bên ngoài không nghe thấy tiếng động nữa, một lát sau nàng nhảy xuống giường, bước chân chạy đến cạnh cửa. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bên ngoài không có ai, chỉ có một hộp thức ăn bằng gỗ lim lẳng lặng được đặt trên mặt đất. Trên hộp dán một tờ giấy, nàng cầm lên, là chữ viết tiêu sái thuần hậu vô cùng quen thuộc.
‘Biết muội ngủ trễ, nếu đói thì ăn một chút. Này là vịt ở Tây Quy Phường, đã lượt bỏ mỡ, không cần sợ mập.’
Sở Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên dưới tán trúc xanh có một bóng lưng khoác áo choàng lông bạch hồ đang dần dần biến mất sau hàng lang gấp khúc. Tuyết trắng rơi lả tả, trong nhất thời nàng như nhìn thấy thiếu niên họ Yến đứng ở ven hồ Xích Thủy lớn tiếng nói sẽ giúp nàng nhiều năm trước mà không phải là nam nhân ánh mắt thâm trầm, chỉ mặt áo bào đen, cả ngày luôn ẩn trong bóng tối kia.
Có lẽ, chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới thỉnh thoảng lộ ra bộ dạng năm đó.
Hắn cũng không phải không có thay đởi, chỉ là sự tồn tại của nàng như chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, nội tâm đóng chặt không giao thiêp với người ngoài, tự mình xây tường bao bọc lại tự mình mở ra duy chỉ với nàng.
Sở Kiều ôm hộp đựng thức ăn đứng ngẩn ra ở tại chỗ, phong tuyết bay mịt mù, bao phủ đầy trời đất mênh mông.
……………………………………………………………………………………
Hai ngày sau là lễ trưởng thành của Bát công chúa Triệu Thuần. Bát công chúa và Triệu Triệt đều là cùng một mẹ sinh ra, hiện tại là vị công chúa được sủng ái nhất. Lễ trưởng thành của nàng dĩ nhiên được tổ chức vô cùng long trọng.
Bởi vì tranh chấp trong yến tiệc hội săn ngày đó, sự nhẫn nại của Yến Tuân dành cho thiếu nữ ngang ngược này cũng dần cạn, cho nên chỉ phái A Tinh tặng lễ vật qua loa cho có.
Thời điểm Sở Kiều lật xem danh mục quà tặng, Yến Tuân đang uống trà trong phòng, nàng liếc qua thì thấy có hai đôi ngọc như ý Hòa Điền, bốn con lân sư kim ngọc ngũ sắc, tám cuộn ngọc gấm Hoài Tống.
Không quá quý trọng cũng không quá keo kiệt, rất hợp lễ hợp nghĩa.
Sở Kiều lắc đầu, không biết Triệu Thuần nhận được lễ vật này sẽ có cảm tưởng gì. Qua nhiều năm như vậy, việc Thuần công chúa ái mộ Bắc Yến thế tử khắp kinh thành đều biết, Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân từng can dự vào chuyện này nhưng cũng không làm gì được. Hiện tại ngoại trừ lời của Yến Tuân, những người khác nàng đều không nghe. Cộng thêm Hạ hoàng không buồn quản, cho nên tiểu công chúa này càng ngày càng ngang ngược.
“Tra Kỹ Gia viên, Nguyệt Đỉnh Trúc sơn, A Sở, có cơ hội chúng ta đi Biện Đường xem một chút, thưởng thức rượu Trúc Sơn, ăn thử thịt viên Gia Viên.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, hôm nay trời nắng đẹp, hiếm khi không có tuyết rơi nên sáng sớm nàng đã bị Yến Tuân gọi tới nhà ấm trồng hoa. Hai người tựa hồ như đều làm việc riêng của mình, không nói tiếng nào cho tới trưa, nàng xem sách, hắn uống trà, vô cùng thảnh thơi.
Hiện giờ đột nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, Sở Kiều cũng gật đầu cười một tiếng, “Ừ, có cơ hội cùng đi.”
Thấy nàng vui vẻ, Yến Tuân cũng nhoẻn miệng cười.
“A Sở khi trưởng thành hẳn sẽ là một gia nhân.”
Sở Kiều đùa cợt cười cười: “Hôm nay ăn gì mà miệng ngọt như vậy? Hay là ra ngoài miệng lưỡi trơn tru đã thành thói quen, về nhà cũng bày bộ dáng công tử phóng đãng như vậy?”
Yến Tuân nghe vậy thì sửng sốt, ngậm miệng không nói, Sở Kiều cũng tự biết đã lỡ lời. Này là chuyện bọn họ đều ăn ý tự giác không đụng tới, chẳng qua không ngờ nó luôn canh cánh ở đáy lòng, khi không tự chủ sẽ vô tình lôi ra.
Sở Kiều khẽ cắn môi dưới, “Thật xin lỗi, là ta nhiều chuyện.”
Yến Tuân lắc đầu, “A Sở là cô gái tốt nhất thế gian, không ai bằng.”
Hắn nói lời này vô cùng tự nhiên, giống như hỏi nàng hôm nay ăn cơm chưa vậy. Sở Kiều nghe thấy thì chợt sửng sờ, mặt hơi đỏ lên, lộ ra một kiều thái thiếu nữ.
Cho dù hai người vô cùng thân cận nhưng chưa bao giờ nói trắng ra như vậy, nhiều năm làm chiến hữu, bọn họ giống như thân nhân của nhau, không liên quan gì đến tình yêu nam nữ. Nay chợt nghe Yến Tuân nói như vậy, Sở Kiều từng có kinh nghiệm phụ nữ hai đời cũng không khỏi có chút bối rối.
“A Sở.” Yến Tuân đột nhiên trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn nàng, nói: “Ta và muội quen biết nhau đã hơn tám năm, họa phúc cùng chia, hoạn nạn cùng gánh, đến nay mọi chuyện cũng sắp qua. Chờ sau khi trở lại Bắc Yến, chúng ta hãy…”
Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm kinh hoảng của A Tinh, “Thế tử, Thánh thượng triệu kiến.”
Tất cả cảm xúc triền miên nhất thời tan biến như mây khói, Sở Kiều đứng phắt dậy, quyển sách trong tay rơi bộp xuống trên mặt đất.
Yến Tuân cũng sửng sờ, bảy năm Hạ hoàng chưa từng triệu kiến hắn, hôm nay lại đột nhiên cho gọi, rốt cuộc là phúc là hay họa?
“Làm sao bây giờ?” Sở Kiều sắc mặt nặng nề, xoay đầu lại trầm giọng hỏi.
Yến Tuân im lặng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Không cần hoảng hốt, có thể là không phải như muội nghĩ, ta đi xem một chút.”
“Yến Tuân.”
Yến Tuân vừa chuyển thân định đi thì đột nhiên bị Sở Kiều nắm lại. Cánh tay nhỏ bé của thiếu nữ lạnh như băng đang kéo chặt tay áo hắn, ánh mắt lo lắng nhưng lại bền bỉ như đá, “Cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm.”
“Yên tâm đi.” Yến Tuân cảm thấy ấm áp trong bụng, quay sang cầm tay Sở Kiều, vỗ vỗ vai nàng: “Ta đi một lát rồi sẽ về liền.”
Lục Liễu tiến lên phủ thêm áo lông cho Yến Tuân, Yến Đào mang theo vài hạ nhân cùng nhau ra khỏi Oanh Ca viện.
Sở Kiều đứng ngồi không yên cả một buổi chiều, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Đến đêm, A Tinh đột nhiên trở về, Sở Kiều biến sắc, nhanh chân tiến lên, trầm giọng hỏi: “Thế tử đâu? Làm sao rồi? Vì sao bây giờ còn chưa về?”
A Tinh sắc mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn chậm rãi đáp: “Thế tử không có chuyện gì, bây giờ vẫn đang dự tiệc ở tại tiền viện.”
Sở Kiều thở ra một hơi, yên tâm nói: “Không có chuyện là tốt rồi, hoàng đế cho gọi huynh ấy có chuyện gì?”
A Tinh nhìn nhìn chung quanh, thấy mấy tiểu nha hoàn bên cạnh Sở Kiều đều đang nghi ngờ nhìn mình thì nhất thời lại có chút quẫng bách.
Sở Kiều từ từ nhíu mày lại, mơ hồ cảm giác có chuyện bất thường, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng…” A Tinh muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn phải thấp giọng nói ra: “Hoàn thượng cho gọi thế tử là muốn… là muốn tứ hôn điện hạ cho Thuần công chúa sau khi lễ trưởng thành.”
Sở Kiều sửng sốt, hé môi muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, hai hàng lông mày nhíu chặt, rốt cuộc chỉ thấp giọng hỏi ngược lại: “Tứ hôn?”
“Cô nương.” A Tinh lo lắng kêu lên.
Sở Kiều gật đầu, vẫn lẩm bẩm: “Tứ hôn.”
“Cô nương, thế tử sợ người lo lắng nên mới bảo thuộc hạ trở về nói cho người biết một tiếng, điện hạ nói…”
“Ta không sao.” Sở Kiều lắc đầu, nói: “Yến tiệc hoàng gia sẽ uống rất nhiều, ngươi mau trở lại bảo vệ huynh ấy, phòng xảy ra chuyện không may. Ta chỉ là có chút lo lắng, e hoàng đế gây bất lợi mà thôi. Ừ, là tứ hôn, ta biết rồi.”
A Tinh lộ vẻ mặt không đành lòng, thấp giọng gọi: “Cô nương…”
“Ta về phòng trước, ngươi mau đi đi.” Sở Kiều xoay người sang chỗ khác, lưng thẳng đứng, không hề có chút bi thương, chỉ lẩm bẩm: “Ta còn có rất nhiều việc phải làm. Lục Liễu, đem văn kiện trong nhà ấm đến phòng ta, ta phải phúc đáp.”
Tuyết trắng lại rơi mịt mù, hôm nay Sở Kiều mặc một chiếc áo vàng nhạt và áo khoác cùng màu, lộ ra một vẻ thiếu nữ hiếm thấy. Gió từ xa thổi tới, cuốn tuyết đọng trên mặt đất phả vào lưng nàng, áo choàng lay động, nhìn qua có chút thê lương. Xa xa mặt trời đã ngã về phía Tây, nhuộm đỏ chân trời, nhưng cho dù có phát sáng rực rỡ hơn nữa thì cuối cùng cũng phải rơi xuống.
Sở Kiều nhăn trán, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Lý Tử đáp: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là khi nãy thế tử về có hỏi người, nghe nói người đi ra ngoài liền mang A Tinh ra ngoài tìm người rồi.”
“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, “Đã đi bao lâu rồi?”
“Khoảng một canh giờ.” Tiểu Lý Tử vừa trả lời vừa ân cần đốt đèn lồng trước cửa lên, chợt thấy Sở Kiều chuẩn bị đi về phía Lam Điền hiên thì liền ngăn ở phía trước, nói: “Cô nương, hướng đó tới Lam Điền hiên có tuyết đọng đang được bọn nô tài dọn dẹp, chúng ta đi lối này đi.”
Sở Kiều sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, đuôi mắt nhàn nhạt liếc về phía Tiểu Lý Tử, lẳng lặng không nói.
Tiểu Lý Tử lộ vẻ lúng túng, ấp úng hồi lâu rồi mới lẩm bẩm nói: “Bên kia đường không dễ đi.”
Sở Kiều trầm mặt, đẩy cánh tay Tiểu Lý Tử sang một bên, sải bước đi về phía trước, vừa mới đến cổng vòm thì đã nghe giọng nữ kiều mỵ ôn nhu truyền đến cùng tiếng bọn hạ nhân di chuyển tủ đồ vật dụng các loại.
Nàng dừng bước, bình tĩnh đứng im ở trước cổng vòm hồi lâu rồi mới trầm giọng hỏi: “Là ai đưa tới?”
“Là ngự sử Tây Bắc Hà Đạo – Quý Văn Đình – Quý đại nhân.”
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: “Lại là hắn.”
Ngữ khí Sở Kiều không tốt nên Tiểu Lý Tử cũng câm như hến, giương hai mắt trông mong nhìn nàng, sợ nàng thật sự không để ý liền trực tiếp đi vào.
Ngay sau đó, Sở Kiều chợt quay người lại đi về phía phòng mình, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Nói cho các nàng biết, chớ có ồn ào, không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Tiểu Lý Tử sững sờ nhìn về hướng Sở Kiều vừa biến mất, não có chút phản ứng không kịp. Nơi này cách viện của Sở Kiều khá xa, có ồn ào đến mấy bên kia cũng chưa chắc nghe được.
Thời điểm cơm tối, phái người kêu hai lần cũng không thấy Sở Kiều đâu, Bắc Yến thế tử ngoài mặt thở dài nhưng đáy lòng lại âm thầm có chút đắc ý, đang định tự mình đi tìm thì chợt thấy Sở Kiều như cũ một thân nam trang tuyết trắng đang tiêu sái tiến vào, giống như từ lúc trở về vẫn chưa thay đổi y phục.
Yến Tuân ngạc nhiên, hỏi: “A Sở, muội mới vừa rồi đang làm gì vậy?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản, “Xem xét bản dự thảo kênh đào ở Biện Dương, phát hiện vài chỗ có vấn đề, muốn thương lượng với huynh.”
Một chút thất vọng nhất thời dâng lên trong lòng, nhưng Yến Tuân vẫn ngồi xuống, “Ăn cơm trước đã.”
“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, “Thật sự có chút đói bụng.”
Thiếu nữ hất tay áo ngồi xuống, thần sắc tự nhiên ăn cơm. Yến Tuân khẽ chau mày, Sở Kiều không nói cũng không để lộ ra bất kỳ thần sắc dị thường gì khiến trong bụng hắn chợt dâng lên một chút phiền muộn. Ngoài phòng gió rét vẫn thổi, nhưng tuyết đã dần thưa thớt, báo hiệu bão tuyết rốt cuộc đã tan.
“Tiến độ kênh đào Biện Dương cần phải tăng lên, bên đó vừa đổi tổng đốc phụ trách thủy đạo nên vận chuyển đường thủy không được thuận lợi lắm. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải tính toán kỹ càng.”
Để đũa xuống, thiếu nữ cất tiếng nói trong trẻo lành lạnh, móc từ trong ngựa ra một tờ giấy trắng, vừa nhìn vừa nói: “Diêm sử* Lý thành tháng trước vừa mới nhận chức, quan tân nhiệm là cháu dòng thứ của Ngụy phiệt – Ngụy Nghiêm. Ngụy đại nhân này vừa đến nhậm chức liền ra tay chỉnh đốn vận chuyển muối trong Lý thành khiến đám diêm thương** đều lo sợ bất an. Vũ cô nương gửi thư nói chúng ta phải cẩn thận lòng người thay đổi, dù sao Lý thành có liên quan trực tiếp đến Thượng Đảng và Bành Trạch, những phú hộ này dù sao cũng có tác dụng lớn trong thời điểm mấu chốt.”
*Diêm sử – quan chuyên lo việc buôn bán muối
**Diêm thương – thương nhân buôn bán muối
“Còn nữa, Tây Hoa cần phải có người tiếp nhận, ta để ý Hạ Kỳ ở chỗ của Vũ cô nương, huynh thấy thế nào?”
Yến Tuân gật đầu, “Muội xem được thì cứ làm đi.”
Nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của Yến Tuân thì Sở Kiều nhăn trán, lên tiếng hỏi: “Mệt lắm sao?”
Nam tử không có chút hăng hái bàn luận mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Vẫn ổn.”
“Vậy huynh nghỉ ngơi trước đi.” Sở Kiều đứng dậy, “Thái tử Biện Đường sắp đến đế đô, đại thọ của Hạ vương cũng gần kề, sứ giả Hoài Tống đã lên đường, thành Chân Hoàng sắp tới sẽ rất náo nhiệt. Chúng ta cứ tạm thời buông những chuyện khác xuống đi.”
Yến Tuân vẫn không lên tiếng, chỉ thấy Sở Kiều xoay người đi ra ngoài, tiểu nha hoàn Lục Liễu đuổi theo choàng ngoại bào lên người nàng, bóng dáng của hai người thoáng chốc đã biến mất ở cuối hành lang gấp khúc.
Yến Tuân nhẹ giọng thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ day day huyệt thái dương. Cả ngày phải xử lý tin tức mật hội đưa tới, ứng phó thái độ bất chợt trở nên ân cần của đám quan viên từ sau hội săn… so với chuyện mưu tính đấu tranh cùng với con cháu hoàng thất còn mệt nhọc hơn.
“A Tinh.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Mang những nữ nhân Quý Văn Đình đưa tới ra ngoài hết đi.”
“Thế tử?” A Tỉnh sửng sốt, nói: “Không phải người đang giả bộ dáng bị quyền quý mê hoặc để che tai mắt triều đình sao? Làm như vậy e sẽ khiến Quý Văn Đình thất vọng.”
Yến Tuân lắc đầu thở dài một tiếng, “Người có thể bị thủ đoạn thô thiển như vậy lừa gạt thì không đáng để sợ, người cần chú ý cũng sẽ không bị loại diễn trò này qua mắt, như thế thì không bằng thuận theo nhân tình thả người đi.”
“Huống chi…”
Câu cuối cùng của Yến Tuân nói rất khẽ, A Tinh cũng không nghe rõ. Chỉ thấy Yến Tuân nhẹ nhàng khép mở hai môi rồi chậm rãi nhắm mắt lại, “So với tín nhiệm của A Sở thì cần gì phải e ngại Quý Văn Đình?”
Mặc dù cũng chưa chắc là nàng sẽ quan tâm…
Yến Tuân tự mình an ủi bản thân…
Dù sao A Sở vẫn chỉ là một hài tử mà thôi… Cho dù nàng chưa từng có biểu hiện giống như một hài tử.
“Thế tử.” Lục Liễu khẽ khàng chạy trở lại đưa đến một cuốn văn thư, nói: “Đây là ý kiến hồi đáp của cô nương.”
Yến Tuân mệt mỏi day day hai mắt, đang định gác lại không nhìn thì chợi sáng mắt lên, đưa tay rút ra một xấp văn thư, nói: “Mấy phong thư này vì sao còn chưa có mở ra?”
Tiểu nha hoàn gãi gãi đầu, đáp: “Cô nương nói, đều là mấy lời nịnh hót nên đã dặn trả về cho hạ nhân đưa thư, bảo chủ tử bọn họ lần sau nghĩ cách gì mới mẻ hơn đi.”
Yến Tuân sửng sốt, ngay sau đó trên mặt liền hiện ra vài tia mừng rỡ, khóe mắt cũng đầy ý cười, tiện tay đưa xấp thư giao cho A Tinh, nói: “Cứ theo lời A Sở mà làm.”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy trở về thư phòng, nhưng cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
A Tinh khó hiểu nhìn bóng lưng Yến Tuân rồi liếc tìn xấp thư trên tay, chỉ thấy trên phong bì của phong thư trên cùng có viết một chữ ‘Quý’ phiêu dật thật to, mùi giấy thơm nồng xộc vào mũi.
*Chú thích = Yến Tuân nhìn thấy chị trả thư của Quý Đông Đình về nên nhận ra là chị đang giận.
……………………………………………………………………………………
Ngày thứ hai, Trình phó tướng của kiêu kỵ binh phái người đưa tới một bộ y phục cưỡi ngựa cùng cung tên cho Sở Kiều xem qua. Mấy tiểu nha hoàn vô cùng hưng phấn, khua tay múa chân nói đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có nữ tử nào tiến vào kiêu kỵ binh làm giáo đầu, thật không biết đám người con dòng cháu giống kia khi được một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi dạy thì sẽ có tâm tình gì.
Các nàng một nhóm người bàn tán vô cùng náo nhiệt nhưng Sở Kiều vẫn âm thầm suy nghĩ, trước không nói đến thâm ý của Hạ hoàng khi ra chỉ thị như vậy, đám quân binh coi giữ hoàng thành kia sẽ thật sự chịu sự kiềm chế của một cô gái nhỏ như nàng sao? Cho dù dân tình Đại Hạ phóng khoáng, địa vị nữ tử khá cao nhưng chỉ e thực tế không được như vậy. Cho dù là ở hiện đại, phụ nữ trong quân đội cũng đã bị kỳ thị, vô luận có dũng mãnh như thế nào, lập bao nhiêu công lao thì tốc độ thăng tiến cũng không bì kịp đàn ông.
Nghĩ tới đây, người thông tuệ như nàng cũng khỏi cảm thấy có chút lo lắng lúc đi nhậm chức sau năm ngày nữa.
“Cô nương.” A Tinh đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nói: “Thế tử bảo tối nay sẽ trở về rất muộn, bảo người cứ ăn cơm trước, đừng chờ.”
Sở Kiều sửng sốt, mấy năm qua Yến Tuân luôn ẩn mình che giấu, tuy không kỹ càng như trước nhưng cũng sẽ không lang thang ở bên ngoài vào đêm khuya giống như đám công tử thế gia trong kinh.
“Có chuyện quan trọng gì sao?”
“Không có gì.” A Tinh cười trấn an, nói: “Cô nương không cần phải lo lắng.”
Thấy hắn không nói thì Sở Kiều cũng không hỏi nữa.
Chỉ có một mình nên Sở Kiều không ăn cơm tối mà chỉ ăn một chút điểm tâm, hiện tại đang lười biếng ở trong phòng hơ lửa, miễn cưỡng không muốn nhúc nhích. Hai năm qua nàng một mực bôn tẩu bên ngoài xây dựng thế lực cho Yến Tuân, đã lâu không được an nhàn như thế này.
Mặc dù chủ nhân cung Thịnh Kim cố ý hạn chế hành động của Yến Tuân, không cho phép hắn rời khỏi đế đô nhưng lại không quá nghiêm khắc quản chế thủ hạ của hắn. Cho đến nay Sở Kiều cũng nghĩ không thông ý đồ của Hạ hoàng ở điểm này, Hạ hoàng thật sự không biết thế lực của Yến Tuân đang âm thầm phát triển lớn mạnh hay ông ta còn có đòn sát thủ gì khác?
Hôm nay thế lực Đại Hạ bị chia nhỏ giàn trải ở khắp nơi, không phải hoàng đế nói một câu liền có thể lật trời, ông ta thật sự có năng lực đó sao?
Trong bảy đại gia tộc, Mộc thị ở Lĩnh Nam, Hách Liên thị ở Hoài Âm và Thương thị ở Đông Nhạc từ trước đến giờ luôn thu liễm, giữ vững tiêu chí trung lập đối với mọi tranh đấu trong triều. Nhiều năm qua, mặc dù cũng có thời điểm ngoại thích chiếm quyền nhưng hiện tại vẫn vô cùng an phận. Nhất là mấy năm nay, Mục Hợp thị cùng Ngụy phiệt xung đột, bọn họ càng thêm lặng lẽ. Có điều bọn họ chẳng qua cũng là đang tích lũy thế lực, củng cố căn cơ mà thôi, tuy tạm thời an phận thủ thường không biểu lộ lòng tranh quyền đoạt chức, nhưng một khi có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ cướp lấy đi lên địa vị cao. Những người này đều là đang ôm tên mai phục trong chỗ tối, tùy thời đều có thể bắn ra.
Mà Mục Hợp thị vẫn luôn ôm mọi vinh quang trong mười năm qua đang dần dần suy sụp sau khi gia chủ đời trước là Mục Hợp Vân Đình một đi không trở lại. Tuy Mục Hợp Na Vân là đương kim hoàng hậu, cũng sinh được ba nhi tử là Thất hoàng tử Triệu Triệt, Bát hoàng tử Triệu Giác và Thập cửu hoàng tử nhỏ nhất là Triệu Phù, nhưng vẫn không cách nào cứu vãn hoàn cảnh và địa vị của Mục Hợp thị.
Trước đây, Mục Hợp thị luôn ủng hộ Triệu Giác vốn khéo đưa đẩy cũng như dễ nắm trong tay lên ngôi, sau khi đương kim hoàng đế trăm tuổi thiên hạ sẽ về tay Mục Hợp thị, áp đảo viện trưởng lão. Thế nhưng còn chưa làm được thì Triệu Giác đã bị Hạ hoàng ban cho cái chết, Triệu Phù tuổi còn nhỏ nên Mục Hợp thị bất đắc dĩ chỉ còn cách bồi dưỡng Triệu Triệt. Chẳng qua, vị này tâm trí kiên định, tựa hồ cũng không quá mặn mà với mẫu tộc, đối với mẫu thân hắn cũng là bằng mặt không bằng lòng, quan hệ quỷ dị khó dò.
Có người vui có người buồn, Mục Hợp thị dần dần xuống dốc thì người vui nhất chính là Ngụy phiệt. Ngụy Quang đa mưu túc trí, đã ẩn nhẫn mấy năm nay, rốt cuộc cũng tích lũy đầy đủ thế lực. Thư quý phi sống trong thâm cung nhiều năm, tuy không rất được hoàng đế yêu thích nhưng nhờ hành xử lễ độ cùng phong thái trang nhã ôn hòa mà được lên làm quý phi, chỉ dưới mỗi Mục Hợp Na Vân là hoàng hậu đương triều. Nhi tử thân sinh của nàng là Tam hoàng tử Triệu Tề cùng Thập tam hoàng tử Triệu Tung từ trước đến giờ luôn rất được lòng Hạ hoàng, nhất là Triệu Tung, còn nhỏ tuổi đã được phong vương, sau Triệu Triệt trở thành hoàng tử có đất phong sớm nhất. Hôm nay Triệu Tề lại chấp chưởng đại quyền trong kinh, rất được Hạ hoàng tin cậy. Ngụy phiệt cũng nhờ đó mà nước lên thuyền lên, thanh thế ngày càng lớn.
Gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc ban đầu vốn là dị tộc, trăm năm trước cũng là vương tộc hùng cứ Tây Bắc, sau cả tộc quy thuận Đại Hạ nên mới có được một chỗ trong viện trưởng lão. Có điều bọn họ dù sao cũng là tộc man di chốn thảo nguyên, không được người kinh thành yêu thích nên không có căn cơ trong triều, từ trước đến giờ luôn dưới quyền Mục Hợp thị, như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần nhìn tư thái của hai huynh muội Trát Lỗ Trát Mã thì cũng thấy được tâm trí cùng năng lực của gia tộc Ba Đồ Cáp, chỉ có sức mà không có trí, không đáng ngại. Mục Hợp thị ngã, gia tộc Ba Đồ Cáp tất cũng nghiêng.
Ngẫm lại, chỉ có Gia Cát gia lại khiến người khác nhìn không thấu, rất nhiều người đánh đồng Gia Cát gia như Mộc thị và Hách Liên thị. Nhưng Sở Kiều biết, Gia Cát gia tuyệt đối không đơn giản như thế, bên dưới khuôn mặt ôn hòa của Gia Cát Mục Thanh là tâm cơ sâu không lường được. Một gia tộc luôn thịnh không suy suốt ba trăm năm, tuyệt đối sẽ không nhu nhược như vẻ ngoài thoạt nhìn. Điểm này chỉ cần nhìn huynh đệ Gia Cát Nguyệt cùng Gia Cát Hoài liền rõ.
Mà Mông Điền tướng quân cùng Nhạc Hình tướng quân là đại tướng nắm binh trong triều, phần lớn đều lựa chọn dựa vào một môn phiệt thế gia nào đó hay trung tâm với hoàng tộc mà không có cách nào tự xây dựng thế lực cho mình.
Tiếp theo chính là các phiên vương phân tán ở khắp nơi.
Hai mươi năm trước, phiên vương Giang Nam từng khởi loạn, đả kích các thị tộc lớn của đế quốc, kết quả bị bọn họ liên thủ đàn áp. Linh Khê – Linh vương, Cảnh quận vương, Yến vương – Yến Thế Thành chính là một ít người còn sống sót sau trận loạn đó. Mấy đại chư vương thế lực lớn ban đầu hiện tại đã sớm tan thành mây khói, tộc nhân bị tàn sát không ít, hôm nay còn sống chỉ còn hai phần mười.
Năm đó các thế gia cổ động tru diệt thân tộc hoàng thất, Yến vương Yến Thế Thành từng cố gắng cầu tình cho các phiên vương, cũng chính bởi vì chuyện này mà ông bị gán tội thông đồng với phiên vương, bị xóa tên khỏi tông miếu Triệu thị, bị đổi họ Triệu thành họ Yến, bị đày đi Bắc Yến lạnh khủng khiếp, không thể trở về kinh.
Đến nay mấy ai còn nhớ được, Bắc Yến Yến vương từng là thành viên hoàng tộc Đại Hạ, uống cùng một dòng sữa với Triệu Chính Đức?
Sở Kiều lạnh nhạt cười một tiếng, Triệu Chính Đức làm hoàng đế cũng thật cực khổ, từ khi Đại Hạ bắt đầu dựng nước, hoàng quyền vẫn một mực đi xuống, so với các vị đế vương Hoa Họa nắm giữ đại quyền quân chính suốt mấy ngàn năm thì quả thật quá mức khác biệt.
Ngay lúc này chợt có tiếng mở cửa vang lên ở tiền viện, Sở Kiều liếc mắt về phía cửa sổ, lỗ tai giương lên, chăm chú xuất thần.
“Cô nương, người đã ngủ chưa?”
Ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Liễu, tiểu nha hoàn được Sở Kiều cho phép mới dám cẩn thận tiến vào.
“Cô nương, ban đêm rất lạnh, nô tỳ đổi cho ngươi chậu thân mới.”
Sở Kiều gật đầu, trầm giọng hỏi: “Thế tử đã về chưa?”
“Dạ.” Tiểu nha hoàn e dè đáp: “Nô tỳ nghe Tiểu Lý Tử nói, thế tử đi Kim Hiểu Lâu mở tiệc chiêu đãi mấy vị tướng quân của kiêu kỵ binh, còn đem mấy vũ cơ Quý đại nhân đưa tới ngày hôm qua tặng cho bọn họ.”
Sở Kiều nghe vậy thì nhất thời sửng sốt, nhìn nhìn chậu than hồng không nói.
“Cô nương?” Tiểu nha hoàn cau mày nêu lên, “Cô nương?”
“Ừ.” Sở Kiều ngẩng đầu lên, “Chuyện gì?”
“Nếu không có chuyện gì nữa thì nô tỳ lui ra trước.”
Sở Kiều gật đầu, “Lui xuống đi.”
“Vậy cô nương nghỉ sớm một chút.” Tiểu nha hoàn đóng cửa phòng lại, tiếng gió bên ngoài đột nhiên mạnh lên, thổi qua khe cửa sổ nghe vù vù, tiếng động ở tiền viện dần nhỏ đi, không gian dần dần trở lại yên lặng như cũ.
Năm ngày nữa nàng sẽ phải đến doanh trại kiêu kỵ binh nhậm chức, tối nay Yến Tuân mở tiệc chiêu đãi các tướng quân trong kiêu kỵ binh, dụng gì không cần hỏi cũng biết.
Hai người bọn họ luôn nói với đối phương, nhất định phải thành thật, quyết không giấu diếm, cả đời tín nhiệm lẫn nhau, vĩnh viễn không sinh lòng hiềm khích. Nhưng theo tuổi đời lớn lên, có một số việc khiến bọn họ không cách nào thẳng thắng nói ra miệng với đối phương. Tỷ như ân oán giữ nàng và Gia Cát Nguyệt, sự chán ghét cùng xem thường quý tộc thế gia trong lòng nàng, còn có bộ dáng lãng tử hành vi phóng đãng che mắt người bên ngoài của hắn.
Nhưng vẫn có một thứ không hề thay đổi, đó là sự ăn ý từ trong tim gan giữa bọn họ, luôn lặng lẽ chuẩn bị mọi an bày thích đáng nhất cho đối phương. Mặc dù không nói ra miệng nhưng đối mặt với thế giới hung hiểm khó lường kia, hai người vĩnh viễn là chiến hữu đồng lòng, thân nhân cùng vào sinh ra tử.
Giống như trong cái đêm bão tuyết nhiều năm trước kia, nàng đi tìm thuốc bị đánh đến thương thích đầy người, ôm chặt dược liệu cứu mạng hắn trong ngực, dùng hết khí lực lảo đảo bôn ba trong tuyết chạy về rồi ngã gục giữa đường. Trong khu vườn lạnh lẽo vắng vẻ, nàng nghe thấy tiếng thiếu niên bệnh đén hấp hối đang nhỏ giọng gọi tên mình. Ngày đó thiếu niên bệnh đến không còn sức nhưng vẫn kiên quyết cõng nữ hài tử cả người đầy vết thương lên lưng, hai môi xanh tím, sắc mặt tái nhợt chậm rãi bước đi trong đêm đen, bước chân tuy tập tễnh nhưng vẻ mặt lại kiên định dị thường.
Ngày đó, hắn quỳ gối trước giường nàng, nắm chặt tay nữ hài gần như đã bất tỉnh thấp giọng gằn từng chữ nói đời này của hắn sẽ không để nàng lại bị người khác khi dễ.
Bọn họ khi đó đến cao giọng nói chuyện vào ban đêm cũng không dám, nhưng câu hứa hẹn không chút khí thế đó lại sâu sắc khiến nàng động tâm, khiến nàng cảm thấy may mắn được là một phần trong kế hoạch bá nghiệp của hắn.
Ngày thứ hai, khi Ngụy Thư Du lại một lần nữa dẫn người đến bức bách, thiếu niên không quyền không thế bị chặt mất một đoạn ngón út, nếu không phải Triệu Tung kịp thời chạy tới thì toàn bộ bàn tay của hắn có lẽ cũng đã bị chặt đứt dưới đao của Ngụy phiệt.
Đêm hôm đó, từ sau khi tiến vào cung Thịnh Kim, Sở Kiều lần đầu tiên rơi lệ, lúc bị áp bức nàng cũng chưa từng khóc, bị đánh đến thương tích đầy mình nàng cũng chỉ mở to hai mắt, vững vàng ghi nhớ mặt của kẻ địch chư không lộ ra chút hèn yếu nào. Nhưng chỉ ngày đó, Yến Tuân bị chặt mất một đoạn ngón út nhưng vẫn không chịu cho Sở Kiều nhìn vết thương thì nàng rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng. Nàng có thể chịu đựng cái đói, chịu được khổ sở, chịu dựng bị vụ nhục hèn hạ là bởi vì nàng biết mình sẽ trưởng thành, sẽ thoát khỏi khốn cảnh, sẽ có cơ hội dùng một đao rửa hận, thứ nàng có chính là sự kiên nhẫn cùng thời gian.
Nhưng nàng lại không thể chịu được người bên cạnh bị tổn thương, ngón tay bị chặt đứt của Yến Tuân, ai có thể chữa lành cho hắn?
Đêm hôm đó, nàng đã khóc thật lâu, khóc đến khiến cho Yến Tuân luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc ôm lấy nàng, vỗ vỗ sống lưng không ngừng nức nở của nàng, giơ tay nói với nàng, chỉ đứt có một ít, không ảnh hưởng đến chuyện cầm đũa ăn cơm, không ảnh hưởng đến việc cầm đao, không ảnh hưởng đến cầm bút viết chữ, cho nên, không có việc gì.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi đến thời đại này, Sở Kiều lại thất thanh khóc rống như vậy, so với lần rơi nước mắt trong phòng củi của Gia Cát gia thì còn nhiều hơn. Thật lâu sau nàng mới hiểu được, đơn giản là vì nàng luôn có một mình, mặc dù bàn tay nhỏ bé của Lâm Tích mang theo ấm áp nhưng vẫn không cho nàng cảm giác thân thuộc. Mà vào ngày Yến Tuân bị chặt đứng một ngón tay, nàng lại đột nhiên phát hiện bản thân cũng có thân nhân, cho nên mới có thể thả lỏng cho phép bản thân mềm yếu một lúc ngắn ngủi.
Hai người bọn họ đều là một thân cô tịch, ở trên đời này, trừ đối phương ra thì không còn ai khác.
Ánh lửa chiếu vào trên mặt thiếu nữ, bóng đêm mông lung, tiếng trống canh bên ngoài ngân dài, gió đêm nặng nề thổi, Sở Kiều ngẩn đầu lên nhìn bóng cây chập chờn bên ngoài một lúc rồi chậm rãi chui vào giường êm. Khi tối nàng không có ăn cơm nên chốc nữa nhất định sẽ có người đến gõ cửa.
“A Sở.”
Quả nhiên sau một hồi sau có tiếng nói ôn hòa vang lên ở bên ngoài, “Muội đã ngủ chưa?”
Thiếu nữ khẽ cong khóe miệng, hiếm thấy thấp giọng cười một tiếng. Bên ngoài không nghe thấy tiếng động nữa, một lát sau nàng nhảy xuống giường, bước chân chạy đến cạnh cửa. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bên ngoài không có ai, chỉ có một hộp thức ăn bằng gỗ lim lẳng lặng được đặt trên mặt đất. Trên hộp dán một tờ giấy, nàng cầm lên, là chữ viết tiêu sái thuần hậu vô cùng quen thuộc.
‘Biết muội ngủ trễ, nếu đói thì ăn một chút. Này là vịt ở Tây Quy Phường, đã lượt bỏ mỡ, không cần sợ mập.’
Sở Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên dưới tán trúc xanh có một bóng lưng khoác áo choàng lông bạch hồ đang dần dần biến mất sau hàng lang gấp khúc. Tuyết trắng rơi lả tả, trong nhất thời nàng như nhìn thấy thiếu niên họ Yến đứng ở ven hồ Xích Thủy lớn tiếng nói sẽ giúp nàng nhiều năm trước mà không phải là nam nhân ánh mắt thâm trầm, chỉ mặt áo bào đen, cả ngày luôn ẩn trong bóng tối kia.
Có lẽ, chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới thỉnh thoảng lộ ra bộ dạng năm đó.
Hắn cũng không phải không có thay đởi, chỉ là sự tồn tại của nàng như chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, nội tâm đóng chặt không giao thiêp với người ngoài, tự mình xây tường bao bọc lại tự mình mở ra duy chỉ với nàng.
Sở Kiều ôm hộp đựng thức ăn đứng ngẩn ra ở tại chỗ, phong tuyết bay mịt mù, bao phủ đầy trời đất mênh mông.
……………………………………………………………………………………
Hai ngày sau là lễ trưởng thành của Bát công chúa Triệu Thuần. Bát công chúa và Triệu Triệt đều là cùng một mẹ sinh ra, hiện tại là vị công chúa được sủng ái nhất. Lễ trưởng thành của nàng dĩ nhiên được tổ chức vô cùng long trọng.
Bởi vì tranh chấp trong yến tiệc hội săn ngày đó, sự nhẫn nại của Yến Tuân dành cho thiếu nữ ngang ngược này cũng dần cạn, cho nên chỉ phái A Tinh tặng lễ vật qua loa cho có.
Thời điểm Sở Kiều lật xem danh mục quà tặng, Yến Tuân đang uống trà trong phòng, nàng liếc qua thì thấy có hai đôi ngọc như ý Hòa Điền, bốn con lân sư kim ngọc ngũ sắc, tám cuộn ngọc gấm Hoài Tống.
Không quá quý trọng cũng không quá keo kiệt, rất hợp lễ hợp nghĩa.
Sở Kiều lắc đầu, không biết Triệu Thuần nhận được lễ vật này sẽ có cảm tưởng gì. Qua nhiều năm như vậy, việc Thuần công chúa ái mộ Bắc Yến thế tử khắp kinh thành đều biết, Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân từng can dự vào chuyện này nhưng cũng không làm gì được. Hiện tại ngoại trừ lời của Yến Tuân, những người khác nàng đều không nghe. Cộng thêm Hạ hoàng không buồn quản, cho nên tiểu công chúa này càng ngày càng ngang ngược.
“Tra Kỹ Gia viên, Nguyệt Đỉnh Trúc sơn, A Sở, có cơ hội chúng ta đi Biện Đường xem một chút, thưởng thức rượu Trúc Sơn, ăn thử thịt viên Gia Viên.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, hôm nay trời nắng đẹp, hiếm khi không có tuyết rơi nên sáng sớm nàng đã bị Yến Tuân gọi tới nhà ấm trồng hoa. Hai người tựa hồ như đều làm việc riêng của mình, không nói tiếng nào cho tới trưa, nàng xem sách, hắn uống trà, vô cùng thảnh thơi.
Hiện giờ đột nhiên nghe thấy hắn nói như vậy, Sở Kiều cũng gật đầu cười một tiếng, “Ừ, có cơ hội cùng đi.”
Thấy nàng vui vẻ, Yến Tuân cũng nhoẻn miệng cười.
“A Sở khi trưởng thành hẳn sẽ là một gia nhân.”
Sở Kiều đùa cợt cười cười: “Hôm nay ăn gì mà miệng ngọt như vậy? Hay là ra ngoài miệng lưỡi trơn tru đã thành thói quen, về nhà cũng bày bộ dáng công tử phóng đãng như vậy?”
Yến Tuân nghe vậy thì sửng sốt, ngậm miệng không nói, Sở Kiều cũng tự biết đã lỡ lời. Này là chuyện bọn họ đều ăn ý tự giác không đụng tới, chẳng qua không ngờ nó luôn canh cánh ở đáy lòng, khi không tự chủ sẽ vô tình lôi ra.
Sở Kiều khẽ cắn môi dưới, “Thật xin lỗi, là ta nhiều chuyện.”
Yến Tuân lắc đầu, “A Sở là cô gái tốt nhất thế gian, không ai bằng.”
Hắn nói lời này vô cùng tự nhiên, giống như hỏi nàng hôm nay ăn cơm chưa vậy. Sở Kiều nghe thấy thì chợt sửng sờ, mặt hơi đỏ lên, lộ ra một kiều thái thiếu nữ.
Cho dù hai người vô cùng thân cận nhưng chưa bao giờ nói trắng ra như vậy, nhiều năm làm chiến hữu, bọn họ giống như thân nhân của nhau, không liên quan gì đến tình yêu nam nữ. Nay chợt nghe Yến Tuân nói như vậy, Sở Kiều từng có kinh nghiệm phụ nữ hai đời cũng không khỏi có chút bối rối.
“A Sở.” Yến Tuân đột nhiên trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn nàng, nói: “Ta và muội quen biết nhau đã hơn tám năm, họa phúc cùng chia, hoạn nạn cùng gánh, đến nay mọi chuyện cũng sắp qua. Chờ sau khi trở lại Bắc Yến, chúng ta hãy…”
Lời còn chưa dứt thì ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm kinh hoảng của A Tinh, “Thế tử, Thánh thượng triệu kiến.”
Tất cả cảm xúc triền miên nhất thời tan biến như mây khói, Sở Kiều đứng phắt dậy, quyển sách trong tay rơi bộp xuống trên mặt đất.
Yến Tuân cũng sửng sờ, bảy năm Hạ hoàng chưa từng triệu kiến hắn, hôm nay lại đột nhiên cho gọi, rốt cuộc là phúc là hay họa?
“Làm sao bây giờ?” Sở Kiều sắc mặt nặng nề, xoay đầu lại trầm giọng hỏi.
Yến Tuân im lặng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Không cần hoảng hốt, có thể là không phải như muội nghĩ, ta đi xem một chút.”
“Yến Tuân.”
Yến Tuân vừa chuyển thân định đi thì đột nhiên bị Sở Kiều nắm lại. Cánh tay nhỏ bé của thiếu nữ lạnh như băng đang kéo chặt tay áo hắn, ánh mắt lo lắng nhưng lại bền bỉ như đá, “Cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm.”
“Yên tâm đi.” Yến Tuân cảm thấy ấm áp trong bụng, quay sang cầm tay Sở Kiều, vỗ vỗ vai nàng: “Ta đi một lát rồi sẽ về liền.”
Lục Liễu tiến lên phủ thêm áo lông cho Yến Tuân, Yến Đào mang theo vài hạ nhân cùng nhau ra khỏi Oanh Ca viện.
Sở Kiều đứng ngồi không yên cả một buổi chiều, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Đến đêm, A Tinh đột nhiên trở về, Sở Kiều biến sắc, nhanh chân tiến lên, trầm giọng hỏi: “Thế tử đâu? Làm sao rồi? Vì sao bây giờ còn chưa về?”
A Tinh sắc mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn chậm rãi đáp: “Thế tử không có chuyện gì, bây giờ vẫn đang dự tiệc ở tại tiền viện.”
Sở Kiều thở ra một hơi, yên tâm nói: “Không có chuyện là tốt rồi, hoàng đế cho gọi huynh ấy có chuyện gì?”
A Tinh nhìn nhìn chung quanh, thấy mấy tiểu nha hoàn bên cạnh Sở Kiều đều đang nghi ngờ nhìn mình thì nhất thời lại có chút quẫng bách.
Sở Kiều từ từ nhíu mày lại, mơ hồ cảm giác có chuyện bất thường, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng…” A Tinh muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn phải thấp giọng nói ra: “Hoàn thượng cho gọi thế tử là muốn… là muốn tứ hôn điện hạ cho Thuần công chúa sau khi lễ trưởng thành.”
Sở Kiều sửng sốt, hé môi muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, hai hàng lông mày nhíu chặt, rốt cuộc chỉ thấp giọng hỏi ngược lại: “Tứ hôn?”
“Cô nương.” A Tinh lo lắng kêu lên.
Sở Kiều gật đầu, vẫn lẩm bẩm: “Tứ hôn.”
“Cô nương, thế tử sợ người lo lắng nên mới bảo thuộc hạ trở về nói cho người biết một tiếng, điện hạ nói…”
“Ta không sao.” Sở Kiều lắc đầu, nói: “Yến tiệc hoàng gia sẽ uống rất nhiều, ngươi mau trở lại bảo vệ huynh ấy, phòng xảy ra chuyện không may. Ta chỉ là có chút lo lắng, e hoàng đế gây bất lợi mà thôi. Ừ, là tứ hôn, ta biết rồi.”
A Tinh lộ vẻ mặt không đành lòng, thấp giọng gọi: “Cô nương…”
“Ta về phòng trước, ngươi mau đi đi.” Sở Kiều xoay người sang chỗ khác, lưng thẳng đứng, không hề có chút bi thương, chỉ lẩm bẩm: “Ta còn có rất nhiều việc phải làm. Lục Liễu, đem văn kiện trong nhà ấm đến phòng ta, ta phải phúc đáp.”
Tuyết trắng lại rơi mịt mù, hôm nay Sở Kiều mặc một chiếc áo vàng nhạt và áo khoác cùng màu, lộ ra một vẻ thiếu nữ hiếm thấy. Gió từ xa thổi tới, cuốn tuyết đọng trên mặt đất phả vào lưng nàng, áo choàng lay động, nhìn qua có chút thê lương. Xa xa mặt trời đã ngã về phía Tây, nhuộm đỏ chân trời, nhưng cho dù có phát sáng rực rỡ hơn nữa thì cuối cùng cũng phải rơi xuống.
Bình luận facebook