Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Khi Sở Kiều tỉnh lại thì đêm đã khuya, trong phòng bày hai chậu than nên không khí vô cùng khô, cổ họng khô khốc làm nàng hải lục đục bò dậy tìm nước uống. Trên bàn như thường lệ có một chiếc ấm đựng đầy sữa ấm được vắt từ hươu tuyết do Nam Lam tự mình chăn nuôi, cực kỳ trân quý. Sở Kiều rót ra chén uống một hớp, trong miệng nhất thời tràn đầy vị thơm, toàn thân từ trên xuống dưới cũng dần ấm lên.
Trong phòng tối đen như mực, đêm nay trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng ngời ngợi trên cao, cửa sổ vừa được đẩy ra thì ánh trăng sáng tỏ liền tràn vào phòng. Nàng ngồi xuống trên ghế, gối đầu gác khủy tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, thở ra một hơi thật dài.
Không biết đã bao nhiều lần nàng cảm thấy mơ hồ, không rõ tất cả chuyện trước mắt có phải là một giấc mộng hay không, không rõ liệu trí nhớ của kiếp trước chỉ là hư ảo. Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt nàng đi đến thế giới này đã được tám năm. Thời gian tám năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm tư tưởng của một người, còn có tín niệm, ước mơ và cả lý tưởng mục tiêu phấn đấu.
Trong viện có hai cây cột bằng gỗ đã ở đó hơn bảy năm, cho dù là đêm tối nhưng dưới ánh trăng sáng trắng vẫn có thể nhìn rõ vết đao khắc sâu trên thân cột. Đó là nơi nàng cùng Yến Tuân luyện võ trong những năm gần đây. Những năm đầu, bọn họ không dám luyện tập vào ban ngày, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lặng lẽ cầm đao, một người đi ra ngoài canh gác cho người còn lại im ắng luyện tập đao pháp tinh diệu cùng tinh túy võ học dung hợp từ nhiều quốc gia do Sở Kiều vẽ lại dựa theo trí nhớ của kiếp trước. Mỗi lần có một hai cung nhân đi qua, hai người đều sẽ sợ đến xanh mặt, khi nghe tiếng chân đi xa liền đồng thời thở ra.
Dưới mái hiên của Tây Noãn phòng luôn có sẵn hai bộ chăn đệm, khi đó bọn họ không tin được bất kỳ hạ nhân nào, hai đứa trẻ luôn ôm đao cùng ở chung trong phòng. Thời điểm một người ngủ thì người còn lại nhất định phải thức, luôn có một sợi dây nhỏ nối chốt cửa với chân, chỉ cần có chút động tĩnh thì cả hai liền sẽ rút dao nhảy xuống khỏi giường.
Bên trong bình hoa cũ kỹ trên giá sách thư phòng luôn chứa đầy các loại thuốc trị thương chuẩn bị sẵn cho bất kỳ tình huống nào. Hai người cũng dần dưỡng thành một số thói quen nhất định, đũa muỗng ăn cơm đều bằng bạc, hơn nữa còn nuôi rất nhiều thỏ, trước khi ăn đều cho thỏ ăn trước, sau đó chờ nửa ngày rồi mới dám ăn. Trong mấy năm đầu, bọn họ hầu như không hề đụng đũa đến cơm nóng vừa mới được dọn lên.
Vô luận là mùa hè nóng bức hày tiết đông rét đậm, bên dưới trung y luôn có một tầng nhuyễn giáp. Vô luận là khi ăn cơm hay đang ngủ, vũ khí luôn ở trong tầm tay. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, vô luận trải quả bao khó khăn, hai người bọn họ cũng dần dần trưởng thành. Hy vọng đột nhiên không còn xa vời nữa, một khi tương lai không vô vọng thì trong lòng cũng dần nảy sinh sự chờ mong mãnh liệt.
Sở Kiều khẽ cong khóe môi… này chính là cái gọi là lòng trung thành sao? Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều giết chóc cùng âm mưu ám toán như vậy, nàng rốt cuộc đã không còn xem bản thân là người ngoài luôn muốn rời đi không buồn đếm xỉa nữa rồi.
Thật ra, một khắc khi nàng chấp nhận tiến vào nơi này thì vận mệnh của hai người bọn họ sớm đã buộc chặt với nhau/
Nghĩ tới đây, Sở Kiều không kiềm được lại nhìn về phía bầu trời Tây Bắc bao la, nơi đó có Hồi Hồi sơn, có bình nguyên Hỏa Lôi cùng thảo nguyên Bắc Yến mà Yến Tuân đã vô số lần miêu tả cho nàng nghe. Trong những đêm rét lạnh, trong từng lần chịu khốn cảnh, trong tình trạng lòng tràn đầy cừu hận, chính những điều này đã giúp cho bọn họ chống chọi mọi khó khăn, để có thể tiêu sái đi đến tận bây giờ.
Hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa sổ lại, Sở Kiều đi đến trước thư án, mở một tờ biểu đồ ra cúi đầu nhìn chăm chú.
Cửa phòng *kẽo kẹt* mở ra, nam tử một thân trường sam bằng vải bông trắng, cổ áo viền lông lạc đà tinh mịn, nhìn vô cùng tuấn tú lỗi lạc. Sở Kiều ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi chào hỏi: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Không phải muội cũng không ngủ sao?”
Yến Tuân mang hộp đựng thức ăn đi đến, mở nắp hộp ra, nói: “Muội ngủ đến tận nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, không thấy đói sao?”
Vừa dứt lời thì một âm thanh *ọt ọt* vang lên, Sở Kiều xoa xoa bụng cười ngại ngùng: “Huynh vừa nói thì nó liền bắt đầu làm phản rồi.”
“Ăn một chút trước xem có hợp khẩu vị không?”
“Ừm.” Sở Kiều để biểu đồ xuống, đứng dậy nhận lấy hộp thức ăn, vừa nhìn qua liền mừng rỡ kêu lên: “A! Là bánh chẻo hoa lê*!”
*Bánh chẻo hoa lê
“Ừ, biết muội thích ăn nên ta đã bảo người chuẩn bị từ sớm, để đông lạnh mấy ngày, chờ muội trở lại mới cho vào nồi hấp.”
“Ha ha.” Hai mắt nữ hài híp lại thành một đường, cười không thấy mắt nói: “Yến Tuân, mỗi lần ăn cái này ta đều có cảm giác đã về đến nhà.”
Sở Kiều từ tốn ăn từng cái bánh chẻo, Yến Tuân rót một chén sữa hươu, lẳng lặng nhìn nàng ăn. Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa vẩy lên người cả hai, ánh nến nơi góc tường khẽ chao động càng làm tăng thêm sự bình yên tĩnh lặng của bầu không khí.
“A Sở.” Nhìn thấy Sở Kiều ăn xong, Yến Tuân liền cầm một chiếc khăn gấm màu trắng rất tự nhiên lau khóe miệng dính mỡ cho nàng, trầm giọng nói: “Những thương nhân vật liệu đá muội đưa về…”
“Yến Tuân, huynh phải làm gì thì cứ làm, không cần nói với ta.” Không đợi Yến Tuân nói xong, Sở Kiều đã ngắt lời, “Là ta không suy nghĩ cẩn thận nên mới do dự như vậy. Giữ lại đám người đó cuối cùng sẽ chỉ là mối họa cho chúng ta, một khi chưa có năng lực đối kháng hội trưởng lão và cung Thịnh Kim thì lưu lại nhược điểm như vậy là quyết định rất không sáng suốt. Sở dĩ ta đưa bọn họ về, chính là hy vọng huynh có thể giúp ta quyết định chuyện này, cho nên huynh không cần giải thích.”
Yến Tuân khẽ mỉm cười, ánh mắt nhất thời trở nên nhu hòa, “Ừ, ta chỉ không muốn gạt muội.”
“Đúng.” Nữ hài tử cười nói: “Chúng ta đã ước định rõ ràng, tuyệt đối sẽ không diếm đối phương bất cứ chuyện gì. Giấu diếm chính là nguyên nhân của mọi hiểu lầm, vô luận là vì có thiện ý hay không thì cũng không được phép.”
“Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười, nói: “Được thôi, vậy bây giờ muội hãy nói cho ta biết chi tiết hành trình đến núi Nam Cát lần này đi, phải nói đầu đuôi toàn bộ, bất kể lớn nhỏ.”
“Được.” Sở Kiều một tiếng, dẫn Yến Tuân đến trước thư án, chỉ vào biểu đồ, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải.
Mọi âm thanh đều trầm lặng xuống, chỉ nghe được tiếng mưa phùn lất phất bên ngoài. Khẽ hớp một ngụm trà, Sở Kiều hắng giọng, chỉ vào biểu đồ nói: “Chỉ cần Mông Điền tướng quân vẫn còn là đương gia Mông thị ngày nào thì ngày đó chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều về phía họ. Hiện tại xem xét tới lui, thay vì đề phòng cung Thịnh Kim và Ngụy phiệt, ta thấy chúng ta nên chú ý để tâm đến Gia Cát gia thì hơn.”
Yến Tuân nhăn trán, trầm giọng nói: “Gia Cát Hoài không phải vừa rời kinh sao? Gia Cát Mục Thanh mấy năm nay đã dần trở nên không nhiệt tình với vụ sự của viện trưởng lão, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng đều giao cho Gia Cát Hoài xử lý. Chuyện lần này hắn có nhúng tay sao?”
“Huynh đã xem thường lão cáo già Gia Cát Mục Thanh rồi.” Sở Kiều lắc đầu nói: “Đế quốc 300 năm lịch sử, các gia tộc thành viên trong viện trưởng lão nhiều lần đổi chủ, công thần trong công cuộc khai quốc chỉ có Gia Cát gia là đi theo Bồi La đại đế năm đó chém giết từ thảo nguyên cho đến tận đây. Điều này cho thấy thủ đoạn của Gia Cát gia thâm sâu đến mức nào, bọn họ hiểu rõ quyền hành, sẽ không đem bản thân lên đầu ngọn sóng, không giống Mục Hợp thị ngu xuẩn chạy lên hứng gió. Quân vương muốn thu hồi quyền lực thì cũng sẽ chỉ hạ thủ từ người có danh tiếng nhất, Gia Cát gia làm như vậy thì sẽ có thể bảo toàn gia tộc. Đế quốc những năm gần đây không ngừng xảy ra phân tranh, Gia Cát Mục Thanh nhìn như nhàn nhã nhưng đã nhiều lần tránh khỏi mối họa, cái này không thể chỉ đơn giản dựa vào vận may.”
“Huynh nhìn nơi này đi.” Sở Kiều đưa tay chỉ vào biểu đồ, “Đây là tình báo ta thu được mấy tháng này, Gia Cát gia mặt ngoài không có động tác gì, mặt trong lại nhiều lần hành phát triển vụ mùa Đông Nam, ruộng muối, mỏ sắt với quy mô nhỏ, mặc dù động tĩnh không lớn nhưng lại rất đều đặn nhịp nhàng. Gia Cát Tức đang ở Tống Thủy lại bị điều đi Tây Hàn trưng thu thuế lương thực, đã hai tháng còn chưa trở lại, phía trên nói Gia Cát Tức làm việc chậm chạp nên không được trọng dụng. Nhưng ta lại thấy, thành Tây Hàn tuy nhỏ nhưng lại chính là nơi chúng ta phải đi ngang trên đường trở về Bắc Yến. Nơi này cũng chính là mắt xích trung gian giữa Dao Thủy, Phù Tô và Xích Thủy, vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, không thể coi thường.”
“Hơn nữa, huynh nhìn nơi này xem, đầu tháng trước viện trưởng lão đã chuẩn cho Gia Cát Nhiên nhập ngũ, nhưng Gia Cát Mục Thanh không điều hắn đi trấn thủ đại bản doanh của Gia Cát gia ở Đông Nam mà lại đi đến đại doanh Tây Nam. Tây Nam giáp với Tây Bắc, đại doanh Tây Nam thuộc lãnh địa của gia tộc Ba Đồ Cáp, nếu Gia Cát gia không có giao hảo tốt với bọn họ thì lão Ba Đồ làm sao có thể cho ngoại nhân chạy đến tim của mình xây dựng cơ sở tạm thời? Còn thêm một điều nữa, cũng chính là điểm quan trọng nhất, huynh không chú ý Gia Cát Nguyệt rất nhanh sẽ trở về rồi sao?”
Yến Tuân gật đầu, “Chuyện này ta có lưu ý, những chuyện muội vừa nói, mấy ngày trước Vũ cô nương cũng đã phái người nói với ta rồi.”
“Ồ?” Hai mắt Sở Kiều nhất thời sáng ngời, “Vũ cô nương nói như thế nào?”
“Nàng nói thời gian còn sớm, nhân dịp đại thọ Hạ vương, gia tộc quyền quý từ các nước sẽ tụ tập lại, tình huống sẽ càng phức tạp vạn lần, cho nên chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiêu tiếp chiêu mà thôi.”
Chân mày Sở Kiều khẽ nhíu lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, chậm rãi nói: “Yến Tuân, như thế có được không? Ta lo sẽ xảy ra chuyện, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước một bước thì hơn.”
“A Sở, trên thế gian căn bản không có sách lược gì vẹn toàn. Nói chuẩn bị, những năm qua chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ sao?” Yến Tuân nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Sở Kiều, vươn tay nắm lấy bả vai nàng, trầm giọng nói tiếp: “A Sở, muội có tin ta không?”
Sở Kiều gật đầu, “Ta tin.”
“Vậy thì cứ thả lỏng một chút đi.” Yến Tuân cười nhạt, “Giao chuyện này cho ta, hành trình đi núi Nam Cát lần này đã khiến muội hao tổn không ít sức lực rồi, muội vốn có bệnh trong người, không nên vất vả nữa.”
“Yến Tuân……”
“Ta không muốn trở về Bắc Yến một mình.” Yến Tuân đột nhiên hạ giọng nói: “Ta đã không còn thân nhân, A Sở, muội chính là người quan trọng nhất của ta.”
“A Sở, còn nhớ năm chúng ta tiến vào cung Thịnh Kinh, ta lâm bệnh sốt cao nhưng không có thuốc chữa trị, muội đã nói gì với ta?”
Sở Kiều sửng sốt, Yến Tuân lộ sắc mặt nhu hòa, chậm rãi nói: “Muội nói mình sẽ thức canh để ta có thể an tâm ngủ. Kết quả ta vừa nhắm mắt liền ngủ một mạch bốn ngày, muội vẫn như cũ chống mí mắt chăm sóc cho ta. A Sở, ta bây giờ đã có năng lực chăm sóc cho muội, muội cứ yên tâm ngủ, ta sẽ thức, cho đến khi nào chúng ta có thể cùng nhau nhắm mắt ngủ một cách an tâm thì thôi.”
Sở Kiều cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Được, vậy ta sẽ không đi nữa, sẽ ở lại bên cạnh huynh, chờ huynh dẫn ta rời đi.”
Yến Tuân gật đầu, ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười nhu hòa như mùa xuân tháng ba, phiền muộn mấy tháng qua chỉ một thoáng đều không cánh mà bay.
“A Sở, chúng ta có thể cùng đi vào thì nhất định có thể cùng rời đi. Muội phải tin tưởng ta, bởi vì trên thế gian này, chúng ta chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau.”
Khi đó tuyết rơi mịt mù, đêm dài chậm rãi trôi qua, đế đô Chân Hoàng vẫn gió êm sóng lặng. Song không có biết bên dưới vẻ tĩnh lặng kia lại bắt đầu gợn sóng kịch liệt, mạch nước ngược dòng ẩn sâu trong lòng đất kia sẽ sôi trào bộc phát bất cứ lúc nào, khi đó nó sẽ nhấm chìm giết sạch toàn bộ những gì hiện hữu trên mặt đất, người đi lại bên bờ chỉ có thể cẩn thận đi lại, cố gắng không để góc áo bị nước lũ thấm ướt. Một khi còn chưa đủ năng lực đối kháng với con nước lớn này, điều hắn có thể làm, chẳng qua là rời xa thủy triều mà thôi.
Đóng kín cửa phòng Sở Kiều lại, sau khi tận mắt nhìn ngọn nến trong phòng được dập tắt, ánh mắt Yến Tuân nhất thời trở nên lạnh lùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng điện Hạ Hoa, trong mắt ẩn chứa phong mang kịch liệt, ngón tay khẽ dùng sức, bẽ gãy nhánh cây khô bên cạnh.
Yến Tuân nhắm hai mắt lại, đội nhiên nhớ đến đêm năm đó. Khi ấy, A Sở chỉ mới chín tuổi đi tìm kiếm thuốc trị bệnh cho hắn bị bọn Ngụy Thư Du phát hiện, kết quả bị hơn hai mươi tên đại hán vạm vỡ vây quanh hung hăng đạp đá. Vì không để cho người khác có cơ hội đối với hắn, nàng không trốn cũng không đánh trả, da thịt toàn thân bị bầm dập, máu tươi đầy người. Lúc hắn chạy đến thì nàng đã gần như hấp hối, nhưng tay vẫn nắm chặt túi thuốc trộm được kia.
Sau ngày đó, hắn đã âm thầm thề, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ để cho người hắn coi trọng rời khỏi hắn. Mà người hắn coi trọng, đời này kiếp này sẽ không có người thứ hai.
Thời điểm nên đến cũng sắp đến, hắn đã đợi quá lâu, cơ hồ như sắp không thể đợi được nữa rồi.
Nam tử mở hai mắt ra, trong mắt lộ vẻ trong trẻo rõ ràng. Ngày mai chính là ngày Gia Cát Nguyệt quay lại đế đô, bảy năm không thấy, không rõ bằng hữu cũ ngày xưa có khỏe không?
Vết thương trên vai đã sớm khép lại nhưng mối hận cũ vẫn còn ghim chặt trong lòng. Yến Tuân lạnh lùng cười một tiếng, xoay người sải bước vào trong bóng tối, bóng dáng quyết tuyệt, vạt áo bay phất phới trong gió.
Trong phòng tối đen như mực, đêm nay trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng ngời ngợi trên cao, cửa sổ vừa được đẩy ra thì ánh trăng sáng tỏ liền tràn vào phòng. Nàng ngồi xuống trên ghế, gối đầu gác khủy tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, thở ra một hơi thật dài.
Không biết đã bao nhiều lần nàng cảm thấy mơ hồ, không rõ tất cả chuyện trước mắt có phải là một giấc mộng hay không, không rõ liệu trí nhớ của kiếp trước chỉ là hư ảo. Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt nàng đi đến thế giới này đã được tám năm. Thời gian tám năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm tư tưởng của một người, còn có tín niệm, ước mơ và cả lý tưởng mục tiêu phấn đấu.
Trong viện có hai cây cột bằng gỗ đã ở đó hơn bảy năm, cho dù là đêm tối nhưng dưới ánh trăng sáng trắng vẫn có thể nhìn rõ vết đao khắc sâu trên thân cột. Đó là nơi nàng cùng Yến Tuân luyện võ trong những năm gần đây. Những năm đầu, bọn họ không dám luyện tập vào ban ngày, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lặng lẽ cầm đao, một người đi ra ngoài canh gác cho người còn lại im ắng luyện tập đao pháp tinh diệu cùng tinh túy võ học dung hợp từ nhiều quốc gia do Sở Kiều vẽ lại dựa theo trí nhớ của kiếp trước. Mỗi lần có một hai cung nhân đi qua, hai người đều sẽ sợ đến xanh mặt, khi nghe tiếng chân đi xa liền đồng thời thở ra.
Dưới mái hiên của Tây Noãn phòng luôn có sẵn hai bộ chăn đệm, khi đó bọn họ không tin được bất kỳ hạ nhân nào, hai đứa trẻ luôn ôm đao cùng ở chung trong phòng. Thời điểm một người ngủ thì người còn lại nhất định phải thức, luôn có một sợi dây nhỏ nối chốt cửa với chân, chỉ cần có chút động tĩnh thì cả hai liền sẽ rút dao nhảy xuống khỏi giường.
Bên trong bình hoa cũ kỹ trên giá sách thư phòng luôn chứa đầy các loại thuốc trị thương chuẩn bị sẵn cho bất kỳ tình huống nào. Hai người cũng dần dưỡng thành một số thói quen nhất định, đũa muỗng ăn cơm đều bằng bạc, hơn nữa còn nuôi rất nhiều thỏ, trước khi ăn đều cho thỏ ăn trước, sau đó chờ nửa ngày rồi mới dám ăn. Trong mấy năm đầu, bọn họ hầu như không hề đụng đũa đến cơm nóng vừa mới được dọn lên.
Vô luận là mùa hè nóng bức hày tiết đông rét đậm, bên dưới trung y luôn có một tầng nhuyễn giáp. Vô luận là khi ăn cơm hay đang ngủ, vũ khí luôn ở trong tầm tay. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, vô luận trải quả bao khó khăn, hai người bọn họ cũng dần dần trưởng thành. Hy vọng đột nhiên không còn xa vời nữa, một khi tương lai không vô vọng thì trong lòng cũng dần nảy sinh sự chờ mong mãnh liệt.
Sở Kiều khẽ cong khóe môi… này chính là cái gọi là lòng trung thành sao? Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều giết chóc cùng âm mưu ám toán như vậy, nàng rốt cuộc đã không còn xem bản thân là người ngoài luôn muốn rời đi không buồn đếm xỉa nữa rồi.
Thật ra, một khắc khi nàng chấp nhận tiến vào nơi này thì vận mệnh của hai người bọn họ sớm đã buộc chặt với nhau/
Nghĩ tới đây, Sở Kiều không kiềm được lại nhìn về phía bầu trời Tây Bắc bao la, nơi đó có Hồi Hồi sơn, có bình nguyên Hỏa Lôi cùng thảo nguyên Bắc Yến mà Yến Tuân đã vô số lần miêu tả cho nàng nghe. Trong những đêm rét lạnh, trong từng lần chịu khốn cảnh, trong tình trạng lòng tràn đầy cừu hận, chính những điều này đã giúp cho bọn họ chống chọi mọi khó khăn, để có thể tiêu sái đi đến tận bây giờ.
Hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa sổ lại, Sở Kiều đi đến trước thư án, mở một tờ biểu đồ ra cúi đầu nhìn chăm chú.
Cửa phòng *kẽo kẹt* mở ra, nam tử một thân trường sam bằng vải bông trắng, cổ áo viền lông lạc đà tinh mịn, nhìn vô cùng tuấn tú lỗi lạc. Sở Kiều ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi chào hỏi: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
“Không phải muội cũng không ngủ sao?”
Yến Tuân mang hộp đựng thức ăn đi đến, mở nắp hộp ra, nói: “Muội ngủ đến tận nửa đêm, cơm tối cũng chưa ăn, không thấy đói sao?”
Vừa dứt lời thì một âm thanh *ọt ọt* vang lên, Sở Kiều xoa xoa bụng cười ngại ngùng: “Huynh vừa nói thì nó liền bắt đầu làm phản rồi.”
“Ăn một chút trước xem có hợp khẩu vị không?”
“Ừm.” Sở Kiều để biểu đồ xuống, đứng dậy nhận lấy hộp thức ăn, vừa nhìn qua liền mừng rỡ kêu lên: “A! Là bánh chẻo hoa lê*!”
*Bánh chẻo hoa lê
“Ừ, biết muội thích ăn nên ta đã bảo người chuẩn bị từ sớm, để đông lạnh mấy ngày, chờ muội trở lại mới cho vào nồi hấp.”
“Ha ha.” Hai mắt nữ hài híp lại thành một đường, cười không thấy mắt nói: “Yến Tuân, mỗi lần ăn cái này ta đều có cảm giác đã về đến nhà.”
Sở Kiều từ tốn ăn từng cái bánh chẻo, Yến Tuân rót một chén sữa hươu, lẳng lặng nhìn nàng ăn. Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa vẩy lên người cả hai, ánh nến nơi góc tường khẽ chao động càng làm tăng thêm sự bình yên tĩnh lặng của bầu không khí.
“A Sở.” Nhìn thấy Sở Kiều ăn xong, Yến Tuân liền cầm một chiếc khăn gấm màu trắng rất tự nhiên lau khóe miệng dính mỡ cho nàng, trầm giọng nói: “Những thương nhân vật liệu đá muội đưa về…”
“Yến Tuân, huynh phải làm gì thì cứ làm, không cần nói với ta.” Không đợi Yến Tuân nói xong, Sở Kiều đã ngắt lời, “Là ta không suy nghĩ cẩn thận nên mới do dự như vậy. Giữ lại đám người đó cuối cùng sẽ chỉ là mối họa cho chúng ta, một khi chưa có năng lực đối kháng hội trưởng lão và cung Thịnh Kim thì lưu lại nhược điểm như vậy là quyết định rất không sáng suốt. Sở dĩ ta đưa bọn họ về, chính là hy vọng huynh có thể giúp ta quyết định chuyện này, cho nên huynh không cần giải thích.”
Yến Tuân khẽ mỉm cười, ánh mắt nhất thời trở nên nhu hòa, “Ừ, ta chỉ không muốn gạt muội.”
“Đúng.” Nữ hài tử cười nói: “Chúng ta đã ước định rõ ràng, tuyệt đối sẽ không diếm đối phương bất cứ chuyện gì. Giấu diếm chính là nguyên nhân của mọi hiểu lầm, vô luận là vì có thiện ý hay không thì cũng không được phép.”
“Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười, nói: “Được thôi, vậy bây giờ muội hãy nói cho ta biết chi tiết hành trình đến núi Nam Cát lần này đi, phải nói đầu đuôi toàn bộ, bất kể lớn nhỏ.”
“Được.” Sở Kiều một tiếng, dẫn Yến Tuân đến trước thư án, chỉ vào biểu đồ, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải.
Mọi âm thanh đều trầm lặng xuống, chỉ nghe được tiếng mưa phùn lất phất bên ngoài. Khẽ hớp một ngụm trà, Sở Kiều hắng giọng, chỉ vào biểu đồ nói: “Chỉ cần Mông Điền tướng quân vẫn còn là đương gia Mông thị ngày nào thì ngày đó chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều về phía họ. Hiện tại xem xét tới lui, thay vì đề phòng cung Thịnh Kim và Ngụy phiệt, ta thấy chúng ta nên chú ý để tâm đến Gia Cát gia thì hơn.”
Yến Tuân nhăn trán, trầm giọng nói: “Gia Cát Hoài không phải vừa rời kinh sao? Gia Cát Mục Thanh mấy năm nay đã dần trở nên không nhiệt tình với vụ sự của viện trưởng lão, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng đều giao cho Gia Cát Hoài xử lý. Chuyện lần này hắn có nhúng tay sao?”
“Huynh đã xem thường lão cáo già Gia Cát Mục Thanh rồi.” Sở Kiều lắc đầu nói: “Đế quốc 300 năm lịch sử, các gia tộc thành viên trong viện trưởng lão nhiều lần đổi chủ, công thần trong công cuộc khai quốc chỉ có Gia Cát gia là đi theo Bồi La đại đế năm đó chém giết từ thảo nguyên cho đến tận đây. Điều này cho thấy thủ đoạn của Gia Cát gia thâm sâu đến mức nào, bọn họ hiểu rõ quyền hành, sẽ không đem bản thân lên đầu ngọn sóng, không giống Mục Hợp thị ngu xuẩn chạy lên hứng gió. Quân vương muốn thu hồi quyền lực thì cũng sẽ chỉ hạ thủ từ người có danh tiếng nhất, Gia Cát gia làm như vậy thì sẽ có thể bảo toàn gia tộc. Đế quốc những năm gần đây không ngừng xảy ra phân tranh, Gia Cát Mục Thanh nhìn như nhàn nhã nhưng đã nhiều lần tránh khỏi mối họa, cái này không thể chỉ đơn giản dựa vào vận may.”
“Huynh nhìn nơi này đi.” Sở Kiều đưa tay chỉ vào biểu đồ, “Đây là tình báo ta thu được mấy tháng này, Gia Cát gia mặt ngoài không có động tác gì, mặt trong lại nhiều lần hành phát triển vụ mùa Đông Nam, ruộng muối, mỏ sắt với quy mô nhỏ, mặc dù động tĩnh không lớn nhưng lại rất đều đặn nhịp nhàng. Gia Cát Tức đang ở Tống Thủy lại bị điều đi Tây Hàn trưng thu thuế lương thực, đã hai tháng còn chưa trở lại, phía trên nói Gia Cát Tức làm việc chậm chạp nên không được trọng dụng. Nhưng ta lại thấy, thành Tây Hàn tuy nhỏ nhưng lại chính là nơi chúng ta phải đi ngang trên đường trở về Bắc Yến. Nơi này cũng chính là mắt xích trung gian giữa Dao Thủy, Phù Tô và Xích Thủy, vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu, không thể coi thường.”
“Hơn nữa, huynh nhìn nơi này xem, đầu tháng trước viện trưởng lão đã chuẩn cho Gia Cát Nhiên nhập ngũ, nhưng Gia Cát Mục Thanh không điều hắn đi trấn thủ đại bản doanh của Gia Cát gia ở Đông Nam mà lại đi đến đại doanh Tây Nam. Tây Nam giáp với Tây Bắc, đại doanh Tây Nam thuộc lãnh địa của gia tộc Ba Đồ Cáp, nếu Gia Cát gia không có giao hảo tốt với bọn họ thì lão Ba Đồ làm sao có thể cho ngoại nhân chạy đến tim của mình xây dựng cơ sở tạm thời? Còn thêm một điều nữa, cũng chính là điểm quan trọng nhất, huynh không chú ý Gia Cát Nguyệt rất nhanh sẽ trở về rồi sao?”
Yến Tuân gật đầu, “Chuyện này ta có lưu ý, những chuyện muội vừa nói, mấy ngày trước Vũ cô nương cũng đã phái người nói với ta rồi.”
“Ồ?” Hai mắt Sở Kiều nhất thời sáng ngời, “Vũ cô nương nói như thế nào?”
“Nàng nói thời gian còn sớm, nhân dịp đại thọ Hạ vương, gia tộc quyền quý từ các nước sẽ tụ tập lại, tình huống sẽ càng phức tạp vạn lần, cho nên chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiêu tiếp chiêu mà thôi.”
Chân mày Sở Kiều khẽ nhíu lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, chậm rãi nói: “Yến Tuân, như thế có được không? Ta lo sẽ xảy ra chuyện, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước một bước thì hơn.”
“A Sở, trên thế gian căn bản không có sách lược gì vẹn toàn. Nói chuẩn bị, những năm qua chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ sao?” Yến Tuân nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Sở Kiều, vươn tay nắm lấy bả vai nàng, trầm giọng nói tiếp: “A Sở, muội có tin ta không?”
Sở Kiều gật đầu, “Ta tin.”
“Vậy thì cứ thả lỏng một chút đi.” Yến Tuân cười nhạt, “Giao chuyện này cho ta, hành trình đi núi Nam Cát lần này đã khiến muội hao tổn không ít sức lực rồi, muội vốn có bệnh trong người, không nên vất vả nữa.”
“Yến Tuân……”
“Ta không muốn trở về Bắc Yến một mình.” Yến Tuân đột nhiên hạ giọng nói: “Ta đã không còn thân nhân, A Sở, muội chính là người quan trọng nhất của ta.”
“A Sở, còn nhớ năm chúng ta tiến vào cung Thịnh Kinh, ta lâm bệnh sốt cao nhưng không có thuốc chữa trị, muội đã nói gì với ta?”
Sở Kiều sửng sốt, Yến Tuân lộ sắc mặt nhu hòa, chậm rãi nói: “Muội nói mình sẽ thức canh để ta có thể an tâm ngủ. Kết quả ta vừa nhắm mắt liền ngủ một mạch bốn ngày, muội vẫn như cũ chống mí mắt chăm sóc cho ta. A Sở, ta bây giờ đã có năng lực chăm sóc cho muội, muội cứ yên tâm ngủ, ta sẽ thức, cho đến khi nào chúng ta có thể cùng nhau nhắm mắt ngủ một cách an tâm thì thôi.”
Sở Kiều cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Được, vậy ta sẽ không đi nữa, sẽ ở lại bên cạnh huynh, chờ huynh dẫn ta rời đi.”
Yến Tuân gật đầu, ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười nhu hòa như mùa xuân tháng ba, phiền muộn mấy tháng qua chỉ một thoáng đều không cánh mà bay.
“A Sở, chúng ta có thể cùng đi vào thì nhất định có thể cùng rời đi. Muội phải tin tưởng ta, bởi vì trên thế gian này, chúng ta chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau.”
Khi đó tuyết rơi mịt mù, đêm dài chậm rãi trôi qua, đế đô Chân Hoàng vẫn gió êm sóng lặng. Song không có biết bên dưới vẻ tĩnh lặng kia lại bắt đầu gợn sóng kịch liệt, mạch nước ngược dòng ẩn sâu trong lòng đất kia sẽ sôi trào bộc phát bất cứ lúc nào, khi đó nó sẽ nhấm chìm giết sạch toàn bộ những gì hiện hữu trên mặt đất, người đi lại bên bờ chỉ có thể cẩn thận đi lại, cố gắng không để góc áo bị nước lũ thấm ướt. Một khi còn chưa đủ năng lực đối kháng với con nước lớn này, điều hắn có thể làm, chẳng qua là rời xa thủy triều mà thôi.
Đóng kín cửa phòng Sở Kiều lại, sau khi tận mắt nhìn ngọn nến trong phòng được dập tắt, ánh mắt Yến Tuân nhất thời trở nên lạnh lùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng điện Hạ Hoa, trong mắt ẩn chứa phong mang kịch liệt, ngón tay khẽ dùng sức, bẽ gãy nhánh cây khô bên cạnh.
Yến Tuân nhắm hai mắt lại, đội nhiên nhớ đến đêm năm đó. Khi ấy, A Sở chỉ mới chín tuổi đi tìm kiếm thuốc trị bệnh cho hắn bị bọn Ngụy Thư Du phát hiện, kết quả bị hơn hai mươi tên đại hán vạm vỡ vây quanh hung hăng đạp đá. Vì không để cho người khác có cơ hội đối với hắn, nàng không trốn cũng không đánh trả, da thịt toàn thân bị bầm dập, máu tươi đầy người. Lúc hắn chạy đến thì nàng đã gần như hấp hối, nhưng tay vẫn nắm chặt túi thuốc trộm được kia.
Sau ngày đó, hắn đã âm thầm thề, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ để cho người hắn coi trọng rời khỏi hắn. Mà người hắn coi trọng, đời này kiếp này sẽ không có người thứ hai.
Thời điểm nên đến cũng sắp đến, hắn đã đợi quá lâu, cơ hồ như sắp không thể đợi được nữa rồi.
Nam tử mở hai mắt ra, trong mắt lộ vẻ trong trẻo rõ ràng. Ngày mai chính là ngày Gia Cát Nguyệt quay lại đế đô, bảy năm không thấy, không rõ bằng hữu cũ ngày xưa có khỏe không?
Vết thương trên vai đã sớm khép lại nhưng mối hận cũ vẫn còn ghim chặt trong lòng. Yến Tuân lạnh lùng cười một tiếng, xoay người sải bước vào trong bóng tối, bóng dáng quyết tuyệt, vạt áo bay phất phới trong gió.
Bình luận facebook