Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Sở Kiều bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa ồn ào tựa sấm, nhanh như vũ bão.
Ba ngày không có gì bỏ bụng ngoại trừ nước tuyết cộng thêm cái lạnh cắt da cắt thịt, Sở Kiều hiện tại đã như nỏ mất đà. Nàng cầm lấy đao lao ra khỏi doanh trướng, bên ngoài sáng rực ánh đuốc, trước mặt là vó ngựa cuồn cuộn như xới tung cả một vùng, tiếng huyên náo vang bên tai không ngừng.
Nàng nghe được có người gọi to tên mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Tiêu hai mắt đỏ ngầu, môi đang mấp máy nói gì đó. Thân thể Hạ Tiêu đầy máu, không rõ là máu của hắn hay của người đang đuổi giết hắn.
Sở Kiều cảm thấy đầu kêu *ong ong* không ngừng, không rõ bản thân đang nghĩ gì, muốn cố nghe xem Hạ Tiêu nói gì nhưng làm thế nào cũng nghe không hiểu…
Đây đã là lần thứ tư Triệu Dương tập kích doanh trại. Đại Hạ dường như cũng đã không còn kiên nhẫn, bên tai đều là tiếng chém giết, hộ vệ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống. Càng ngày càng có nhiều kẻ xông về phía này, ào ạt tựa thủy triều. Một hộ vệ lao đến chắn trước người Sở Kiều, tên nhọn xuyên qua đầu người đó rồi dừng lại trước mũi nàng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.
“Bảo vệ đại nhân!” Có ai đó cao giọng hô to, nhưng binh lính ở xa đã không đến kịp, khắp nơi đều là xác binh lính, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng trời, Sở Kiều tự nhủ, đã không còn đường lui thì cứ như vậy đi. Nàng nhẹ gật đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Cứ vậy đi, cứ như vậy…”
Mưa tên chi chít bay ngập trời, xé gió kêu *vùn vụt*. Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn màn tên chết chóc bay đến gần, nhất thời có hơi hoảng hốt.
Nàng có lẽ sắp chết rồi.
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, ký ức cuồn cuộn quay về, nàng nhớ lại cuộc đời mình, được tổ chức chọn ra từ cô nhi viện, trải qua mười năm khổ luyện, thi vào học viện quân sự rồi gia nhập sở tình báo, liên tục ám sát, nằm vùng, cuối cùng hy sinh vì nước, sau đó đi đến thời loạn thế này, lại một lần nữa trải qua khoảng thời gian mười năm giành giật sự sống.
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến độ chỉ muốn buông xuôi bỏ mặc tất cả. Những năm gần đây, cho dù đối mặt với tuyệt cảnh thế nào, nàng chưa từng thôi hy vọng cầu sinh, nhưng hiện tại nàng lại bỗng nhiên không muốn tiếp tục chém giết nữa. Trong đầu không ngừng quanh quẩn suy nghĩ, nàng mệt quá rồi, cứ vậy đi, cứ thế này nghỉ ngơi cũng tốt…
“Đại nhân!” Hạ Tiêu trừng muốn nứt mắt khi thấy Sở Kiều đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mưa tên lao về phía mình mà không hề tránh né, thân thể sững ra như một trụ băng.
Hạ Tiêu cảm thấy tim như bị xé nát, hắn điên cuồng vung đao, kẻ địch hai bên không ngừng ngã xuống, máu tươi bắn đầy người hắn. Nhưng đối phương liên tục xông lên như thủy triều, ngăn cản bước chân hắn, hắn trốn không thoát, bứt không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mưa tên lao vun vút về phía nàng.
Tất cả quân lính Bắc Yến trên cổng Long Ngâm Quan cũng trợn tròn mắt nhìn hình ảnh này. Một binh sĩ trẻ tuổi tái xanh mặt, nhũn chân khuỵu xuống trên mặt đất, nhìn thiếu nữ mặt tái nhợt, bi thương khóc to: “Sở đại nhân!”
Hắn cũng là binh sĩ xuất thân từ cao nguyên Thượng Thận, cũng có cha mẹ tỷ muội được Sở Kiều cứu ra khỏi trại nô lệ. Nhưng hắn lại là một kẻ nhát gan, trong khi Tú lệ quân chiến đấu bên ngoài, hắn không dám lên tiếng. Thời điểm Đại Hạ liên tục tập kích doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Bão tuyết càn quét doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Lúc dân chúng gào khóc ở dưới thành, hắn cũng không dám lên tiếng. Nhưng giờ phút này, lời mẫu thân lại quanh quẩn trong đầu, “Ăn quả nhớ người trồng cây, Sở đại nhân chính là ân nhân của chúng ta.”
Trên cổng Long Ngâm Quan vang dậy tiếng kêu gào rung động cả bình nguyên, khiến tuyết bay càng thêm hỗn độn.
Nửa tháng này, toàn Bắc Yến đã được chứng kiến một quân đội trung dũng không ai bì kịp. Còn hiện tại, cả trời đất cùng chứng kiến giọt nước mắt chua cay của một cô gái.
Mưa tên bay lên cao, cuối cùng vẽ một vòng cung trên không trung rồi lao thẳng xuống dưới, khí lực cùng tốc độ được đẩy lên cao nhất.
Tất cả mở to mắt, vạt áo của Sở Kiều bị gió tốc lên, nàng hơi nheo mắt, tóc mai bay tán loạn trên trán, đầu óc vốn trống rỗng lại chợt xuất hiện một đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng, người đó đang mở miệng nói với nàng: phải sống, phải sống…
Sở Kiều mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt tựa sương.
Ta rốt cuộc đã không kiên trì nổi nữa rồi, ta tới tìm ngươi có được không?
Thế rồi, âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, phía tây Long Ngâm Quan chợt xuất hiện vô số bóng đen đu dây nhảy xuống, trên trăm thanh loan đao lập tức bay ra, lao thẳng về phía mưa tên đang rơi xuống từ trên cao.
Thoáng chốc toàn trường liền trở nên náo loạn, những bóng đen nhanh chóng đạp tuyết xông ra, lộ rõ là một nhóm người mặc y phục xanh sẫm, thân thủ vừa nhanh vừa mạnh, bước chân nhảy vọt như mãnh thú, dưới ánh đuốc, trên mặt có hình xăm đỏ sậm, ánh mắt sáng quắc như sói, dũng mãnh tấn công quân Hạ đang còn ngơ ngẩn.
Quân Hạ còn chưa kịp phản ứng thì hướng tây nam lại truyền đến tiếng động long trời, mặt tuyết bị vó ngựa hất tung, thiên quân vạn mã xông đến trong tiếng trống trận dồn dập. Kỵ binh tinh nhuệ ào đến, khoái đao vung ra bốn phía, chiêu thức sắc bén, đằng đằng sát khí, binh sĩ cùng khoái mã đều trang bị ngân giáp cùng lưỡi đao đen như mực, rõ ràng là quân sĩ Biện Đường.
Một bóng giáp bạc xông thẳng vào trận địa, vị đế vương trẻ tuổi đột nhiên ôm lấy Sở Kiều lên ngựa chạy ra khỏi trung tâm chiến trận, vòng tay siết chặt tựa như muốn bóp nát nàng. Mặt giáp của hắn lạnh lẽ như băng, hơi thở nặng nề phả ra khí trắng. Tiếng chém giết bên tai xa dần, hàng vạn hàng nghìn ánh đuốc sáng ngời chạy theo hai người, ấm áp như mặt trời ban trưa.
Cuồng phong dịu dần, bên tai liên tục vang lên tiếng trầm thấp của Lý Sách, ngữ khí của hắn điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa chút lo sợ mơ hồ. Nam nhân nhẹ nhàng lặp đi lặp lại: “Không sao rồi, không có chuyện gì nữa rồi…”
Sở Kiều không hề muốn khóc, đáy lòng vẫn còn chìm trong hoảng hốt, nhưng trước mặt như cảnh mộng khiến nàng bất giác rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt giáp trước ngực Lý Sách. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu như có hình ảnh trăm ngọn núi lửa bùng nổ, tro bụi và nham thạch hừng hực không ngừng thiêu rụi mọi thứ, cuốn vạn vật chìm xuống vực sâu không đáy.
Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở vô nghĩa.
Lý Sách, ngươi biết không? Ô tiên sinh chết rồi, Vũ cô nương chết rồi, rất nhiều người đã chết. Yến Tuân đã giết rất nhiều người, ngươi nói xem, hắn có giết luôn cả ta không?
Lý Sách, Gia Cát Nguyệt cũng đã chết, là ta hại chết hắn, ngươi có biết không, là ta hại chết hắn.
Lý Sách, ngươi nói rất đúng, Bắc Yến thật sự rất lạnh, lạnh đến mức con người cũng bị chết tâm, lời thề cũng bị đóng thành băng.
Bốn phía đột nhiên biến thành trắng xóa, Sở Kiều chậm rãi tựa vào ngực Lý Sách, mệt mỏi lịm đi. Lý Sách cúi đầu nhìn người trong lòng, nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nàng mà thấy lòng như phát điên. Nghĩ lại lúc vừa đuổi tới, nhìn thấy mưa tên ngập trời bắn về phía nàng, hắn đã sợ đến cuồng dại, nếu hắn đến chậm một bước, chỉ một bước thôi…
Gió lạnh tạt lên người cả hai, Lý Sách cởi áo lông xuống bọc Sở Kiều vào trong ngực. Nàng thật gầy, cuộn trong lòng hắn, nhỏ bé như một đứa trẻ vậy.
Lý Sách ngẩng đầu lên nhìn bão tuyết bay đầy trời, nhìn đại quân Hạ đằng đằng sát khí trước mặt, nhìn Long Ngâm Quan sừng sững ở đối diện, không kìm được nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.
Yến Tuân, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao?
Ngươi nhẫn tâm đến nước này?
“Thánh thượng, Đại Hạ cử người đến chất vấn vì sao Đại Đường chúng ta lại nhúng tay vào nội chính của Đại Hạ, thuộc hạ nên trả lời thế nào ạ?” Thị vệ xuống ngựa chạy đến hỏi.
Lý Sách ôm chặt Sở Kiều, lạnh lùng đáp lời: “Nói với Triệu Dương, Lý Sách ta muốn mang người đi, muốn gì thì mời đến Đường Kinh tìm, ta sẽ đợi.”
“Thánh thượng, đã dẫn người đến.” Thiết Do tiến lên, theo sau hắn là một nam tử trung niên có hình xăm đỏ thẫm, chính là thủ lĩnh đám người ra tay cứu Sở Kiều khỏi mưa tên khi nãy.
Sắc mặt chợt trở nên hòa hoãn hơn, Lý Sách gật đầu nói: “Đã phiền các ngươi rồi.”
Nam nhân có hình xăm trên mặt cúi đầu đáp lời: “Chúng ta ít người, nếu không có bệ hạ thì Sở đại nhân đã gặp nguy rồi.”
“Cũng nhờ các ngươi kịp thời ra tay cứu giúp, món nợ lần tay trẫm sẽ ghi nhớ, ngày khác nếu có cơ hội nhất định sẽ hồi đáp.”
“Không dám, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
Lý Sách khẽ nhướng mày, thử dò hỏi: “Chủ nhân ngươi là…?”
“Chủ nhân chúng ta đã ngăn chân đại quân Bắc Yến, cũng đã sắp xếp tiếp ứng ở cửa khẩu, mời bệ hạ mau lên đường, chúng ta sẽ ở phía sau cản đường kẻ địch cho ngài.”
Lý Sách chậm rãi gật đầu, ánh mắt thoáng trở nên thâm trầm, thấp giọng nói: “Đại ân không cách nào đền đáp, các ngươi hãy bảo trọng.” Dứt lời liền mang đại quân Biện Đường cùng binh sĩ còn sống sót của Tú lệ quân cấp tốc rời đi.
Binh lính canh giữ Long Ngâm Quan hiện giờ có không đến sáu vạn, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Sách dẫn hai mươi vạn đại quân đường hoàng xông đến rồi đường hoàng rời đi, nhất thời không biết có nên ra khỏi thành truy kích hay không. Tướng chỉ huy quân thủ thành do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói:“Mau lên, mau đi xin chỉ thị của bệ hạ.”
Chúng binh lính nghe lệnh thì thở ra một hơi, may quá, chờ xin chỉ thị trở về thì đám sát tinh kia đã biến đi từ đời nào rồi.
Không đến nửa canh giờ sau, đại quân của Lý Sách cũng đến được cửa khẩu, một đội ngũ chừng hai ngàn người đang lẳng lặng chờ sẵn. Người của Lý Sách đi qua trao đổi mấy câu, đội ngũ kia để lại một chiếc xe ngựa rồi lập tức rời đi.
Thiết Do trở lại bẩm báo: “Bọn họ nói, đã chuẩn bị sẵn ngựa và lương thực đủ cho chúng ta đi tiếp hai mươi dặm đường nữa, còn nói Bắc Yến lạnh lẽo, xe ngựa là để bệ hạ ngồi cho ấm.”
Vén rèm xe lên thì thấy khoang xe rộng rãi, trải đệm gấm êm mịn, sàn xe bằng sắt, phía dưới có đặt hai chậu than nên bên trong ấm áp như trời xuân. Một góc xe còn có một bếp lò nhỏ, cái âu trên lò đang bốc khói, mở ra thì thấy là cháo gà nhân sâm còn nóng hổi.
“Bệ hạ, Thanh Hải vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Lần này hắn ra quân ồ ạt như vậy, thật sự chỉ muốn cho Biện Đường chúng ta một nhân tình thôi sao?”
Lý Sách lẳng lặng nhìn âu cháo gà kia, hồi lâu cũng không nói gì. Sở Kiều được đặt nằm trên nệm, khuôn mặt nhỏ tái xanh đến đáng thương, tựa như cảm giác được khí ấm, nàng nhẹ thở ra một hơi rồi cuộn mình lại như một chú thỏ con, dần chìm vào giấc ngủ say.
“Thiết Do, nếu là ngươi, người nào sẽ vì ngươi làm tất cả những chuyện này?”
Thiết Do thoáng ngây ra, nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói: “E chỉ có mẹ thần mà thôi, ngay cả vợ thần cũng chưa chắc sẽ làm được.”
Lý Sách nhẹ cong khóe môi mỉm một nụ cười rồi nói: “Đúng vậy, người có thể làm như vậy vốn không nhiều.”
“Bệ hạ biết là ai sao?”
“Ừ.” Lý Sách gật đầu, quay lại nhìn dãy núi hùng vĩ chìm trong tuyết trắng ở xa xa, nói giọng lấp lửng: “Nếu lúc trước chỉ hơi nghi ngờ thì bây giờ đã có thể khẳng định.”
Vận mệnh khó lường, mỗi người đều có số kiếp riêng của mình. Nếu số đã định, hắn cần gì phải vạch trần chung cuộc?
Lý Sách nhẹ mỉm cười, dáng vẻ hào sảng thoáng ẩn chứa chút tang thương.
Gia Cát Nguyệt, ta quả thật không bì kịp ngươi.
…………………………………………………………………………………….
Trước lúc bình minh thì bão tuyết rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng nên bốn bề vẫn còn chìm trong âm u. Trên đỉnh núi cao ngất, nam nhân khoác trường bào xanh thẫm, giơ cánh tay để tuyết quyên đáp xuống. Loại chim có tiếng hung dữ nhất Thanh Hải này lại ngoan ngoãn đậu lên tay nam nhân, tuyết quyên toàn thân trắng toát, chỉ riêng ba chiếc lông dài ở đuôi là có màu đỏ tươi xinh đẹp như máu.
Mở thư ra, một dòng chữ khó coi như cũ đập vào mắt: Đường hoàng đã mang binh theo thủy lộ trở về, vô sự, chớ nhớ nhung.
Sắc mặt nam nhân vẫn hết sức bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong trẻo nhất quán như cũ. Hắn dĩ nhiên nghe được ý chế giễu của thuộc hạ đối với mình. Ai vô sự chứ? Ai chớ nhớ nhung chứ?
Nam nhân nhấc bút hồi đáp: Không cần quay về, chết ở đó đi.
Viên tướng trẻ tuổi nhận lấy thư liền vui vẻ cười đến lộ hai hàm răng trắng noãn, hắn phất tay nói với đám thuộc hạ đang kêu khổ thấu trời: “Rút, rút lui thôi, chúng ta về nhà nào.”
“Thất tướng quân, nhớ vợ sao?” Một hán tử khoảng hơn bốn mươi cười to, vai hắn trúng tên cũng chỉ vừa được băng bó xong, hiện tại lại cười ha ha như không có chuyện gì, hình xăm con rắn trên bắp tay khẽ động đậy khi hắn cười.
“Cút! Lão côn đồ, rủa lão cả đời cũng không biết mùi vị tương tư là gì.”
“Mẹ nó chứ, đám Bắc Yến khốn kiếp kia đúng là dữ thật!” Một gã tướng khoảng hơn ba mươi đi tới, trời cực lạnh nhưng hắn lại mặc áo hở nửa phần vai, trước ngực còn lộ băng vải trắng, hiển nhiên cũng vừa bị thương, “Ông đây có tranh đoạt vợ với bọn chúng đâu, mụ nội bọn chúng, vậy mà lại cứ liều mạng lao vào ông.”
Người được gọi là Thất tướng quân cười nói: “Ngươi không có đoạt vợ với bọn bọn họ, nhưng chủ tử thì có. Đi thôi, chúng ta cũng không phải tới đây chỉ để đánh trận. Nhớ dặn Khiết Lang sắp xếp ổn thỏa đường lui, mỗi người đều biết vị trí của mình rồi đấy, chuẩn bị rút lui thôi.”
Người bị Thất tướng quân mắng là lão côn đồ hậm hực đứng dậy, vừa đi về vị trí của mình vừa lầm bầm: “Ta đây cảm thấy chủ tử đánh trận này thật không thỏa đáng, chưa kịp nhìn vợ một cái đã để người khác đoạt đi, có phải chúng ta đánh không lại bọn chúng đâu, thật tình, đi chuyến này bị lỗ rồi.”
Đám người dần rời đi, Thất tướng quân đứng yên tại chỗ, nghe người nọ nói thì thoáng sửng sốt, im lặng suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng nói: “Thiếu gia chỉ không muốn đánh cược tính mạng của người nọ thôi.”
Đúng vậy, trong tình hình đó, càng kéo dài thời gian thì càng không có lợi cho người nọ. Cho dù đánh thắng mà người nọ không an toàn thì có ý nghĩa gì?
Thất tướng quân nhớ đến người vừa nhìn thấy trên chiến trường, đôi mắt trẻ tuổi thoáng nheo lại, lộ ra chút hận ý. Món nợ này, sớm muộn gì cũng phải được thanh toán.
……………………………………………………………………………………
Lúc Lý Sách mang Sở Kiều lên thuyền thì đã là buối sáng của ba ngày sau, mặt trời vừa mới mọc, đường chân trời tỏa sáng rực rỡ. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, thủy lộ Nam Cương nằm ở phía tây nam đại lục, khí hậu vô cùng ôn hòa, nước sông êm đềm, xanh ngắt một màu.
Thuyền lớn xuất phát trước tiên, pháo hiệu rền vang chân trời, hơn ngàn chiến thuyền nhổ neo rời bến, khiến mặt sông cuồn cuộn sóng. Trải tầm mắt là vô số cánh buồm trắng tinh treo giữa nền trời màu thiên thanh.
“Xuất phát ~” Thiết Do cao giọng hô to, ngữ khí kéo dài mang theo sự phấn khởi được về nhà.
Lý Sách đứng ở đuôi thuyền, một thân hoa phục rộng rãi màu xanh biếc, ngũ quan tuấn tú tà mị, phong thái hào sảng bất kham. Hắn hơi ngước lên nhìn rặng núi cao ở xa xa, như thoáng thấy được một thân ảnh cao ngất trên đỉnh núi.
Thời tiết thay đổi, mặt sông như có gió thổi từ đỉnh núi xuống, mang theo hương tuyết trong trẻo cùng mùi cỏ xanh thơm ngát.
Lý Sách đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt như hồ ly, để lộ hàm răng sáng bóng. Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của toàn thể thuộc hạ, hắn hướng về phía đỉnh núi phất một chiếc hôn gió vô cùng nồng nhiệt.
Đám thuộc hạ đều lộ vẻ mặt 囧, Thiết Do sầu não hỏi: “Bệ hạ nhìn thấy thôn nữ lên núi đốn củi hay sao vậy?”
Lý Sách quay lại, vui vẻ nói to: “Í! Làm sao ngươi biết?”
Mọi người bất đắc dĩ thở dài: Bệ hạ, ai lại không biết chứ?
Mặt sông êm đềm, thuyền căng buồm đón gió lướt băng băng. Mặt trời vừa lên, tỏa ánh sáng ấm áp ra bốn phía.
Trên đỉnh núi, nam tử lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy rõ ràng động tác khiêu khích của Lý Sách thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu rời đi.
Thuyền dần đi xa nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, gió trên đỉnh núi thật yên bình, không bi thương cũng không u sầu. Gió núi thanh tĩnh thổi qua người hắn, khiến vạt áo cùng cái bóng trên mặt đất khẽ lay động, không khí hòa lẫn mùi cây cỏ cùng núi rừng và hương tuyết trong trẻo, vô cùng dễ chịu.
Trong thoáng chốc, nam tử chợt nhớ đến ánh mắt của nàng, ký ức lại dâng trào như cỏ dại mọc lan tràn sau mưa, thần sắc hắn trở nên ôn hòa, thoáng chút ngơ ngẩn mất hồn.
Cho đến giờ, hắn vẫn không cần nàng biết đến sự hiện hữu của mình. Nếu có thể, hắn nguyện ý nằm xuống trải đường, thầm lặng đưa nàng đến chốn yên bình.
Đó là ngày 29 tháng 9 năm 778, ngay mùa hoa cúc nở rộ ở kinh đô Biện Đường, toàn thành như rợp trong màu vàng rực.
Đoàn thuyền xuôi Nam, chậm rãi lướt về phía kinh đô xa hoa.
Ba ngày không có gì bỏ bụng ngoại trừ nước tuyết cộng thêm cái lạnh cắt da cắt thịt, Sở Kiều hiện tại đã như nỏ mất đà. Nàng cầm lấy đao lao ra khỏi doanh trướng, bên ngoài sáng rực ánh đuốc, trước mặt là vó ngựa cuồn cuộn như xới tung cả một vùng, tiếng huyên náo vang bên tai không ngừng.
Nàng nghe được có người gọi to tên mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Tiêu hai mắt đỏ ngầu, môi đang mấp máy nói gì đó. Thân thể Hạ Tiêu đầy máu, không rõ là máu của hắn hay của người đang đuổi giết hắn.
Sở Kiều cảm thấy đầu kêu *ong ong* không ngừng, không rõ bản thân đang nghĩ gì, muốn cố nghe xem Hạ Tiêu nói gì nhưng làm thế nào cũng nghe không hiểu…
Đây đã là lần thứ tư Triệu Dương tập kích doanh trại. Đại Hạ dường như cũng đã không còn kiên nhẫn, bên tai đều là tiếng chém giết, hộ vệ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống. Càng ngày càng có nhiều kẻ xông về phía này, ào ạt tựa thủy triều. Một hộ vệ lao đến chắn trước người Sở Kiều, tên nhọn xuyên qua đầu người đó rồi dừng lại trước mũi nàng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.
“Bảo vệ đại nhân!” Có ai đó cao giọng hô to, nhưng binh lính ở xa đã không đến kịp, khắp nơi đều là xác binh lính, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng trời, Sở Kiều tự nhủ, đã không còn đường lui thì cứ như vậy đi. Nàng nhẹ gật đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Cứ vậy đi, cứ như vậy…”
Mưa tên chi chít bay ngập trời, xé gió kêu *vùn vụt*. Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn màn tên chết chóc bay đến gần, nhất thời có hơi hoảng hốt.
Nàng có lẽ sắp chết rồi.
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, ký ức cuồn cuộn quay về, nàng nhớ lại cuộc đời mình, được tổ chức chọn ra từ cô nhi viện, trải qua mười năm khổ luyện, thi vào học viện quân sự rồi gia nhập sở tình báo, liên tục ám sát, nằm vùng, cuối cùng hy sinh vì nước, sau đó đi đến thời loạn thế này, lại một lần nữa trải qua khoảng thời gian mười năm giành giật sự sống.
Sở Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến độ chỉ muốn buông xuôi bỏ mặc tất cả. Những năm gần đây, cho dù đối mặt với tuyệt cảnh thế nào, nàng chưa từng thôi hy vọng cầu sinh, nhưng hiện tại nàng lại bỗng nhiên không muốn tiếp tục chém giết nữa. Trong đầu không ngừng quanh quẩn suy nghĩ, nàng mệt quá rồi, cứ vậy đi, cứ thế này nghỉ ngơi cũng tốt…
“Đại nhân!” Hạ Tiêu trừng muốn nứt mắt khi thấy Sở Kiều đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mưa tên lao về phía mình mà không hề tránh né, thân thể sững ra như một trụ băng.
Hạ Tiêu cảm thấy tim như bị xé nát, hắn điên cuồng vung đao, kẻ địch hai bên không ngừng ngã xuống, máu tươi bắn đầy người hắn. Nhưng đối phương liên tục xông lên như thủy triều, ngăn cản bước chân hắn, hắn trốn không thoát, bứt không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mưa tên lao vun vút về phía nàng.
Tất cả quân lính Bắc Yến trên cổng Long Ngâm Quan cũng trợn tròn mắt nhìn hình ảnh này. Một binh sĩ trẻ tuổi tái xanh mặt, nhũn chân khuỵu xuống trên mặt đất, nhìn thiếu nữ mặt tái nhợt, bi thương khóc to: “Sở đại nhân!”
Hắn cũng là binh sĩ xuất thân từ cao nguyên Thượng Thận, cũng có cha mẹ tỷ muội được Sở Kiều cứu ra khỏi trại nô lệ. Nhưng hắn lại là một kẻ nhát gan, trong khi Tú lệ quân chiến đấu bên ngoài, hắn không dám lên tiếng. Thời điểm Đại Hạ liên tục tập kích doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Bão tuyết càn quét doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Lúc dân chúng gào khóc ở dưới thành, hắn cũng không dám lên tiếng. Nhưng giờ phút này, lời mẫu thân lại quanh quẩn trong đầu, “Ăn quả nhớ người trồng cây, Sở đại nhân chính là ân nhân của chúng ta.”
Trên cổng Long Ngâm Quan vang dậy tiếng kêu gào rung động cả bình nguyên, khiến tuyết bay càng thêm hỗn độn.
Nửa tháng này, toàn Bắc Yến đã được chứng kiến một quân đội trung dũng không ai bì kịp. Còn hiện tại, cả trời đất cùng chứng kiến giọt nước mắt chua cay của một cô gái.
Mưa tên bay lên cao, cuối cùng vẽ một vòng cung trên không trung rồi lao thẳng xuống dưới, khí lực cùng tốc độ được đẩy lên cao nhất.
Tất cả mở to mắt, vạt áo của Sở Kiều bị gió tốc lên, nàng hơi nheo mắt, tóc mai bay tán loạn trên trán, đầu óc vốn trống rỗng lại chợt xuất hiện một đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng, người đó đang mở miệng nói với nàng: phải sống, phải sống…
Sở Kiều mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt tựa sương.
Ta rốt cuộc đã không kiên trì nổi nữa rồi, ta tới tìm ngươi có được không?
Thế rồi, âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, phía tây Long Ngâm Quan chợt xuất hiện vô số bóng đen đu dây nhảy xuống, trên trăm thanh loan đao lập tức bay ra, lao thẳng về phía mưa tên đang rơi xuống từ trên cao.
Thoáng chốc toàn trường liền trở nên náo loạn, những bóng đen nhanh chóng đạp tuyết xông ra, lộ rõ là một nhóm người mặc y phục xanh sẫm, thân thủ vừa nhanh vừa mạnh, bước chân nhảy vọt như mãnh thú, dưới ánh đuốc, trên mặt có hình xăm đỏ sậm, ánh mắt sáng quắc như sói, dũng mãnh tấn công quân Hạ đang còn ngơ ngẩn.
Quân Hạ còn chưa kịp phản ứng thì hướng tây nam lại truyền đến tiếng động long trời, mặt tuyết bị vó ngựa hất tung, thiên quân vạn mã xông đến trong tiếng trống trận dồn dập. Kỵ binh tinh nhuệ ào đến, khoái đao vung ra bốn phía, chiêu thức sắc bén, đằng đằng sát khí, binh sĩ cùng khoái mã đều trang bị ngân giáp cùng lưỡi đao đen như mực, rõ ràng là quân sĩ Biện Đường.
Một bóng giáp bạc xông thẳng vào trận địa, vị đế vương trẻ tuổi đột nhiên ôm lấy Sở Kiều lên ngựa chạy ra khỏi trung tâm chiến trận, vòng tay siết chặt tựa như muốn bóp nát nàng. Mặt giáp của hắn lạnh lẽ như băng, hơi thở nặng nề phả ra khí trắng. Tiếng chém giết bên tai xa dần, hàng vạn hàng nghìn ánh đuốc sáng ngời chạy theo hai người, ấm áp như mặt trời ban trưa.
Cuồng phong dịu dần, bên tai liên tục vang lên tiếng trầm thấp của Lý Sách, ngữ khí của hắn điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa chút lo sợ mơ hồ. Nam nhân nhẹ nhàng lặp đi lặp lại: “Không sao rồi, không có chuyện gì nữa rồi…”
Sở Kiều không hề muốn khóc, đáy lòng vẫn còn chìm trong hoảng hốt, nhưng trước mặt như cảnh mộng khiến nàng bất giác rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt giáp trước ngực Lý Sách. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu như có hình ảnh trăm ngọn núi lửa bùng nổ, tro bụi và nham thạch hừng hực không ngừng thiêu rụi mọi thứ, cuốn vạn vật chìm xuống vực sâu không đáy.
Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở vô nghĩa.
Lý Sách, ngươi biết không? Ô tiên sinh chết rồi, Vũ cô nương chết rồi, rất nhiều người đã chết. Yến Tuân đã giết rất nhiều người, ngươi nói xem, hắn có giết luôn cả ta không?
Lý Sách, Gia Cát Nguyệt cũng đã chết, là ta hại chết hắn, ngươi có biết không, là ta hại chết hắn.
Lý Sách, ngươi nói rất đúng, Bắc Yến thật sự rất lạnh, lạnh đến mức con người cũng bị chết tâm, lời thề cũng bị đóng thành băng.
Bốn phía đột nhiên biến thành trắng xóa, Sở Kiều chậm rãi tựa vào ngực Lý Sách, mệt mỏi lịm đi. Lý Sách cúi đầu nhìn người trong lòng, nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nàng mà thấy lòng như phát điên. Nghĩ lại lúc vừa đuổi tới, nhìn thấy mưa tên ngập trời bắn về phía nàng, hắn đã sợ đến cuồng dại, nếu hắn đến chậm một bước, chỉ một bước thôi…
Gió lạnh tạt lên người cả hai, Lý Sách cởi áo lông xuống bọc Sở Kiều vào trong ngực. Nàng thật gầy, cuộn trong lòng hắn, nhỏ bé như một đứa trẻ vậy.
Lý Sách ngẩng đầu lên nhìn bão tuyết bay đầy trời, nhìn đại quân Hạ đằng đằng sát khí trước mặt, nhìn Long Ngâm Quan sừng sững ở đối diện, không kìm được nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.
Yến Tuân, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao?
Ngươi nhẫn tâm đến nước này?
“Thánh thượng, Đại Hạ cử người đến chất vấn vì sao Đại Đường chúng ta lại nhúng tay vào nội chính của Đại Hạ, thuộc hạ nên trả lời thế nào ạ?” Thị vệ xuống ngựa chạy đến hỏi.
Lý Sách ôm chặt Sở Kiều, lạnh lùng đáp lời: “Nói với Triệu Dương, Lý Sách ta muốn mang người đi, muốn gì thì mời đến Đường Kinh tìm, ta sẽ đợi.”
“Thánh thượng, đã dẫn người đến.” Thiết Do tiến lên, theo sau hắn là một nam tử trung niên có hình xăm đỏ thẫm, chính là thủ lĩnh đám người ra tay cứu Sở Kiều khỏi mưa tên khi nãy.
Sắc mặt chợt trở nên hòa hoãn hơn, Lý Sách gật đầu nói: “Đã phiền các ngươi rồi.”
Nam nhân có hình xăm trên mặt cúi đầu đáp lời: “Chúng ta ít người, nếu không có bệ hạ thì Sở đại nhân đã gặp nguy rồi.”
“Cũng nhờ các ngươi kịp thời ra tay cứu giúp, món nợ lần tay trẫm sẽ ghi nhớ, ngày khác nếu có cơ hội nhất định sẽ hồi đáp.”
“Không dám, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
Lý Sách khẽ nhướng mày, thử dò hỏi: “Chủ nhân ngươi là…?”
“Chủ nhân chúng ta đã ngăn chân đại quân Bắc Yến, cũng đã sắp xếp tiếp ứng ở cửa khẩu, mời bệ hạ mau lên đường, chúng ta sẽ ở phía sau cản đường kẻ địch cho ngài.”
Lý Sách chậm rãi gật đầu, ánh mắt thoáng trở nên thâm trầm, thấp giọng nói: “Đại ân không cách nào đền đáp, các ngươi hãy bảo trọng.” Dứt lời liền mang đại quân Biện Đường cùng binh sĩ còn sống sót của Tú lệ quân cấp tốc rời đi.
Binh lính canh giữ Long Ngâm Quan hiện giờ có không đến sáu vạn, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Sách dẫn hai mươi vạn đại quân đường hoàng xông đến rồi đường hoàng rời đi, nhất thời không biết có nên ra khỏi thành truy kích hay không. Tướng chỉ huy quân thủ thành do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói:“Mau lên, mau đi xin chỉ thị của bệ hạ.”
Chúng binh lính nghe lệnh thì thở ra một hơi, may quá, chờ xin chỉ thị trở về thì đám sát tinh kia đã biến đi từ đời nào rồi.
Không đến nửa canh giờ sau, đại quân của Lý Sách cũng đến được cửa khẩu, một đội ngũ chừng hai ngàn người đang lẳng lặng chờ sẵn. Người của Lý Sách đi qua trao đổi mấy câu, đội ngũ kia để lại một chiếc xe ngựa rồi lập tức rời đi.
Thiết Do trở lại bẩm báo: “Bọn họ nói, đã chuẩn bị sẵn ngựa và lương thực đủ cho chúng ta đi tiếp hai mươi dặm đường nữa, còn nói Bắc Yến lạnh lẽo, xe ngựa là để bệ hạ ngồi cho ấm.”
Vén rèm xe lên thì thấy khoang xe rộng rãi, trải đệm gấm êm mịn, sàn xe bằng sắt, phía dưới có đặt hai chậu than nên bên trong ấm áp như trời xuân. Một góc xe còn có một bếp lò nhỏ, cái âu trên lò đang bốc khói, mở ra thì thấy là cháo gà nhân sâm còn nóng hổi.
“Bệ hạ, Thanh Hải vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Lần này hắn ra quân ồ ạt như vậy, thật sự chỉ muốn cho Biện Đường chúng ta một nhân tình thôi sao?”
Lý Sách lẳng lặng nhìn âu cháo gà kia, hồi lâu cũng không nói gì. Sở Kiều được đặt nằm trên nệm, khuôn mặt nhỏ tái xanh đến đáng thương, tựa như cảm giác được khí ấm, nàng nhẹ thở ra một hơi rồi cuộn mình lại như một chú thỏ con, dần chìm vào giấc ngủ say.
“Thiết Do, nếu là ngươi, người nào sẽ vì ngươi làm tất cả những chuyện này?”
Thiết Do thoáng ngây ra, nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói: “E chỉ có mẹ thần mà thôi, ngay cả vợ thần cũng chưa chắc sẽ làm được.”
Lý Sách nhẹ cong khóe môi mỉm một nụ cười rồi nói: “Đúng vậy, người có thể làm như vậy vốn không nhiều.”
“Bệ hạ biết là ai sao?”
“Ừ.” Lý Sách gật đầu, quay lại nhìn dãy núi hùng vĩ chìm trong tuyết trắng ở xa xa, nói giọng lấp lửng: “Nếu lúc trước chỉ hơi nghi ngờ thì bây giờ đã có thể khẳng định.”
Vận mệnh khó lường, mỗi người đều có số kiếp riêng của mình. Nếu số đã định, hắn cần gì phải vạch trần chung cuộc?
Lý Sách nhẹ mỉm cười, dáng vẻ hào sảng thoáng ẩn chứa chút tang thương.
Gia Cát Nguyệt, ta quả thật không bì kịp ngươi.
…………………………………………………………………………………….
Trước lúc bình minh thì bão tuyết rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng nên bốn bề vẫn còn chìm trong âm u. Trên đỉnh núi cao ngất, nam nhân khoác trường bào xanh thẫm, giơ cánh tay để tuyết quyên đáp xuống. Loại chim có tiếng hung dữ nhất Thanh Hải này lại ngoan ngoãn đậu lên tay nam nhân, tuyết quyên toàn thân trắng toát, chỉ riêng ba chiếc lông dài ở đuôi là có màu đỏ tươi xinh đẹp như máu.
Mở thư ra, một dòng chữ khó coi như cũ đập vào mắt: Đường hoàng đã mang binh theo thủy lộ trở về, vô sự, chớ nhớ nhung.
Sắc mặt nam nhân vẫn hết sức bình tĩnh, ánh mắt vẫn trong trẻo nhất quán như cũ. Hắn dĩ nhiên nghe được ý chế giễu của thuộc hạ đối với mình. Ai vô sự chứ? Ai chớ nhớ nhung chứ?
Nam nhân nhấc bút hồi đáp: Không cần quay về, chết ở đó đi.
Viên tướng trẻ tuổi nhận lấy thư liền vui vẻ cười đến lộ hai hàm răng trắng noãn, hắn phất tay nói với đám thuộc hạ đang kêu khổ thấu trời: “Rút, rút lui thôi, chúng ta về nhà nào.”
“Thất tướng quân, nhớ vợ sao?” Một hán tử khoảng hơn bốn mươi cười to, vai hắn trúng tên cũng chỉ vừa được băng bó xong, hiện tại lại cười ha ha như không có chuyện gì, hình xăm con rắn trên bắp tay khẽ động đậy khi hắn cười.
“Cút! Lão côn đồ, rủa lão cả đời cũng không biết mùi vị tương tư là gì.”
“Mẹ nó chứ, đám Bắc Yến khốn kiếp kia đúng là dữ thật!” Một gã tướng khoảng hơn ba mươi đi tới, trời cực lạnh nhưng hắn lại mặc áo hở nửa phần vai, trước ngực còn lộ băng vải trắng, hiển nhiên cũng vừa bị thương, “Ông đây có tranh đoạt vợ với bọn chúng đâu, mụ nội bọn chúng, vậy mà lại cứ liều mạng lao vào ông.”
Người được gọi là Thất tướng quân cười nói: “Ngươi không có đoạt vợ với bọn bọn họ, nhưng chủ tử thì có. Đi thôi, chúng ta cũng không phải tới đây chỉ để đánh trận. Nhớ dặn Khiết Lang sắp xếp ổn thỏa đường lui, mỗi người đều biết vị trí của mình rồi đấy, chuẩn bị rút lui thôi.”
Người bị Thất tướng quân mắng là lão côn đồ hậm hực đứng dậy, vừa đi về vị trí của mình vừa lầm bầm: “Ta đây cảm thấy chủ tử đánh trận này thật không thỏa đáng, chưa kịp nhìn vợ một cái đã để người khác đoạt đi, có phải chúng ta đánh không lại bọn chúng đâu, thật tình, đi chuyến này bị lỗ rồi.”
Đám người dần rời đi, Thất tướng quân đứng yên tại chỗ, nghe người nọ nói thì thoáng sửng sốt, im lặng suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng nói: “Thiếu gia chỉ không muốn đánh cược tính mạng của người nọ thôi.”
Đúng vậy, trong tình hình đó, càng kéo dài thời gian thì càng không có lợi cho người nọ. Cho dù đánh thắng mà người nọ không an toàn thì có ý nghĩa gì?
Thất tướng quân nhớ đến người vừa nhìn thấy trên chiến trường, đôi mắt trẻ tuổi thoáng nheo lại, lộ ra chút hận ý. Món nợ này, sớm muộn gì cũng phải được thanh toán.
……………………………………………………………………………………
Lúc Lý Sách mang Sở Kiều lên thuyền thì đã là buối sáng của ba ngày sau, mặt trời vừa mới mọc, đường chân trời tỏa sáng rực rỡ. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, thủy lộ Nam Cương nằm ở phía tây nam đại lục, khí hậu vô cùng ôn hòa, nước sông êm đềm, xanh ngắt một màu.
Thuyền lớn xuất phát trước tiên, pháo hiệu rền vang chân trời, hơn ngàn chiến thuyền nhổ neo rời bến, khiến mặt sông cuồn cuộn sóng. Trải tầm mắt là vô số cánh buồm trắng tinh treo giữa nền trời màu thiên thanh.
“Xuất phát ~” Thiết Do cao giọng hô to, ngữ khí kéo dài mang theo sự phấn khởi được về nhà.
Lý Sách đứng ở đuôi thuyền, một thân hoa phục rộng rãi màu xanh biếc, ngũ quan tuấn tú tà mị, phong thái hào sảng bất kham. Hắn hơi ngước lên nhìn rặng núi cao ở xa xa, như thoáng thấy được một thân ảnh cao ngất trên đỉnh núi.
Thời tiết thay đổi, mặt sông như có gió thổi từ đỉnh núi xuống, mang theo hương tuyết trong trẻo cùng mùi cỏ xanh thơm ngát.
Lý Sách đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt như hồ ly, để lộ hàm răng sáng bóng. Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của toàn thể thuộc hạ, hắn hướng về phía đỉnh núi phất một chiếc hôn gió vô cùng nồng nhiệt.
Đám thuộc hạ đều lộ vẻ mặt 囧, Thiết Do sầu não hỏi: “Bệ hạ nhìn thấy thôn nữ lên núi đốn củi hay sao vậy?”
Lý Sách quay lại, vui vẻ nói to: “Í! Làm sao ngươi biết?”
Mọi người bất đắc dĩ thở dài: Bệ hạ, ai lại không biết chứ?
Mặt sông êm đềm, thuyền căng buồm đón gió lướt băng băng. Mặt trời vừa lên, tỏa ánh sáng ấm áp ra bốn phía.
Trên đỉnh núi, nam tử lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy rõ ràng động tác khiêu khích của Lý Sách thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu rời đi.
Thuyền dần đi xa nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, gió trên đỉnh núi thật yên bình, không bi thương cũng không u sầu. Gió núi thanh tĩnh thổi qua người hắn, khiến vạt áo cùng cái bóng trên mặt đất khẽ lay động, không khí hòa lẫn mùi cây cỏ cùng núi rừng và hương tuyết trong trẻo, vô cùng dễ chịu.
Trong thoáng chốc, nam tử chợt nhớ đến ánh mắt của nàng, ký ức lại dâng trào như cỏ dại mọc lan tràn sau mưa, thần sắc hắn trở nên ôn hòa, thoáng chút ngơ ngẩn mất hồn.
Cho đến giờ, hắn vẫn không cần nàng biết đến sự hiện hữu của mình. Nếu có thể, hắn nguyện ý nằm xuống trải đường, thầm lặng đưa nàng đến chốn yên bình.
Đó là ngày 29 tháng 9 năm 778, ngay mùa hoa cúc nở rộ ở kinh đô Biện Đường, toàn thành như rợp trong màu vàng rực.
Đoàn thuyền xuôi Nam, chậm rãi lướt về phía kinh đô xa hoa.
Bình luận facebook